Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 3 - Chương 4




“Ngài sĩ quan, tôi đã giải thích thật sự rõ ràng, tôi căn bản không biết Aota Shigeru, anh ta đơn giản là bằng hữu của chủ tịch nhà tôi, tôi liên hệ với chủ tịch không được, cho nên mới gọi điện thoại cho anh ta.”

Trương Huyền ngồi ở phòng thẩm vấn, lặp lại câu nói lần thứ N.

Hayashi Kusanori xem xong bản ghi chép mà nhân viên cảnh sát đã đưa bắt Trương Huyền khai báo, lại nhìn xem vị thanh niên đẹp trai này, bằng kinh nghiệm nhiều năm phụ trách các vụ án hình sự của mình, ông đã tin tưởng Trương Huyền trong sạch, cậu ta chỉ là đúng dịp xui xẻo sau khi sự kiện phát sinh lại gọi điện thoại đến mà thôi.

“Xin hỏi Aota Shigeru có phải xảy ra chuyện gì không?”

Hayashi Kusanori là người Nhật gốc Hoa, cùng một tổ với Aota Shigeru, cũng là người phụ trách vụ án lần này, bị Trương Huyền hỏi lại, ông cười cười, “Thật xin lỗi, tôi không thể tiết lộ những điều cơ mật của cảnh sát, làm mất nhiều thời gian của cậu như vậy, thật sự là rất xin lỗi, tôi sẽ tự mình đưa cậu về khách sạn, về phần chuyện của quý chủ tịch chúng tôi cũng sẽ toàn lực điều tra, một khi có tin tức lập tức sẽ liên hệ với cậu.”

“Ngàn vạn lần không cần, tôi tự mình trở về là được rồi, dùng xe cảnh sát đưa chúng tôi về nhất định người khác sẽ nghĩ tôi là tội phạm.”

Khi đi tới cửa, Trương Huyền đột nhiên lảo đảo, Hayashi Kusanori vội đỡ lấy cậu, Trương Huyền cười nói: “Ngại quá, ngồi lâu nên chân đều đã tê rần.”

Ra khỏi sở cảnh sát, Trương Huyền lập tức quẹo vào một hẻm nhỏ yên tĩnh, Tiểu Bạch từ trong ba lô chui ra, thấp giọng hỏi: “Cậu lập Thiên Nhãn lên người ông ta?”

“Hayashi Kusanori trên người có tử khí, ông ta nhất định từng có tiếp xúc với âm hồn hoặc là đã từng đến nơi âm hồn đi qua, đây là lần đầu tiên tôi dùng Thiên Nhãn, chiêu tài miêu anh phải phù hộ để linh lực của tôi ở thời khắc mấu chốt linh nghiệm đấy.” (bạn Huyền cứ làm như anh Phong chết rồi ấy)

Trương Huyền lấy gương đồng âm dương ra, ngón út và ngón áp út khép lại, ngón cái đè ngón giữa gập xuống lòng bàn tay, điểm giữa ấn đường của mình, vẽ bùa đồng thời quát: “Ngọc thanh đại hóa, truyền bá hàn đình, chiếu chúc lục hợp, phân tán chân hình, cấp hô cấp tới, lập tức tuân lệnh!”

Theo lời niệm chú, trên mặt gương đồng dao động như gợn sóng, lập tức hiện ra một gian đại sảnh.

Tiểu Bạch và Hoắc Ly đồng thời phát ra kinh hô, Hoắc Ly xem thế là đủ rồi: “Đại ca, hình như gần đây tổ sư gia rất phù hộ anh, pháp thuật luôn linh nghiệm.”

“Không, anh vừa rồi ở trong đầu chỉ cố gắng nghĩ tới chiêu tài miêu mà thôi, anh ta có thể so với tổ sư gia còn lợi hại hơn.” Trương Huyền nói một câu làm cho bọn họ muốn hộc máu.

Trên sàn nhà của đại sảnh tràn đầy vết máu tươi, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng nằm ngữa người giữa sàn, cổ bị cắt đứt, cả khuôn mặt vì hoảng sợ mà nhìn cực độ vặn vẹo, hai mắt thẳng trừng về phía trần nhà.

Trên bàn đặt các loại dụng cụ thí nghiệm, kính hiển vi ngã ngang giữa mặt bàn, trên đó cũng có vết máu tươi bắn tung tóe, ghế dựa cũng đổ nghiêng trên sàn nhà, dao rọc giấy sắc bén rơi xuống bên cạnh.

Nhóm cảnh sát ở trong phòng lục soát khắp nơi, sau khi Hayashi Kusanori kiểm tra vết thương trên cổ người chết, hỏi một cảnh sát đứng bên cạnh, “Cậu làm sao mà phát hiện ra điểm khác thường?”

“Tôi lúc đó vừa vặn đi qua phòng giám định, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết, liền vội vàng chạy vào, thấy cảnh sát Aota Shigeru ôm lấy hình sự Tanaka (cái này theo như bạn popo biết thì cảnh sát chuyên về xét nghiệm vật chứng thì được gọi là cảnh sát kỹ thuật hình sự), trong tay còn cầm con dao rọc giấy kia, anh ta vừa thấy tôi liền kêu to: 『 mau rời đi! 』 tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm góc tường, sau đó mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.”

Hayashi Kusanori đi vào trước bàn nhìn kính hiển vi, hỏi: “Hình sự Tanaka hôm nay đang nghiên cứu cái gì?”

“Ông ấy đang kiểm tra một đồng tiền xu, buổi chiều khi nghỉ ngơi tôi nghe ông ấy nói đồng tiền xu kia rất kỳ quái, qua kính hiển vi có thể nhìn thấy ở mặt ngoài có rất nhiều hoa văn cổ quái, như là chữ viết, hoặc như là ký hiệu hình vẻ, ông ấy còn nói đêm nay sẽ tiến hành kiểm tra đo lường tỉ mỉ.”

“Khi xảy ra sự việc, ở đây ngoại trừ Aota Shigeru và hình sự Tanaka, còn có những người khác không?”

“Không có. . . . . .”

Viên cảnh sát chần chờ một chút lại nói: “Nhưng lại có cảm giác giống như có người ở, bởi vì lúc tôi đẩy cửa, nghe được cảnh sát Aota giống như đang nói chuyện với ai đó, hỏi người đó là『 ngươi là ai, muốn làm cái gì 』.”

Một nhân viên khám nghiệm hiện trường đi tới, báo cáo nói: “Trên mặt cỏ dưới lầu ngoài dấu chân của cảnh sát Aota, còn có một đôi dấu chân, kiểu giày phụ nữ, có điều, kỳ quái chính là dấu chân bọn họ đều chỉ có một đôi, giống như bọn họ nhảy ra cửa sổ, sau khi rơi xuống mặt đất liền bốc hơi mất khỏi mặt đất luôn vậy. Nơi này cũng có một đôi dấu chân, khớp với dấu chân phụ nữ kia, nhưng tôi không thể giải thích cô ta làm thế nào có thể đứng ở chỗ này.”

Viên cảnh sát đem Hayashi Kusanori đến góc tường, chỉ vào nữa hình vẽ trên mặt sàn nói.

Trước góc tường có nửa dấu chân, nếu một người muốn đứng ở vị trí này ít nhất cần đem hơn phân nửa thân mình lún vào tường mới có thể làm được.

Nhìn thấy nửa dấu chân, Hayashi Kusanori chau mày, “Điều này sao có thể!”

Có thể, bởi vì đứng ở nơi đó không phải người, mà là âm hồn, hoặc là nói là tử linh.

Tử linh đương nhiên sẽ không lưu lại dấu chân, nó làm như vậy có lẽ chỉ là muốn gây khủng hoảng, lẫn lộn cảnh sát phá án.

Trương Huyền nghĩ như vậy, hình ảnh lập tức tan, Hoắc Ly gấp đến độ dậm chân, “Sao lại không có nữa? Em đang xem đến đoạn gay cấn mà.”

“Em cho rằng đây là xem phim sao? Có thể đem trí nhớ Hayashi Kenichi chiếu ra nhiều như vậy, đại ca em công lực đã muốn tiến bộ không ít đâu.”

Trương Huyền sờ sờ cằm, nếu đoán không sai, cái người được gọi là hình sự Tanaka là bị tử linh giết chết, mà Aota Shigeru thấy được tử linh, cho nên cảnh cáo tiểu cảnh sát rời đi, nhưng việc này có liên quan gì đến vụ án giết người ở khách sạn án?

Tiểu Bạch ngồi xổm trên vai Hoắc Ly, ngửa đầu nhìn cậu, “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Quay lại sở cảnh sát.”

Trương Huyền làm ẩn thân chú cho mọi người, ba người từ cửa cảnh cục nghênh ngang đi vào, thấy bên trong không hề ít cảnh sát trực ban, Hoắc Ly kinh hãi hỏi: “Đại ca, pháp thuật của anh sẽ không đột nhiên mất tác dụng giữa chừng chứ?”

“Hẳn là không thể nào.”

“Đem ‘thể nào’ xóa đi được không? Cậu nói như vậy thực làm mất mặt thiên sư chúng ta.” Tiểu Bạch ở bên cạnh lời lẽ chính nghĩa.

Trong phòng giám định hiện trường giết người đã bị phong tỏa, có điều việc này không làm khó được Trương Huyền, cậu lấy ra một cây kim nhỏ, dễ dàng mở khóa, đi vào, Tiểu Bạch nhìn thấy, rên rỉ: “Hình như cậu là thiên sư, không phải đạo tặc.”

Trương Huyền liếc liếc mắt nhìn con mèo nhỏ nói nhiều, “Hình như ngươi cũng từng nói qua – làm một thiên sư tốt hẳn là đối các loại sự vật đều phải học tập cẩn thận, phải hiểu biết nhiều mới có t sáng hể không ngừng bỏ cũ lấy mới.”

Bị nghẹn không nói được gì, Tiểu Bạch thành công ngã từ đầu vai Hoắc Ly xuống sàn.

Trong phòng lưu lại mùi máu và tử khí dày đặc, làm cho Trương Huyền cảm thấy không thoải mái, cậu lấy ra một lá bùa, ở không trung nhoáng lên một cái, bùa cháy lên, đem mùi vẩn đục tạm thời che dấu đi.

Hiện trường không có gì thay đổi, kính hiển vi vẫn ngã ngang trên bàn, Tiểu Bạch nhảy lên, nghiêng đầu tiến đến trước kính hiển vi, nói thầm: “Ông ta lúc ấy đang nhìn cái gì nhỉ?”

Trương Huyền ngón giữa bắn ra, một luồng sáng bắn vào nửa dấu chân nơi góc tường, lập tức luồng sáng bắn lại đến trên bàn, trên bàn cũng ẩn ẩn lộ ra một đôi dấu chân, dấu vết rất lớn, rõ ràng thuộc loại nam tính, nhưng lập tức liền tiêu thất, Trương Huyền chậc một tiếng.

“ Độn thân ẩn hình của Mao sơn thuật*? Người này không đơn giản.”

(Mao Sơn là tên một giáo phái của Đạo giáo, lấy Mao Sơn (núi cỏ mao), nằm ở giữa hai huyện Kim Đàn và Cú Dung của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, làm tổ đình. Mao Sơn có tên xưa là Cú Khúc Sơn, Địa Phế Sơn, Cương Sơn, Kỷ Sơn. Đây là ngọn núi thuộc hàng động thiên phúc địa nổi tiếng. Mao Sơn là kế thừa từ Thượng Thanh Phái. Đào Hoằng Cảnh là tổ sư đời thứ 9 của Thượng Thanh Phái (không chú trọng phù lục). Sau khi quy ẩn 10 năm tại Mao Sơn, ông sáng lập Mao Sơn Tông (coi trọng phù lục), lấy tên núi làm tên giáo phái.)

Cư nhiên tha hương ở nước ngoài mà còn đụng tới người đồng đạo, thực ngoài ý muốn của Trương Huyền. Người này dùng độn thân thuật, cảnh sát khám nghiệm hiện trường đương nhiên không thể phát hiện dấu chân của hắn, xem ra lúc ấy trừ bỏ Aota Shigeru và tử linh, còn có người thứ ba thần bí ở đây.

Luồng sáng tiếp theo lại bắn đến ngoài cửa sổ, Trương Huyền mở cửa sở nhảy ra, thấy luồng sáng hạ xuống chỗ dấu chân của tử linh, dấu chân đó ép xuống dấu chân của người đàn ông kia, dấu chấn rất rõ ràng, sau khi luồng ánh sáng bắn xuống đó xong thì lập tức liền tiêu tán. Tiếp theo là dấu chân Aota Shigeru, sau đó thì mất dấu, giống như lời cảnh sát khám nghiện hiện trường nói, bọn họ vừa ra cảnh cục liền như bốc hơi mất vậy.

Theo dấu chân trước sau mà nói thì cái người đàn ông biết mao sơn thuật rời đi đầu tiên, sau đó là tử linh, mà Aota Kaze nhảy lầu không phải vì chạy trốn, mà là muốn đuổi theo tử linh.

Mặt cỏ ẩm thấp, mang theo tử khí dày đặc, luồng sáng bị tử khí cản trở, không thể tiếp tục theo dõi độn thân thuật, ở không trung xoay chuyển trong chốc lát liền rơi xuống trên mặt đất tản ra .

“Di?”

Nơi luồng sáng hạ xuống mơ hồ hiện ra một ma pháp trận, ở giữa hiện lên phù chú ký hiệu rất cổ quái, Tiểu Bạch nhảy tới nhìn nhìn, giơ móng vuốt gãi gãi đầu, nói: “Hình vẽ này hình như ta gặp qua ở đâu rồi thì phải.”

“Ở đâu?”

“Trong lúc nhất thời nghĩ không ra, có điều hẳn là pháp lệnh của một gia tộc nào đó.”

Hoắc Ly ra hiệu bọn họ chớ có lên tiếng, chỉ chỉ phòng giám định trên lầu, nhỏ giọng nói: “Có người đến.”

Trương Huyền bắn ra Tác Hồn Ti, cuốn lấy khung cửa sổ trên lầu hai mượn lực nhảy lên, thấy trong phòng mơ hồ có bóng người đang loay hoay tìm kiếm cái gì, cậu hoảng sợ, thất thanh kêu lên: “Chủ tịch!”

Nghe được thanh âm, Niếp Hành Phong quay đầu, lại không nhìn thấy cái gì, Trương Huyền đột nhiên nhớ ra mình dùng ẩn hình thuật, vội lấy ra nước bùa, xuất ra chiêu luôn luôn linh nghiệm của mình, trước ngửa đầu uống một ngụm, sau đó tiến lên ôm lấy Niếp Hành Phong, miệng đối miệng rót thuốc ép anh phải nuốt.

“Khụ khụ. . . . . .”

Đôi môi mềm mại dán ở trên môi mình, cho dù cái gì đều nhìn không thấy, nhưng bằng kinh nghiệm cũng biết kẻ tái phạm là ai. Niếp Hành Phong tức giận vung một quyền, thấp giọng mắng: “Chẳng lẽ trừ bỏ rót thuốc, cậu không có thủ đoạn nào khác sao?”

“Anh muốn thủ đoạn khác? Tốt tốt, lần sau tôi nhất định cải tiến.”

Trương Huyền ôm lấy Niếp Hành Phong chết cũng không buông, “Chủ tịch, tôi rốt cục tìm được anh, anh có biết tôi tìm anh vất vả thế nào hay không, hic hic. . . . . .”

“Tôi hiện tại cũng bị cậu ôm rất vất vả, trước khi cậu biểu đạt cảm tình làm ơn buông tôi ra được không?”

Nước bùa có hiệu lực, Niếp Hành Phong rốt cục nhìn thấy hình thể Trương Huyền ở trước mặt mình chậm rãi hiện ra. Cậu ta ôm rất chặt, chặt đến nổi làm cho chính mình cơ hồ hít thở không thông, nhưng đồng thời, cũng cảm thấy an tâm vô cùng.

Tiểu Bạch và Hoắc Ly cũng nhảy lên, thấy Trương Huyền giở lại trò cũ, Tiểu Bạch dùng móng vuốt cào cào Hoắc Ly, “Ngươi xem thấy chưa, bọn họ chính là như vậy hôn môi, rất ngọt ngào đúng không? Đại ca ngươi mỗi lần đều chiếm tiện nghi chủ tịch như vậy.”

Hoắc Ly mắt mở to nhìn về phía trước, mờ mịt nói: “Ngọt ngào? Nhưng mà ta chỉ có thể nhìn thấy đại ca, anh ấy giống như ở một mình hoa mắt phát cuồng.”

Tiểu Bạch sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn, Trương Huyền cũng hiểu được không thích hợp, vội buông tay, lui về phía sau hai bước, cao thấp đánh giá Niếp Hành Phong, hơn nữa ngày đột nhiên nâng tay vỗ trán, phát ra rên rỉ.

“Chủ tịch, tại sao mỗi lần tôi nhìn thấy anh, anh đều chật vật như vậy? Anh học cái gì không học, lại học người ta làm du hồn, thân thể của anh đâu?”

Khó trách khí của Niếp Hành Phong lại biến mất giữa chừng, hóa ra là do hồn phách và thể xác anh ta tách ra, hồn phách thoát ly đi ra du đãng chung quanh, thân thể lại không biết đi nơi nào.

Trương Huyền và Tiểu Bạch đều có mắt âm dương, hiển nhiên có thể nhìn thấy Niếp Hành Phong, chỉ có Hoắc Ly đạo hạnh kém nhìn không tới, vừa rồi khi Trương Huyền uy dược cũng cảm thấy được có chút khác thường, lại như thế nào cũng không nghĩ đến Niếp Hành Phong hiện tại là trạng thái du hồn, chiêu ly hồn này của anh ta luyện được càng ngày càng có trình độ, cư nhiên có thể làm cho bản thân đụng vào được thật thể.

“Trương Huyền, cậu sao lại ở đây?”

“Đương nhiên là tới tìm anh, không thì tôi vất vả chạy đến cục cảnh sát Tokyo làm gì, xem người ta sinh hoạt thế nào chắc?” Trương Huyền tức giận nói: “Mau dẫn tôi đi tìm thân thể của anh, tôi giúp anh trở lại như cũ.”

“Trước khoan đi đã, cậu tới rất đúng lúc, giúp tôi tìm xem, xem nơi này có một đồng tiền xu ngũ viên hay không.”

Nếu Niếp Hành Phong không phải chủ tịch, Trương Huyền tin tưởng chính mình đã sớm vung một tát.

Chiêu tài miêu tựa hồ còn không có hiểu được tình trạng hiện tại của bản thân, anh ta lần này không phải xuyên qua, mà là ly hồn. Hồn phách ly khỏi thể xác thời gian càng dài, anh ta lại càng khó quay về thân thể, cũng có thể sẽ như vậy biến thành du hồn, không thể hợp lại với thân thể.

“Ngũ viên phải không, tôi cho anh là được, cũng không phải anh không có, thật không nghĩ tới anh – một người thuộc giai cấp bóc lột lại coi trọng đồng tiền nhỏ như vậy. . . . . .”

“Đừng vô nghĩa, mau tìm! Là ngũ viên tiền Nhật!”

Chiêu tài miêu phát giận, Trương Huyền quả nhiên không dám tiếp tục vô nghĩa, vội quay sang Hoắc Ly và Tiểu Bạch nói: “Còn thất thần làm gì, mau tìm.”

Tìm nửa ngày cũng không thấy, Trương Huyền cân nhắc nếu thật sự tìm không thấy, tùy tiện làm ra một đồng ngũ viên thay thế không biết có được hay không, chợt nghe trên hành lang có tiếng bước chân vang lên, có người nói: “Trong phòng giám định hình như có tiếng động. . . . . .”

Niếp Hành Phong vội kéo Trương Huyền nhảy ra bằng đường cửa sổ, đi ra đường lớn, bảo Trương Huyền kêu xe quay lại khách sạn.

Sau khi quay về khách sạn Trương Huyền liền hướng anh rống to: “Anh dẫn tôi về đây làm gì? Thân thể của anh đâu?”

“Không biết.”

“Anh không biết? Thân thể anh ở đâu anh lại còn nói không biết! ? Vậy linh hồn anh tách ra khỏi thể xác ở chỗ nào anh có biết không hả? Đại gia!”

Hoắc Ly kéo kéo ống tay áo của Trương Huyền, “Đại ca, trước khi anh phát giận có thể đem Niếp đại ca biến ra thật thể trước được không? Hai người đều có thể nhìn thấy anh ấy, chỉ có em nhìn không thấy, thật là khó chịu.”

Trương Huyền xoa xoa mặt, bình phục tâm tình, nhe răng cười nhìn Niếp Hành Phong, “Đương nhiên có thể!”

Bị đôi mắt xanh kia nhìn chăm chú làm cho trong lòng sợ hãi, Niếp Hành Phong chần chờ nói: “Tôi vừa rồi có uống nước bùa. . . . . .”

“Đó là nước bùa để anh có thể nhìn thấy chúng tôi, không thể làm anh hiện ra thật thể!”

Trương Huyền hướng Tiểu Bạch đánh tay tách một cái, Tiểu Bạch ngầm hiểu, đứng lên, vọt tới vọt lui xuyên qua thân thể Niếp Hành Phong.

“Anh là làm du hồn nhiều thành nghiện, cảm thấy đi xuyên tường là một trò thú vị lắm phải không?”

Đi xuyên tường lúc đầu đúng là cảm thấy rất kích thích, nhưng anh rất nhanh liền phát hiện không thể chạm đến đồ vật cảm giác thật sự rất thống khổ, Niếp Hành Phong xua tay bảo Tiểu Bạch dừng lại, cười khổ nói: “Tôi biết chính mình hiện tại đang ở trạng thái gì, cậu không cần để một con mèo đến làm thí nghiệm.”

“Hiểu được là tốt rồi.”

Trương Huyền lấy ra một lá bùa, trong tiếng niệm chú ngữ bùa bay lên bốc cháy giữa không trung, đem tro bùa hòa tan với nước vào trong cốc đưa tới bên miệng Niếp Hành Phong.

“Nhìn tình trạng của anh hiện giờ, không phải một lát là có thể tìm ra được thân thể, uống nó tạm thời có thể làm hồn phách của anh ngưng tụ thành hình, nếu ba hồn bảy vía của anh tan mất, tôi cũng thật không biết nên làm sao đâu.”

Niếp Hành Phong nhìn lướt qua cốc nước bùa, cảm giác ác mộng thời thơ ấu nháy mắt tái hiện, chần chờ nói: “Giữa chúng ta vẫn có thể tiếp xúc lẫn nhau được, hẳn là vẫn còn biện pháp khác để tôi biến thành thật thể chứ?”

“Chúng ta có thể tiếp xúc lẫn nhau đó là bởi vì nhờ vào thể chất của tôi, anh lựa chọn tự mình uống hay là dùng biện pháp cũ?”

Coi như uống thuốc độc là được!

Chén để ở trên miệng, mùi vị nước bùa mãnh liệt truyền đến, Niếp Hành Phong cắn răng một cái, nhắm mắt lại, ngửa đầu một hơi uống hết.

“Trương Huyền, quen biết cậu, là bất hạnh lớn nhất trong kiếp này của tôi. . . . . .”

Thật sự uống!

Cậu còn tưởng rằng chiêu tài miêu nhất định sẽ liều mạng cự tuyệt, như vậy mình có thể ngang nhiên dụ dỗ. . . . . . Không, hôn môi thân thiết chủ tịch, ai ngờ anh ta lại thực sự uống hết! Sớm biết như thế, mình cần gì làm điều thừa. Muốn cho anh ta trở thành thật thể rất đơn giản, căn bản không cần cố ý uống nước bùa cũng được.

Thấy Tiểu Bạch dùng vuốt mèo lên che mắt vẻ mặt châm biếm, Trương Huyền hung hăng trừng mắt nhìn nó một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo nó nếu dám đem chuyện này nói ra, sau này nhất định bắt nó làm thành long hổ đấu.

“Tốt lắm, nước bùa tôi đã uống, bây giờ cậu có thể nói tại sao lại chạy tới đây rồi chứ?”

Uống nước bùa xong, Niếp Hành Phong cảm thấy trong người rất khó chịu, có lẽ cảm giác bị rót thuốc tốt hơn nhiều, nhìn đôi môi ửng đỏ của Trương Huyền, tim anh đập mạnh, vội dời ánh mắt.

Nước bùa bắt đầu có tác dụng, hồn phách chậm rãi hiện thành hình thể, Niếp Hành Phong ngồi lên ghế sô pha, đột nhiên cảm thấy có thật thể để tiếp xúc với đồ vật là chuyện vui sướng đến cỡ nào.

“Được rồi, Niếp đại ca, em rốt cục có thể nhìn thấy anh .”

Hoắc Ly mới vừa chạm vào người Niếp Hành Phong, còn chưa kịp tỏ ra thân thiết, đã bị Trương Huyền kéo áo ném sang một bên, quay đầu nói với Niếp Hành Phong: “Trước tiên là nói về những gì anh đã trải qua, anh làm sao lại biến thành thế này?”

“Kỳ thật tôi cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì.”

Tối hôm qua sau khi anh bị xe thúc bay, ý thức trong nháy mắt trống rỗng, chờ đến khi khôi phục lại, thì nhìn thấy Wakabayashi Kemuri nhấn ga chạy vội đi, anh không thể nghĩ ra một người đã chết như thế nào có thể lái xe đến đây nên vội đứng lên đuổi theo.

“Trời ạ, anh cứ như vậy chạy mất hả? Ít nhất trước lúc đi cũng phải nhìn xem có thân thể của mình ở đó hay không chứ.” Trương Huyền phát ra một tiếng rên rỉ rồi ngã ngồi lên sô pha.

Ở tình huống bình thường làm gì có ai sau khi đứng lên còn quay đầu xem tại chỗ đó có thân thể mình hay không.

Cho nên, lúc ấy anh cũng chỉ muốn bắt kịp Wakabayashi Ibu. Xe của Wakabayashi Ibu đi rất nhanh, nhưng anh phát hiện chính mình hoàn toàn không bị tụt lại đằng sau, mà vẫn đi sát theo sau xe, cho đến khi nhìn thấy Wakabayashi Ibu đi vào một cái đường hầm rồi đâm vào một chiếc xe chở hàng đi ngược chiều, xe của Wakabayashi bị đâm cho dập nát, sau đó bình xăng nổ mạnh, đem chiếc xe kia đốt cháy thành than.

Nghe Niếp Hành Phong kể lại, Trương Huyền mở ra máy tính lên mạng kiểm tra một chút, quả nhiên nhìn thấy tin tức trên mạng có nói đến vụ tai nạn giao thông này, nhìn thấy ảnh chụp hiện trường hoàn toàn đốt thành một đống lửa, cậu nhún nhún vai, “Thiên y vô phùng (ko có chuyện vô tình xảy ra), nếu lúc ấy anh xảy ra chuyện, mà người đâm anh lại bị tai nạn tử vong, thì cả sự kiện sẽ không thể rõ ràng, dù sao cho dù là người phẩu thuật chỉnh hình tốt nhất thiên hạ cũng vô pháp đem dung mạo của người này phục hồi như cũ.”

“Có lẽ nếu lúc ấy tôi không đuổi theo cậu ta. . . . . .”

Thấy Niếp Hành Phong Thần vẻ mặt khác thường, Trương Huyền biết anh lại nghĩ tới chuyện cha mẹ anh ta tai nạn xe cộ mà mất, vội cắt ngang.

“Chủ tịch, anh chớ đề cao IQ của mình quá. Người này lúc ấy đã chết, cậu ta chẳng qua là bị người ta thao túng làm con rối mà thôi, đâm anh là người chết, tai nạn xe cũng là người chết, khác biệt duy nhất là lần này thân thể cậu ta không giữ lại được, anh không cần đem mọi sai lầm đều vơ vào là lỗi của mình được không?”

Tâm tư lại bị tiểu thần côn đã nhìn ra, đạo lý này anh đương nhiên hiểu, nhưng được người an ủi cảm giác rất khác biệt.

“Cám ơn.”

“Ách, tôi chỉ là nói lời nói thật, không cần khách khí như vậy.”

Trương Huyền có chút không được tự nhiên, nói thực ra cậu có điều đã thói quen chủ tịch hung bạo, chủ tịch lại đột nhiên nói cảm ơn làm cậu ngược lại không biết nên ứng phó như thế nào.

“Khụ khụ!”

Tiểu Bạch đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên phát hiện có người chuyển đề tài, giữa hai người trước mặt dường như đang tràn ngập không khí mờ ám, nó đánh tiếng, nói: “Sau đó!”

“Sau đó tôi liền phát hiện thân thể mình có vấn đề .”

Thấy Wakabayashi Ibu gặp tai nạn xe cộ, Niếp Hành Phong liền không lưu lại đó lâu, mà là quay đầu kêu tắc xi chuẩn bị đi tìm Aota Shigeru, lại phát hiện mặc kệ anh phất tay thế nào, đều không có xe dừng lại. Anh thật vất vả tìm được một chiếc tắc xi dừng ở ven đường, nghĩ muốn mở cửa đi vào, ai ngờ lại không có cách nào mở ra được, khi đó anh mới nhận thấy tình trạng của mình.

Lâu như vậy mới phát hiện thân thể có vấn đề, thật là kém nhạy bén.

Trương Huyền thực vô lực lắc đầu.

Khi Niếp Hành Phong chạy tới sở cảnh sát, thảm án đã phát sinh, nhân viên cảnh sát giám định bị giết, Aota Shigeru cũng không biết đi đâu, nghe được cậu ấy bị quy tội danh giết người, Niếp Hành Phong càng sốt ruột, anh theo dấu chân nhảy ra ngoài cửa sổ, ai ngờ mới vừa nhảy đến trên mặt cỏ, đã bị một lực lượng cường đại kéo vào lốc xoáy.

Anh bị cuốn vào một không gian tối tăm, trôi dạt theo hình xoắn ốc của cơn lốc thật lâu mới bị ném tới một chỗ đất trống.

Bốn phía tối đen, một ít âm hồn từ một nơi bí mật gần đó bay đến, mang theo hơi thở lạnh như băng, Niếp Hành Phong làm như không nhìn thấy, thấy phía trước mơ hồ có ánh sáng le lói, liền đi theo về phía ánh sáng, liền nhìn thấy Aota Shigeru thân đầy máu tươi té nằm trên mặt đất, toàn thân đầy vết chém, loang lổ đáng sợ.

Niếp Hành Phong bước lên phía trước nâng cậu ấy dậy, nhìn thấy Niếp Hành Phong, mắt Aota Shigeru vốn đang dại ra phát ra một chút ánh sáng, dùng sức giữ chặt anh, thở dốc nói: “Ngũ viên. . . . . .”

“Cái gì?”

Gió lạnh đột nhiên từ phía sau thổi tới, cuốn Niếp Hành Phong đi ra ngoài, anh quay đầu lại, thấy ở chỗ âm u đó có một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch như chết, nhìn chằm chằm anh, lạnh giọng hỏi: “Cái đó ở đâu?”

Là nữ quỷ xuất hiện ở trong khách sạn. Không khí xung quanh trong nháy mắt cô ta xuất hiện trở nên dị thường lạnh lẽo, Niếp Hành Phong run rẩy, hỏi lại: “Cái gì?”

“Đồng tiền xu ngũ viên!”

“Cũng được, có điều ngươi phải nói cho ta biết trước ngươi vì sao lại muốn đồng tiền xu kia như vậy.”

“Ngươi không có tư cách đặt điều kiện với ta!”

Người phụ nữ chỉ trỏ ngón tay về phía Aota Shigeru, cậu ấy lập tức giống cương thi đứng lên, Niếp Hành Phong nghĩ muốn tiến lên dìu cậu ấy, lại bị âm phong đẩy ra, ném sang một bên, một ít âm hồn đụng phải anh, lập tức thét chói tai bay mất.

Người phụ nữ đó làm động tác gấp ngón tay lại, cánh tay của Aota Shigeru lập tức bị kéo mạnh sang một hướng trái ngược, Niếp Hành Phong nghe được âm thanh rắc một cái, Aota mặt lộ vẻ đau đớn, nặng nhọc thở hổn hển, thân mình lại giống bị thứ gì đó giữ cố định tại chỗ, không thể động đậy.

“Dừng tay!”

Thấy người phụ nữ đó lại nâng tay lên, Niếp Hành Phong vội vàng kêu, anh biết người phụ nữ này không thể đối phó với anh, cho nên mới lấy Thanh Điền Phong để uy hiếp, vội hỏi: “Thả cậu ấy ra, ta sẽ nói cho ngươi ngũ viên ở đâu.”

“Không được nói. . . . . .” Aota Shigeru thở hỗn hển cắt ngang lời Niếp Hành Phong, “Mau rời khỏi nơi này!”

Người phụ nữ ha hả cười to, chế nhạo nói: “Đừng vọng tưởng hão huyền, nơi này là không gian hắc ám của tử linh, không ai có thể rời đi!”

Bàn tay cô ta gập xuống phía dưới, Aota Shigeru kêu gào thê thảm té ngã thật mạnh trên mặt đất.

“Thứ ngươi muốn ở đây!”

Niếp Hành Phong xông lên, vươn tay về phía người phụ nữ, tay áo giơ lên, lộ ra ấn ký chữ S.

Ánh sáng từ ấn ký bắn ra rộng rãi, nháy mắt chiếu sáng trưng cả không gian âm u tối tăm lạnh lẽo, âm hồn lởn vởn xung quanh phát ra tiếng gào thê lương, bay nhập vào lốc xoáy đen tối, người phụ nữ cũng lộ vẻ mặt hoảng sợ, che hai mắt, không ngừng thối lui về phía sau, Niếp Hành Phong nhân cơ hội chạy vội tới bên người Aota, muốn đỡ cậu ấy rời đi.

“Không được đi!”

Người phụ nữ lại xông lên, hung hăng túm lấy Aota Shigeru, dưới hào quang của ấn ký dung mạo của cô ta bắt đầu loang lổ vỡ vụn, nhưng vẫn gắt gao không chịu buông tay.

“Nói cho ta biết, nói cho ta biết đáp án làm sao để tử linh sống lại. . . . . .”

“Chính là, ngươi đã chết không phải sao?”

Không ngờ người phụ nữ này chấp niệm lại sâu như thế, Niếp Hành Phong lại đưa cổ tay về phía trước, đập vào trán cô ta. Cô ta liền phát ra một tiếng hét thảm, thân thể ngã về phía lốc xoáy, Aota Shigeru bị cô ta giữ chặt, cũng bị kéo theo .

“Aota!”

“Mau rời khỏi đây, phải hủy đồng tiền xu kia, trên mặt của nó có trận đồ có thể mở ra cánh cổng địa ngục, khiến tử linh sống lại, nhất định phải hủy nó!”

Aota Shigeru đẩy bàn tay Niếp Hành Phong đang túm lấy tay mình ra, cùng người phụ nữ đó biến mất trong hắc ám, Niếp Hành Phong chỉ nghe thấy câu nhắn lại cuối cùng của cậu ấy.