Hai người ngồi xuống ghế dài, cái ghế rất rộng, ưng con bay đến đứng ngay chính giữa, vừa vặn tách họ ra, nhìn Mặt Ngựa bỏ mấy hạt lạc lên ghế, ưng con uống hớp trà sữa ngậm một viên lạc, dường như ăn rất vui vẻ, Chung Khôi nhịn không được hỏi: “Chú Mã, quỷ sai các chú cũng ăn gì đó sao?”
“Không có việc gì làm, nhàn rỗi quá thì vậy, ngươi nhìn Hamburger thì biết.”
“Đúng rồi, vậy gần đây chú sống có tốt không?”
“Vẫn thế, làm quỷ, có tốt thì cũng tốt được đến đâu chứ?”
Mấy câu hỏi đều bị Mặt Ngựa thô lỗ đáp lại, Chung Khôi không còn gì để nói, hai tay ôm ly trà sữa lặng lẽ uống. Mặt Ngựa nhìn y, cảm thấy mình nói chuyện hơi nặng lời, liền chủ động hỏi: “Hình như ngươi không được tốt lắm thì phải.”
“Tốt thì đã không đến bệnh viện.” Chung Khôi quay đầu nhìn hắn, cười hì hì nói: “Nhưng mà không ngờ gặp được chú Mã, nên tôi cho rằng tới bệnh viện thật ra cũng không phải chuyện gì tệ.”
Thì ra tên ngốc này không nói lời nào là vì đang buồn cười.
Sau khi phát hiện ra bí mật này, Mặt Ngựa không vui chống xà mâu xuống, nghĩ bụng sớm biết thế hắn đã không cần lo lắng, thật không hiểu nổi tâm tư lũ trẻ bây giờ.
“Chú Mã, vừa rồi lúc người kia xuất hiện chú cũng ở đây phải không?”
Câu hỏi truyền đến, Mặt Ngựa hừ một tiếng: “Thứ gì thế, không biết!”
Phản ứng này hoàn toàn không giống dáng vẻ không biết gì, nghĩ đến việc Mặt Ngựa vì lo lắng cho mình, mới ẩn nấp trong bóng tối như thế, Chung Khôi rất vui, lại uống hai hớp, nói: “Tôi không sợ Phó Yên Văn, mà là cho dù tôi cậy mạnh, đồ vẫn sẽ bị cướp đi, nếu tôi bị thương, có lẽ sẽ không còn cách nào báo tin cho đám Trương Huyền.”
“Xem ra ngươi cũng không đến nỗi ngốc thấy bà ngoại nhỉ.”
“Nhưng những lời của hắn khiến tôi sợ.” Chung Khôi nhìn hắn, rất nghiêm túc hỏi: “Có phải tôi thật sự là quái vật không?”
Rầm!
Tiếng xà mâu đập mạnh xuống đất truyền tới, thấy vẻ mặt Mặt Ngựa liền biết hắn vô cùng khó chịu khi nghe thấy điều đó, Chung Khôi sợ hắn tức giận, đang định an ủi, lại nghe thấy hắn nói: “Cái gì gọi là quái vật? Chỉ có kẻ tự cho mình là đúng mới cho rằng phía đối lập với quan niệm của mình là quái vật. Đại đa số những kẻ gọi người khác là khác loài, thứ chúng sợ hãi nhất không phải là khác loài, mà là chính bản thân chúng. Vì chúng sợ mình là thứ thất bại, nên mới không ngừng khẳng định bản thân thông qua cách chối bỏ sự tồn tại của đối phương.”
Mấy lời này nói ra, từng câu từng chữ mang đầy khí phách, Chung Khôi nghe vào bội phục không thôi, nỗi thương cảm và ngỡ ngàng lúc ban đầu nháy mắt tiêu tan, nhìn y một cách sùng bái: “Chú Mã, chú thật lợi hại, nói chuyện đầy triết lý y như Mã tiên sinh!”
Câu khen trước khiến Mặt Ngựa rất tự đắc, nhưng càng nghe càng ra mùi vị không ổn, hầm hừ hai tiếng, vốn định phản bác, lại cảm thấy như vậy quá ấu trĩ, đổi thành hỏi: “Hắn không tốt với ngươi?”
“Tốt lắm.” Nhắc đến Mã Linh Xu, ánh mắt Chung Khôi híp lại: “Cấp thêm cho tôi rất nhiều phúc lợi từ công ty, công việc cũng không khó làm, làm sai cũng không bị mắng.”
“Tốt cái rắm ấy!” Mặt Ngựa tiếp tục chống xà mâu, tức giận nói: “Nếu hắn thật sự quan tâm ngươi, cũng không chạy đi làm việc lúc ngươi đang hôn mê, mọi người đi hết, để một mình ngươi ở lại bệnh viện, không hề nghĩ đến việc ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Vừa rồi là ngoài ý muốn mà.”
“Trên đời này chẳng có việc gì ngoài ý muốn cả, nhân phía trước tạo thành quả phía sau.”
Chung Khôi không tán thành lời Mặt Ngựa lắm, nhưng để không chọc giận hắn, y liên tục nói phải, chợt nghe Mặt Ngựa nói tiếp: “Ta hỏi ngươi, nếu bây giờ ngươi không cẩn thận đi đến nơi này, phát hiện mình biến thành quái vật… không, phải nói là ngươi phát hiện cái chết của mình là do người mình tin tưởng nhất làm hại, vậy ngươi sẽ tiếp cận cô ta hay là giết cô ta trước để không cho cô ta hại mình?”
“Chú Mã, tôi không hiểu, tôi vốn ở nơi này mà.”
“Đồ ngu, sao ta lại có đứa con ngu thế này chứ.”
Mặt Ngựa nhỏ giọng làu bàu trong miệng, thấy Chung Khôi vẫn đang ù ù cạc cạc nhìn hắn, hắn tức giận nói: “Nghe không hiểu ngươi cứ đi hỏi Trương Huyền… Không, tên ngốc đó phỏng chừng cũng không hiểu, phải hỏi Nhiếp Hành Phong, bảo hắn nói cho ngươi biết đạo lý đó.”
“Không cần đâu, dù sao tôi cũng đã thế này rồi, hỏi hay không có gì khác nhau chứ?”
“Ta bảo ngươi hỏi thì ngươi cứ hỏi, sao nói nhảm lắm thế.”
Thấy Chung Khôi đã uống xong trà sữa, Mặt Ngựa đi tới lấy đi ly giấy của y, lại tiện tay thu dọn đống tác ưng con bày ra, thấy hắn muốn đi, Chung Khôi có chút không mốn, đi theo phía sau, hỏi: “Chú Mã, chừng nào chú quay lại?”
“Lúc nào cần tới thì sẽ tới, có điều ta không muốn nhìn thấy ngươi ở bệnh viện.”
Mặt Ngựa huýt sáo một tiếng với ưng con, ưng con ăn no uống say, vẫy vẫy cánh về phía Chung Khôi trước khi bay đi. Chung Khôi còn muốn hỏi tiếp, đã thấy bóng dáng cao lớn của Mặt Ngựa lóe lên mất dạng trước mắt, chỉ để lại một câu nói: “Nhớ gọi điện thoại cho Nhiếp Hành Phong, gọi ngay đi.”
“Vâng.”
Chung Khôi phất tay một cái về phía khoảng không không người, ánh trăng ngoài cửa sổ tràn vào, bầu không khí nháy mắt yên ắng khiến y có phần không thích ứng, cũng may giờ đã khuya lắm rồi, xung quanh không có ai, bằng không thấy một mình y tự nói tự trả lời, nhất định sẽ đưa y vào bệnh viện tâm thần.
Y lấy điện thoại di động ra, lúc lật danh bạ có hơi do dự, y biết đám Trương Huyền đi hết không phải là không lo lắng cho mình, mà là có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên sợ gọi điện thoại sẽ quấy rầy họ. Song dù không hiểu lời dặn dò của Mặt Ngựa, y vẫn phục tùng theo bản năng, giống như chuyện Mã Linh Xu giao cho y, y nhất định sẽ không phản kháng.
Dù sao y cũng muốn nói cho Trương Huyền biết về chuyện búp bê, nên việc này cũng không tính là quấy rối đâu nhỉ, sau vài giây do dự, Chung Khôi gọi điện thoại, qua rất lâu điện thoại mới kết nối, Trương Huyền ở đầu dây bên kia nhỏ giọng hỏi: “Cậu tỉnh rồi à? Người không sao chứ?”
“Tạm ổn, cơ mà tôi gặp một vài chuyện kỳ quái.”
“Bình thường thôi, mỗi ngày, kể cả bây giờ, tôi cũng đang đối diện với chuyện kỳ quái đây.”
Chung Khôi bắt đầu hơi hiểu vì sao Mặt Ngựa cố ý bảo y liên lạc với Nhiếp Hành Phong, y trực tiếp hỏi: “Chủ tịch có ở gần đấy không? Xin hãy chuyển điện thoại cho anh ấy.”
“Hả? Cậu tìm Chủ tịch, sao lại gọi điện thoại cho tôi?”
Chung Khôi làm sao dám nói đó là vì anh không đáng tin cậy, ha ha cười nói: “Tôi nghĩ Chủ tịch rất bận, nên hỏi thăm anh trước.”
“Cái gì mà Chủ tịch rất bận chứ, người bận nhất là tôi đây này…”
Trương Huyền lầm bầm, xoay người vào phòng tìm Nhiếp Hành Phong. Vừa rồi họ đang trong nhà trọ của Vương Tứ Bình nói chuyện với chủ thuê nhà, có Nhiếp Hành Phong đứng ra, chủ thuê nhà trả lời câu hỏi của họ rất tường tận, nhưng đáng tiếc không hỏi ra tin tức gì đáng tin, nhà Vương Tứ Bình rất rộng rãi, mọi người đang thương lượng kế tiếp nên làm gì, điện thoại Chung Khôi liền gọi tới.
Nghe nói là điện thoại của Chung Khôi, Nhiếp Hành Phong bảo Trương Huyền tiếp tục trò chuyện với chủ thuê nhà, anh ra ngoài nghe. Nghe Chung Khôi kể lại xong, anh hết sức ngạc nhiên, quay đầu nhìn vào trong phòng, lại đi về phía trước vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Dưới nệm của cậu sao lại có búp bê?”
“Không biết, tôi tỉnh dậy, liền phát hiện búp bê đang làm ồn bên tai, giống như pháp thuật gây ồn của con quỷ bám trên người tôi.”
“Hamburger cũng không biết?”
“Phải nói là tôi không biết Hamburger đi đâu, hình như nó nói muốn đi đâu đó xem náo nhiệt.”
Vị âm sứ đại nhân kia quả thực không đáng tin cậy chút nào, sớm biết thế lúc gần đi anh đã dặn dò kỹ càng một chút, cũng may Chung Khôi không xảy ra chuyện gì, Nhiếp Hành Phong nói: “Xem ra Phó Yên Văn cố ý đến cướp búp bê.”
“Tiện thể hạ thư khiêu chiến, tôi nghe giọng điệu của hắn thì là như vậy, Chủ tịch, búp bê kia rốt cuộc có lai lịch gì? Sao mọi người ai cũng có một con, ngay cả thần cũng muốn?”
Nhiếp Hành Phong cũng không rõ lắm, nhưng anh biết Phó Yên Văn nôn nóng muốn lấy vật kia nhất định là có lý do của hắn, liền an ủi Chung Khôi đừng lo lắng, nói đợi chuyện bên này xong xuôi họ sẽ lập tức quay lại.
Nghe ngữ điệu của Nhiếp Hành Phong, Chung Khôi liền biết sự tình không được thuận lợi, nhưng việc Mặt Ngựa giao cho y, y không thể không hỏi, chần chừ nói: “Chủ tịch, có việc giờ tôi có thể hỏi anh không… Thực ra là chuyện rất vô vị thôi, nếu anh bận, lúc khác nói cũng được.”
Nếu bận thì còn may, vấn đề là không tìm ra manh mối, tệ hơn là sau khi vào nhà Vương Tứ Bình, Nhiếp Hành Phong cảm giác được sát khí thuộc về chiến thần, cảm ứng này khiến anh rất khó chịu, anh nghĩ Trương Huyền hẳn là cũng phát giác ra, nhưng bởi vì có người ngoài ở đây, họ không vạch trần.
Vừa rồi mọi người tìm một lượt trong phòng, Trương Huyền còn dùng nước ngũ sắc, đồ chiêu hồn để tìm kiếm hồn phách Trương Tuyết Sơn, nhưng đều không thu hoạch được gì, Nhiếp Hành Phong đang nghĩ kế tiếp sẽ hợp lại với huynh đệ Ngân Bạch, nghe Chung Khôi hỏi, anh nói: “Không sao, cậu nói đi.”
Chung Khôi kể lại chuyện gặp Mặt Ngựa, cuối cùng cố ý nhắc đến chuyện Mặt Ngựa hỏi y, nói xong mà hồi lâu không thấy Nhiếp Hành Phong đáp lại, y rất xấu hổ: “Xin lỗi Chủ tịch, tôi nghĩ chú Mã chỉ buồn chán tùy tiện hỏi linh tinh thôi, anh đi làm việc đi, đừng để ý.”
Y nói xong đang muốn cúp điện thoại, bị Nhiếp Hành Phong gọi lại: “Ông ta đặt câu hỏi cho cậu?”
“Một chữ không sai, tuy tôi cũng không biết vì sao chú ấy lại hỏi vấn đề kỳ quái như thế.”
“Tôi biết rồi!”
“Dạ?”
“Thì ra nguyên lý ở chỗ này, lúc trước chúng ta đều nghĩ sai rồi.” Nhiếp Hành Phong phấn chấn nói với y: “Nếu cậu có gặp lại chú Mã, thay tôi cảm ơn ông ấy, trước cứ thế đã, tôi về sẽ tới tìm cậu.”
Chung Khôi rất muốn nói không cần, y đã tỉnh, trên người cũng không khó chịu nữa, định sáng mai xuất viện, nhưng không đợi y đáp lại, Nhiếp Hành Phong đã cáo từ cúp điện thoại.
Kết thúc trò chuyện, Chung Khôi còn chưa phản ứng kịp, ngồi một mình trên ghế dài lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng hiểu gì cả, thần kỳ hơn là Chủ tịch lại còn nghe hiểu.”
Nếu Hamburger ở đây, nhất định sẽ chế nhạo Chung Khôi, nói chỉ số thông minh là phần mềm, thiết lập khác với phần cứng, y không hiểu là chuyện hoàn toàn có thể lý giải được, nhưng rất đáng tiếc Hamburger giờ đã bay đến chỗ Nhiếp Hành Phong, còn vẫy cánh chào hỏi anh trong bóng đêm, nhưng Nhiếp Hành Phong không phát hiện ra, gọi điện thoại xong liền vội vã quay về phòng.
Thấy trong phòng có người ngoài, Hamburger không đi theo, nằm sấp trên mái hiên, định lát nữa hiện thân tiếp.
Trương Huyền vẫn đang nói chuyện với chủ thuê nhà, thấy Nhiếp Hành Phong trở lại, cậu ngừng máy phát, tìm cái cớ rời đi, từ đầu đến cuối Khúc Tinh Thần không hề mở miệng, mãi đến khi ra khỏi nhà trọ, ông ta mới hỏi: “Không thu hoạch được gì, giờ chúng ta nên làm gì?”
Pháp thuật của Trương Huyền tàm tạm, nhưng Khúc Tinh Thần lại là cao thủ tu đạo hàng thật giá thật, ngay cả ông ta cũng bó tay hết cách, Nhiếp Hành Phong cảm thấy rất khoa trương. Tựa như một vụ án nhất định phải có một hung thủ, sau khi Trương Tuyết Sơn giết người dời hồn, tuyệt đối không có khả năng không để lại chút dấu vết nào, nếu họ không tìm được, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là ngay từ đầu họ đã truy nhầm phương hướng.
Nghĩ đến lời Chung Khôi, Nhiếp Hành Phong càng cảm thấy khả năng này rất lớn, chợt nghe Trương Huyền hỏi: “Vừa rồi Chung Khôi gấp gáp như thế, tìm anh có chuyện gì à?”
“Cậu ấy hỏi tôi một vấn đề rất thú vị.”
Có người ngoài, Nhiếp Hành Phong không nói chuyện búp bê, mà nói một đề tài khiến Trương Huyền cảm thấy hứng thú, quả nhiên Trương Huyền theo ý anh hỏi tiếp: “Là gì, là gì?”
Nhiếp Hành Phong đang muốn giải thích, bỗng nhiên trước mắt lóe lên bóng đen, một con chim nhỏ na ná vẹt giương cánh bay đến trước mặt họ.
Nói là “na ná”, là bởi vì trên người con chim mặc một bộ đồ tây, trên mặt còn đeo kính râm đặc chế, đừng hỏi gọng kính đeo vào chỗ nào, bởi vì trời quá tối, Nhiếp Hành Phong cũng không nhìn rõ, chỉ thấy nhúm lông vênh váo tự đắc dựng đứng trên đỉnh đầu, khiến anh nhận định đó là Hamburger đại nhân.
“Phụt!”
Trương Huyền cũng đồng thời nhìn thấy, hơn nữa còn cho phản ứng rất ủng hộ, nhìn Hamburger thần bí bay tới, đậu trên nhánh cây bên cạnh, làm động tác thử quần áo trước sau trái phải trước mặt mọi người, hỏi: “Sao, sao? Đồ ta đặt lúc trước, hôm nay cuối cùng cũng tới tay, tuy giá cả không rẻ, nhưng vẫn là thứ có giá trị chứ hả?”
“Thứ có giá trị hay không thì ta không biết.” Trương Huyền ho khan hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, một con chim mặc quần áo là muốn làm gì?”
“Ngại quá, giờ ta đã là danh nhân rồi, cả ngày trần truồng chạy khắp nơi không ổn lắm, hơn nữa nếu không cải trang, rất dễ bị bắt cóc.”
“…”
Đây là phản ứng bản năng sau khi ba người nghe xong giải thích, cuối cùng vẫn là Trương Huyền không nhịn được hỏi: “Nhưng mà âm sứ đại nhân tôn kính, chim đeo kính đen sẽ càng làm người khác chú ý không phải sao?”
“Ngươi không hiểu rồi, hành động này gọi là phóng đại sự khiêm tốn, ví dụ như lúc Chủ tịch đại nhân tiếp nhận phỏng vấn của ký giả sẽ nói ‘Thực ra tài sản của tôi cũng không nhiều lắm đâu, bây giờ trong tay chỉ có một cái phi cơ cá nhân thôi’.”
“Xí, Chủ tịch không bao giờ nói ra cái câu thiếu phẩm cách như vậy.”
Nghe hai người cãi nhau, chân mày Nhiếp Hành Phong cau lại, Trương Huyền nhìn thấy, lập tức đưa tay xua con chim om sòm sang một bên: “Ta bảo ngươi ở lại với Chung Khôi, ngươi lại đi làm việc cá nhân, ngươi có biết Chung Khôi đã xảy ra chuyện rồi không?”
“Nhưng hắn chết rồi mà, chẳng lẽ còn có thể chết lại lần nữa?”
Bị xem thường, Trương Huyền đưa tay móc đạo bùa, bị Nhiếp Hành Phong cản lại, nhìn chằm chằm Hamburger bất động, Hamburger thấy thần sắc anh nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều, một giây sau tem tém lại thành con chim ngoan ngoãn: “Chủ tịch đại nhân, xin lỗi, ta lập tức quay lại trông nom Chung Khôi.”
“Không, ngươi tới rất đúng lúc, làm ta hiểu ra một số việc!”
“A?”
Hamburger gãi gãi nhúm lông, còn chưa hiểu gì, Nhiếp Hành Phong đã túm Trương Huyền vào trong xe chạy đi, Khúc Tinh Thần theo ở phía sau không rõ nguyên do, thấy chiếc xe con khởi động, Hamburger vội vàng đuổi theo, bay vào trong xe hỏi: “Chủ tịch đại nhân, ngài có phát hiện gì đó trọng đại đúng không?”
“Phóng đại sự khiêm tốn.”
“Chủ tịch, anh đừng nghe con quạ này nói bậy.”
“Nó không nói bậy, nó nói rất có lý.”
Được khen ngợi, Hamburger đắc ý, giơ móng vuốt về phía Trương Huyền dựng ngón giữa, nhưng lại bị phớt lờ, phát hiện Nhiếp Hành Phong ý ở ngoài lời, Trương Huyền và Khúc Tinh Thần chuyển sự chú ý đến anh, nôn nóng đợi anh nói tiếp.
“Tôi đang nghĩ, có lẽ Trương Tuyết Sơn căn bản không hề bám thân lên người Vương Tứ Bình.” Trên đường lái xe đến nhà Trương Tuyết Sơn, Nhiếp Hành Phong nói: “Đây chỉ là ngụy trang, để mọi người cho dù đoán được Trương Tuyết Sơn đang lợi dụng thân thể người khác để dời hồn, cũng sẽ tưởng tượng người đó là Vương Tứ Bình, nhưng trên thực tế ông ta ám độ trần thương, lợi dụng thủ đoạn khác để chạy thoát.”
“Tướng mạo, vóc dáng của Vương Tứ Bình rất giống Tạ Bảo Khôn, cho nên Trương Tuyết Sơn lợi dụng ông ta đầu tiên, khiến mọi người cho rằng mình chết do Tạ Bảo Khôn trả thù. Với một số tiền lớn, Vương Tứ Bình đã đáp ứng cái việc xui xẻo nhìn có vẻ đơn giản này, lại không ngờ rằng sự lựa chọn đó đã khiến ông ta đi lên con đường không lối về.”
Cái chết của một người không quan trọng đối với Trương Tuyết Sơn mà nói chẳng can hệ gì, lão chỉ muốn dời đi sự chú ý của mọi người, ngày đó nếu Trương Huyền phát hiện cái chết của lão không thích hợp, sẽ đuổi theo manh mối Vương Tứ Bình này, mà quên đi đầu mối thực sự, trên thực tế họ đích xác đã bỏ quên.
Vừa rồi cuộc đối thoại với Chung Khôi khiến Nhiếp Hành Phong nghĩ đến chuyện búp bê có thể mê hoặc lòng người. Vương Tứ Bình tự sát có thể chính là xuất phát từ việc bị búp bê mê hoặc. Trương Tuyết Sơn thậm chí cố tình không thu búp bê về, dùng nó để dời đi tầm mắt của mọi người, nếu không phải vừa vặn Sách Nhân Phong xuất hiện, họ có thể sẽ bị búp bê đưa một mạch đến phương hướng sai lầm.
“Nói như vậy cũng có nghĩa là, không có khả năng hai người chúng ta cùng chiêu hồn đều không tìm được hồn phách Trương Tuyết Sơn.” Trương Huyền nghe thấy thế liên tục gật đầu: “Vậy nói cả buổi, rốt cuộc hồn phách lão đi đâu chứ?”
“Em đã có đáp án, còn hỏi tôi làm gì?” Nhiếp Hành Phong mỉm cười hỏi lại.
“Không biến thái như vậy chứ?”
Nếu nói đến thế mà Trương Huyền còn không đoán ra, thì cậu thật sự ngu ngốc, liên tưởng đến các phản ứng kỳ lạ cùng đủ loại trang phục quái dị của Trương Yên Hoa và việc cô ta sống xa rời mọi người sau khi Trương Tuyết Sơn chết, Trương Huyền vỗ đùi: “Bám vào người con gái mình, lão thế mà cũng làm ra được loại chuyện này?”
“Nếu một người có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thì ông ta còn đáng sợ hơn bất cứ quái vật nào.”
Nhiếp Hành Phong lạnh lùng nói, phát hiện ra chân tướng khiến vẻ mặt anh trở nên âm trầm: “Sau khi bố xảy ra chuyện, Trương Yên Hoa khăng khăng nói chính mình sát hại, cô ta làm vậy khả năng là lo lắng nếu không vào được cục cảnh sát, chúng ta hoặc Tạ Phi nhất định sẽ ở bên cạnh cô ta, ở cạnh nhau lâu, rất dễ phát hiện cô ta có vấn đề, cho nên Trương Tuyết Sơn cần thời gian giảm xóc cho mình và thích ứng với cơ thể, mà trại tạm giam chính là nơi tốt nhất.”
“Mệt cho lão còn nghĩ ra được, thảo nào ăn mặc xấu thế, bắt một lão già mặc đồ phụ nữ, cũng thật khó cho lão.”
“Không chỉ có vậy, đêm đó Khúc tiên sinh đuổi theo Sách Nhân Phong, sau đó người đánh ngất em chắc cũng là Trương Yên Hoa bị Trương Tuyết Sơn bám thân. Trương Chính nói dáng dấp người kia vừa lùn vừa mập, tôi nghĩ có lẽ ông ta còn chưa thích ứng với việc mặc đồ nữ, hơn nữa để đánh lừa mọi người, liền dứt khoát dùng đồ nam để xuất hiện, dùng chiều cao của đàn ông để nhận định, Trương Yên Hoa quả thực rất lùn.”
“Vì sao Trương Tuyết Sơn phải đưa búp bê cho em?”
“Có lẽ giống như lúc đối phó với Vương Tứ Bình, ông ta muốn lợi dụng búp bê để mê hoặc em. Ông ta biết rất khó để giết chết em, lại muốn lấy pháp khí của em, nên dùng búp bê là cách tốt nhất, thành công tất nhiên là tốt, không thành công ông ta cũng không tổn thất gì, nhưng ông ta còn chưa kịp tiến hành bước tiếp theo, Trương Chính đã xuất hiện, ông ta sợ bị nhìn ra, đành phải vội vàng trốn khỏi hiện trường.”
“Trương Tuyết Sơn vì sao lại xuất hiện ở nơi quái vật xuất hiện?”
Nhiếp Hành Phong quét mắt nhìn Khúc Tinh Thần một cái không dễ thấy, nghĩ thầm tiểu thần côn thỉnh thoảng cũng giả vờ giả vịt. Đêm đó sau khi Sách Nhân Phong hiện thân, Khúc Tinh Thần liền xuất hiện, Trương Lạc cũng cảm giác được, cho nên Trương Tuyết Sơn có chút cảm ứng cũng không ngạc nhiên, giữa mấy vị sư huynh đệ có lẽ có vài cách thức liên lạc với nhau người ngoài không biết được, hoặc là bởi vì cảm ứng tâm lý, hoặc là xuất phát do lời nguyền của búp bê kích động.
“Tôi cũng rất muốn biết tại sao đêm đó Khúc tiên sinh vừa khéo đến quán bar?” Nhiếp Hành Phong đá bóng sang cho Khúc Tinh Thần: “Đêm giông tố đó không giống một ngày đẹp trời để ra ngoài.”
“Tôi cũng không biết vì sao, đột nhiên muốn đến quán bar.” Bị hỏi đến, Khúc Tinh Thần cười cười, trong nụ cười có thêm phần ngại ngùng, rũ mi mắt xuống nhỏ giọng nói: “Các cậu cũng biết, tôi theo đuổi Tố Vấn rất lâu rồi, có đôi khi đột nhiên muốn gặp y, có lẽ đêm đó y gặp nguy hiểm, tôi cảm ứng được chăng?”
Câu trả lời không hề có kẽ hở, nhưng Nhiếp Hành Phong biết đây không phải lời nói thật, nếu quả thật lo lắng cho Tố Vấn, thì khi y bị tập kích Khúc Tinh Thần hẳn là phải xông lên giúp đầu tiên, nhưng trên thực tế ông ta không làm vậy, ngược lại đứng ngoài quan sát rất lâu.
Cho nên, một khắc kia đối với Khúc Tinh Thần mà nói, có một vài việc quan trọng hơn Tố Vấn rất nhiều.
“Nếu nói như vậy, Trương Yên Hoa có thể đã bị Trương Tuyết Sơn tán hồn, hoặc là hồn phách vẫn bị ông ta áp chế trong người, nhưng bất kể nói thế nào, nếu không lập tức cứu cô bé, cô bé sẽ chết.”
Khúc Tinh Thần đổi chủ đề, vội vã đến mức giống như trốn tránh điều gì đó trong tiềm thức, Nhiếp Hành Phong không hỏi thêm nữa, nghe Trương Huyền hừ nói: “Trương Yên Hoa có chết hay không Trương Tuyết Sơn cũng không quan tâm đâu, lão chỉ cần bản thân sống khỏe là được.”
“Việc này thực ra còn chưa đến mức tệ nhất.” Trong tình hình cấp bách, Nhiếp Hành Phong đặt trọng điểm vào vấn đề cần lập tức giải quyết: “Đừng quên hiện giờ Trương Tuyết Sơn đang ở cùng với ai, nếu ông ta chán ghét thân thể cũ, có lẽ sẽ tìm cái khác tốt hơn — dù là biến thái, ông ta có lẽ cũng không hy vọng sẽ tồn tại trong trạng thái phụ nữ đâu.”
“Chủ tịch, không phải anh định nói Trương Tuyết Sơn nộp tiền bảo lãnh Hàn Việt về nhà, vì nhìn trúng thân thể của hắn đấy chứ!?”
Trương Huyền thất thanh kêu lên, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, Hàn Việt không những trẻ tuổi, pháp thuật lại cao, mà trạng thái tinh thần còn có vấn đề. Trương Tuyết Sơn muốn khống chế hắn thực sự quá đơn giản, vội vàng giục Nhiếp Hành Phong tăng nhanh tốc độ, lại gọi điện thoại cho huynh đệ Ngân Bạch, hỏi thăm tình hình theo dõi của họ.
Ai ngờ điện thoại của Ngân Bạch không liên lạc được, Trương Huyền dùng ý niệm liên lạc, đối diện cũng không hề có phản ứng, Hamburger thấy tình hình không ổn, tự động xung phong bay tới trước, đến khi Nhiếp Hành Phong chạy xe đến cửa nhà Trương Tuyết Sơn, phát hiện Hamburger đã hóa thành nguyên hình âm ưng đang quanh quẩn ở cửa, bộ quần áo và kính đen đặt làm đều không có.
Trương Huyền biết không hay, không đợi Nhiếp Hành Phong dừng hẳn xe đã mở cửa nhảy xuống. Thấy cậu tới, Hamburger lập tức tiến lên đón, vuốt ưng nắm chặt, chửi: “Đệt, đệt.”
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta không ở đây thì đã bị nổ thành tro rồi, ông nội hắn, lại dám làm ra pháp trận đáng sợ thế này, làm hỏng bộ quần áo bổn âm sứ vừa đặt làm không nói, còn thiếu chút nữa mất mạng.”
Trương Huyền không biết âm sứ mất mạng thì sẽ thế nào, giờ cậu quan tâm đến chuyện xảy ra trong nhà hơn, chạy đến cửa trước đang định mở cửa, bị Hamburger quát dừng lại: “Cẩn thận!”
Trương Huyền kịp thời thu tay về, thấy bùa thần lôi vẽ trên cửa, cậu hiểu nguyên nhân vì sao Hamburger chật vật như vậy, chẳng trách vẽ bùa khắp nơi, thì ra là để chuẩn bị cho phong lộ. Cậu hừ một tiếng, móc một tờ đạo bùa ném tới, chợt nghe tiếng ầm ầm vang lên, đạo bùa kia bị đánh thành mảnh vụn, phấp phới tung bay trong màn đêm.
“Không phải Mã tiên sinh nói tới nơi này sao? Sao cũng không có ở đây?” Khúc Tinh Thần theo tới, thấy cảnh tượng này, thất thanh kêu lên.
Trương Huyền trong lòng chợt động đậy, thấy Nhiếp Hành Phong đuổi theo đến, cậu đổi ý định hỏi lại trong đầu, lầm bầm: “Nếu anh ta ở đây, thì tôi đã không phải lo lắng rồi.”
“Hy vọng huynh đệ rắn không bị nổ bay.” Hamburger đau lòng chỉnh lại lông chim của mình, tràn đầy đồng cảm.
Ba người dạo một vòng bên ngoài căn nhà, phát hiện cả căn nhà bị trấn giữa pháp trận, nhìn ra được Trương Tuyết Sơn đã tính toán kỹ lưỡng. Bùa chú trừ tà lúc trước chỉ là làm nền, lão đã bỏ thêm mấy bùa chú trên nền cũ, thành công chuyển pháp trận thành trấn tà, công lực có vẻ không giống bình thường, nên ngay cả Hamburger cũng thiếu chút nữa trúng chiêu.
“Trương Tuyết Sơn lợi hại đến vậy cơ à?” Trương Huyền không khỏi tặc lưỡi.
Nếu lão lợi hại thì đã không phải giả vờ bị bệnh tâm thần, nghĩ đến sự tồn tại của Hàn Việt, Nhiếp Hành Phong cảm thấy tình hình hiện giờ đã trở nên tệ hơn, hỏi: “Có thể vào không?”
“Loại trận pháp nhỏ này còn làm khó được em…” Liếc nhìn Khúc Tinh Thần bên cạnh, Trương Huyền giữa chừng đổi giọng: “Chúng em sao?”
Hai người đều học đạo trong thiên sư môn, đạo pháp khác đường cùng đích, nếu liên thủ phá giải pháp trận thực ra cũng không phải chuyện khó khăn, có điều hôm nay Trương Huyền đã dùng Long thần, sau khi linh lực hao tổn cậu không có quá nhiều tự tin đối với pháp thuật của mình, quay đầu nhìn Khúc Tinh Thần, ý là đừng quá trông cậy vào cậu, đến lúc đó xin hãy giúp đỡ nhiều.
Nhìn vẻ mặt Khúc Tinh Thần, ông ta cũng không ôm nhiều kỳ vọng vào Trương Huyền, có lẽ cảm thấy hung hiểm trong đó, sắc mặt ông ta nghiêm túc lạnh lùng, đi lên phía trước, hai tay chập ngón làm ra pháp quyết phá trận, chỉ quyết mau lẹ phức tạp, không đợi Trương Huyền theo kịp, cửa ải ở cổng đã bị ông ta phá ra, lúc này pháp quyết của Trương Huyền mới làm được một nửa.
Thấy Nhiếp Hành Phong và Hamburger đều đang nhìn mình, Trương Huyền hơi ngượng ngùng, thả tay xuống, cười ha hả nói: “Không nhìn ra pháp thuật của tiểu sư thúc lại cao như vậy.”
“Là tôi khá rõ thủ pháp của đồng môn, mà pháp thuật của tam sư huynh lại tự thành một phái, cậu từ nhỏ đi theo huynh ấy học tập, tất nhiên không quen thuộc mấy thứ này.”
Cách nói khéo léo của Khúc Tinh Thần đã chừa lại mặt mũi cho Trương Huyền, ông ta mở cửa dẫn đầu đi vào, những người khác theo ở phía sau. Mọi người đi vào liền cảm giác được trong sân cũng bị vây trong khí tràng trấn tà mãnh liệt, nếu sơ ý một chút chạm vào cơ quan, chỉ sợ sẽ gặp phải tình huống giống Hamburger.
“Biến thái! Đại biến thái!” Hamburger oán hận chửi bới, để tiết kiệm linh lực, nó biến bản thân về hình dạng vẹt, núp phía sau Chủ tịch, cũng là nơi nó coi là bảo đảm nhất.
Mấy người tới trước cửa phòng, so với toàn bộ bố cục trận, cửa phòng chỉ để trang trí, Trương Huyền nhấc chân đạp cửa ra, liền thấy bên trong chướng khí mù mịt, tràn ngập thứ mùi gay mũi, theo ánh đèn đường từ xa hắt lại, cậu lờ mờ thấy trong phòng khách chỗ nào cũng treo đạo bùa, xem ra cũng dùng bố cục trấn sát.
“Đây hẳn không phải là do nhị sư huynh… Trương Tuyết Sơn bày ra, pháp thuật của ông ta khá lệch, không làm ra được khí thế này.”
“Ý ông là cái khí thế gai mắt này à?”
Các sát trận bốn phương đều hung hiểm, xem ra người bố trí là cao thủ trong đạo, thế nhưng sau khi trải qua mấy trận tru tiên hàng ma, loại trận cục này đối với Trương Huyền mà nói đều là trò trẻ con. Cậu không nói hai lời vung Tác Hồn Ti lên, cuốn bùa chú treo phía trên ra, một pháp trận hay cứ thế bị cậu quậy rối cho tinh rối mù. Khúc Tinh Thần kinh ngạc nhìn cậu, nghĩ thầm nếu sư phụ còn tại thế, thấy đồ tôn dùng pháp khí như roi da thế này, chẳng biết sẽ có cảm tưởng ra sao.
Thần lực trên Tác Hồn Ti tự hình thành từ thiên nhiên, khí tràng của nó không cần Trương Huyền cố ý khai triển đã tản ra. Chịu ảnh hưởng từ sát khí trong pháp trận, Long thần của Tác Hồn Ti bị kinh động, gào thét nóng lòng muốn thử, nếu không phải Trương Huyền mạnh mẽ trấn áp, chỉ sợ chúng đã sớm chồm ra khuấy nát nhừ cái cục này.
“Đàng hoàng chút cho ta!”
Sau khi phát hiện mình bắt đầu không khống chế được lệ khí của Tác Hồn Ti, Trương Huyền khẩn trương cuống quýt vung tay, nhỏ giọng lầm bầm.
Thần vật cũng là dựa vào khí tràng, thấy Long thần nôn nóng như vậy, Trương Huyền liền biết pháp trận này dù có lợi hại hơn nữa cũng có hạn, bằng không lúc cậu bị tru tiên trận vây khốn, hai con rồng này cũng sẽ không đến mức một tiếng thở mạnh cũng không có như thế.
Pháp trận nhanh chóng bị đánh tan, Nhiếp Hành Phong cùng Khúc Tinh Thần chạy vào trong phòng tìm đầu mối, để lại một mình Trương Huyền ở phía sau loay hoay với Tác Hồn Ti, ngẩng đầu thấy còn một ít đạo bùa treo rải rác bốn phía, cậu tiện tay xé xuống, chợt nghe bên tai có một giọng nói rất nhỏ đang gọi: “Chủ nhân…”
Nếu không nghe lầm, thì hẳn là giọng của Ngân Bạch, Trương Huyền nghiêng tai lắng nghe, phát hiện Ngân Bạch đang dùng linh thuật trao đổi với cậu, vội vàng dùng ý niệm hỏi: “Ngươi đang ở đâu?”
“Tầng hầm ngầm… Cẩn thận mai phục…”
Câu phía sau Trương Huyền tự động bỏ qua, dạo một vòng trong phòng khách, tìm thấy cửa vào tầng hầm ngầm, cậu mở cửa, chộp lấy Hamburger núp ở phía sau Nhiếp Hành Phong, ném xuống không gian đen thùi lùi.
“Trương nhân loại, ta đệt ông nội ngươi!”
Trong tiếng vù, tiếng chửi to của Hamburger bay từ gần đến xa, tiếp theo là một tràng đùng đoàng lộn xộn kêu vang, Trương Huyền bịt lỗ tai lầm bầm: “Về thượng cổ mà đệt đi.”
Cương khí phía dưới rất nặng, nhưng cương khí tu đạo bất kể là đối với Hamburger hay Trương Huyền đều không ảnh hưởng gì. Thấy không xảy ra tình huống đặc biệt nào, Trương Huyền ra dấu với Nhiếp Hành Phong, tìm công tắc chiếu sáng, dẫn đầu xông xuống dưới.
Kỳ thực tầng hầm ngầm chỉ là một gian chứa đồ đơn giản, đồ linh tinh vốn được chất thành đống do chịu ảnh hưởng từ cương khí mà va đập vào nhau, rơi ngổn ngang dưới đất. Lần này Hamburger ngay cả nguyên hình cũng không biến, tức giận không ngừng dùng móng vuốt xé đạo bùa trấn tà trên không trung. Ngân Bạch ngồi xếp bằng giữa gian phòng, Ngân Mặc đã hóa về nguyên hình rắn nhỏ từ lâu, được hắn nắm trong bàn tay, tay kia làm ra hình dáng chỉ quyết.
Nhìn ra được Ngân Bạch rất kiêng kỵ trận trấn tà tru sát này, mặt mũi hắn trắng bệch, tuy cảm giác được khí tức của đám người Trương Huyền, nhưng vẫn không dám buông lỏng. Vẫn là Khúc Tinh Thần kịp thời xông lên trước, giải bùa chú trấn tà bên trên pháp trận, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ngân Bạch không trả lời, miệng giật giật, sau đó phịch một tiếng, giữ nguyên trạng thái ngồi xếp bằng ngã xuống đất. Trương Huyền tiến tới đỡ lấy hắn, thấy Ngân Mặc cũng tỏ ra rất sợ hãi, không ngừng bò qua bò lại trên người hắn, như đang cố gắng bổ sung linh lực bị hao tổn cho hắn.
“Hắn không sao, chỉ là sức mạnh của pháp trận này quá lớn, hắn nhất thời không chịu nổi.”
Trương Huyền đã biết công lực của Ngân Bạch, hắn thậm chí từng hành hạ người tu đạo đã hại hắn đến mức sống không bằng chết, vậy mà lại thất thủ trong trận pháp này, điều này khiến Trương Huyền rất giật mình. Nhiếp Hành Phong giúp cậu đỡ Ngân Bạch dậy, thấp giọng nói: “Hàn Việt.”
Có thể Ngân Mặc không coi Trương Tuyết Sơn vào mắt, nhưng nếu thêm Hàn Việt, tình thế không hề giống nhau. Hàn Việt từng là cao thủ đạo gia được coi trọng nhất trong thiên sư môn, nghĩ đến chuyện cao thủ đó có lẽ đã biến thành quái vật, Trương Huyền cảm thấy sự việc ngày càng trở nên khó giải quyết.
Có mọi người đến, tâm trạng khẩn trương của Ngân Mặc hơi giảm bớt, bò ra phía sau Ngân Bạch xoa bóp lưng cho hắn, lại thêm Hamburger cào loạn trên không trung, pháp trận đã hoàn toàn bị đập tan. Ngân Bạch từ từ tỉnh lại, thu hồi linh lực trên chỉ quyết, nhìn người xung quanh, căm giận nói: “Chúng ta bị gài bẫy.”
“Việc này chúng ta biết cả rồi.” Hamburger hỏi: “Điều chúng ta muốn biết là làm sao Trương Tuyết Sơn biết các ngươi đang theo dõi lão?”
Trương Tuyết Sơn chưa chắc đã biết, phần nhiều là Hàn Việt cảm ứng được, thấy pháp trận mặc dù đã bị phá, nhưng khí tràng vẫn mạnh như trước, Nhiếp Hành Phong nói: “Chúng ta ra ngoài trước đã.”