Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 8 - Chương 21




Tiêu Lan Thảo hướng về phía nước, lấy hết tinh dịch trong người ra, lại thi pháp chữa vết thương ở hậu đình, nơi đó ngoài bị xé rách còn hơi sưng đỏ, khiến hắn không nhịn được lại âm thầm mắng Tiêu Nhiên một trận, về vấn đề ai là người khiêu khích, lại bị hắn hoàn toàn lờ đi.

Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Lan Thảo từ phòng tắm đi ra, khăn trải giường đã được thay mới, nơi bừa bộn cũng được dọn dẹp sạch sẽ, hắn lập tức phẩm ra dụng ý của nam nhân khi làm vậy, nhìn lướt qua người ngồi ở đầu giường, cười nhạt: “Anh rất thích lục lọi đồ của người khác thì phải?”

Tâm tư bị vạch trần, Tiêu Nhiên lại chẳng hề bối rối, thản nhiên nói: “Bị phát hiện rồi, xem ra kỹ thuật của tôi không được tốt như anh… Anh thích giấu đồ quan trọng ở đâu?”

“Giấu ở trong đầu tôi.” Lạnh lùng nhìn y, Tiêu Lan Thảo nói: “Bởi vì chỉ có tôi mới không tự phản bội mình.”

Cách làm của Tiêu Nhiên khiến hắn rất căm tức, đêm nay hắn không dùng bất cứ mị thuật gì, chỉ khiêu khích đơn thuần khiến đối phương tiếp nhận mình, còn cho rằng đây là bởi vì Tiêu Nhiên giữ lại một phần ký ức lúc trước, mới làm tình cùng mình, thì ra y chỉ muốn nhân cơ hội tìm được đầu mối, gì mà sẽ không vì tin tức mà bán đứng bản thân, hoàn toàn là diễn trò với hắn, mệt cho hắn vừa rồi còn tốn công như vậy.

Càng nghĩ càng căm giận, cảm giác này hình như lại quay về đoạn quá khứ kiếp trước Tiêu Nhiên vì cứu mạng đã lừa hắn, làm ghét lây đến người trước mắt này, hắn lạnh mặt lên giường, Tiêu Nhiên không biết vì sao hắn đột nhiên đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy trong nháy mắt hắn như đổi thành người khác, khí tràng lạnh lùng khó có thể tiếp cận, liền hỏi: “Không thoải mái sao?”

Tiêu Lan Thảo không muốn trả lời, dùng sự im lặng để đáp lại, Tiêu Nhiên không có cách nào hỏi tiếp, đứng dậy đi vào phòng tắm, Tiêu Lan Thảo tựa ở đầu giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, đột nhiên cảm thấy mình hao tâm tốn sức tìm được Tiêu Nhiên kiếp này, tiếp cận y, khiến y để ý, cùng y làm tình, mọi việc căn bản chẳng có chút ý nghĩa gì. Rất nhiều thứ bất kể hắn không bỏ xuống được đến đâu, đều sẽ không thuộc về mình như trước, vội vã mải mê, kết quả đều là công dã tràng.

Tiêu Nhiên tắm xong đi ra, thấy Tiêu Lan Thảo vẫn giữ nguyên tư thế tựa vào đầu giường, nhìn ra được tâm trạng hắn rất tệ, Tiêu Nhiên không rõ lắm có phải do vừa rồi mình thô lỗ gây ra không, kéo dây chuyền trên cổ xuống, sợi dây chuyền này y đeo rất lâu rồi, song nếu có thể dỗ đối phương vui vẻ, y không ngại đưa cho hắn.

“Cái kia…”

Y cân nhắc muốn nói, lại bị Tiêu Lan Thảo cắt ngang, đưa tờ giấy viết xong cho y: “Đây là thứ anh muốn, sáng mai lão trùm cùng người khác giao dịch ma túy ở chỗ này, anh muốn bắt lão, đây là cơ hội tốt nhất.”

Tiêu Nhiên không nhận, chỉ kinh ngạc nhìn hắn, Tiêu Lan Thảo nhàn nhạt nói: “Anh lên giường với tôi, không phải vì muốn biết tin tức sao?”

Không phải, y chỉ đơn thuần muốn làm tình cùng người này thôi, thậm chí lúc tắm còn đang nghĩ làm thế nào mới có thể hiểu hắn hơn chút. Một mặt xuất hiện dấu hiệu đề phòng đối với Tiêu Lan Thảo, một mặt lại bị sự hiện hữu của hắn hấp dẫn, tâm lý mâu thuẫn như vậy ngay cả bản thân y cũng không thể giải thích được, làm sao còn chờ mong đối phương tin tưởng chứ?

Không khí ngột ngạt khiến Tiêu Nhiên bỏ đi ý định giải thích, nhận lấy tờ giấy xem một chút, địa chỉ là nơi hẻo lánh ở vùng ngoại ô, y hỏi: “Tin tức có thể tin được không?”

“Có thể tin được hay không tôi không biết, đây chỉ là tôi vừa nghe được.”

“Cảm ơn.”

“Những lời này tôi nên nói mới phải.” Tiêu Lan Thảo liếc y một cái, rất bình thản nói: “Cảm ơn đã chiếu cố, giao dịch đêm nay tôi rất hài lòng.”

Thì ra chỉ là giao dịch sao?

Giải thích trong dự liệu, lại trống trải khiến người ta thương cảm, nếu tất cả đều chỉ là gặp dịp thì chơi, vậy y động lòng vì điều gì?

Tiêu Nhiên nắm chặt dây chuyền trong lòng bàn tay, xoay người đi thay quần áo, lại phát hiện tây trang áo sơ mi đều bị mưa làm ướt, thấy y do dự, Tiêu Lan Thảo nói: “Mặc của tôi đi, quần áo bẩn không thích hợp với anh.”

Âm thầm quan sát Tiêu Nhiên rất lâu, hắn biết Tiêu Nhiên là một người yêu sạch sẽ, vừa vặn hôm nay lúc hắn đi lựa quần áo vào quán bar liền mua thêm một bộ âu phục, thân hình hai người xấp xỉ nhau, Tiêu Nhiên hẳn có thể mặc vừa, tâm tình không tốt, nhưng hắn cũng không muốn Tiêu Nhiên ăn mặc quá tệ.

Bùn bắn trên ống quần tây khiến Tiêu Nhiên bỏ đi ý định phản đối, cầm lấy quần áo treo trên mắc, nói: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, dù sao đều mua bằng tiền của anh.”

Tiếng cười khẽ truyền đến, chứng tỏ tâm trạng Tiêu Lan Thảo tốt lên, Tiêu Nhiên nhịn không được nhìn hắn một cái, nghĩ thầm người đàn ông này đúng là hỉ nộ vô thường.

Song hắn lại rất chu đáo, đồ lót cũng có chuẩn bị, đều là hàng hiệu còn chưa bóc, nếu dùng tiền của mình, Tiêu Nhiên liền không khách sáo với hắn nữa, lại mặc áo khoác, cà vạt màu lam đậm hoa văn kẻ chéo, phối hợp với tây trang, toát lên vẻ trang nhã khéo léo, nhìn ra được người đàn ông này rất coi trọng việc ăn mặc.

Nhìn Tiêu Nhiên mặc quần áo trước gương, đôi mắt Tiêu Lan Thảo hơi nheo lại, giống buổi biểu diễn thời trang của mỹ nam, trang phục cũng rất hợp với y, dường như trong chốn u minh chính vì y mà lựa chọn, vóc người Tiêu Nhiên cao gầy, là móc treo quần áo trời sinh, khiến hắn cảm thấy người này không làm người mẫu thật đáng tiếc.

Sau khi chỉnh trang xong xuôi, Tiêu Nhiên giắt súng vào bên hông, cảm thấy Tiêu Lan Thảo nhìn chăm chăm, y quay đầu lại.

Đã hừng đông, phía ngoài đã tạnh mưa, y phải chạy đi sớm một chút, nhưng lúc chia tay lại không biết nên nói gì với Tiêu Lan Thảo, cầm lấy ví tiền, nhớ đến từ giao dịch của hắn vừa rồi, do dự một chút, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Đúng là một vấn đề buồn cười, Tiêu Lan Thảo nhướng mày, không lên tiếng, Tiêu Nhiên bối rối nói: “Tôi lần đầu tiên làm chuyện này với người khác, không có kinh nghiệm, không biết nên trả bao nhiêu.”

“Tôi cũng không có kinh nghiệm.” Tim có chút đau đớn, hắn chậm rãi nói: “Tôi không biết công sức của tôi rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền.”

Có lẽ hoàn toàn chẳng đáng một xu, bởi vì cho tới giờ đều là hắn đơn phương tình nguyện bỏ công sức, hắn không biết đối phương có cần hay không, có lẽ chỉ đang lợi dụng, hắn chỉ cần vui vẻ là được, cho dù giây phút vui vẻ kia ngắn ngủi biết bao.

Tiêu Nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, liền móc hết tiền trong ví ra để lên bàn, lúc ra cửa, nhịn không được lại hỏi: “Chúng ta sau này còn có thể gặp lại không?”

Đây cũng là vấn đề hắn không thể trả lời, hắn bèn quay đầu, mỉm cười nói với nam nhân: “Như anh mong muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể.”

Cửa đóng lại, cũng dập tắt dịu dàng không lâu trước đó, Tiêu Lan Thảo tắt đèn, yên lặng nằm trong bóng đêm, hắn không biết Tiêu Nhiên còn có cơ hội trở lại hay không, bởi vì hắn chưa nói cho y biết, vụ giao dịch ma túy kia rất quan trọng, lão trùm bên kia bố trí nghiêm mật, bên giao dịch còn lại lại là ông lớn về súng đạn, Tiêu Nhiên đi một mình, độ nguy hiểm cao thế nào, trong lòng hắn rất rõ ràng.

Vốn hắn rất muốn đi cùng y nếu không phải phát hiện Tiêu Nhiên lén lục đồ của hắn, hắn không ngại đối phương làm tình với hắn có mục đích khác, nên ngay từ đầu đã rõ đây là giao dịch, nhưng hắn ghét bị lừa dối, dùng cái cách nói dối đường hoàng thế kia.

“Cút, hồ yêu các ngươi xảo quyệt dối trá nhất, nếu sớm biết ngươi giả gái lừa ta, ta đến liếc mắt nhìn ngươi cũng không thèm!”

Đây là câu đầu tiên Tiêu Nhiên nói với hắn sau khi hắn hái được linh thảo về đến nhà, hoàn toàn không để ý đến vẻ mệt mỏi phong trần của hắn, quắc mắt lạnh lùng đối diện hắn.

Đều nói yêu quái xảo quyệt dối trá, nhưng sao có thể so với con người chứ? Nhân loại vô tình ích kỷ, lần đó hắn đã triệt để nhìn ra, đôi vợ chồng kia để cứu con trai, tìm mọi cách lấy lòng hắn, nhưng một ngày phát hiện sự hiện hữu của hắn gây trở ngại cho họ, liền lập tức trở mặt, hắn không biết họ giải thích với Tiêu Nhiên thế nào, tóm lại trong mấy ngày hắn rời đi, Tiêu Nhiên biết được chân tướng hắn giả gái, ánh mắt nhìn hắn không còn yêu thương quý mến như ngày trước nữa, thay vào đó là chán ghét và sợ hãi, trong phòng treo đạo bùa trấn yêu cấm hắn vào cửa, chỉ nói mình muốn kết hôn, không muốn bị hắn quấy rầy, bảo hắn lập tức rời đi, sau này đừng xuất hiện nữa.

Nếu có thể, hắn cũng muốn đi, nhưng đã không đi được nữa, tơ duyên dẫn hắn đến cạnh nam nhân này, sau khi đã bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, hắn không muốn, cũng không cam lòng rời đi từ đây.

“Ta biết vẫn không nói rõ chân tướng là sai, nhưng ta không cố ý gạt ngươi.” Hắn từ từ giải thích, hy vọng sự bình tĩnh của mình có thể làm dịu đi lửa giận của đối phương: “Bằng không ta cũng sẽ không nghĩ hết cách tìm linh dược giúp ngươi kéo dài tính mạng, không phải ta ngăn cản ngươi thành thân, là ngươi căn bản không thành thân được, trong sinh mạng của ngươi không có nhân duyên.”

“Cô gái kia rất tốt, cô ấy vừa ý ta, muốn gả cho ta, sao lại gọi là không có nhân duyên?” Nam nhân hùng hồn nói với hắn: “Dáng dấp cô ấy không được như ngươi, nhưng cô ấy là người, là phụ nữ, ngươi xinh đẹp hơn nữa thì có ích gì chứ? Ngươi cũng không thể nối dõi tông đường!”

“Ta là yêu không sai, nhưng nếu ngươi chỉ vì nối dõi tông đường, cũng không cần nói cái chữ thích kia trước mặt ta!”

“Nếu ta không nói thế, ngươi sẽ tận lực cứu ta sao? Nói đến lừa dối, không phải ngươi cũng lừa ta giống thế sao? Nhân yêu khác đường, vốn nể ngươi là nữ, ta còn muốn nhẫn nhịn, ai ngờ ngươi chỉ là giả mạo, ta không muốn chết, nhưng nếu cả ngày đối diện với một con yêu quái, ta còn không bằng chết đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, mau cút, cút về núi của ngươi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”

Bởi tức giận, Tiêu Nhiên ho dữ dội, nhưng mấy câu nói ra chém đinh chặt sắt, hắn nằm mơ cũng không ngờ Tiêu Nhiên sẽ nói ra những lời như vậy, lời nguyện thề mấy ngày trước còn sờ sờ trước mắt, nhưng chỉ bởi một chút lừa dối liền quắc mắt lạnh lùng, hắn lừa Tiêu Nhiên, nhưng thế thì đã làm sao? Dù lừa dối nhiều hơn nữa, lẽ nào hơn cả tình cảm ba năm chung sống hay sao? Hắn không hiểu nổi vì sao khi lợi ích bị đụng chạm, toàn bộ những việc này đều là tội lỗi của hắn.

Mệt mỏi thêm bị lừa dối, còn có lời trách móc cay nghiệt kia hoàn toàn phá tan sự bình tĩnh của hắn, hắn tức giận chạy vào phòng, muốn chất vấn Tiêu Nhiên cho rõ ràng, lại không ngờ đối phương đột nhiên giơ ngọc phật lên, cương khí ngọc phật tỏa ra cản hắn lại, thấy kim quang phóng tới, hắn cuống quýt giơ tay lên che, chỉ càm thấy bàn tay đau đớn, khiến hắn phải lùi ra cửa.

Đó là ngọc phật Tiêu Nhiên đeo từ nhỏ, lần đầu khi họ gặp mặt, thấy hắn không thích, Tiêu Nhiên liền cất đi, không ngờ hắn lại trông thấy vào lúc này, ngọc phật không tạo thành thương tổn gì cho hắn, nhưng lúc lấy linh quả hắn bị trọng thương, lại mệt nhọc gấp rút lên đường, căn bản không chịu được đạo phật quang kia.

Bàn tay bị đánh phát run, lòng bàn tay phỏng rộp, sau khi hắn đứng vững liền giơ tay lên, thấy giữa lòng bàn tay bị kim quang đốt thành một vết thương, vết thương đen như mực, gần như chiếm quá nửa lòng bàn tay, nhìn vô cùng gai mắt, nhưng hắn không cách nào dùng pháp lực để tiêu trừ.

“Tiêu Lam!”

Đối diện truyền đến tiếng gọi sợ hãi, hắn ngẩng đầu, thấy nam nhân vẻ mặt kinh ngạc, còn muốn chạy đến gần nhìn hắn, nhưng lại không dám, luống cuống thu ngọc phật lại, như vừa phát hiện hắn không bình thường, kêu lên: “Ngươi, tóc ngươi…”

Ở đây không có gương, nhưng hắn nghĩ giờ phút này sắc mặt hắn nhất định khá khó coi, mái tóc bạch kim vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo trở nên khô vàng, trong gió phất phơ không tiếng động, che đi vẻ bất đắc dĩ của hắn.

Hắn bỏ cành lá linh thảo cực khổ mới lấy được ra, ném lên bàn bên cạnh, lạnh lùng nói: “Dùng nó nấu canh uống, ngươi ít nhất có thể sống thêm mười năm.”

Nam nhân không để ý đến lời hắn, chỉ khẩn trương hỏi: “Ngươi đã làm gì? Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này!?”

Bởi vì hắn đánh không lại thụ tinh kia, đành phải khổ sở cầu xin, song phương giằng co mấy ngày, thụ tinh rốt cuộc thỏa hiệp, lấy cành lá linh quả trao đổi với hắn, linh diệp tuy không thể khởi tử hồi sinh, nhưng có thể kéo dài mạng sống, ít nhất trong vòng mười năm không cần lo cái chết uy hiếp, điều kiện để trao đổi là hắn dâng lên trăm năm đạo hạnh.

Đối với sự lựa chọn này, hắn hoàn toàn không hối hận, cho dù là hiện tại hắn cũng không hối hận, hắn chỉ cảm thấy đau lòng, vì phần tình cảm phai màu này.

Tất cả đều không muốn nhắc lại nữa, hắn phớt lờ câu hỏi của Tiêu Nhiên, xoay người đi ra ngoài, Tiêu Nhiên lại đuổi theo, hắn cho rằng người nọ hồi tâm chuyển ý, nhưng không ngờ rằng y lại hỏi: “Có thể sống bây giờ, vậy sau mười năm thì sao?”

Thì ra Tiêu Nhiên chỉ một mực để ý đến sinh mạng của mình.

Hắn cười, cười bản thân đa tình, chậm rãi nói: “Ta không biết, có thể mười năm sau, ta đã quên mất ngươi rồi.”

Vốn tưởng rằng đổi lấy thời gian mười năm, hắn nhất định có thể tìm được cách khác để kéo dài sinh mạng, lại không ngờ đối phương chẳng lạ gì, nên khi đó hắn nghĩ không bằng cứ như y nói từ bỏ đi thì hơn, bản thân trở về núi tu hành, không bao giờ dính dáng gì đến y nữa.

Hắn về núi rừng thuộc về mình, nhưng ông trời lại không chịu buông tha cho hắn thanh tĩnh, chưa đến mấy hôm tòa sơn miếu cung phụng hắn kia bị đám thôn dân kích động đi lên làm một đuốc đốt rụi. Hắn không hiểu nội tình, xuống núi tới Lý gia trang, mới biết Tiêu Nhiên đã qua đời, ngay vào đêm hắn rời đi, nhà họ bị đốt, trận lửa lớn đó thiêu rụi hết nhà cửa sân vườn, giàn nho họ cùng dựng cũng không may mắn tránh thoát, sau đó mọi người tìm thấy Tiêu Nhiên dưới giàn nho, ngọc phật vỡ nát, mà y cũng tắt thở.

Đêm đó có thôn dân thấy họ tranh chấp, ngọc phật lại vỡ nát, nên mọi người đều cho rằng hồ yêu giết người, đốt miếu thờ hắn không nói, còn mời đạo sĩ tới bắt yêu, đối mặt với những người cố tình gây sự đó, hắn chẳng thanh minh bất cứ điều gì, hạn chết của Tiêu Nhiên đã tới, vốn không chống đỡ được bao lâu nữa, hắn không hiểu chính là vì sao nhà cháy, vì sao Tiêu Nhiên không chạy, khối ngọc phật kia sao mà vỡ? Vì sao lời của y trước sau mâu thuẫn? Nếu có một bên là giả, hắn muốn biết đến tột cùng cái nào mới là sự thực.

Rất nhiều nghi hoặc quấy nhiễu hắn, khiến hắn không thể tĩnh tâm tu hành nữa, họa vô đơn chí là hắn tính được thiên kiếp của mình sắp đến, tinh quái tu luyện, căn bản không dễ vượt qua thiên kiếp, hơn hai mươi năm trước để hắn may mắn tránh thoát, nhưng khoản nợ còn thiếu đều phải trả.

Sau khi tính ra số kiếp này, hắn mất hết hy vọng, tình nhân đã chết, tim hắn cũng đã chết, dù sao không tránh khỏi thiên kiếp, dứt khoát phụng bồi cùng y, thế là ngày đó hắn cướp quan tài của Tiêu Nhiên sắp nhập thổ, định giống như năm đó, cùng y đối mặt với thiên lôi oanh đỉnh, nếu không phải gặp thầy trò Trương Tam, hắn nghĩ mình có lẽ sớm chết rồi.*

(*Ừm, đoạn này có vẻ không khớp thời gian lắm. Khi Tiêu Nhiên chết là lúc 28 tuổi, Trương Huyền cũng đã 5 tuổi. Cho là Tiêu Nhiên đầu thai luôn thì vẫn kém Trương Huyền 5 tuổi. Nhưng trong hiện tại, Trương Huyền 28 tuổi mà Tiêu Nhiên lại ngoài 30 (ở quyển 2 có đề cập đến). Chắc đoạn này Phàn Lạc quên mất thời gian rồi.)

Lần thứ hai may mắn trốn thoát thiên kiếp, hắn không thể nào nhận định việc này đối với mình là may hay là nạn, nhớ những lời Trương Huyền nói, hắn đuổi tới địa phủ, đổi dung mạo mình lưu tâm nhất cho Mạnh Bà, chỉ để tìm kiếp này của Tiêu Nhiên.

Thời gian xa cách nhiều năm, hắn đã không nói rõ được tình cảm của mình đối với Tiêu Nhiên rốt cuộc là yêu hay hận nữa, hay chỉ đơn thuần là không buông xuống được, hắn không muốn giết Tiêu Nhiên báo thù, đương nhiên, cũng không muốn giúp y làm bất cứ chuyện gì, hắn hao tốn tâm tư đuổi tới đời này, chỉ muốn biết một việc — đêm đó những lời Tiêu Nhiên nói với hắn, rốt cuộc có bao nhiêu xuất phát từ thật lòng?



Tiếng chuông đánh thức ác mộng, Tiêu Lan Thảo mở mắt ra, phát hiện mình vậy mà ngủ mất, mắt hơi ướt, hồi lâu hắn mới phát hiện mình bây giờ đang ở trong khách sạn, trước đó không lâu còn cùng người kia hoan ái một hồi.

Hắn tắt chuông báo thức khách sạn đặt, rướn người kéo màn cửa sổ, bên ngoài đã tảng sáng, nhưng không biết Tiêu Nhiên thế nào rồi, có thuận lợi tìm được sào huyệt của tổ chức tội phạm kia không.

Để không cho mình nghĩ ngợi lung tung nữa, Tiêu Lan Thảo xuống giường rửa mặt, tiện thể bật ti vi, hắn không hiểu tiếng Thái, coi như giết thời gian, để không gian không đến nỗi quá vắng vẻ.

Trong ti vi ào ào nói tin tức sáng sớm, Tiêu Lan Thảo sau khi sửa sang xong, cầm mỳ cốc định làm bữa sáng, trong lúc hắn rót nước vào mỳ, hình ảnh trong ti vi dẫn sự chú ý của hắn, đó là tiệm vàng hôm qua hắn nhìn thấy lúc dùng thiên nhãn theo dõi Tiêu Nhiên, tiệm vàng kỳ thực buôn bán súng ống lậu, trong két ngầm bên trong giấu rất nhiều súng đạn.

Đó là tin tức hôm qua phát lại, theo phát thanh viên giải thích, hình ảnh chuyển đến bên trong tiệm vàng, xung quanh tiệm vàng căng dây cảnh giới, không ít cảnh sát ra ra vào vào, nhân viên báo đài thời sự không thể tới gần, chỉ có thể quay phim ở cự ly xa, không lâu sau có người mang cáng cứu thương ra, người trên băng ca đắp vải trắng, nhìn không thấy mặt, nhưng tay ông ta rũ xuống một bên, nhẫn vàng trên ngón giữa khá bắt mắt, chính là chủ tiệm đã giao dịch với Tiêu Nhiên.

Tim Tiêu Lan Thảo chợt nảy lên, nước nóng tràn ra khỏi bát hắn cũng không chú ý thấy, tim đập thình thịch, hắn phát hiện hôm qua mình tra ra rất nhiều đầu mối, vậy mà lại bỏ quên chỗ mấu chốt nhất.

Phát thanh viên vẫn đang nói liên tục theo hình ảnh di động, Tiêu Lan Thảo một câu cũng không hiểu, nhưng trực giác nói cho hắn biết chân tướng chủ tiệm bị giết — hung thủ là người đàn ông đội mũ xuất hiện ngay sau khi Tiêu Nhiên rời đi, sau khi hắn hỏi thăm xong chuyện của Tiêu Nhiên, liền giết chết ông ta.

Hung thủ làm vậy chỉ có một nguyên nhân, chuyện hắn theo dõi Tiêu Nhiên là tuyệt đối bí mật, thậm chí để hành tung của mình không bị tiết lộ mà không ngại giết người bịt miệng.

Trước mắt hiện lên vụ đấu súng xảy ra trong quán bar đêm qua, Tiêu Lan Thảo theo bản năng cảm giác được giữa hai người này có liên quan mật thiết, nói không chừng kẻ nổ súng về phía họ chính là hung thủ sát hại chủ tiệm!

Nếu quả thật là vậy, hành tung của Tiêu Nhiên nhất định đã sớm bị theo dõi, nếu những kẻ đó cũng xuất hiện ở hiện trường giao dịch ma túy…

Tiêu Lan Thảo cảm nhận được tính nghiêm trọng của chuyện này, ngón tay bỗng truyền đến đau đớn, kéo suy nghĩ của hắn về, thấy nước ngâm mỳ tràn ra, làm đầu ngón tay phỏng đỏ lên.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng đưa tin, Tiêu Lan Thảo nghe không hiểu nội dung, điều này càng tăng thêm cảm giác sốt ruột cho hắn, tâm tư sôi sục, chỉ nghĩ đến việc Tiêu Nhiên liệu có gặp nguy hiểm hay không, với thân thủ và sự nhạy bén của y, tới sào huyệt buôn thuốc phiện cùng lắm là đụng phải nguy hiểm, nhưng nếu y không biết có người theo dõi sau lưng mình, vậy rất có thể…

Cảm xúc càng ngày càng loạn, Tiêu Lan Thảo không cách nào bàng quan được nữa, những lưu luyến vuốt ve đêm qua hiện ra trước mắt, hận ý dâng lên lúc nhất thời giận dỗi đã tan sạch, hắn vẫn như trước không thể ngồi yên không để ý đến sống chết của người kia, vội vàng thay áo khoác xuống lầu.

Tiêu Lan Thảo hỏi thăm được chỗ giao dịch, nhưng không biết vị trí chính xác địa chỉ ở đâu, nhờ nhân viên lễ tân khách sạn vẽ bản đồ giúp hắn, cầm bản đồ chạy ra khỏi cửa.

Thời gian còn sớm, trên đường phố rất ít taxi, hắn dứt khoát dùng pháp thuật theo vị trí đánh dấu trên bản đồ đi thẳng tới vùng ngoại ô, đi lung tung một hồi ở xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra địa điểm giao dịch.

Đó là một tòa nhà bỏ hoang kiến trúc kiểu cũ, tầng lầu không cao, bụi bặm tọa lạc trên một khu đất trống, xung quanh không thấy một bóng người, vải cùng túi nilon bẩn thỉu treo bên ngoài tòa nhà, theo gió thổi, phát ra tiếng soàn soạt đơn điệu, nhưng lập tức đã bị tiếng súng bên trong truyền ra át đi, bởi khu vực trống trải, tiếng súng không mang đến sự chú ý, Tiêu Lan Thảo vừa chạy tới, đã nghe thấy có tiếng kêu trên lầu, có người lao vào cửa sổ thủy tinh ngã xuống, đập vào xe đỗ phía dưới thành một cái lỗ lớn.

Mùi máu tanh và khói thuốc súng theo người kia ngã xuống truyền tới, thấy hắn cả người toàn máu, còn đang rên rỉ, Tiêu Lan Thảo vội vàng nhảy lên nóc xe, kéo hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Người nọ thấp giọng nói vài câu, nhưng trên lầu tiếng súng dày đặc, Tiêu Lan Thảo nghe không rõ, hắn còn muốn hỏi lại, bên trong đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh dữ dộ, xe bị chấn động lắc lư không ngừng, hắn bị ép nhảy khỏi xe, chợt nghe tiếng vang liên tiếp truyền đến, thủy tinh phía trên bị vỡ nát bấy, theo đó ánh lửa khói mù cùng tỏa ra từ cửa sổ.

Nhìn tình hình giống như hắc bang sống mái với nhau, Tiêu Lan Thảo nghĩ đến an nguy của Tiêu Nhiên, vội vàng chạy vào, cũng may dưới lầu khói loãng, hắn cảm ứng được khí tức của Tiêu Nhiên, men theo cầu thang một đường chạy lên, trên đường gặp phải hai bên tranh đoạt, hắn kéo một người trong đó hỏi địa điểm giao dịch, đáng tiếc đối phương nghe không hiểu lời hắn nói, bô bô nói một trận, hắn hoàn toàn không hiểu, đành phải từ bỏ, cướp súng của đối phương, bằng cảm giác đi tuần tra trong tầng lầu lớn như vậy rất lâu, mới đến một nơi trống không.

Nơi này cách địa điểm nổ rất gần, cửa sổ bốn phía đều bị nổ bay, chỉ chừa lại khung cửa sổ trống rỗng, bởi nơi này khá lớn, lại nằm ở đầu gió, tầm nhìn ngược lại rất rõ rang. Tiêu Lan Thảo sau khi tiến vào liền thấy Tiêu Nhiên, súng của y bị đánh rớt, đang bị mấy người vạm vỡ vây đánh, một chọi mấy người, thế đơn lực bạc, bị ép lùi liên tiếp về sau.

Thấy y không sao, Tiêu Lan Thảo thở phào nhẹ nhõm, chạy tới cản lại một người trong đó, phi chân đạp hắn ra ngoài.

Thiếu đi một đối tượng công kích, Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, thấy là hắn, nhíu mày hỏi: “Sao anh lại tới?”

Giọng Tiêu Nhiên hơi khàn, trên mặt còn thêm không ít vết thương, cũng may vết thương đều không nghiêm trọng lắm, thấy tóc cùng tây trang của y đều lộn xộn, trên mặt đầy bụi bặm, Tiêu Lan Thảo đoán rằng bị vụ nổ ảnh hưởng đến, lại thấy gò má y sưng lên một cục rất lớn, không khỏi càng tức giận, hỏi lại: “Mấy tiếng đồng hồ không gặp, anh sao đã thành cái dạng này?”

“Tôi bị ám toán.”

Vẻ mặt Tiêu Nhiên có chút kỳ lạ, Tiêu Lan Thảo lập tức phản ứng lại, quát hỏi: “Không phải anh nghi ngờ tôi đấy chứ?”

“Vốn là…”

Tiêu Nhiên chưa nói xong, trên mặt đã trúng một quyền trước, không nặng lắm, nhưng đủ để khiến y cảm giác được sự phẫn nộ của đối phương, y lắc lư về phía sau, lập tức một khẩu súng ném đến trước mặt y, Tiêu Lan Thảo quát lên: “Giết hết đám này trước đã, món nợ của chúng ta lát nữa rồi tính!”

Chuyện vừa rồi xảy ra bất thình lình, sau khi bị tấn công, phản ứng đầu tiên của Tiêu Nhiên đây chính là thủ đoạn của Tiêu Lan Thảo, cũng may đây là tranh chấp nội bộ giữa hai bên buôn bán ma túy, khiến y có thể chạy thoát, vốn muốn tìm Tiêu Lan Thảo tính sổ, không ngờ hắn lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa, mặt bị đánh, trong lòng trái lại rất vui mừng, kẻ bán đứng y không phải Tiêu Lan Thảo, điều này đã quét sạch phiền muộn lúc đầu của y.

“Anh đi trước!”

Có súng trong tay, đối với Tiêu Nhiên như hổ thêm cánh, nổ súng ép bọn người tấn công họ ra, kéo Tiêu Lan Thảo ra ngoài.

Ai ngờ vừa tới cửa, bên ngoài liền có đạn băng bắn tới, giao dịch hai bên đen ăn đen, chỉ sợ Tiêu Nhiên truyền tin ra, nên sau khi nhận được hàng, chỉ hận không thể lập tức đưa y vào chỗ chết, thấy y đi ra, đều đồng loạt nhắm hỏa lực về phía y.

Tiêu Nhiên vội vàng đẩy Tiêu Lan Thảo ra, đồng thời giơ súng bắn trả, trong phòng trống xếp không ít hàng hóa, có lợi cho việc tránh né, tiếng nổ rất vang, bọn buôn ma túy sợ kinh động đến cảnh sát, mau chóng trốn khỏi hiện trường, nên y cũng không lo cho an nguy của mình, ngược lại là thất vọng vì không bắt ngay được lão trùm, không thể hỏi lão chân tướng, giờ tình hình hỗn loạn, nếu để lão chạy thoát, sau này càng khó bắt được lão.

“Trốn ở đây, đừng lộn xộn!”

Y đẩy Tiêu Lan Thảo vào sau một đống rương gỗ phế phẩm, lại giơ súng phóng ra ngoài, Tiêu Lan Thảo không biết mục đích của y, vội la lên: “Ở đây quá nguy hiểm, tôi mang anh đi trước.”

“Tôi phải tìm được lão trùm trước.”

“Vì sao?”

Nguyên nhân một lời khó nói hết, giờ cũng không phải lúc giải thích, Tiêu Nhiên đặt lực chú ý vào tấn công, không nhận được lời đáp, Tiêu Lan Thảo tức giận phát tiết lên người kẻ khác, một cước đá bay đả thủ tấn công hắn.

Ý định của Tiêu Nhiên hắn không cách nào hiểu nổi, vào lúc này, còn có gì quan trọng hơn tính mạng của mình? Vậy mà Tiêu Nhiên lại cứ không nghe hắn, trong lúc chiến đấu thỉnh thoảng nhìn ra xung quanh, như đang tìm kiếm con mồi mục tiêu.

Tòa nhà cũ kỹ đang không ngừng lung lay sắp đổ trong tiếng chấn động, trực giác trước nguy hiểm đánh mạnh vào Tiêu Lan Thảo, tim đập thình thịch, chỉ muốn đưa người đi trước rồi tính, nhưng tay đưa qua lập tức bị hất ra, Tiêu Nhiên quát lên: “Trốn đi!”

Lại bị quát một lần nữa, sự nhẫn nại của Tiêu Lan Thảo đã hao hết, quát lên: “Không phải anh muốn bắt được lão trùm sao? Tôi bắt cho anh!”

Hắn nắm tay Tiêu Nhiên xông ra, đạn bắn tới bị pháp thuật của hắn trấn áp, giữa chừng liền rơi xuống mặt đất, bất chấp ánh mắt kinh dị Tiêu Nhiên ném tới, kéo y chạy cực nhanh ra khỏi khói mù, không bao lâu đã đuổi kịp đám người buôn ma túy đang nóng lòng chạy thoát thân, thấy dẫn đầu là một lão già toàn thân tròn trùng trục, hắn hỏi Tiêu Nhiên: “Đó chính là lão trùm?”

Tiêu Nhiên gật đầu, hai người xông tới, thuộc hạ của lão trùm nhìn thấy họ, ào ào nổ súng, bị Tiêu Lan Thảo sử dụng gió dữ quét sang một bên, tiến tới túm lấy lão già mập kia, đạp vào khuỷu chân lão một cước, khiến lão ngã xuống đất, nói với Tiêu Nhiên: “Anh muốn hỏi gì? Hỏi mau lên!”

Lão trùm hình như biết Tiêu Nhiên, sau khi nhìn thấy y nói bô bô một tràng tiếng Thái, Tiêu Nhiên dùng tiếng Anh đáp lại, Tiêu Lan Thảo nghe không hiểu họ nói gì, chỉ thấy trong lúc hỏi thần sắc Tiêu Nhiên càng lúc càng thâm trầm, nét mặt nghiêm túc, dường như chuyện họ nói đến khá nghiêm trọng.

Mấy tên đả thủ bên cạnh thừa dịp muốn chạy trốn, bị Tiêu Lan Thảo tiến tới đánh ngã, lúc này không lo được kiêng kỵ khi dùng nhiều pháp thuật, trực tiếp làm chúng ngất đi cho xong chuyện.

Ai ngờ thuộc hạ của lão trùm quá nhiều, Tiêu Lan Thảo vừa xử lý xong mấy tên kia, chợt nghe tiếng súng truyền đến, có người ở đối diện bắn điên cuồng về phía họ, hắn đành phải lần thứ hai gọi ra gió lốc, đạn bị gió khống chế, lại quay vòng về, bắn vào đám người kia, bọn chúng đau đớn kêu lên oai oái.

“Tiêu Lam, cẩn thận!”

Tiếng gọi đột nhiên vang lên sau người, là giọng nói thuộc về Tiêu Nhiên, Tiêu Lan Thảo hơi ngẩn ra, súng đạn quá dữ dội, hắn không thể phán đoán y gọi là Tiêu Lam hay Tiêu Lan Thảo, chỉ cảm thấy tiếng gọi khá quen thuộc, nhất thời tâm tình kích động, lại quên mất giờ thân mình đang ở phương nào, mãi đến khi tiếng súng vang lên, suy nghĩ của hắn mới được kéo về.

Quay đầu lại, liền thấy lão trùm giơ súng nhắm ngay lưng mình, có điều lão không có cơ hội nổ súng, bởi vì trước ngực lão bị bắn thành một lỗ lớn, ở một đầu khác, lại là Tiêu Nhiên làm ra tư thế giơ súng giống vậy, hiển nhiên là y phát hiện gặp nguy hiểm, kịp thời nổ súng ngăn lại hành động của lão trùm.

Nguy hiểm chỉ mành treo chuông, nhìn gương mặt tái nhợt của Tiêu Nhiên, Tiêu Lan Thảo thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức phát hiện không ổn, sắc mặt Tiêu Nhiên trắng quá bất bình thường, hình như y bị thương, âu phục màu đậm khiến Tiêu Lan Thảo không thể biết được thương thế của y ở chỗ nào, cuống quýt tiến tới, gần như cùng lúc đó, hắn liền thấy thân thể Tiêu Nhiên run lên một cái, theo tiếng súng bay về phía sau, cửa sổ sau lưng bị bắn vỡ, y trực tiếp theo cửa sổ ngã xuống lầu.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, pháp thuật Tiêu Lan Thảo hoàn toàn không kịp thi triển, mắt thấy bóng dáng Tiêu Nhiên biến mất trước mắt, hắn lòng nóng như lửa đốt, thả người bay ra khỏi cửa sổ, hòng kéo Tiêu Nhiên lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, thân thể Tiêu Nhiên gần như cùng rơi xuống mặt đất với hắn, tiếng vang nặng nề truyền đến, chấn động khiến tim hắn đập mạnh.

“Tiêu Nhiên…” Nhìn người nằm trước mắt mình, hắn đờ ra một chút sau đó mới nhẹ giọng gọi.

Không có câu trả lời cho hắn, hắn nhìn ngực và bụng Tiêu Nhiên tràn đầy máu tươi, thân thể dưới sự chấn động dữ dội hơi cơ quắp một chút, sau đó chất lỏng đỏ tươi giống vậy từ sau đầu và miệng mũi của y tràn ra, chậm rãi chảy xuống đất xung quanh.

Cho tới giờ khắc này, Tiêu Lan Thảo vẫn không cách nào tin nổi sự thật xảy ra trước mắt, người mới vừa rồi còn sinh khí dồi dào trong nháy mắt biến thành như vậy, ngồi xuống cạnh y, lần thứ hai lớn tiếng gọi: “Tiêu Nhiên! Tiêu Nhiên, ngươi tỉnh lại!”

Miệng Tiêu Nhiên hơi há ra, hình như nói gì đó, hắn lại không nghe được, chỉ thấy đôi mắt kia còn đang nhìn mình, nhưng ánh mắt rời rạc, tản mát ra ánh sáng hấp hối.

Trong nháy mắt, nỗi lo lắng, hoang mang còn có bất lực đồng loạt đánh úp về phía hắn, thời không phảng phất như quay lại một ngày nào đó cách đây hơn hai mươi năm, hắn sợ, sợ lại phải đối mặt với cảnh tượng giống vậy, đưa tay bịt lên vết thương còn đang chảy máu của Tiêu Nhiên, run giọng gọi: “Đừng chết, Tiêu Nhiên, không được chết!”

Không được để hắn lại một mình, hắn không muốn lại một lần nữa vào luân hồi, hỏi Mạnh Bà về đời tiếp theo của tình nhân, sau đó là chờ đợi và tìm kiếm vô tận, hắn không biết đối phương còn đợi mình không, còn công nhận mình không, thậm chí hắn không biết mình còn có gì có thể trao đổi được nữa.

Trên đời này hắn chẳng có gì, hắn chỉ có đoạn ký ức hắn cùng Tiêu Nhiên.

Trước mắt trở nên mơ hồ, trong kinh hoảng hắn không biết mình nên làm thế nào, giờ hắn chỉ là một con hồ yêu pháp lực yếu, không thể chữa khỏi vết thương của Tiêu Nhiên, càng không cách nào tranh giành mạng sống với Vô Thường, việc hắn có thể làm chỉ là dùng pháp thuật gắng hết sức giảm thiểu đau đớn cho Tiêu Nhiên.

Đỉnh đầu vẫn có tiếng súng truyền đến, láng máng cảm giác được có người nhìn trộm, hắn ngẩng đầu lên, liền thấy một người đội mũ ở phía trên nhoáng lên một cái, phát hiện ra hắn chú ý, người nọ lập tức lùi lại, hắn biết kia là kẻ đã sát hại chủ tiệm vàng, vừa rồi bắn lén cũng chính là hắn, nhưng hiện tại sinh mạng của Tiêu Nhiên nguy cấp, hắn không thể phân thân đuổi theo hung thủ, nghe tiếng còi xe cảnh sát từ từ tới gần, hắn căm hận nghĩ, tạm thời buông tha cho tên khốn kiếp này trước, nhưng hắn nhất định sẽ khiến cho số phận của hắn còn thảm hơn Tiêu Nhiên gấp trăm lần!



Hiện trường bắn nhau rất nhanh đã bị cảnh sát bao vậy, phần tử buôn bán ma túy trong vụ nổ chưa kịp chạy trốn, đều bị bắt được hết, Tiêu Lan Thảo ẩn thân trong đám người, theo xe cứu thương cùng tới bệnh viện.

Phẫu thuật cấp cứu Tiêu Nhiên cũng coi như thuận lợi, viên đạn trên ngực hơi lệch khỏi tim, khiến y may mắn có thể sống sót, nhưng vết thương trên đầu tương đối nghiêm trọng, từ trên lầu cao ngã xuống dẫn đến xương sọ bị tổn thương, mảnh vụn xương sọ và mạch máu bị vỡ tạo thành mất máu nghiêm trọng gây áp lực cho dây thần kinh. Tiêu Lan Thảo nghe bác sĩ chủ trị nói với cảnh sát đến hỏi tình tiết vụ án, hệ thống thần kinh của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng rất khó chống đỡ được, dù là chịu được, chỉ sợ cũng trở thành người thực vật.

Lúc nghe những lời này, đầu óc hắn trống rỗng, cảm giác thoát lực sau khi đã khẩn trương tập kích hắn, trong lòng tràn đầy hối hận, nếu như hắn nói cho Tiêu Nhiên biết chuyện y bị theo dõi, nếu hắn theo Tiêu Nhiên cùng tới sào huyệt buôn ma túy, nếu hắn không thất thần trong lúc bắn nhau, mọi chuyện đều sẽ không phát sinh — vết thương trên bụng Tiêu Nhiên kia là phát súng đầu tiên, với sự nhạy bén của y, vốn có thể tránh được, nhưng y lại lựa chọn cứu mình trước, bản thân uổng phí bao năm tu đạo như vậy, lúc sống chết trước mắt lại chẳng giúp được gì.

Nhìn đồ đạc cá nhân của Tiêu Nhiên bị cảnh sát thu dọn, móc treo tiểu hồ ly thuộc về hắn kia từ trong ví tiền rơi ra, mắt của hắn đỏ lên, đó là vật Tiêu Nhiên tặng hắn, sau đó cũng là Tiêu Nhiên ném đi, lúc đó hắn nghĩ nếu đã ném đi rồi, thì chẳng cần nữa, đoạn tình cảm kia cũng đến lúc nên buông tay rồi.

Nhưng Tiêu Nhiên lại nhặt về, hắn không biết nguyên nhân Tiêu Nhiên tìm lại móc treo, cũng không biết vì sao y không trả cho mình, chỉ biết sau khi y cẩn thận rửa sạch móc treo, đã để nó trong ví da.

Điều này phải chăng có nghĩa là trong số mệnh tình kiếp này, hắn đã định không cách nào thoát ra được, hắn không từ bỏ, có lẽ người kia cũng không muốn để hắn từ bỏ.

Sau khi phẫu thuật xong, Tiêu Nhiên được chuyển đến phòng ICU, đêm đó Tiêu Lan Thảo một mình ở bên y, dùng linh lực giúp y làm tan đi đau đớn, làm vậy đối với người có pháp thuật không cao như Tiêu Lan Thảo mà nói là hành động tự hại mình nghiêm trọng, nhưng hắn chẳng để ý chút nào, dường như tất cả tình cảm sau khi dạo quanh một vòng lại quay về khoảng thời gian năm đó, để cứu tình nhân, hắn không ngại dốc hết tất cả linh lực.

Nếu đây chính là số mệnh của hắn và Tiêu Nhiên, vậy thì hắn đồng ý, đồng thời cũng vui vẻ chấp nhận.

“Ngươi trở thành thế này, đều là lỗi lầm của ta, nên không phải sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi.” Nắm lấy tay Tiêu Nhiên, hắn không ngừng an ủi.

Tiêu Nhiên vẫn còn trong trạng thái hôn mê sâu, không cách nào cho hắn bất cứ lời đáp lại nào, dung nhan yên ả, giống như đang ngủ, trên khóe miệng còn lưu lại vết bầm do nắm đấm của hắn tạo ra, nhìn qua hơi buồn cười. Tiêu Lan Thảo không nhịn được cười, cảm giác sinh mạng của Tiêu Nhiên đang từng chút một trôi đi, hắn chỉ có thể tiếp tục dùng linh lực tương trợ, nhưng hắn biết, có thể chống đỡ được hay không, ngoài linh lực của mình trợ giúp, còn phải dựa vào ý chí của Tiêu Nhiên.

Căn cứ vào giấy chứng nhận tùy thân của Tiêu Nhiên, thân phận của y được xác định, cảnh sát liên lạc đến đơn vị cảnh sát của y, thủ trưởng cùng cha mẹ y sau khi nghe được tin tức, suốt đêm đáp máy bay chạy tới.

Tình trạng hiện nay của Tiêu Nhiên là sự đả kích rất lớn đối với cha mẹ y, nghe cảnh sát Thái Lan giải thích, lần này họ có thể thuận lợi bắt được tổ chức buôn ma túy, đều nhờ sự trợ giúp của Tiêu Nhiên, họ muốn bày tỏ lòng cảm kích với thủ trưởng của Tiêu Nhiên, thủ trưởng vẻ mặt lúng túng đón nhận lòng cảm ơn. Nhưng Tiêu Lan Thảo ngoảnh mặt làm thinh, nhìn ra được chuyện liên quan đến hành động của Tiêu Nhiên, thủ trưởng của y cũng không biết chuyện, thậm chí ngay cả cha mẹ mình y cũng che giấu.

Rốt cuộc y đang tra là vụ án gì đây? Đáng để y đánh đổi bằng tính mạng?

Một tuần sau, thương thế của Tiêu Nhiên xác nhận có thể kiểm soát được, mặc dù không tỉnh lại, nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Y được đưa về nước điều trị, Tiêu Lan Thảo cùng về nước với y, tiếp tục ẩn thân dùng linh lực giúp y điều dưỡng bệnh tình, lại thêm phía bệnh viện chuyên tâm khám và chữa bệnh, bệnh tình của Tiêu Nhiên từ từ ổn định lại, nhưng kết quả chẩn đoán y vẫn phải duy trì trạng thái người thực vật khiến mọi người rất tuyệt vọng.

Từ trên cao rơi xuống bị thương ngay chỗ yếu hại mà còn có thể sống sót, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, nhưng hiển nhiên phần lớn mọi người đều không hài lòng với kết quả này, người tới thăm bệnh càng ngày càng ít, cô gái tự xưng là bạn gái của Tiêu Nhiên kia đến thăm hai lần, sau khi nghe xong kết quả chẩn đoán khóc lớn một trận, sau đó không lộ diện nữa.

Tiêu Lan Thảo ở cùng với y trong bệnh viện một tháng, thấy tới thăm đều là nhân viên cảnh sát có lui tới với Tiêu gia, hàn huyên với ông Tiêu nhiều hơn là để ý đến bệnh tình của Tiêu Nhiên, không khỏi cười nhạt tình đời ấm lạnh, nếu không phải Tiêu gia có bối cảnh trong giới cảnh sát, khả năng những người nay ngay cả làm cho có thủ tục cũng lười đi.

Tiếp tục như vậy không thể được, Tiêu Nhiên tuy rằng nhặt về được cái mạng, nhưng chỉ dựa vào sự giúp đỡ của linh lực và khí tài chữa bệnh, y không có khả năng bình phục lại bình thường, Tiêu Lan Thảo thích cái người động thủ và làm tình với mình kia, muốn y thực sự sống lại, chứ không phải chỉ dựa suốt vào máy móc.

Lại qua hơn một tháng, sau khi tình trạng Tiêu Nhiên dần ổn định, hắn nói: “Ta đã nghĩ ra một cách để cứu ngươi, nhưng ta phải về nhà một chuyến.”

Sóng điện trong đồng hồ đo nhịp tim hơi di động lên xuống vài cái, đã lâu như vậy bây giờ mới là lần đầu tiên hắn thấy Tiêu Nhiên có phản ứng với bên ngoài, hơn nữa đối tượng lại là hắn, điều này khiến hắn rất vui vẻ, nói tiếp: “Ta sẽ trở lại rất nhanh thôi, lần này không cho phép quên ta.”

Nhịp tim lần thứ hai động đậy rất rõ ràng, như hồi âm cho hắn.



Thủ trưởng của Tiêu Nhiên cũng coi như có tâm, sau khi nói chuyện với cảnh sát Thái Lan, lo Tiêu Nhiên nắm giữ một vài tin tức hoạt động buôn thuốc phiện, có người sẽ nhân cơ hội hại y, bèn phái cảnh sát ngày đêm giám hộ, Tiêu Lan Thảo lại bỏ thêm kết ấn bảo vệ trên người y, để lúc y gặp nguy hiểm mình có thể biết được đầu tiên, sau khi làm xong mọi việc, lúc này mới rời khỏi bệnh viện, về tuyết sơn, nơi hắn ra đời.

Ở đây coi là nhà sớm nhất trong ký ức hắn, hắn bắt đầu tu hành từ con hồ ly non, vẫn luôn mượn linh khí của tuyết sơn, mỗi ngọn núi mỗi dòng nước nơi này hắn đều vô cùng quen thuộc, nhất là tuyết sơn quanh năm đóng băng, nơi tu hành lại khá bí mật, nếu muốn nguyên thần thoát ly thân thể, điều kiện nơi này là tốt nhất.

Pháp thuật nguyên thần xuất khiếu rất đơn giản, nhưng muốn bảo lưu thân thể luôn trong tình trạng hoàn chỉnh thì khá tốn công sức. Tiêu Lan Thảo đặt thể xác của mình trong động băng, lấy pháp lực phong bế lại, để tránh cho nó bị tổn hại, lúc gần đi hắn liếc nhìn động băng, đây từng là nơi hắn tu hành lúc ban sơ, hắn không biết đi lần này, lúc nào sẽ trở về được, nếu thể xác bị phá hủy, nguyên thần của hắn cũng sẽ giống du hồn dã quỷ trôi dạt trong nhân gian, du hồn còn có thể có cơ hội luân hồi, nhưng hắn nghĩ hắn thì không.

Không có cũng được, ngay cả dung mạo hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng vứt bỏ rồi, còn cái gì không bỏ xuống được? Hắn cũng chán cõng theo ký ức một đời rồi lại một đời để đi tìm người kia rồi, lúc này đây đập nồi dìm thuyền, có thể thành công tất nhiên là tốt, ngược lại, thì chính thức đối mặt với cái chết đi.

Cứ như vậy, hắn dùng trạng thái nguyên thần về bên cạnh Tiêu Nhiên, mất đi linh lực của hắn tương trợ, mấy hôm không gặp, Tiêu Nhiên tiều tụy đi rất nhiều, như vậy càng giống y ở kiếp trước, nhìn người nằm trên giường bệnh, Tiêu Lan Thảo cảm thấy e sợ, nhất thời có ảo giác về thời không, lần đầu tiên hắn không cứu được Tiêu Nhiên, nhưng lúc này đây, hắn tự nói với mình, tuyệt đối không thể thất bại nữa, dù phải trả cái giá nhiều hơn.

Cũng may mặc dù Tiêu Nhiên trong trạng thái sống thực vật, nhưng đầu óc của y vẫn có ý thức, chỉ là ý thức quá yếu, Tiêu Lan Thảo dùng nguyên thần tiến vào thế giới ý thức của y, cũng chỉ có thể gắng gượng trao đổi với y.

“Ngày đó, vì sao ngươi gọi ta là Tiêu Lam? Có phải ngươi nhớ ra ta rồi không?”

Sau khi cảm ứng được ý thức yếu ớt của Tiêu Nhiên, hắn hỏi ra nghi vấn vẫn luôn quấy nhiễu mình đầu tiên, Tiêu Nhiên lại mờ mịt lắc đầu, thái độ hoang mang đối với câu hỏi của hắn.

Nói không chừng tên này lại quên mất ký ức họ cùng nhau trải qua rồi, Tiêu Lan Thảo không khỏi buồn bực một hồi, hỏi: “Vậy ngươi biết ta à ai?”

“Là người theo dõi ta, ngươi dùng tên của ta, dùng tiền và thân phận của ta, nói cho ta biết vị trí giao dịch ma túy, hại ta bị thương.”

Hừ, bản thân hao tâm tốn sức giúp y, kết quả y chỉ nhớ rõ chỗ hỏng bét của mình, Tiêu Lan Thảo nhịn không được nghi ngờ, vì nam nhân này bản thân làm như vậy đến tốt cùng có đáng giá hay không, cười nhạt: “Sao ngươi không nói ngươi lên giường với ta? Không nói ngươi rất thích làm tình với ta? Không nói mấy tháng nay là ta vẫn luôn dùng linh lực giúp ngươi kéo dài tính mạng?”

Nam nhân không nói, Tiêu Lan Thảo cảm giác được trái tim của y trong nháy mắt nảy kịch liệt hai cái, thì ra không phải y quên, mà là thứ bí mật nhất không muốn nhắc tới.

Hắn bèn không nhịn được hỏi: “Bị thương vì ta, ngươi hối hận à?”

“Không.”

Câu đáp lại không chút chậm trễ, sau khi tâm tình Tiêu Lan Thảo tốt lên một chút, liền nghe y nói tiếp: “Dù là người không quen, ta cũng sẽ làm thế, bởi vì ta là cảnh sát.”

Được rồi, hắn không nên ôm bất cứ cứ chờ mong gì đối với tình cảm của người này.

Bỏ qua vấn đề nhàm chán này, Tiêu Lan Thảo chuyển đề tài đến điểm quan trọng: “Ngươi thành như bây giờ, là có người ám hại, ta nghĩ việc này liên quan đến chuyện ngươi đang âm thầm truy xét.”

“Ta biết, ta đang điều tra vụ chế tạo chất độc, chuyện này liên quan quá rộng, người của Tiêu gia khả năng cũng có tham dự, nên ta mới phải bí mật điều tra.”

Những lời này khiến Tiêu Nhiên kinh hãi, vội hỏi: “Ngươi nói Tiêu gia cũng tham gia buôn bán thuốc phiện?”

“Không phải buôn bán thuốc phiện, là chế tạo chất độc.”

“Có gì khác nhau?”

Bị hỏi, Tiêu Nhiên trầm mặc, như không biết trả lời thế nào, hồi lâu mới chần chừ nói: “Ta không nhớ rõ lắm… hẳn là nghiêm trọng hơn… Hình như có người tới thuyết phục ta, nhưng ta không nhớ rõ hắn là ai…”

Nghe đến đó, Tiêu Lan Thảo cảm giác mình nên tự thỏa mãn, ít nhất nam nhân quên mất nội dung tra án quan trọng nhất, nhưng đối với sự hiện hữu của hắn lại nhớ như in.

“Nghĩ không ra thì khỏi phải nghĩ.” Hắn an ủi: “Ta nhớ kẻ giết ngươi kia, hãy để ta điều tra, nhưng ta cần bám thân.”

“Bám thân?”

“Chính là bám vào người ngươi, tình hình hiện tại của ngươi, nếu may mắn thì giữ được tình trạng người thực vật, nếu không may bất cứ lúc nào cũng có thể chết, chỉ có ta bám thân ngươi, mới có thể dùng linh lực giúp ngươi duy trì chức năng của thân thể, tiện thể còn giúp ngươi tra án, đợi sau khi vụ án giải quyết xong, ta sẽ rời đi.”

“Ngươi bám vào người ta, vậy thân thể của chính ngươi thì làm sao?”

Hắn sao mà biết làm sao? Giờ đi một bước tính một bước, trước tiên giải quyết vấn đề đã xong rồi tính.

“Đó không phải việc ngươi nên bận tâm, ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không.”

Tiêu Nhiên chẳng tỏ ý kiến, hỏi tiếp: “Vậy tương lai ngươi rời đi, ta sẽ thế nào?”

“Không biết, có lẽ sẽ chết chăng, nên kỳ thực chỉ khác là chết sớm hay chết muộn thôi.” Không ngờ Tiêu Nhiên thoạt nhìn làm việc quyết đoán, thời khắc mấu chốt lại đàn bà như thế, Tiêu Lan Thảo có chút không kiên nhẫn nói: “Nếu ngươi từ chối cũng được, đợi ngươi chết, ta lại lấy thân phận của ngươi ở lại tra án, dù sao chuyện của ngươi ta cũng rõ, không sợ bị lộ, ngươi xem ngươi chọn bị bám thân? Hay là bị thay thế sau khi chết?”

Lúc hai người mới quen, Tiêu Nhiên từng nghĩ có lẽ sẽ bị nam nhân thần bí này thay thế thân phận, không ngờ chưa được bao lâu, tất cả đã biến thành sự thực, y có ảo giác đời người như trò đùa, nghe xong Tiêu Lan Thảo giải thích, y trầm ngâm một chút, mỉm cười nói: “Ta hơi sợ chết, vẫn là chọn bám thân thì hơn.”

Cho đến hôm nay, Tiêu Lan Thảo không tin lời nói dối sợ chết của Tiêu Nhiên nữa, căm hận nghĩ, nếu y thực sự sợ chết, hôm đó đã ngoan ngoãn rời đi cùng mình, chứ không phải nhất định muốn bắt lão trùm, mọi sự cũng không trở thành thế này.

Hắn hừ một tiếng, tiếp tục mặc cả: “Ta không làm việc miễn phí cho người khác, ngươi muốn ta giúp ngươi tra án, thì đồ của ngươi đều phải thuộc về sở hữu của ta, sau này tất cả quyết định ta làm ra ngươi cũng không được có bất cứ dị nghị nào.”

“Được.”

Câu trả lời không chút do dự, khiến Tiêu Lan Thảo không khỏi nghi ngờ về độ chân thật của nó, nghi ngờ hỏi: “Gồm cả bạn gái của ngươi?”

“Ta không có bạn gái.” Sau im lặng ngắn ngủi, nam nhân nói: “Chí ít ta không nhớ mình từng có bạn gái.”

Được, cho dù có, hắn cũng sẽ coi như không có, cuộc đời sau này của Tiêu Nhiên hãy để hắn quyết định.

“Nếu đồng ý, vậy chúng ta làm một khế ước đi, miễn cho sau này bị mấy tên tự cho là chính nghĩa kia chỉ trích.”

Tiêu Lan Thảo không có thiện cảm với người tu đạo, để tránh mai sau phiền phức, hắn làm khế ước bám thân, nguyên thần vào cơ thể, khế ước viết lên con ngươi, trùng đồng song ảnh, chứng tỏ Tiêu Nhiên đồng ý cho mình bám thân, Tiêu Nhiên rất sảng khoái đồng ý, mặc cho nguyên thần của hắn cùng ý thức của mình hợp làm một.

Lần đầu tiên dùng trạng thái nguyên thần nhập vào cơ thể người, hơn nữa là thân thể người mình thích, việc này đối với Tiêu Lan Thảo mà nói là một thể nghiệm kỳ diệu, nguyên thần quy vị, nằm trên giường cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể người, hắn đột nhiên có ảo giác đang làm tình một kiểu khác, phù hợp chặt chẽ, khiến hắn cảm giác lúc này đây hắn thực sự nắm giữ được hạnh phúc thuộc về mình.

“Ngươi có từng nghĩ đến, nếu sau khi ta bám thân sẽ không rời đi nữa, ngươi sẽ thực sự chết đi.” Nằm trên giường để mình từ từ thích ứng với cỗ thân thể này, hắn dùng ý thức trao đổi với Tiêu Nhiên: “Vì sao tin tưởng ta như vậy?”

“Không biết, ta nghĩ có lẽ là ngươi, nên không cần phải nghi ngờ.”

Câu trả lời vô căn cứ, nhưng lại cực kỳ tự nhiên, Tiêu Lan Thảo nghe vào cảm xúc cuồn cuộn một hồi, mắt không khỏi ươn ướt.

Trên đời này có người thích danh, có người yêu lợi, mà hắn, yêu nhất là dung mạo mình, hắn vẫn luôn cho là vậy, mãi đến một ngày kia Mạnh Bà đề nghị lấy dung mạo để giao dịch, lúc hắn không do dự đồng ý mới hiểu được thì ra mình yêu nhất kỳ thực là người kia.

Yêu đến mức, vì y, có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì.

Ý thức của Tiêu Nhiên rất yếu, sau khi hắn bám thân, rất nhanh đã không chịu được lại rơi vào hôn mê lần nữa. Tiêu Lan Thảo lại không buồn ngủ chút nào, nằm trên giường, đưa tay đè lên lồng ngực hắn, trái tim thuộc về Tiêu Nhiên kia đang đập an ổn, theo sự thích ứng của hắn đối với cơ thể, tim đập ngày càng hữu lực, hắn nghĩ rất nhanh hắn có thể trở thành chủ nhân thực sự của thân thể này.

Trời rốt cuộc cũng sáng, Tiêu Lan Thảo đứng dậy xuống giường, tới phòng tắm tắm qua, thay tây trang bà Tiêu đặt trong phòng bệnh, đó là đồ bà đặc biệt chuẩn bị cho con trai, để sau khi y tỉnh dậy có thể mặc được bất cứ lúc nào, không ngờ lúc này lại phát huy tác dụng.

Mặc y phục xong, Tiêu Lan Thảo chuyên tâm chỉnh sửa lại mái tóc dài, soi gương điều chỉnh cà vạt, sau đó mở ngăn kéo, đồ đạc riêng tư thuộc về Tiêu Nhiên đều được đặt ngăn nắp bên trong, hắn lấy đồng hồ đeo tay ra mang theo, lại cầm lấy dây truyền ngôi sao năm cánh kia.

Lúc đeo dây chuyền lên cổ, hắn nhìn người trong gương, gương mặt thuộc về Tiêu Nhiên phản chiếu trong gương, mấy tháng ngủ say, khiến gương mặt này hơi gầy, ngược lại làm tôn lên khí chất tuấn nhã của y, trùng đồng xếp chồng, màu sắc đồng tử phía trước kia thuộc về hắn, phía sau lại là Tiêu Nhiên, đau đớn dán chặt vào nhau, như chồng lên, lại như giao hòa cùng một chỗ,

“Yên tâm, vụ án kia ta sẽ tra rõ chân tướng.” Nhìn trùng đồng lưu ly bên trong gương, hắn nhẹ giọng nói.

Cửa phòng bệnh đẩy ra, y tá kiểm tra phòng đi tới, đột nhiên thấy một nam nhân tuấn mỹ đứng trước mắt, cô sợ hết hồn, sau đó nhìn hắn chằm chằm, miệng há to, vẻ mặt không thể tin nổi, có lẽ làm nghề này lâu vậy rồi, cô vẫn chưa từng thấy bệnh nhân chết não nào có một ngày đột nhiên tỉnh lai, còn có tinh thần như vậy đứng trước mặt cô.

“Buổi sáng tốt lành.” Hắn quay đầu, cười chào hỏi.

Khí tức yêu mị trời sinh thuộc về hồ tinh tản ra, y tá bị nụ cười của hắn làm cho chóng mặt, một lát sau mới lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: “Buổi sáng tốt lành, tôi, vậy tôi đi gọi bác sĩ…”

“Không, xin hãy giúp tôi làm thủ tục xuất viện trước.” Hắn mỉm cười nói: “Tôi muốn lập tức về nhà.”

Hết PN Q8