Thiên Sư Chấp Vị Phần 3 - Phong Đô - Quyển 5

Quyển 1 - Chương 8




“Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, thần tượng chỉ dùng để ngắm từ xa, đến quá gần, thứ tốt đẹp hơn nữa cũng sẽ trở nên buồn tẻ không thú vị.”

Trên con đường trước quỷ môn quan, Hamburger theo hẹn chạy tới nghe Chung Khôi kể lại, sau khi phát biểu rất cảm thán kiến giải của mình xong, nói: “Có điều ngươi cũng đã phát thẻ người tốt* cho hắn rồi, ân oán từ trước liền xóa bỏ đi, muốn đi uống một ly không? Có Tố Vấn ở đây, quán bar của Sơ Cửu luôn mở miễn phí cho chúng ta.”

(* Tương đương với câu “anh rất tốt nhưng em rất tiếc”.)

Không thể không nói, câu cuối cùng của con vẹt lại linh nghiệm, đáng tiếc Chung Khôi nghe không hiểu, nhìn huynh đệ Ngân Mặc cùng đi theo Hamburger, hỏi: “Các ngươi cho là ta cố tình hẹn các ngươi đến chỗ này chỉ để trút bực dọc?”

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn tới cõi âm à?”

Hamburger thuận miệng hỏi xong, liền thấy khuôn mặt Chung Khôi vô cùng nghiêm túc, nó bị sặc nước miếng của chính mình, kêu to: “Ngươi không thực sự nghĩ vậy đấy chứ? Một con quỷ như ngươi muốn chủ động vào cõi âm báo danh à?”

“Ta chỉ muốn giúp đỡ Chủ tịch và Trương Huyền, nếu có thể mở được cửa địa ngục, Chủ tịch cũng có thể tới cứu Trương Huyền, hôm qua ta xem bản chép tay của Tiểu Bạch cả một đêm, cảm thấy có một vài đạo bùa chú có thể thử xem, các ngươi vừa vặn ở đây, nhìn giúp một chút, xem có thể mở được quỷ môn quan không.”

Cái gì gọi là vừa vặn đều ở đây, bọn họ là đặc biệt tới giúp đỡ có biết không hả!

Ngân Bạch liếc trắng mắt, nhưng thấy Chung Khôi lấy đạo bùa từ trong túi ra, lại có chút tò mò, ra hiệu cho em trai, ý bảo hắn đến gần, Hamburger cũng bay qua xem, sau khi phát hiện kia đều là bùa chú kêu gọi quỷ hồn thông thường, nó khinh thường xí một tiếng.

“Đồ chơi này mà có thể mở được quỷ môn quan, trần gian khắp nơi đều có quỷ.”

“Mấy thứ này đều là bùa chú ta sao chép của Tiểu Bạch, có thể có vài chỗ viết sai, nhưng mà có Hamburger ngươi hỗ trợ, hẳn là có thể chứ?”

Chung Khôi không để ý đến lời chế giễu của Hamburger, dựa theo ghi chép trong sách lần lượt đặt đạo bùa mình viết vào các phương vị tương ứng, lại mời anh em Ngân Mặc và Hamburger, Tố Vấn trấn thủ bốn phương, tránh cho lúc cửa địa ngục mở, bầy quỷ sẽ chạy ra.

Mọi người ở đây không phải tu đạo đã lâu, thì cũng là cái loại từng trải việc đời như Hamburger, mọi người đều biết làm như vậy căn bản không thể thực hiện được, nhưng Chung Khôi nhiệt tình thành khẩn, không nỡ tạt nước lạnh vào y, nên theo lời y nói đứng vào các phương, chờ Chung Khôi niệm chú ngữ chiêu hồn mở cửa.

“Ta sống lâu như vậy, lần đầu tiên gặp được một con quỷ niệm chú chiêu quỷ.”

Nhìn Chung Khôi đứng chính giữa âm môn, niệm bùa chú rất ra dáng, Hamburger nhịn không được than thở, Ngân Bạch cũng ở bên cạnh đồng cảm gật đầu: “Nếu như cái này cũng có thể mở được quỷ môn quan, vô số người tu đạo sẽ phải nuốt hận tự vẫn.”

Theo tiếng tụng niệm của Chung Khôi, âm phong từ dưới mặt đất xoáy lên, gào thét cuốn mấy người vào giữa, không gian trên đỉnh đầu mọi người bị âm khí chiếm giữ, khí tức mù mịt che khuất ánh mặt trời, khiến bốn phía càng lộ ra lạnh lẽo u ám, âm phong càng xoáy càng mạnh, tay áo mọi người bị cuốn lên phát ra tiếng phần phật, gần như không đứng thẳng được, đều vội vàng ngưng thần tĩnh khí, giúp Chung Khôi bảo vệ cửa ra.

Không ngờ pháp chú lại có hiệu quả, Hamburger trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cửa địa ngục ở giữa bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra, đáng tiếc kỳ tích cuối cùng cũng không xuất hiện, âm phong sau khi xoay tròn thần tốc mấy vòng từ từ yếu đi, thấy bầu trời một lần nữa lại trong xanh, Hamburger thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, vuốt lông chim bị gió thổi tung, nói: “Chúc mừng ngươi, thất bại là mẹ của thành công*.”

(*Câu này chém ^^~)

“Vì sao không được?” Sau khi thấy chú ngữ thất bại, Chung Khôi nhíu mi, không cam lòng hỏi.

“Ngươi nên hỏi, sao ngươi lại cho là mình sẽ được?”

Kết quả thất bại nằm trong dự liệu, nên người ở đây ngoại trừ Chung Khôi ra, không ai thất vọng, thấy vẻ mặt hắn rầu rĩ, Ngân Bạch khuyên nhủ, Hamburger cũng hùa theo: “Ngươi coi quỷ môn quan là cửa chính của tiệm tạp hóa à, cả ngày đóng đóng mở mở?”

“Nhưng ngươi là tín sứ địa phủ, sao ngươi hỗ trợ cũng vô dụng?”

“Âm sứ cũng đâu phải vạn năng, ngươi có thể coi cái này giống như xuất ngoại được không anh bạn, ra vào là phải có thị thực, đóng dấu một lần thì có mất hiệu lực không, trừ phi ngươi cầm hộ chiếu miễn thị thực.”

“Thế sao ngươi ở địa phủ lâu vậy, vẫn chưa lấy được miễn thị thực à?”

Chung Khôi hỏi như vậy không phải muốn đâm chọc Hamburger, đơn thuần xuất phát từ hiếu kỳ, nhưng những lời này rõ ràng đâm bị thương lòng tự trọng của Hamburger, không nói hai lời, hất mông một cái, quay đầu bay đi, trong miệng chửi đệch đệch đệch, nếu có miễn thị thực, nó đã sớm phủi mông đi rồi, còn cả ngày lăn lộn theo thầy trò thần côn các người à?

Âm ưng không giúp, thách thức càng không thể nào thành công, Ngân Mặc cũng xoay người rời đi, chỉ có Tố Vấn ở lại, thấy Chung Khôi ủ rũ đứng đó, hắn tiến tới an ủi: “Cứu người còn có rất nhiều biện pháp, Mã tiên sinh không giúp đỡ, chúng ta có thể tìm Sơ Cửu hỏi xem sao.”

Sự tình đã đến nước này, cũng chỉ đành vậy thôi.

Âm phong đã qua, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi, thấy bùa vẫn còn dán trên âm vị, Chung Khôi đi tới, góc lá bùa bị gió thổi quăn lại, y có chút không cam lòng, ngồi xổm xuống, tay đặt lên bùa, nói: “Mở một cánh cửa thôi mà, lại thực sự khó đến thế sao?”

Vừa dứt lời, không gian vốn yên ắng đột nhiên nổi lên cuồng phong gào thét, một cánh cửa lớn tách khỏi tay Chung Khôi, từ từ mở ra trước mặt y, nhất thời âm khí ngút trời, ánh mặt trời bị sương đen hoàn toàn che phủ, bốn phía chợt rơi vào trạng thái âm u cực điểm, Chung Khôi không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy có cỗ sức mạnh cường đại túm lấy cổ tay mình kéo xuống bóng tối, y vội vàng lui về phía sau, muốn thoát khỏi sức mạnh từ âm phong, đáng tiếc y giãy dụa như bọ ngựa đá xe, dễ dàng bị âm khí xoáy ra từ quỷ môn cắn nuốt.

Tố Vấn mắt bất tiện, trong lúc gấp gáp không rõ lắm chuyện gì xảy ra, vội vàng vung roi mềm ra bắt lấy Chung Khôi, kêu lên: “Mau tới hỗ trợ!”

Ngân Mặc gần như chạy ngay trở lại cùng với lúc xảy ra tình hình, tung người nhảy vào vòng xoáy tối tăm kéo Chung Khôi, Ngân Bạch thì hóa về nguyên hình, ở phía sau kéo lấy em trai, Hamburger chạy tới ngay sau đó, vừa thấy tình trạng này, kinh hãi dựng cả lông trên đầu, kêu lên: “Quỷ môn quan mở rồi!”

“Mau mau cứu người!”

Ngân Bạch hất đuôi một cái, Hamburger bị quất phải, mất thăng bằng, ngã nhào vào vòng xoáy âm phong, Ngân Bạch kêu to về phía bóng tối: “Chung Khôi, mau túm lấy Hamburger!”

Chung Khôi đang bị âm phong cuốn vào trong không gian u ám, mơ hồ cảm thấy có vật rơi xuống, vội vàng đưa tay bắt lấy, vừa vặn túm phải nhúm lông trên đầu Hamburger, Hamburger bị đau, biến trở lại nguyên hình to lớn vốn thuộc về âm ưng, cõng Chung Khôi định bay trở lại dương gian, đáng tiếc quỷ môn quan lại đóng cửa vào đúng lúc này, âm phong cuộn xoáy điên cuồng, hóa thành một bàn tay vô hình, kéo bọn họ rơi xuống địa ngục.

Cùng lúc đó, người trên mặt đất bị âm phong tập kích, theo lệ khí cuồng phong đồng loạt ngã ra ngoài, đến khi bọn họ đứng vững trở lại, đại môn màu mực trước mắt kia đã tự đóng lại, âm phong dần tan, bốn phía một lần nữa khôi phục không gian yên ả ban đầu.

“Chung Khôi đâu?”

Tố Vấn bị âm phong xuyên qua, lạnh đến phát run, đứng lên chạy đến chỗ vừa rồi, đưa tay sờ thử, chạm tới chỉ là mặt đường rải nhựa cứng ngắc, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp phải tình huống này, vội vàng quay đầu hỏi Ngân Mặc.

“Bọn họ mở cửa địa ngục ra, đương nhiên là bị đưa vào địa ngục rồi.”

Ngân Bạch thu lại về cỡ rắn thú nuôi, bò lên cổ tay em trai, trả lời thay hắn: “Không cần quá lo lắng, bọn họ một là quỷ, một vốn thuộc về địa phủ, tình hình sẽ không tệ hơn chủ nhân nhà ta đâu, biết đâu có bọn họ ở đó, còn có thể giúp đỡ cho chủ nhân, ta cùng Ngân Mặc đi liên lạc với Chủ tịch trước, Tố Vấn, ngươi quay lại nói mọi chuyện cho Mã tiên sinh, xem hắn nói làm sao.”

Tố Vấn rời đi, chờ hắn đi xa, Ngân Bạch bảo Ngân Mặc đến gần âm vị, nhìn chằm chằm phương vị kia rất lâu, nhưng không nói lời nào.

“Có gì không ổn sao?” Ngân Mặc hỏi.

“Có, quỷ môn quan mở ra thế nào?” Ngân Bạch cười nhạt: “Chỉ bằng mấy đạo bùa của Chung Khôi?”

Chung Khôi có bao nhiêu cân lạng mọi người đều biết, đừng nói bùa y sao chép, cho dù là bùa của thiên sư chân chính, cũng không có khả năng mở được cửa âm phủ, nếu như đây là trùng hợp, vậy thì cũng quá trùng hợp rồi, đáng tiếc vừa rồi bọn họ bị tách khỏi Hamburger, Tố Vấn mặc dù cũng có ở đây, nhưng mắt lại không tốt, nên không ai biết ban nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Gió nhẹ thổi qua, vài tờ đạo bùa vàng rực bay đến trước mặt họ, là bùa Chung Khôi đã dùng, bị âm phong cuốn đến độ nát bét, thấy một mảnh vụn khá lớn trong đó, Ngân Bạch khẽ động trong lòng, lúc lắc đuôi, cuốn mảnh bùa rách vào tay Ngân Mặc.

Đạo bùa đã cháy rụi, bùa chú được sao chép bên trên trở nên mờ nhạt không rõ, hoa văn cháy vàng đè lên phù tự phía trên, dưới ánh mặt trời nhìn vào, hệt như nửa cái hoa tay.

Trương Huyền vẫn cho rằng sự khác nhau lớn nhất giữa âm dương hai giới là khác biệt giữa người và quỷ, nhưng bây giờ cậu phát hiện ra, kỳ thực sống hay chết mới là ranh giới lớn nhất của chúng — tựa như cậu cùng Trương Tam, cách nhau chỉ khoảng vài bước chân, cậu thậm chí có thể nhìn thấy cả tóc bạc không dễ thấy trên đầu người kia, lại không vượt qua được bức tường giữa sự sống và cái chết.

Con sông kia kéo ra khoảng cách giữa hai người, cũng cắt đứt ràng buộc của họ, tuy rằng họ vẫn giống như thật lâu trước đây — Đuổi quỷ trở về, sư phụ lười biếng chắp tay đi phía trước, tiểu đồ đệ đi phía sau, nghịch ngợm giẫm theo vết chân của sư phụ.

Cậu chính là từng bước giẫm lên vết chân của sư phụ mà lớn lên như thế, học được pháp thuật, khí phách làm người, còn có tác phong lười biếng khắc vào xương cốt của sư phụ.

Băng qua khu phố quạnh quẽ rất dài, trong vẻ trống trải Trương Huyền theo Trương Tam đến trước một gian phòng nhỏ tầm thường, Trương Tam đẩy cửa đi vào, tiếng kẽo kẹt khô rít vang lên, kéo suy nghĩ của cậu về, lúc này mới chú ý bọn họ có vẻ đã đi rất xa, bốn phía lác đác mấy dãy nhà cửa thấp nhỏ xám đen, lộ ra vẻ u ám khiến người ta khó chịu, thỉnh thoảng quỷ ảnh thoáng qua, rất nhanh lại bay xa — ở đây hình như ngay cả quỷ hồn cũng không muốn ở lại lâu hơn.

“Ta bây giờ đang ở chỗ này, đợi số người luân hồi.” Trương Tam đưa cậu vào, rất bình thản nói.

Trương Huyền liếc nhìn bày biện trong gian phòng, bài trí rất đơn giản, bàn ghế gỗ quá mức cũ kỹ, tỏa ra mùi mục nát quái dị. Ở giữa bàn có ngọn nến, ánh lửa màu lam le lói như quỷ hỏa nhảy nhót trước mắt, khí tức âm trầm, nhưng cũng là chỗ duy nhất trong toàn bộ ngôi nhà mang đến ánh sáng.

“Sư phụ…”

Nghĩ đến chuyện Trương Tam vẫn luôn sống ở chỗ tối tăm không ánh mặt trời này, trong lòng Trương Huyền đau buồn, thả Bé con xuống, khom lưng muốn hành lễ dập đầu, ai ngờ đầu gối cậu vừa mới chạm xuống đất, Bé con liền oa một tiếng khóc lên — thằng bé đang say ngủ đột nhiên mất đi chỗ dựa ấm áp, rất không vui túm quần áo Trương Huyền lắc loạn, lại giơ tay lên, làm tư thế muốn được ôm.

Sợ tiếng khóc của Bé con sẽ dẫn âm sai đến, Trương Huyền đành phải ôm lấy bé trước, vỗ lưng dỗ dành, tiếng khóc Bé con thấp xuống, lại vòng hai tay quanh cổ cậu, làm thế nào cũng không chịu bỏ.

Thấy Trương Huyền muốn lạy, tay Trương Tam vốn siết chặt, nhưng Trương Huyền giữa chừng lui lại khiến ông không thể không buông lỏng tay, trong mắt chợt lóe lên tàn nhẫn, nhẹ nhàng hỏi: “Con trai con?”

“Vâng, nó gọi là Bé con, sắp ba tuổi rồi.”

“Thời gian trôi thật nhanh, hồi ta mang theo con phảng phất như mới ngày hôm qua, nhưng chỉ chớp mắt con trai con đã lớn thế này.”

Tiếng thở dài truyền đến, mang theo thương cảm cùng quyến luyến nhàn nhạt, tâm tình Trương Huyền cũng không kiềm được bị tác động theo, ôm Bé con vào ngực, nói: “Sư phụ, chuyện kia…”

“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa, con người đều có mệnh, con sao lại tới nơi này?”

Sao lại tới nơi này, thành thật mà nói ngay cả bản thân Trương Huyền cũng chẳng biết tại sao, nếu đem mọi chuyện nói lại từ đầu, vậy thì quá dài, chỉ nói: “Một lời khó nói hết.”

“Xem ra đây là ông trời muốn cho chúng ta gặp lại môt lần.” Trương Tam bảo đệ tử ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ta sắp xong rồi, hai ngày nữa chính là ngày ta luân hồi, có thể gặp được con trước khi đi, cũng coi như hiểu rõ duyên phận giữa hai thầy trò ta.”

Ánh lửa lam chập chờn, chiếu lên gương mặt trước mắt lúc sáng lúc tối, nhưng cảm giác cởi mở tùy tính vẫn không thay đổi, ngoại trừ hai bên tóc mai hơi chút hoa râm, quỷ khí trên người khá nặng, so với hai mươi mấy năm trước Trương Tam cũng không có quá nhiều thay đổi, lúc nói chuyện khóe miệng hàm tiếu, tựa như chuyện không vui năm đó đã sớm ném ra sau đầu, chỉ nghĩ đến chuyện sống lại sau này.

Có thể thuận lợi tiến vào luân hồi, đây là một chuyện đại hỷ, ngồi đối diện với sư phụ, tuy rằng vẫn chưa thể thoát khỏi câu nệ do gặp lại sau khi xa cách, nhưng Trương Huyền cảm thấy khói mù vẫn luôn đè trong lòng không còn nặng như vậy nữa, mỉm cười nói: “Chúc mừng sư phụ!”

Trương Tam cười cười, có điều sắc mặt trắng bệch khiến cho nụ cười thay đổi ý vị, Bé con quay đầu nhìn ông một cái, lập tức nhăn mày, dường như sợ hãi lại một lần nữa dúi đầu vào vai Trương Huyền, mặc cho cậu dỗ dành, nhất định không quay đầu lại.

Trương Huyền không biết nhóc con lại làm sao, rõ ràng bình thường bé không kỳ cục như thế, bèn ôm lấy bé kiên quyết xoay đầu bé hướng mặt về phía Trương Tam, nói: “Gọi sư công.”

Bé con nhìn Trương Tam, quay đầu đi, bộ dạng không tình nguyện, cả buổi mới nhỏ giọng gọi: “Chào sư công.”

Trương Huyền rất không hài lòng, đang muốn dạy bảo bé, Bé con lại nhào vào ngực cậu, thấy thằng bé như vậy, Trương Tam cười gượng nói: “Đừng mắng nó, thằng bé còn quá nhỏ, nó bị bộ dạng của ta dọa sợ rồi.”

Bất kể lúc còn sống tu vi Trương Tam thế nào, ông bây giờ đã là quỷ, thân là quỷ mị, mặc cho hành động phóng khoáng xuất sắc hơn nữa, cũng không thoát khỏi phần quỷ khí âm trầm kia, con nít tầm tuổi như Bé con này cảm ứng cực mạnh, bé không thích cũng không ngạc nhiên, chỉ là Trương Huyền rất khó xử, phải biết rằng đẩy sư phụ vào tình trạng như ngày hôm nay, cậu khó có thể trốn tránh trách nhiệm.

“Sư phụ…”

Lời đến khóe miệng, lại cảm thấy bất cứ lời xin lỗi nào cũng đều dư thừa, vì vậy cậu lấy Tác Hồn Ti ra hai tay đưa lên, Trương Tam đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, lập tức cả cười.

“Ta là người sắp đi vào luân hồi, muốn những vật ngoài thân này còn có lợi ích gì?”

“Đây không phải đồ thuộc về con, trả lại cho sư phụ, coi như…”

Có Tác Hồn Ti, sau khi Trương Tam luân hồi đầu thai, tu đạo không cần phải làm lại từ đầu nữa, cũng có thể phù hộ cho ông kiếp sau gặp nhiều thuận lợi, làm vậy mặc dù có chút đầu cơ mưu lợi, nhưng cũng coi như là cậu hối lỗi vì tạo ra tổn thương cho Trương Tam, tương lai nếu âm sai truy ra, cùng lắm thì mình gánh trách nhiệm.

Nghe lời Trương Huyền nói, Trương Tam cầm Tác Hồn Ti vào tay cẩn thận xem kỹ càng, một lúc lâu, nói có phần cảm thán: “Nó từng theo ta rất nhiều năm, nếu nói không có tình cảm, thì đó là giả, thôi được, ta cứ mang theo nó trước, đợi đến lúc đưa con rời đi thì trả lại con.”

“Đưa con rời đi?”

“Đương nhiên phải đưa con đi, con còn sống, âm tào địa phủ không phải nơi con nên ở lâu.” Trương Tam cười nói: “Đừng lo, ta ở chỗ này đã lâu, rất quen thuộc các âm sai, chờ trời sáng đi hỏi thăm một chút, nghĩ cách cho con sớm rời đi.”

Trương Huyền nhìn nhìn ngoài phòng, bên ngoài đen kịt một màu, khiến cậu không nhịn được nghĩ, ở đây cũng có thể có thời khắc hừng đông sao?

Bên tai truyền đến tiếng ư hử, Bé con vừa yên tĩnh một hồi, lại bắt đầu lăn qua lộn lại, trong ngực cậu nhích tới nhích lui, Trương Huyền dắt theo thằng bé lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy bé thế này, không biết bé khó chịu ở đâu, Trương Tam lại nhìn ra, phì cười nói: “Nó đói bụng phải không? Trẻ con lúc đói bụng đều như vậy.”

Được nhắc nhở, Trương Huyền bừng tỉnh đại ngộ, hoàn cảnh sinh hoạt trước đây của Bé con chưa từng để bé phải chịu đói, có lẽ bản thân nhóc con cũng không biết nên làm sao để bày tỏ cảm giác đói bụng thì phải, nói thế, cậu cũng cảm thấy mình đói, giày vò lâu như vậy, cảm giác căng thẳng đã ngăn lại cảm giác đói, bây giờ bình tĩnh lại, lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang.

“Chờ ta một chút.”

Trương Tam đứng dậy đi tới phòng sát vách, chỉ chốc lát sau, đã bưng bát canh đi ra, đặt trước mặt họ, nói: “Ta ở đây chỉ có cái này, dùng tiên tì thảo nấu, uống nó trước để đỡ đói.”

Trương Huyền từng nghe nói đến loại tiên tì thảo này, tác dụng của nó tương đương với thuốc lá ở dương gian, đối với loài quỷ mà nói chỉ để hút hơi giết thời gian mà thôi, không ngờ nó còn có thể uống, chẳng qua bây giờ có còn hơn không, vội nói cảm ơn, đặt Bé con ngồi xuống băng ghế, bưng cho bé uống, nhưng Bé con ngửi một cái, liền rất chán ghét lắc đầu, tránh né.

“Con vâng lời cho chú!”

Đói bụng mà lại không ăn gì, ngay cả Trương Huyền cũng không biết Bé con xảy ra chuyện gì, trầm mặt xuống răn dạy bé, ai ngờ vừa mắng một câu, nhóc con liền mếu máo, dáng vẻ muốn khóc lên, Trương Huyền hết cách với bé, đành phải dỗ dành: “Vậy chú uống, lát nữa con kêu đói cũng không có ai để ý con nữa.”

“Huyền Huyền đừng uống.”

Cái tay nhỏ với tới, giống như muốn cản lại, Trương Huyền đẩy bé ra, bưng bát canh đến bên miệng, thấy đó là chất lỏng đặc sệt na ná cháo khoai môn, canh cháo lạnh buốt, nhưng lại tỏa ra mùi cực thơm, mê hoặc cậu thưởng thức, nhưng cậu mới chỉ uống hai hớp, đã nghe thấy Bé con ở bên cạnh lớn tiếng khóc lên, phản ứng vô cùng kỳ quái của thằng bé khiến tâm cậu khẽ động, nhịn xuống sức hấp dẫn từ hương vị ngọt ngào của canh cháo, đặt bát xuống, chuyển qua ôm Bé con.

“Không vừa miệng à?”

“Không, uống rất ngon.”

Trương Huyền ngoài miệng nói thế, nhưng không động đến bát cháo kia nữa, sau khi uống cháo cỏ xong đưa tới cảm giác lạnh buốt khiến cậu rất khó chịu, mượn cớ dỗ Bé con đẩy bát cháo ra, trong mắt Trương Tam lộ vẻ thất vọng, nhưng không khuyên nữa, ôn hòa nói: “Xem ra đồ ở cõi âm này không thích hợp với các con, vậy ta vẫn nên lập tức đi tìm âm sai ngay thì hơn, có thể cho các con về sớm một chút.”

“Cảm ơn sư phụ.”

Trương Huyền đứng lên muốn đi cùng Trương Tam, bị ông ngăn cản, nói: “Các con không phải quỷ, đi ra ngoài ngược lại sẽ gây chú ý, ta đi một mình được rồi, ở đây chờ ta quay lại, ngàn vạn lần không được đi lung tung, nếu gặp phải quỷ sai sẽ phiền toái.”

Trương Huyền đồng ý, Trương Tam đi khỏi, Bé con cũng theo đó yên tĩnh lại, một mình ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế lục túi vải, giống như muốn tìm đồ ăn, nhưng kết quả đương nhiên là khiến người ta thất vọng, bé lại ngẩng đầu nhìn nhìn bát cháo trên bàn, rướn người cầm bát qua, Trương Huyền tưởng là bé muốn uống, ai biết tay bé nghiêng một cái, ném cái bát sứ xuống đất, vỡ tan tành.

Hành động rõ là chán ghét, có điều lần này Trương Huyền không mắng bé, hỏi: “Thực sự ghét sư công đến thế sao?”

Bé con gật đầu, Trương Huyền cười khổ: “Người thành quỷ rồi, rất nhiều chỗ đều sẽ thay đổi.”

Nhưng bất kể Trương Tam trở thành hình dạng gì, hay đối với cậu thế nào đi nữa, cũng đều là sư phụ của cậu, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.

Đáng tiếc tâm tình này trẻ con không hiểu được, Bé con cúi đầu lầm bầm: “Chung Chung tiền bối là quỷ, thích Chung Chung tiền bối.”

“Quỷ với quỷ cũng không giống nhau, loại quỷ ngu ngốc như Chung Khôi, chú dám đánh cuộc khắp thiên hạ con không tìm được người thứ hai nữa đâu.”

“Vậy bao giờ chúng ta về nhạ ạ?” Bé con nhìn cậu: “Đói, muốn Hamburger.”

Nếu Hamburger nghe xong lời này, nhất định sẽ cảm động rớt nước mắt, nhưng rất đáng tiếc Bé con chỉ là muốn ăn gì đó mà thôi, Trương Huyền vốn định mắng bé đói còn đập vỡ bát, nhưng thấy thằng bé làm ra bộ dạng đáng thương, lại không đành lòng, an ủi: “Ngủ một lát đi, ngủ sẽ không đói nữa.”

Bôn ba lâu như vậy, cậu cũng mệt mỏi, sau khi gọi điện thông báo cho Nhiếp Hành Phong theo thói quen xong, liền nằm sấp ra bàn định chợp mắt một lát, lại bị Bé con túm lấy ra sức kéo: “Đừng ngủ, Huyền Huyền đừng ngủ!”

Cậu cũng chẳng muốn ngủ đâu, nhưng thật sự rất mệt, biết rõ Bé con ở bên tai la hét ầm ĩ, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào để ứng phó, trong mơ màng đột nhiên nghe thấy tiếng chuông, đó là tiếng chuông bạc đeo bên chân Bé con, tiếng vang mãnh liệt bên tai, chợt đánh thức cậu từ trong mộng ra.

Tỉnh lại, tiếng chuông theo đó cũng biến mất, Trương Huyền mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên là một đôi con ngươi nhuốm màu máu, có lẽ không ngờ cậu lại đột nhiên tỉnh dậy, trong con ngươi không hề che giấu lộ ra vẻ tàn nhẫn và tham lam thuộc về chủ nhân, Trương Huyền theo bản năng né về phía sau, lúc này mới phát hiện đôi con ngươi kia thuộc về Trương Tam — vừa rồi trong lúc cậu ngủ Trương Tam vẫn luôn theo dõi cậu từ đầu đến cuối, dựa vào thực sự quá sát, cậu gần như có thể ngửi thấy mùi hôi trên người âm quỷ cùng sát khí được che giấu tận lực.

Trương Huyền chú ý đến ngón tay hơi cong lên của Trương Tam, móng tay đen sì dài nhọn, giống như dao sắc đặt lên cổ cậu, nếu không có tiếng chuông cảnh báo của Bé con, động mạch trên cổ cậu có lẽ đã bị cắt đứt một cách dễ dàng.