Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 10 - Chương 2




“Ông biết tôi?” Không nén được cảm giác nóng lòng muốn biết chân tướng, Tố Vấn hỏi.

Người đàn ông lại không trả lời y, mà lảo đảo về phía sau hai bước, vừa vặn ánh chớp xẹt qua, chiếu sáng quang cảnh đối diện, dường như hắn nhìn thấy cái gì, ánh mắt lộ ra vẻ sửng sốt, lại chợt quay đầu nhìn Tố Vấn, kêu lên: “Ta nhớ rõ khí tức của ngươi… Các ngươi là một phe, ngươi đã đến rồi, quái vật nhất định cũng sẽ tới!”

“Tôi thấy quái đản nhất ở đây chính là ông.”

Trương Huyền ở bên cạnh càng nghe càng mơ hồ, nhịn không được phản bác lại, giọng nói của cậu hấp dẫn lực chú ý của người đàn ông, hắn lại nhìn chằm chằm cậu kêu lên: “Chẳng lẽ là ngươi!?”

Trương Huyền bị người đàn ông có vấn đề về thần kinh này làm phát phiền: “Ông anh, tuy không biết ông đánh từ đâu đến, làm cái gì, nhưng tình trạng này của ông tốt nhất đi khám khoa não đi, chúng tôi phải đóng cửa, nếu ông có chuyện mời ra ngoài giải quyết…”

Lời còn chưa dứt, Trương Huyền đã thấy ánh sáng trắng lóe lên, người đàn ông nhặt thanh đoản kiếm gỗ đào trên bàn ném về phía cậu, cũng may cậu phản ứng nhanh nhạy, kịp thời lắc người né tránh, tường thủy tinh phía sau cậu lại nứt toác ra, thấy đoản kiếm đâm kính thủy tinh thành một lỗ lớn, có thể thấy được sức ném của người đàn ông lớn thế nào, cậu lập tức phát cáu, quát lên: “Ông bị bệnh à, tôi mời ông uống rượu, ông còn đánh tôi!”

“Nói bậy, ta hoàn toàn không bị bệnh, ta là người!”

Người đàn ông nói xong, lại móc một cái ống từ trong túi ra, kéo một cái về phía trước thành vũ khí giống như côn dài, hắn giơ tay quất về phía Trương Huyền, lần này Trương Huyền có đề phòng, dễ dàng tránh thoát, sàn nhà bị côn dài đập phải, liên tục lắc lư, chấn động ảnh hưởng đến Tố Vấn, y lảo đảo, lại cảm giác giống động đất, vội vàng túm lấy cây cột bên cạnh.

Người đàn ông thấy không động được vào Trương Huyền, lại chuyển sang tấn công Tố Vấn, tinh thần Tố Vấn hốt hoảng, bị hắn ép lùi liên tiếp về phía sau, cũng may Trương Huyền kịp thời chạy tới cản người đàn ông lại, vung một đấm vào mặt hắn, đánh hắn ra ngoài.

Trong tiếng ầm vang dội, người đàn ông ngã nhào xuống đất, so với thân thể cường tráng của hắn, hơi thở của hắn yếu hơn rất nhiều. Trương Huyền sửng sốt, nhìn nắm đấm của mình, nhận định điều này liên quan đến việc bản lĩnh của mình tăng lên, lại xoay người đỡ Tố Vấn dậy, hỏi: “Ngươi sao rồi?”

Tố Vấn lắc đầu, bởi vì người đàn ông đột nhiên xuất hiện, khiến trí nhớ của y hỗn loạn hơn, y dám khẳng định lần đầu tiên mình gặp người này, nhưng hơi thở giết chóc hung ác trên người hắn lại như đã từng quen biết, hắn từng muốn giết mình, cũng giống sát khí của hắn đối với mình lúc này.

Bởi vậy, nếu không muốn bị giết chết, nhất định phải giết đối phương trước!

Đây là cách sinh tồn trong giới động vật, lúc nguy hiểm đến Tố Vấn không chút do dự thực hiện ngay, móng tay đột nhiên dài ra, đúng lúc này côn sắt bất thình lình tự động bắn lên, giống như có người điều khiển bay vút lên đánh về phía họ.

Kim quang trên cây côn hiện ra, là hào quang hiện ra từ bùa chú bên trên, bị ánh sáng kia bắn phải, đôi mắt Tố Vấn truyền đến đau đớn, theo bản năng đưa tay che mắt, Trương Huyền thấy không ổn, vội vàng bảo vệ y, đẩy y ra, bản thân cậu bị côn đập phải, trán bị trúng đòn, dẫn đến một trận trời đất quay cuồng, đau đớn thiếu chút ngã xuống.

Côn sắt tấn công xong liền bay một vòng trên không trung rồi quay đầu lại lần thứ hai đến gần họ, Tố Vấn kiêng dè bùa chú trên cây côn, bị ép không ngừng lùi về sau, đầu Trương Huyền cũng đau như muốn nứt ra, nhịn đau hoảng hốt nhìn cây côn giống như ma làm bay loạn xạ trên không trung, đồ đạc xung quang bị đánh nát bét rơi xuống đất, phát ra tiếng động còn chói tai hơn giông tố phía ngoài, không khỏi thầm than bản thân xui xẻo, chỉ chui bừa vào quán bar cũng có thể gặp được chuyện quái dị.

Không biết do tinh thần Tố Vấn hôm nay không tốt, hay là bùa trên côn sắt kia quá bá đạo, mỗi khi côn sắt tới gần y lại run lên, lệ khí thuộc về yêu loại tràn ra, móng tay dài nhọn, cứa lên sàn nhà, phát ra âm thanh trúc trắc quái dị, không lâu sau tai sói cũng hiện ra, dường như không chịu nổi khí thế của bùa chú, bất cứ lúc nào cũng có thể hiện nguyên hình.

Lại nhìn người đàn ông kia, hai tay hắn giơ ngang trước ngực, nhang chóng làm đủ loại động tác trừ tà rườm rà, được hắn khống chế, khí tràng côn sắt càng sắc bén hơn, có xu thế dí Tố Vấn vào chỗ chết, Trương Huyền thấy không ổn, bất chấp đau đớn, né vũ khí bay loạn, mò lấy áo mưa vừa rồi tùy tiện để đấy, cậu xé ra, hai tay kéo xuống, đưa linh lực vào áo mưa, hất về phía vũ khí.

Côn sắt bị cản lại, áo mưa chùm lên cương khí phía trên, ngay sau đó Trương Huyền lại kéo nó xuống mặt đất.

Người đàn ông còn định dùng pháp lực khống chế côn sắt, bị Trương Huyền giữa chừng chặn lại, bàn tay cầm côn, tay kia móc ra đồng tiền pháp bảo thường hay dùng, trượt một đường xuống theo thân côn, nhất thời tiếng rít lọt vào tai không ngừng, đạo bùa trên côn bị đồng tiền phá vỡ, kim quang uốn lượn quang thân côn theo lệ khí biến mất.

“Ngươi!”

Giống như chưa từng nhìn thấy pháp thuật phá giải cương khí kiểu này, người đàn ông sợ ngây người, cả buổi mới phun ra một chữ, Trương Huyền không để ý đến, tiện tay ném côn sắt sang một bên, than thở: “Trên đời này pháp bảo có thể thắng nổi tiền quả nhiên không nhiều lắm.”

Đáp lại cậu là một tiếng phụt, người đàn ông che miệng hộc ra một búng máu, sau khi cương khí biến mất, Tố Vấn bình tĩnh lại, thấy phản ứng này của người đàn ông, y ngược lại hơi thương hại – bị Trương Huyền làm tức hộc máu, hắn chắc chắn không phải người đầu tiên.

Người đàn ông nhìn qua bị thương không nhẹ, nhưng hắn cố chịu. Sau một trận đánh nhau, hắn hơi tỉnh táo lại, không chủ động tấn công nữa, trừng mắt quát hỏi Trương Huyền: “Ngươi từ môn phái nào?”

“Không môn không phái, luyện linh tinh chút thôi, ông học của ai thế? Ra từ môn phái nào? Nhìn có vẻ rất lợi hại.”

Người đàn ông không rõ lai lịch, Trương Huyền sẽ không báo vốn liếng của mình cho hắn, ngược lại thừa cơ hỏi ngược lại, người đàn ông do dự một chút, báo cáo: “Ta là Sách Nhân Phong.”

Năm chữ nói đến là khí thế, nhưng có lẽ âm thanh quá vang dội, sau khi nói xong xung quanh ngược lại có vẻ càng yên tĩnh, hồi lâu, Trương Huyền thử hỏi: “Người dân tộc Mãn?”

Đối với câu hỏi như người ngoài nghề này, người đàn ông hiển nhiên bị đả kích, trách móc kêu lên: “Thân là người tu đạo, ngươi lại không biết ta!”

Đổi là bình thường bị hỏi như vậy, Trương Huyền nhất định sẽ nhạo báng trở lại ngài là vị nào thế, nhưng hiện giờ đầu cậu bị cây côn đả thương, đau đến mức đầu óc choáng váng, tức giận nói: “Không biết, Tố Vấn, ngươi có biết không?”

Cậu cố ý hỏi Tố Vấn, không phải muốn biết người trước mắt này bối cảnh lớn thế nào, mà là muốn dời đi lực chú ý của Tố Vấn. Nếu phải nói thì pháp thuật của Tố Vấn không cao lắm, nhưng trong lúc giằng co với đạo giả, y cho tới giờ chưa từng lộ ra chút sợ hãi nào, hôm nay y đột nhiên tỏ ra nhạy cảm đối với sự xuất hiện của người đàn ông này, khiến Trương Huyền rất lo lắng cho tình hình của y.

Theo câu hỏi, cái tai sói đang dựng lên của Tố Vấn từ từ mềm xuống, móng tay sắc nhọn cũng thu lại, lau mồ hôi trên trán, đáp: “Tôi chỉ biết mỗi Khúc Tinh Thần.”

Đối với Tố Vấn mà nói, người tu đạo tương đối quen thuộc chỉ có Khúc Tinh Thần, về phần Trương Huyền, trong phần lớn tình huống, cậu đều không cho người ta cảm giác là người tu đạo, nên Tố Vấn trực tiếp loại trừ cậu.

Nghe xong lời này, Sách Nhân Phong càng không hiểu, thấp giọng tự hỏi: “Đó là ai?”

“Chính là một trạch nam chỉ thích tu đạo không hỏi thế sự.”

Trương Huyền ôm trán đứng lên, trán bị đập sứt, máu tươi theo cậu hoạt động chảy xuống, cậu tiện tay cầm khăn mặt vừa dùng bịt lên đầu, định đi soi gương xem có bị phá tướng không, nếu để lại vết sẹo, cần đếch quan tâm tên này có thân phận lai lịch gì, cứ đạp hắn xuống địa phủ trước rồi tính!

“Trạch nam?”

Phía sau truyền đến tiếng lặp lại, Sách Nhân Phong hình như nghe không hiểu, có điều nhìn trang phục của hắn cũng không giống người không hiểu được mấy từ phổ biến này, Trương Huyền không để ý đến hắn, lại không ngờ rằng sau khi đi được mấy bước chợt nghe hắn lại thấp giọng lặp lại: “Khúc Tinh Thần? Khúc gia… Tinh Thần… Tinh Thần…”

Một tên điên một trạch nam, họ biết nhau cũng không có gì quái lạ, sợ người đàn ông lại phát cuồng làm Tố Vấn bị thương, Trương Huyền nháy mắt với Tố Vấn bảo y đi trước, nhưng vẻ mặt Tố Vấn hoảng hốt, dường như không thấy ám hiệu của cậu, Trương Huyền đành phải đi tới kéo y, đúng lúc này, Sách Nhân Phong đột nhiên run giọng hỏi ở phía sau: “Bây giờ là lúc nào!?”

“Một giờ sáng.”

Trương Huyền nhìn lướt qua đồng hồ treo tường đối diện, đồng hồ hình thù cổ xưa, cùng không gian hoa lệ trong quán bar tôn nhau lên, kia hẳn là sáng kiến của Sơ Cửu, trên mặt đồng hồ có ngày tháng năm, dường như phụ họa lời của cậu, ánh chớp từ cửa sổ bên cạnh xẹt qua, chiếu sáng kim đồng hồ vốn không thấy được.

“Là… năm 2013?”

Câu hỏi ngày càng kỳ quái, Trương Huyền nhịn đau, tức giận lầm bầm: “Mấy hôm nữa là 2014 rồi.”

Phía sau rất lâu không có hồi âm, Trương Huyền xoa trán xoay người lại, thấy Sách Nhân Phong cúi thấp đầu đứng giữa quán bar, trong tay còn cầm rượu trắng, đánh nhau một trận vết sẹo trên mặt, trên tay hắn nứt toác, dòng máu chảy xuống bằng một trạng thái quỷ dị.

Trên mặt đất truyền đến tiếng nước tí tách, Trương Huyền theo âm thanh nhìn sang, phát hiện trên mặt đất có một bãi chất lỏng, nhưng vì màu của nền nhà nên không thể nhìn rõ đó là nước hay máu, đối phương cũng không cho cậu cơ hội nhìn kỹ, một giây kế tiếp liền vung tay lên, rượu trắng trong ly giống như mũi tên bắn ra.

Đạo pháp của Sách Nhân Phong hẳn là rất cao siêu, chí ít chiêu thức mạn thiên hoa vũ này Trương Huyền không làm được, thấy rượu giữa không trung hóa thành từng giọt nước, dùng tốc độ trí mạng ép về phía họ, cậu vội vàng lần thứ hai ném áo mưa ra ngoài.

Đêm nay áo mưa thật sự trở thành vũ khí vạn năng, phút chốc ngăn giọt nước ở bên trong, nhưng ngay sau đó Trương Huyền liền cảm thấy ngực chợt đau, chiêu đó của Sách Nhân Phong là ngụy trang, sát chiêu thực sự ở phía sau, hắn dùng linh lực xây thành kiếm khí, lấy ý niệm chỉ huy kiếm khí xuyên qua áo mưa, Trương Huyền bất ngờ không kịp đề phòng, ngực bị đâm thẳng vào, nếu không phải Tác Hồn Ti cảm ứng được nguy hiểm đến, chủ động bốc linh khí lên ngăn trở giúp cậu, ngực cậu có thể đã bị xuyên thành một cái lỗ to.

Cương khí đạo giả không hề tầm thường, Sách Nhân Phong lại liều mạng dốc toàn lực, thế kiếm không thể đỡ, Trương Huyền đau đớn khom lưng quỳ xuống, Tố Vấn thấy không ổn, bất chấp khí tràng hùng hậu trước mặt, tung roi mềm, quất liên tiếp mấy phát, chẻ kiếm khí kia ra.

Nhưng đây cũng chỉ tạm thời chặn lại sát khí, áo mưa rất nhanh đã mất đi khống chế, bị linh khí sau đó ép đẩy ra, cỗ linh khí kia đánh vào người Tố Vấn, hất y bay ra ngoài.

Sách Nhân Phong đuổi theo phía sau, không nhìn Trương Huyền, trực tiếp cầm đoản kiếm gỗ đào đâm vào giữa chân mày Tố Vấn, Tố Vấn bị cương khí chấn động đau đớn toàn thân, thấy đoản kiếm đến gần, theo bản năng cầm cổ tay hắn, nhưng sức lực có hạn, chỉ thấy mặt người đàn ông kia ngày càng đè thấp, y có thể thấy rõ khuôn mặt vặn vẹo của đối phương, bởi vì kích động, máu trên mặt Sách Nhân Phong chảy gấp hơn, hàm răng nghiến chặt, bộ dạng như chỉ hận không thể lập tức đưa y vào chỗ chết.

Gáy đập mạnh xuống sàn nhà, đầu óc Tố Vấn hơi hỗn loạn, giữa chân mày âm ỷ đau đớn, trong hoảng hốt lại nhìn thấy một cảnh giống vậy, cũng không hỏi phải trái đúng sai đã muốn giết y, nói y là yêu loại hại người, nhưng y lại ngửi ra được thứ mùi giết chóc trên người những kẻ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức này.

Vừa nghĩ như thế, nỗi kiêng dè đối với người tu đạo vốn có hóa thành phẫn nộ, y không phải đối thủ của người này, nhưng lại không cam lòng chết ở đây, mắt thấy mũi đoản kiếm gần như cách mình trong gang tấc, y quát hỏi: “Vì sao giết ta!?”

“Đám yêu loại tùy tiện giết người các ngươi, không giết ngươi thì giết ai!?”

“Đừng nói mấy chữ quang minh chính đại này nữa! Chẳng lẽ không phải các ngươi để nâng cao đạo hạnh, lén luyện tà thuật, giết những dân làng kia sao!? Muốn nói yêu, các ngươi mới thật sự là quái vật yêu loại!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tố Vấn liền ngây ngẩn cả người, y không biết sao mình lại nói ra những lời kỳ quái này, Sách Nhân Phong cũng ngẩn ra cùng lúc, lầm bầm hỏi: “Ta là quái vật?”

“Đúng, là ngươi!” Đối diện với con ngươi trắng bệch cùng gương mặt biến dạng rõ ràng của Sách Nhân Phong, Tố Vấn lớn tiếng kêu lên: “Ngươi tự nhìn mình đi, người bình thường có bộ dạng như ngươi sao!?”

Bị y quát, Sách Nhân Phong quên cả việc tiếp tục áp sát, hắn ngẩng đầu, vừa vặn đối diện gương mặt của mình phản chiếu trong kính thủy tinh, không khỏi sợ hết hồn, trong lúc bất tri bất giác gương mặt của hắn vậy mà sưng vù lên, hai bên trán lồi ra phía ngoài rất khoa trương, tròng trắng mắt gần như chiếm toàn bộ con ngươi, đây là dấu hiệu hóa quỷ, nhớ tới đủ chuyện trước kia, hắn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, giờ mới hiểu được thì ra cứ luôn miệng trừ yêu, nhưng yêu lại chính là bản thân hắn.

Leng keng!

Ly thủy tinh treo trang trí bên trên quầy bar bị gió dữ quanh quẩn trong không gian quất phải, đụng vào nhau, một con búp bê bằng vải trắng treo trên cùng rơi xuống, vừa vặn rớt xuống cạnh hai người.

Nhìn thấy con búp bê vải kia, toàn thân Sách Nhân Phong chợt run rẩy, gương mặt nháy mắt trắng bệch, môi run dữ dội, như muốn nói gì, nhưng một âm cũng không phát ra được, cảm thấy độ ấm từ đôi tay của hắn nhanh chóng hạ xuống, Tố Vấn nhịn không được theo ánh mắt hắn nhìn sang, thấy một con búp bê cầu mưa nắng còn không to bằng bàn tay.

Trước đây y chưa từng nhìn thấy búp bê cầu mưa nắng trong quán bar, có lẽ trước khi đi Sơ Cửu đã treo lên, mỗi ngày lúc y làm việc ở quầy bar, ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thầy, y nghĩ hẳn là Sơ Cửu cố ý làm cho mình, nên cũng không để ý lắm, không ngờ nhìn thấy nó, Sách Nhân Phong lại phản ứng mạnh như vậy.

“Nó tới rồi… Chúng ta đều trốn không thoát… Ta là quái vật, mọi người đều sẽ trở thành quái vật…”

Giọng nói của Sách Nhân Phong rất thấp, lẩm bẩm nhiều lần, Tố Vấn mới gắng gượng nghe hiểu hắn nói gì, nhưng bây giờ toàn bộ tinh thần y đều đặt ở việc đối phó với địch, hoàn toàn không rảnh bận tâm đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói, nhìn sát kí lộ ra trong mắt Sách Nhân Phong và mũi đao đang áp sát mình, y khẩn trương đến mức trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai tay run dữ dội, lúc cảm thấy sắp hết sức lực thì một tiếng sét lại đánh xuống.

Sét đánh quá gần quán bar, mặt đất không chịu được lung lay, ba người đều cảm thấy, sát khí ép trên đỉnh đầu Tố Vấn theo đó giảm đi không ít, ngay sau đó trước mắt mọi người tối sầm, đường dây trong quán bar bị sét đánh hỏng, không gian lớn như vậy nhất thời rơi vào bóng tối.

Sách Nhân Phong ngẩn ra, lại căng thẳng gào lên, bóng tối khiến Tố Vấn cũng trở nên đặc biệt căng thẳng, hoảng hốt nghe được một vài từ, lại không rõ lắm, cảm thấy đối phương rút kiếm về, lúc y định lắng nghe thì Sách Nhân Phong đột nhiên tăng âm lượng, gào lên: “Không thể để nó…”

Lời còn chưa dứt, một sợi dây mềm quấn lên cổ hắn, Trương Huyền ở phía sau tiện thể hất Tác Hồn Ti, Sách Nhân Phong liền theo Tác Hồn Ti ngã sang một bên, hắn ngửa mặt lên trời ngã xuống, đoản kiếm cũng bay ra ngoài, cảm nhận được linh khí trên Tác Hồn Ti, hắn vô cùng khiếp sợ, lẩm bẩm: “Tác Hồn Ti, lại là Tác Hồn Ti, sư phụ, sư phụ người muốn giết con, con không muốn biến thành quái vật…”

Lời kêu la của hắn người khác nghe không hiểu, âm điệu giống như khúc hát giục hồn, sát ý Tố Vấn từ từ bị kích thích, trong đầu trống rỗng, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi đáng sợ này, chỉ cần làm theo lời đối phương là sẽ không sao, bèn không cần suy nghĩ, tiện tay mò lấy con dao vảy vàng trong túi, rướn người về phía trước ra sức đâm xuống, chính giữa ngực Sách Nhân Phong, con dao dễ dàng xuyên vào tim hắn, ngập đến tận cán.

Ánh chớp xẹt qua cửa sổ thủy tinh, chớp mắt căn phòng được chiếu sáng, Trương Huyền vừa vặn thấy Tố Vấn gắng sức đâm một nhát, đáng tiếc trán cậu bị đánh đau, hành động chậm hơn bình thường rất nhiều, ngay sau đó không gian lại rơi vào bóng tối, cậu muốn cản lại đã không kịp nữa, chỉ nghe tiếng hít thở nặng nề của Tố Vấn, Sách Nhân Phong như nói gì đó, nhưng rất nhanh đã bị tiếng sấm phía ngoài át đi.

Đầu hơi choáng, chất lỏng ẩm ướt theo đuôi lông mày chảy xuống. Trương Huyền định thần lại, vội vàng lấy điện thoại ra. Máu dính dấp ảnh hưởng đến thị lực, cậu tiện tay lau một cái, nương theo ánh đèn điện thoại chạy đến bên cạnh Sách Nhân Phong, chỉ thấy hắn hơi nâng cằm, ngửa đầu nằm trên sàn nhà đã sớm tắt thở. Con dao đâm trúng chỗ hiểm của hắn, nhìn độ sâu của dao, cho dù không cần xác nhận cũng biết hắn không cứu được nữa. Bởi vì hạ dao quá mạnh, ngược lại ngăn không cho máu chảy ra, trên áo bông dày chỉ có một vết tròn màu nâu không rõ lắm.

Tay của Tố Vấn còn nắm con dao, cả người như bị làm phép, con ngươi mờ mịt, giữ nguyên không nhúc nhích, trong ánh mắt không có oán hận cũng như sợ hãi, giống một con rối bị hút mất hồn, giữ nguyên trạng thái cứng còng quỳ ở đó, nhìn thấy cảnh này, Trương Huyền đau đầu, vội vàng ấn vai y ra sức lắc, gọi: “Tố Vấn, Tố Vấn, tỉnh lại!”

Gọi liên tiếp mấy tiếng, Tố Vấn mới hồi phục tinh thần, sau khi phát hiện tình hình trước mắt, phản ứng của y còn dữ dội hơn Trương Huyền, cuống quít bỏ tay ra, theo sàn nhà dịch về phía sau, kêu lên: “Tôi không cố ý! Trương Huyền, là hắn bảo tôi giết…”

“Tôi biết, tôi biết!”

Kỳ thực chân tướng thế nào, Trương Huyền hoàn toàn không biết, nhưng giờ không phải lúc để tìm ra chân tướng, mà là trấn an Tố Vấn, lập tức giải quyết vấn đề.

Con dao còn cắm trước ngực Sách Nhân Phong, chuôi dao lộ ra bên ngoài, hoa văn vảy vàng đặc thù trên cán đánh thức ký ức của Trương Huyền. Đó là con dao vảy vàng chính cậu mài chế ra, cậu từng dùng con dao này giết Cửu Vĩ Bạch Lang, giết sư phụ, con dao cũng vứt bỏ theo đó, không ngờ vào thời khắc này lại nhìn thấy, giống như đã được định trước trong chốn u minh, con dao này vĩnh viễn gắn liền với giết chóc, mỗi lần xuất hiện đều kèm theo tử vong.

“Trương Huyền…” Giọng nói hoảng hốt kéo thần trí của cậu về, Tố Vấn nhìn bốn phía, ánh mắt mờ mịt lại hoang mang: “Hắn nói hắn không muốn trở thành búp bê, hắn muốn tôi cứu hắn, chính là con búp bê này…”

Thấy con búp bê cầu nắng mưa rơi ở phía trước, Tố Vấn vội vàng cầm lấy, do y dùng quá nhiều sức, mặt của con búp bê cầu mưa nắng vặn vẹo đi, ánh đèn trên điện thoại di động lướt qua mặt nó, chiếu đến vệt máu dính bên trên, búp bê vốn dùng để cầu phúc lúc này nhìn vào lại giống đạo cụ dùng để nguyền rủa hơn.

Vừa rồi Sách Nhân Phong hình như nói rất nhiều, nhưng bởi tiếng dông tố quá lớn, hắn lại tỏ ra điên cuồng, nên Trương Huyền vẫn chưa nghe rõ nội dung cụ thể, có điều cậu tin rằng Tố Vấn sẽ không nói dối, y làm vậy nhất định là có lý do của mình – sự xuất hiện của người tên Sách Nhân Phong này chỉ là để tìm về kết cục của mình, giống như đã định trước trong số mệnh, hắn chọn bến đỗ cuối cùng của sinh mệnh là trong quán bar này.

Trương Huyền đi tới vỗ vỗ vai Tố Vấn, đợi y hơi trấn định lại, mới nói: “Báo cảnh sát trước đi.”

Tố Vấn không nói gì, chỉ gắng sức gật đầu, lại liếc nhìn Sách Nhân Phong một cái, do dự một chút, đi lên trước nắm lấy con dao rút ra, đây là đồ Sơ Cửu cất giữ, cũng là thứ quan trọng nhất đối với y, trong tiềm thức y không muốn giao con dao cho bất cứ ai.

Trên dao vảy vàng gần như không dính máu, khi rút nó ra cũng không mang theo bao nhiêu máu, hiện tượng rất quỷ dị, do đó chứng tỏ Sách Nhân Phong quả thực có vấn đề, sợ tăng thêm cảm giác khẩn trương cho Tố Vấn, Trương Huyền không cố ý tới kiểm tra vết thương, thu Tác Hồn Ti lại, an ủi: “Là hắn đột nhiên tấn công trước, chúng ta là tự vệ, nói không chừng tội danh của ta còn nặng hơn chút, ngươi không sao đâu.”

“Tôi không lo về việc này.” Tố Vấn hoảng hốt một chút rồi lấy lại tinh thần, tay cầm chặt cán dao, nhìn người đã nằm trong tình trạng tử vong trước mắt: “Tôi chỉ giúp hắn, tôi cảm thấy ý niệm muốn chết của hắn.”

Y không thể giải thích đó là cảm ứng gì, cũng không phải muốn kiếm cớ chối tội, chỉ là trực giác nói với y như vậy. Mặt đất giống như vẫn còn chấn động, khiến cho ly thủy tinh thỉnh thoảng truyền đến tiếng va đập, Tố Vấn đi tới trước quầy bar, cầm ống nghe máy điện thoại bàn đang muốn gọi, chợt nghe có người quát lên: “Đừng gọi!”

Theo tiếng quát, có người từ cửa vội vã đi vào, ra là Khúc Tinh Thần, đêm khuya giông tố, quán bar thì cúp điện, lại thêm tình hình đột nhiên xảy ra, họ đều không ngờ sẽ có người tới, còn nhìn thấy tất cả.

Khúc Tinh Thần gần đây không đến quán bar, không ngờ ông ta lại xuất hiện trong tình huống này, Tố Vấn ngây ngẩn cả người, dừng lại động tác gọi điện thoại, Trương Huyền lau đi vết máu che mờ tầm mắt, nghĩ đến chuyện Khúc Tinh Thần làm hại Tố Vấn trước kia, cậu vội vàng nói: “Tố Vấn không cố ý giết người, chuyện này xảy ra rất phức tạp, tôi sẽ từ từ nói với ông.”

Lời giải thích bị phớt lờ, sắc mặt Khúc Tinh Thần hơi tái, trái ngược với phong thái trầm tĩnh bình thường, bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống nhìn Sách Nhân Phong trước, sắc mặt lần thứ hai thay đổi, lại nhanh chóng giơ tay hắn lên, sau khi thấy chiếc nhẫn ngôi sao năm cánh trên tay hắn, biểu cảm càng thêm cổ quái, mở bàn tay hắn ra, chỉ thấy bùa chú trừ tà được viết bằng chu sa chính giữa lòng bàn tay.

Trương Huyền ở bên cạnh nhìn động tác của Khúc Tinh Thần, ông ta giống như sớm biết lòng bàn tay Sách Nhân Phong sẽ có bùa chú, nhịn không được tiến lên hỏi: “Ông biết hắn?”

Khúc Tinh Thần vẫn không trả lời, lại tìm kiếm những chỗ khác của Sách Nhân Phong, lúc này Trương Huyền mới phát hiện trên cổ, cổ tay, mắt cá chân của người chết đều buộc đủ loại đồ dùng trừ tà, nhưng châm chọc thay, những thứ này vẫn không thể giúp hắn né được số chết.

“Hắn sợ chết đến mức nào vậy.”

Trương Huyền vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Tố Vấn, ngón tay của Tố Vấn đã đặt lên nút ấn, lại bị Khúc Tinh Thần tiến tới giật lấy ống nghe, vung tay một cái, điện thoại bàn bị ném ra ngoài, rầm một tiếng, rơi xuống mặt đất phía sau quầy bar.

Lúc này tiếng sấm dần ngừng lại, bốn phía yên lặng, tiếng vang này có vẻ hết sức chói tai, lần đầu thấy Khúc Tinh Thần thất thố như vậy, Tố Vấn nhíu mày, đau đớn giữa chân mày tăng lên, thúc giục y không thể không nhớ tới một vài chuyện cũ, có lẽ những ký ức này đối với y chưa rõ ràng lắm, nhưng đủ để khiến y dấy lên phản cảm đối với Khúc Tinh Thần.

Còn chưa biết tâm tình y chuyển biến trong nháy mắt, hai tay Khúc Tinh Thần đè lên vai y an ủi: “Đừng báo cảnh sát, đây không phải lỗi của ngươi, không sao đâu!”

Không sao?

Nhìn người đàn ông cao to trước mặt, Trương Huyền rất muốn hỏi việc này cũng gọi là không sao? Thế cái gì mới đáng gọi là có sao?

Chỉ là sự xuất hiện của người thứ ba xoa dịu bầu không khí khẩn trương, Trương Huyền ôm đầu, lảo đảo đi tới đóng cửa chính lại, để tránh lại có người ngoài bất thình lình chạy vào, chuyện này ngày càng nghiêm trọng, cửa khép hờ, nhìn bãi nước trên cửa, cậu cau mày, nhưng không nói gì, đè lại ngực còn đang không ngừng đau đi tìm nến.

“Trên lầu có nến, để tôi đi lấy.”

Không biết là nhìn ra tâm tư của Trương Huyền, hay để tránh Khúc Tinh Thần, Tố Vấn giành chạy lên lầu trước.

Vừa rồi bị cương khí của Sách Nhân Phong đánh phải, ngực bụng Trương Huyền đều đang đau, không tranh giành chuyện nhỏ nhặt này với Tố Vấn, cậu khom lưng xuống về cạnh tử thi, thấy Khúc Tinh Thần lại chuyển sang lục soát người Sách Nhân Phong, nhịn không được nói: “Hình như ông rất lưu ý hắn.”

Khúc Tinh Thần đã bình tĩnh lại từ trong nỗi khiếp sợ lúc ban đầu, nghe xong lời cậu, động tác chợt dừng, nhưng lập tức liền trả lời: “Yêu khí trên người hắn rất nặng, ta muốn biết hắn là loại yêu gì, vì sao muốn làm hại Dạ… Tố Vấn.”

Có lẽ trong lòng Khúc Tinh Thần, con bạch lang Dạ Lăng thủy chung còn sống, nên theo bản năng gọi tên y, nhưng lập tức phát hiện mình lỡ lời, ngẩng đầu nhìn Trương Huyền một chút, thấy trên trán cậu toàn là máu, sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Cậu bị con yêu này làm bị thương?”

“Có lẽ hắn là người.”

Song bất kể là người hay yêu, khí tràng người kia đều rất hung ác, Trương Huyền tự đánh giá mình cũng coi như cao thủ trong đạo, thế mà hai lần bị đả thương, nếu nói ra, sau này cũng không còn cách nào lăn lộn trong nghề này nữa.

Trương Huyền nói xong liền phát hiện Khúc Tinh Thần cũng không để ý mình có bị thương hay không, sau khi ông ta thuận miệng hỏi xong liền lật xem mí mắt Sách Nhân Phong, phần lớn con ngươi của Sách Nhân Phong bị lòng trắng che đi, một điểm con ngươi ở giữa tạo thành hình thoi quỷ dị, được ánh sáng điện thoại di động phản chiếu khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

“Ông đến đây từ lúc nào?” Ở bên cạnh nhìn Khúc Tinh Thần kiểm tra thi thể, cẩn thận như nhân viên khám nghiệm tử thi, Trương Huyền tò mò hỏi.

“Vừa tới.” Chẳng biết Khúc Tinh Thần có phải quá chú trọng vào việc khám nghiệm tử thi hay không, qua một lát mới trả lời, sau đó còn nói: “Ở đây yêu khí rất nặng, nên người này không tính là người bình thường nữa, Tố Vấn giết hắn là không sai.”

Trương Huyền nhướng mày, đột nhiên phát hiện Khúc Tinh Thần chưa từng thay đổi, hai mươi mấy năm trước ông ta có thể phiến diện cho rằng bạch lang ngược sát thôn dân, thì hiện tại ông ta cũng một lời kết luận Tố Vấn không sai như thế, có lẽ đây là do tư tưởng cá nhân gây ra, nhưng cũng không tránh khỏi quá võ đoán rồi.

Ánh sáng chiếu tới, Tố Vấn giơ ngọn nến đến gần họ, sắc mặt y vẫn tái nhợt như trước, nhưng tinh thần không hoảng hốt như vừa rồi, thấy Khúc Tinh Thần kiểm tra thi thể, y nói: “Tôi phải báo cảnh sát.”

“Không được!”

Khúc Tinh Thần khác hẳn vẻ ôn tồn lễ độ bình thường, kiên quyết từ chối, sau khi im lặng một chút, ông ta cảm thấy giọng điệu mình sắc bén, đứng lên, hạ giọng nói với Tố Vấn: “Ý của ta là con yêu này tấn công ngươi, chết chưa hết tội, ngươi không cần chịu trách nhiệm về hành động của mình.”

Nói lời này cõ lẽ có lý, nhưng Trương Huyền luôn cảm thấy nghe vào rất khó chịu, quả nhiên, nghe xong lời ông ta, sắc mặt Tố Vấn thay đổi, nhìn thẳng Khúc Tinh Thần, phản bác: “Ta cũng là yêu!”

Con sói này chỉ yếu đuối như cừu non trước mặt Sơ Cửu, phần lớn thời gian y là người rất có khí phách, Trương Huyền quen biết Tố Vấn đã lâu, hiểu tính cách y, thấy bầu không khí căng thẳng, chỉ sợ tiếp tục dây dưa kết quả sẽ càng tệ hơn, đang định hòa giải hai bên thì Khúc Tinh Thần lại mở miệng trước.

“Xin lỗi Tố Vấn, là ta lỡ lời, ta cũng là lo lắng cho ngươi, không muốn ngươi vô cớ bị liên lụy.”

Đối phương nói lời xin lỗi trước, làm ra thái độ nhượng bộ rõ ràng, Tố Vấn cũng không tiện hung hăng nữa, nghĩ thầm mình phản ứng kịch liệt có lẽ bởi vì quá kinh hoàng trước chuyện xảy ra vừa rồi, mà những chuyện đó thúc đẩy một vài ký ức sống lại, tuy rằng y còn chưa thể nhìn thấy toàn vẹn tất cả chân tướng, nhưng cũng đủ để y biết một vài bí mật y chưa từng lục lọi đến.

Kiềm chế nội tâm rung động, y dịu giọng nói: “Nhưng người chết rồi, chúng ta cũng không thể bỏ mặc, chuyện này dù sao vẫn phải báo cho cảnh sát.”

“Cũng không hẳn, thực ra chuyện này ngoài ba người chúng ta, không ai biết, chúng ta hoàn toàn có thể ém nó xuống.”

Lời lẽ nguội lạnh nói ra tâm tư của Khúc Tinh Thần lúc này, Tố Vấn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ông ta, không ngờ một người luôn xử sự ngay thẳng như ông ta lại có ý nghĩ này, thử hỏi: “Không phải ông nói…”

“Ném xác.” Khúc Tinh Thần trực tiếp đáp lại y, vẻ mặt rất bình tĩnh giống như bàn luận về chuyện vụn vặt hàng ngày. “Ta lục soát người hắn, ngoại trừ mấy bùa hộ mạng thì hắn không mang theo thứ gì, không ai biết hắn đêm nay đã tới đây, từng tấn công ngươi, chỉ cần mau chóng chuyển thi thể hắn đến nơi khác, thì sẽ không có ai chú ý tới.”

“Tôi không nghe lầm đấy chứ, tiểu sư thúc?” Trương Huyền ở bên cạnh cắt ngang lời Khúc Tinh Thần: “Ông bình thường chính là người tham thiền ngộ đạo cơ mà? Người chết rồi, ông chẳng thèm để ý gì, chỉ muốn ném xác? Ông không sợ quỷ hồn đến tìm ông tính sổ à?”

“Lẽ nào cậu muốn để Tố Vấn ngồi tù.”

“Không, nhưng…”

“Nhưng y vừa dùng dao giết người này, dù là tự vệ chính đáng, về sau cũng sẽ rất phiền phức đúng không? Hơn nữa đây cũng không tính là người, hắn bị yêu vật bám thân, ta chỉ muốn chuyển thi thể của hắn đến một nơi an toàn để siêu độ, việc này sai ở chỗ nào?”

Trán Trương Huyền ngâm ngẩm đau, bị Khúc Tinh Thần vặn lại một phen, nhất thời không tìm được lý do phản bác, nhìn thi thể nằm dưới đất, cậu nghĩ có môn đệ thiên sư chính tông siêu độ giải tai ách cho hắn, dù sao cũng đáng tin hơn nhiều so với cái loại đạo sĩ mèo ba chân như mình, về phần vấn đề pháp luật do ngộ sát tạo ra, có lẽ đợi giải quyết ác hồn trước rồi tính.

“Trương Huyền cậu…”

Tố Vấn không tán thành cách làm này lắm, quay đầu nhìn cậu, hứng thú của Trương Huyền đặt trên người tử thi, cúi đầu lấy tay chọc chọc thi thể, thấy động tác của cậu, Khúc Tinh Thần hơi khẩn trương, đang định cản lại, chợt nghe lạch cạch một tiếng, theo Trương Huyền hý hoáy một vật rơi xuống mặt đất.

Nhìn thấy vật kia, ba người đồng thời ngây ra.

Đó là một con búp bê gỗ khắc chỉ dài hơn hai tấc, tứ chi ngũ quan của búp bê khắc rất đơn giản, nhưng đường nét rõ ràng, trên người khoác một miếng vải da trâu màu nâu đậm giống quần áo, một sợi dây gai mảnh thắt bên hông nó, giống như cách mặc áo ngủ, thoạt nhìn ngược lại rất tinh xảo dễ thương, nếu như bỏ qua tình huống quỷ dị trước mắt.

“Đây… là ở đâu ra?”

Sau một chút im lặng, Khúc Tinh Thần mở miệng trước, vừa rồi ông ta có lật xem người Sách Nhân Phong kỹ càng, nếu tượng gỗ giấu trong người hắn, ông ta tuyệt đối sẽ chú ý thấy.

Trương Huyền cũng chẳng hiểu gì giống thế, cậu cùng Sách Nhân Phong đánh nhau kịch liệt cả buổi, vật nhỏ như thế hẳn là đã sớm rơi ra, nhưng nó lại chỉ xuất hiện sau khi đã soát người, giống như rơi xuống từ không trung.

Ầm ầm!

Tia chớp lia tới, một tiếng sấm lớn nổ trước cửa sổ gần sát, biểu cảm trên mặt búp bê bị ánh sáng lướt qua, hoa văn từng được đao khắc được bóng mờ tôn lên giống như nở nụ cười, Trương Huyền không biết Tố Vấn có chú ý đến không, nhưng Khúc Tinh Thần hiển nhiên thấy được, thân thể hơi lắc lư một chút, nếu không phải ông ta định lực tốt, cõ lẽ đã loạng choạng về phía sau.

Trương Huyền từng giao thủ vài lần với con rối, chưa nói cái khác, thiên thần quỷ dị Phó Yên Văn kia cũng rất thích dùng chiêu này, nên cậu rất ghét mấy thứ như con rối, nhất là sự xuất hiện của nó lúc này càng giống một điềm báo chẳng lành, đưa tay muốn cầm lấy, lại bị Khúc Tinh Thần giành trước một bước, nhặt lên siết chặt trong tay.

“Đó là cái gì?” Ánh mắt Tố Vấn vẫn luôn ở trên người Khúc Tinh Thần, thấy động tác gấp gáp của ông ta, nhịn không được hỏi.

“Không biết, nhưng nhất định là thứ có liên quan đến nguyền rủa, đốt nó đi, cùng với xác chết này.”

Tiếng sấm lần thứ hai đánh xuống, như phụ họa cho quyết định của Khúc Tinh Thần, Tố Vấn nhíu mày không nói, đêm nay xảy ra rất nhiều chuyện, mấy vụ việc chồng lên nhau, làm xáo trộn thêm ký ức xa xôi, khiến y không thể đoán ra được cách giải đáp chính xác, mà trán Trương Huyền vẫn đang chảy máu, thoạt nhìn tình hình còn tệ hơn y.

Vì vậy Khúc Tinh Thần quyết định thay họ: “Trương Huyền, cậu ở lại trông nom Tố Vấn, ta lái xe đến, để ta đem tử thi đi xử lý.”

Chờ đã, có thể tìm một người đến chăm sóc cậu trước được không?

Trương Huyền ôm trán rất muốn hỏi thế, máu lại chảy xuống, cậu đành phải vội vàng chùi máu trước, máu chảy quá nhiều, không thể nhìn rõ vết thương nông hay sâu, Tố Vấn sốt ruột, không lo dây dưa mấy việc kia với Khúc Tinh Thần nữa, chạy vào phòng tìm bông băng thuốc mỡ, băng bó đơn giản cho Trương Huyền, nói: “Tôi dẫn cậu đến bệnh viện.”

“Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi, ha ha.”

Nếu có thể tới bệnh viện, cậu đã sớm dùng pháp thuật di chuyển trong nháy mắt, nhưng sau khi trở về từ tuyết sơn, linh lực của cậu dường như bị thần thụ hút đi, còn không bằng tình trạng trước khi bị thương, hơn nữa ngực bụng bị cương khí của Sách Nhân Phong đánh phải, đau tối mày tối mặt, nghĩ cũng biết dùng pháp thuật gì đó là không thực tế lắm.

Trương Huyền nói xong, liền thấy vẻ mặt Tố Vấn lại cực kỳ nghiêm túc, cậu đành phải thu lại cười đùa: “Tố Vấn, ngươi có bằng lái không?”

Tố Vấn nghẹn lời.

Nơi này cách bệnh viện rất xa, đừng nói y không có bằng lái, dù có, với thị lực và tình trạng tinh thần của y đều không thích hợp chở người, liền quay đầu nói với Khúc Tinh Thần: “Ông đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

Khúc Tinh Thần đã khiêng tử thi lên, đang định di chuyển về phía cửa, nghe Tố Vấn nói, ông ta nhíu mày nói: “Gọi xe đi, ta phải giải quyết phiền toái này trước, nếu linh hồn yêu quái xuất khiếu…”

“Lẽ nào người chết quan trọng hơn người sống hay sao?” Bất chấp lời giải thích của Khúc Tinh Thần, Tố Vấn quát lên: “Đưa cậu ấy đến bệnh viện!”

Bình thường Tố Vấn rất nhu thuận, nhưng một khi nổi nóng, liền lộ ra bản tính thuộc về sói hoang, lần đầu bị y quát như vậy, Khúc Tinh Thần ngây ngẩn cả người, lại không vui nhìn Trương Huyền, khiến Trương Huyền nghĩ bây giờ trong mắt người này, mình chắc chắn là một gánh nặng rất phiền toái.

Nhưng cuối cùng Khúc Tinh Thần vẫn thỏa hiệp: “Được, đưa cậu ta đi bệnh viện, có điều ta phải đưa thứ này vào trong xe trước.”

Không biết ông ta dùng pháp thuật gì, dễ dàng chuyển cái xác đến cửa, Tố Vấn muốn giúp ông ta, bị từ chối, nói yêu khí trên người Sách Nhân Phong quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến thần trí Tố Vấn, không cho y đụng vào. Khúc Tinh Thần sau khi đặt tử thi xuống, lại ra bên ngoài lái xe đến, lúc này mưa cũng sắp tạnh, đèn đường sáng lên phía xa xa, cảm giác còn sáng hơn trong quán bar, thỉnh thoảng có tiếng sấm truyền đến, cũng đều cách họ rất xa.

Trương Huyền đang khó chịu, thấy Khúc Tinh Thần làm quá nhanh nhẹn, liền không chủ động xung phong, nhân lúc ông ta bận bịu định gọi điện thoại cho Nhiếp Hành Phong, để anh đỡ lo mình muộn thế này còn chưa về, nhưng cậu lấy di động ra, thấy cả thân máy đen xì, còn đen hơn cả màn hình đen, cậu không từ bỏ ý định bấm hai cái, một tiếng xẹt vang lên, không biết thân máy chập mạch hay hỏng hóc cái gì, một làn khói đen từ chỗ đường nối bốc ra, báo cho chủ nhân biết đừng ôm tâm lý gặp may nữa, nó đích thực toi rồi.

Xem ra lại phải đổi điện thoại di động mới, Trương Huyền cảm thấy giờ phút này ngoài đau đầu, đến thịt cũng rất đau, tính toán nên tìm cớ gì để vị có tiền trong nhà trả nợ giúp mình.

Xe Khúc Tinh Thần cũng coi như xe tầm trung, cốp phía sau có thể miễn cưỡng nhét được một người, ông ta làm một kết giới che giấu đơn giản ở cốp sau, cất thi thể Sách Nhân Phong xong, thấy quần áo vốn định mang đi giặt ở bên trong, kéo ra, trùm lên thi thể.

Trong nháy mắt quần áo sắp trùm lên thi thể, ánh mắt nó đột nhiên mở ra, lòng trắng mắt chiếm cứ toàn bộ con ngươi, khiến con ngươi hình thoi ở giữa càng nổi bật, hung tợn nhìn thẳng vào Khúc Tinh Thần, như vọng tưởng muốn cắn lại.

Khúc Tinh Thần rất bình tĩnh nhìn thoáng qua phía sau, Tố Vấn đang kiểm tra vết thương cho Trương Huyền, hai người đều không chú ý thấy cảnh này, ông ta không làm ầm lên, cong ngón tay bắn vào giữa chân mày tử thi, sau đó kéo quần áo lên, che đi thi thể ở phía dưới.