“Trương Huyền, rốt cuộc cậu còn muốn dạo bao lâu nữa mới xong?”
Trước cửa tiệm chuyên kinh doanh hàng cao cấp của trung tâm thương mại, bậc thầy thiết kế thời trang quốc tế Mã Linh Xu hỏi người đồng hành của anh ta – Trương Huyền tiên sinh đang xách mấy cái túi giấy lớn trong tay, cũng được giới huyền học xưng là bậc thầy.
“Mới đi dạo được một nửa thôi mà, không phải anh mệt rồi đấy chứ?” Được hỏi, mắt lam Trương Huyền đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Cũng phải, anh tuổi đã cao, dạo trung tâm thương mại chắc hẳn sẽ mệt.”
“Cảm ơn, tôi rất có niềm tin đối với cơ thể mình, ít nhất là không thua kém cậu.” Mã Linh Xu không chịu thua: “Chỉ là tôi không rõ vì sao tôi phải đi cùng cậu đến trung tâm thương mại.”
“Khi một người có tâm trạng không tốt sẽ muốn mua sắm thả ga, hiện tượng này không chỉ biểu hiện ở phụ nữ.”
Trương Huyền xách túi giấy đi về phía trước: “Nói đi nói lại, cũng phải trách cái tên chủ quán bar nào đó, rõ ràng đã nói là hắn sẽ rời đi, tặng miễn phí Empire cho tôi. Kết quả ngủ một giấc, hôm thứ hai liền giở quẻ, còn nói không nhớ có chuyện như vậy. Anh nói làm người sao lại có thể mất uy tín như thế chứ? Làm hại tôi mất công nghĩ cả đêm làm sao để thiết kế lại cách mời chào khách cho quán bar.”
“Ngủ một giấc mà thay đổi được cả sự thật, hắn cũng thật ghê gớm.”
Nghe xong câu này, Trương Huyền dừng bước lại, cười mờ ám với Mã Linh Xu: “Ầy, Mã tiên sinh, anh mà cũng nói mấy chuyện đen tối ấy à, tất nhiên là anh ta không ngủ một mình, mà là cùng… ha ha, sau đó… Giấc mộng quán bar của tôi không có sau đó nữa. Cho nên, là chủ nhân của Tố Vấn, tôi bảo anh cùng tôi đi shopping có vấn đề gì không?”
“Tôi cũng không ngại thỉnh thoảng đi shopping một chút, nhưng thời gian mua sắm của cậu vượt quá phạm vi bình thường rồi.” Mã Linh Xu nhìn đồng hồ: “Tôi cũng rất bận, không thua gì Hành Phong, nếu tâm trạng không tốt, sao cậu không tìm cậu ấy đi cùng?”
“Chủ tịch không bị tự luyến, anh ấy sẽ coi hành động này là lãng phí thời gian, nhưng đối với chúng ta mà nói…” Trương Huyền đưa tay, rất thân thiết vắt lên vai Mã Linh Xu, búng tay một cái:”Mua sắm là phương pháp tốt nhất để thể hiện trọn vẹn giá trị tồn tại của chúng ta, cho nên hôm nay tôi mới muốn quẹt thả ga thẻ vàng Chủ tịch mới tặng tôi.”
“À, giờ tôi đã biết vì sao vô duyên vô cớ Hành Phong lại mời tôi đi uống trà sớm.”
Thì ra là để mình đi dạo trung tâm thương mại cùng người yêu cậu ta. Cậu ta bận, liền ném trọng trách vỗ về cho người khác, tiện thể còn cộng thêm công việc bảo mẫu.
“Vậy hai nhóc này thì sao?” Mã Linh Xu chỉ chỉ hai đứa trẻ yên lặng đi theo phía sau: “Có lẽ trước khi cậu quẹt mòn thẻ vàng, chúng nó đã mệt xỉu trước rồi.”
Theo ánh mắt của Mã Linh Xu nhìn sang, liền thấy hai cậu bạn nhỏ đang dắt tay nhau, Trương Huyền mới nhớ công việc chính hôm nay của mình là gì: “Đây không gọi là nhóc, nó là Bé con con tôi, đứa kia là Đậu Đậu nhà Ngụy Chính Nghĩa.”
“Mặc kệ bọn nó là ai, để trẻ con đi theo chúng ta đều rất tàn nhẫn.”
Tàn nhẫn cái đếch gì, lúc cậu ở cái tuổi của Bé con, đã theo sư phụ chạy khắp núi rồi. Ngọn núi kia còn lớn hơn trung tâm thương mại không biết bao nhiêu lần. Đáng sợ hơn là vị sư phụ nào đó còn mù đường, cho nên quá nửa thời gian “nhóc” như cậu đều phải đi nhầm đường cùng sư phụ, khi đó chẳng có ai thông cảm mà nói với cậu: ngược đãi trẻ nhỏ thật là tàn nhẫn.
Có điều xưa chẳng bằng nay, trẻ con bây giờ rất quý giá, để không bị mọi người trách móc, Trương Huyền đành phải tiến tới, ngồi xổm xuống hỏi: “Các con mệt không?”
“Không mệt!”
Trên cổ Bé con treo một hộp bỏng rất lớn, lúc Trương Huyền hỏi bé, bé vừa nhét bỏng vào miệng. Thường thì chỉ cần có đồ ăn ngon, bé sẽ không kêu khổ kêu mệt. Trước đây khi ra ngoài còn dính Trương Huyền đòi ôm gì đó, từ khi Đậu Đậu xuất hiện, bé không làm như vậy nữa, còn chủ động trông nom Đậu Đậu giúp.
Trương Huyền lại quay đầu nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu lập tức lắc đầu, nhai đồ ăn vặt Bé con nhét cho bé, lúng búng nói: “Đậu Đậu cũng không mệt.”
Nếu trên đời này có đứa trẻ nào dễ trông nhất, thì chắc chắn là Đậu Đậu. Đôi khi Trương Huyền cũng nghi ngờ, ông trời cảm thấy rất ân hận vì đã ném một tiểu ác ma cho cậu, cho nên tặng kèm thêm một tiểu thiên sứ khác. Hôm nay lúc Kiều nói muốn cùng Ngụy Chính Nghĩa hưởng thụ mấy hôm thế giới riêng của hai người, gửi Đậu Đậu tới, cậu không nói hai lời đồng ý ngay, thậm chí còn chờ mong cả kỳ nghỉ đông Đậu Đậu có thể gửi nuôi ở nhà cậu, bởi vì có Đậu Đậu ở đó, cậu ngược lại sẽ khá thoải mái.
“Vậy các con nghỉ ngơi ở đây một chút đi, đừng chạy lung tung, chú đi cùng Mã tiên sinh tới tiệm bên kia xem.”
Thấy Mã Linh Xu rất hứng thú với thương hiệu túi thời trang nào đó, Trương Huyền liền dẫn hai đứa trẻ đến khu nghỉ ngơi đối diện, lại mua lon nước cho chúng: “Các con ngoan ngoãn, ở chỗ này đợi chúng ta quay về, đừng chạy lung tung biết chưa?”
Lời này chủ yếu là nói với Bé con, Bé con đại khái cũng biết mình là đối tượng cảnh cáo chính, bé vươn bàn tay nho nhỏ ôm lấy Đậu Đậu gắng sức gật đầu: “Không chạy lung tung, Bé con phải bảo vệ Đậu Đậu.”
“Ngoan lắm.” Trương Huyền sờ sờ đầu bé, để đề phòng vạn nhất, cậu lại đưa điện thoại của mình cho hai đứa trẻ. Bình thường có cái để chơi, dù trẻ con có nghịch ngợm đến đâu thì cũng ở yên một chỗ mấy tiếng đồng hồ, cậu mở trò Angry bird ra, nói: “Nếu nghe lời, lần sau chú lại đưa bọn con đến vườn trẻ chơi, bằng không thì không có lần sau đâu.”
“Vâng ạ!”
Thu xếp hai đứa trẻ xong, Trương Huyền đuổi theo Mã Linh Xu vào trong tiệm túi xách thời trang. Mã Linh Xu đang chọn ví da, thấy cậu đi vào, anh ta thò đầu nhìn mấy đứa trẻ ngồi đối diện: “Để chúng ở ngoài không sao chứ?”
“Không sao, không sao. Thỉnh thoảng cũng phải dạy trẻ con điệt đả*.”
(*Điệt đả: là môn trị liệu bắt buộc phải học trước khi học võ thuật.)
Toàn bộ cửa hàng làm bằng kính thủy tinh, ngẩng đầu là có thể thấy bọn nhỏ, Trương Huyền không để ý, cùng Mã Linh Xu tiếp tục xem ví. Không lâu sau Mã Linh Xu chọn xong, Trương Huyền cũng mua cho Bé con và Đậu Đậu mỗi đứa một chiếc. Thấy Mã Linh Xu móc thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên cửa hàng, cậu xông lên trước một bước, kêu lên: “Để tôi quẹt, để tôi quẹt. Cái của tôi có thể tích điểm đổi tiền mặt!”
Bị ngăn cản, Mã Linh Xu thu tay lại, hiếm khi thấy Trương Huyền vồn vã như thế, anh ta mỉm cười nói: “Sao không biết xấu hổ như vậy được chứ?”
“Không cần ngại, trở về anh trả tiền cho tôi là được.”
Mã Linh Xu thu lại nét cười trên mặt: “Ơ, để trưởng bối bỏ tiền, mặt cậu cũng dày đấy.”
“Bình thường, tàm tạm.”
“Em trai còn đang là sinh viên à?” Bà cô nhân viên cửa hàng vừa rồi rất nhiệt tình giới thiệu túi xách nghe thấy họ nói chuyện, chen miệng vào: “Bây giờ sinh viên đại học rất vất vả, muốn kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì.”
Trương Huyền sửng sốt, mặt mày lập tức vui vẻ cong lên: “Dì ơi, bây giờ con phải nói một câu thoại quảng cáo – ‘con tốt nghiệp gần mười năm rồi’.”
Lời quảng cáo nội y phái nữ bị Trương Huyền rập khuôn lại, không khí thêm phần hài hước, bà cô oa một tiếng, kêu: “Khoa trương thế, tiên sinh thoạt nhìn trẻ quá!”
Trương Huyền cảm thấy bà cô nhân viên cửa hàng phản ứng còn khoa trương hơn, có điều trong lòng vẫn rất vui vẻ hưởng thụ, dùng cùi chỏ huých Mã Linh Xu: “Thấy không, người ta đều tưởng tôi là sinh viên đấy.”
“Mới là lạ, còn không phải là người ta thấy tôi trẻ tuổi như thế, không thể nào có một đứa con đã sắp ba mươi sao?”
Xí! Người này còn dám nói, không nhìn lại tuổi của mình xem!
Trương Huyền đang muốn vặc lại, trong trung tâm thương mại vang lên tiếng loa phóng thanh: “Bạn nhỏ Trương Huyền, bạn nhỏ Trương Huyền, Nhiếp tiên sinh và Ngụy tiên sinh người nhà của cậu đang ở quầy lễ tân tầng một đợi cậu, sau khi nghe thấy loa phóng thanh xin hãy tới quầy lễ tân tầng một tụ họp với người nhà của cậu, xin cảm ơn.”
Dùng loa phóng thanh để liên hệ người nhà bị lạc nhau kiểu này ở trung tâm thương mại chẳng có gì lạ, lúc đầu Trương Huyền không để ý, cũng do sư phụ đặt cho cậu cái tên quá đại trà, trong một thành phố cái tên như thế không một nghìn thì cũng phải tám trăm. Nhưng càng nghe cậu càng thấy không đúng, họ Trương không hiếm gặp, nhưng nếu đặt chung với hai họ Nhiếp và Ngụy thì khá hi hữu, vội vàng quay đầu nhìn bên ngoài cửa kính. Quả nhiên, hai đứa trẻ vốn phải ngồi chỗ đó uống nước ngọt chơi trò chơi đã không thấy đâu nữa!
“Nhiếp Tranh Dương, đồ tiểu ác ma!”
Sau khi phát hiện người giở trò chính là hai nhóc con nhà mình, Trương Huyền không lo nói chuyện phiếm với nhân viên cửa hàng nữa, trả tiền rồi đưa cho Mã Linh Xu: “Mã tiên sinh, đợi tôi. Tôi đi dạy dỗ nhóc khốn nạn kia!”
“Đi đi.”
Cười nhìn Trương Huyền chạy đi như làn khói, Mã Linh Xu nhớ đến ngày xưa mình ngày ngày bị đồ đệ chỉnh cho đau đầu, tâm trạng đột nhiên trở nên vô cùng sung sướng, báo ứng không sợ muộn, miễn đến là được.
Nhân viên cửa hàng bỏ hàng đã mua vào túi giấy đưa cho anh ta, cười nói: “Cha con các anh giống nhau thật đấy, đều vừa đẹp trai lại vừa vui tính.”
“Không, tôi không phải bố cậu ấy.” Nhận lấy túi, Mã Linh Xu nghiêm túc đáp lại: “Tuổi tác của tôi vẫn chưa lớn tới mức có con trai.”
Trên ghế dài ở quầy lễ tân tầng một, hai đứa trẻ đang vui vẻ ăn điểm tâm chị nhân viên lễ tân đưa cho, tiện thể chơi game. Thực ra vừa rồi chúng chỉ muốn đi WC, nhưng khổ cái là trung tâm thương mại quá lớn, WC khó tìm, lòng vòng ba bận chúng liền lạc đường. Cuối cùng nhân viên phát hiện ra, sau khi đưa chúng đi WC, cô lễ tân mới dùng loa phóng thanh tìm người, thấy chúng quả là đáng yêu, còn tặng cho một đống đồ ăn vặt, lại không ngừng dỗ dành nói người nhà của chúng chắc chắn sẽ đến nhanh thôi, không phải lo lắng.
“Không lo lắng đâu nha, Huyền Huyền là đại sư, bấm tay một cái là tính ra chúng ta ở đâu.” Đợi chị nhân viên đi khỏi, Bé con nhỏ giọng lầm bầm.
Đậu Đậu không nói gì, hết sức chuyên chú cúi đầu chơi Angry bird của mình. Bé con một mình hơi buồn, tiến đến cùng xem, chưa được bao lâu đã nói ầm lên: “Không hay, anh thấy còn không vui bằng ném Hamburger.”
“Nhưng mà Hamburger sẽ bị đau đó.” Ngẩng đầu, Đậu Đậu chớp chớp đôi mắt trong veo của mình: “Anh Bé con đừng bắt nạt nó.”
Hamburger ẩn thân bảo vệ chúng ở cách đó không xa nghe thấy thế, xúc động trào lệ. Sống trong Trương gia nhiều năm như vậy, thế mà chỉ có Đậu Đậu thông cảm cho nó nhất. Nó quyết định, trong cuộc đời chim sau này, chỉ cần có nó ở đó, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào ức hiếp Đậu Đậu.
“Ừa, Đậu Đậu nói đúng, vậy chúng ta cứ chơi game trên điện thoại là được rồi.”
Nếu trên đời này có một người có thể khiến Bé con ngoan ngoãn nghe lời, quá nửa chính là Đậu Đậu. Nhận điện thoại từ Đậu Đậu để chơi cùng bé, hai đứa trẻ bắn con chim nhỏ, Đậu Đậu hỏi: “Sao anh lại nói Huyền Huyền là anh bạn nhỏ chứ?”
“Đó là ông nội dạy, bây giờ có rất nhiều vụ án xã hội trẻ con bị mất tích gì đó. Nếu anh nói chúng ta là bạn nhỏ, có thể sẽ có người xấu tới nhận chúng ta, chúng ta đánh không lại bọn họ, đến lúc đó sẽ hỏng bét.”
“Ủa, còn có người xấu hơn daddy sao?” Đậu Đậu rất kinh ngạc: “Ba nói trên đời này daddy là xấu nhất, cho nên ba thường đánh daddy. Em nghĩ có thể là daddy lại làm chuyện xấu.”
“Vậy à?” Bé con gãi đầu, cũng không hiểu, nghĩ cả buổi mới nói: “Nhưng đại ca và chú cảnh sát ở với nhau, hẳn là cũng… chẳng xấu được đến đâu đâu nhỉ? Nếu không tại sao chú cảnh sát lại không bắt chú ấy chứ, ha ha.”
“Chắc chắn Huyền Huyền rất tức giận vì chúng ta chạy lung tung, có khi chú ấy không dẫn chúng ta tới vườn trẻ nữa.”
“Vậy thì chúng ta tự mình đi, chúng ta vẫn là phiếu trẻ em đó.” Bé con vỗ vỗ đầu Đậu Đậu, an ủi: “Ba anh nói lúc nào cũng ỷ lại người khác là không tốt, phải tự mình trở nên kiên cường, thế giới này sẽ càng kiên cường hơn.”
“Ngươi khẳng định không phải là các ngươi càng trở nên kiên cường, thế giới này sẽ càng hoảng loạn hơn sao?”
Nghe hai đứa nhóc nói chuyện, Hamburger từ nín cười đổi thành lắc đầu thở dài, nó linh cảm được trong kỳ nghỉ đông này, Trương gia sẽ càng náo nhiệt hơn.
Hoàn