Chung Khôi mẫn cảm với mùi quái dị nhất, vừa đến gần sắc mặt đã thay đổi. Nhớ tới nhược điểm của y, Trương Huyền vội vàng nháy mắt với Ngân Bạch, bảo hắn đưa Chung Khôi đi, nhưng không còn kịp nữa, chỉ thấy Chung Khôi trợn hai mắt, ngửa mặt ngã nhào xuống đất.
“Nhiếp gia các cậu cuối cùng cũng có một người bình thường.” Thấy cảnh đó, Ngụy Viêm không nhịn được cảm thán.
“Trương gia.” Trương Huyền giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt anh ta, cải chính: “Còn nữa, người không bình thường nhất trong nhà chúng tôi chính là cậu ta.”
Chí ít những người khác còn miễn cưỡng coi là người, chỉ có Chung Khôi, rất khó tìm ra một vị trí chính xác về sự tồn tại của y, có lẽ bản thân sự tồn tại của y chính là để thêm phiền phức.
Không biết Ngụy Viêm lười thảo luận thêm với Trương Huyền về đề tài thế nào là “bình thường”, hay là tâm tư đều đặt ở việc phá án, giải thích của Trương Huyền bị anh ta trực tiếp bỏ qua. Thấy đám người của giới truyền thông nghe được tin tức, chạy tới như ong vỡ tổ, anh ta chỉ đạo cấp dưới giữ nguyên đội hình đợi lệnh, nếu hai sự kiện kinh khủng liên tục lan truyền trên mạng, chỗ đứng của cảnh sát sẽ càng vi diệu.
Trương Huyền nhìn Hàn Việt hôn mê bị cảnh sát đưa đi, vụ việc nơi này cũng tạm thời lắng lại, cậu bảo Ngân Bạch đưa Chung Khôi về, lại tiện thể bảo Hamburger đi tìm tung tích của búp bê. Ngân Bạch vốn có chuyện muốn nói với Trương Huyền, nhưng xung quanh nhiều người lắm tai mắt, hắn đành phải nói: “Vậy chúng ta đi trước, nếu chủ nhân có gì sai phái, xin hãy gọi chúng ta.”
Không lâu sau, chủ cửa hàng tiện lợi cũng hay tin chạy tới. Thấy cửa hàng của mình máu me đầm đìa, giống như đi vào lò sát sinh, ông ta thiếu chút nữa té xỉu, trả lời câu hỏi của cảnh sát cũng lắp ba lắp bắp, cả buổi Trương Huyền mới nghe được đại khái. Thì ra cửa hàng này là một trong các cửa hàng của ông chủ, trên thực tế công việc đều giao cho cửa hàng trưởng làm, bản thân rất ít tới, trùng hợp hôm nay cửa hàng trưởng bị bệnh xin nghỉ, trong cửa hàng chỉ có một nhân viên làm thêm tới giúp.
“Không phải là nhân viên làm thêm kia, là Trương Yên Hoa.” Trương Huyền quay đầu, thấy pháp y còn đang kiểm tra tỉ mỉ máu cục thịt vụn ở cửa, cậu càu nhàu: “Trương Yên Hoa lén đổi với nhân viên làm thêm, muốn nhân cơ hội bắt cóc tôi, không ngờ người tính không bằng trời tính, cô ta chết dưới vuốt quái vật do Sách Nhân Phong biến thành.”
“Cậu xác định người kia là Trương Yên Hoa sao?”
“Mắt 2.0, cách một cái quầy hàng, Chủ tịch anh nói em có thể nhìn nhầm được không?” Trương Huyền lấy tay ước lượng cự ly lúc đó một chút.
Vì phát hiện đó là Trương Yên Hoa, cậu mới phải đề phòng, nhưng không ngờ hai mặt chịu địch. Có điều bây giờ nói gì cũng vô dụng, nhìn đống máu, Trương Huyền nói: “Dù là thầy nhập liệm tốt nhất cũng không thể ghép cô ta lại hoàn chỉnh đâu nhỉ?”
“Nhưng chí ít cũng phải xét nghiệm DNA xem cô ta có phải là Trương Yên Hoa hay không.”
“Chủ tịch, anh không tin em!”
Đối mặt với chỉ trích tức giận của người yêu, Nhiếp Hành Phong đáp lại bằng nụ cười. Nếu anh không tin Trương Huyền, vừa rồi lúc Trương Huyền kể lại vụ án cho Ngụy Viêm, anh đã chỉ ra chỗ sai. Anh chỉ là không tin Trương Tuyết Sơn sẽ chết dễ dàng như vậy, có lẽ người chết là thân xác của Trương Yên Hoa, mà hồn phách Trương Tuyết Sơn đã bám trên người người khác, ví dụ như quái vật Sách Nhân Phong biến thành, hoặc là những người khác — tâm tình một người sợ chết sẽ biến thành oán niệm to lớn, mà oán niệm này sẽ chèo chống cho lão đạt được mục đích của mình.
Xe cảnh sát đưa Hàn Việt đi, thấy Khúc Tinh Thần nói thêm mấy câu với Ngụy Viêm xong cũng lên xe, Nhiếp Hành Phong nói: Trương Huyền, chúng ta cũng tới cục cảnh sát đi.”
“Vì sao? Khẩu cung cũng lấy xong rồi, chúng ta vẫn nên đi bắt quái vật thì tốt hơn chứ? Nó cướp mất bảy viên ngọc rồng…”
“Giờ Hàn Việt mới là đầu mối quan trọng nhất, nếu chúng ta không làm rõ chuyện của hắn trước, gặp phải quái vật chỉ sợ cũng không thể đối phó.” Nhiếp Hành Phong kéo tay cậu đuổi theo: “Tôi đồng ý sau khi giải quyết xong chuyện này, sẽ mua bảy viên kim cương tặng em.”
“Ái chà chà, mua nhiều thế, em sẽ ngại.”
Hiếm khi nhìn thấy phản ứng này của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu. Ngay khi anh cho rằng có phải Trương Huyền bị thứ gì bẩn bám thân không, thì Trương Huyền nghiêm trang nói: “Em cảm thấy khá hứng thú với tài khoản ở Thụy Sĩ của anh đấy, Chủ tịch.”
Trong nháy mắt, Nhiếp Hành Phong có xúc động muốn hất tay cậu ra.
◇◆◇
Sau khi được Ngụy Viêm đồng ý, hai người về nhà thay quần áo trước, sau đó lái xe đến cục cảnh sát. Trên đường Nhiếp Hành Phong bảo Trương Huyền gọi điện thoại cho Trương Chính, kể lại chuyện họ mới gặp phải, không ngờ Trương Chính đã biết, còn nói Mã Linh Xu cũng đến cục cảnh sát rồi. Hắn và Trương Lạc bố trí môn đồ tìm quái vật trước, sau đó mọi người sẽ tập hợp ở cục cảnh sát.
“Tin tức của họ cũng nhanh quá.” Bỏ điện thoại di động xuống, Trương Huyền ngẩn người nói với Nhiếp Hành Phong.
“Em quá coi thường bệnh nghề nghiệp của người làm tin tức rồi, xảy ra vụ án lớn như vậy, tin tức hẳn là sớm lên ti vi rồi.”
“Nhưng nhiều người tu đạo đến làm việc ở cục cảnh sát như thế, áp lực của các chú cảnh sát cũng lớn lắm đấy.”
“Bọn họ chỉ mong có thế.” Xe chạy đến khúc quanh, Nhiếp Hành Phong chuyển tay lái, nói: “Vụ án kiểu này họ không xử lý được, trong lòng Ngụy Viêm rất rõ, tôi đoán Mã tiên sinh đến cục cảnh sát cũng là do anh ta mời.”
“Vì sao!?” Trương Huyền trợn tròn hai mắt nhìn anh, trên mặt viết rành rành là thiên sư chuyên nghiệp đang ở trước mắt, Ngụy Viêm lại mời người khác.
Nhiếp Hành Phong nắm cằm Trương Huyền quay đầu cậu sang chỗ khác: “Chắc là Mã tiên sinh nhìn có vẻ có tiên phong đạo cốt hơn chăng?”
“Chẳng lẽ không phải vì anh ta làm việc miễn phí à?”
“Liên quan đến vấn đề này, em có thể hỏi trực tiếp người trong cuộc.”
Hai người đến cục cảnh sát, Hàn Việt đã tỉnh lại, hắn bị đưa vào phòng làm việc của tổ trọng án để thẩm vấn, chẳng biết Khúc Tinh Thần nói gì với Ngụy Viêm, ông ta được phép xem ngoài phòng thẩm vấn. Trương Huyền muốn tiến tới hỏi tình hình, bị Nhiếp Hành Phong ngăn lại, lắc đầu với cậu, ý bảo cậu đừng đi quấy rối.
Khúc Tinh Thần không chú ý đến họ, mắt vẫn nhìn chằm chằm người trong phòng thẩm vấn, thần sắc suy sụp lại khẩn trương, khiến vẻ mặt ông ta thoạt nhìn có chút hiểm ác, nhưng trên thực tế khuôn mặt ông ta không hề lộ vẻ gì, ánh mắt hoảng hốt, giống như rất lưu ý Hàn Việt, nhưng đồng thời lại đang chống cự sự tồn tại của hắn.
“Từ khi Sách Nhân Phong xuất hiện, ông ta liền trở nên rất kỳ quái.” Nhìn Khúc Tinh Thần siết chặt tay, Trương Huyền nhỏ giọng nói.
“Rất nhiều chuyện có thể thay đổi quan niệm một người, thiện và ác chỉ cách nhau một ý niệm.”
Lời nói này quá thâm sâu, Trương Huyền nghe không hiểu, quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, lại bị anh kéo ra khỏi tổ trọng án, nói tới phòng pháp y kiểm tra thi thể Trương Yên Hoa.
“Chủ tịch, anh vẫn canh cánh trong lòng về Trương Tuyết Sơn nhỉ.” Hiểu tâm tư của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền ngoan ngoãn nghe theo đề nghị của anh, chỉ nhỏ giọng lầm bầm trong miệng.
Hai người tới phòng pháp y, lại không thấy hài cốt thi thể pháp y thu thập về. Nhiếp Hành Phong sau khi hỏi mới biết họ mang hài cốt về không bao lâu, thì có người tới lấy đi, nói là thi thể có virut, để tránh lây lan, cần lập tức xử lý. Mùi của hài cốt quả thực vượt quá thi thể bình thường, giống cơ thể đã thối rữa mấy tuần hơn. Hơn nữa đây còn là lời chính miệng cục trưởng nói, họ chỉ có thể nghe theo.
“Người tới lấy thi thể có phải là Mã Linh Xu tiên sinh không?”
Nghe Nhiếp Hành Phong hỏi, pháp y liên tục gật đầu. Nhìn vẻ mặt, hình như anh ta còn nghi ngờ về việc người làm thiết kế thời trang lại tới can thiệp vào công việc của pháp y, chỉ là không tiện hỏi nhiều mà thôi.
“Mã tiên sinh có nói là đi đâu xử lý không?”
“Hẳn là dưới tầng hầm, lần trước thi thể rơi ở cục cảnh sát cũng là anh ta mang xuống hầm ngầm, sau đó thi thể không có mùi kinh thế này nữa.”
Nhiếp Hành Phong hỏi đường tới tầng hầm, nháy mắt với Trương Huyền. Hai người ra khỏi phòng pháp y, lúc đi xuống tầng dưới, Trương Huyền nói: “Đó là tịnh hồn, loại bỏ hết những thứ bẩn bám trên thi thể, mùi thối không phải là mùi của thi thể, mà là mùi quái vật lưu lại, nếu không kịp loại bỏ, rất dễ làm cho thi thể biến đổi.”
Cho nên thi thể lúc trước Hamburger không có đạo đức ném vào cục cảnh sát cũng được tịnh hồn vì nguyên nhân này. Nhiếp Hành Phong nghĩ sở dĩ thi thể thay đổi, nếu không phải xuất phát từ nguyên nhân quái vật tấn công, thì chính là người chết khi còn sống đã có dấu hiệu biến thành quái vật.
Song họ không có cơ hội xuống tầng hầm, đi được nửa đường đã thấy Mã Linh Xu từ dưới cầu thang đi lên, đối diện với họ, phía sau Mã Linh Xu còn có hai người na ná trợ lý. Hắn thông báo mấy câu với trợ lý, một mình đi đến trước mặt họ.
“Giải quyết xong hết rồi?” Trương Huyền tò mò ló đầu xuống, rất muốn nhìn xem tử thi sau khi tịnh hồn sẽ có bộ dạng gì.
Mã Linh Xu nhường đường cho cậu, lại nhắc nhở: “Chỉ là một đống máu thịt mất đi oán khí, không có gì đẹp mắt.”
Nghĩ đến chuyện sau này mình vẫn phải ăn đồ mặn, Trương Huyền bỏ đi ý niệm đến gần để xác nhận trong đầu, hỏi: “Vậy sau đó phải làm sao?”
“Giao cho mấy đặc cảnh này, họ sẽ vận chuyển các khối thi thể đến nơi an toàn để tiêu hủy.”
“Mã tiên sinh, anh thật lợi hại, ngay cả đặc cảnh cũng nghe anh sai khiến.”
“Đều là cấp trên sắp xếp, so với việc làm thế nào để giải quyết vấn đề, họ càng để ý đến chuyện việc này có ảnh hưởng đến con đường làm quan hay không hơn.”
Mã Linh Xu tới rất kịp thời, trong cử chỉ lại không hề có dấu vết gấp gáp, quần áo vẫn chải chuốt khéo léo, trên cổ quàng chiếc khăn màu vỏ quýt, góc bên khăn quàng cổ treo các hạt ngọc bích không lớn nhưng rất nổi bật. Hắn chỉnh sửa lại khăn quàng cổ một chút, đi về phía trước.
Trương Huyền liếc mắt nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong chọn đi cùng Mã Linh Xu, kể lại hoàn chỉnh những chuyện vừa xảy ra cho hắn. Sau khi nghe xong, Mã Linh Xu dừng lại trước cửa sổ gần đấy. Chẳng biết sắc trời thay đổi từ lúc nào, bên ngoài bắt đầu lất phất mưa, nhìn cảnh vật dần mờ nhạt, lo âu lướt qua giữa chân mày, hắn than thở: “Vừa rồi Chung Khôi gọi điện thoại tới, cũng nói với tôi một ít… Quả thật là không thay đổi được sao?”
“Tôi nghĩ không thể thay đổi, bằng không bây giờ chúng ta đã không ở chỗ này.”
Mã Linh Xu quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, như xác nhận ý kiến của anh, Trương Huyền lại nghe không hiểu, hỏi: “Các anh đang nói gì thế? Muốn thay đổi cái gì?”
Mã Linh Xu không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu, mà hỏi lại: “Cậu khẳng định người Sách Nhân Phong giết chết là Trương Yên Hoa?”
“Là quái vật giết chết Trương Yên Hoa bị Trương Tuyết Sơn bám thân.” Trương Huyền nói xong, hơi nghi ngờ: “Anh có phát hiện gì mới không?”
“Không có, thi thể quá hư thối, so với cỗ thi thể lúc trước còn khó phân định hơn, nên tôi mới cần xác nhận.”
“Đó hẳn là Trương Tuyết Sơn, lão dùng thân thể Trương Yên Hoa thay thế nhân viên trong cửa hàng, kết quả hại người hại cả mình, chết chưa hết tội. Về phần Sách Nhân Phong và Hàn Việt, tuy họ biến thành như vậy có chút đáng thương, nhưng là gieo gió thì gặt bão, tu đạo đi đường tắt, ý nghĩ này ngay từ đầu đã sai rồi, làm sao có kết quả tốt được?”
Thấy sắc mặt Mã Linh Xu khó coi, Nhiếp Hành Phong vội vàng nháy mắt với Trương Huyền bảo cậu im miệng, Mã Linh Xu lại không để ý, vỗ vỗ vai Trương Huyền, đi qua.
◇◆◇
Ba người trở lại tổ trọng án, thấy có hai cảnh sát trao đổi với Hàn Việt trong phòng thẩm vấn, nhưng không thuận lợi lắm. Hàn Việt có vẻ khá nóng nảy, nếu không phải tay chân bị còng lại, thân trên cũng bị cố định trên ghế, có lẽ hắn đã sớm động thủ với cảnh sát. Ngụy Viêm và Khúc Tinh Thần quan sát bên ngoài, thấy họ, Ngụy Viêm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Hắn bị thương, trói chặt như vậy hắn chịu được sao?” Nhiếp Hành Phong nhìn người bị thẩm vấn không ngừng giãy giụa trên ghế, hỏi.
“Trên người hắn không bị thương, chỉ có vài vết máu mà thôi, có lẽ là của người chết.” Thấy Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền đều lộ vẻ mặt không tin, Ngụy Viêm chỉ chỉ người bên trong: “Cậu xem bộ dạng kia của hắn giống người bị thương à?”
Quả thực là không giống, nhưng một dao kia của Khúc Tinh Thần cũng không phải đâm giả vờ. Trương Huyền liếc Khúc Tinh Thần đang không chớp mắt xem thẩm vấn, nghĩ thầm nếu dao của ông ta không có vấn đề, thì chính là Hàn Việt không phải người bình thường, chức năng tự động chữa trị này không phải người tu đạo bình thường có thể nắm giữ.
“Chưa thấy tên điên nào bạo lực như thế, vừa rồi mấy người chúng tôi mới đè được hắn.”
Sau sự kiện chuộc hồn, Nhiếp Hành Phong trong mắt Ngụy Viêm trở thành người một nhà, ít nhất anh có thể giúp người của mình, nhỏ giọng nói: “Tôi nghi ngờ hắn là tín đồ tôn giáo bị tẩu hỏa nhập ma, cứ một mực cảnh cáo nếu chúng tôi không đoạt búp bê về, thiên hạ sẽ đại loạn, thi thể ném trong cục cảnh sát chỉ là bắt đầu, đến lúc đó quái vật sẽ giết chết tất cả mọi người nơi này… Đồng nghiệp của tôi hỏi hắn có phải chơi game nhiều quá không, không biết bị hắn động tay động chân gì, liền ngất đi, cũng may Khúc tiên sinh cứu chữa giúp, không hổ là cao thủ tu đạo, dễ dàng cứu người tỉnh lại.”
Đây chỉ là chú thất thần bình thường thôi, là đạo sĩ ai chẳng biết.
Nghe giọng điệu sùng bái Khúc Tinh Thần của Ngụy Viêm, Trương Huyền rất hối hận thời điểm mấu chốt bản thân không có mặt, thật là thất sách thất sách.
Mưa bên ngoài lớn hơn, từ khi trải qua đêm mưa ở quán bar, Trương Huyền liền không có cảm tình với trời mưa, hy vọng đừng có sấm sét, nhìn hạt mưa rơi xuống, cậu bắt đầu suy nghĩ miên man — không có búp bê, không biết làm thế nào mới dẫn dụ được quái vật ra.
“Camera giao thông có truy lùng được hành tung của quái nhân kia không?” Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền cùng nghĩ tới, có điều vì đang trong cục cảnh sát, anh hỏi khá kín đáo.
“Không có, sáng nay một phần khu vực xảy ra hiện tượng sét đánh, camera không thể làm việc bình thường, cho tới giờ chúng tôi cũng chưa nhận được điện thoại báo án có liên quan.”
“Sáng sớm trời cũng không mưa, sao đột nhiên lại có sét đánh?”
Ngụy Viêm không trả lời, nhìn vẻ mặt của anh ta có lẽ cũng không biết nên đáp lại thế nào mới phải. Đúng lúc này trong phòng thẩm vấn truyền đến động tĩnh, Hàn Việt nóng nảy đá lung tung, ghế bị hắn đẩy ma sát qua lại trên mặt đất, phát ra tiếng ken két chói tai.
“Tôi có thể vào trong nói chuyện riêng với hắn mấy câu không?” Mã Linh Xu hỏi.
Mã Linh Xu là khách quý của cục trưởng, tuy Ngụy Viêm không biết vị dẫn đầu trào lưu trong giới người mẫu này giúp đỡ được gì trong việc xử lý vụ án, nhưng nể mặt mũi cục trưởng, vẫn rất kính trọng hắn, nói: “Có lẽ là được, nhưng tốt nhất để lại một người trong phòng, người này rất bạo lực, tôi sợ vạn nhất hắn điên lên sẽ làm anh bị thương.”
“Không cần, người có thể làm tôi bị thương trên đời này không nhiều lắm đâu.”
Ánh mắt của Mã Linh Xu vô tình cố ý đảo qua Trương Huyền. Trương Huyền ngửa đầu nhìn trời, giống như không trông thấy gì. Mã Linh Xu cũng không nói thêm nữa, lúc đi vào dặn tắt loa phóng thanh đi. Khúc Tinh Thần cũng muốn theo vào, bị hắn ngăn lại, đứng ở cửa mỉm cười nói: “Càng nhiều người tâm trạng Hàn Việt sẽ càng khẩn trương, một mình tôi là đủ rồi.”
“Nhưng hắn cũng không biết anh, so với một người ngoài, đồng mồn trao đổi với nhau sẽ dễ dàng hơn đúng chứ?”
“Tôi nghĩ chắc hẳn tôi hiểu hắn rõ hơn ông.”
Mã Linh Xu đóng cửa lại, mọi người nhìn hắn đi tới trước bàn thẩm vấn. Hàn Việt còn đang phát cuồng, thấy hắn, giãy giụa càng dữ dội hơn. Nhưng chớp mắt tiếp theo liền thay đổi, không biết Mã Linh Xu nói gì với hắn, hắn lại thôi nóng nảy, yên tĩnh ngồi trên ghế, để Mã Linh Xu mở còng tay và dây thừng đang trói chặt cho hắn.
“Các anh chú ý một chút, hắn có thể tấn công bắt cứ lúc nào.”
Ngụy Viêm theo kinh nghiệm dặn dò cấp dưới, Trương Huyền lại nói: “Đừng lo, hắn sẽ không động thủ đâu.”
Ngụy Viêm lại quan sát một hồi, quả nhiên phát hiện Hàn Việt không những không động thủ, biểu cảm còn phong phú lên theo cuộc đối thoại, không nghiến răng nghiến lợi như ban đầu nữa, ngược lại thêm chút ôn hòa thuộc về người bình thường, thậm chí là ngưỡng mộ. Tướng mạo Hàn Việt thanh tú, sau khi bình tĩnh lại hắn giống một đứa trẻ còn chưa trưởng thành, lẳng lặng ngồi ở đó, nghe bề trên dạy bảo.
“Mã tiên sinh thật sự có bản lĩnh đấy.” Thấy cảnh tượng này, cái nhìn của Ngụy Viêm về Mã Linh Xu thay đổi rất nhiều, quay đầu hỏi Trương Huyền: “Anh ta nói gì mà khiến tội phạm nháy mắt liền thành thật vậy?”
Trương Huyền lắc đầu, Mã Linh Xu quay nghiêng về phía họ, Trương Huyền không thể biết được đối thoại giữa hai người. Ai ngờ lại nhận được ánh mắt khinh bỉ của Ngụy Viêm ném tới, như đang nói — ngay cả việc ấy cũng không biết, rốt cuộc cậu là thần toán hay là thần côn?
Thần toán cũng không phải vạn năng, cậu không hiểu cử động môi thì rất kỳ quặc sao?
Trương Huyền đang muốn phản bác, cánh tay bị Nhiếp Hành Phong đụng nhẹ một cái, chỉ chỉ khẩu hình của Hàn Việt, nhỏ giọng nói: “Sư huynh.”
Sư huynh là một chữ rất bình thường, nhưng ở một vài trường hợp đặc biệt nó lại đại biểu cho ý nghĩa đặc thù. Trong nháy mắt, Trương Huyền hiểu vì sao trên mặt Hàn Việt toát ra vẻ kính trọng, có lẽ ngoài kính trọng, còn có tin phục và công nhận. Tim đập thình thịch, cậu nghĩ có một số việc đã đến lúc thẳng thắn đối mặt rồi.
Mã Linh Xu và Hàn Việt nói gì không ai biết, mọi người ở bên ngoài chỉ thấy vẻ mặt Hàn Việt lúc thì hưng phấn khi thì uể oải, rất nhanh lại trở nên mờ mịt. Sau đó hắn cúi đầu, vai hơi run rẩy, như đang khóc, nhưng đến khi hắn ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt mọi người lại là gương mặt tươi cười.
Nhìn họ nói chuyện, sắc mặt Khúc Tinh Thần trở nên phức tạp, cuối cùng rốt cuộc không nhìn được nữa, cúi đầu bước nhanh ra ngoài. Sự chú ý của mọi người đều đặt trong phòng thẩm vấn, chỉ có Nhiếp Hành Phong cảm thấy ông ta không đúng lắm, muốn đi theo ra ngoài để xem. Bước chân vừa nhấc lên đã bị Trương Huyền kéo lại, chỉ chỉ căn phòng, bảo anh chú ý ánh mắt Hàn Việt.
Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn, liền thấy chẳng biết họ nói tới điều gì, Hàn Việt có kẻ kích động hơn ban đầu rất nhiều, tay đặt trên bàn không ngừng gõ xuống như trút giận, mắt trừng lớn, dưới ánh đèn chiếu rọi, có thể thấy rõ bóng mờ hình thoi trong đồng tử hắn lúc ẩn lúc hiện. Trương Huyền nhỏ giọng nói: “Thực ra hắn không phải là con người nữa rồi đúng không?”
“Có lẽ, nhưng tin rằng nghị lực của hắn có thể khiến hắn khống chế được hành động của mình.”
“Nếu quả thật có thể khống chế, sẽ không xảy ra thảm kịch thôn Khúc gia… Ủa, em nói sai à? Chủ tịch, sao anh lại trừng em như thế?”
Nhiếp Hành Phong không phải trừng Trương Huyền, mà là lời của Trương Huyền khiến anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, muốn đi tìm Khúc Tinh Thần, liền thấy Mã Linh Xu đứng lên, hướng về phía họ làm động tác uống trà, Ngụy Viêm hiểu ý, vội vàng bảo cấp dưới đi pha trà cho họ.
Đó là một cơ hội tốt để hỏi nội tình, Nhiếp Hành Phong tạm thời bỏ qua việc đi tìm Khúc Tinh Thần. Anh đi tới trước cửa, hơi hé ra một khe, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể nói vài câu với Hàn Việt không?”
Mã Linh Xu không trả lời, mà đưa ánh mắt về phía Hàn Việt, Hàn Việt đã bình tĩnh lại, gật đầu, tỏ ý anh có thể vào.
Để không kích thích tâm tình Hàn Việt, Trương Huyền không theo vào, sau khi thấp giọng nói câu cẩn thận với Nhiếp Hành Phong liền khép cửa lại, hành động phối hợp ăn ý, Mã Linh Xu nhìn thấy, không khỏi cười lên.
Nhiếp Hành Phong đi tới một bên bàn thẩm vấn ngồi xuống, hỏi: “Hàn tiên sinh, anh biết tôi chứ?”
“Hàn tiên sinh?” Hàn Việt sửng sốt một chút, cười khẽ: “Đúng là một cách xưng hô mới mẻ, trước đây chưa từng có ai gọi tôi như vậy. Mọi người đều gọi tôi là Hàn Việt, đồng môn gọi là tiểu sư đệ, những người khác gọi là đạo hữu. Xem ra mấy năm qua đã thay đổi rất nhiều, ngay cả xưng hô cũng khác.”
“Đối với cậu có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, nhưng thực ra thời gian giữa chúng tôi và cậu đã chênh lệch hơn ba mươi năm.”
Nghe Nhiếp Hành Phong nói xong, Hàn Việt ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Mã Linh Xu, Mã Linh Xu lắc đầu: “Liên quan đến chuyện đồng môn, ta chưa từng đề cập với người ngoài, có điều Hành Phong là một người thông minh, cậu ấy đoán được những chuyện các đệ đã trải qua.”
Hàn Việt chuyển ánh mắt sang Nhiếp Hành Phong, lần thứ hai chăm chú quan sát anh, một lát mới ngạo nghễ nói: “Anh là vãn bối của tôi.”
“Tính từ bối phận thì là như thế, giống như bối phận của cậu và Trương Yên Hoa.”
Hàn Việt không nghe ra Nhiếp Hành Phong đang cố ý chuyển đề tài đến chỗ anh mong muốn, nghe anh nhắc tới Trương Yên Hoa, hắn thở dài nói: “Sư huynh đã nói với tôi, cô ấy không phải là Trương Yên Hoa, là người Trương Tuyết Sơn bám thân. Tôi nói sao đạo hạnh của cô ấy cao như vậy, lại còn mới gặp mà như đã thân, thì ra đó là sư huynh của tôi.”
“Cho nên cậu cũng biết ông ta không hề giúp đỡ cậu, mà là đang lợi dụng cậu?”
Hàn Việt ngơ ngác một hồi, sau đó mờ mịt hỏi: “Anh chỉ lần kia à?”
Nhiếp Hành Phong nghe không hiểu, quay đầu nhìn Mã Linh Xu, Mã Linh Xu cũng không hiểu, thấy họ vô cùng kinh ngạc, Hàn Việt cười khinh miệt: “Năm đó tam sư huynh rời khỏi sư môn, xa cách mọi người, thuật lôi thần thịnh hành một thời gian chắc huynh cũng không rõ. Nhưng lúc đó toàn bộ đạo giới đều như bị mê hoặc, ai cũng muốn lấy được lôi thần, dùng linh khí của nó tu hành. Mọi người đều gọi là lôi thần chi linh, nhưng sau khi thực sự tiếp xúc, mới biết đó căn bản là lời nguyền.”