Nhà Trương Yên Hoa ở vùng ngoại thành, hơn nữa còn là khu vực rất gần nhà Vương Tứ Bình, phát hiện ra điểm chung này, Trương Huyền vuốt cằm cười nhạt: “Nếu nói Trương Tuyết Sơn và Vương Tứ Bình hoàn toàn không có quan hệ, Hamburger cũng không tin.”
Nhiếp Hành Phong lái xe phía trước bớt thời giờ nhìn cậu một cái, rất muốn nói chuyện này mắc mớ gì đến Hamburger, em nói thẳng là “quỷ cũng không tin” không được à?
Đó là một căn nhà nhỏ một cửa một sân gần đường, bên ngoài hơi cũ kỹ, trong sân trồng cây cảnh. Bởi cây cối quá nhiều, nên ánh sáng khá u ám, trên cửa sân rỉ sắt loang lổ, khiến người ta có cảm giác tiêu điều, liên tưởng đến Trương Tuyết Sơn vẻ vang trước kia, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
Xung quanh không có chỗ đậu xe, Nhiếp Hành Phong đành phải đỗ xe ở chỗ khá xa. Tố Vấn không xuống xe cùng họ, xuyên qua kính trước xe nhìn về căn nhà phía đối diện. Đáy lòng y có cảm giác mâu thuẫn, dường như quái vật như hình với bóng Hàn Việt, một khắc sau sẽ nhảy ra.
“Này, ngươi không vào, sao biết Hàn Lộ với Hàn Việt có phải cùng một người không?” Trương Huyền tựa trên cửa xe nói với y: “Trải qua hồi ức là hưởng thụ, nhưng hồi ức quá độ sẽ biến thành tự tìm phiền não đấy.”
“Không phải hồi ức, tôi chỉ muốn biết chân tướng, cho tôi một chút thời gian.” Y cần bình tĩnh lại để làm rõ manh mối, bằng không từng mảnh ký ức vỡ vụn sẽ khiến y càng thêm phiền.
Trương Huyền còn muốn nói nữa, bị Nhiếp Hành Phong kéo ra, đưa chìa khóa xe cho Tố Vấn: “Đừng ép bản thân quá.”
Tố Vấn gật đầu, nhìn theo họ đi vào căn nhà, y thu ánh mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi hồi tưởng lại cảnh tượng sau khi bị Hàn Việt tấn công.
Cảnh tượng rất hỗn loạn, y chỉ nhớ mình bị đánh liên tiếp hai chưởng. Đạo hạnh của Hàn Việt hoàn toàn khác hình tượng của hắn, chưởng phong vung lên vượt xa Sách Nhân Phong. Da lông và chín cái đuôi của y rất nhanh đã bị cắt rách. Kinh ngạc trước sự bộc phát của một con người, mãi đến lần thứ hai bị đánh ngã, lúc Hàn Việt vung chưởng về phía y, y mới nhìn thấy móng tay đối phương cong thành một độ cong quái dị, giống như trạng thái của loài thú khi tấn công kẻ địch. Sát khí trong con ngươi bắn ra bốn phía, khiến đường nét hình thoi bên trong không hề che giấu hiện ra trước mặt y.
A!
Đột nhiên nhìn thấy sự thật đáng sợ này, Tố Vấn theo bản năng từ ghế nhảy dựng lên, đàn hồi của ghế dựa khiến y nhanh chóng phát hiện bây giờ bản thân đang ở trong xe. Cảm thấy bức bối, y mở cửa xe ra một khe, gió lạnh thổi vào, trấn an trái tim đang đập loạn. Lúc này y mới nhớ trong lúc mình gặp nguy hiểm có người kêu to dừng tay.
Đúng, lúc đó chính tiếng hét to này ngăn cản Hàn Việt tấn công y. Ngay sau đó một ông cụ mặc đạo bào bước nhanh về phía trước kéo Hàn Việt lại, đồng thời rút đạo bùa ra vỗ vào ngực hắn. Sau khi Hàn Việt bị vỗ trúng, phát ra tiếng gầm khẽ tức giận, giãy dụa một hồi, rốt cuộc mất đi thần trí ngã nhào xuống đất.
Ông cụ trấn áp Hàn Việt xong, lại đến gần y. Cảm giác được khí tức tu đạo nồng đậm trên người đối phương, y cảnh giác né về phía sau. Ông cụ không để tâm, lấy thuốc viên mang theo người đưa cho y. Mùi thuốc xông vào mũi, y nghĩ kia hẳn là linh dược chữa thương, nhưng “đại nhân” từng nói nhân loại giả dối, nói không chừng thuốc kia có vấn đề, mà dù không có vấn đề, y cũng chẳng thèm nhận quà của người tu đạo, nằm rạp xuống mặt đất chậm rãi lùi về sau, định tìm cơ hội trốn đi.
Nhìn ra địch ý của y, ông cụ cười cười, mặt mũi hiền hậu như tượng đất trong đạo quán. Sau khi thấy đối phương không có ý định làm hại mình, y không nán lại thêm nữa, thu cửu vĩ, nhịn đau chạy khỏi sân. Lúc ngang qua đứa bé kia, thấy nó sợ hãi quá độ đã hôn mê bất tỉnh. Y do dự một chút, từ bỏ ý định đưa nó cùng đi – bản thân y bị trọng thương, hoàn toàn không thể mang thêm một người, hơn nữa ông lão đạo sĩ kia thoạt nhìn không giống người xấu, sẽ thu xếp ổn thỏa cho đứa bé thôi.
Y cắn răng chạy một mạch. Khi đã chạy xa mới từ từ dừng lại, đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng kêu to, láng máng là giọng của Sách Nhân Phong. Tiếng kêu thảm thiết phẫn nộ, chấn động đến mức tim y không ngừng run rẩy. Không biết trong thôn đã xảy ra chuyện gì, y từng có một lần muốn quay về kiểm tra, nhưng đột nhiên trên trời cao hạ xuống mấy tiếng sấm khiến y bỏ đi ý định. Sấm đánh quá quỷ dị, như đang cảnh cáo y không được can dự vào việc phân tranh của con người, nếu không sẽ kéo y xuống địa ngục.
Kết quả cuối cùng y vẫn bị kéo vào địa ngục, bởi vì chung quy y vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ. Sau đó y lén tới thăm dò mấy đệ tử đạo gia, lại vừa khéo thấy ông cụ tiên phong đạo cốt kia mang Khúc Tinh Thần rời khỏi làng.
Trải qua một phen bị ác thú tàn sát, thôn xóm nhỏ từng phồn hoa kia không còn náo nhiệt như những ngày trước nữa. Số may mắn sống sót chưa đến mười mấy người, đều là bộ dạng tứ chi không đầy đủ. Trong thôn kéo đầy lụa trắng chiêu hồn, y đứng ở sườn núi thấy cảnh ấy, nghĩ thầm xóm làng có lẽ sẽ biến thành thôn chết thôi.
Sách Nhân Phong theo phía sau ông cụ và Khúc Tinh Thần, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, như xác nhận điều gì. Việc này khiến y phát hiện Hàn Việt không theo cùng, y nhìn mãi theo ba người đi xa kia, cũng không thấy Hàn Việt xuất hiện.
Ngồi trên xe nhớ lại những chuyện từng trải qua, Tố Vấn rất giận bản thân năm đó nhát gan, chính vì chạy trốn, nên y vĩnh viễn không biết sau đó xảy ra chuyện gì, vị đạo trưởng già kia đối phó với quái vật thế nào? Vì sao Sách Nhân Phong lại gào lên đau xót? Mà Hàn Việt đã đi đâu?
Ba người kia rời đi đã đặt một dấu chấm hết cho tất cả bí mật, để không bị Sơ Cửu phát hiện bản thân xuống núi một mình, sau đó Tố Vấn không dám nhắc tới chuyện quái vật nữa, chỉ nói muốn rời khỏi ngọn núi kia. Sơ Cửu không có khái niệm quê hương, thấy y không thích, liền đưa y đến nơi khác. Cơn ác mộng cứ thế theo thời gian trôi dần dần nhạt đi, mãi đến một ngày nào đó mấy năm sau, y vô tình gặp lại Khúc Tinh Thần…
Rầm Rầm!
Bên cạnh truyền đến tiếng vang kỳ quái, tâm tư Tố Vấn bị kéo về, tiếng động kia biến mất. Y nhìn hai bên, sau khi Sách Nhân Phong xuất hiện, số lần y thất thần ngày càng nhiều, không thể xác định có phải mình nghe nhầm hay không.
Cửa số xe mở rộng khiến trong xe thêm lạnh, Tố Vấn rùng mình một cái, lại không tự chủ được nhớ tới đêm đông quỷ dị kia. Giữa chân mày hơi đau, y xoa mi tâm ngắm nghía căn nhà cũ đối diện, chợt thấy rèm cửa sổ tầng hai bị gió thổi ra, có người đứng ở cửa sổ lặng lẽ nhìn, loáng thoáng là bóng dáng của Hàn Việt.
Tiếng rầm rầm lại vang lên, Tố Vấn quan sát lung tung bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy phía sau phát lạnh. Trực giác nào đó đang mách bảo y, họ hoàn toàn không phải ông cháu gì, cho tới giờ Hàn Lộ chưa từng tồn tại, người kia là Hàn Việt. Hắn và Sách Nhân Phong là hai người chết mà không cứng, bọn họ mới là quái vật thật sự!
Về phần vì sao qua nhiều năm như vậy Hàn Việt và Sách Nhân Phong lại đột nhiên xuất hiện, Tố Vấn không có thời gian nghĩ kỹ về nguyên nhân ấy. Cảm thấy nguy hiểm đến, y không quấn bện quá khứ nữa, lấy điện thoại di động ra liên lạc với Trương Huyền. Y sờ vào túi, mới phát hiện đi quá vội, không mang theo điện thoại, liền cuống quýt nhảy khỏi xe, chạy như bay vào căn nhà cũ. Ai ngờ tay vừa sờ vào cửa sân, đã bị bùa chú trên cửa đánh ra. Y hít một hơi, giơ tay lên, phát hiện đầu ngón tay ửng lên màu đen.
Dám dùng bùa chú ác độc thế này!
Ánh mắt Tố Vấn đảo qua bùa trên cửa sắt, tuy không biết dùng cái gì viết thành, nhưng nhất định không phải thứ đúng đắn gì. Thân là người tu đạo mà lại dùng loại tà pháp này, còn chỉ trích yêu thú bọn họ không nên tồn tại. Thực ra không nên tồn tại trên đời này chính là những kẻ tu đạo ra vẻ đạo mạo kia!
Có lẽ những gì gặp phải trong quá khứ khơi lên lửa giận, cơn giận của Tố Vấn mãnh liệt hơn bình thường, dường như có phần không khống chế được, chỉ mốn giết những người trong đó để trút giận. Sát khí thình lình xông lên đầu, bản thân y giật mình trước, theo bản năng nhìn xung quanh, muốn biết mình trở nên thô bạo như vậy, có phải do con rối mê hoặc hay không.
Lúc về nhất định phải bảo Trương Huyền ném thứ kia đi mới được.
Y nghĩ vậy, lại quay đầu tìm kiếm cách đi vào được. Nhưng sau khi dạo quanh căn nhà một vòng, y phát hiện chỗ này khắp nơi đều vẽ đạo bùa, nhìn từ cương khí trên bùa, đây không phải bùa chú thông thường. Nếu không phải có tật giật mình, thân là truyền nhân một phái đạo học, hà tất phải dùng thủ đoạn đê tiện tự bảo vệ mình?
Tố Vấn đi đến phía sau căn nhà, dù sao khí tràng kết giới sau nhà cũng yếu hơn, lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, rèm cửa sổ đã kéo vào, không nhìn thấy tình hình bên trong. Lúc y đang nghĩ làm thế nào để liên lạc với Trương Huyền thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng rầm, ngay sau đó âm khí mãnh liệt bổ về phía y.
Cảm giác được nguy hiểm, Tố Vấn tránh trước, nhưng quay đầu lại lại phát hiện phía sau không có gì, đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên có người phía sau ôm lấy y, một tay thuận thế bịt miệng y lại, để không cho y la lên cầu cứu.
Khí thế người nọ quá mạnh, Tố Vấn lại không thể phản kháng, y kiềm chế hoảng loạn, rút dao vảy vàng ra đâm về phía sau, nhưng tấn công cũng đi vào khoảng không, đối phương dường như rất quen thuộc cách tấn công của y, dễ dàng cản lại, tiện thể ấn ngón tay lên giữa chân mày y. Khí tức bùa chú truyền đến, cảm giác thần trí sắp bay lên không, trong lòng Tố Vấn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ, vội vàng buông tay ném dao vảy vàng ra.
Xung quanh căn nhà đều là cây cảnh, y đoán rằng kẻ bắt cóc lo bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ không tốn thời gian đi tìm, có con dao kia, có lẽ Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong sẽ đoán được mình gặp chuyện.
Do trong và ngoài nhà Trương Yên Hoa đều mắc hai tầng rèm cửa, nên chuyện xảy ra bên ngoài, người bên trong không hề phát giác, bởi vậy Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong giờ đang nói chuyện với Trương Yên Hoa trong phòng khách.
Nếu không tính lần Trương Tuyết Sơn tự sát kia, thì gần đây họ tiếp xúc khoảng cách gần với Trương Yên Hoa hẳn là lần cô ta lén đưa tờ giấy cho họ ở bệnh viện tâm thần. Khi đó tình trạng của Trương Yên Hoa khá bất ổn, sau khi trải qua cái chết của cha, tình trạng cô ta càng bết bát hơn.
Trương Huyền ngồi đối diện, xoay chén trà trong tay quan sát cô ta. Nếu nói lúc trước tình trạng của Trương Yên Hoa là hoang mang tiều tụy, thì bây giờ cô ta càng giống tự sa ngã. Mái tóc dài cắt ngắn, lọn tóc lại so le không đều, như tự mình dùng kéo tùy tiện cắt. Để cho tóc không che mất đường nhìn, cô ta đeo trên đầu một cái băng đô. Bản thân băng đô rất đẹp, nhưng kết hợp với áo màu xám lại có vẻ quê mùa, thậm chí không cả trang điểm. Cũng may cô ta vốn xinh đẹp, nên không khiến người khác quá khó chịu. Chỉ là so với cô gái Trương Huyền gặp lần đầu kia lại tưởng là hai người.
Quả nhiên người đẹp vì lụa, ánh mắt đảo qua cái quần rộng thùng thình bằng vải lanh màu nhạt của Trương Yên Hoa, Trương Huyền rất muốn nói với cô ta, quần kiểu dáng này chỉ hợp mặc mùa hè thôi, mặc giữa mùa đông chẳng những lôi thôi lếch thếch còn rất lạnh nữa, vẻ đẹp lạnh lùng không phải làm như thế đâu.
“Nhìn đủ chưa!?” Phát hiện Trương Huyền quan sát mình, Trương Yên Hoa mất hứng, ánh mắt hung ác trừng tới: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, Hàn Lộ là đệ tử của cha tôi, tôi thấy cậu ta xảy ra chuyện trên ti vi, nên tới giúp, cảnh sát còn không nói gì, anh lại chạy tới dài dòng không ngớt miệng!”
“Tôi chỉ muốn nói với cô, con mắt thẩm mỹ của cô có xu hướng giảm xuống đấy, con gái phải chăm sóc cho tốt, bằng không bất kể là cô theo đuổi người khác hay người khác theo đuổi cô đều rất khó thành công…”
“Anh nói cái gì!?”
Bị chỉ bảo về vấn đề thẩm mỹ chẳng nể nang gì ngay trước mặt như thế, Trương Yên Hoa bốc hỏa, đứng lên làm tư thế muốn đuổi họ ra khỏi cửa. Nhiếp Hành Phong vội vàng nháy mắt với Trương Huyền, rồi nói với Trương Yên Hoa: “Trương Huyền chỉ mau miệng, xin đừng để ý, lần này chúng tôi tới thực ra chủ yếu là nói cảm ơn cô.”
Người nói chuyện chính đổi thành Nhiếp Hành Phong, Trương Yên Hoa hơi bình tĩnh lại, nhưng biểu cảm chứng tỏ cô ta không hiểu lời Nhiếp Hành Phong lắm, Nhiếp Hành Phong nói tiếp: “Lần trước phải cảm ơn cô đã để lại tờ giấy cho chúng tôi, chúng tôi mới có thể thông qua miếu Thành Hoàng tính toán chính xác, tra ra được đầu mối Tạ Bảo Khôn kia.”
Nghe xong lời này, trên mặt Trương Yên Hoa hơi hậm hực: “Cuối cùng cũng đâu giải quyết được vấn đề, còn liên lụy cha tôi bị giết.”
“Nói đến bị giết, sao lúc đó cô một mực khẳng định chính mình giết người? Rõ ràng cảnh sát đã chứng minh Trương Tuyết Sơn là bị Tạ Bảo Khôn giết.”
“Không biết, chắc là nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi.” Trương Yên Hoa cúi đầu, giống như không muốn nhớ lại sự kiện kia, qua một lúc lâu, mới nói: “Nếu tôi không mật báo với các anh, cha tôi có lẽ sẽ không phải chết, xuất phát từ tự trách bản thân…”
“Sư bá chết thật rồi sao? Tai họa lưu ngàn năm, muốn chết cũng đâu dễ dàng gì.”
Lời Trương Huyền lại khiến Trương Yên Hoa trợn mắt giận dữ, cậu lại không thèm để ý chút nào, móc tượng gỗ trong túi ra, quay trong lòng bàn tay. Thấy con rối, Trương Yên Hoa biến sắc, ánh mắt nhanh chóng né đi, giống như rất kiêng kỵ vật này, Trương Huyền thấy thế, cố ý đi đến, xòe con rối ra cho cô ta xem: “Cô từng thấy cái này à?”
“Không!”
“Nhưng cái này gần đây rất thịnh hành mà, tôi thấy mấy cái rồi, chẳng hạn như một người tên là Vương Tứ Bình cũng có.” Trương Huyền nhìn ra ngoài phòng, sau khi thấy không nhìn được phong cảnh phía ngoài, cậu đành thu lại ánh mắt: “Người nọ còn ở rất gần nhà cô, trước đây ông ta từng làm việc ở bệnh viện tâm thần Hoài Sơn, có lẽ còn biết sư bá…”
“Cha tôi mới vào ở bệnh viện không bao lâu, sao biết ông ta được?”
“Ủa, nghe giọng điệu của cô, hình như khẳng định người này đã sớm không làm nữa, nên các người không cùng xuất hiện với nhau.”
Trương Huyền nhìn chằm chằm cô ta, cười tít mắt, nhưng lời nói lại rất sắc bén, khiến Trương Yên Hoa không thể cãi lại, cũng may Nhiếp Hành Phong bắc cho cô ta bậc thang, tiếp lời, nói: “Có thể hỏi một chút chuyện liên quan đến Hàn Lộ không? Sao cậu ta lại tấn công Ngân Mặc?”
Trái ngược với vẻ hùng hổ hăm dọa của Trương Huyền, thái độ của Nhiếp Hành Phong ôn hòa hơn rất nhiều. Để không bị truy hỏi thêm, Trương Yên Hoa theo bản năng lựa chọn vấn đề tương đối dễ trả lời đối với mình: “Tôi cũng không hiểu rõ Hàn Lộ lắm. Cậu ta từng theo cha tôi học đạo, bởi vì vô cùng say mê đạo học, nên dễ rơi vào cực đoan. Không phải cậu ta tấn công Ngân Mặc, mà đều ôm thái độ thù địch với tất cả sinh vật phi nhân loại. Tôi đã cảnh cáo, bảo cậu ta về nhà bình tĩnh kiểm điểm, sau này cậu ta sẽ không làm chuyện như thế nữa.”
Há chỉ mình Hàn Lộ rơi vào cực đoan, tám phần mười môn hạ đệ tử thiên sư cậu từng gặp đều có cái đức hạnh này.
Trương Huyền ở bên cạnh cười nhạt, xen mồm hỏi: “Say mê đạo học đến mức tự xưng mình là đại đệ tử thứ bảy mươi mốt của thiên sư?”
Ánh mắt khinh bỉ lóe lên, Trương Yên Hoa hỏi lại: “Sao anh cứ phải so đo với một người tinh thần có vấn đề thế?”
Việc này hoàn toàn không phải là so đo đâu nhé, đây là vấn đề về nguyên tắc, vì sao cậu tự nhiên lại thành vãn bối của một tên thần kinh?
Để không cản trở Nhiếp Hành Phong hỏi, Trương Huyền nhịn lại không phản bác, liền nghe Nhiếp Hành Phong nói: “Có thể cho chúng tôi biết địa chỉ của cậu ta không?”
Trương Yên Hoa do dự một chút, cuối cùng vẫn không từ chối, lấy giấy bút viết địa chỉ cho Nhiếp Hành Phong. Nhiếp Hành Phong nhận lấy nhìn một cái, phát hiện chỗ đó là vùng nông thôn của thành phố lân cận, thấy Hàn Lộ ăn mặc quả thực không giống người thành bố, anh hỏi: “Cậu ta ở xa vậy, sao đột nhiên lại chạy đến đây?”
“Không biết, cậu ta không nói, tôi với cậu ta không quen lắm, cũng không hỏi, lần này chỉ tiện tay giúp thôi.”
“Ơ, không phải cô lấy tư cách bạn gái nộp tiền bão lãnh cho cậu ta ra ngoài à?” Trương Huyền rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Quan hệ không quen lắm là quan hệ như thế nào?”
Ánh mắt chán ghét bắn về phía Trương Huyền, như đang trách mắng cậu nói quá nhiều, song Trương Yên Hoa vẫn trả lời: “Chuyện đó chỉ để tiện cho việc bảo lãnh, lý do này anh vừa lòng chưa?”
“Vừa lòng, vừa lòng.” Trương Huyền gật đầu phụ họa: “Tôi cũng nghĩ cô sẽ không chọn cậu ta làm bạn trai, nếu muốn tìm bạn trai ít nhất cũng phải như Trương Chính hay Tạ Phi ấy.”
Trong mắt Trương Yên Hoa ánh lên sự chán ghét, nhưng rất nhanh đã biến mất, cười nhạt: “Nghe nói Tạ Phi sống không tồi, của cải trên trời rơi xuống, biến thành ông chủ lớn, gần đây tôi không liên lạc với Trương Chính, anh ta có khỏe không?”
“Khỏe hay không thì không biết, nhưng bận rộn thì chuẩn, cậu ta hình như đang theo đuổi vụ án của Khúc Tinh Thần.”
“Khúc Tinh Thần làm sao?”
Xưng hô không chút khách sáo trong lời nói đã không còn coi ông ấy là sư thúc nữa, điều này khiến thiện cảm Trương Huyền dành cho cô ta lúc cô ta đưa ám hiệu lần trước tan sạch, thuận miệng cười nói: “Không rõ lắm, nếu cô muốn biết, có thể tự mình đi hỏi ông ấy… Chà, một mình cô con gái ở căn nhà lớn như này không thấy quạnh quẽ sao? Cơ mà ở đây trang trí cũng không tệ, không ngại cho chúng tôi đi tham quan chút chứ?”
Thấy không hỏi được gì, Trương Huyền chuyển trọng điểm, nhìn cầu thang đối diện muốn đi đến, bị Trương Yên Hoa tiến tới cản lại, lạnh lùng nói: “Có ngại. Tôi phải ra ngoài, nếu các anh không có chuyện gì, xin mời đi cho.”
Trương Huyền quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong. Nhiếp Hành Phong không lần ra được tâm tư của Trương Yên Hoa, liền không nói nhiều thêm nữa. Lúc đi tới cửa, Trương Huyền lại quay đầu hỏi: “Cô vẽ nhiều bùa đuổi quỷ xung quanh nhà thế này, dường như rất sợ quỷ quái xuất hiện thì phải.”
“Đây là thói quen của nhà chúng tôi, cha tôi thích làm vậy.”
“Vậy giúp tôi chào ông cụ nhé.” Trương Huyền cười nháy mắt mấy cái với cô ta: “Tôi biết các người thường xuyên gặp mặt.”
Đúng là đáng ghét, so với Nhiếp Hành Phong, Trương Yên Hoa ghét Trương Huyền hơn, mà hết lần này đến lần khác đều không có cách đối phó với cậu ta, lạnh lùng nói: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Cô ta nói xong liền đóng cửa, lại bị Trương Huyền đưa tay cản lại: “Đúng rồi, kế tiếp chúng tôi sẽ tới nhà Vương Tứ Bình tìm đầu mối, nói không chừng gặp được ông cụ. Làm du hồn trôi nổi hẳn là cũng rất khó chịu, không biết ông ấy có muốn tìm một con búp bê bỏ mình vào không?”
“Vậy thì lúc gặp được, anh có thể tự mình hỏi ông ấy!”
Trương Yên Hoa đóng cửa phòng lại, để mình đỡ phải nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia nữa, lại tiện tay khóa trái cửa, nghe tiếng bước chân bên ngoài đi xa, cô ta ha ha cười rộ lên — ai cũng nói Nhiếp Hành Phong lanh trí hơn người, nhưng lần này vẫn bị lừa. Cô ta rất mong đợi họ đuổi theo tuyến của Vương Tứ Bình kia, đợi bọn họ tìm được chân tướng, sẽ phát hiện đó là một sự thật vừa buồn cười vừa hoang đường thế nào.
“Bọn họ là ai?” Tiếng hỏi vang lên phía sau, nghe thấy khách tới thăm rời đi, người trên lầu chạy thật nhanh xuống: “Tôi cảm thấy tà khí trên người bọn họ, người kia nhất định cầm lôi thần.”
“Anh lầm rồi, thứ hắn cầm là đồ tôi bắt chước khắc theo, muốn dẫn anh ra mà thôi.”
Không để ý vẻ hấp tấp của cậu thanh niên, Trương Yên Hoa ngồi về chỗ, thấy hai chén trà cô ta bưng tới đều không được động vào, không khỏi cười nhạt, đúng là hai người cẩn thận, nhưng người tu đạo sẽ không dùng thủ đoạn hạ độc, muốn giết người bọn họ có đầy cách.
“Anh nhớ cho kỹ, ở đây không có Hàn Việt, từ giờ trở đi anh là Hàn Lộ.” Thấy Hàn Việt còn muốn hỏi lại, cô ta trừng mắt, trong ánh mắt đầy uy quyền sắc bén. Hàn Việt đành thôi không hỏi nhiều nữa, ngồi xuống bên cạnh, hai tay ôm đầu, tràn đầy khổ não nói: “Sao tôi lại ở đây? Đây là đâu? Cô là ai?”
Ngay cả đây là nơi nào cũng không biết đã dám đi khiêu khích đám Ngân Mặc, thật ngu xuẩn, lôi thần vậy mà lại chọn loại người ngu dốt này, khiến cô ta không khỏi oán thầm ông trời bất công, nhưng vì sự hợp tác sau này, cô ta giả vờ an ủi: “Lúc trước tôi đã nói rồi, giờ là năm 2013, tôi là Trương Yên Hoa con gái của Trương Tuyết Sơn sư huynh anh, anh còn nhớ Trương Tuyết Sơn chứ?”
“Nhớ.” Nói đến chuyện cũ, vẻ mặt Hàn Việt có phần hoảng hốt, mờ mịt nói: “Anh ấy là nhị sư huynh của tôi, tôi là tiểu sư đệ, tôi là lôi thần giết sư phụ, còn muốn giết Sách sư huynh…”
“Đây chỉ là phán đoán của anh, trên thực tế quái vật là Sách Nhân Phong, cho nên Khúc Tinh Thần mới vội vã đi tìm anh ta.”
“Khúc Tinh Thần là ai?”
“Chính là đứa bé có người nhà trong thôn các anh đã tàn sát. Ông ta mới là tiểu sư đệ nhỏ nhất, cụ thể tôi không biết, có điều nghe cha nói lúc còn sống sư tổ đưa Khúc Tinh Thần ra sau núi, mấy năm sau mới qua đời.”
Bởi chuyện cũ trầm lắng quá lâu nên trở thành xa xôi, Trương Yên Hoa nói: “Nên sư tổ không phải do anh giết.”
“Nhưng mà…”
Nhớ lại cảnh chính mình đâm kiếm vào lưng sư phụ, Hàn Việt rùng mình một cái, đầu lại bắt đầu mơ hồ. Trong tiềm thức hắn mong lời của Trương Yên Hoa là đúng, bèn bỏ qua hồi ức đáng sợ kia, vội vàng hỏi: “Sau chuyện đó tôi và Sách sư huynh có về núi cùng sư phụ không?”
“Không, chỉ có sư tổ và Khúc Tinh Thần quay lại núi, chuyện anh và Sách Nhân Phong ông ấy không nói một chữ nào, vậy nên anh thấy đấy, chuyện tình hoàn toàn không tệ như anh nghĩ.”
Thực ra chân tướng là sư phụ nói với họ Sách Nhân Phong và Hàn Việt đều chết rồi, từ nay về sau Khúc Tinh Thần chính là tiểu sư đệ của họ. Nhưng để không kích động Hàn Việt, Trương Yên Hoa cố ý lảng tránh, an ủi: “Bất kể lúc đó xảy ra chuyện gì, các anh có thể tới đây đều là do ông trời an bài, không bằng cứ thuận theo sự an bài này, tìm ra lôi thần và Sách Nhân Phong. Nếu Sách Nhân Phong đã hóa ma, chỉ có thể giết anh ta, có lôi thần tương trợ, chúng ta nhất định có thể thay đổi quá khứ.”
Hàn Việt không đáp lời, trong lòng có cảm giác, khiến họ hóa ma chính là lôi thần. Con búp bê đáng sợ kia vừa là thần vừa là ma, hắn từng vui vẻ vì lấy được nó, nhưng đồng thời cũng phải trả cái giá quá đắt. Sách Nhân Phong hóa ma có lẽ do mình tạo thành, mà thậm chí ngay cả bản thân sự tồn tại của chính mình cũng là ma.
“Cảm ơn cô đã giúp tôi.” Bóng ma đáng sợ kia thấm sâu vào lòng dạ, Hàn Việt hoàn toàn không có tinh thần thuộc về người trẻ tuổi, tê tái trả lời: “Nếu phát hiện tôi hóa ma, cô nhất định phải giết tôi.”
“Vì phái thiên sư, tôi sẽ làm.” Trong con ngươi Trương Yên Hoa lóe lên ánh sáng, đối lập rõ ràng với trạng thái của Hàn Việt, mỉm cười nói: “Có điều tôi nghĩ anh sống nhất định rất có giá trị.”
“Vì sao?”
“Nói cho tôi biết chú của lôi thần, như vậy dù anh hóa ma, tôi cũng có cách giúp anh giải trừ, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải bắt được lôi thần về.”
“Nhưng cảnh sát đã vứt đi rồi.” Hàn Việt ỉu xìu nói: “Nếu không có nó, có lẽ sư phụ đã không chết, bởi vậy lúc đó tôi nghĩ nó biến mất cũng tốt.”
“Vứt đi không phải là biến mất.”
Nhìn bộ dạng muốn chết mà không chết được của Hàn Việt, Trương Yên Hoa càng cáu, đây đâu còn là dáng vẻ tiểu sư đệ hăng hái năm đó? Cô ta nghĩ đúng là tạo hóa trêu ngươi, nếu thứ đó rơi vào tay mình, cô ta nhất định sẽ phát huy sức mạnh của nó đến cực hạn. Về phần đó là thần lực hay ma lực, còn chẳng phải đều là lời nói một phía của người đời?
Nhưng cuối cùng cũng may mắn, để cô ta vô ý thấy Hàn Việt xuất hiện trên ti vi. Lúc đầu cô ta còn không nghĩ ra thanh niên thần kinh kia là ai, sau đó khi phát hiện có thể là hắn, cô ta vui sướng đến kinh ngạc. Vì sao Hàn Việt xuất hiện ở nơi này không quan trọng, cô ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được thần vật, chỉ cần có lôi thần chi linh, Tác Hồn Ti tính là gì? Cô ta cũng không cần trốn tránh ở chỗ này, tị hiềm Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong như rắn rết nữa.
“Nó sẽ khiến nhiều người hóa ma hơn, không muốn sai thêm nữa, thì làm theo lời tôi nói!”
Cô ta ra lệnh cho Hàn Việt, bị khí thế của cô ta trấn áp, Hàn Việt không nói lời thừa nào, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Trương Yên Hoa đang muốn dặn hắn thêm vài câu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng bị đập mạnh, Trương Huyền kêu lên: “Mở cửa!”
Tên đần kia không biết lại phát hiện ra dấu vết gì, chạy tới đòi người sao?
Trương Yên Hoa liếc Hàn Việt, người này đối với cô ta quan trọng đến nhường nào có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết. Lúc này được ăn cả ngã về không, cô ta thà hủy hắn chứ nhất quyết không giao ra, bảo hắn xuống tầng hầm, đến khi hắn khóa cửa xong, mới mở cửa ra.
Cửa vừa mở Trương Huyền liền xông vào, hỏi cô ta: “Cô làm gì Tố Vấn rồi?”
Không biết vì sao họ quay lại, trước khi mở cửa Trương Yên Hoa đã suy tính vài cách ứng phó, nhưng một câu chẳng hiểu thế nào của Trương Huyền vẫn khiến cô ta bối rối, đồng thời âm thầm nguyền rủa trong lòng. Cô ta đưa ánh mắt nhìn về Nhiếp Hành Phong đứng phía sau, tin rằng trong nhiều thời điểm Nhiếp Hành Phong dễ trao đổi hơn.
“Vừa rồi Tố Vấn đi cùng chúng tôi, nhưng trong khoảng thời gian chúng tôi vào thăm hỏi cô thì cậu ấy mất tích.” Nhiếp Hành Phong bình tĩnh hơn Trương Huyền nhiều, giải thích: “Xe cũng không thấy đâu, chúng tôi vừa đi một vòng quanh nhà cô, tìm thấy cái này trong bụi cỏ.”
Tố Vấn đoán không sai, kẻ bắt cóc không có thời gian nhặt lại đầu mối y vứt lại, nhưng chỉ bằng một con dao vảy vàng, Nhiếp Hành Phong cùng Trương Huyền không thể nào đoán được hướng đi của y.
Vừa rồi hai người ra khỏi cửa chưa bao xa, liền phát hiện xe biến mất, Nhiếp Hành Phong biết không ổn. Tố Vấn không phải người không biết nặng nhẹ, nếu y có việc lái xe đi, nhất định sẽ báo cho họ biết trước.
Điện thoại Tố Vấn không gọi được, hai người đành phải tìm kiếm gần đấy, cuối cùng phát hiện dao vảy vàng trong bụi cỏ, nhưng con dao này chỉ có thể chứng tỏ Tố Vấn xảy ra chuyện. Khí tức thuộc về Sơ Cửu trên đao quá mạnh mẽ, không thể dựa vào nó để lần theo tin tức Tố Vấn, lại nghĩ đến đủ loại hành vi kỳ quái của Trương Yên Hoa, Trương Huyền liền tập trung nghi ngờ lên cô ta.
“Tôi không biết.” Thấy dao vảy vàng, Trương Yên Hoa cau mày: “Vừa rồi tôi và các anh cùng ở trong phòng, nếu hắn xảy ra chuyện, thì nhất định là do người ngoài làm.”
“Nói không chừng là Hàn Lộ ấy nhỉ.” Nhìn cô ta, Trương Huyền giễu cợt: “Một bệnh nhân tâm thần đạo thuật không tệ chính là một công cụ lợi dụng rất tốt.”
“Con sói kia không yếu đến mức bị người ta dễ dàng bắt đi như thế chứ?”
Chuyện gì xảy ra cho Tố Vấn, Trương Yên Hoa quả thực không biết, cũng không muốn biết, giờ cô ta chỉ cảm thấy hứng thú với lôi thần, không nhịn được nói: “Chỗ tôi đều vẽ đạo bùa, hắn có lẽ không vào được, nên đã xảy ra chuyện ở bên ngoài, về phần nguyên nhân xảy ra thì tự các anh đi tìm đi.”
Cô ta nói xong liền muốn đóng cửa, bị Trương Huyền đưa tay cản lại, lạnh lùng nói: “Nói với Trương Tuyết Sơn, bất kể lão giờ là người hay quỷ, đừng giở trò gian trá gì, bằng không tôi sẽ cho lão biết hai chữ hối hận viết như thế nào!”
Khí tức sắc bén hiếm thấy bức tới, Trương Yên Hoa giật nảy trong lòng, lại không dám chống đối cậu, nhưng bị đe dọa như vậy, muốn nhịn xuống thực sự không cam lòng, cô ta tức giận nói với Nhiếp Hành Phong: “Anh ta đang đe dọa!”
“Tôi cũng cho là thế.” Nhiếp Hành Phong kéo cái tay đang chống lên cửa phòng của Trương Huyền ra, trước khi cửa đóng, Trương Yên Hoa nghe thấy anh nói: “Vậy nên cô có thể đi tố cáo cậu ấy.”
Về phần có tố cáo được hay không lại là chuyện khác.
Nghe thấy Nhiếp Hành Phong bóng gió, cửa vừa đóng lại, Trương Yên Hoa liền tức giận đá một phát vào tường bên cạnh, hai tay nắm chặt thành quyền, căm hận nghĩ, hai chữ hối hận này viết thế nào cô ta sẽ lập tức cho hai người kia biết!
“Chủ tịch, vừa rồi anh cố ý phải không?” Sau khi rời đi, Trương Huyền hỏi.
Nhiếp Hành Phong không nói gì, nhìn cậu một cái, Trương Huyền cười ha ha: “Trương Yên Hoa từng giúp chúng ta, nếu không phải cố ý, anh sẽ không nói nặng lời như thế.”
“Tôi lo rằng cô ta cũng bị mê hoặc.” Đi về phía trước, Nhiếp Hành Phong nói: “Chỗ đáng sợ của búp bê không chỉ ở sự tồn tại của nó, mà là nó có thể biến những người xung quanh thành thứ giống nó.”
“Vậy anh làm búp bê của em là được.” Vai bị ôm lấy kéo kéo về bên cạnh, Trương Huyền cười nói với anh: “Em chẳng ngần ngại đem tất cả mọi thứ xung quanh anh biến hết thành đồ của em.”
Tố Vấn mất tích một cách khó hiểu, thần côn vẫn còn có tâm trạng trêu đùa. Thấy cậu cợt nhả ngả ngớn, Nhiếp Hành Phong tức giận hất tay cậu ra: “Em có vẻ chẳng lo lắng cho Tố Vấn chút nào nhỉ.”
“Sơ Cửu là cái lồng của Tố Vấn, nếu y thật sự gặp nguy hiểm, Sơ Cửu tuyệt đối sẽ ra mặt trước chúng ta… Chủ tịch, nhà Vương Tứ Bình ở gần đây, chúng ta gọi xe? Hay là trực tiếp đi bộ đến?”
“Em không truy xét tung tích Tố Vấn?”
“Em rất muốn, nhưng mà không có cảm ứng.” Trương Huyền loay hoay con dao nhỏ trong tay, lại chỉ chỉ đầu, rất buồn bực nói: “Không biết có phải linh lực của em lại giảm xuống hay không, lần này ngay cả chú tìm người cơ bản nhất em cũng không sử dụng được.”
Người bắt cóc rất xảo quyệt, trừ dao vảy vàng ra không để lại bất cứ đầu mối nào, khu vực này cũng không có camera giám sát, xem ra phải thâm nhập điều tra, chỉ có thể bắt đầu từ camera giao thông xung quanh.
Thấy Trương Huyền không trông cậy nổi, Nhiếp Hành Phong gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, kể đơn giản lại chuyện vừa rồi, lại báo loại xe và biển số xe của mình, để y tìm người hỗ trợ theo dõi. Tiêu Nhiên rất kinh ngạc họ nhanh như vậy đã gặp phải rắc rối, nhưng không hỏi gì, đồng ý lập tức phái người tới điều tra.
“Nói tới nói lui, ông chủ Sơ Cửu rốt cuộc đi đâu chứ?” Sau khi liên tục không gọi được cho Sơ Cửu, Trương Huyền lầm bầm: “Đối với hắn, còn có chuyện gì quan trọng hơn Lang Bạch Bạch sao?”
Nhiếp Hành Phong không biết, mọi việc xảy ra trước mắt anh đều không tham gia vào, chỉ nghe Trương Huyền kể lại, anh rất khó làm rõ manh mối trong đó. Hiện tại đầu mối duy nhất chính là mấy con búp bê kia, anh bảo Trương Huyền lấy một con ra xem, lại phát hiện trên bụng búp bê viết một chữ A bằng bút dạ, hai con còn lại có thể nghĩ được là bị cậu viết chữ B và C, Trương Huyền giải thích: “Nhiều quá, để phân biệt, em ký hiệu cho từng con.”
“Con của Khúc Tinh Thần có thể là D.”
“Đúng đúng, kế tiếp nói không chừng còn có EFG, sau đó tập hợp đủ bảy viên ngọc rồng.”
Lời nói đùa không nhận được đồng tình, Nhiếp Hành Phong nghiêm chỉnh nói: “Phó Yên Văn từng dùng rối gỗ hai lần.”
Nụ cười trên mặt Trương Huyền biến mất: “Hy vọng không liên quan đến hắn.”
Cậu nói như vậy không phải vì sợ, hơn nữa vừa nghĩ tên khốn kia lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cướp Tê Nhận của Nhiếp Hành Phong, cậu liền nổi giận muốn đánh người. Nhìn bãi đỗ xe trống không trước mắt, cậu không thể không thừa nhận có lẽ Tố Vấn tạm thời chưa gặp nguy hiểm, nhưng y biến mất khiến chuyện vốn phức tạp càng trở nên khó bề phân biệt.
“Ai bắt Tố Vấn đi nhỉ?”
“Có lẽ em nên hỏi, trong thời gian ngắn như vậy, ai có thể bắt y đi?”
Vừa rồi trong lúc nói chuyện với Trương Yên Hoa, Nhiếp Hành Phong có tỉ mỉ quan sát phản ứng của cô ta. Lúc đầu cô ta hơi lúng túng, nhưng sau khi nghe Trương Huyền hỏi đến Tố Vấn thì lại bình tĩnh. Anh suy đoán cô ta nhất định ẩn giấu bí mật, nhưng không liên quan đến chuyện Tố Vấn biến mất.
Xung quanh không có taxi, hai người đi về phía trước một hồi, Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn ngôi nhà cũ, bên trong kéo rèm cửa sổ thật dày, không biết có phải có người nhìn trộm họ phía sau rèm hay không, nhưng anh nghĩ cái người tên Hàn Lộ kia nhất định đang ở trong phòng, song không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Trương Yên Hoa không để họ gặp mặt.
Có lẽ gặp mặt sẽ lộ ra một số sự thực, ví dụ như quan hệ giữa Hàn Lộ và Hàn Việt, hoặc họ căn bản là cùng một người, nếu như vậy…
Nghĩ tới đây, Nhiếp Hành Phong sửng sốt, anh phát hiện người đưa Tố Vấn đi có lẽ là để ngăn cản Tố Vấn liên lạc với họ. Tố Vấn cố ý xuống khỏi xe, nhất định có việc muốn nói với họ, mà chuyện y muốn nói có lẽ là chuyện người bắt cóc không muốn công bố.