Thiên Sư Chấp Vị Phần 3 - Phong Đô - Quyển 5

Quyển 1 - Chương 3




Cảnh sát rất nhanh đã chạy tới, sau khi phát hiện tử trạng của Tống Trường An giống hệt Tần Phong, bọn họ lập tức gọi điện thoại liên lạc với Tiêu Lan Thảo, tiếp theo là khám xét hiện trường, làm ghi chép cho những người ở đây, về phần tài xế xe tải, bởi vì trên đường không để lại bất cứ dấu vết thương vong nào do va chạm, đầu xe mặc dù hơi lõm một chút, nhưng không đến mức gây thương tích, vì thế sau khi cảnh sát hỏi anh ta mấy vấn đề đơn giản, liền cho hay anh ta có thể rời đi.

Tài xế chưa hết hoảng hồn, vẫn không thể hoàn toàn tiếp thu sự thực là đã đâm vào người lại không tìm thấy thi thể, có điều không xảy ra chuyện gì là may mắn lớn nhất, anh ta nói cảm ơn, xoay người muốn trở lại xe, Nhiếp Hành Phong chặn anh ta lại, hỏi: “Anh xác định vừa rồi có người đâm vào xe?”

Trên mặt tài xế lộ vẻ do dự, sau khi bị vặn hỏi mấy lần, chính anh ta cũng có chút hỗn loạn: “Có lẽ vậy, nhưng tốc độ bọn họ xông tới quá nhanh, tôi chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng người, sau đó chợt nghe rầm một tiếng…”

Giống như khi anh ta nói trước mặt cảnh sát, Nhiếp Hành Phong từ bỏ việc truy hỏi, chờ tài xế rời khỏi, anh đứng trên khoảng đất trống kia yên lặng nhìn chằm chằm, muốn biết việc Trương Huyền biến mất có giống như những chuyện mình trải qua trong yểm mộng không, trong lúc nguy cấp, tự mình di chuyển đến không gian an toàn?

Nếu là thế, vậy anh sẽ phải tới chỗ vị Sơ Cửu đại nhân kia xin chỉ bảo một chút.

Lãnh ý hiện lên trong mắt Nhiếp Hành Phong, nhưng sau khi cảm giác được có người đến gần, anh che giấu đi, để cho mình giữ được trạng thái bình tĩnh.

Tới gần là Trương Chính, vừa rồi hắn đã nhìn thấy tất cả, trông dưới mặt đất, lo lắng nói: “Sao có thể như vậy? Ở đây âm thế này, Trương Huyền sẽ không việc gì đấy chứ?”

Nhiếp Hành Phong khẽ động trong lòng, anh có thể cảm giác thấy vùng này khí tức âm u, còn cho rằng do oán linh xuất hiện tạo thành, nghe Trương Chính nói, anh hỏi: “Cậu nói nơi này rất âm?”

“Đúng vậy, nhìn từ phương vị, chỗ này thuộc về âm vị, là nơi đất tốt để chọn mồ mả…” Nói nửa chừng, Trương Chính nhìn Nhiếp Hành Phong, trò chuyện về phong thủy vào lúc này, tựa hồ rất kỳ quái, vội vàng nói: “Có điều vận số Trương Huyền luôn luôn rất tốt, cho dù có hung hiểm, cậu ấy cũng sẽ gặp dữ hóa hành.”

Nhiếp Hành Phong còn muốn hỏi tiếp, đối diện truyền đến tiếng kêu la cứu mạng của Tạ Phi, Trương Chính không tiện nói thêm nữa, vội vã tạm biệt Nhiếp Hành Phong, nói: “Tôi sẽ nghĩ cách tìm ra hành tung của Trương Huyền, nếu có tin tức, xin hãy liên lạc với tôi.”

Nhiếp Hành Phong nói cảm ơn, không lâu sau, Tiêu Lan Thảo lái xe tới, trước tiên hỏi han qua loa cấp dưới về quá trình xảy ra vụ việc, sau đó chạy tới, nói với anh một cách vô cùng cảm thán: “Cậu em họ nói không sai, anh cùng Trương Huyền tụ lại với nhau, đúng là rất có thể làm ra chuyện, vụ Tần Phong chưa được bao lâu, thì lại có người xảy ra chuyện, nói cái coi, làm sao các anh đuổi tới đầu mối này?”

“Trùng hợp.”

“Lần nào cũng trùng hợp gặp phải án mưu sát à?” Tiêu Lan Thảo móc máy xong, cảm giác được bầu không khí nghiêm trọng, hắn có chút không thích ứng lắm, nhìn nhìn hai bên, hỏi: “Trương Huyền đâu?”

“Không biết.”

“Các anh như hình với bóng, sao anh lại không biết? Hay là sợ tôi cướp mất người yêu của anh, nên cố tình không cho tôi gặp cậu ta?”

Đối với câu nói đùa của Tiêu Lan Thảo, Nhiếp Hành Phong hoàn toàn không hưởng ứng, Tiêu Lan Thảo nói xong, cảm thấy không thích hợp lắm, thu lại cười đùa, hỏi: “Không phải là cậu ta cũng xảy ra chuyện đấy chứ?”

“Còn có Bé con, tôi không biết bây giờ họ ở chỗ nào.”

Bởi hiện trường không có dấu vết tông xe, Nhiếp Hành Phong không thể nhắc đến Trương Huyền với cảnh sát, được Tiêu Lan Thảo hỏi, anh mới kể lại cặn kẽ chuyện vừa xảy ra, nghe anh giải thích, sắc mặt Tiêu Lan Thảo càng lúc càng nghiêm trọng, hiện tại không chỉ có án mới cộng thêm án cũ, thậm chí ngay cả Mã gia cũng bị lôi vào, hắn không khỏi có chút đau đầu, nhìn con đường thỉnh thoảng mới có xe cộ chạy qua trước mắt, hỏi: “Trước mặt bao người, người cứ thế biến mất?”

“Sự tình đúng là như vậy, anh khá hiểu về chuyện thần quái thế này, hy vọng có thể mau chóng giúp tôi tra ra được manh mối.”

Nhưng hắn lại chẳng hiểu gì về linh lực của Trương Huyền hết, làm sao hắn biết tên thần côn kia bây giờ ở đâu…

Tiêu Lan Thảo nhỏ giọng lầu bầu xong, ngó ngó sắc mặt Nhiếp Hành Phong, không thể làm gì khác hơn là trịnh trọng ngỏ lời: “Tôi sẽ gắng sức.”

Đám người Trương Tuyết Sơn thấy không hỏi được tin tức gì, từng người cũng tự động rời đi, lúc gần đi Trương Lạc cố ý tới nói lời xin lỗi Nhiếp Hành Phong, còn nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ bảo Trương Chính giúp đỡ tìm kiếm Trương Huyền, về phần chuyện Mã Ngôn Triệt, ta cũng sẽ điều tra rõ, cho các cậu một câu trả lời, không để Bé con bị oan uổng.”

Nhiếp Hành Phong tin rằng Trương Lạc nói vậy là xuất phát từ đáy lòng, ít nhất có ông giúp đỡ, đám người Trương Tuyết Sơn kia làm việc sẽ thêm phần kiêng dè.

Chiếc xe lúc tới đã bị đốt rụi, sau khi Nhiếp Hành Phong nói tạm biệt Tiêu Lan Thảo, đi bộ tới trạm xe, nếu may mắn, còn có thể đáp chuyến xe cuối cùng.

Thuận lợi đáp xe, nhưng bởi bên mình thiếu đi một người mà có vẻ cô tịch, Nhiếp Hành Phong rất khó thích ứng cảm giác như vậy, nghĩ đến việc do bản thân không cẩn thận, mới khiến Trương Huyền cùng Bé con rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm, trong nỗi lo lắng anh còn thêm phần tự trách, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Chủ nhân, việc này không liên quan đến ngài.” Nhan Khai đáp lại: “Những kẻ đối phó với Bé con kia, ta sẽ không bỏ qua cho chúng.”

“Có cảm ứng được Bé con ở nơi nào không?”

Nhan Khai lắc đầu, cảm ứng giữa cha con bị cắt đứt, hắn chẳng cảm giác được gì, nhưng ít nhất cảm xúc bình tĩnh, chứng tỏ Bé con hẳn là không gặp phải hung hiểm gì, nói: “Ở cùng với Trương Huyền, ta tin rằng họ sẽ không có chuyện gì.”

“Ngươi thật ra rất có lòng tin với Trương Huyền.”

Nhớ đến Trương Huyền lanh lợi quái đản, Nhiếp Hành Phong không khỏi bật cười, tin rằng đối với Trương Huyền mà nói, chỉ cần tiền đúng lúc, bất cứ rắc rối nào cũng không tính là rắc rối đâu nhỉ? Anh nói: “Chuyện này trước tiên đừng nói cho Duệ Đình, tránh cho cậu ấy lo lắng, tìm thêm chút chuyện để cậu ấy làm, khiến cậu ấy không có thời gian nghĩ nhiều đến việc khác.”

“Vâng.” Nhan Khai đáp xong, lại chần chừ nói: “Bé con chạy ra từ Thường Vận, ông cụ rất nhanh sẽ nhận được tin tức, nếu biết Bé con đã mất tích, ông cụ có thể sẽ lo lắng.”

“Chuyện này ta sẽ xử lý.”

Tuy chưa biết phải giải thích với ông nội thế nào, nhưng trong tâm Nhiếp Hành Phong cũng không để ý, không ai biết Bé con làm thế nào từ Thường Vận trải đầy pháp trận phong ấn chạy ra ngoài được, nhưng sự thực chứng mình, linh lực của thằng bé vượt quá tưởng tượng của mọi người, miễn là bé muốn đi, trên đời này chỉ sợ không có pháp trận nào có thể ngăn được bé.

Nhiếp Hành Phong để Nhan Khai rời đi, một mình đáp xe trở về, xe dừng ở trạm, trên đường về, anh nhìn thấy quán bar tọa lạc bên đường, khoảng thời gian này, quán bar hẳn là đang trong tình trạng náo nhiệt ồn ào, nhưng hôm nay nó rất vắng vẻ, đèn trên biển hiệu cũng tắt hết, sau khi Nhiếp Hành Phong đến gần, thấy trên cửa treo bảng ngừng kinh doanh.

Tố Vấn xảy ra chuyện, Sơ Cửu làm sao còn tâm tư mở quán chứ?

Tuy rằng không ôm hy vọng, Nhiếp Hành Phong vẫn nhấn chuông cửa, ngoài dự liệu, chuông cửa vang lên một tiếng, cửa liền mở ra, Sơ Cửu quần áo chỉnh tề đi tới, không đợi anh hỏi, đã gật đầu với anh, ý bảo anh đi vào.

“Xin lỗi, muộn thế này còn tới quấy rầy anh.”

“Không sao, chỉ cần đừng ồn quá là được, Tố Vấn vừa mới ngủ.” Sơ Cửu bật đèn gần quầy bar, rót ly rượu vang đưa cho Nhiếp Hành Phong, nhìn nhìn quần áo hơi xốc xếch của anh, nói: “Anh hình như đã gặp phải rắc rối.”

“Đúng vậy, nên tôi tới tìm anh giúp đỡ.”

Sơ Cửu cũng rót cho mình chén rượu, nghe Nhiếp Hành Phong nói, hắn đặt ly rượu xuống, cười nói: “Tôi nợ nhân tình của Trương Huyền, đã lấy rượu miễn phí để trả rồi.”

“Việc kia xóa bỏ, tôi thanh toán với anh lần nữa.” Nhiếp Hành Phong nói: “Một sự giúp đỡ rất nhỏ, Trương Huyền mất tích, tôi chỉ muốn biết có phải có người ngay trước mặt chúng tôi dựng nên một hồi yểm mộng hay không.”

Anh nói sơ lược sự việc vừa gặp phải, khi nghe thấy Trương Huyền biến mất dưới bánh xe tải, Sơ Cửu cau mày, hỏi: “Anh nghi ngờ cậu ấy tiến vào yểm mộng giống anh?”

“Tôi tin rằng người kia sẽ không đối địch với chúng tôi thêm lần nữa.” Nhiếp Hành Phong theo dõi hắn, nói: “Cho nên tôi nghĩ liệu có phải còn khả năng khác hay không?”

Nghe thấy Nhiếp Hành Phong bóng gió, Sơ Cửu cười cười: “Tôi đồng ý với phán đoán của anh, nhưng nếu nói đến khả năng khác, tôi không thể cung cấp được tin tức chính xác.”

Hắn đi vào phòng trong, lúc đi ra, trên tay cầm tờ bản đồ thành phố, mở lên quầy bar, cầm bút vẽ một vòng gần khách sạn Hạnh Phúc Hải, nói: “Anh nói chính là chỗ này đúng không?”

“Có vấn đề gì?”

“Con đường này âm khí khá nặng, tôi đoán lúc trước nơi này hẳn là để mở rộng đường cái nên đã chiếm phần mộ vốn có, anh cũng biết trước đây những phần mộ này nhiều thế nào, âm khí nặng như vậy vẫn luôn bị ứ đọng ở một nơi nào đó, sau khi phủ dương khí lên, nó sẽ hình thành một không gian thuộc về mình, nếu Trương Huyền và Bé con bị hút vào không gian này, như vậy không ai biết bọn họ sẽ gặp phải tình huống gì.”

“Ý anh kia có lẽ sẽ là cõi âm?”

“Tôi không dám chắc, tôi chỉ biết không phải là yểm mộng, với thể chất đặc biệt của Bé con, khả năng trước tương đối lớn, nhưng tình hình địa phủ tôi không rõ, nên tôi không giúp anh được.”

Muốn nói đến người biết rõ về địa phủ, còn có ai hơn được Hamburger?

Hamburger bị Kiều đưa đi rồi, Nhiếp Hành Phong lấy điện thoại ra định liên lạc với Kiều, nhưng sau một khắc, động tác của anh chợt khựng lại, Sơ Cửu không biết chuyện gì xảy ra, thò người ra nhìn, liền thấy trên màn hình chờ điện thoại của Nhiếp Hành Phong là ảnh Trương Huyền và Bé con mặc đạo bào vàng chóe, đây là lúc Trương Huyền đưa Bé con tới Trần gia kiếm đồng tiền đầu tiên, Nhiếp Hành Phong đã chụp ảnh cho họ, hai người một lớn một nhỏ rất bắt mắt, nhưng bây giờ hình dáng bọn họ lại mơ hồ!

Nhiếp Hành Phong vội vàng lau lau màn hình điện thoại, kết quả vẫn giống như vừa rồi, hình dáng hai người nhạt màu, giống như giọt nước rơi vào màu mực, tấm ảnh từng rõ nét bị nhòe đi

“Đây có phải đang ám chỉ bọn họ gặp nguy hiểm không?” Sơ Cửu cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, cùng Nhiếp Hành Phong nhìn kỹ bức ảnh, nói không chắc chắn lắm.

Nhiếp Hành Phong không biết, anh chỉ cảm thấy, lúc này Trương Huyền và Bé con có lẽ đang trong một thời không mà bọn họ không thể chạm đến, nhớ tới lời Tiêu Lan Thảo từng cảnh cáo, tim anh nảy lên — nếu Trương Huyền thực sự đến địa phủ, vậy thì, liệu những ác quỷ nuôi Khánh Sinh kia có đến gây phiền phức cho cậu hay không?