Thiên Sứ Của Chiến Binh

Chương 12




Trong suốt cuộc dạo quanh pháo đài và những ngôi nhà rải rác trên sườn đồi ngay bên ngoài bức tường thành bằng đá, Mairin không ngớt chuyện trò cùng mọi người. Phần lớn thời gian, đầu Keeley quay cuồng nhưng nàng cố tập trung khi nghe đến tên một ai đó.

Mairin không nói ra họ của Keeley, nhiều người trong gia tộc McCabe nhìn Keeley với sự ngờ vực, tuy cũng có vài người niềm nở chào đón nồng hậu.

Christina, cô nàng nhỏ hơn Keeley chừng một hai tuổi, sôi nổi hoạt bát với đôi mắt long lanh và nụ cười thường trực. Thật dễ chịu khi cảm nhận sự tương đồng ngay lập tức với một con gái khác.

Keeley giấu nụ cười trước cảm tình lộ rõ giữa Christina và Cormac. Người này không thể rời mắt khỏi người kia, vậy mà cả hai cứ cố ra vẻ không hề quan tâm đến nhau.

Mairin và Keeley vòng ra phía sau pháo đài, nơi có một đám trẻ đang hùng dũng ra sức cào tuyết trên mặt đất. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng nhìn trời Keeley thấy tuyết có thể sẽ đổ lại vào bất cứ lúc nào.

Một cậu bé ngẩng lên và khi nhìn thấy Mairin, cậu rời đám bạn, chạy thẳng về phía bọn họ.

“Mẹ!”

Đứa bé vòng tay quanh Mairin còn cô ôm chặt lấy nó. Keeley thích thú đứng nhìn. Trông Mairin còn quá trẻ để có được một đứa con tầm tuổi này. Mairin xoa đầu cậu bé rồi quay sang Keeley, một nụ cười bao dung hiện trên khuôn mặt cô.

“Crispen, đây là cô Keeley. Cô ấy sẽ ở lại với chúng ta một thời gian và giúp đỡ chúng ta bằng tài chữa bệnh của cô ấy.”

Keeley đưa tay ra một cách trang trọng. “Rất vui được gặp cháu, Crispen.”

Cậu bé nghếch mặt lên nhìn Keeley. Nàng ngạc nhiên khi thấy nỗi lo lắng vụt hiện ra trong đôi mắt đứa trẻ.

“Cô đến đây để chăm sóc mẹ cháu lúc mẹ sinh em bé phải không ạ?”

Tim Keeley mềm hẳn lại trước sự quan tâm dành cho Mairin chất chứa trong câu nói ấy. Một cậu bé thật đáng yêu. Nàng muốn kéo nó vào vòng tay và ôm chặt lấy. Mairin trông như cũng sắp làm thế.

“Đúng rồi, Crispen. Cô đã giúp nhiều em bé ra đời. Cô sẽ chăm sóc mẹ cháu lúc hạ sinh.”

Sự nhẽ nhõm, yên tâm quét qua đôi mắt trẻ và nó nhe răng cười toe toét. “Vậy tốt quá. Cha cháu và cháu muốn mẹ có được những gì tốt nhất. Mẹ đang mang trong người em trai hoặc em gái của cháu đấy!”

Keeley mỉm cười. “Đúng rồi. Cháu thích em trai hay em gái?”

Crispen chun mũi rồi liếc về phía đám trẻ đang hò hét gọi cậu quay lại.

“Em gái cũng được miễn là đừng giống Gretchen. Nhưng em trai thì chơi chung vui hơn.”

Mairin cười khúc khích. “Mẹ nghĩ chúng ta đã biến Gretchen trở nên vô cùng đặc biệt rồi đấy, con yêu. Trở lại chơi đi nhé. Mẹ phải dẫn cô Keeley đi hết một vòng quanh pháo đài.”

Crispen vội vàng ôm mẹ rồi nhảy vọt đến nhập bọn trở lại với đám trẻ chơi đùa ầm ĩ phía xa.

Keeley tò mò nhìn Mairin, không biết bắt đầu câu hỏi từ đâu. Mairin lắc đầu. “Gretchen là một cô bé cứng cỏi, chắc hẳn một ngày nào đó sẽ thống trị thế giới. Con bé khiến Crispen và các cậu bé khác phải khốn khổ. Khi không giành phần thắng đánh trận giả, con bé còn khăng khăng sẽ có ngày trở thành một chiến binh.”

Keeley cười toe toét, dễ dàng nhận biết được cô bé Gretchen trong đám trẻ. Cô bé đang ngồi trên người một cậu bạn, ghì chặt hai cánh tay cậu ta xuống đất trong khi cậu ta la hét phản đối.

“Crispen là con của Ewan với người vợ đầu,” Mairin giải thích. “Chị ấy qua đời khi Crispen còn đỏ hỏn.”

“Hèn gì lãnh chúa chăm chút cho chị với sự lo lắng cao độ như vậy.”

Khuôn mặt Mairin giãn ra. “Chị sắp sinh em bé nhưng Crispen sẽ mãi là đứa con đầu lòng của chị. Chị yêu thương nó vô bờ dù không dứt ruột đẻ ra. Thằng bé là lý do chị đến với Ewan. Nó đã đưa chị đến đây.”

Không nghĩ ngợi nhiều, Keeley siết chặt tay Mairin. “Chị là một người phụ nữ rất may mắn. Rõ ràng lãnh chúa yêu chị tha thiết.”

“Em phải thôi đi nhé, làm chị khóc bây giờ.” Mairin sụt sịt. “Dạo này những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến chị sụt sùi. Việc này khiến Ewan muốn nổi điên. Tất cả lính tráng của anh ấy đều tránh chị vì sợ làm hoặc nói gì đó khiến chị khóc.”

Keeley cười khúc khích. “Chị không phải người duy nhất bị như vậy. Nhiều phụ nữ em chăm sóc cũng nhận thấy bản thân quá đa cảm. Nhất là khi gần sinh.”

Họ tiếp tục đi dọc theo sườn đồi, xa dần đám trẻ. Khi họ vòng qua khúc quanh của pháo đài, Cormac liền bám sát gót, phần sân tập đã nằm trong tầm nhìn. Thoạt tiên Keeley ít quan tâm đến những gì đang diễn ra. Thời gian của nam giới là để dành cho việc chiến đấu. Đó là cuộc đời người chiến binh. Một người đàn ông phải được chuẩn bị để bảo vệ mái nhà của mình vào mọi thời điểm.

Nhưng chợt một chiến binh đặc biệt đập vào mắt nàng. Anh ta không tập luyện. Thậm chí còn không cầm gươm. Anh ta đứng một bên lãnh chúa, xem những người khác đánh đấm.

“Đồ ngốc quái gở,” Keeley lẩm bẩm.

“Cái gì?” Mairin hoảng hốt.

Bỏ mặc cả Mairin và Cormac, Keeley đâm bổ xuống đồi, lao về phía sân, cơn giận dữ sôi sục theo từng bước chân dậm thình thịch.

“Gã ngốc, ngu dốt, bướng bỉnh, không thể chịu nổi kia!”

Nàng không nhận thấy binh lính đã dừng lại lúc nàng bước vào sân. Ewan ngẩng đầu nhìn lên trời như thể cầu xin sự kiên nhẫn trong khi Alaric tươi cười giơ tay đỡ đòn tấn công nàng sắp tung ra.

“Nàng đang nói gì à?” Alaric hỏi khi Keeley dừng bước ngay trước mặt chàng.

“Chàng nghĩ mình đang làm gì thế?” nàng gặng hỏi. “Đã bảo chàng phải nằm trên giường. Trong phòng. Nghỉ ngơi cơ mà! Chàng không được ra ngoài trời lạnh lẽo này. Thậm chí còn không được đứng dậy. Làm thế nào để chăm sóc chàng đây khi chàng không nghe theo những chỉ dẫn thông thường nhất?”

Alaric nhăn mặt còn Caelen lại cười thành tiếng. Alaric ném sang em trai cái nhìn dữ tợn.

“Em tin rằng cô nàng này vừa ám chỉ anh thiếu đầu óc,” Caelen dài giọng. “Rõ ràng tôi chưa khen ngợi cô thích đáng. Cô quả thật là một cô gái sắc sảo.”

Alaric quay sang em trai, vừa vung nắm đấm lên thì Keeley đã chụp lấy cổ tay chàng, buộc chàng đối mặt với mình. Sau đó, nàng giận dữ quay sang lãnh chúa và Caelen.

“Hai người cũng thiếu đầu óc hệt anh ấy. Tại sao không nhất quyết bắt anh ấy trở về phòng khi anh ấy bén mảng ra ngoài này?”

“Cậu ấy không phải là một đứa trẻ cần nâng niu bảo bọc,” Ewan gầm gừ. “Cô hãy thôi ngay những lời lăng mạ đi.”

“Điều này chẳng liên quan gì đến việc là trẻ con cả. Người đàn ông kia rõ ràng không biết suy xét. Ngài có quyền đề ra luật lệ mà. Ngài là lãnh chúa, không phải sao? Ngài có cho phép một chiến binh khác của mình mạo hiểm sức khỏe bằng cách rời khỏi giường bệnh quá sớm không? Sau đó ngài sẽ giải thích cho sự bại trận rằng chiến binh đó không phải là trẻ con để mà nuông chiều khi anh ta không có mặt giúp bảo vệ pháo đài bởi anh ta đã nằm dưới mộ ư?”

“Cô nàng có luận điểm vững chắc đấy,” Caelen thốt ra. “Và em cũng muốn nói thêm chính em cũng cho rằng anh thật ngốc khi rời khỏi giường.”

Ewan cau mày. Rõ ràng anh ta không thích bị phụ nữ khiển trách. Ngay lúc đó, Mairin cùng Cormac đi đến sân và Ewan càng kém vui khi thấy vợ mình xuất hiện ở đây.

“Mairin, nàng không nên ra ngoài trời lạnh thế này,” anh nghiêm giọng.

Keeley há hốc mồm nhìn anh ta. “Ồ, vậy ra ngài chỉ rầy la người vợ đang mạnh khỏe mà không trách mắng người em trai vừa mới hết sốt và phải nhiều ngày nữa mới đủ sức khỏe để rời giường bệnh sao?”

“Xin Chúa tha thứ cho con,” Ewan lẩm bẩm.

Keeley quay phắt sang Alaric. “Chàng đang cố tự sát à? Chàng không bận tâm đến sức khỏe của bản thân sao?” Nàng chỉa tay vào ngực chàng và kiễng chân để có thể nhìn thẳng vào mắt chàng. “Nếu chàng làm toạc vết khâu, em sẽ không giúp chàng nữa. Chàng sẽ phải chảy máu đến chết. Vết thương sẽ mưng mủ, da thịt sẽ thối rữa và đừng mong đợi bất kỳ sự giúp đỡ nào từ em. Anh chàng cứng đầu, khiến người ta dễ điên tiết ạ.”

Alaric đặt cả hai tay lên vài nàng và siết nhẹ. “Keeley, thôi nào. Bình tĩnh lại đi. Ta thấy khỏe hơn nhiều rồi. Mạng sườn vẫn còn đau. Ta biết mình chưa hoàn toàn bình phục, nhưng nếu phải ở sau cánh cửa phòng đóng kín thêm giây phút nào nữa thì ta phát điên mất. Ta cần chút không khí trong lành.”

“Vậy chú đã có không khí trong lành rồi đấy,” Ewan càu nhàu. “Giờ lê cặp mông của chú về phòng đi để trả lại quanh đây sự yên ổn.” Rồi anh ta trừng mắt dữ tợn vào Mairin và Keeley. “Còn cả hai người hãy trở vào trong ngay lập tức. Ta chấp thuận việc dạo quanh pháo đài chứ không nói là toàn bộ vùng đất của chúng ta đâu, Mairin.”

Mairin mỉm cười nhưng trông cũng bị những lời của chồng dọa dẫm không ít.

“Còn anh nữa!” Keeley tiếp tục hướng sự phẫn nộ của mình vào anh chàng Gannon đang đứng một bên Alaric. “Nhiệm vụ của anh không phải là đảm bảo Alaric không làm bất cứ điều gì ngu ngốc sao?”

Miệng Gannon há hốc, môi anh ta mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào. Anh ta nhìn Ewan cầu cứu, nhưng lãnh chúa đang bận lắc đầu ngao ngán.

Keeley không lãng phí thêm chút thời gian nào. Nàng tóm lấy tay Alaric và bắt đầu kéo chàng về phía bậc tam cấp đi vào tháp chính. Alaric cười thầm nhưng vẫn để nàng dẫn mình vào trong và đi lên cầu thang.

Suốt quãng đường đến phòng của chàng, Keeley cho chàng một bài thuyết giảng về việc chăm sóc cho bản thân tốt hơn. Còn cách nào khác để nàng nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của vết thương nữa chứ? Đó đâu phải vết xước nhỏ. Nếu vết chém sâu thêm chút nữa thì chắc chắn nó đã lấy mạng Alaric. Chàng sẽ chảy máu tới chết trước khi có thể tìm đến sự giúp đỡ của nàng.

Keeley đẩy Alaric vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.

“Chàng điên rồi,” nàng cất giọng. “Điên hoàn toàn, điên hết sức. Giờ phải cởi giày ra. Làm thế quái nào mà chàng mang vào được vậy. Chắc hẳn phải đau lắm. Cả việc mặc áo nữa.”

Alaric thả người xuống mép giường rồi giơ chân ra cho nàng.

“Chàng muốn em cởi giầy cho à? Chàng tự mang vào thì tự cởi ra đi.”

“Có ai từng nói với nàng rằng nàng có cái miệng dữ dội nhất, ngon lành nhất, hấp dẫn nhất, tuyệt vời nhất chưa?”

Nàng tạm dừng tràng đả kích và thẫn thờ nhìn chàng chằm chằm. “Em... Chàng... Cái gì?” nàng lắp bắp.

Chàng tươi cười khoe lúm đồng tiền bên má. Lạy Chúa, anh chàng này hoàn toàn không thể cưỡng lại.

“Đến đây nào,” chàng gọi và đưa tay ra hiệu.

Quá mụ mẫm đến mức không biết làm gì khác ngoài việc nghe theo, nàng thu hẹp khoảng cách giữa hai người và đến đứng vào giữa hai chân chàng.

“Tốt hơn rồi,” chàng thì thầm. “Giờ đến gần hơn đi.”

Chàng vòng tay quanh eo kéo nàng lại gần, đến khi miệng chàng phà hơi thở lên ngực nàng. Cảm giác đó tạo ra những điều đặc biệt trên nhũ hoa của nàng. Chúng cứng lại, nhô cao đâm vào lớp áo, nhức nhối như có lửa ve vuốt.

“Nàng sẽ không thể phớt lờ và vờ như không có ta ở đây,” chàng trách móc. “Nàng sẽ không cho ta ra rìa được đâu.”

Nàng đặt tay lên vai Alaric, rồi nhìn xuống chàng bằng ánh mắt sửng sốt. “Đó là lý do chàng ra khỏi phòng ư?”

“Đó là cách duy nhất khiến nàng lại đến chăm sóc ta,” chàng uể oải nói. “Nàng nghĩ ta mang giày để đi hít thở không khí trong lành khi ngoài trời lạnh cóng à? Nàng nói đúng đấy. Đôi giày gần như đã giết chết ta.”

Tim Keeley thắt lại, nàng lắc đầu bất lực. “Chàng thử thách lòng kiên nhẫn của em ác liệt quá, chiến binh à. Sáng nay em có việc phải làm. Nào là nói chuyện quyền lợi với lãnh chúa, sau đó Mairin còn đưa em đi một vòng quanh pháo đài. Em rất cần gặp gỡ những người mình sẽ chăm sóc.”

“Ưu tiên hàng đầu của nàng là ta chứ. Ta cảm thấy khó chịu khi nàng rời xa. Nàng đã trở nên quan trọng như không khí ta hít thở. Lần sau đừng đánh liều bỏ ta đi xa nữa. Ta thấy mình sẽ nảy ra những ý nghĩ ngớ ngẩn khi bị bỏ mặc phải tự mình xoay xở.”

Nàng thở dài. “Em nghĩ chàng thật hư hỏng. Có ai nói với chàng thế chưa?”

“Ta chắc là có nhưng lúc này ta không thể nhớ ra.”

“Em sẽ chăm sóc chàng, chiến binh ạ, nhưng không được làm trái lời em nếu muốn chàng khỏe hẳn. Tính bốc đồng đang hủy hoại chàng đấy.”

Niềm hân hoan trong mắt Alaric gây ra thoáng rùng mình nơi sống lưng nàng. Rồi chàng đưa tay lên giữ gáy nàng rồi kéo nàng xuống đến khi môi cả hai ngang tầm nhau.

“Ta biết nàng bảo ta không được hôn nàng nữa, nhưng ta cần cảnh báo nàng rằng ta chưa bao giờ giỏi vâng lời.”