Thiên Sư Chấp Vị Phần 3 - Phong Đô - Quyển 5

Quyển 1 - Chương 7




Kiều giận đùng đùng ra khỏi nhà, lên xe của mình, phóng ra ngoài, Nhiếp Hành Phong ở bên cạnh gọi hắn, bị hắn lờ đi.

Khi tức giận đã chiếm toàn bộ đầu óc, lý trí chỉ là hình thức, lúc này nói gì hắn đều nghe không vào, cũng không muốn nghe, hắn chỉ muốn trút hết bất mãn trong lòng, thông qua đủ mọi cách!

Toàn thân bởi vì vô cùng lạnh giá mà phát run, đó là sự khó chịu do âm linh xuyên qua thân thể tạo nên, nhưng nhiều hơn cả là do tức giận và không cam lòng, ngón tay siết chặt vô lăng, giống như sự cố chấp không muốn từ bỏ một vài thứ cũng như một vài người của hắn —  nếu chỉ cần nắm chặt thế này, người kia sẽ không thể rời khỏi cạnh hắn, hắn chẳng ngại gì dùng hết tất cả sức lực, cho dù sức lực ấy sẽ tạo thành phá hoại.

Đêm đã khuya, trên đường phố rất vắng xe cộ, chiếc xe con đâm ngang rẽ dọc, coi nơi này là thế giới của một người, đèn đỏ cũng bị Kiều bất chấp, đổi lấy là tiếng chửi mắng tức giận của các tài xế khác, hắn thò ngón giữa ra cửa sổ xe coi như đáp trả — pháp luật kỷ cương trong mắt hắn, chỉ là trò chơi của kẻ có tiền, từ nhỏ đến lớn hắn đã quen thuộc trò chơi này, vậy mà giờ đây hắn lại vì một người mà trói buộc chính mình, chỉ bởi hắn để tâm đến thái độ của người kia đối với mình, bị chửi bới, hắn thế mà lại không móc súng ra tuyên chiến, khiến hắn cũng có phần kính nể sức tự kiềm chế của mình.

Lại lao qua một đèn đỏ, nghe thấy tiếng phanh gấp truyền tới từ làn xe đối diện, Kiều thưởng thức khoái cảm kích thích đã lâu không có, nhanh như chớp, ý nghĩ đáng sợ nổi lên — kỳ thực hắn không cần kìm nén bản thân, nếu hắn muốn, chưa bao giờ không chiếm được, chỉ cần giam người kia ở một nơi không cho ai biết, vậy hắn sẽ vĩnh viễn thuộc về mình, sẽ không còn chuyện kết hôn xem mắt nào làm phiền lòng nữa, có người dám quấy rầy sự yên tĩnh của bọn họ, cứ trực tiếp thủ tiêu hắn, đây mới là chuyện mà mafia nên làm!

Bên cạnh truyền đến tiếng chuông điện thoại, Kiều mặc kệ, di động vang lên một hồi, sau khi ngừng lại, chưa được bao lâu lại vang lên lần nữa, cứ thế lặp lại vài lần, chứng tỏ tâm trạng lo lắng của người gọi đến.

Không thích tôi, thì đừng đối tốt với tôi, nếu đã trêu chọc tôi, thì cũng đừng mong toàn thân trở ra!

Nỗi bực tức cuối cùng chịu thua tiếng chuông bền bỉ, Kiều rướn người lấy điện thoại, đúng lúc này, trước mắt chợt lóe lên ánh sáng, ngọn lửa bốc lên không hề báo trước từ trước kính chắn gió bổ tới, Kiều cảm thấy không ổn, vừa quay đầu lại, đã phát hiện ngọn lửa gần ngay trước mắt, ánh lửa gầm thét, ở giữa là một vật thể có hình dạng đầu lâu, tựa như một con mắt bạc khổng lồ, trong nháy mắt nuốt cả hắn cùng chiếc xe vào trong lửa.

Trong lúc ngọn lửa xâm chiếm, khí tức âm lãnh mãnh liệt truyền đến Kiều, trước mắt hắn tối sầm, vội vàng dùng lực phanh xe, trong tiếng ma sát chói tai không ngừng của bánh xe, xe dừng lại, hắn lắc mạnh về phía trước, rồi nặng nề ngã trở lại, thần trí trong bóng tối hoảng hốt rất lâu, mới được chuông điện thoại gọi về.

Kiều lắc lắc đầu, sau khi thấy mình không sao liền ngồi thẳng lên, toàn thân tràn ngập lạnh lẽo, giống như đang ở giữa mùa đông giá rét, tay chân đều đông cứng, hắn cử động rất lâu, mới khiến mình từ từ bình thường lại, âm hỏa đã biến mất, chỉ có tiếng chuông vẫn đang liên tục vang lên bên cạnh, xe của hắn hơi nghiêng đỗ ở bên đường, đầu xe đâm vào lan can, cũng may không nghiêm trọng, chí ít so với tình trạng bây giờ của hắn, cũng coi như bình thường.

Kiều hạ kính xe xuống, gió ấm thổi tới, xua tan hàn khí trong xe, hắn lấy di động qua, vừa nối được đã nghe thấy giọng nói oang oang của Ngụy Chính Nghĩa truyền tới.

“Tôi gọi lâu như thế, sao không nghe máy?”

Kiều không nói gì, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ tiếng gào rú quen thuộc, Ngụy Chính Nghĩa mắng xong, dường như cảm thấy thái độ của mình quá dở, lại hạ giọng hỏi: “Vẫn đang giận đấy à? Này, tức giận cũng phải nghe điện thoại, còn không phải tôi nghĩ rằng cậu xảy ra chuyện, nửa đêm canh ba ra đường bão xe rất nguy hiểm, nếu cậu bị chộp tới cục cảnh sát, cũng đừng hi vọng tôi tới chuộc người!”

Vừa rồi hình như đã xảy ra chuyện.

Kiều sờ trán một cái, hắn bị tập kích, nhưng không rõ đối phương là ai, đầu óc mê man không thể cho hắn nhiều tin tức hơn, há miệng muốn nói chuyện, lại hắt hơi một cái trước, liền thuận miệng nói: “Tôi bị cảm.”

“Hả?” Sau ba giây trầm mặc, Ngụy Chính Nghĩa lại nhịn không được rống lên: “Cậu bị bệnh cũng nhanh thật đấy!”

“Tục ngữ các anh chẳng phải có câu bệnh tới như cái gì đổ đấy sao?”

“Như núi đổ, khó chịu thì đừng lái xe, bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi tới đón cậu.”

Rống xong, Ngụy Chính Nghĩa hỏi rất ân cần, ai ngờ Kiều nói: “Không biết, anh dùng GPS tra đi, nhanh lên chút, tôi khó chịu.”

Bão xe đến mức không biết mình ở nơi nào, bảo gã đi đón người còn phải tự mình tìm bản đồ, Ngụy Chính Nghĩa điên tiết lại muốn chửi người khác, thật muốn quát thêm hai câu nữa rồi cúp luôn điện thoại, chợt nghe Kiều nói thêm: “Sư huynh, nhớ mang theo chăn, tôi lạnh.”

Chỉ một câu nói này, đã khiến ý nghĩ định cự tuyệt của Ngụy Chính Nghĩa bay lên chín tầng mây, quay trở lại cầm chăn, hầm hừ mắng: “Tôi mắc nợ cậu! Tôi kiếp trước chắc chắn là mắc nợ cậu!”

Cúp điện thoại, Kiều tiện tay quẳng di động ra, hắn biết Ngụy Chính Nghĩa chẳng mấy chốc sẽ đến, Ngụy Chính Nghĩa là của hắn, là sư huynh của một mình hắn, khóe miệng cong lên thành nụ cười, hắn tàn nhẫn nghĩ, hắn sẽ không để bất cứ ai đoạt đi thứ thuộc về hắn!

Trong xe vang lên tiếng cười trầm thấp, Kiều hoảng hốt một hồi, mới phát hiện ra đó là mình đang cười, mắt bạc lướt qua kính chiếu hậu, kỳ quái chính là hắn lại không thấy mặt mình, hiện tượng quỷ dị, nhưng hắn lười xác nhận, trong lúc mơ màng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề buồn chán, quỷ thì không thể nào nhìn thấy mình trong gương, không biết bình thường Chung Khôi soi gương thế nào.

Ngày thứ hai Nhiếp Hành Phong vừa mới dậy đã nghe nói Kiều bị bệnh, Ngụy Chính Nghĩa đang chăm sóc hắn, làm bữa sáng xong lại chạy vào phòng bếp nấu canh gừng, từ xa đã ngửi thấy vị cay của gừng già, Hamburger lại gần bên tai Nhiếp Hành Phong mách lẻo, thế là chưa cần đến hai phút Nhiếp Hành Phong đã biết tiền căn hậu quả — lúc Kiều lái xe hóng gió bị lạnh, nhiệm vụ hầu hạ liền rơi xuống đầu Ngụy Chính Nghĩa, mùa này khí hậu lúc nóng lúc lạnh, người đổ bệnh rất nhiều, cảm mạo chẳng lạ gì, huống chi Kiều đổ bệnh chỉ sợ có bảy phần là bốc phét.

Một câu cuối cùng Nhiếp Hành Phong cho rằng Hamburger nói không sai, song nghĩ đến biểu hiệu khó chịu của Kiều sau khi đụng phải oán linh tối hôm qua, anh vẫn có chút lưu tâm, muốn tới xem hắn, bị Ngụy Chính Nghĩa cản lại, bưng canh gừng vừa nấu xong từ trong bếp chạy ra, nói Kiều giờ đang ngủ, hắn chỉ bị cảm vặt, nghỉ ngơi một ngày là được, không cần lo lắng.

Nhiếp Hành Phong có việc phải xử lý, cũng không hỏi thêm nữa, dù sao với Kiều mà nói, có Ngụy Chính Nghĩa ở bên, còn hơn bất cứ ai khác.

Ăn sáng xong, Nhiếp Hành Phong muốn ra ngoài, Chung Khôi đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: “Anh không phải là đi gặp Mã tiên sinh đấy chứ? Tôi đi cùng anh, biết đâu có thể giúp được gì.”

Nhiếp Hành Phong kinh ngạc nhìn y, không ngờ cái tên nhìn có vẻ thần kinh thô này cũng có một mặt tỉ mỉ, anh quả thực có dự định như thế, tối hôm qua mấy câu nói của Tiêu Lan Thảo lại thêm nhắc nhở của Hamburger khiến anh hiểu rằng xông vào con đường quỷ môn quan kia không dễ, anh cần người khác trợ giúp, mà trực giác nói cho anh biết, Mã Linh Xu có thể làm được.

Hai người tới Mã gia, xe Mã Linh Xu đỗ ở bên ngoài, Chung Khôi nhỏ giọng nói: “Tôi vừa gọi điện liên lạc với Tố Vấn, anh ấy nói Mã tiên sinh đang ở nhà, tôi gõ cửa hộ anh, dù sao anh ấy cũng chẳng thể cứ một mực không cho trợ lý của mình vào cửa đúng không?”

Chuyện không nan giải như Chung Khôi nghĩ, Nhiếp Hành Phong sau khi ấn chuông cửa, cửa rất nhanh đã mở ra, Tố Vấn mời họ đi vào, nói Mã Linh Xu đang ở thư phòng chờ họ.

Vẫn như ngày thường, Mã Linh Xu mặc bộ quần áo ở nhà bình thường, nhàn nhã dựa trên ghế salon thưởng thức trà, nỗi lo âu của Nhiếp Hành Phong và sự nhàn tản giờ phút này của hắn tạo thành hai mặt đối lập mạnh mẽ, hắn mời Nhiếp Hành Phong ngồi xuống, lại bảo Tố Vấn chuẩn bị trà bánh, hỏi Nhiếp Hành Phong: “Anh muốn uống trà hay cà phê?”

“Tôi không tới để uống trà, Mã tiên sinh.”

Chuyện khẩn cấp, Nhiếp Hành Phong không hàn huyên, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Trương Huyền mất tích, tôi nghi ngờ cậu ấy tới cõi âm, hy vọng anh có thể giúp đỡ, giá cả tùy anh yêu cầu, tôi sẽ tận lực tối đa để thỏa mãn.”

“Tôi chỉ có yêu cầu duy nhất chính là anh đừng tới nhờ tôi, Hành Phong.” Mã Linh Xu khoanh hai tay, rất tự nhiên đặt lên đầu gối, mỉm cười nói với anh: “Sự việc đại khái tôi đã được nghe nói, nếu tôi có thể giúp đỡ, hôm qua đã giúp rồi, nhưng chuyện này vượt quá phạm vi năng lực của tôi.”

“Đến bây giờ anh vẫn không chịu thừa nhận mình và Nam Xuyên Mã gia có quan hệ hay sao?”

Sớm biết hắn sẽ nói như vậy, Nhiếp Hành Phong không khoan nhượng, nói: “Tâm lý không muốn quan tâm của anh tôi hiểu, nhưng anh thực sự cho rằng như vậy có thể giải quyết vấn đề sao? Oán linh Mã Ngôn Triệt đã ra ngoài làm loạn, nếu không kịp ngăn cản, những nhân sĩ tu đạo này sẽ không chỉ đối phó với hắn, mà còn cả anh nữa, mặc dù mọi người không biết quan hệ của anh và Mã Ngôn Triệt, nhưng tin rằng để giữ mạng, bọn họ không ngại làm ra bất cứ chuyện quá đáng nào, giống như bọn họ đã làm với Bé con.”

Mã Linh Xu rũ mi nghe Nhiếp Hành Phong nói xong, không lâu sau, hắn phát ra tiếng cười khẽ: “Anh đang uy hiếp tôi sao? Vì giữ mạng, nhất thiết phải hợp tác với anh?”

“Nếu anh cho rằng đây là uy hiếp, vậy nó là thế, nhưng anh cũng có thể hiểu là liên thủ.”

“Mà tại sao nói thật lại chưa từng có ai tin tưởng nhỉ? Tôi không phải người trong Mã gia, câu này tôi đã nói rất nhiều lần rồi.”

“Tôi không tùy tiện nghi ngờ người khác, nếu muốn chứng mình anh thực sự không có quan hệ gì với Mã gia, vậy xin hãy nói cho tôi biết mục đích anh cố ý đưa Tiêu Lan Thảo vào núi sâu.”

Mày kiếm Mã Linh Xu nhướng một cái, lần này hắn thu lại tươi cười, nói: “Là trùng hợp.”

“Được, chúng ta coi nó là trùng hợp, vậy lần thứ hai anh tới khe núi, chuyển chỗ thi thể chết cháy cùng đầu lâu để mai táng cũng là trùng hợp sao? Không có lý do, ai lại cố ý chạy vào khe núi vì một người không thân không quen truy điệu mai táng?”

Mã Linh Xu trầm mặc không nói, Nhiếp Hành Phong lại tiếp tục: “Xin đừng phủ nhận chuyện này không phải anh làm, biết thi thể bị thiêu trong sơn cốc chỉ có hung thủ, anh, Tiêu Lan Thảo, tôi và Trương Huyền còn có Hamburger, hung thủ sẽ không mai táng thi thể bị thiêu, tôi và Trương Huyền không làm, Tiêu Lan Thảo và Hamburger cũng không lý do gì để lừa gạt chúng tôi, nơi đó địa điểm hoang vu, thi thể chết cháy rất khó bị phát hiện, cho dù có người phát hiện, phải làm cũng là báo cảnh sát chứ không chôn thi thể, cho nên chỉ còn lại một mình anh, cũng chỉ có anh có lý do và khả năng, tôi nói không sai chứ Mã tiên sinh?”

Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, Chung Khôi ở ngoài cửa nghe đến sốt ruột, muốn xông vào hỏi giúp, bị Tố Vấn cản lại, ý bảo y đừng manh động, chợt nghe Mã Linh Xu nói: “Anh nói không sai, mai táng bọn họ quả thực là tôi, lại nói tôi cùng Mã gia có chút sâu xa, không đành lòng nhìn thấy hậu nhân của họ phơi thây trong khe núi, mới làm vậy, có điều oán khí của oán linh không tiêu tan, ra ngoài báo thù khắp nơi là việc ngoài dự liệu của tôi.”

Nhìn nét mặt bình tĩnh của người đàn ông, Nhiếp Hành Phong rất muốn biết hắn thật sự không ngờ tới chuyện oán linh báo thù, hay cố ý cho hắn cơ hội này.

“Nếu anh sớm nói ra chân tướng, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều thảm án như thế này.” Anh lạnh lùng nói.

“Tôi không nghĩ vậy, Hành Phong, anh chỉ đang dùng nguyên nhân kết quả của giả thiết để khẳng định chuyện vẫn chưa xảy ra, còn tôi  nghĩ ngược lại, bất cứ chuyện gì xảy ra và kết thúc đều có lý do tồn tại của nó, rất nhiều thời điểm, sự việc cũng sẽ không vì anh dự liệu từ trước mà thay đổi quỹ đạo của nó, điều gì nên tới rồi cũng sẽ tới, cho nên, thay vì lo sợ bất an đối với chuyện chưa xảy ra, sao anh không lập tức giải quyết xong vấn đề đang phải đối mặt?”

Lời này nghe có vẻ như vài phần có lý, Nhiếp Hành Phong im lặng một lát, hỏi: “Vì thế, anh không định giúp tôi?”

“Anh cho là tôi giúp anh, anh liền có thể đến cõi âm giúp Trương Huyền chăng?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Sao anh lại cho rằng Trương Huyền cần sự trợ giúp của anh mới có thể chuyển nguy thành an, vì sao anh tự đại đến mức cho rằng nếu không có anh, cậu ấy chắc chắn không thể nào giải quyết được hoàn cảnh khó khăn trước mặt?”

Giọng điệu hùng hổ dọa người, Chung Khôi nghe thấy không nhịn được, muốn lao vào, bị Tố Vấn kéo lại lôi sang một bên, Tố Vấn không biết chủ nhân vẫn luôn luôn vui vẻ hòa nhã sao hôm nay nói chuyện lại sắc bén như thế, nhưng hắn nghĩ nếu chủ nhân đã nói thế, thì khẳng định có lý do của ngài ấy.

Nhiếp Hành Phong không phát cáu như Chung Khôi, yên lặng nghiền ngẫm lời Mã Linh Xu, nói: “Tôi chưa từng nghĩ như vậy, nhưng là người yêu, khi Trương Huyền rơi vào nguy hiểm, tôi mong muốn được ở bên cạnh cậu ấy, cùng cậu ấy vượt qua.”

“Trên đời này không có bất cứ ai có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, bất kể là người thân, tình nhân, anh em, thầy trò, hay là bạn bè, tôi không biết pháp lực Trương Huyền rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ trước khi gặp anh, một mình cậu ta cũng từng lẻ loi đối mặt với rất nhiều chuyện nguy hiểm, nếu lúc đó cậu ta có thể làm được, vậy tại sao bây giờ lại không thể? Chẳng ai cần phụ thuộc hay ỷ lại vào người khác, anh nghĩ như vậy, là bởi vì anh quá coi trọng cậu ta, quá lo được lo mất, trái lại mất đi sự tín nhiệm quan trọng nhất, tín nhiệm ngoại trừ hiểu và quan tâm bao dung, còn có sự thừa nhận đối với năng lực của cậu ta, đây mới là việc một người yêu như anh nên làm nhất, nơi không có anh, cậu ta vẫn có thể giải quyết mọi chuyện rất ổn, bởi vì cậu ta là Trương Huyền.”

Người đàn ông nhìn nhận sự việc rất sắc bén, dễ dàng nói ra điều thực sự sợ hãi trong nội tâm Nhiếp Hành Phong, lời nói đĩnh đạc, trong lúc giảng giải đã xua tan đám mây đen bao phủ trong lòng anh, từ sau khi Trương Huyền mất tích, nỗi lo lắng bàng hoàng dồn nén trong lòng anh dường như lập tức buông lỏng xuống không ít, ngẩng đầu nhìn về phía Mã Linh Xu, người đàn ông thu hồi nụ cười khôn khéo hiểu đời, dùng vẻ mặt thẳng thắn nhìn anh, giống như coi anh là hậu bối của mình dần dần dạy bảo.

“Tôi nên làm thế nào?” Trong lúc vô ý, anh lộ ra vẻ mê man yếu thế hiếm thấy trước mặt nam nhân.

“Làm việc anh vẫn đang làm.”

Mã Linh Xu đi tới, dẫn anh đến trước gương đối diện, chỉ chỉ người trong gương nói với anh: “Nhìn bộ dạng của anh bây giờ, đâu còn vẻ ung dung đường hoàng thuộc về Nhiếp Hành Phong nữa? Anh lo lắng cho Trương Huyền, kỳ thực nói trắng ra là mất tự tin vào bản thân, ở nơi không có Trương Huyền, anh không thể giữ cho đầu óc tỉnh táo để xử lý việc anh phải làm, cho nên không phải là cậu ta không thể rời bỏ anh, mà là anh không thể rời bỏ cậu ấy, anh có dám đánh cuộc với tôi, tình trạng của cậu ấy lúc này nhất định tốt hơn anh?”

Nhiếp Hành Phong nhìn bản thân trong gương, trước khi ra ngoài anh có chú ý chỉnh trang, cho nên quần áo tóc tai vẫn gọn gàng như bình thường, đây là lễ nghi cơ bản nhất anh được tiếp nhận giáo dục từ bé, cho dù tình trạng gay go hơn nữa, anh cũng sẽ không để mình sa sút, nhưng Mã Linh Xu chỉ liếc mắt đã nhìn ra anh dùng sự chỉn chu tỉ mỉ để che giấu hoảng loạn, kỳ thực không cần Mã Linh Xu nói, anh cũng biết tình hình của mình lúc này tệ hại biết bao nhiêu, Trương Huyền biến mất làm rối loạn tất cả tiết tấu sinh hoạt của anh, cử chỉ nhìn có vẻ bình tĩnh ung dung, chỉ để che giấu tâm tư không biết làm thế nào.

Anh biết Mã Linh Xu nói không sai, với tính cách của Trương Huyền, bây giờ chắc chắn tốt hơn mình, hoàn cảnh gian khổ nguy hiểm hơn nữa, người kia cũng có thể dùng tâm thái lạc quan để đối mặt, đây kỳ thực cũng là chỗ bản thân yêu nhất ở cậu.

Tươi cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt Nhiếp Hành Phong, nhìn chăm chú vào Mã Linh Xu phản chiếu trong gương, anh nói: “Không nhìn ra anh còn hiểu rõ Trương Huyền hơn tôi.”

“Đó là…”

Mã Linh Xu liếc ánh mắt qua, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Nhiếp Hành Phong không nghe thấy, muốn hỏi kỹ lại, vai bị vỗ vỗ, Mã Linh Xu nói: “Nếu anh cho mình là người thắng, vậy thì đừng bao giờ biểu lộ ra thái độ của kẻ thất bại, Trương Huyền có vận mệnh cậu ấy phải đối mặt, anh cũng có con đường phải đi thuộc về mình, giống như Trương Huyền còn đang bên cạnh anh, tập trung làm xong chuyện hiện tại của anh, hết thảy đều có thể xoay chuyển, như thế anh mới có thể thực sự giúp đỡ cậu ấy.”

Vấn đề hiện đang xử lý, đó không phải là chuyện của Mã Ngôn Triệt sao?

Nhiếp Hành Phong hỏi: “Ý anh à giữa chúng có liên quan?”

“Lẽ nào anh cho rằng chúng không có liên quan?”

Bị hỏi lại, Nhiếp Hành Phong trầm mặc một chút, Mã Linh Xu xoay người lấy một quyển sách đưa cho anh, nói: “Anh có thể làm được, nhưng phải nhớ kỹ — bất kể anh muốn làm thế nào, nhất thiết đều phải nhớ điều anh muốn làm là gì.”

Hình vẽ cá âm dương rất lớn đập vào mắt Nhiếp Hành Phong, là quyển “Thiên Nhãn” Chung Khôi vẫn luôn xem kia, Tố Vấn còn từng nhờ anh mang sách trả cho Chung Khôi, nhưng xe của anh bị lửa thiêu hủy, sách cũng bị đốt cùng, không biết dụng ý của Mã Linh Xu cho mình quyển sách này là gì, anh kinh ngạc nhận lấy, sau khi nói cảm ơn liền cáo từ rời khỏi.

Mã Linh Xu tiễn Nhiếp Hành Phong ra ngoài, đến cửa cười nói: “Có lẽ anh có thể đốt thêm chút tiền giấy với đạo bùa, đối với Trương Huyền mà nói, mấy thứ này còn hơn xa nỗi lo lắng của anh dành cho cậu ta.”

Người này thật sự vô cùng hiểu Trương Huyền, thậm chí hắn có thể thấu hiểu ý nghĩ và nỗi sợ hãi của mình, nếu hắn là địch thủ, Nhiếp Hành Phong nghĩ vậy nhất định sẽ làm người ta rất đau đầu, anh quay đầu, muốn nhìn kỹ nét mặt của nam nhân, cửa chính đã đóng lại trước mặt anh.

Mã Linh Xu tiễn Nhiếp Hành Phong đi, cười tủm tỉm quay lại phòng khách, đối diện đúng lúc nhìn thấy Chung Khôi chạy tới, hắn chào hỏi, nói: “Sắp xếp đồ cho tôi một chút, tôi muốn tới công ty.”

Chung Khôi không nhúc nhích, bước chân chuyển đến phòng thay quần áo của Mã Linh Xu dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mã tiên sinh, tôi vẫn luôn rất kính trọng ngài!”

Cuộc đối thoại giữa Mã Linh Xu và Nhiếp Hành Phong Chung Khôi nghe không sót một chữ, mặt của y bởi vì kích động mà căng hồng, cắn chặt môi dưới, khiến cho má lúm đồng tiền hai bên càng hiện rõ, tức giận trợn mắt nhìn Mã Linh Xu rất lâu, mới lại nói: “Bất kể ngài làm gì, tôi đều cho là đúng, ngài làm việc nhất định có ý tưởng của ngài, nhưng ngài không nên lừa dối Chủ tịch, còn khoanh tay đứng nhìn!”

“Chung Khôi!”

Tố Vấn sợ những lời này chọc Mã Linh Xu mất hứng, ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc, bị Mã Linh Xu ngăn lại, đến gần Chung Khôi, lồng ngực Chung Khôi phập phồng dữ dội, biểu đạt đầy đủ sự bất mãn của y thời điểm này, điều này khiến Mã Linh Xu không nhịn được hỏi: “Tôi đâu có lừa dối Hành Phong?”

“Chủ tịch lúc này tâm thần bất định, mới bị ngài dắt mũi, nhưng tôi nhìn ra được, ngài giải thích nhiều như vậy, lý do chỉ có một — ngài không muốn hỗ trợ! Những lời này của ngài nghe rõ ràng đâu ra đấy, nhưng tất cả đều là lý luận suông, bạn bè có chuyện, lẽ nào cần nhất không phải là sự giúp đỡ hay sao? Mạnh miệng thì ai chẳng nói được, nhưng có thể giải quyết vấn đề gì chứ?”

Nghe đến cuối, Mã Linh Xu nở nụ cười: “Trợ lý nói chuyện với cấp trên thế này tôi vẫn là lần đầu tiên gặp phải, cậu biết nói như vậy hậu quả sẽ ra sao không?”

“Tôi biết, cảm ơn ngài trước nay vẫn luôn cất nhắc tôi, có điều sau này tôi sẽ không còn cơ hội theo ngài học tập nữa.”

Chung Khôi nói xong liền đi, Tố Vấn vội vàng ngăn y, Mã Linh Xu cũng gọi y lại, nói: “Tôi cũng chưa nói muốn đuổi cậu…”

“Là tôi bỏ anh! Loài động vật máu lạnh vô tâm vô phế lại không có tình cảm như anh, tôi không muốn làm việc cùng anh nữa!”

Đây có lẽ là lời nói nặng nhất của Chung Khôi cho đến nay, tính cách Chung Khôi luôn luôn cẩu thả, cho dù đối mặt với kẻ gián tiếp hại chết mình, y cũng không quá để trong lòng, nhưng con người chính là như vậy, càng là người mình thân nhất, kính trọng nhất, càng không thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm và khuyết điểm của hắn, bởi vì quá để ý, trái lại yêu cầu càng khắt khe hơn, vừa nghĩ đến chuyện Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền gặp nguy hiểm, Mã Linh Xu rõ ràng có thể giúp đỡ lại khoanh tay đứng nhìn, y liền không thể nén được tức giận, người lãnh huyết vô tình như thế, y không thể nào làm việc cùng hắn.

Mã Linh Xu không ngăn cản Chung Khôi nữa, mặc y giận đùng đùng đi ra cửa, mới nói: “Trên đời này không có chuyện gì là vĩnh hằng, bây giờ các cậu là bạn bè, nói không chừng sau này các cậu sẽ trở thành kẻ địch, cho dù là thế, cậu vẫn muốn giúp sao?”

“Chuyện sau này là của sau này, chỉ cần bây giờ là bạn bè, bọn họ gặp nạn, tôi không thể ngồi ngoài nhìn!”

Chung Khôi không quay đầu lại đi ra ngoài, Tố Vấn không biết ý nghĩ của Mã Linh Xu, đứng ở cửa chờ hắn căn dặn, Mã Linh Xu thở dài, phất phất tay về phía hắn: “Ngươi đi theo xem đi, đừng để đồ ngốc kia làm ra chuyện gì điên rồ.”

Tố Vấn cũng đi, chỉ để lại Mã Linh Xu một thân một mình trong phòng khách, nghĩ đến lời mắng của Chung Khôi, hắn thấp giọng cười lên, giơ tay vuốt ve thiếp ly hồ trên giá sách.

“Không hổ là người nhà các ngươi, linh cốt bóp nát rồi, mà niềm quyết tâm và sự bốc đồng kia vẫn không loại bỏ hết được, đến quá gần đám người Trương Huyền cũng không phải là chuyện tốt, nhưng nếu đây là con đường y chọn cho mình, vận mệnh của y hãy cứ để y tự nắm giữ đi.”

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cảm giác được cương khí sát phạt cường đại, Mã Linh Xu rút tay từ thiếp ly hồ về, xoay người lại, liền thấy một nam nhân ăn mặc đen tuyền xuyên qua cửa chính đóng chặt, từ bên ngoài đi vào, mỗi bước hắn đến gần, cỗ khí tức giết chóc lại tăng thêm một phần, ép thẳng tới trước mặt Mã Linh Xu.

Gương mặt cương nghị ổn trọng cực giống Nhiếp Hành Phong, nếu không phải thân hình mờ nhạt, hắn trông chẳng khác nào Nhiếp Hành Phong, Mã Linh Xu lại coi hắn như vô hình, chuyển đến ghế salon ngồi xuống, đưa tay muốn lấy chén trà, khẽ vang lên tiếng bụp, chén trà trước mặt hắn bị lệ khí chấn thành mảnh nhỏ.

“Hình như ngươi đã quên rằng chúng ta đang hợp tác.”

Người đàn ông mở miệng, giọng nói ken két như tiếng kim loại, khiến cho người nghe rất khó chịu, chân mày Mã Linh Xu cau lại không dễ thấy, bình tĩnh hỏi lại: “Ta có làm chuyện gì trái với ước định ư?”

“Ngươi rất lưu tâm bọn chúng, đừng quên, năm đó là ai đã hại ngươi, ngươi muốn báo thù, chỉ có thể hợp tác với ta!”

Người đàn ông lại đi về phía trước hai bước, dưới ánh mặt trời hình dáng của hắn rõ hơn vài phần, vóc người khôi ngô rắn rỏi, nhìn từ phía sau, giống hệt bản sao của Nhiếp Hành Phong, chỉ là sát khí trên người hắn quá nặng, cũng lạnh lùng hơn, lúc nói chuyện bàn tay nắm chặt, giống như nếu Mã Linh Xu trả lời không thỏa đáng một cái, sẽ không chút do dự động thủ với hắn.

Đối mặt với kẻ kia, Mã Linh Xu chẳng ngại ngần chút nào, lại cầm một cái chén nguyên vẹn, chậm rãi uống, nói: “Những chuyện kia không cần ngươi nhắc nhở, ta nhớ rất rõ ràng, việc hợp tác cũng là ngươi tìm đến ta, ngươi không thích cách làm của ta, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy bỏ.”

“Ngươi đừng quá kiêu ngạo, cho dù ngươi có sinh mạng vĩnh hằng, cũng không có nghĩa là ngươi giết không chết!”

“Ta biết, thiên hạ này không có người nào mà thần Sát Phạt giết không chết.” Mã Linh Xu phát ra tiếng cười khẽ: “Nhưng nếu lạm sát kẻ vô tội, vậy thì không còn là thần nữa, mà cho tới nay, ta hình như vẫn chưa từng làm chuyện ác gì khiến cho ngươi phải giết ta đâu nhỉ?”

Sát khí chợt áp sát, cho thấy nội tâm đang tức giận của nam nhân, thấy chén trà trong tay lại xuất hiện vết nứt, Mã Linh Xu nhún nhún vai, đặt chén xuống, nghiêm mặt nói: “Ta đã rõ, ta sẽ phối hợp với ngươi, ngăn chặn Nhiếp Hành Phong, để ngươi đối phó với Trương Huyền.”

“Trương Huyền?” Nam nhân phát ra tiếng hừ lạnh: “Hắn hoàn toàn không xứng để ta ra tay, Nhiếp Hành Phong mới là đối thủ của ta, hắn đã không có tư cách làm thần Sát Phạt, thì hắn không cần tồn tại trên nhân thế nữa.”

“Phải phải, ta vô cùng chờ mong được chứng kiến ngày nào đó các ngươi đối mặt.”

Giống như bất mãn với thái độ thờ ơ của Mã Linh Xu, nam nhân lạnh lùng nói: “Đừng quên ngươi đang hợp tác với ai!”

Bóng dáng hắn từ từ mờ nhạt, thân hình tiêu tan trong ánh kim quang, chỉ để lại một phòng toàn sát khí, cảm nhận được sự phẫn nộ cùng tùy tiện của hắn, Mã Linh Xu khẽ mỉm cười, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ bỡn cợt.

“Hình như ngươi cũng đã quên, ngươi đang cùng ai hợp tác.”

Chung Khôi rời khỏi Mã gia, chạy một mạch đến chỗ rất xa mới dừng bước, điều chỉnh tâm trạng một chút, gọi điện thoại cho Hamburger, hẹn gặp nó ở trên đường Trương Huyền mất tích.

Bỏ điện thoại xuống, quay đầu thấy Tố Vấn theo tới, y nói: “Anh không cần khuyên tôi, tôi sẽ không trở về nữa đâu.”

“Không, tôi chỉ tò mò về cửa địa ngục các cậu nói.” Tố Vấn đến gần, hỏi: “Tôi đi cùng không ngại chứ?”

Tố Vấn là người tu đạo, có hắn theo, Chung Khôi thấy có thể giúp đỡ được, nói: “Miễn là anh không sợ bị Mã tiên sinh mắng.”

“Ngài ấy từ trước đến giờ chưa từng mắng tôi, ngài ấy là người tốt, chỉ là về thái độ xử lý mọi chuyện, ngài ấy không giống người bình thường cho lắm.”

Nhớ tới xích mích vừa rồi, Chung Khôi thở dài: “Tôi cũng từng cho rằng anh ấy là người tốt.”