Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 6 - Chương 8




Tiếng sóng cuồn cuộn quanh quẩn ở trong không gian trầm tĩnh, chấn vang màng tai, mắt vàng ẩn hiện theo từng đợt sóng, nhìn thấy sợi tóc bay bay, càng tô điểm thêm cho sắc lam thăm thẳm của biển rộng, sáng lạn mê hoặc tầm mắt của cậu.

“Chủ nhân, chủ nhân. . . . . .”

Tiếng kêu nhè nhẹ thành thật, mềm nhẹ giống như tình nhân khe khẽ nói bên tai, trái tim Trương Huyền đập mạnh, cậu mở choàng mắt, quay đầu mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang dựa vào tường cuộn người ngồi trên mặt đất, hành lang vắng vẻ, ánh sáng ảm đạm.

Sao cậu lại ở đây? Mấy quái vật cương thi kia đâu?

Trương Huyền dựa vào tường loạng choạng đứng lên, đầu rất choáng váng, cậu theo bản năng nâng tay lên sờ đầu, ngón tay rất sạch sẽ, một chút vết máu cũng không có.

Không thể nhớ nổi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bất quá có một điểm là có thể khẳng định, cậu không chết.

Trương Huyền ha ha cười rộ lên, cậu đã nói mà, bản thân trời sinh may mắn, bên người lại có chiêu tài miêu hộ giá hộ tống, làm sao có việc gì được? Hung thủ, đúng, cậu phải nhanh đi nói cho chiêu tài miêu về chuyện hung thủ. . . . .

Phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập, Trương Huyền ngẩng đầu, đúng là oan gia ngõ hẹp, người đi tới là Trần Dục, Trần Dục cũng thấy cậu, ông ta ngẩn người ra một chút, lập tức chạy lại gần, nhéo tóc cậu, hung tợn nói: “Chết tiệt, ta một mực tìm ngươi, hóa ra ngươi trốn ở chỗ này!”

“Này, ông không biết là hiện tại loại hành vi này không có gì vẻ vang sao?” Trương Huyền mới vừa tỉnh lại, toàn thân mệt mỏi, giãy không nổi nên đành thôi phản kháng, miễn cưỡng hỏi.

“Lão tử còn muốn làm một chuyện không vẻ vang gì nữa kìa!”

Trần Dục nói chuyện, lại một quyền đánh tới, đấm vào bụng Trương Huyền, cậu đau đến mức xoay người tựa vào trên tường.

Dựa vào, bất tử không có nghĩa là cậu sẽ không đau, hơn nữa hiện tại không có khí lực đáp trả, vì tránh bị đau đớn thể xác, cậu vội kêu lên: “Dừng dừng dừng, có gì từ từ nói. . . . . .”

“Lão già đã chết, còn có cái gì để bàn?”

Lão già? Trương Huyền còn chưa hiểu gì, tóc đã bị Trần Dục túm lấy, hung hăng ném vào tường.

“Vạn Hoa là của Trần gia chúng ta, không ai có thể cướp đi! Các ngươi đã hại chết lão già thì cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót!”

“Lão già nào?” Bị hung ác đánh vài cái, đầu Trương Huyền càng thêm choáng váng, cố sức giãy dụa hỏi.

Được rồi, cậu biết hỏi chuyện người bị bệnh tâm thần là thái quá, nhưng cũng phải xem vì cái gì mà mình bị đánh chứ.

“Chính là lão già bị cắm ông thở kia, lão ấy là cha ta!”

Việc tự quyết định thay đổi lộ tuyến, tiến vào vùng biển chết bị phát hiện, Trần Dục chỉ có thể tiến hành nghi thức hiến tế trước, ông ta vừa rồi chạy về tìm cha, chuẩn bị thi hành pháp thuật tế sống, lại hoảng sợ phát hiện lão già đã chết, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm, Trương Huyền cũng không biết đi đâu. Trần Dục không đếm xỉa tới Sở Ca cũng bị nhốt trong quan tài, lập tức chạy đi tìm Trương Huyền, ông ta mất nhiều tâm tư như vậy, ngay cả mạng của người nhà cũng không tiếc, bây giờ gia nghiệp tài phú nằm trong tầm tay đang dần biến mất, bảo ông ta làm sao có thể không điên cuồng cho được.

“Bọn ta vốn lên kế hoạch là để dụ Niếp Duệ Đình tới, uy hiếp con cái già Niếp Dực kia phun ra chân tướng, Tại sao các ngươi lại tới? Còn trăm phương nghìn kế ngăn cản bọn ta cầu tài!”

Trần Dục gầm lên vung tay đánh đấm không ngừng, Trương Huyền không có sức lực đánh trả, chỉ có thể tùy ý ông ta hành hung, thở dốc nói: “Ông dùng người sống làm vật hiến tế, lại còn là người thân của mình, không sợ bị báo ứng sao?”

“Báo ứng? Ha ha, đừng có nói đến báo ứng với ta! Năm đó lão già dùng anh trai ta để tế thần, không phải cũng khoái hoạt qua hai mươi năm sao? Đi theo ta!”

Trần Dục kéo Trương Huyền đi về phía trước, Trương Huyền bị ông ta lôi kéo đến nghiêng ngả lảo đảo, nhịn không được hỏi: “Ông muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Đi tế biển!”

Trương Huyền và Trần Dục hiện tại đang ở tầng dưới chót của tàu biển, ngoại trừ bọn họ ra thì không có người nào khác, Trần Dục cũng là tìm rất lâu mới thấy Trương Huyền, nếu tên này hủy hết mọi thứ của mình, vậy thì đem hắn làm tế phẩm đưa cho hải thần đi! Tàu đã tiến vào vùng biển chết, ông ta sẽ không từ bỏ, Bạch gia cùng Sở gia xem ra là không thể hi vọng gì được rồi, ông ta chỉ có thể dựa vào chính mình, cho dù là làm cho mọi người trên con tàu biển này chôn cùng với ông ta.

Trần Dục bắt lấy Trương Huyền đi men theo lối đi thoát hiểm, tàu biển chở khách lắc lư rất mạnh, người ở dưới khoang đáy, cảm giác càng rõ ràng. Khi đi được một nửa, Trương Huyền thừa dịp Trần Dục không chú ý, đột nhiên tông mạnh vào ông ta, Trần Dục không giữ được thăng bằng, từ trên cầu thang xoắn ốc ngã xuống, Trương Huyền nhân cơ hội lao nhanh về phía trước, chỉ nghe phía sau vang lên một trận kêu gào, sau đó là tiếng vang bóp cò súng.

Viên đạn bắn vào lan can cầu thang ở phía trước, liên tiếp mấy viên, Trương Huyền vội lắc mình tránh né, trong lúc vội vã lại bị trượt chân, Trần Dục vọt đi lên, túm tóc cậu ném mạnh lên lan can, mắng: “Muốn giết lão tử, ngươi còn quá non tay!”

Vừa rồi Trương Huyền bất ngờ công kích, nếu không phải Trần Dục đã từng học võ, khi ngã xuống kịp thời bắt lấy lan can thì chỉ sợ đã sớm văng xuống bậc cuối cầu thang, đi đời nhà ma. Dù vậy, đầu vẫn bị va đạp vào một góc cầu thang, trán bị thương, máu tươi tung toé, nhiễm đỏ gương mặt vặn vẹo dữ tợn kia,

“Ngươi sẽ phải trả giá vì những chuyện ngươi đã làm!”

Trong lúc va chạm, giọng nói lạnh như băng từ trong miệng Trương Huyền thốt ra, cậu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Trần Dục, trong nháy mắt, Trần Dục hoảng hốt nhìn đến trong mắt đối phương chợt lóe lên ánh sáng, quỷ dị mà lãnh khốc.

Ông ta sửng sốt một chút, tay không tự chủ được buông lỏng ra, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, chửi ầm lên: “Được, để xem chúng ta ai chết trước!”

Điên cuồng đè nén đau đớn ở vết thương trên trán, Trần Dục tùy tiện dùng tay áo lau máu đang chảy, giơ súng dí sát đầu Trương Huyền, tóm lấy cậu lôi mạnh về phía trước. Cảm giác họng súng lạnh như băng rõ rệt ở một bên đầu, Trương Huyền không tiếp tục phản kháng, tùy ý Trần Dục lôi kéo, đi đến trên boong tàu.

Bên ngoài trời sẩm tối, trời và biển bởi vì mưa to mà như đã nối liền thành một, mây mù u ám quay quay theo gió bão, sóng biển đập vào thân thuyền, phát ra tiếng rít gào trầm thấp, tàu biển to lớn có vẻ vô cùng nhỏ bé giữa những cơn sóng biển, đong đưa nghiêng ngả vùng vẫy giữa những dòng nước xoáy, ý đồ tránh né đại dương cắn nuốt nó.

Phía sau lưng bị dùng sức đẩy, Trương Huyền lảo đảo, đụng vào mạn thuyền trước mặt, cậu quay đầu lại, tia chớp lóe sáng, ánh lên khuôn mặt tái nhợt của cậu.

“Nhảy xuống đi!” Trần Dục không hề tới gần, chỉ dùng súng nhắm ngay trước ngực Trương Huyền, quát lên đe dọa.

“Ngươi bức ta nhảy xuống biển, đối với ngươi mà nói cũng không có một chút lợi ích gì hết!”

Đối mặt họng súng đen ngòm, Trương Huyền trông rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Trần Dục. So với cậu, Trần Dục dường như càng chật vật hơn, tay cầm súng đang không ngừng phát run, sự hung bạo không che dấu nổi sự sợ hãi trong nội tâm, đây chẳng qua là không cam lòng mà ngoan cố chống cự thôi.

Khóe môi Trương Huyền hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, ánh vàng sáng lóe lên trong mắt, làm cho đôi mắt xanh càng lộ ra vẻ yêu dị khác thường, thản nhiên nói: “Rất nhanh ngươi sẽ phát hiện ra dù ngươi tính toán thế nào, kết quả lại bất quá là một đống cát bụi, cái gì cũng không nắm được.”

“Im miệng!”

Căn bản không thèm để ý đến sự đe dọa của Trần Dục, Trương Huyền chạm rãi nói: “Không có tế phẩm, hải thần sẽ không ký kết khế ước với ngươi, ngươi sẽ mất đi tất cả, tài phú, nữ nhân, còn có, sinh mệnh. . . . . .”

“Ta nói im miệng!”

Trương Huyền nói ra chuyện mà Trần Dục sợ hãi nhất, họng súng nhắm thẳng về phía trước định bóp cò, Trương Huyền lại lướt qua mạn thuyền, thân mình ngã lộn ra ngoài, rơi xuống mặt biển đang cuồn cuộn sóng. Trần Dục vọt tới trước mạn thuyền, thò người ra phía ngoài xem, nhưng đã không thấy bóng dáng Trương Huyền đâu nữa chỉ thấy mặt biển tối đen như mực.

“Tiện nghi ngươi !” Tế phẩm đã chết, cho nên hải thần mới có thể phát cuồng cuồn cuộn nổi lên sóng gió lớn như vậy, hiện tại ông ta đã đem kẻ phá rối tế biển, hải thần nhất định sẽ tha thứ cho sơ suất của ông ta.

Trần Dục trong miệng thì thào lẩm bẩm, xoay người chạy đến khoang điều khiển.

Niếp Hành Phong và Tả Thiên vẫn đang còn ở dưới khoang đáy, khoang điều khiển hiện tại chỉ có phó nhì đang lái thuyền và Giang Sanh đang ở bên cạnh tạm làm trợ thủ. Đột nhiên nhìn thấy một người mặt đầy máu trong tay còn cầm súng vọt vào, Giang Sanh sợ tới mức kêu to một tiếng, phó nhì nghe thấy quay đầu lại thì một bên đầu liền bị một thứ vũ khí lạnh như băng dí vào.

Trần Dục cũng hiểu cách điều khiển thuyền, xem hệ thống điều khiển liền biết thuyền đã chuyển hướng, ông ta lấy hải đồ ra, ném tới trước mặt phó nhì, lạnh giọng quát: “Lái thuyền theo hướng trong hải đồ này!”

“Không được, thuyền trưởng, như vậy có thể sẽ va phải đá ngầm. . . . . .” Nhìn thoáng qua lộ tuyến hàng hải trên hải đồ, phó nhì lắc đầu từ chối, tuy rằng đầu bị dí súng rất đáng sợ, nhưng đi theo lộ tuyến này thì cũng là đi đến tử lộ.

“Ông ta đã không còn là thuyền trưởng , không được nghe lời ông ta!” Giang Sanh mới vừa nói xong, liền nhìn thấy nòng súng lập tức chuyển hướng về phía mình, vội che miệng lại lui sang một bên.

Trần Dục quay nòng súng lại, nói với phó nhì: “Ta đã đi đến đó rồi, không có đá ngầm, làm theo lời của ta, sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Không, tôi không thể lấy mấy trăm mạng người trên thuyền ra để mạo hiểm, ôi. . . . . .”

Trần Dục bóp cò súng, viên đạn sượt qua chân của phó nhì, nhìn thấy ông đau đến mức ôm chân kêu to, Trần Dục lạnh lùng nói: “Làm theo!”

Không dám cãi lời, phó nhì ngoan ngoãn chuyển bánh lái đổi hướng, hiện tại ông là người duy nhất có thể điều khiển trên tàu, nếu ông chết, kết cục của tàu Thiên Dương cũng không tốt đẹp gì, còn không bằng đánh cược một chút xem thế nào.

“Tại sao ông nhất định phải đi đến chỗ có đá ngầm? Đó không phải tự tử lộ sao?” Giang Sanh ở bên cạnh nơm nớp lo sợ đặt câu hỏi.

Tàu đang đi theo phương hướng mình muốn, Trần Dục thoáng bình tĩnh lại, nói: “Không phải tử lộ, ngươi có nghe nói đến dục hỏa trùng sinh* không? Ta chính là đang tìm kiếm lối thoát.”

~~~~~~~

Dục hỏa trùng sinh: đây là cụm từ nói đến sự bất tử của Phượng Hoàng, nó tự đốt cháy rồi tái sinh lại. Ở trong này có nghĩa là tự hủy để bắt đầu lại.

~~~~~~~

Nhìn người mặt đầy máu nhìn rất dữ tợn kia, Giang Sanh rất muốn nói nếu cái loại ác ma như ông cũng có thể dục hỏa trùng sinh, vậy thì xem như ông trời bị mù mắt rồi. Bất quá nhìn nhìn lại cây súng, Giang Sanh vẫn là thông minh lựa chọn im lặng, nghiêng người lấy máy ảnh từ trong túi áo ra, chuẩn bị chụp lại hiện trường up hiếp này, ai ngờ ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy Niếp Hành Phong từ cửa chậm rãi di chuyển vào, không phòng bị nên cậu ta suýt chút nữa đã làm rơi máy ảnh xuống sàn.

Niếp Hành Phong đi tìm Trương Huyền hoàn toàn bằng trực giác, đáng tiếc lại luôn chậm chân, sau khi đi một vòng dưới khoang đáy xong đành quay lại. Mùi của Trương Huyền đã biến mất, anh chỉ cảm thấy lệ khí đang dần dần trở nên hùng mạnh, từng chút từng chút vây quanh lấy tàu biển.

Đúng lúc này, anh nghe thấy từ khoang điều khiển vang lên tiếng súng, vì thế vội vàng chạy tới, liền nhìn thấy Trần Dục đang dùng súng uy hiếp phó nhì.

Sợ Trần Dục phát hiện Niếp Hành Phong lặng lẽ đi tới gần ông ta, Giang Sanh vội vàng giơ tay chỉ chỉ mặt kính thủy tinh phía trước, nói với Trần Dục: “Ngươi xem, bên kia hình như có cái gì.”

Trần Dục hơi nhíu mày, đột nhiên xoay người bóp cò súng, ông ta rất khôn khéo, trong nháy mắt Giang Sanh bối rối ông ta đã phát hiện là không ổn, cũng may Niếp Hành Phong phản ứng nhanh, ngay khi Trần Dục nâng súng liền trốn ở phía sau tủ sắt, lại một tiếng súng vang, tủ sắt bị bắn thủng một lỗ lớn, Trần Dục rống to: “Đi ra, người Niếp gia các ngươi không phải vẫn tự xưng là rất lợi hại sao hả? Chết tiệt, đi ra!”

Ông ta nâng súng còn muốn bắn tiếp, phó nhì đột nhiên nhào lên, bắt lấy cổ tay ông ta vặn ngược sang phía khác, thừa dịp bọn họ giằng co, Niếp Hành Phong vội vàng tiến lên. . . . . .

Đoàng!

Súng vang, phó nhì té ngã ngửa, máu trên vai phải chảy ra, cùng lúc đó Niếp Hành Phong đấm một đấm vào mặt Trần Dục, đánh văng ông ta ra ngoài.

Không thời gian cùng Trần Dục đánh nhau, Niếp Hành Phong lập tức chạy vội tới bên cạnh phó nhì, ngồi xổm xuống nhìn thương thế của ông, phó nhì thở phì phò, ánh mắt dừng ở trên đài người lái ngay phía trước, kêu: “Bánh lái, chuyển bánh lái sang trái, mau!”

Niếp Hành Phong vội vọt tới trước bánh lái, Trần Dục cũng chạy vội tới, giơ súng định bắn, lại bị Giang Sanh xô tới đụng vào một bên.

Cuối cùng cũng được làm anh hùng, bất quá Giang Sanh chưa kịp hưng phấn thì đã thấy Trần Dục chuyển hướng nòng súng về phía mình, cậu ta sợ tới mức cuống quít hai tay giơ lên cao, “Đừng nổ súng, có chuyện từ từ thương lượng.”

Thân thuyền thình lình xảy ra chấn động kịch liệt ngăn cản sự công kích của Trần Dục, cả chiếc tàu biển bị một cơn lốc đột nhiên cuồn cuộn nổi lên thổi mạnh, nghiêng về bên trái một góc ba mươi độ, sóng biển ngập trời đánh lên mặt kính thủy tinh của khoang điều khiển, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy phía trước mơ hồ, vì xung lực cực mạnh, anh nắm không được bánh lái, bị ngã văng xuống, Giang Sanh càng xui xẻo, ngã bay ra đầu đập mạnh lên tường, hôn mê bất tỉnh, máy ảnh trong tay cũng không có thể may mắn thoát khỏi, trượt trên sàn nhà lọt vào phía dưới đống máy móc thiết bị.

Súng của Trần Dục cũng rơi ra khỏi tay, ông ta miễn cưỡng đứng lên, lắc lắc vọt tới chỗ bánh lái dùng sức chuyển bánh lái sang phải, cũng đem bộ phận điều tốc chỉnh đến nấc ba, thân tàu khổng lồ theo đó đột nhiên xoay tròn, phó nhì vì lực quán tính bị đụng vào trên vách tường, nhìn đến gương mặt điên cuồng của Trần Dục, ông nói: “Ông bị điên rồi, như vậy sẽ hại chết mọi người. . . . . .”

Niếp Hành Phong tiến lên, huy quyền đấm về phía mặt Trần Dục, sau đó đoạt lấy bánh lái, Trần Dục ra tay phản kích, giữa lúc đánh nhau bánh lái không người điều khiển, lại một đợt sóng gió nổi lên, xung lượng đồng thời hất văng hai người bọn họ.

Thân thuyền tiếp tục nghiêng, cũng không ngừng tăng tốc, giống như xe thể thao mất phanh chạy trên đường cao tốc, tùy thời đều có có thể va chạm nổ mạnh. Niếp Hành Phong vô cùng lo lắng, nhưng lại bị Trần Dục liều chết cuốn lấy, trong sự rung động dữ dội hai người đều không thể dùng hết sức lực, chỉ có thể dựa vào phản ứng linh hoạt để đánh nhau.

Trong lúc đọ sức Niếp Hành Phong đột nhiên nghe được phó nhì kêu: “Đúng, ổn định bánh lái, quẹo trái, điều tốc lui về phía sau một chút. . . . . .”

Thanh âm suy yếu, lại lộ ra vẻ vui mừng, anh quay đầu, phát hiện Chu Lâm Lâm không biết khi nào thì đã lên trên bục điều khiển, theo chỉ lệnh của phó nhì ổn định bánh lái.

“Đáng chết!”

Nhìn thấy Chu Lâm Lâm chuyển bánh lái, Trần Dục điên cuồng kêu lên, ánh mắt chuyển tới súng lục rơi ở một bên, vội giãy dụa đi lấy, lại bị Niếp Hành Phong vượt qua, đá văng súng. Nhưng trên ngực lại bị Trần Dục nhân cơ hội hung hăng đấm một cú, cúi người lảo đảo về phía sau, hai người đều đồng thời ngã về phía chỗ bục điều khiển, tay Trần Dục vừa lúc chạm được một thanh thiết bị dụng cụ ở bên cạnh, vội vơ lấy xoay tay lại vung mạnh, dụng cụ dài cứng bổ thật mạnh vào trên vai Niếp Hành Phong, anh đau nhói ngã vào một bên, Trần Dục lại dùng nó vung nện xuống đầu Chu Lâm Lâm . . . . . .

Đoàng!

Lại một tiếng súng, hung khí trên tay Trần Dục rơi xuống trên mặt đất, ông ta hoảng hốt, theo ánh mắt Niếp Hành Phong nhìn xuống ngực mình, nơi đó một mảnh đỏ sẫm, viên đạn bắn từ phía sau lưng ông ta, xỏ xuyên qua trái tim.

Tiêu Vũ đứng ở cửa khoang điều khiển, cầm trong tay cây súng rơi trên mặt sàn kìa, nhìn Trần Dục té ngã trên đất, máu từ trước ngực ông ta chảy ra, Tiêu Vũ vẻ mặt mê mang, sửng sốt nửa ngày sau đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, khẩu súng lại bị ném xuống.

“Tôi không muốn giết ông ta, tôi chỉ là, chỉ là. . . . . .”

“Không phải lỗi của cô!”

Tiêu Vũ kinh hãi không nhẹ, Niếp Hành Phong vội an ủi cô, trong lòng âm thầm may mắn cô tới đúng lúc, nếu không một mình mình thật đúng là khó đối phó được cái tên phát rồ kia.

“Sao cô lại tới đây?”

“Tôi đã nói là sẽ tới tìm anh mà.” Đối với việc Niếp Hành Phong quên mất chuyện này, Tiêu Vũ tựa hồ có chút mất hứng, lập tức mày nhíu sợ hãi, nói: “Không biết tại sao, ông nội và ba tôi đều trở nên đờ đẫn, giống như những người trên thuyền, tôi rất sợ hãi. . . . . .”

“Giúp tôi chăm sóc ông ấy.” Cắt ngang lời Tiêu Vũ, Niếp Hành Phong kéo cô đến bên cạnh phó nhì dặn dò.

Phó nhì bị thương lại thêm va chạm nên đã ngất đi, tàu biển chở khách không có người điều khiển, không khác gì tự chịu diệt vong, lúc này Niếp Hành Phong không có tâm tình nghe Tiêu Vũ lải nhải.

Tiêu Vũ lấy ra khăn tay giúp phó nhì đè lại miệng vết thương, Chu Lâm Lâm thì hết sức chăm chú điều khiển bánh lái, thấy Niếp Hành Phong cũng đi lên bục người lái, cậu nói: “Thực xin lỗi, tôi vẫn luôn muốn giúp anh, chính là nơi này âm khí từ trường quá mạnh, ngăn chặn năng lực của tôi.”

“Không sao, vừa rồi may mà cậu ra tay đúng lúc.” Thấy thủ pháp lái thuyền của Chu Lâm Lâm tựa hồ rất thuần thục, Niếp Hành Phong nhíu nhíu mày.

Nhìn ra nghi hoặc trong lòng anh, Chu Lâm Lâm ha hả cười, “Tôi chưa nói qua với anh sao, ba tôi là thuỷ thủ, ngữ lệnh ký hiệu điều khiển bánh lái tôi từ nhỏ đã xem.”

Niếp Hành Phong nở nụ cười, “Xem ra chúng ta vẫn là rất may mắn.”

“Không, anh có theo tôn giáo tín ngưỡng gì không?”

“Không có, tôi chỉ tin tưởng chính mình, sao thế?”

“Bởi vì. . . . . .”

Chu Lâm Lâm còn chưa dứt lời, tầng tầng sóng biển lại dữ dội cuộn tới, tàu biển chở khách phát ra tiếng chấn mạnh, nghiêng lệch thành một góc độ rất đáng sợ, nhìn đèn cảnh báo trên bục người lái nháy mắt toàn bộ đều sáng lên, Niếp Hành Phong vội hỏi: “Sao lại thế này?”

“Có lẽ va phải đá ngầm , nước biển rất nhanh sẽ tràn vào.” Chu Lâm Lâm mắt nhìn ra mặt biển mờ mịt, thản nhiên nói: “Nếu anh chỉ tin chính mình, liền hướng chính mình mà cầu nguyện đi, bởi vì tôi chỉ biết ngữ lệnh ký hiệu điều khiển thôi, đây là lần đầu động vào bánh lái.”

Cái gì!

Niếp Hành Phong trên trán nổi lên ba đường gân xanh, anh còn tưởng rằng đã chuyển nguy thành an, không ngờ Chu Lâm Lâm chỉ hiểu biết nửa vời.

“Nếu tín hiệu có thể an toàn gửi đi thì chúng ta cần xin cứu viện,.”

“Nếu có thể, phó nhì sớm đã phát điện cầu cứu rồi.” Niếp Hành Phong cười khổ.

Hiện tại tàu Thiên Dương giống như là con thuyền nhỏ cô độc bị phong ấn giữa biển khơi, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, tại cái nơi sóng gió bão bùng này, ý nghĩ lấy xuồng cứu hộ để thoát đi cũng không có, nơi này không ở gần vùng biển sâu hơn nữa vào mùa này cũng không nên có sóng gió lớn như vậy, có lẽ đây là cái gọi là vùng biển chết, vào nơi này, phải đem linh hồn bán cho ma quỷ, phải vĩnh viễn vùi thây ở dưới đáy biển lạnh như băng.

Lại một trận rung động kịch liệt, Chu Lâm Lâm thân thể lắc qua lắc lại, không thể toàn lực khống chế bánh lái, Niếp Hành Phong phải giúp cậu mới miễn cưỡng ổn định được, vì dùng sức, vai trái bị thương bắt đầu nhói lên, kích thích cảm giác đau đớn của anh.

“Cẩn thận!”

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của Tiêu Vũ, gió lạnh thổi tới, Niếp Hành Phong bản năng nghiêng người sang bên cạnh, một thanh thiết bị bằng sắt đen bóng đánh thật mạnh lên bục người lái, khi nhìn thấy người công kích là Trần Dục, Niếp Hành Phong giật nảy kinh ngạc.

Anh vừa rồi không đi thăm dò xem thương thế của Trần Dục, bất quá bị bắn ở bên ngực trái, cho dù không chết thì cũng là trọng thương, căn bản không có khả năng lại có sức lực tấn công bọn họ. Nhìn trước ngực Trần Dục máu tươi vẫn đang không ngừng trào ra, Niếp Hành Phong đột nhiên hiểu được ông ta là xác chết vùng dậy, nơi này âm khí rất mạnh, với chấp niệm nặng như Trần Dục, chết rồi vùng dậy một chút cũng không kỳ quái.

Chu Lâm Lâm cũng lắp bắp kinh hãi, vội nói: “Mau xử lý người này!”

Niếp Hành Phong trong lúc tránh né đụng phải một vật thể lạnh như băng, không kịp xem là cái gì, thuận tay ném tới chính giữa đầu Trần Dục, là một cái đèn pin cán dài, bất quá đập lên đầu Trần Dục nửa điểm tổn thương cũng không có, bị ông ta nhân cơ hội đấm một quyền vào trước ngực, ngã văng xuống.

“Theo hải đồ này chuyển bánh lái, nếu không ta giết ngươi!” Trần Dục chỉ vào tấm hải đồ lúc trước chính ông ta đặt ở trên chỗ bánh lái ra lệnh.

“Tỉnh tỉnh lại đi, ông đã chết rồi, còn đi tìm vùng biển chết làm cái gì?” Chu Lâm Lâm không để ý tới sự uy hiếp của ông ta, hỏi lại.

“Ta sẽ không chết, ta có khế ước với hải thần, tuyệt đối sẽ không chết!”

Trần Dục túm áo Chu Lâm Lâm kéo cậu hất ra, lại vọt tới trước mặt Niếp Hành Phong, thấy Niếp Hành Phong gặp nguy hiểm, Tiêu Vũ vội vơ lấy cờ lê trong hộp đựng dụng cụ, ném về phía Trần Dục, lại bị ông ta dễ dàng bắt được, sau đó vung tay một cái hất cô ra ngoài.

Niếp Hành Phong mới vừa đứng lên, thình lình bị Trần Dục bóp cổ, khí lực của ông ta đột nhiên mạnh kinh người, con mắt màu đỏ trừng lớn, ẩn ẩn toát ra mùi tử khí làm cho Niếp Hành Phong buồn nôn nhưng lại không thể đẩy ông ta ra, bị ông ta bóp chặt nâng lên khỏi mặt đất, hung ác ném mạnh lên tường ở phía sau, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy cơ thể có cảm giác đau nhức như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn, trong lúc nhất thời không có sức lực để bò dậy.

Sừng tê giác! Sừng tê giác!

Niếp Hành Phong trong lòng liều mình kêu gọi binh khí, thế nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có, mắt thấy Trần Dục lại xông lên, quần áo lại bị túm lấy, bàn tay màu đỏ giơ lên, hung ác cắm về phía ngực anh.

Trước ngực đau nhức, Niếp Hành Phong trơ mắt nhìn đầu ngón tay đối phương đâm vào cơ thể mình, máu tươi tức thì thuận theo đầu ngón tay chảy xuống, cảm giác lạnh như băng đang thẩm thấu vào nội tâm, đột nhiên sau lưng bị đốt nóng, có một ngọn lửa lớn hừng hực đang lưu chuyển ở trên lưng, thần trí anh trở nên hoảng hốt, cảnh vật trước mắt ở trong khoảng không tĩnh lặng lại nhanh chóng loé sáng lên, mơ hồ nhìn thấy Chu Lâm Lâm xông lại đây cứu trợ, lại bị bàn tay của Trần Dục xuyên phá lồng ngực, máu chảy ở trên sàn nhà đỏ tươi một cách kỳ lạ.

“Chủ tịch!”

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, Niếp Hành Phong trong lòng giật mình, Trương Huyền đến đây, anh không thể để mặc Trần Dục hành hung, anh phải bảo hộ Trương Huyền, ngọn lửa lớn phía sau lưng càng cháy mạnh thêm, giữa lúc hoảng hốt mơ hồ đem tê nhận nắm trong lòng bàn tay, anh nâng tay lên, vung mạnh. . . . . .

“Trương Huyền!” Trong tiếng hô to, Thần trí Niếp Hành Phong lại quay trở về.

Sóng gió dường như đã ngừng, trong khoang điều khiển một mảnh yên tĩnh, Niếp Hành Phong chậm rãi ngồi dậy, mờ mịt nhìn thấy vết máu tràn đầy trong phòng, tất cả mọi người đều hôn mê nằm ngã trên sàn, tàu biển chở khách đang tự động di chuyển, ngoảnh mặt lại, thân ảnh quen thuộc rơi vào trong tầm mắt, là Trương Huyền, toàn thân đều ướt đẫm im lặng tựa vào bên cạnh người mình.

“Trương Huyền!” Không để ý đến y phục Trương Huyền ướt đẫm, Niếp Hành Phong kéo lấy cậu, ôm vào trong lòng.

“Tôi còn không chết, làm ơn đừng kêu lớn tiếng như vậy.” Hơn nữa ngày Trương Huyền mới lấy lại tinh thần, mở mắt ra, mắt xanh bình tĩnh nhìn anh trách móc.

“Tôi nghĩ cậu đã bị. . . . . . Tôi rất sợ. . . . . .” Vuốt ve mái tóc ướt của Trương Huyền, Niếp Hành Phong thì thào nói.

Chia lìa cũng không lâu nhưng đối với Niếp Hành Phong mà nói lại dài như một thế kỷ, ôm chặt lấy Trương Huyền, cảm giác tim cậu đang đập, chỉ có như vậy anh mới có thể an tâm nói với chính mình, Trương Huyền giờ phút này đang ở ngay bên cạnh anh.

“Dựa vào anh cứu tôi, tôi đã sớm luân hồi mấy đời . . . . . .”

Trương Huyền còn chưa nói dứt lời, liền phát hiện môi nóng lên, bị Niếp Hành Phong cúi người dùng sức hôn lấy, nhiệt liệt mà vội vàng, bắt được xong liền không chịu thả, tựa hồ là đang xác nhận sự tồn tại của cậu.

“Chủ tịch, thật là nhiệt tình a.”

Trương Huyền cười nhẹ, Niếp Hành Phong cũng cười , “Chỉ đối với cậu thôi.”

“A!”

Tiếng thét chói tai sát phong cảnh cắt đứt cảm giác đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của hai người, tiếp theo đó là tiếng huýt sáo vui vẻ, Niếp Hành Phong lưu luyến buông Trương Huyền ra, ngẩng đầu, thấy Giang Sanh và Tiêu Vũ đều đã tỉnh, nhìn bọn họ hôn nhau, Tiêu Vũ sắc mặt tái nhợt, Giang Sanh vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Tôi sớm nhìn ra hai người rất mờ ám, nguyên lai thật sự là một đôi, di, thật là im lặng, hình như tất cả đã kết thúc.”

“Có lẽ thật sự đã kế thúc.” Niếp Hành Phong nhìn khoang điều khiển một mảnh bừa bãi, nói.

Trần Dục ngã vào một chỗ cách bọn họ khá xa, tứ chi đều chặt đứt, đầu cơ hồ cũng bị cắt, lộ ra xương cổ làm cho người ta sợ hãi; những người khác mặc dù có bị thương, nhưng cũng không quá nặng, đám người lái tàu cũng tỉnh, bất quá thần trí tựa hồ còn bị vây trong trạng thái ngơ ngác, phó nhì thì hôn mê, Chu Lâm Lâm dựa vào ngồi ở bên tường, Niếp Hành Phong muốn hỏi cậu ta thế nào, đã thấy cậu ta đứng lên, chạy đi, nói: “Tôi đi nhìn xem mấy người trong câu lạc bộ thế nào.”

Chu Lâm Lâm không có việc gì, Niếp Hành Phong nhẹ nhàng thở ra, đoán rằng cảnh mình nhìn thấy cậu ta bị giết là ảo giác.

Tiêu Vũ tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần từ hiện trường đầy máu, sắc mặt trắng bệch, sau khi nhìn nhìn cảnh xung quanh thì thét chói tai, Trương Huyền đi đến trước mặt cô, vỗ vỗ nàng bả vai, “Tiểu thư, đừng kêu, trước hỗ trợ chăm sóc vị tiên sinh này một chút.”

Cậu chỉ chỉ phó nhì, Tiêu Vũ nói không nên lời nói, chỉ ngây ngốc gật đầu.

“Này. . . . . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thuyền trưởng ông ấy. . . . . .” Lái chính rốt cục tỉnh táo lại, nhìn đến thảm trạng trong khoang thuyền, run giọng đặt câu hỏi.

Một lời khó nói hết, Niếp Hành Phong không biết nên như thế nào giải thích, hỏi lại: “Các người hẳn là rõ ràng hơn chứ?”

Đám người lái thuyền đích thực là từng bị Trần Dục lợi dụ cùng uy hiếp, bất quá cũng không biết mục đích rời bến thực sự của ông ta, hiện tại đã biết rõ tính nghiêm trọng của việc này nên liền vội phân phó mọi người làm công việc của mình, vận hành khoang lái.

Thừa dịp mọi người bận rộn, Niếp Hành Phong hỏi Trương Huyền, “Sao cả người cậu lại ướt đẫm vậy?”

“Tôi bị Trần Dục bắt nhảy xuống biển, có thể không ướt được sao? May mà tôi thông minh, lại trèo lên, lại đây tìm anh.”

“Lúc cậu tới, có nhìn đến tôi rất điên cuồng hay không?”

“Có a, còn là vì cứu tôi mà bùng nổ, đem quái vật cương thi giết chết, bất quá khí lực quá lớn, tôi cũng bị chấn đến hôn mê.” Trương Huyền cười khanh khách đáp lại, sau đó hỏi: “Sao vậy? Anh không nhớ rõ ?”

Niếp Hành Phong lắc đầu. Đoạn trí nhớ giết Trần Dục kia trống rỗng, hơn nữa sừng tê giác tàn nhẫn như vậy sao? Đem người ta xé xác, tuy rằng Trần Dục lúc ấy đã không còn có thể xem như con người, nhưng màn giết người máu me be bét như thế vẫn làm cho Niếp Hành Phong không thoải mái.

“Ôi trời, nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Ngoài cửa vang lên một tiếng rống, là Ngụy Chính Nghĩa cùng Hoắc Ly chạy tới .

Trương Huyền tức giận trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Tại sao sự thật lại giống như trong TV vậy chứ, đều là sự tình giải quyết xong rồi cảnh sát mới thu dọn?”

“Bởi vì TV chính là căn cứ theo sự thật mà diễn.” Hoắc Ly lửa cháy đổ thêm dầu.

Ngụy Chính Nghĩa vỗ nhè nhẹ đầu Hoắc Ly một chút, lại nhìn quét khoang điều khiển, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên thi thể Trần Dục, Nói: “Tàu biển chở khách xóc nảy lợi hại như vậy, tôi phải bảo vệ hành khách nên không đến được, bất quá thoạt nhìn mọi người hình như đã giải quyết xong vấn đề, chậc chậc, xuống tay thật tàn nhẫn mà, hy vọng sẽ không bị tố cáo là phòng vệ quá mức.”

Bác sĩ Đỗ đã nhận được điện thoại, nhanh chóng chạy tới giúp phó nhì băng bó miệng vết thương, thuận tiện nói cho Niếp Hành Phong Sở Ca đã tỉnh lại, nhưng còn Lục Bình vẫn đang hôn mê, Tả Thiên và Phùng Tình Tình đang chăm sóc anh ta.

Tàu biển chở khách đã đi ra khỏi vùng biển hẹp dài, lái chính chỉ huy thủy thủ kiểm tra các thiết bị trên tàu, không phát hiện ra tổn hại gì, dụng cụ hỏng hóc cũng đã khôi phục bình thường, xác chết của Trần Dục tạm thời bị bảo quản ở phòng đông lạnh, Ngụy Chính Nghĩa hướng dẫn nhân viên bảo vệ xử lý hiện trường, cũng may gió lốc vừa chấm dứt, đại bộ phận hành khách vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh nên không ai chú ý đến hiện trường đầy máu kia.