Tiểu Khôi mở mắt, có một chớp mắt nó nghi ngờ hiện giờ mình đang ở nơi nào. Nó xoa xoa cái trán bị đụng đau, từ dưới đất bò dậy. Mùi vị chocolate trong miệng nhắc nhở nó, bọn chúng ăn kẹo Dung Dung cho, đang chơi trò chơi trong phòng sách của viện trưởng. Một mình nó chịu trách nhiệm bắt quỷ, nhưng nó chỉ lo ăn kẹo. Đếm tới một trăm thực ra tốn rất nhiều thời gian, đến khi nó vất vả đếm xong, định đi ra ngoài bắt quỷ, không biết ai đột nhiên xô cửa phòng, ván cửa đập vào đầu nó, sau đó nó bất tỉnh.
Rốt cuộc có phải thật sự hôn mê hay không, kỳ thực Tiểu Khôi cũng không dám khẳng định. Giờ nó chỉ muốn bắt ngay con quỷ cố ý đâm vào nó, để cho bọn nó biết, tuy nó nhỏ nhất, nhưng nó cũng không dễ bị bắt nạt.
Ôm đầu, Tiểu Khôi thở phì phì xông ra. Trên hàng lang chẳng có một ai, nó nhìn trái nhìn phải, chạy bừa sang một bên. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, như có người đang chạy cùng với nó, bước chân cách ngày càng gần, cuối cùng người nọ vỗ lên vai nó.
“Bắt được cậu rồi.”
Giọng nói rất nhỏ không ngừng vọng lại bên tai, Tiểu Khôi quay đầu, phát hiện là Tiểu Trư. Tiểu Trư hơi cúi đầu, điều này làm cho lòng trắng mắt nó có vẻ nhiều hơn, bàn tay ấn mạnh xuống vai mình, tư thế chết cũng không chịu buông.
Tiểu Khôi bị nó túm đau, giơ tay đẩy nó ra, kêu lên: “Cậu nhầm rồi, tớ mới là người bắt quỷ, cậu vỗ tớ cũng chẳng ích gì.”
“Cậu là quỷ!”
“Phải là tớ vỗ cậu, cậu lại đi vỗ người khác nữa…”
“Cậu là quỷ!”
Ôi, cái tên hoàn toàn không nghe người khác nói, chỉ biết tự quyết định này khiến người ta muốn phát điên!
Tiểu Khôi gắng sức gãi mái tóc quăn của mình. Tiểu Trư nhân cơ hội lại túm lấy vai nó, con mắt trợn lên, khiến gương mặt đầy khí đen chỉ còn lại tròng trắng mắt đục ngầu. Trẻ con bình thường nhìn thấy bộ dạng này của nó, chắc chắn sẽ sợ phát khóc, Tiểu Khôi cũng bị giật mình, có điều nguyên nhân nó giật mình khác với mọi người.
“Tiểu Trư, cậu bị bệnh à? Sắc mặt khó coi quá, mau ngồi xuống, tớ đi gọi viện trưởng tới, đợi tớ!”
Sau khi phát hiện tình trạng của Tiểu Trư rất kỳ lạ, Tiểu Khôi đỡ nó ngồi xuống cạnh tường trước. Tiểu Trư còn muốn bắt nó, lại bị nó đè lại, sau đó quay đầu chạy đi, chỉ để lại một câu: “Đừng lo, tớ quay lại nhanh thôi!”
Để giúp Tiểu Trư xem bệnh, Tiểu Khôi quên mất rằng nếu để viện trưởng biết chúng nó quấy nhiễu ở chỗ này, sẽ có hậu quả gì. Về phần trò chơi bắt quỷ, càng bị nó ném ra sau đầu. Nó theo hành lang chạy như bay về phía trước, muốn chui ra từ chỗ cửa sổ lúc vào. Nhưng nó chạy tới chạy lui mấy vòng đều không tìm thấy cái cửa sổ kia, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng thét, giống như của con gái, nhưng nghe kỹ thì lại giống Mập Mạp.
Cái trán bị đụng của Tiểu Khôi bắt đầu đau, nó theo tiếng gào chạy tới, muốn tìm Mập Mạp hỏi xem vừa rồi ai cố tình lao vào mình. Ai ngờ theo giọng hét ngày càng vang, nó phát hiện mặt đất đang không ngừng rung chuyển. Nền xi măng vốn cứng chắc dường như biến thành trạng thái mềm dẻo như nhựa đường. Mặc cho nó cố gắng chạy thế nào, cũng không lấy được sức. Khó khăn lắm mới đi tới căn phòng lớn phát ra tiếng động, nó bị ánh sáng mạnh chợt chiếu vào, khiến mắt không thể không nheo lại.
Lỗ đen Mập Mạp nhìn thấy lúc vừa tới trong thời gian ngắn bỗng dưng to ra gấp mấy lần, vòng xoáy màu đen gần như chiếm quá nửa căn phòng. Dung Dung bị vùi xuống chỉ còn lại cái đầu, tóc của cô bé bị thổi tán loạn, che mất quả nửa mặt. Đường nhìn bị cản trở, cô bé chỉ thể bám lấy rìa một góc của hố đen bằng trực giác, giữ chặt không buông. Bởi sàn nhà có trạng thái như nham thạch nóng chảy, khiến cho Mập Mạp vốn hôn mê ngã ở cửa cũng theo vòng xoáy nhấp nhô từ từ trượt về phía trước. Mắt thấy nó sắp rơi vào lỗ đen, Tiểu Khôi lấy lại tinh thần, cuống quýt vọt về phía trước, hai tay kéo lấy tay Mập Mạp, giữ nó lại.
Gần như cùng lúc đó có tia sáng lóe lên từ nơi sâu trong vòng xoáy, chói đến mức Tiểu Khôi gần như không thể mở mắt. Chợt nghe thấy tiếng hét chói tai truyền đến, Dung Dung lại trượt xuống thêm một đoạn, tóc dài che trên mặt cô bị gió thổi ra. Cô nhìn thấy Tiểu Khôi, vội vàng gọi to: “Cứu tớ, mau cứu tớ!”
Tiểu Khôi nhìn thấy cô, nhưng trong tình huống hiện tại nếu nó đi cứu Dung Dung, Mập Mạp chắc chắn sẽ bị cuốn vào lỗ ngay. Nhưng nó lại không thể trơ mắt nhìn Dung Dung xảy ra chuyện, đang lo lắng, trên tay chợt căng, có cỗ sức mạnh to lớn từ dưới chân Mập Mạp truyền lên, nó đổi từ trạng thái rơi chầm chậm thành cảm giác bị kéo xuống.
Tiểu Khôi không đề phòng, bị nó kéo trượt xuống theo, trong lúc gấp gáp liền dùng chân ngoắc vào khung cửa, lại ra sức túm quần áo Mập Mạp kéo ra ngoài. Nhưng cỗ sức mạnh kia quá dữ dội, nó chỉ cảm thấy trọng lực trên người Mập Mạp ngày càng lớn. Cả người nó bị kéo căng ra, chỉ cần không kịp buông tay, ngay cả chính nó cũng có thể bị lôi vào cùng.
“Viện trưởng… cứu mạng…” Nó gắng hết sức gọi, đây là câu thần chú duy nhất nó có thể phát ra lúc này.
Cái chân ngoắc lấy khung cửa bị túm lấy, ngay sau đó liền buông lỏng, giống như bị ai hất ra. Tiểu Khôi quay đầu lại, phát hiện là Tiểu Trư. Không đợi nó nhìn rõ, Tiểu Trư đã đột nhiên ném ra, bóng cao su giống như viên đạn đập vào lưng nó, lần thứ hai đưa tay đặt lên vai nó.
“Cậu là quỷ, cậu chết rồi!”
Cậu mới đi tìm chết ấy!
Tiểu Khôi rất muốn gào lên như thế, nhưng giờ nó không rảnh. Chân mất đi lực cản, nó bị Mập Mạp kéo trượt nhanh xuống dưới, cũng may là Tiểu Trư cưỡi trên lưng nó, trọng lượng vượt quá cân nặng bình thường ít nhiều giảm đi tốc độ trượt. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Dung Dung đã không chống đỡ nổi nữa, cô rơi xuống trong tiếng hét chói tai.
Tiểu Khôi theo bản năng muốn túm lấy cô, nhưng bởi vì mất thăng bằng, liền rơi xuống cùng Mập Mạp. Nó cuống quýt đưa tay quơ cào, muốn bám vào rìa, ngón tay quét qua vật thể mềm mượt, đen nhánh như tóc của con người. Nó ngẩng đầu, lại thấy Dung Dung đứng sát mép lỗ đen, cúi đầu lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, nó không khỏi ngây dại.
Cảm giác mềm mại khi sợi tóc lướt qua ngón tay nhanh chóng biến mất, không đợi Tiểu Khôi biết được Dung Dung có ngã xuống hay không, liền thấy trước mắt sáng ngời. Ánh sáng chói lòa làm người ta choáng váng chiếu tới, một cánh tay mạnh mẽ bắt lại nó, ngay sau đó khuôn mặt lạnh lùng xa lạ đập vào tầm mắt nó.
Ánh sáng xung quanh quá mạnh, đến nỗi gương mặt đó cũng bị phản chiếu ra kim quang. Tiểu Khôi phải nhắm mắt lại, đợi lấy lại tinh thần, cảnh tượng đã quay về căn phòng ở trạng thái bình thường. Trần nhà cùng bốn vách tường xám xịt, nền xi măng lạnh lẽo, tất cả đều toát lên vẻ âm u, mà lúc này nó đang nằm ngửa hình chữ đại trên nền xi măng.
Người đàn ông mặc áo dài màu xám ngồi xếp bằng bên cạnh, đang cúi đầu nhìn nó, thấy nó trợn mắt, lập tức hạ khăn che mặt xuống. Đó là viện trưởng, trong trí nhớ của nó, chỉ có viện trưởng luôn xuất hiện với bộ dạng che mặt.
Động tác của viện trưởng rất nhanh, Tiểu Khôi chỉ miễn cưỡng thấy khuôn mặt của ông ta nhoáng lên trước mắt, sau đó ngũ quan đều được giấu sau chiếc khăn che mặt. Đây là lần thứ hai nó thấy dáng vẻ của viện trưởng, lần đầu tiên hẳn là khi nó gặp nạn. Nó biết tất cả mọi người ở cô nhi viện, duy chỉ không biết viện trưởng, hơn nữa cũng chỉ có viện trưởng mới có bản lĩnh cứu nó ra.
Nó không biết vì sao mình có thể khẳng định như vậy, có lẽ đối với đứa trẻ từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện như nó mà nói, bản thân viện trưởng giống như sự tồn tại của vị thần vậy.
“Viện, viện trưởng…”
Nhớ lại những gì trải qua trước lúc hôn mê, nó cuống quýt đứng lên nhìn viện trưởng, muốn hỏi có phải mình gặp ác mộng hay không, nhưng dưới cái nhìn thờ ơ của viện trưởng lại ngậm miệng vào. Do bị ngăn cách bởi cái khăn che mặt, trên thực tế nó không nhìn thấy ánh mắt của viện trưởng, nhưng trực giác nói cho nó biết, viện trưởng vẫn đang theo dõi nó, với thái độ lạnh nhạt chưa từng có.
“Chát!”
Theo tiếng lanh lảnh vang lên, gò má của Tiểu Khôi truyền đến đau đớn. Không đợi nó kịp phản ứng, cổ đã bị bóp, ngay sau đó lại một cái tát đập vào mặt. Sức của viện trưởng rất lớn, đau đớn cộng thêm kinh ngạc, nước mắt nó lập tức rơi xuống, oan ức nhìn viện trưởng. Nó không biết vì sao ông ta lại tức giận đến vậy, tuy rằng từ nhỏ đến lớn viện trưởng cũng chưa từng đối xử đặc biệt tốt với nó, nhưng cho tới giờ chưa từng đánh nó, trong trí nhớ, viện trưởng là một người rất ôn hòa.
“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!” Dưới sự thúc giục của bản năng, nó bắt đầu xin tha, tuy rằng nó không biết mình đã làm sai điều gì.
Lời cầu xin có tác dụng, viện trưởng không đánh tiếp nữa, mà xách cổ áo nhấc nó từ dưới đất lên, quát: “Nhớ cho kỹ, con không phải quỷ, con là Tiểu Khôi!”
Âm thanh khàn khàn, hoàn toàn khác giọng nói của viện trưởng lúc bình thường, nó gần như nghi ngờ đây thật ra là một người xa lạ nó không hề biết, hoảng hốt lớn tiếng kêu lên với bên ngoài: “Viện trưởng! Viện trưởng cứu mạng!”
Tiếng cầu cứu bị át đi, người đàn ông tiếp tục quát to: “Nói theo ta, con không phải là quỷ, con là Tiểu Khôi!”
“Dạ dạ, con là Tiểu Khôi!”
Nó nghe theo liên tục gật đầu, đau đớn trên mặt vẫn khiến lòng nó sợ hãi. Trong lúc cực kỳ khẩn trương, trái tim đập thình thịch dữ dội, có ảo giác không thở nổi, cảm giác giống như nó đã từng trải qua cách đây không lâu, giây phút gặp nguy hiểm trong phòng sách, còn có giây phút chơi bắt quỷ với đám bạn ở sân sau.
Viện trưởng dường như còn nói gì đó với nó, nhưng hoàn toàn không lọt vào tai. Hiện tại tất cả tâm tư của nó đều đặt vào việc thoát khỏi hoàn cảnh bị vây hãm đáng sợ này. Cảm thấy bàn tay lạnh như băng của viện trưởng đặt lên vai mình, giống như màn bắt quỷ đã từng quen biết, nó không cần suy nghĩ, gắng sức hất cái tay kia ra.
◇◆◇
“Tớ không muốn chơi bắt quỷ!”
Tiếng gào to đánh thức ác mộng đang quấy nhiễu Chung Khôi, gần như cùng lúc đó y phát hiện mình rốt cuộc có thể hít thở thông suốt. Ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ xe chiếu chênh chếch vào, xua tan khí tức âm u trong trí nhớ. Y đè ngực thở hổn hển từng hơi lớn, còn kèm theo tiếng ho khan đứt quãng.
“Tý thì toi.” Sau khi phát hiện là ác mộng, y tự giễu nói, giả như quỷ cũng có thể chết, vừa rồi nói không chừng y sẽ chết thẳng trong mơ.
“Người tý chết là tôi mới đúng.” Giọng đàn ông ồm ồm vang lên từ ghế trước, tài xế ra sức vẩy tay mình kêu lên: “Tôi sắp bị cậu dọa chết.”
Chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út đang lay động thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, Chung Khôi bị lóa híp mắt lại.
Taxi dừng ở bên cạnh đường núi chín khúc rẽ mười tám khúc quanh, hai người trong xe đều trưng ra sắc mặt thê thảm. Nhớ tới chuyện hiện giờ mình đang trên đường đến Thường Vận, Chung Khôi vội vàng ngồi thẳng người dậy, sờ sờ trán. Bị vò loạn một hồi, tóc y rối tung lên, trán cũng mướt mồ hôi, chiếc khăn màu da cam quàng trên cổ vặn vẹo thành hình thù quái dị. Không biết là do khăn quàng thắt quá chặt dẫn đến khó chịu đã khiến y gặp ác mộng, hay bởi vì ác mộng làm cho khăn quàng xộc xệch. Song việc đó không quan trọng, quan trọng đây là khăn quàng cổ Mã tiên sinh tặng y, không được làm hỏng.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa gặp ác mộng, dọa chú à?” Y vừa soi kính chiếu hậu cẩn thận sửa lại khăn quàng cổ, vừa hỏi chú tài xế.
“Dọa đã là gì? Tôi thiếu chút nữa bị cậu bóp gãy xương.” Tài xế xoa cổ tay bị bóp đỏ nói: “Tôi đang lái xe, cậu đột nhiên gào lên, tôi còn tưởng cậu phát bệnh hay bị làm sao, muốn vỗ mặt cho cậu tỉnh lại, ai ngờ cậu túm lấy tay tôi ra sức bẻ, ôi cái tay của tôi, sắp gãy rời rồi…”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, Chung Khôi đoán chắc hẳn lúc đó đã dùng rất nhiều sức, ngượng ngùng cúi đầu lia lịa với ông chú: “Là lỗi của tôi, chú có cần tới khoa chấn thương chỉnh hình không? Tôi sẽ trả viện phí cho chú.”
“Vẫn chưa đến mức phải tới khoa chấn thương chỉnh hình, nhóc con cậu không sao là được rồi. Vừa rồi cũng dọa tôi chết khiếp, tưởng là cậu đột nhiên mắc bệnh nặng gì thật, hay là cậu có muốn đi khám bác sĩ không? Đi thêm về phía trước đã là vào núi rồi, bị bệnh cấp tính khó tìm bác sĩ lắm.”
“Không sao, chỉ bị ác mộng thôi.”
“Vậy chắc ác mộng kia khủng khiếp lắm nhỉ, cậu nhìn sắc mặt cậu khó coi quá.”
Tài xế chỉ chỉ kính chiếu hậu. Việc ấy khỏi cần ông ta nói, Chung Khôi cũng biết tình trạng của mình hiện giờ rất tệ, quay về phía gương miễn cưỡng trưng ra nét mặt tươi cười: “Không sao không sao, chú tài xế, xin hãy lái tiếp đi ạ.”
“Được, tôi biết phía trước có chỗ bằng phẳng không tệ, đợi đến đó chúng ta nghỉ ngơi chút, lái lâu như thế tôi cũng mệt rồi.”
Vừa nói chuyện, taxi một lần nữa khởi động. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ dần dần rơi lại phía sau, Chung Khôi thẫn thờ nghĩ, chẳng biết Mã tiên sinh có phát hiện ra mục đích thực sự khi mình kiếm cớ xin nghỉ không, nếu biết mình đang gạt anh ta, anh ta có tức giận hay không?
Có điều bây giờ lo lắng chuyện này cũng muộn rồi, bất kể Mã tiên sinh có tức giận hay không, y đều không từ bỏ việc mình muốn làm. Hơn nữa họ ký ước bán thân lâu dài, bất kể thế nào Mã tiên sinh cũng không thể đơn phương hủy bỏ ký kết đúng không?
Tuy nói vậy, lúc gần đi Chung Khôi vẫn nói dối, bởi vì trực giác thỉnh thoảng linh nghiệm đã nói cho y biết Mã tiên sinh sẽ không đồng ý cho y tới cô nhi viện Thường Vận.
Về phần tại sao đột nhiên nảy sinh ý tưởng quay về cô nhi viện thăm viện trưởng, chính bản thân y cũng rất khó giải thích rõ ràng. Có thể trong quá trình theo Trương Huyền cũng nhau phiêu lưu, y từ từ phát hiện có rất nhiều bí mật quay xung quanh mình, mà xét đến cùng, ngọn nguồn của bí mật đều xuất phát từ cô nhi viện. Tuổi thơ, ký ức thậm chí cả gốc gác của y, đều liên quan chặt chẽ đến cô nhi viện, có lẽ đúng là như thế, nên năm đó viện trưởng mới nói với y rời đi rồi thì đừng quay lại nữa?
Lời nói vốn có vẻ vô tình, lúc này hồi tưởng lại lại cảm thấy chan chứa sự trân trọng đối với y. Y nghĩ từ lúc mình sinh ra, rất nhiều người đã muốn tách biệt với thân thế thực sự của y. Nhưng mọi chuyện xoay xoay chuyển chuyển, y vẫn trở về. Nếu có cái gọi là số mệnh, thì có lẽ đây chính là số mệnh. Cho nên y làm vậy không phải muốn phản kháng hay trốn tránh số mệnh, mà là đi tìm hiểu. Y muốn biết tất cả chân tướng, dùng đôi mắt của chính mình để nhìn nhận.
Phía trước vang lên tiếng ca, tài xế mở nhạc. Bài hát xưa cũ của thế kỷ trước thong thả tràn ngập không gian xe. Nhìn thấy sắc mặt của Chung Khôi trong kính chiếu hậu, chú tài xế mở loa ngoài.
“Lần này may mà cậu gọi được xe của tôi, đổi là người khác, chắc chắn không biết đường nơi này, mà có biết cũng không muốn chạy, lộ trình quá xa. Hơn nữa bình thường nếu là thanh niên lên núi, đều tự lái xe, có rất ít người ngồi taxi, nhìn cậu có vẻ cũng không giống tới leo núi nhỉ?”
Nhìn ra được đây là ông chú tài xế rất hay nói, để xua tan bất an trong lòng, Chung Khôi trả lời ông ta: “Không phải, tôi tới cô nhi viện Thường Vận. Trong núi có cô nhi viện Thường Vận, không biết chú có biết không, tôi lớn lên ở đó.”
“Đúng đúng, lúc trước tôi từng chở một cô bé, vung tay hào phóng y như cậu, cô bé cũng tới Thường Vận. Tôi nghe cô bé ấy nói, mới biết được ở đây còn có cô nhi viện.”
Trừ y ra vẫn còn có người khác hứng thú với Thường Vận?
Chung Khôi vội hỏi: “Là chuyện khi nào? Cô ấy tên gì? Có nói tới Thường Vận làm gì không?”
“Cách đây không lâu, tôi chỉ chở cô ấy thôi, sao cô ấy nói tên cho tôi được chứ, hỏi lắm bị khách hàng khiếu lại thì làm sao? Nhưng mà cô ấy rất xinh, tuổi tác xấp xỉ cậu, nói không chừng cũng từ cô nhi viện ra, quay trở lại thăm người thân giống cậu đấy.”
Không phải, bởi vì lúc mỗi người trong cô nhi viện rời đi, viện trưởng đều sẽ nói đừng quay trở lại. Tuy y không biết viện trưởng nói thế xuất phát từ tâm ý gì, nhưng tin ràng đối với lũ trẻ khát khao hơi ấm của gia đình mà nói, tuy cô nhi viện là nơi bọn chúng có thể yên ổn nhưng đồng thời cũng kiêng kỵ. Sau khi bị cảnh cáo như thế, ai còn chủ động quay lại chứ, có điều nếu cùng tuổi với y thì cũng không giống người tới nhận nuôi trẻ, cô gái kia tới cô nhi viện rốt cuộc có mục đích gì?
Chung Khôi còn muốn hỏi tiếp, tài xế nói đã đến địa điểm nghỉ ngơi rồi. Ông ta dừng xe, lên tiếng chào Chung Khôi, chạy vào bụi cỏ đối diện đi tiểu.
Phong cảnh trên núi không tệ, Chung Khôi cũng xuống, đặt tay lên cửa xe duỗi người vận động. Đây là thói quen được hình thành hồi còn làm người mẫu, sau thời gian dài ngồi xe, thân thể rất dễ cảm thấy mệt mỏi, làm vài động tác thể dục đơn giản cũng giúp cho việc nghỉ ngơi. Mặc dù bây giờ y không cần nữa, nhưng thói quen vẫn được giữ nguyên.
Đôi khi y sẽ nghi ngờ có phải mình thực sự chết rồi không, bằng không ngoại trừ việc phiêu du tùy tiện ra, vì sao không hề khác với người bình thường? Làm động tác căng ngực, Chung Khôi ngắm nhìn phong cảnh dãy núi phía xa xa. Hai mươi năm trôi qua, nơi đây hoàn toàn không thay đổi, thứ thay đổi chỉ có mình y. Từ đứa trẻ thành người lớn, lại từ người lớn thành người chết, mọi chuyện đều như một giấc mơ, nhưng nếu đây là cảnh mộng, thì nơi nào mới là điểm kết thúc chứ?
Ngón tay cảm thấy ấm áp, một cái lông chim lướt qua ngón tay y theo gió bay đi. Cảm giác mềm mại, phảng phất như mái tóc của Dung Dung lướt qua tay y trong ký ức vừa tái hiện trong cơn ác mộng. Điều đó khiến y bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra, cơn ác mộng kia, không, nên nói là sau những chuyện đã trải qua như ác mộng kia, Dung Dung và cả đám bạn Mập Mạp đã đi đâu?
Liên quan đến điều này, ký ức của Chung Khôi rất mơ hồ, thực ra y nhớ tất cả mọi chuyện, nhưng không biết tại sao đều là những đoạn ngắn ngủi lộn xộn. Đêm đó hình như chỉ có mấy người chơi trò chơi với nhau, nhưng lại giống như có một đám người, có vài người trùng lặp, còn có vài người chưa từng gặp. Ký ức duy nhất mà y vẫn còn khắc sâu chính là một hàng chữ trên bức tường trong phòng tối kia, sau khi bị viện trưởng bạt tai y đã khắc lên. Để không chọc viện trưởng tức giận nữa, y đã viết đi viết lại câu “tôi không phải là quỷ”, nhưng vì sao viện trưởng lại hành động thất thường, đánh y như thế, đến bây giờ y vẫn không thể biết được.
Sau khi xảy ra chuyện, mỗi lần hồi tưởng lại, y đều cảm thấy những chuyện đó là kết quả mình tưởng tượng ra do thuở nhỏ quá cô độc. Bởi vì ngoại trừ y, không có đứa trẻ nào nhớ bọn Dung Dung, Mập Mạp và Tiểu Mễ, cũng không có đứa trẻ nào chơi trò bắt quỷ. Viện trưởng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng ngày thường, không hề đánh y nữa, cũng không nhốt y vào phòng tối thêm lần nào. Y từng lấy dũng khí hỏi về đám người Dung Dung, lại bị phớt lờ thẳng, viện trưởng chỉ nói một câu – nhớ cho kỹ, con là Chung Khôi.
Đúng, y là Chung Khôi!
Từ một khắc đó y liền chú ý thấy, trẻ con trong cô nhi viện đều có biệt danh của mình, chỉ có y là tên đầy đủ. Hai chữ kia giống như một dấu ấn, từ khi y sinh ra đã khắc sâu lên người y, theo y như hình với bóng, ngay cả khi chết cũng không thoát được.
Xa xa truyền đến tiếng chim hót, Chung Khôi rùng mình lấy lại tinh thần, không rõ vì sao bản thân lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy với cái tên của mình. Y lắc lắc đầu, hất những điều mù mịt đáng thương không cần thiết này ra, quyết định so với việc hao tổn tinh thần vì những chuyện quá khứ, y nên suy tính đến việc phải tìm cái cớ gì để lấy lệ với Mã tiên sinh nếu anh ta phát hiện ra mình lừa dối thì hơn.
Ôi, đây mới là chuyện làm người ta đau đầu nhất hiện giờ!
“Cục cục!”
Tiếng chim kêu tiếp tục truyền tới, nghe ra tiếng kêu khác thường, Chung Khôi theo tiếng đi tới, không nhìn thấy tung tích chú chim nhỏ đâu, chỉ có một cái lông chim màu đen lơ lửng theo gió, rất nhanh đã bay đến nơi xa, lúc này y mới phản ứng kịp.
“A! A! A!”
Không phải là con ưng non chỉ biết kêu cục cục kia đấy chứ!
“Chú ơi, chú ở đây đợi chút, tôi đi một lát sẽ quay lại.”
Thấy ông chú tài xế quay về, Chung Khôi thuận miệng lên tiếng dặn dò rồi đuổi theo lông chim, tài xế đang móc thuốc, nghe xong lời y, nói: “Vậy tôi hút điếu thuốc trước, cậu cứ từ từ đi dạo, này này, đừng đi bên phải, bên đó là sườn dốc…”
Chung Khôi đã chạy xa về phía bên phải.
Gió quá lớn, lông chim ưng đã bị thổi đi mất, Chung Khôi dừng bước giữa chừng, đang không biết nên đi đường nào thì đối diện truyền đến tiếng nói chuyện. Y theo tiếng đi tới, phát hiện đó là một sườn núi nhỏ, quá nửa sườn núi bị bụi rậm bao phủ. Cũng may đang là đầu mùa xuân, cây rừng không nhiều lắm. Y đi không bao lâu, đã thấy trên bãi đất bằng dưới sườn núi có bảy người đang đứng, bên cạnh còn có hai chiếc xe cảnh sát đang đỗ. Mọi người vây phía trước một chiếc taxi, không biết đang kiểm tra cái gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, vài người ngẩng đầu lên. Không đợi họ đặt câu hỏi, Chung Khôi đã theo sườn núi trượt xuống. Y từ nhỏ lớn lên trên núi, dốc núi ở mức độ này không đáng kể gì đối với y. Nhưng từ địa thế nhìn lên, nếu lái xe, có lẽ phải lượn một vòng rất lớn mới có thể xuống dưới được.
“Cậu là ai?” Đợi y đi xuống, một cảnh sát đang làm ghi chép tiến lên hỏi.
Nhìn từ góc độ của cảnh sát, nghi ngờ người trong bụi cỏ lén lút thò đầu thò cổ nhìn là rất bình thường. Chung Khôi vội vàng móc chứng minh thư ra, lại phát hiện chứng minh thư và điện thoại di động, cả ví tiền nữa đều để trong ba lô, mà ba lô lại ở trên taxi. Đối mặt với cái nhìn tràn đầy hoài nghi của cảnh sát, y lúng túng cười cười, chỉ vào đối diện nói: “Tôi không phải là người xấu, tôi định tới cô nhi viện, vừa rồi lúc nghỉ ngơi có nghe thấy tiếng động ở chỗ này, nên tới xem một chút.”
Người nói mình là người tốt thông thường đều có vấn đề – trên mặt cảnh sát viết đầy như thế, anh ta hỏi: “Cô nhi viện?”
“Chính là cô nhi viện Thường Vận, từ nơi này đi lên núi thêm chút nữa, hai kilomet nữa là tới.” Chung Khôi nói xong, nhìn về phía núi, lại không dám chắc lắm nói: “Có lẽ là ba, bốn kilomet.”
Cảnh sát lấy điện thoại di động ra kiểm tra, Chung Khôi ở bên cạnh nghe thấy anh ta lầm bầm: “Trong rừng sâu núi thẳm thế này mà lại thật sự có cô nhi viện, xem ra đã rất nhiều năm rồi.”
“Đúng vậy, tôi lớn lên ở nơi đó.”
Chung Khôi đáp lại khiến ánh mắt của cảnh sát bị thu hút: “Cậu tới cô nhi viện làm gì?”
“Thăm viện trưởng, trên đường đi ngang qua đây.”
“Tên họ?”
“Chung Khôi.”
“Chung Quỳ bắt quỷ kia ấy hả?”
Cảnh sát dùng khóe mắt liếc Chung Khôi, Chung Khôi lắc đầu: “Là sao Khôi trong chòm Bắc Đẩu.”
“Nghề nghiệp.”
“Làm trợ lý trong công ty người mẫu.”
Nói đến đây, Chung Khôi rốt cuộc lấy lại tinh thần, vò mái tóc quăn của mình nhìn về phía chiếc taxi bên kia, hỏi lại: “Sao tôi có cảm giác hình như đang bị coi là phạm nhân để thẩm vấn vậy? Nhiều cảnh sát thế, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Vụ án giết người, có một người tài xế taxi bị giết.” Cảnh sát vừa làm ghi chép vừa hỏi: “Cậu thường đi đường này sao? Có quen thuộc nơi này không? Có phát hiện ra người nào kỳ lạ không?”
Sau khi Bé con chính thức vào Thường Vận tiếp nhận dạy dỗ, Chung Khôi chưa từng tới nơi này. Nghe cảnh sát hỏi, nghi ngờ trong lòng y ngày càng lớn, chiếc taxi kia cho y một cảm giác rất kỳ quái. Y nhìn về phía sườn núi, trùng hợp thấy một chiếc taxi đột nhiên từ phía trên bất chợt lao xuống. Mắt thấy chiếc xe sắp cán qua họ, y theo bản năng túm cảnh sát né sang bên cạnh. Cảnh sát khi bị y đẩy thiếu chút nữa ngã sấp xuống, giãy khỏi tay y, la ầm lên: “Cậu làm gì thế?”
Chung Khôi lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn, phát hiện trên sườn núi hoàn toàn yên tĩnh, không hề có vết tích chiếc xe lao xuống. Nhưng cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi vẫn còn bay vòng trước mắt, y theo hình ảnh nhìn về phía trước, nơi đó chính là chỗ chiếc taxi đang đỗ.
Thì ra có người giết tài xế taxi, để dễ dàng che giấu, đã đẩy xe xuống dưới sườn núi, trừ phi là trùng hợp, bằng không trong thời gian ngắn rất khó bị phát hiện.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Chung Khôi đẩy viên cảnh sát đang la hét ầm ĩ ra, bước nhanh đến trước xe taxi. Các cảnh sát đang đặt câu hỏi với hai người đàn ông trung niên. Nhìn trang bị và cách ăn mặc của hai người kia, có lẽ trong lúc leo núi họ đã tình cờ phát hiện ra chiếc taxi, liền lập tức báo án.
Cho rằng Chung Khôi chạy tới hóng hớt chuyện, cảnh sát tiến tới ngăn cản y, y đành phải nhón chân lên, xuyên qua đầu vai đối phương nhìn vào. Chỉ thấy đầu xe taxi bị lõm vào trong do va đập, một phần kính chắn gió bị vỡ nát. Tài xế nghiêng đầu dựa vào ghế lái, một tay đặt trên vô lăng, mặt ông ta hướng sang bên kia. Chung Khôi không nhìn rõ tướng mạo ông ta, nhưng chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón áp út kia y có ấn tượng. Ông chú tài xế chở y tới cũng đeo chiếc nhẫn giống y vậy.