Thiên Sứ Của Gió

Chương 2




7 giờ, là thời điểm mà học sinh ở các trường đều đã yên vị trong lớp học, lúc này, Thiên Thanh mới đứng lên khỏi chiếc giường, liếc nhanh về phía người đàn ông trung niên đang đứng cách đó không xa rồi bước đến chiếc cầu thang. Người đó khẽ thở dài, bước theo sau. Vào thời điểm lúc ấy, những tia sáng chiếu vào dãy hành lang khi trước đã không còn sự trong suốt như giây phút ban đầu mà chuyển sang một màu vàng rực rỡ.-Thanh Thanh, sinh nhật 18 của cháu cũng sắp đến rồi...!

Hơi nhướn một bên chân mày, sau đó Thiên Thanh lại yên lặng ăn sáng, cô chẳng tỏ ra bất cứ thái độ nào.

-Cháu cần phải làm quen dần với việc quản lý công ty rồi, sinh nhật 18 cũng chính là lúc cháu thay ta quản lý phần tâm huyết của ba mẹ cháu !

Khẽ gật nhẹ mái đầu tỏ ý đã hiểu, cô đưa tay với lấy ly sữa trên mặt bàn, nhấp một ngụm, ly sữa lạnh giúp cô tỉnh táo, lại nhìn người đàn ông đối diện một lát, cô đứng dậy, quay về phòng của mình. Cũng đã đến lúc cô phải đi học rồi...

Thiên Thanh bước từng bước trên con đường xi măng đầy bụi bặm, cô thích cảm giác đi bộ như thế, nó yên bình và khiến cô thấy như đang hòa mình với nhịp sống xung quanh. Vài tia nắng nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá, chạm khẽ qua vạt váy cô, rung rinh nhè nhẹ. Hít căng lồng ngực một làn hơi thở của cuộc sống, kệ cho chút hương vị khó chịu lẫn vào khí quản, cô rất muốn cười, nhưng không thể, từng thớ cơ trên khuôn mặt cô dường như không chịu nghe lời, chúng cứng đơ ra và tạo thành một đường thẳng vừa như cam chịu, lại vừa như một sự thách thức khó tả.

Sân trường của học viên Sakura vắng lặng, thảng hoặc có một vài thầy cô giáo bước ngang qua để đến với lớp của mình, chẳng có bất kì ai chú ý đến cái bóng trắng đang ung dung bước đi. Thiên Thanh tiến thẳng lên phòng hiệu trưởng, trong đó vốn đã có một người đang đợi sẵn... Và giờ học của cô chính thức bắt đầu...

Sau năm tiếng đồng hồ dành riêng cho các môn học, các thầy cô được cắt cử đặc biệt dạy cho Thiên Thanh đã rút về phòng đợi, chỉ còn mình cô với bốn bức tường và những kệ sách dày cộp. Bóp nhẹ đôi vai đã tê rần vì mỏi, cô tiến đến trước bàn làm việc, lấy từ trong ngăn kéo ra một khung ảnh nhỏ, những ngón tay mảnh khảnh vuốt lên mặt kính mỏng, một chút hoài niệm vấn vương trong ánh mắt, cố kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào khỏi khóe mi, Thiên Thanh đặt bức ảnh lên trên mặt bàn, dời đôi tay đến những cuốn sách về kinh doanh được xếp ngay ngắn đến chán ngắt ở bên cạnh, đôi mắt cô vẫn chăm chú vào khung ảnh nhỏ, rồi các động tác chậm dần lại cho đến khi dừng hẳn, cô chẳng thể ngăn mình ngẩn người ra nhớ về những kỉ niệm xưa cũ.

Cốc...Cốc...Cốc.......

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập nhưng phải đến hồi thứ ba mới có thể đánh thức Thiên Thanh khỏi cơn mơ màng. Dường như người bên ngoài đó chẳng còn đủ kiên nhẫn để mà chờ cô ra mở cửa, trực tiếp đẩy cửa xông vào trong phòng như một cơn lốc lay mạnh vai cô.

-Thiên Thanh, em không sao chứ, có việc gì không...???

Giật mình vì sự đột ngột của ai đó, Thiên Thanh lỡ gạt tay làm rơi cả chồng sách trên mặt bàn tạo nên những tiếng động lớn, chỉ mấy giây sau cô đã không còn cái vẻ ngơ ngẩn của lúc trước nữa, giật mạnh cánh tay vẫn đang lắc vai cô ra khỏi người, khóe mắt không hề nhếch lên một chút , liền bước ra khỏi căn phòng đó, để lại một con người bất thần nhìn theo bóng hình cô, trên môi nở một nụ cười chua chát