Rất nhanh đã tới miếu thành hoàng, thấy Trương Huyền ngủ say, Nhiếp Hành Phong không gọi cậu, đỗ xe vào bãi đậu, ai biết chưa bao lâu cậu lại đột nhiên tỉnh dậy, há miệng phun một câu — “Trương Tuyết Sơn sao biết chuyện của Tạ Bảo Khôn? Lẽ nào lão để tiếp cận người điên mới cố ý ở cách vách ông ta?”
Thật hiếm thấy, tiểu thần côn ngủ còn không quên suy nghĩ đến vụ án.
Nhiếp Hành Phong mỉm cười giải thích: “Ban đầu chắc là không biết, Trương Tuyết Sơn cố ý chuyển sang khu nguy hiểm là bởi vì nơi đó ít người, thích hợp cho ông ta làm một vài pháp thuật, vừa vặn gặp được Tạ Bảo Khôn, sau khi phát hiện ông ta có thể giúp mình hoàn thành kế hoạch, liền trợ giúp ông ta trốn ra.”
“Vậy lão làm thế nào lợi dụng Tạ Bảo Khôn giúp mình? Tư duy của kẻ điên rất khó phỏng đoán thì phải?”
“Không, chỉ cần nắm được nhược điểm, biết đối phương mong muốn gì, như vậy bất cứ ai đều có thể lợi dụng theo ý mình…”
Nói đến đây, Nhiếp Hành Phong đột nhiên nhớ tới quá khứ mình từng lợi dụng Huyền Minh, anh theo bản năng ngừng lại câu chuyện, cũng may Trương Huyền thần kinh thô, không để ý thấy anh bất thường, nhíu mày nói: “Nhược điểm của Tạ Bảo Khôn là gì? Người nhà… Hỏng rồi, Chủ tịch, hình như em đã làm chuyện ngu ngốc gì đó, nhưng đột nhiên lại không nhớ nổi là gì…”
Rất bình thường, nếu Trương Huyền không gây rắc rối thì đã không phải là cậu.
Nhiếp Hành Phong không để cậu suy nghĩ miên man nữa, giục cậu xuống xe: “Không phải em muốn ăn gì sao? Còn không mau đi?”
Tuy không phải cuối tuần, nhưng hương khói trong miếu thành hoàng vẫn rất vượng như trước, dọc phố ngoài khách hành hương còn có cửa tiệm ăn vặt bày đầy hai bên đường, Trương Huyền nói muốn mời Nhiếp Hành Phong, mua đủ loại quà bánh hoa quả khô, cộng thêm hai cái bánh rán gạch cua, đặt lên rau xà lách chấm tương ngọt, cuộn lại đưa cho anh, Nhiếp Hành Phong chỉ ăn hoa quả khô, mấy thực phẩm nhiều dầu mỡ này anh không có hứng thú.
Thầy tướng số bày quán ở sau miếu, hai người xuyên qua miếu thành hoàng đi về phía sau, liền thấy tốp năm tốp ba sạp nhỏ, trên sạp đều cắm biển hiệu, theo biển hiệu tìm tiếp, rất nhanh đã tìm được biển hiệu thiết chủy thần toán lão Trịnh, ông ta thoạt nhìn tuổi cũng cỡ ông chú, không có khách tới ủng hộ, ông ta lồng hai tay vào ống tay áo, dựa vào lưng ghế phơi nắng ngủ gà ngủ gật, kính mắt trượt xuống mũi cũng không có cảm giác gì.
Nhiếp Hành Phong đi tới, nhìn trên biển hiệu viết bát tự đoán số, giải mộng tìm người, tránh hung hóa cát, bói toán vận mệnh, từ ngữ kiểu thế ước chừng viết đầy một trang giấy, anh không khỏi liếc nhìn Trương Huyền, rất muốn thêm một câu ở dưới — bốc phét bốc lác.
Trước sạp thẻ chỉ có một cái ghế, nhìn ra được việc làm ăn của vị thần toán này không tốt lắm, Trương Huyền bảo Nhiếp Hành Phong ngồi xuống, cậu dùng cái tay vừa mới được rảnh vỗ vỗ bàn, gọi: “Tỉnh dậy đi, khách đến cửa rồi.”
Lão Trịnh mở mắt ra, vừa vặn thấy Trương Huyền nhét nốt miếng bánh rán cuối cùng vào miệng, ông ta chỉnh chỉnh kính mắt, nhìn người đàn ông anh tuấn nghiêm túc ngồi đối diện mình, lại chuyển ánh mắt đến người Trương Huyền, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Ông chính là…” Trương Huyền chỉ chỉ biển hiệu phía sau ông ta, không nhìn thấy hai chữ thông thiên, liền hỏi: “Lão Trịnh thần toán thông thiên.”
“Lão Trịnh, là lão Trịnh, thông thiên làm sao dám gánh? Lăn lộn kiếm cơm thôi, ngài đừng giễu cợt ta.” Lão Trịnh từ trong mộng hoàn toàn tỉnh lại, cười nói với cậu: “Ngài còn tới tìm ta đoán số, đừng nói giỡn chứ.”
Trương Huyền dùng ngón cái chỉ chỉ sang bên cạnh, ý là người muốn đoán số không phải cậu, mà là Chủ tịch đại nhân nhà cậu.
Lão Trịnh tiếp tục cười, phun ra tiếng khịt mũi như heo, dùng âm uốn lưỡi rất nặng nói: “Anh ta lại càng không cần, vừa nhìn chính là cậu ấm ra đời đã ngậm thìa vàng, đời này vinh hoa phú quý nhiều đến phát phiền, dù có chuyện gì, cũng đã có ngài gánh vác, tới tìm ta coi bói, đây không phải là đập bảng hiệu của ta sao?”
Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn Trương Huyền, mấy lời Lão Trịnh nói đúng gu của Trương Huyền, giống như cái người được nói phú quý kia chính là cậu, vui vẻ đến nỗi không khép được mồm.
“Xem ra ông biết chúng tôi.”
“Lăn lộn cái nghề này của chúng ta, sao lại không biết Chủ tịch Nhiếp Thị cùng huyền học Trương đại sư?” Lão Trịnh cười híp mắt khen tặng: “Cho nên hôm nay các anh tới miếu dạo chơi phải không?”
“Hả? Tôi nổi tiếng vậy sao!?” Được khen ngợi, mắt Trương Huyền sáng rực lên, chen lên trước Nhiếp Hành Phong kêu lên.
“Đó là đương nhiên, ngài vừa lên ti vi vừa phát radio, ngồi taxi cũng có thể nghe thấy ngôn luận đa tài bác học của ngài, thực sự là có lợi không ít đâu, rất nhiều điều khiến tôi phải vận dụng vào trong đoán số, ngài cũng đến lúc nên ra sách rồi, nhất định sẽ kiếm chắc.”
“Còn chưa được, so với những người trong nghề lão làng như các ông, tôi còn chưa đủ tư cách.”
Trương Huyền liên tục xua tay, nhưng cho dù là ai cũng có thể thấy được đề nghị của lão Trịnh cậu rất có hứng thú làm, để tránh cho đề tài kế tiếp diễn biến thành kinh doanh kiếm tiền, Nhiếp Hành Phong kịp thời cắt ngang, hỏi lão Trịnh.
“Chúng tôi lần này tới, là muốn hỏi thăm ông chút chuyện, liên quan đến Trương Yên Hoa.”
“Trương Yên Hoa? Là ai vậy?”
“Chính là con gái của Trương Tuyết Sơn.” Coi như là một nửa trong nghề, Trương Huyền rất hiểu bản tính lọc lõi của mấy người bày sạp coi bói này, tạm thời ngăn lại tâm trạng nóng lòng muốn ra sách, đặt lực chú ý lên việc tra án trước, hỏi: “Trương Tuyết Sơn, không phải ông không biết đấy chứ?”
Nhắc tới Trương Tuyết Sơn, sắc mặt lão Trịnh hơi đổi, ậm ờ nói: “Có nghe nói, chính là cái người cách đây không lâu đã vào bệnh viện tâm thần, nhắc tới cũng rất khiến người ta thương cảm mà.”
“Chuyện thương cảm chúng ta để sau hãy nói, ông nói trước, con gái của lão có tới tìm ông không?”
“Tôi lại không quen con gái ông ta, kỳ thực ngay cả Trương Tuyết Sơn tôi cũng chỉ từng nghe thấy tên, mỗi ngày có rất nhiều người tới tìm tôi xem tướng, tôi rất bận, nào có nhớ là ai với ai? Hơn nữa nếu là con gái của Trương Tuyết Sơn, sẽ tìm đến tôi đoán số sao?”
Nhìn sạp nhỏ vắng như chùa bà đanh, Nhiếp Hành Phong nghĩ lão Trịnh còn thực sự dám nói ra cái câu mình bận rộn, anh lấy giấy bút đặt trên sạp coi bói tới, rất nhanh phác họa ra Trương Yên Hoa, đưa tới trước mặt ông ta: “Cô ấy tới nhờ ông chuyện, liên quan đến một người tên là Tạ Phi.”
Thấy hình vẽ, lão Trịnh hơi biến sắc, Trương Huyền tò mò tiến tới, thấy phác họa đơn giản, nhưng vẽ rất giống những nét đặc thù trên gương mặt Trương Yên Hoa, không khỏi liên tục gật đầu: “Chủ tịch, tài vẽ của anh ngày càng tinh xảo, không bằng chúng ta hợp tác…”
Nhiếp Hành Phong giơ tay lên ngăn lại lời nói nhảm của cậu, nói với lão Trịnh: “Nếu Trương Yên Hoa tới tìm ông, xin hãy nói chuyện cô ấy nhờ ông cho chúng tôi biết, giờ đã có mấy người bị sát hại, ông cũng là người tu đạo, không muốn vì thế mà lưng đeo tội nghiệt chứ?”
Coi bói và tu đạo là hai chuyện khác nhau đó Chủ tịch, nói lời ngoài nghề thế này sẽ bị người ta chê cười.
Lo lắng của Trương Huyền rất dư thừa, lão Trịnh không cười, mà rũ mắt rúc vào ghế dựa vẻ mặt do dự không nói, Trương Huyền vội vàng ra đòn sát thủ, móc tờ tiền mệnh giá lớn đặt lên bàn: “Đây là phí tin tức, ông suy nghĩ cho kỹ, trước đây ông không biết, cùng lắm tính là lừa gạt, giờ biết có người bị hại còn giấu diếm sự thực, đó chính là tòng phạm, mức hình phạt là không giống nhau.”
Ngữ khí rất nặng, lão Trịnh quả nhiên không chịu nổi, nhanh chóng nhận tiền: “Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là cô nhóc kia tới nói với ta bạn cô ấy gần đây sống không tốt lắm, cô ấy muốn giúp, nhưng không tiện tự mình đứng ra, liền nhờ ta truyền lời, mời cậu ta tới một nhà ma đuổi quỷ, các anh cũng biết người làm nghề này không nhiều lắm, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, muốn truyền một tin tức ra ngoài rất đơn giản, cô ấy chi cũng không ít tiền, ta liền đồng ý.”
Nghe đến đó, hai người nhìn nhau, nghĩ thầm Tạ Phi bị mưu hại, quả nhiên là thủ đoạn của Trương Tuyết Sơn.
“Nhưng đều tại lòng hiếu kỳ chết tiệt của ta, chạy đi nghe ngóng một chút, phát hiện lai lịch của người tên Tạ Phi kia cũng không nhỏ, liền lưu ý, mới biết được Trương Yên Hoa là ai, có điều nhìn Tạ Phi quả thực sống không tốt như thế, nghe được tin tức liền chủ động liên lạc với ta, ta liền nói cho cậu ấy biết địa chỉ chủ nhà cậu ấy muốn giúp kia, cơ mà ta không gặp mặt trực tiếp cậu ta, đều liên lạc qua điện thoại.”
“Không gặp mặt thì thu phí trung gian thế nào?” Trương Huyền hỏi, vẻ mặt không có chỗ tốt ông lại nhiệt tình đến vậy.
Lão Trịnh cười khổ: “Cô nhóc kia đã chi rất nhiều, lại nói chuyện này cũng kỳ quái, ta sợ rước họa vào thân, đương nhiên là tận lực tránh gặp mặt thì hơn.”
“Không gặp mặt ông cũng biết người ta sống không được tốt, đúng là thần toái thông thiên có khác.”
“Ôi ngài đừng giễu cợt ta, ngài xem chỗ nào trên biển hiệu của ta có ghi hai chữ thông thiên? Kiếm ít tiền lẻ thôi, ta còn chưa muốn bị sét đánh.” Lão Trịnh bất đắc dĩ giải thích: “Ngài nói họ là sư huynh muội, muốn giúp có cả đống cách, cần gì đặc biệt dùng tiền nhờ tôi chứ? Còn có, đó là căn nhà ma bỏ hoang, nào có ai ăn no rửng mỡ chạy vào trong đó lừa quỷ?”
“Vậy vì sao ông biết rõ có chuyện, lại không nhắc nhở Tạ Phi?”
Bị truy hỏi, lão Trịnh chột dạ cười gượng hai tiếng: “Kiếm miếng cơm ăn, kiếm miếng cơm ăn.”
Ánh mắt ông ta rơi vào bánh rán gạch cua còn chưa động đến trên tay Trương Huyền, Trương Huyền nghĩ ông ta làm ổ ở chỗ này cho tới trưa, có lẽ còn chưa mở hàng làm ăn, liền rất phóng khoáng đưa bánh rán cho ông ta.
“Viết địa chỉ người liên lạc Trương Yên Hoa đưa ông cho chúng tôi.”
Lấy được địa chỉ, hai người trở lại trong xe, Trương Huyền nhìn tờ giấy, giống địa chỉ lúc Tạ Bảo Khôn bị cảnh sát bắt, xem ra lão Trịnh không nói láo, cậu không khỏi than thở: “Cảnh sát có thể chuẩn xác bắt được Tạ Bảo Khôn, xem ra là Trương Yên Hoa báo tin, này gọi là xay xong giết lừa, nếu con lừa phản kháng, nói không chừng còn có thể bị bắn chết ngay tại chỗ, trực tiếp mượn tay cảnh sát diệt trừ hậu hoạn, làm một mẻ, khỏe suốt đời.”
Nhiếp Hành Phong lái xe ra ngoài: “Đáng tiếc họ đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của Tạ Bảo Khôn, bị bệnh tâm thần cũng không có nghĩa là chỉ số thông minh thấp, Tạ Bảo Khôn nhất định phát hiện ra mình bị bán đứng, mới tới tập kích Trương Yên Hoa.”
“Tạ Bảo Khôn tập kích Trương Yên Hoa? Chuyện khi nào vậy? A… a a!”
Trương Huyền hỏi xong, không đợi Nhiếp Hành Phong trả lời, bản thân phản ứng lại trước tiên, nhớ tới vết thương trên cổ Trương Yên Hoa, kêu lên: “Lẽ nào cô ta là bị Tạ Bảo Khôn làm bị thương?”
“Em không cảm thấy vết thương rất giống chỉ giải phẫu tạo thành sao?”
Hơn nữa hung thủ cố ý không dùng nguyên sợi chỉ, mà dùng từng sợi một cuốn quanh cổ cô ta, để cô ta đau đớn không chịu nổi, nhưng tạm thời lại không tạo thành tử vong, thủ pháp hành hung này rất giống Tạ Bảo Khôn, kỳ quái là Tạ Bảo Khôn giết tất cả những người uy hiếp đến mình, lại bỏ qua cho Trương Yên Hoa, kia đương nhiên không phải xuất phát từ tâm lý thương hoa tiếc ngọc gì, nếu không phải tự Trương Yên Hoa may mắn chạy trốn, thì đó chính là Tạ Bảo Khôn còn có mục đích khác.
“Vì sao ông ta không giết Trương Yên Hoa?” Cậu thấp giọng tự nói.
“Trương Yên Hoa biết chút pháp thuật, đối phó với một ông già vẫn dư sức, có điều cô ta cũng ăn quả đắng, thiếu chút nữa bị giết lại không dám báo cảnh sát, còn phải tận lực che giấu.” Nói đến đây, Trương Huyền vỗ đùi, rất phấn khích nói với Nhiếp Hành Phong: “Cô ta chịu chủ động nói cho chúng ta biết nội tình, có lẽ cũng bởi vì sợ, Chủ tịch, chúng ta tìm cơ hội kéo cô ta về chiến tuyến của chúng ta, lại thêm bằng chứng của lão Trịnh, có thể tố cáo Trương Tuyết Sơn rồi.”
“Cô ấy nếu chịu hợp tác với chúng ta, thì sẽ không chỉ để lại ám hiệu, tôi nghĩ cô ta nói đầu mối lão Trịnh cho chúng ta biết đã là cực hạn, hơn nữa bằng chứng của lão Trịnh cũng chỉ có thể chứng minh Tạ Phi bị hại xuất phát từ mưu kế của Trương Yên Hoa, mà cho dù Tạ Bảo Khôn bị bắt, ông ta là bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng, bằng chứng của ông ta không thể làm lời khai trên tòa, nên đều không dẫn đến Trương Tuyết Sơn được, lão kia rất xảo quyệt, sớm đã đưa mình ra ngoài chuyện, lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng bên cạnh, gồm cả con gái mình, nên Tạ Bảo Khôn chỉ là công cụ giết người, mà Trương Tuyết Sơn mới thực sự là hung thủ.”
“Đã như vậy, thì chúng ta hà tất cố ý tới tìm lão Trịnh? Chuyện ông ta nói chúng ta đều đã sớm biết.”
“Tôi chỉ muốn chứng thực suy đoán của mình có chính xác hay không, nếu mọi chuyện đều là do Trương Tuyết Sơn giở trò, chúng ta phải kịp thời ngăn lại hành động kế tiếp của lão, để tránh tiếp tục hại đến người vô tội.”
“Nếu Trương Yên Hoa cũng bởi vậy mà bị giết, trên tay lão lại thêm một mạng người.” Trương Huyền nghịch viên đạn treo trên điện thoại, nói: “Từ một ý nghĩa nào đó mà thừa nhận, lão có bệnh tâm thần nghiêm trọng… Chủ tịch, chúng ta giờ đi đâu?”
“Địa chỉ Tạ Bảo Khôn vừa lúc tiện đường, tôi muốn đi xem.”
“Em cho rằng khả năng ông ta trốn ở tiệm quan tài lớn hơn, bị cảnh sát bắt một lần, có ngu mới trốn ở chỗ cũ.” Trương Huyền liên tục xua tay, kiên trì nói: “Không, chắc chắn không.”
“Là không, tôi chỉ muốn xem xem có thể tìm được đầu mối gì không, vì sao Trương Yên Hoa cố ý thêm hai chữ thông thiên phía trước tên lão Trịnh?”
“Quả nhiên anh hùng có kiến giải giống nhau, chỉ số thông minh của Chủ tịch càng ngày càng cao.” Trương Huyền làm một động tác vuốt mi tâm, để bày tỏ nghi ngờ của mình: “Em ngay từ đầu đã cảm thấy rất kỳ quái rồi, lão Trịnh coi bói nhìn qua cũng không cao siêu lắm, lại được xưng là thần toán thông thiên, đây có phải quá khoác lác rồi không?”
Phát biểu dương dương tự đắc, Nhiếp Hành Phong nhịn không được liếc Trương Huyền một cái, cái anh nói là “chỗ kỳ quái” căn bản không phải là cái Trương Huyền nói kia, tên này cũng quá tự cho mình là tốt đẹp rồi đi?
Đã đến nơi Tạ Bảo Khôn từng ở, cách tiệm quan tài Tạ gia tương đối gần, là khu nhà ở đơn thân rất cũ kỹ, Trương Huyền giở tuyệt kỹ ngày thường của cậu ra, lấy chứng minh cảnh sát nói một trận với chủ cho thuê nơi đó, chủ cho thuê không chút nghi ngờ dẫn họ lên phòng thuê, trên đường Trương Huyền lôi kéo ông ta nói chuyện phiếm, mới biết được phòng là Trương Yên Hoa thuê trước, đã nộp trước ba tháng tiền phòng, chủ cho thuê sảng khoái cho cô ta thuê, ai ngờ bên trong lại có tội phạm giết người có bệnh sử tâm thần.
“Bây giờ nghĩ lại liền thấy sợ, nếu lão ta lại phát tác bệnh tâm thần, quay lại giết người thì làm sao đây? Anh cảnh sát, các anh nhất định phải trông lão ta cho tốt đấy.”
Liên quan đến chuyện Tạ Bảo Khôn chạy trốn cảnh sát không công bố ra ngoài, Trương Huyền nghĩ mình có lẽ không nên nói lung tung, tránh dọa người ta, Tạ Bảo Khôn không chấp nhất ở nơi này, chỉ cần không chủ động chọc ông ta, tin rằng ông ta sẽ không cố ý chạy về giết người.
Phòng của Tạ Bảo Khôn bày biện rất đơn giản, ngoài một vài đồ dùng gia đình, thiết bị điện có sẵn trong phòng thuê, chỉ có vài thứ đồ dùng hàng ngày để tắm rửa, tất cả quần áo đều màu lam đậm, giống như đồng phục bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần, xem ra ông ta dù đã ra ngoài, trong lòng lại đã sớm quen với tình trạng sinh hoạt khi bị giam giữ.
Đồ dùng cá nhân ít đến mức họ không cần mất công tìm kiếm, Trương Huyền đoán rằng cho dù có đồ vật quan trọng, khả năng cũng bị cảnh sát tịch thu, cậu chìa tay về phía Nhiếp Hành Phong, tỏ ý đến cũng tốn công, chẳng có thu hoạch gì.
Nhiếp Hành Phong đang định cùng Trương Huyền rời đi, chợt thấy ánh mặt trời chiếu xuống, dưới chân bàn ăn có gì đó lóe lóe, anh đi tới nhặt lên, thấy là một mặt dây chuyền hình bầu dục có thể đóng mở, phần mạ vàng của mặt dây đều đã phai hết màu, lại không có dây đeo, nếu không phải vừa khéo bị ánh sáng chiếu vào, vật nhỏ như vậy rất khó bị chú ý đến.
Anh mở mặt dây ra, thấy hai mặt bên trong đều dán ảnh chụp, bên trái là một đôi vợ chồng, bên phải là chị em, nhìn màu ảnh chụp, niên đại đã rất lâu, ảnh chân dung của mấy người đều khá nhỏ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy người đàn ông bên trong kia là Tạ Bảo Khôn lúc còn trẻ.
“Đây là ảnh chụp cả nhà Tạ Bảo Khôn thì phải? Lão giết cả nhà còn mang theo cái này, cũng không sợi quỷ oan đòi mạng.” Trương Huyền thò đầu nhìn ảnh chụp, nhịn không được chế giễu.
“Có lẽ rơi ra trong lúc ông ta vùng vẫy khi bị cảnh sát đưa đi, nhưng qua lâu vậy rồi, ông ta lại không trở về lấy.”
“Lão nhất định không biết rơi ở chỗ nào, nói không chừng là sợ trở về lại tự chui đầu vào lưới chăng? Chủ tịch, không phải anh nói chỉ số thông minh của lão rất cao sao? Lý lẽ này lão hẳn là hiểu.”
Không, người cá tính cực đoan như Tạ Bảo Khôn, đối với thứ muốn có, dù biết nguy hiểm, ông ta cũng nhất định sẽ trở về lấy, thậm chí không ngại vì thế mà giết người, ông ta không trở lại, có lẽ có chuyện quan trọng hơn ông ta muốn làm.
Sẽ là gì chứ?
Nhiếp Hành Phong hơi loạn trong lòng, dường như tìm được một vài đầu mối, nhưng bởi vì đầu mối quá lộn xộn, nhất thời chưa thể làm rõ, chỉ biết đó là điềm báo nguy hiểm đang tới.
“Chúng ta lập tức tới Tạ gia!”
Anh vừa nói vừa đi ra ngoài, Trương Huyền theo ở phía sau gọi: “Chủ tịch, em còn chưa xem xong, đưa lại em xem chút.”
Mặt dây ném qua, đợi Trương Huyền bắt lấy nhìn kỹ xong, Nhiếp Hành Phong đã chạy xuống lầu, cậu vội vàng đuổi theo, rất hưng phấn đưa mặt dây ra cho Nhiếp Hành Phong xem: “Em biết nguyên nhân Tạ Bảo Khôn không giết Trương Yên Hoa. Chủ tịch, anh nói xem có phải dáng dấp Trương Yên Hoa giống con gái lớn của lão không?”
Năm đó con gái lớn Tạ gia ruy rằng may mắn trốn thoát, nhưng sau khi nghi án ở Tạ gia được công bố, cô vì không chịu nổi dư luận công chúng kích động mà vẫn nằm đường ray tự sát, Trương Huyền chưa từng thấy khuôn mặt cô, có điều nhìn tướng mạo thanh thú của cô gái trong ảnh, lúc trạng thái tinh thần Tạ Bảo Khôn hoảng hốt, ngộ nhận Trương Yên Hoa là con gái của ông ta cũng có thể hiểu được.
Nhiếp Hành Phong lên xe, khởi động động cơ, bình tĩnh nghe Trương Huyền nói xong, chỉ nói một câu — “Em xem nhiều phim kinh dị quá rồi.”
“Sao anh lại thế chứ chiêu tài miêu, em thực sự rất nghiêm túc suy nghĩ về vụ án…”
“Nhanh trả chìa khóa cho chủ nhà, tôi phải lái xe.”
Hiếm khi thấy Nhiếp Hành Phong gấp gáp như vậy, Trương Huyền không lo tranh luận với anh nữa, vội vàng chạy về trả chìa khóa, sau đó lên xe, sau khi xe chuyển động, cậu hỏi: “Anh bảo em nói có lý không?”
“Có, nên giờ chúng ta phải đi tìm chứng cứ chứng minh suy luận của em có chính xác hay không.”