Sáng sớm Nhiếp Hành Phong tỉnh dậy, thấy bữa sáng đã làm xong, Trương Huyền đang gọi điện thoại, thấy anh, nói vài câu liền cúp máy, rất chu đáo mang bánh mỳ bơ đã nướng giòn đến trước mặt anh, lại bưng chân giò hun khói, trứng chiên còn cả sữa tươi nóng hôi hổi lên, chào hỏi anh rất hoạt bát.
“Chào Chủ tịch!”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, đi tới lật áo cao cổ của Trương Huyền ra, Trương Huyền rất ít khi mặc quần áo kiểu này, cậu luôn kêu mặc thế nịt vào cổ, quả nhiên, sau khi lật cổ áo ra, anh liền thấy một vết siết tròn cực mảnh in trên cổ Trương Huyền, một vòng đỏ đỏ, ghê mắt kinh lòng.
Bản thân Trương Huyền cũng không để ý, thấy sắc mặt Nhiếp Hành Phong khó coi, cậu cười ha hả nói: “Không biết sao gần đây pháp thuật lại không linh nghiệm, con quỷ kia thế mà lại không sợ đạo bùa của em, cũng may có Chủ tịch ở đó, bằng không em cũng sẽ giống cái tên bị thắt cổ kia.”
“Không được nói bậy.”
Chiêu tài miêu mất hứng, Trương Huyền thông minh không đi sờ vẩy ngược của anh, nói: “Ăn thôi, ăn thôi, hiếm khi em xuống bếp, anh phải cảm thấy rất hân hạnh được ăn đấy.”
Đang ăn sáng, Trương Huyền thuật lại nguyên vẹn tin tức nghe được từ chỗ Tạ Phi, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho khách sạn xác nhận tình hình của đám người Chung Khôi, có điều người ta nói phải bảo vệ thông tin cá nhân của khách hàng, từ chối cho biết.
“Vậy cứ trực tiếp đến khách sạn tìm họ là được.”
“Tử thi xuất hiện ở Tạ gia cũng không thấy đưa tin.” Trương Huyền chuyển kênh truyền hình: “Có phải vì nơi xuất hiện vốn chính là khu tập trung thần quái nên cảnh sát sợ khiến công chúng hoang mang không?”
Có một phần là nguyên nhân này, nhưng trực giác nói cho Nhiếp Hành Phong, nhất định còn có khả năng khác, sau khi ăn xong, anh đưa ảnh chụp vội ở trên tầng gác cho Trương Huyền xem, lại lấy ra vài sợi tơ, nói: “Có lẽ cái này chính là thứ hung thủ dùng để siết em, tôi tìm được ở cửa tầng gác, người chết chắc cũng bị thứ có chất liệu giống vậy treo lên lan can.”
Trương Huyền nhận sợi tơ nhìn một chút, kêu lên: “Đây chẳng phải là chỉ phẫu thuật sao? Là thứ năm đó Tạ Bảo Khôn dùng để tự sát? Đệt, lão còn thực sự hóa thành lệ quỷ, ngay cả đạo bùa cũng không sợ!”
Nhiếp Hành Phong không đáp lại lời thán phục của Trương Huyền, mà chỉ chỉ ảnh chụp, bởi thời gian gấp gáp, ánh sáng lại tối, chụp không được nét lắm. Hiện trường trong ảnh có mấy tấm là chụp người chết, sau khi xem xong Trương Huyền phát hiện trên thực tế người chết bị cắt yết hầu trước, sau đó mới dùng chỉ phẫu thuật treo lên, vết máu phun ra che mờ dung mạo y, yết hầu gần như bị cắt lìa, treo giữa không trung, tàn nhẫn đến mức Trương Huyền nhịn không được phải nhíu mày.
“Tên này sau khi tự sát còn tiếp tục hại người, em nhất định phải đánh cho nó hồn phi phách tán!”
“Nếu nó muốn hại người, sao trong hơn ba mươi năm nay lại không có sự việc nào tương tự phát sinh? Mà lại xuất hiện sau khi cảnh sát tuần tra bị ngược sát?”
“Tên biến thái, bất kể là người hay quỷ, đều không thể nào giải thích nổi, cơ mà Chủ tịch, như anh vừa nói, cách thức giết người này quả thực rất giống cảnh sát tuần tra…” Trương Huyền vuốt cằm rơi vào trầm tư: “Này là tại sao chứ?”
“Có lẽ em nên hỏi người bị giết là ai? Vì sao quỷ hồn của bé gái xin tôi đừng giết ba nó?”
“Đó là bởi vì các ả ấy muốn tự tay giết chết thủ phạm đã sát hại mình, Chủ tịch, em nói với anh rồi, hành động báo thù cố chấp kiểu này em gặp cũng nhiều, nhất là quỷ mị, chúng chính là như vậy… Đợi chút.” Nói được một nửa, Trương Huyền cảm thấy không bình thường, kêu lên: “Không đúng, lúc chúng ta bị tấn công, Tạ Phi đã tới đâu, nếu hắn là Tạ Bảo Khôn chuyển thế, thì ác quỷ Tạ Bảo Khôn không tồn tại, người dùng chỉ phẫu thuật giết em là ai?”
Nhiếp Hành Phong cười nhìn cậu, nghĩ thầm chi tiết quan trọng như thế giờ em mới chú ý thấy à, đêm qua phát hiện cánh cửa gỗ ở tầng gác đóng, anh đã đoán được có người từng ra vào, nói: “Vừa rồi tôi đã nói đây là hung khí hung thủ siết em, nếu tôi đoán không sai, tấn công em không phải quỷ hồn Tạ Bảo Khôn, mà là người.”
Trương Huyền ngây ngây ngô ngô suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy Nhiếp Hành Phong nói đúng, vỗ bàn một cái: “Là hung thủ đã sát hại cảnh sát tuần tra kia!”
“Cực kỳ có khả năng.”
“Thì ra Chủ tịch nói với Ngụy Viêm vụ án này có liên quan đến vụ của Tiêu Lan Thảo không phải là ăn nói tùy tiện.”
Trương Huyền cuối cùng cũng hiểu ra, Tiêu Lan Thảo từng tiếp xúc với cảnh sát tuần tra bị giết, hung thủ lại tiếp tục giết người ở Tạ gia, có thể giữa mấy vụ việc này đều có đầu mối nào đó dính dáng đến nhau, chỉ là họ tạm thời chưa nhìn ra mà thôi.
“Thật là phức tạp.” Suy nghĩ hồi lâu, dường như đã nghĩ thông suốt, nhưng đầu óc lại càng trở nên hỗn loạn hơn, Trương Huyền dùng đầu đập bàn.
Nhiếp Hành Phong đưa tay ngăn lại hành động tự ngược của cậu: “Đừng nghĩ nữa, trước khi tìm được nhiều chân tướng hơn, nghĩ cũng vô dụng, chuyện này để Ngụy Viêm đi xử lý, chúng ta giải quyết chuyện của mấy người Chung Khôi trước.”
Say khi ăn xong, Tạ Phi thức dậy, sắc mặt khá hơn hôm qua chút, nhưng vẫn trong trạng thái uể oải không phấn chấn lên được, để một người như vậy ở nhà, Trương Huyền rất lo lại xảy ra vấn đề gì, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Tô Dương, sau khi biết tình trạng Lộ Đại Hải cũng coi như ổn định, cậu bảo Tô Dương đưa Lộ Đại Hải theo Hamburger đến nhà mình, như vậy cũng tiện để chăm sóc.
Tô Dương đồng ý, Hamburger lại rất khó chịu, tìm một chỗ không người lấy di động ra rống với Trương Huyền: “Có lầm không thế? Ta lấy một phần tiền lương lại phải lo cuộc sống cho hai người? Ta cũng không phải bảo mẫu, ngay cả công việc trông nom cũng bắt ta làm!”
“Là ý của ta.” Nhiếp Hành Phong nhận lấy di động, nói: “Chúng ta tìm được Tạ Phi rồi, giờ đi hội họp với mấy người Chung Khôi, tình hình Tạ Phi không tốt, cần ngươi hỗ trợ, có vấn đề gì sao?”
Nghe thấy giọng Nhiếp Hành Phong, Hamburger đổi ngay giọng điệu, lớn tiếng nói: “Không vấn đề! Yên tâm đi, Chủ tịch đại nhân, cứ tin tưởng ở ta! Ngài từ từ làm việc, cầu chúc thuận buồm xuôi gió!”
“Lúc nào phải cho con chim này một khóa giáo dục tư tưởng, hình như nó đã quên ai mới là ông chủ.” Lên xe, Trương Huyền tức giận hỏi: “Nói, ai đứng đầu cái nhà này?”
“Là ngài, thiên sư đại nhân.”
Câu trả lời này nịnh nọt đúng chỗ, Trương Huyền nghe vào thấy toàn thân thoải mái không nói nên lời, mặt mày cong lên, đang muốn khiêm tốn hai câu, chợt thấy phía trước lóe lên bóng người, cũng may Nhiếp Hành Phong vừa vặn lái xe ra, nếu không cậu nhất định phải ngã sấp mặt, há miệng muốn mắng người, lại thấy người tới là Sơ Cửu, vẻ mặt cũng coi như bình tĩnh, nhưng nhìn ánh mắt ác liệt của hắn liền biết tâm tình hiện tại của người này khá tệ.
Trương Huyền nhảy xuống xe, Sơ Cửu lạnh giọng hỏi cậu: “Có phải Tạ Phi ở bên trong không?”
“Có chuyện từ từ nói, đừng kích động.”
Để tránh xảy ra đổ máu ở nhà mình, Trương Huyền kịp thời cản hắn lại, thấy Sơ Cửu nắm chặt tay, cậu thân thiết cười nói: “Nếu anh muốn đánh nhau, tôi cũng không ngại tiếp, cơ mà anh chọn đánh nhau? Hay là cứu Tố Vấn?”
Cơn tức của Sơ Cửu lập tức bị trấn áp, hỏi: “Cứu thế nào?”
“Lên xe.”
Trương Huyền hất cằm, ý bảo Sơ Cửu cùng lên, sau khi xe lái ra ngoài, cậu kể lại chuyện ở khách sạn Khánh Thái, Sơ Cửu nghe xong, nói: “Vậy thì không sai rồi, hai ngày nay tôi vẫn luôn quanh quẩn ở gần đấy, nhưng chỉ là không có cách tới gần khách sạn.”
Nên sau khi cảm giác được khí tức của Tạ Phi, hắn liền đuổi theo, cũng may Trương Huyền cản nhanh, lúc nghe Tố Vấn không sao, cơn giận của Sơ Cửu hết quá nửa, nếu không hắn nhất định tẩn cho Tạ Phi một trận tơi bời.
“Khó trách hôm qua tôi không gọi điện được cho anh, không có cách tới gần là sao?”
“Các cậu đi xem chút là hiểu.”
Sau khi xe lái đến gần khách sạn, không bao lâu Trương Huyền liền hiểu ý của Sơ Cửu, rõ ràng một đường quốc lộ thẳng tắp, lại bất kể lái thế nào cũng không tới được đích, nửa chừng Nhiếp Hành Phong rẽ hướng tiếp tục đi đến, kết quả vẫn như nhau, khách sạn dường như cách họ không xa, lại vĩnh viễn không thể tiến gần thêm về phía trước.
“Đây là quỷ xây tường gì vậy?” Sau khi thử qua vài lần, Trương Huyền nhịn không được kêu lên: “Vì sao Tiểu Lan Hoa có thể thuận lợi tới khách sạn? Lẽ nào pháp thuật của hắn cao hơn chúng ta?”
“Có lẽ là một kết giới do cao nhân làm ra, mục đích của Tiêu Lan Thảo khác chúng ta, nên hắn có thể đi vào, mà chúng ta thì không được.”
“Kết giới gì có thể cao đến mức chủ nghĩa duy tâm? Chúng ta đều là người theo chủ nghĩa duy vật!” Trương Huyền xoay người khoát tay với Sơ Cửu: “Đưa kính chiếu yêu cho tôi, nói không chừng có thể xuyên qua nó đi vào.”
Nhiếp Hành Phong đang lái xe, không cách nào ngăn cản, trơ mắt nhìn Trương Huyền thuận lợi cầm kính chiêu yêu vào tay, anh cảnh cáo: “Cái gương này rất kỳ dị, đừng sờ loạn.”
“Vâng vâng.”
Phản ứng này chứng tỏ Trương Huyền hoàn toàn không để lời cảnh cáo của anh vào lòng, thấy cậu cầm gương nhỏ lật qua lật lại xem, vẻ mặt chiếm làm của riêng cực kỳ rõ ràng, Nhiếp Hành Phong nhịn không được chọc cậu: “Trương thiên sư, nếu em là người theo chủ nghĩa duy vật, thì cầm kính chiếu yêu có chút không thích hợp.”
“Chủ tịch, trình độ tri thức của anh xem ra không được cao như năng lực trinh thám đâu nha, bản thân đạo học chính là khoa học thuyết duy vật, ví dụ như tình huống của chúng ta bây giờ, bất kể là kết giới hay quỷ xây tường, vật thể đều tồn tại trong thực tế, không phải nói chúng ta muốn đi vào là có thể đi vào, lúc này ý thức không thể quyết định vật chất, cũng như vậy, tiền gửi ngân hàng cũng không phải vì em muốn bao nhiêu, nó liền tăng lên bấy nhiêu.”
“Cậu ta đang nói gì thế?” Sơ Cửu hỏi Nhiếp Hành Phong: “Tôi nghe không hiểu lắm.”
“Ngoại trừ câu cuối cùng, tôi cũng không hiểu lắm.”
Bởi vậy thay vì cứ vòng vèo trên một đoạn đường giống nhau, nghe mấy cái ngôn luận thần kỳ của Trương Huyền, còn không bằng trực tiếp đi tìm người.
Nhiếp Hành Phong dừng xe bên đường, đề nghị chia nhau ra tìm, Sơ Cửu đồng ý, ba người chia hai tổ đi lòng vòng xung quanh, nhưng không lâu sau lại vòng về cùng một chỗ, sau khi thử vài lần đều thất bại, họ phát hiện cách này cũng không thể thực hiện được.
“Làm sao bây giờ?” Những gì Sơ Cửu trải qua hai ngày nay giống hệt hiện giờ, hắn ngược lại khá bình tĩnh, hỏi Trương Huyền: “Trong đạo thuật có thủ thuật che mắt kiểu này không?”
“Theo tôi được biết, không có.” Đạo pháp Trương Huyền dùng không được tốt thôi, chứ không phải không biết, nhìn Nhiếp Hành Phong; “Có phải lại là mưu tính của Phó Yên Văn?”
Nghe thấy ba chữ Phó Yên Văn, Sơ Cửu biến sắc: “Các cậu từng gặp hắn?”
“Thì ra anh cũng biết người này.”
Sơ Cửu tự cảm thấy lỡ lời, nói quanh co: “Nếu quả là hắn, không có lý do để tốn tâm tư đối phó với mấy yêu quỷ thông thường.”
“Nghe có vẻ anh rất hiểu hắn ấy nhỉ, nói xem hắn thích tốn tâm tư đối phó với loại người nào vậy?”
Đối mặt với câu hỏi hăng hái bừng bừng của Trương Huyền, Sơ Cửu rất muốn nói không phải đối phó với cậu sao? Người ta hao tâm tổn trí muốn giết chết cậu, thì ra cậu cũng không biết.
Có điều phân tranh giữa các vị thần hắn không muốn tham dự vào, đang định tìm cớ lảng tránh đề tài, phía sau truyền đến tiếng còi, một chiếc xe con lái tới gần, dừng lại bên cạnh họ, cửa sổ xe hạ xuống, Mã Linh Xu mỉm cười chào hỏi họ: “Trùng hợp vậy, ba vị soái ca.”
Đã lâu không thấy Mã Linh Xu, không ngờ lại gặp lại ở chỗ này, giữa mùa đông hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc hơi dài dùng một sợi dây màu vàng kim buộc lại, tùy ý ôm sau gáy, ăn mặc lôi cuốn giống như ngày thường.
Nơi hắn xuất hiện, Trương Huyền tuyệt không tin cái gọi là trùng hợp, chạy qua đầu tiên, tựa trên cửa sổ thân thiết chào hỏi: “Hi, Mã tiên sinh, anh đây là muốn đi đâu à?”
“Khách sạn Khánh Thái.”
Bốn chữ vừa ra, Trương Huyền liền mở cửa xe, chủ động ngồi vào ghế cạnh tài xế, nhanh đến mức không cho Mã Linh Xu cơ hội đổi ý: “Chúng tôi cũng tới Khánh Thái, nếu tiện đường, không bằng chở chúng tôi một đoạn nhé?”
Nhìn hai người lập tức ngồi vào ghế phía sau, mày kiếm Mã Linh Xu hơi nhướng: “Xem ra tôi không có chỗ từ chối rồi.”
Đối với hành động lôi kéo làm quen của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong đành phải đáp lại Mã Linh Xu bằng nụ cười xin lỗi, Sơ Cửu lại lạnh lùng nói: “Tố Vấn mất tích rồi.”
“Vậy sao?” Mã Linh Xu lái xe, thuận miệng nói: “Đây là tin tức tệ nhất tôi nghe được từ lúc trở về, tôi còn tưởng rằng có anh bên cạnh, thú cưng của tôi sẽ an toàn không phải lo.”
Trương Huyền thấy lời Mã Linh Xu nói kỳ thực rất sắc bén, một câu nhẹ bẫng khiến Sơ Cửu nghẹn lời, cậu cố ý hỏi: “Chẳng hay Mã tiên sinh tới khách sạn Khánh Thái là để gặp Tiêu Lan Thảo sao?”
“Tôi đi gặp bạn, Tiêu Lan Thảo cũng ở đó à?”
Vẻ mặt kinh ngạc của Mã Linh Xu chứng tỏ hắn cũng không biết chuyện của Tiêu Lan Thảo, phát hiện mình vô ý để lộ tin tức, Trương Huyền huýt sáo, coi như không có việc gì quay đầu sang một bên, Mã Linh Xu cũng không hỏi nhiều, tiện tay đưa túi giấy trên bàn cho cậu.
“Kẹo vừa mua, có muốn một viên không?”
Nhiếp Hành Phong và Sơ Cửu không hứng thú với đồ ngọt, chỉ có Trương Huyền nhận lấy, lựa một viên kẹo cho vào miệng ngậm, mùi bạc hà thoang thoảng rất nhanh tràn ra đầy miệng, cậu hỏi Mã Linh Xu: “Anh cũng thích bạc hà?”
Nhìn Trương Huyền rất nhanh đã ăn xong, lại bỏ tiếp một viên vào miệng, Mã Linh Xu cười cười, không nói gì, tiếp tục lái xe về phía khách sạn, chỗ không xa trên đầu xe có một cái lông đuôi chim đen như mực theo gió bay bay, lại không đến quá gần, chỉ phấp phới ở phía trước, chỉ cho hắn hướng cần phải đi.
“Cái lông chim kia!” Trương Huyền phát hiện ra, chỉ vào lông chim hỏi Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, có phải rất giống tiểu ưng không?”
Trên mặt Nhiếp Hành Phong hiện lên nụ cười, anh đoán những lời nói với Mặt Ngựa ở nhà xác kia có hiệu quả, người kia quả nhiên không thể bỏ mặc.
“Đây là kết giới gì?” Thấy khách sạn cách họ gần hơn, Trương Huyền quay đầu hỏi Mã Linh Xu.
“Đây không phải là kết giới, chỉ là mê hồn trận thôi, đạo gia có một phái thần thuật trời sinh, mê hồn trận họ bày ra liên quan đến địa khí, có thể tùy ý ảnh hưởng tới người qua lại trong trận.”
Phái gì mà lợi hại thế?
Nói đến pháp thuật từ lúc sinh ra đã có, Trương Huyền chỉ biết Mã gia, đang muốn hỏi tiếp, chợt nghe Mã Linh Xu phì cười: “Hơn nữa bản thân người bày ra kết giới cũng hồ đồ, dẫn đến cái trận này mới trở nên kỳ quái như thế.”
“Anh biết là ai?”
“Cậu đoán xem?”
Mã Linh Xu không đáp hỏi lại, đôi mắt dưới ánh mặt trời rạng rỡ lấp lánh, Trương Huyền bị hắn nhìn đến hết hồn, rất muốn sạc — nếu tôi đoán được, còn hỏi anh làm gì chứ!
Nhờ sự dẫn đường của lông chim, xe thuận lợi đến được khách sạn, lông chim ưng lại không vào khách sạn, mà theo gió bay về phía ngược lại, Sơ Cửu trong lòng chợt nảy lên, cảm ứng được khí tức của Tố Vấn, hắn vội vàng kêu: “Dừng xe!”
Mã Linh Xu dừng xe, Sơ Cửu chạy theo phương hướng lông chim bay đi, Nhiếp Hành Phong đoán đám người Chung Khôi khả năng ở gần đây, nói cảm ơn Mã Linh Xu, cùng Trương Huyền xuống xe đuổi theo, Mã Linh Xu gọi Trương Huyền lại, ném túi kẹo kia cho cậu.
“Tặng cậu.”
Trương Huyền nhận lấy, mắt lam nhìn hắn, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Sao anh biết tôi thích ăn kẹo bạc hà?”
“Tôi còn biết rất nhiều chuyện.”
Mã Linh Xu nháy mắt mấy cái với cậu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười bỡn cợt, Trương Huyền phát cáu, kêu lên: “Đừng tưởng mời tôi ăn kẹo, chuyện nửa đêm anh ném tôi ra giữa đường là có thể xóa bỏ, tôi nói với anh…”
Lời còn chưa dứt, Mã Linh Xu đã nhấn chân ga lái xe đi, Trương Huyền bị lắc lư một chút, nhìn đuôi xe, cậu thấp giọng lầm bầm một câu, túi giấy trong tay có phần nặng trĩu, cậu theo bản năng lấy một viên kẹo từ bên trong ra nhét vào miệng, mùi trái cây bạc hà tươi mát, tựa như ký ức từng trải qua, rất nhạt, lại khiến người ta khó quên.
Tròng mắt đỏ lên, từ từ ứa nước mắt, Nhiếp Hành Phong nhìn thấy, lo lắng quay lại, nói: “Kỳ thực Mã tiên sinh…”
“Đậu má!”
Một tiếng rống to cắt ngang lời an ủi của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền nhổ kẹo bạc hà trong miệng ra, tiếp đó lại phun phì phì mấy phát, lau nước mắt mắng: “Lại bị Mã Khoai Tây đùa giỡn rồi, hắn lại trộn lẫn mù tạt ở bên trong kẹo! Ta ghét nhất là ăn mù tạt, nghẹn chết mất!”
Nhìn đôi mắt lam xinh đẹp ửng đỏ, nước mắt còn không ngừng trào ra, Nhiếp Hành Phong thấy buồn cười, vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Bảo trọng.”
Mùi vị cười trên nỗi đau khổ của người khác truyền đến, Trương Huyền tức giận muốn mắng người, Nhiếp Hành Phong đã đi ra ngoài, cậu đành phải lau nước mắt theo sau, không bao lâu liền thấy Chung Khôi cùng huynh đệ Ngân Bạch, còn có Tố Vấn ở phía trước, chiếc lông đuôi kia lơ lửng một hồi bên cạnh, thấy họ hội họp, lúc này mới từ từ bay xa.
Mấy người đối diện nhìn thấy, Chung Khôi phấn khởi nhảy dựng lên vẫy tay về phía họ, lại bị Sơ Cửu lờ đi, tiến tới giữ Tố Vấn quan sát một hồi, thấy sắc mặt y cũng không tệ lắm, lúc này mới yên tâm, nói: “Không sao là tốt rồi.”
Kỳ thực trước khi họ xuất hiện, đám người Tố Vấn đã theo ưng con quanh quẩn rất lâu xung quanh khách sạn, y cảm giác được Sơ Cửu ở gần đầu tiên, liền dẫn những người khác chạy tới, giữa y và Sơ Cửu có loại cảm ứng tâm lý vi diệu, khi biết đối phương ở ngay gần, niềm phấn khởi cộng thêm kích động, tim không kìm được đập thình thịch, y biết chỉ cần có Sơ Cửu ở đây, họ nhất định sẽ không sao.
Nhưng sau khi gặp nhau, cảm giác phấn khởi nháy mắt bị e ngại chiếm hữu, tay bị nắm lấy, khí tức sắc bén thuộc về Sơ Cửu lại càng mạnh mẽ, trước mắt Tố Vấn lướt qua hình ảnh hắn lớn tiếng gầm lên, diện mạo đáng sợ xa lạ, khiến y rất sợ, theo bản năng đẩy Sơ Cửu ra.
Hành động đột ngột, ngay cả Ngân Bạch và Chung Khôi đều thấy không được bình thường, thấy sắc mặt Sơ Cửu trầm xuống, Chung Khôi vội vàng cười ha ha nói: “Chắc Tố Vấn bị dọa sợ, anh biết không, lúc chúng tôi bị nhốt ở chỗ này, tâm trạng không thể đi ra ngoài rất buồn khổ.”
Trong sinh mạng của Tố Vấn không có cái chữ sợ này, ít nhất trong trí nhớ y chưa từng có, y như vậy nhất định là có nguyên nhân khác, song Sơ Cửu không định truy cứu, chỉ cần y không việc gì là tốt rồi, còn lại đều không đáng nhắc tới.
“Xin lỗi.” Tránh cho Tố Vấn căng thẳng hơn, Sơ Cửu không lại gần nữa, nhẹ giọng nói: “Lần này là ta quá sơ suất.”
Tiếng an ủi ôn hòa, khiến Tố Vấn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Sơ Cửu, lúc này đây y nhìn khá rõ ràng, không ngờ thị lực của mình đã khôi phục quá nửa, ánh mắt đối lại, y cuống quýt cúi đầu, cảm giác sát khí theo lời an ủi của Sơ Cửu dần cách xa y, y gật đầu, nhỏ giọng nói: “Là ta không tốt, lần sau ta sẽ không đi lung tung nữa.”
Tố Vấn lại biến về con cừu non, Chung Khôi ở bên cạnh ho khan, thấy Trương Huyền cùng Nhiếp Hành Phong đều chạy tới, thấy mắt Trương Huyền còn hồng hồng, y tiến lên đón, nói: “Chuyện nhỏ này có gì mà phải khóc? Chúng tôi nhiều người như vậy, nếu có chuyện, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, đúng rồi, sao các anh tìm tới được?”
Trương Huyền liếc mắt, cậu nào có đa sầu đa cảm như vậy? Cậu bị viên kẹo của Khoai Tây làm hại biết không hả?
Để không phá hỏng hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng Chung Khôi, Trương Huyền bỏ qua giải thích: “Chúng tôi nghe Tạ Phi nói, liền tới đây, vừa vặn gặp được tiểu ưng.”
“Thì ra lông đuôi chim thực sự là ưng con, chúng tôi cũng có thấy nó!”
Họ chính là phát hiện tiểu ưng xuất hiện, mới nói thử vận may một chút, quả nhiên sau khi thử vài lần, rốt cuộc gặp được đám người Trương Huyền, Chung Khôi rất cao hứng, nói với Ngân Bạch: “Ngươi xem, ta đã nói không cần lo lắng mà, nhất định sẽ không sao.”
Tên này lấy tự tin “nhất định sẽ không sao” ở đâu ra?
Suy nghĩ của Chung Khôi khiến Ngân Bạch ngay cả chế giễu cũng không có sức, liền thấy Nhiếp Hành Phong đi tới trước mặt mình, nói: “Cảm ơn.”
Ngân Bạch nhất thời chưa hiểu gì, Nhiếp Hành Phong lại nói: “Ở Phó gia nếu không có Ngân Mặc giúp đỡ, ta sẽ rất phiền toái.”
Giờ mới hiểu được ý của Nhiếp Hành Phong, Ngân Bạch vuốt ve con rắn nhỏ trên cổ tay, mỉm cười nói: “Thân là thức thần, đây là việc thuộc bổn phận, chủ nhân không cần để trong lòng.”
Sau khi thuận lợi hội họp, mọi người đều có nhiều chuyện muốn nói, Chung Khôi đề nghị tới phòng nghỉ nói chuyện, mọi người đồng ý, lúc đi đến cửa khách sạn, Chung Khôi lờ mờ thấy trên kính hiện lên bóng lông chim màu mực, nhưng khi y quay đầu lại nhìn xung quanh, lại chẳng thấy gì, trong lòng mơ hồ hơi thất vọng, nhưng thất vọng cái gì, y lại không nói ra được.
“Làm sao vậy?” Trương Huyền và y cùng tò mò quan sát phía sau.
“Không có gì, chỉ là thấy ưng con, đột nhiên nhớ tới chú Mã, chú ấy không tới à?”
“Ông chú Mặt Ngựa phải tới là bệnh viện có biết không hả, lão tới khách sạn uống rượu mừng à?” Trương Huyền đưa tay khoác lên vai Chung Khôi, kéo y đi vào: “Cơ mà lúc trước chúng tôi từng gặp lão ở nhà xác, đáng tiếc lúc đó cậu không có ở đó.”
“Chú ấy không nhắc đến tôi à?”
“Thật kỳ quái, sao lão phải nhắc đến cậu? Các cậu rất thân quen sao?”
Bởi vì họ đã đi xa, Chung Khôi trả lời cái gì, hai người ngồi trên ghế dài sau cái cây không nghe thấy, tước mắt có một chiếc lông đuôi ưng nhẹ nhàng dập dềnh, Mã Linh Xu đưa tay đỡ lấy, mỉm cười nói: “Vật nhỏ thật đáng yêu, ngươi vừa nuôi?”
Mặt Ngựa không nói chuyện, chống xà mâu một cái, đứng lên muốn đi, Mã Linh Xu ở phía sau hắn cười nói: “Ta cố ý chạy tới giúp ngươi, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có sao, ông bạn cũ?”
“Cảm ơn!”
“Nói không tình nguyện như thế, chi bằng đừng nói.”
Mã Linh Xu không cho đây là gây gổ, cười đi theo sau Mặt Ngựa, hai người tới trước xe đang đỗ, hắn mở cửa xe, Mặt Ngựa lại tiếp tục đi về phía trước, lông chim màu mực vẫn lơ lửng bên cạnh Mã Linh Xu, dáng vẻ không muốn rời đi, Mặt Ngựa cũng không quay đầu lại, nói: “Phải đi rồi, chớ có lưu luyến.”
“Kỳ thực người lưu luyến là ngươi phải không?” Mã Linh Xu tựa trên cửa xe: “Ta biết ngươi không an tâm, có điều Chung Khôi tuy rằng hơi ngốc, nhưng cũng rất khéo léo, ở bên cạnh ta, ta sẽ chăm sóc dạy bảo y thật tốt.”
Vừa nghe xong lời này, Mặt Ngựa bốc hỏa, quay đầu, trường mâu chỉ ngay mặt Mã Linh Xu, quát: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi phong lưu là chuyện của ngươi, không cho phép sờ đến con ta!”
Hiếm khi thấy hắn tức sùi bọt mép, Mã Linh Xu lập tức giơ hai tay, tỏ vẻ vô tội: “Không có chuyện đó, ta buồn chán thế nào, cũng sẽ không có ý định với con cháu mình, điều này xin hãy yên tâm.”
Mặt Ngựa cũng biết hắn thích nói đùa, thu xà mâu về, nói: “Ta không thể thường xuyên tới đây, ngươi giúp ta chiếu cố nó cho tốt.”
Sau khi hắn nói xong xoay người rời đi, thấy hắn như vậy, Mã Linh Xu lắc đầu: “Ngươi tội gì phải thế? Nếu nhớ y như vậy, sao không tự mình đến giúp y?”
Bước chân Mặt Ngựa hơi dừng, nhưng không trả lời, lại từ từ đi về phía trước, Mã Linh Xu than thở: “Giờ chúng ta đều thấy được, y không phải người thường, cho dù ngươi chặt đứt linh căn của y, đưa y đi thật xa, lại vẫn không cách nào xóa sạch linh khí y từ lúc sinh ra đã có, bởi vì trong thân thể y thủy chung giữ lại máu của người Mã gia, đây là sự thực không thể nào thay đổi.”
“Ta không có tư cách nhận nó, bởi vậy thế này là tốt rồi, hai bên đều không biết gì, để nó sống vui vẻ.”
Giọng nói già nua dần trôi xa, bóng dáng cao lớn của Mặt Ngựa biến mất trong không gian, Mã Linh Xu lên xe, đang muốn rời đi, chợt thấy mấy chiếc xe nhanh chóng đến gần, sau khi dừng lại, người trên xe lục tục đi xuống, nhìn hành động được huấn luyện nghiêm chỉnh như đặc công, nhớ tới lời Trương Huyền vừa nói trong xe, hắn nghĩ những người này hẳn là tới lục soát Tiêu Lan Thảo.
“Cố chấp, rốt cuộc là chuyện tốt, hay là chuyện xấu đây?”
Vấn đề này hắn không giải đáp được, tin rằng trên đời này cũng chẳng có ai có thể giải đáp, ngoài cửa sổ gió nhẹ lướt qua, một chiếc lông chim đen như mực nhẹ nhàng bay bay, rất nhanh đã trôi đến trước xe hắn quanh quẩn không ngừng, xung quanh lông chim hiện lên ánh sáng bạc nhàn nhạt, thỉnh thoảng đụng vào cửa sổ xe hắn.
Thấy nó, Mã Linh Xu nở nụ cười, kéo cửa xe xuống, để lông chim tiến vào: “Xem ra hắn vẫn không bỏ được, nếu để ngươi ở lại, vậy giúp ta một chuyện đi.”
“Cục cục cục?”
“Ta không biết cố chấp có đúng hay không, nhưng cuộc sống không có cố chấp khó tránh khỏi hơi cô quạnh, tựa như Tiêu Lan Thảo vậy.” Mã Linh Xu đưa tay vuốt ve lông chim lay động trước mắt, đặt một đạo bùa lên trên: “Đi nói với hắn, ta đợi hắn ở chỗ này.”