Editor: Điềm
Vận may của Giovanni không tốt như Trương Huyền nghĩ, thực ra cùng lúc với Trương Huyền và Tiết Đồng đang liều mạng đánh trả quỷ Tu La tập kích, tình cảnh bên hắn chả khả quan hơn chút nào, thậm chí càng lúc càng be bét.
Giovanni và Ngụy Chính Nghĩa hai người hai hướng tức giận bỏ đi, rất nhanh đã bị quỷ Tu La Lý Hưởng mang tới bao vây, cũng may bọn quỷ Ngao Kiếm đưa cho Lý Hưởng không có đạo hạnh cao thâm gì, đại đa số đã đi vây bắt Trương Huyền và Tiết Đồng, hơn nữa bọn ác quỷ này kiêng kị Thần khí trong tay Giovanni, dưới sự hỗ trợ của Hamburger hắn may ra có thể đánh ngang tay, chẳng qua muốn giết sạch thoát ra thì khá khó.
Sau một hồi chém giết, ban đầu Giovanni có nóng máu đến đâu thì giờ cũng đã nguội hơn phân nửa, nửa tiếng này hình như còn dài hơn một ngày của hắn, dùng quá nhiều sức khiến cánh tay thỉnh thoảng run rẩy, bàn tay dính đầy chất lỏng nóng hổi là chiến tích để lại.
“Đừng có sợ, Câu Minh Hầu khinh thường nhất người nhát gan, nó mà không chịu nhận ngươi là chủ nhân thì đêm nay đừng hòng thoát khỏi đây.” Hamburger ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.
Người đã từng suýt chết một lần còn sợ cái gì?
Giovanni cười lạnh, cảm giác có chất lỏng tràn bên mép, hắn nhổ đi, vung tay, Câu Minh Hầu tựa lưỡi trăng khuyết, lúc chém xuống trước khi chạm vào ác quỷ, hắn nhanh chóng lấy đạo phù muốn ném vào không trung, đột nhiên thấy một bóng ảnh lơ lửng bay vào chiến trường Tu La, cậu ta giống như không biết đang xảy ra chuyện gì, mờ mịt xuyên qua đám quỷ mị.
“Là phách trung khu của loài người.” Âm ưng kêu to.
Giovanni biết chuyện Bùi Thiếu Ngôn, nhìn thấy bộ dạng mờ mờ ảo ảo đúng là cậu không khỏi mừng rỡ, vung binh khí mở một đường máu thẳng tiến đến trước linh phách kia, linh phách cảm giác được nơi này âm lãnh đầy sát khí vội vàng chạy trốn, bị Giovanni ngăn cản, cậu ta gấp gáp bay qua hướng khác, Âm ưng đã sớm chờ bên kia, há miệng nuốt một ngụm.
“Nhổ ra!” Giovanni lạnh giọng quát.
Âm ưng thích ăn hồn phách, bình thường Giovanni mắt nhắm mắt mở cũng không quản, nhưng đây là hồn phách Bùi Thiếu Ngôn Trương Huyền muốn tìm, ăn cậu ta thì Âm ưng sau này đừng mơ có ngày lành, Hamburger hiển nhiên cũng biết đạo lý đó, khó chịu lẩm bẩm vài tiếng, mở miệng tống linh phách kia ra ngoài.
Giovanni vội vươn tay bắt lấy, bất thình lình một tên ác quỷ đột nhiên xông lên, hắn vội vàng tránh né, trong lúc hỗn loạn hắn nghe được tiếng động quen thuộc báo động nguy hiểm, tiếc là bị ác quỷ vây đánh trái phải, hắn né chậm, cảm thấy dưới bụng đau đớn như bị ai đó đấm một đấm, sau đó nóng xót.
Lăn lộn trong giới hắc đạo mười mấy năm, cảm giác này Giovanni rất quen thuộc, may mà viên đạn không trúng chỗ yếu hại, hắn vội vẽ một bùa cầm máu ở miệng vết thương, kẻ địch đã tới, hắn không có thời gian băng bó, chỉ đành phải tạm thời cầm máu, được chừng nào hay chừng đó.
“Thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
Tiếng bước chân tao nhã truyền đến, Giovanni nâng mi mắt nhìn Lý Hưởng từ từ tới gần.
Đầu tóc Lý Hưởng lần này lại là màu đen, khoác bộ tây trang đơn giản, bớt đi phần hống hách, có điều vẫn là nét mặt khiến người khác chán ghét, hai tay vỗ nhè nhẹ như khen ngợi, mỉm cười nói: “Đạo thuật của mày đúng là một ngày nghìn dặm, thật đáng mừng.”
“Tống mày xuống địa ngục mới đúng là đáng mừng.” Giovanni lạnh lùng trả lời.
Lý Hưởng lắc đầu, miệng tấm tắc: “Hiện tại đến địa ngục chính là bọn Trương Huyền, tao chỉ giúp chúng chuẩn bị thật nhiều kinh hỉ thôi, hy vọng bọn họ bình an qua đêm giao thừa.”
Ánh mắt Giovanni lạnh lùng, căm ghét Lý Hưởng tiểu nhân đắc chí, bỗng nhiên cười lạnh: “Đừng nghĩ mình là ghê gớm, mày chẳng qua cũng chỉ là con chó Ngao Kiếm nuôi, hắn không đồng ý, mày nào dám to gan chơi như vậy?”
Lời Giovanni khiến lửa giận Lý Hưởng bùng lên, nỗi khuất nhục lần trước ở công ty Niếp thị như trước mắt, sự căm ghét từ Trương Huyền chuyển hết lên người Giovanni, cười nhạt bác bỏ: “Cho dù là chó cũng làm mày sung sướng lắm kia mà ……”
Giovanni chém Câu Minh Hầu xuống.
Rất nhiều chuyện, không nghĩ không nói không có nghĩa là đã quên đi, thù hận như rượu, càng giấu lâu càng trở nên to lớn, mãnh liệt đến mức khó có thể khống chế.
Vài phần kiêng kị Thần khí trên tay Giovanni, Lý Hưởng cũng đáp trả cẩn thận, lại có Tu La trợ chiến, còn may bọn quỷ bị Âm ưng cản trở, mọi người đều rõ, cuộc chiến đêm nay không phải mày chết thì là tao mất mạng, ra tay không hề lưu tình.
Chung quy so sánh với Lý Hưởng đã tu đạo nhiều năm, đạo thuật của Giovanni kém hơn rất nhiều, Lý Hưởng nhanh chóng công kích, thế công Giovanni dần dần suy yếu, vừa sơ suất đã bị Lý Hưởng đá ngã xuống đất, không để hắn ngồi dậy, Lý Hưởng dùng sức dẫm lên vai hắn, giơ tay nhắm súng ngay trên đỉnh đầu Giovanni.
“Mày thua rồi thiếu gia.” Lý Hưởng cười khanh khách.
Gã thấy, vừa rồi Giovanni giống như hổ con bị kiềm hãm, tuy thiếu kinh nghiệm và bình tĩnh nhưng thủ đoạn hung ác, có khí thế ác liệt, không ngờ tên này bị nhục nhã tra tấn như vậy còn đứng dậy được, Lý Hưởng nghĩ chắc gã cần khám mắt rồi, thậm chí có chút không cam lòng, dù sao gã muốn tìm một thứ khống chế, nhưng đồ chơi hung ác thì chẳng dễ.
“Thiếu gia, bây giờ tao sẽ đối xử rất tốt với mày đó, hung hăng “làm”, mài mòn móng vuốt của mày, chắc chắn là một trò chơi rất thú vị.”
Tưởng tượng biểu tình khuất nhục không cam lòng của Giovanni, Lý Hưởng hưng phấn, sắp xếp vài suy nghĩ, gã chuyển họng súng từ đầu xuống chân Giovanni, “Giờ thì, bắt đầu từ chân mày trước đi.”
Vừa nói liền chuẩn bị bóp cò, Âm ưng trên không bay tới, mặt bị cánh quẹt qua một đường nóng rát, Lý Hưởng mắng: “Cái con súc sinh đầy lông chết tiệt!”
Lý Hưởng giơ súng nâng nhắm Âm ưng, tiếng súng vang lên, nhưng người bị thương lại là chính gã, cổ tay đột nhiên tê rần, bị bắn lén, gã thậm chí suýt làm rớt súng.
Ngụy Chính Nghĩa vọt tới, đạn liên tiếp bay đến, lúc này anh cũng không quan tâm sẽ phải viết báo cáo với lý do nổ súng như thế nào, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Lý Hưởng, bản lĩnh hai huynh đệ bọn họ đều không bằng Lý Hưởng, không tiên hạ thủ vi cường*, hậu quả không dám tưởng tượng.
(Tiên hạ thủ vi cường*: nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh)
Ngụy Chính Nghĩa thật ra cách không xa Giovanni, nhưng bốn phía đều bị Lý Hưởng đặt kết giới làm người khác mê loạn thần trí, anh không biết phương hướng chạy loạn xạ một hồi, trên đường thi thoảng chạm trán vài con ác quỷ, may mà nhanh chân tránh xa, lại loanh quanh mấy vòng liền mò đến kết giới ác quỷ này, thấy Giovanni gặp nguy hiểm vội vàng ra tay.
Công lực Giovanni còn chưa đủ để Lý Hưởng đặt vào mắt, huống chi là cảnh sát chỉ học vài mánh cho vui, so mấy chiêu liền dễ dàng quật văng Ngụy Chính Nghĩa, súng lục cũng bị đá ra chỗ khác.
Nhưng lúc Lý Hưởng muốn qua đó xuống sát chiêu với anh thì bị Giovanni ngăn cản, gã nhanh chóng hất Giovanni ra, Câu Minh Hầu rơi xuống đất.
Lý Hưởng vẫn rất thích cái Thần khí kia, chỉ tiếc khí tràng không hợp không cách nào điều khiển được, bây giờ thấy Giovanni thất thủ, gã vô cùng đắc ý nhặt Câu Minh Hầu, cười nói: “Danh kiếm xứng anh hùng, cứ để tao cầm nó đi.”
Vừa dứt lời, Thần khí màu đen nằm trên mặt đất đột nhiên bay lên, xoay vòng đâm hướng Lý Hưởng, Lý Hưởng không kịp phòng bị phải vội vàng né tránh công kích từ lưỡi đao sắc bén từ, dưới chân trái cảm giác đau xót, gã không thể đứng thẳng liền ngã xuống đất, máu tươi bắn tứ tung, gã hoảng sợ phát hiện bắp chân dưới của gã đã đứt lìa, trong tay Giovanni nắm nửa còn lại của Câu Minh Hầu lạnh lùng nhìn gã.
Đánh lén thành công, Giovanni sợ Lý Hưởng phản kích mạnh mẽ, vội vàng kéo Ngụy Chính Nghĩa tránh đi.
Binh khí trong tay hắn là của Ngụy Chính Nghĩa, miệng niệm chú ngữ nửa kia liền bay trở lại, Giovanni cầm chúng, chân mày âm lãnh nhìn thẳng Lý Hưởng, đột nhiên vung tay xuống, âm phong lướt qua, một chân khác của Lý Hưởng cũng bị chặt rời.
“Ha ha, ha ha……”
Với đạo thuật của Lý Hưởng, cho dù Câu Minh Hầu bá đạo đến đâu cũng không thể chặt đứt chân được, trừ phi Giovanni biết nhược điểm trong pháp thuật của gã, mà người hiểu rõ nhược điểm ấy chỉ có một, nghĩ gã lại bị lão cáo già kia tính kế, Lý Hưởng tức quá hóa cười, không thấy chân, tựa như người bị thương không phải là mình, cười nửa ngày, gã trào phúng Giovanni, “Mày chỉ vì giết tao mà đúng là làm hết sức.”
“Tao đã nói tao sẽ tự tay giết mày.” Giovanni lạnh lùng nói: “Tao nói chuyện giữ lời.”
“Vậy mà mày không lẫn lộn đầu đuôi? Mày vì giết tao mà bợ đỡ học đạo thuật với lão già, vậy mày có biết người xúi tao làm chuyện kia chính là lão đó?” Lý Hưởng thêm mắm dặm muối.
Dù có chết, gã cũng muốn kéo theo lão ta xuống địa ngục, Lý Hưởng ác độc nghĩ, chưa đến bước cuối, gã không tin gã sẽ thua, có thần lực Tu La vương trên người, gã tin Giovanni không giết gã dễ dàng như vậy.
Với việc Lý Hưởng châm ngòi, Giovanni không để tâm, hừ một tiếng, “Đó là chuyện của tao.”
Câu Minh Hầu lần nữa vung lên, song kiếm hợp bích, khí phách tăng thêm vài phần, ác quỷ khi thiện sợ ác, lại tôn sùng kẻ mạnh, thấy Lý Hưởng bại trận đều lập tức ngừng tay không hề tiến công, nhưng không tên nào muốn giúp, đứng một bên coi kịch vui.
Thấy Giovanni giơ Song Câu, Lý Hưởng xem tình hình vội vàng kêu lên: “Chúng ta kí một giao dịch, chỉ cần mày thả tao, tao sẽ thực hiện mong muốn của mày.”
Giovanni ngẩn ra liền nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Lý Hưởng: “Tao biết mày vẫn luôn muốn Niếp Hành Phong, đêm nay là cơ hội ngàn năm có một, pháp thuật Trương Huyền, tao có thể nói cho mày biết cách giết cậu ta, điều kiện là mày thả tao bây giờ.”
Giovanni không trả lời, nhưng lưỡi câu sắc bén cũng không chém xuống, giống như là đang suy xét đề nghị của Lý Hưởng, thấy bộ dạng này của hắn, Lý Hưởng trong lòng cười lạnh, đời này nào lắm tình ý như vậy? Ai cũng thế, chỉ cần có thể gợi ra hứng thú người kia là có thể khiến hắn ngoan ngoãn mặc gã sai khiến.
Thật ra Lý Hưởng cũng không có cách đánh bại Trương Huyền, đó chẳng qua là chút mẹo kéo dài thời gian, đi theo Ngao Kiếm một thời gian, gã đã có được chút thần lực của Tu La, mất đi cái thân thể này, gã vẫn có thể thông linh bám lên người khác, đương nhiên những việc này cần thời gian, tình huống bây giờ, gã không chắc có thể ly hồn dưới mi mắt Giovanni, đại trượng phu co được dãn được, chỉ cần có thể sống sót, đừng nói là giảng hòa, bảo quỳ xuống đất xin tha gã cũng không chút do dự.
Thấy Giovanni không nói, trong lòng Lý Hưởng thầm mắng đáng chết, đau nhức dưới chân gã khó chịu đựng được nữa, nhưng không thể không gắng gượng, gã hơi mỉm cười, lời lẽ nhu hoà: “Thế nào? Cẩn thận suy nghĩ một chút, chỉ cần còn Trương Huyền, mày mãi mãi không có cơ hội, cảm giác cầu mà không được không phải rất khó chịu sao?”
“Câm miệng!” Ngụy Chính Nghĩa ở một bên thật sự nghe không nổi nữa, nâng súng bắn trúng cánh tay Lý Hưởng, máu tươi tung tóe khắp nơi, Lý Hưởng lại hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục mỉm cười với Giovanni: “Tên này nghe thấy chúng ta nói chuyện rồi, trước giết chết, đừng để lại hậu hoạn.”
Lời nói đầy sức mê hoặc, Ngụy Chính Nghĩa ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn Giovanni, hắn cầm chặt Song Câu, hơi thở luôn trong trạng thái chuẩn bị ra tay.
Cảm giác Ngụy Chính Nghĩa đang đề phòng, Giovanni tự giễu cười, cảm tình giữa hắn và Ngụy Chính Nghĩa chung quy không bằng Trương Huyền và Niếp Hành Phong, hắn biết bất kể lúc nào, hai người kia sẽ không bao giờ nghi ngờ lẫn nhau.
“Đừng bị gã lừa, gã muốn ly gián chúng ta.” Dưới đồng tử màu bạc lóe lên tia thương cảm mỏng manh, không giống Giovanni kiêu ngạo ngày thường.
Ngụy Chính Nghĩa tự giễu cảm xúc trong nháy mắt của mình, anh lẩm bẩm, ngừng một chút, lớn tiếng nói: “Tôi biết, cậu sẽ không làm như vậy!”
Giovanni cười, buồn bực tan biến trong nụ cười ấy, hờ hững nhìn Lý Hưởng, hắn nhàn nhạt nói: “Mày thấy chứ, Ngụy không tin tao sẽ giết cậu ấy.”
Lý Hưởng mỉm cười trả lời hắn: “Cậu ta không phải đối thủ của mày mới nói vậy kéo dài thời gian, đừng do dự, là thiếu chủ hắc đạo, chẳng lẽ mày còn muốn lo lắng gì nhiều sao?”
“Tao không phải bạn của mày!” Giovanni lắc đầu, nhìn Lý Hưởng đầy chán ghét, “Tao quả thật thích Niếp, chẳng qua trước giờ tao chưa từng nghĩ áp buộc chiếm đoạt, trên đời này không phải ai cũng đê tiện như mày!”
Lý Hưởng giật mình, nụ cười cứng đờ nơi khóe miệng, ngay sau đó hét lớn: “Giả thanh cao gì chứ? Mày quên lúc trước chính mồm mày cầu xin tao thế nào rồi? Mặc quần áo vào thì tưởng mày là người à? Chẳng qua chỉ là ……”
“Bốp!”
Ngụy Chính Nghĩa tát một cái, năm dấu tay đỏ chót in trên mặt Lý Hưởng, nhìn người giận tím mặt, Lý Hưởng cũng không sợ hãi, khi nãy gã vẫn luôn lợi dụng lúc nói chuyện với Giovanni vận công điều hòa, rất nhanh sẽ thoát ra khỏi thân thể này, ngược lại cũng trở mặt rồi, không cần lấy lòng thêm nữa, gã còn mong chờ nhìn đối phương tức giận, ngắm dáng vẻ thẹn quá hóa giận vì bị vạch trần bí mật, gã coi đó là một loại hưởng thụ.
Đáng tiếc, người phẫn nộ là Ngụy Chính Nghĩa, Giovanni từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, như là gã đang kể chuyện của người khác, bộ dạng tự cho là cao thượng làm Lý Hưởng có chút bực bội, vì thế tiếp tục chửi ầm lên.
Ngụy Chính Nghĩa giơ tay muốn tát thêm bên kia thì bị Giovanni nắm lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Hưởng diễn xuất vụng về, đột nhiên cảm thấy nghị lực của mình bao lâu nay bỗng vô nghĩa.
‘ Có người xứng đáng để cậu nhớ cả đời, có người không đáng để cậu nghĩ đến dù chỉ một giây. ’
Bây giờ, hắn đột nhiên cảm nhận được sâu sắc hàm ý chân chính những lời của Trương Huyền, hắn vẫn luôn giam mình trong nhà tù thù hận, nhưng loại cặn bã này, chỗ nào đáng cho mình trả giá nhiều như vậy?
Giovanni nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Ngụy Chính Nghĩa kinh ngạc nhìn hắn, Giovanni cười nhạt: “Gã muốn chọc tức tôi, khiến tôi trở thành ác quỷ như gã, tôi hà tất như gã mong muốn?”
Ngụy Chính Nghĩa gật đầu thật mạnh, Giovanni có thể thật sự buông cừu hận xuống, anh vui vẻ nhất. Vì vậy không thèm nhìn tên đang co quắp trong vũng máu chửi bới, kéo tay Giovanni rời đi.
Ai ngờ mới đi được vài bước liền nghe Hamburger thét một tiếng chói tai, gió mạnh thổi tới từ sau lưng, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng xoay người nả súng, cùng lúc đó, Song Câu trong tay Giovanni trên không chém xuống, hai tia ánh sáng lạnh âm dương xen lẫn đánh thẳng vào người Lý Hưởng, hồn phách gã vừa thoát khỏi thân thể định nhân cơ hội công kích liền bị Thần khí đánh trúng chia năm xẻ bảy, Lý Hưởng kinh ngạc cảm nhận thân hình của gã tan thành từng mảnh nhỏ, không thể tin được công lực của Giovanni lại có thể đánh tan hồn phách gã.
Giovanni cười: “Xem ra Lý Úy Nhiên thật sự rất muốn mày chết, pháp thuật lão dạy tao một cái cũng không giấu.”
Lý Hưởng mở to hai mắt.
Gã còn muốn giết Trương Huyền, muốn giết Niếp Hành Phong, phải lấy bằng được thần lực bọn chúng, muốn có thật nhiều quyền lực và tiền bạc, sao gã có thể cam tâm chết? Thậm chí chết trong tay một tên luyện công chưa bao lâu, không chút danh tiếng!
Phẫn nộ, không cam lòng, cả đầy thù hận chiếm lấy tâm trí Lý Hưởng, sớm quên thần hồn gã đã sắp tiêu tán, gã rống to vọt đến Giovanni, nhưng không tới vài bước, hồn phách biến thành mảnh vụn, tan biến trong không khí.
Âm ưng kêu lên cướp hồn phách trước, Giovanni còn tưởng nó muốn nuốt những mảnh hồn phách kia, ai ngờ nó chỉ vươn vuốt đánh những tán hồn, dùng sức giẫm đạp, bộ dáng ghét bỏ như thấy kẻ thù, nhìn tán hồn hoàn toàn tiêu biến dưới lệ khí của Âm ưng, Ngụy Chính Nghĩa không khỏi thở dài: “Lý Hưởng bày trận lớn như vậy, nhất định là chuẩn bị đối phó chúng ta trước sau lại nhằm vào sư phụ, không ngờ chưa qua được chúng ta đã chết, chắc cũng chẳng tin lại rơi vào kết cục này.”
Gió bắc gào thét, khiến lời cảm thán này nhiều thêm phần bi thương, Giovanni khẽ nhíu mày, Lý Hưởng đã chết, thù lớn đã trả, hắn lại không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại có chút mờ mịt, chuyện cần làm đều làm cả rồi, vậy con đường tiếp theo hắn nên đi đâu?
Từng trận đau đớn nơi bụng kéo suy nghĩ Giovanni lại, vừa rồi giết Lý Hưởng phí quá nhiều tinh lực, hiệu lực thần chú đang giảm mất, không muốn thất thố trước mặt Ngụy Chính Nghĩa, cắn răng chống đỡ, chẳng qua âm thanh hít khí lạnh vẫn khiến Ngụy Chính Nghĩa chú ý, hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Không có việc gì.” Giovanni trả lời.
Lý Hưởng đã chết nhưng xung quanh vẫn toàn là quỷ Tu La, nguy cơ tứ phía, hắn không thể yếu thế được, từ nhỏ đã bò trong mưa bom bão đạn, một súng kia cũng không làm hắn bị thương quá nghiêm trọng, hắn vẫn có thể cầm cự.
Bộ quần áo đen trên người Giovanni che đi máu đỏ tràn ra, Ngụy Chính Nghĩa cũng không chú ý, nói: “Chúng ta phải mau nghĩ cách thoát khỏi đây tập hợp với sư phụ.”
Giovanni quan sát lệ quỷ chung quanh, đưa một nửa Câu Minh Hầu cho Ngụy Chính Nghĩa: “Xông ra trước rồi nói.”
Hắn cũng không nghĩ bọn ác quỷ này sẽ dễ dàng thả bọn họ, dùng vũ lực giải quyết là tốt nhất, thừa dịp vừa giết Lý Hưởng vẫn còn sĩ khí, hắn định nâng tinh thần mãnh liệt đánh thêm một trận.
Ác quỷ tuy kiêng kị Câu Minh Hầu nhưng Tu La trời sinh tính tình hung tàn, đối thủ càng mạnh bọn chúng càng hưng phấn, thấy Giovanni ra chiêu, chúng đồng loạt gầm rú xông lên, trong chốc lát từng đợt gió mạnh nổi lên, sát khí như muốn bao phủ toàn bộ trời đất.
Hai người một ưng lần nữa tiến vào chiến trường Tu La, đáng tiếc đối thủ hung hãn, căn bản không đến lượt bọn họ có cơ hội chạy thoát, mới mấy hiệp Giovanni đã thương tích đầy người cũng ăn không tiêu, đang muốn đề nghị Ngụy Chính Nghĩa đi trước, xa xa tiếng quỷ thét vô cùng chói tai, trận thế ác quỷ vốn đang hùng hổ loạn cả lên, không quan tâm đến bọn họ, cả đám nhao nhao đi trốn, sát khí áp lực chớp mắt đã biến mất.
Giovanni hơi bất ngờ, nắm chặt binh khí sóng vai với Ngụy Chính Nghĩa, đằng trước tia sáng xẹt qua, có người quát to: “Cút!”
Vẻn vẹn một chữ hoàn toàn thể hiện mạnh mẽ khí chất bá đạo của thần Bắc hải chân chính, dù là ác quỷ cũng phải run sợ, không dám ở lâu, chen nhau rời khỏi.
“Sư phụ!” Thấy mấy người Trương Huyền vội vàng chạy tới, Ngụy Chính Nghĩa mừng rỡ chạy qua đón, quan sát cậu trên dưới, hỏi: “Không bị thương chứ?”
“Không.” Chẳng qua còn phiền hơn cả bị thương.
Vừa rồi Trương Huyền và đám người Tiết Đồng bị Tu La vây kín, vì muốn nhanh chóng thoát đi, cậu chỉ có thể cưỡng chế vận công, đánh vô cùng vui vẻ, sớm quên cố kỵ lúc đầu mà dùng thần lực của thần Bắc hải.
Năm đó Tu La giao chiến với Hải Thần, thương vong vô số, mặc dù đã qua vạn năm nhưng cảm giác kia vẫn khiến bọn chúng sợ hãi như cũ, ngửi được hơi thở Hải Thần, bọn chúng giải tán ngay lập tức, vì vậy Trương Huyền dễ dàng dẫn người ra khỏi kết giới, đến đây thấy Giovanni và Ngụy Chính Nghĩa cũng bị vây công, đành phải lần nữa lấy uy lực Hải Thần dọa chúng.
Chiêu này hiệu quả liên tiếp phải quy công cho thần Bắc hải hung ác năm đó, đến Tu La nghe tiếng cũng phải sợ vỡ mật, không chiến liền lui, thật ra linh lực Trương Huyền đã sớm là nỏ mạnh hết đà, chỉ còn một hơi chống đỡ, nếu đánh thật thì một con quỷ cũng đủ hạ gục cậu, tiếc là quỷ không dám khiêu chiến, cậu lừa chút là qua cửa.
Nhưng đêm nay năm lần bảy lượt cưỡng chế vận công, chắc chắn thương tổn cơ thể, hy vọng lết được về nhà, trong lòng Trương Huyền nghĩ vậy.
Tạm thời tránh được Tu La, mọi người thở ra nhẹ nhõm, Giovanni nói cho Tiết Đồng phách trung khu của Bùi Thiếu Ngôn, Tiết Đồng mừng quýnh luôn miệng cảm ơn, Trương Huyền nhàn nhạt nói: “Trước khoan vui đã, còn thiếu một mệnh hồn, mệnh hồn không về, Bùi Thiếu Ngôn tỉnh lại cũng trở thành tên ngốc.”
Con người ba hồn bảy phách, mệnh hồn quan trọng nhất, vận từ mệnh của chủ, mệnh từ vận mà ra, mệnh hồn qua bảy đường mạch luân, chi phối ý nghĩ, sức khỏe và vận mệnh mỗi người, không có nó chẳng khác nào máy tính không có điện, dù tốt đến đâu cũng chỉ là một vật bỏ đi.
Tiết Đồng đương nhiên rõ ràng, lập tức nhíu mày, Ngụy Chính Nghĩa vội nói: “Chúng ta chia nhau tìm? Phạm vi cũng lớn hơn chút.”
Trương Huyền phản đối, ác quỷ còn chưa bỏ đi hết đâu, tách nhau ra còn không phải là tự dâng thịt đến miệng chúng?
Bọn họ đi phía trước, Lạc Dương mang theo Tiểu An ở đằng sau.
Lúc nãy đánh nhau với quỷ, Tiểu An trông chừng bác sĩ Triệu, hiện tại có Ngụy Chính Nghĩa ở đây rồi, Trương Huyền bảo Ngụy Chính Nghĩa cõng ông.
Ngụy Chính Nghĩa thấy bác sĩ Triệu trong trạng thái nguy hiểm, vốn muốn gọi xe cấp cứu, tiếc là mấy lần đều không được, hẳn là do kết giới Lý Hưởng gây nhiễu, lại không thể để bác sĩ Triệu ở một mình đành phải cõng đi, bác sĩ Triệu có thể gượng được hay không chỉ có thể xem vận khí.
Mọi người lòng vòng bên ngoài sân viện an dưỡng cũng không cảm ứng được hơi thở Bùi Thiếu Ngôn, mắt thấy thời gian càng ngày càng ít, Tiết Đồng trở nên nóng nảy, tuy hắn không hé răng nhưng hô hấp nặng nề rõ ràng.
“Có lẽ, tôi biết Bùi Thiếu Ngôn ở đâu.” Màn đêm im lặng đột nhiên truyền đến tiếng Lạc Dương.
Bước chân mọi người đồng thời dừng lại, người Tiết Đồng vừa chớp đã đứng trước mặt Lạc Dương, vội vàng hỏi: “Xin hỏi, cậu ấy ở đâu?”
Nhìn thấy ánh sáng giảo hoạt hiện lên trong đôi mắt tím, Trương Huyền rất muốn nói cho Tiết Đồng, không cần khách khí với Lạc Dương như vậy, anh ta chắc chắn sẽ nói mà.
Quả nhiên, thấy bộ dáng nôn nóng của Tiết Đồng, Lạc Dương hơi hơi mỉm cười: “Tôi chỉ đoán, nếu hồn phách Bùi Thiếu Ngôn không phải do Lý Hưởng cưỡng ép đưa đến, vậy cậu ấy đến đây chắc cũng liên quan ít nhiều đến chuyện của anh? Dưới tình huống này, khả năng lớn nhất cậu ấy sẽ đi đâu?”
Bóng dáng Tiết Đồng đã đi xa.
Thấy ánh mắt dò hỏi của mọi người, Lạc Dương nói: “Khi Tiết Đồng từ chức rất gấp, văn phòng của anh ta vẫn còn.”
“Cám ơn.”
Trên đường đi đến văn phòng Tiết Đồng, Trương Huyền tránh những người khác nhẹ giọng nói với Lạc Dương.
Lạc Dương kỳ quái nhìn Trương Huyền, anh cho rằng với tính tình của Trương Huyền, lúc này nên châm chọc mỉa mai mới phải, dù sao với thân phận của anh, biết Bùi Thiếu Ngôn ở đâu cũng không lạ, mặc dù anh không biết thật, tất cả chỉ là suy đoán, nói ra cũng tính là giúp đỡ, Ngao Kiếm nhất định sẽ không vui, bên Trương Huyền sẽ không nhận ân tình của anh, vì vậy lúc anh nói ra cũng đã chuẩn bị chờ Trương Huyền đáp trả.
Không ngờ lại nghe cậu cảm ơn.
Vị đại nhân Hải thần này đúng là như biển, quả nhiên thâm sâu khó dò.
Mỉm cười, Lạc Dương cũng nói một tiếng.
“Cám ơn.”
Hoàn chương 7