Trương Huyền ra khỏi phòng vẽ, dạo một vòng quanh hàng lang, không lâu sau đã phát
hiện ra trên bức tường đối diện cửa một căn phòng có treo một thanh kiếm cổ, vừa rồi
bởi vì đi cùng hai anh em họ Bùi, nhiều người, không phát hiện ra hành lang rộng như
vậy, hơn nữa xung quanh còn bày những bức phù điêu, cho nên cậu không chú ý đến,
bây giờ nhìn thấy, lại quay đầu nhìn cái cửa phòng kia, mắt xanh của Trương Huyền
thoáng trở nên thâm thúy.
Xem cách bố trí phòng ốc, căn phòng đó chắc hẳn là phòng ngủ, bước ra khỏi phòng
ngẩng đầu đã thấy binh khí, là điềm không may mắn, lẽ nào Bùi Thiểu Ngôn không biết?
Hay là biết mà vẫn không quan tâm?
Trương Huyền dạo một vòng men theo hành lang, đi tới đối diện, cầm lấy thanh kiếm
được treo chéo, rút ra ngắm nghía, rồi vung thử, loại binh khí sắc bén này nếu như đặt
trước cửa hoặc phòng khách đều có tác dụng trừ tà, nhưng ở trước cửa phòng ngủ thì
đó chính là hung càng thêm hung, huyết quang giáng xuống.
Trương Huyền tra kiếm lại vào bao, nghĩ việc đuổi quỷ lần này thật không đơn giản, cậu
cần phải nói chuyện với Bùi Thiểu Ngôn cho ra ngô ra khoai.
Đến giờ cơm, người làm đến mời Trương Huyền, Bùi Thiểu Ngôn cũng cùng đi với cậu,
lúc đi ngang qua hành lang, Trương Huyền giả vờ tùy tiện hỏi lai lịch của thanh bảo
kiếm kia, sắc mặt Bùi Thiểu Ngôn khẽ tối đi, lát sau mới nói rằng là Bùi Viêm tặng cho
cậu ta.
"Anh ta cũng giúp cậu treo ở đây luôn sao?"
"Phải không, đã là chuyện rất lâu trước đây, không nhớ rõ lắm."
Bùi Thiểu Ngôn rõ ràng không muốn nhắc đến những chuyện liên quan tới Bùi Viêm,
Trương Huyền nhíu mày, kịp thời bắt đúng trọng tâm câu chuyện, từ trước cậu đã phát
hiện ra quan hệ giữa hai anh em cùng cha khác mẹ này không hòa hợp lắm, nhưng
không ngờ là trái khuấy đến mức này, xem ra Bùi Viêm tặng bảo kiếm cho Bùi Thiểu
Ngôn, còn treo trước cửa phòng ngủ không phải là hành động vô tình.
Chẳng phải nói rằng không tin quỷ thần hay sao? Vậy thể loại dùng binh khí để chiêu tà
này phải giải thích thế nào đây?
Lúc ăn cơm, Trương Huyền thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài bầu không khí hoà thuận vui vẻ
của mấy người nhà họ Bùi, nghĩ đến câu "đời người giống như một vở kịch", đôi khi
đúng là không sai vào đâu được.
Bùi Thiên Thành trước sau như một bảo trì vẻ mặt lạnh lùng, Bùi Viêm cũng không nói
nhiều, chuyện trò chỉ xảy ra ở chỗ của hai người phụ nữ, bà Bùi thích đề tài về thời
trang và trang sức, Bùi Linh vừa hay cũng thích, cho nên nói chuyện rất nhiệt tình, tuy
rằng hai người không phải ruột thịt, nhưng Bùi Linh vẫn luôn sống trong trường, chưa
tốt nghiệp đã kết hôn, theo chồng ra nước ngoài, hai bên trong thời gian đó không nảy
sinh xung đột gì quá gay gắt, cho nên không có khoảng cách, ít ra thì biểu hiện bên
ngoài là chưa có.
Bà Bùi rất biết cách giữa đạo nghĩa làm người, trong bữa ăn không ngừng bảo Bùi
Viêm gắp rau cho Bùi Thiểu Ngôn, còn dặn cậu ta phải ăn nhiều vào, trời chuyển lạnh,
phải chú ý đến sức khỏe một chút, mặc dù trong mắt Trương Huyền, loại quan tâm này
cực kì giả tạo, nhưng dù sao cũng điều hòa được bầu không khí trong bữa cơm, bằng
không chỉ có ba cha con nhà họ Bùi kia thì ăn xong bữa cơm này cũng biến thành
tượng băng.
Biểu hiện của Bùi Viêm cũng khá, động tác gắp rau cho Bùi Thiểu Ngôn không nhanh
không chậm, vốn là hình tượng em ngã anh nâng đẹp đẽ như thế, lại làm cho Trương
Huyền không nhịn được nghĩ đến thanh kiếm, cậu ngồi cùng Nho Chua ở bàn kế bên,
vừa vặn đối diện với anh em họ Bùi, nhìn bản mặt lạnh lùng âm trầm thờ ơ của Bùi
Viêm, cậu cũng rất muốn biết vị chủ tịch, người cầm quyền chân chính của tập đoàn
Bùi thị rốt cuộc đang toan tính gì.
Sau khi ăn cơm xong, người làm bưng cà phê và trà lên, mọi người vừa xem ti ti vừa
ăn món tráng miệng, kỹ thuật làm đồ ngọt của đầu bếp nhà họ Bùi đúng là rất điêu
luyện, nhất là bánh cracker sữa tươi việt quất về cơ bản chính là món Trương Huyền
thích nhất, đáng tiếc Bùi Thiểu Ngôn không mấy hứng thú với đồ ngọt, ăn xong liền
chào rồi đi khỏi, cậu ta bình thường có thể là cũng y hệt thế này, cho nên mọi người
chẳng để tâm.
Trương Huyền cảm thấy xót hết cả ruột, nếu bởi vì theo cậu ta đi thì phải từ bỏ quyền
sở hữu đĩa bánh thứ hai, buổi tối ở biệt thự kia chỉ có một mình Bùi Thiểu Ngôn,
Trương Huyền lo mình mà không đi theo đến lúc đó không có ma nào mở cửa cho.
Lúc Trương Huyền ra đến cửa, Bùi Linh đuổi theo cậu, khẽ nói: "Em trai tôi phải nhờ
vào cậu rồi, nó rất thích tâm sự, vẫn còn sớm, hai người có thể tùy ý hàn thuyên."
Bùi Thiểu Ngôn thích nói chuyện phiếm? Chỉ nghe cái tên của cậu ta thôi là biết cậu ta
không thích nói chuyện rồi được chưa hả(1), Trương Huyền nghĩ người đặt tên này cho
cậu ta quả thật chính là một thiên tài.
(1) "Thiểu" là ít, "Ngôn" là lời nói, nghe cái tên không là biết con người rồi.
Nhưng thôi người bỏ tiền ra chính là đại gia, Trương Huyền nở nụ cười chấp thuận,
chào Bùi Linh, đuổi theo, chạy đến đúng ngay trước khi Bùi Thiểu Ngôn đóng cửa.
Bùi Thiểu Ngôn để cậu vào, không gian lớn như thế bởi vì ít người mà càng thêm trống
trải, mặc dù máy điều hòa trung tâm không ngừng hoạt động nhưng vẫn không có cách
nào khỏa lấp được khí lạnh bên trong.
Hai người ngồi trong phòng khách xem ti vi một lúc, nhưng Trương Huyền nghĩ xem ti
vi đối với Bùi Thiểu Ngôn chỉ là cho có mà thôi, cậu dám đánh cược bằng hai thỏi vàng
rằng nửa tiếng đồng hồ Bùi Thiểu Ngôn ngồi trước ti vi thật ra không hề nhìn cái gì cả,
sau đó Bùi Thiểu Ngôn dẫn cậu đến phòng dành cho khách, là một căn phòng ở lầu ba
ngập ánh sáng mặt trời.
Nhà họ Bùi chuẩn bị rất chu đáo, đồ ngủ và các loại mỹ phẩm đầy đủ cả, Bùi Thiểu
Ngôn chúc Trương Huyền ngủ ngon xong, lúc sắp đi mới suy nghĩ một chút rồi nói:
"Buổi tối cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Cậu đang ước gì được gặp chuyện bất trắc đây, không gặp chuyện bất trắc thì làm sao
kiếm tiền?
Trong lòng Trương Huyền thầm gào rú, ngoài mặt lại mỉm cười gật gật, sau khi Bùi
Thiểu Ngôn đi khỏi, cậu xách quần áo ngủ đi tắm, quay về phòng ngủ, nặng nề gieo
mình xuống cái giường lớn êm ái, lấy điện thoại ra gọi cho Niếp Hành Phong, sau khi
bắt máy liền hỏi: "Chủ tịch, phiền phức ở công ty anh giải quyết thế nào rồi?"
"Có hơi khó giải quyết một chút."
Niếp Hành Phong vừa về đến nhà, còn chưa kịp ăn uống, căn biệt thự luôn luôn náo
nhiệt thật hiếm khi thấy đêm nay chỉ có một mình anh, anh có hơi không quen, đến cơm
cũng lười nấu, vừa đến thẳng cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn, định bụng sẽ xem nó
như bữa ăn tối.
Nói đến chuyện công ty, Niếp Hành Phong cười khổ, hướng phát triển của thương
trường vĩnh viễn khiến người ta không thể nào dự đoán được, ngày hôm qua còn đang
trời trong nắng ấm, chớp mắt một cái đã có thể gió thổi mây che, anh từ nhỏ đã lớn lên
trong thế giới này, có sóng gió nào chưa thấy qua, cách tốt nhất là gặp chiêu nào hóa
giải chiêu đó, lấy bất biến ứng vạn biến.
"Em bên đó thế nào?"
『Cũng hơi vướng tay vướng chân một chút, người nào người nấy thái độ đều rất quái
lạ, nhưng mà cả đàn em của anh cũng có vấn đề.』
"Phán đoán vấn đề một cách chủ quan, đây không phải là hành động phù hợp với tính
cách của một thám tử."
Hâm nóng thức ăn xong, Niếp Hành Phong lại lấy một lon bia trong tủ lạnh ra, vừa định
mở nắp thì nghe trong điện thoại có tiếng quát: 『Không được uống bia lạnh, trời lạnh
như thế sẽ bị lạnh bụng.』
Niếp Hành Phong ngẩn người, lập tức đoán ra Trương Huyền đang dựa vào giác quan
thứ sáu, anh mặt không đổi sắc nói: "Em đoán sai rồi, tôi đang cầm hồng trà."
『Thật không?』 Trương Huyền rõ ràng không tin, nhưng cũng không truy cứu, nói:
『Tôi vừa thử triệu hồi con dơi mén kia, thế nhưng vẫn không có tin tức.』
"Chuyện này giao cho tôi đi, em tập trung phá án cho tốt."
『Anh chẳng phải cũng bề bộn công việc sao?』
"Tranh thủ lúc rảnh rỗi."
Trong không gian vắng vẻ không một bóng người, Niếp Hành Phong không thích ứng
được với bầu không khí này, may mắn là Trương Huyền gọi điện về vừa lúc giải tỏa
cảm giác khó chịu trong lòng anh, hai người không nói chuyện công việc nữa, mà tùy
tiện tán gẫu, nghe thấy Trương Huyền buồn bực bảo rằng không có anh bên cạnh
không ngủ được, Niếp Hành Phong cười, nghĩ rằng tối nay có thể vì không có cậu bên
cạnh nên mình cũng lâm vào tình cảnh này, nếu như gia chủ vụ này không phải nhà họ
Bùi thì anh đã đi cùng Trương Huyền, đáng tiếc vì đôi bên có quen biết, anh là một
người ngoài lại can thiệp vào, anh vừa nghĩ tới đã thấy xấu hổ.
Nói một lúc lâu, tiếng nói của Trương Huyền dần thấp xuống, mang theo giọng buồn
ngủ nói: 『Nhà họ Bùi rất xa hoa, cả đêm đều để máy điều hòa chạy như thế, chủ tịch
kể mấy chuyện tiếu lâm nghe coi, cái này càng bật lạnh càng tốt.』
Anh biến thành chuyên gia kể chuyện cười em nghe trước khi ngủ hồi nào vậy, Niếp
Hành Phong cầm điện thoại di động suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra truyện cười
mà Niếp Duệ Đình từng kể mình nghe, đang định kể, chợt nghe đầu dây bên kia có
tiếng hít thở khe khẽ, hoàn toàn yên tĩnh, rất hiển nhiên Trương Huyền đã cầm điện
thoại ngủ mất.
Ai mới nói không có tôi bên cạnh không ngủ được vậy ấy nhỉ? Niếp Hành Phong miễn
bình luận mấy câu ăn nói lung tung của Trương Huyền, cúp máy, ngồi xuống ăn tối, suy
nghĩ một hồi, cất bia lại vào tủ lạnh, mặt khác lại lấy hồng trà nóng ra.
Hương trà thoang thoảng, khiến không gian ấm lên.
Trương Huyền ngủ rất say, nói chính xác hơn, là bị giam vào giấc ngủ, nặng nề đến
mức muốn trở mình một cái cũng khó, điều hòa quá mạnh, khiến cổ họng bị khô, cậu
rất khó chịu, muốn tìm một ly nước uống, lại không mở mắt ra được, đầu óc mơ mơ
màng màng, vừa giống như đang trong mộng đẹp, lại vừa giống như đang thức, cậu
cáu kỉnh lắc đầu, cảm giác mình đang cử động thật, nhưng thực tế thì đầu cậu căn bản
không nhúc nhích.
Thì ra mình bị lạ giường, Trương Huyền mơ hồ nghĩ, không có chiêu tài miêu bên cạnh
thật phiền phức, đến một ly nước cũng không có ai để nhờ vả lấy giúp.
Có lẽ người thường gặp phải tình huống này, sẽ cho rằng mình bị bóng đè, nhưng thân
là thiên sư, Trương Huyền tuyệt đối không nghĩ vậy, trên đời này có ma quỷ nào dám
đè cậu sao? Chỉ có duy nhất một con mèo chiêu tài dám đè cậu mà thôi.
Một hồi khó chịu, bản năng của Trương Huyền cảm nhận được sự lạnh lẽo xung quanh,
trực giác của thiên sư mách bảo cậu, đó là hàn khí của âm hồn, nếu đổi là lúc bình
thường cậu đã ngồi dậy thu phục cái con quỷ không biết thức thời này từ đời tám
hoánh nào rồi, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không nhúc nhích được, trong lúc mơ
mơ màng màng chợt nghe bên ngoài có tiếng vang dữ dội, giống như tiếng một vật
nặng rơi xuống, hình như là ở lầu hai, mà phòng ngủ của Bùi Thiểu Ngôn chính là ở lầu
hai.
Đáng ghét!
Muốn di chuyển lại không nhúc nhích được dù chỉ một chút, cảm giác này thật sự rất
kinh khủng, Trương Huyền lầm chửi thề trong lòng, rất nhanh lại nghe có động tĩnh, lập
tức đã thấy hai bóng ma dập dìu tiến đến.
Lệ khí trùng trùng, không cần nhìn cũng biết là ác quỷ, Trương Huyền không mở mắt
nổi, nhưng trong ý thức lại có thể thấy được chúng nó nhe nanh giơ vuốt nhào về phía
mình, ngay lúc âm khí đã ép sát đến trước mặt mình, một luồng khí nóng đột nhiên chui
ra từ trong cơ thể, Trương Huyền tung người nhảy lên, vung tay một cái, tác hồn ti bay
ra, quỷ hồn kia không kịp phản ứng đã bị khí phách tác hồn ti đánh tan.
Hai con quỷ này yếu xìu như cọng bún, đạo hạnh cỡ này mà cũng dám ra ngoài tung
hoành? Trương Huyền lầu bầu thu vũ khí lại, sau đó một giây liền đóng băng, trên chiếc
giường cậu vẫn nằm hình như có ai đó đang ngủ say sưa, nhìn kĩ một chút, lại là bản
thân cậu chứ ai, cậu lúc này mới nhận ra chính nguyên thần vừa xuất khiếu của mình
đã đánh tan âm hồn.
"Thì ra ly hồn không phải là ngón độc quyền của chủ tịch."
Trương Huyền tiến tới xoa xoa bóp bóp mặt mình, thân thể cậu không nhúc nhích, vẫn
ngủ yên như trước, giống như bị bóng đè, cho dù biết rõ rằng đang có nguy hiểm rình
rập tập kích cũng không có cách nào tỉnh lại.
Trương Huyền biết không ổn, vội vàng vẽ một kết giới bảo vệ đơn giản xung quanh
thân thể của mình, sau đó chạy như bay ra ngoài, Bùi Thiểu Ngôn gặp nguy hiểm, mình
phải mau mau cứu cậu ta!
Hồn phách xuất khiếu cũng có chỗ thuận lợi, đến cả việc leo cầu thang cũng tiết kiệm
được, trực tiếp nhảy lên hành lang lầu hai, quả nhiên thấy một vài bóng ma đang quanh
quẩn trên không trung, trong phòng của Bùi Thiểu Ngôn có tiếng thét dữ dội, rất kích
động, giống như đang trút ra bao phẫn uất trong lòng.
Trương Huyền vội vàng bay qua, đúng lúc này, cửa bị đạp ra, Bùi Thiểu Ngôn từ bên
trong lảo đảo nhào đến, Trương Huyền đúng lúc bổ ra trước mặt cậu ta, đưa tay định
đỡ lấy, lại rơi vào không trung, điều này khiến cậu nhớ đến việc mình đang trong trạng
thái li hồn, trong tình huống không sử dụng pháp thuật, người bình thường không có
cách nào thấy cậu, càng không thể chạm vào.
Tay rơi vào khoảng không, Bùi Thiểu Ngôn ngã sấp xuống trước mặt Trương Huyền,
nhưng ánh mắt của cậu ta nhìn Trương Huyền lại vô cùng kinh ngạc, vịn vào tường
hành lang đứng lên, Trương Huyền kỳ quái hỏi, "Cậu thấy được tôi?"
Đại khái là hình tượng bây giờ của Trương Huyền đã quá kỳ quái rồi, Bùi Thiểu Ngôn
ngây ngốc gật đầu một cái, thấy lại có một âm hồn nhào đến, Trương Huyền vội vàng
chập tay vào nhau vẽ kết giới xung quanh người Bùi Thiểu Ngôn, tránh cho âm hồn gây
tổn thương đến cậu ta, nói: "Đứng yên ở đây đừng nhúc nhích!"
Nói xong, lập tức xuất ra tác hồn ti, vụt về hướng ác quỷ cầm đầu, dám có mắt không
tròng tác quái trước mặt Trương thiên sư đây, một đứa cũng đừng hòng chạy thoát.
Bất quá Trương Huyền đúng là đã đánh giá quá cao thực lực của chính mình, dưới
trạng thái li hồn linh lực của cậu chỉ còn lại một nửa, mới vừa rồi thừa cơ người ta
không đề phòng mà đánh nên mới đánh tan được bọn âm hồn, bây giờ đối với những
âm hồn đã có phòng bị, đương nhiên bị bao vây, dang tay định bắt lấy cậu, âm mưu
quẳng cậu xuống lầu.
Trương Huyền lò mò một buổi mới thu phục được đám ác quỷ, lại phát hiện kết giới
bảo vệ Bùi Thiểu Ngôn đã bị ác quỷ phá được, ác quỷ tiến lên, kéo Bùi Thiểu Ngôn
quẳng xuống hai tầng lầu, Trương Huyền vội vàng vung tác hồn ti ra, may mắn trong
tình huống chỉ mành treo chuông, Bùi Thiểu Ngôn kịp thời được kéo lại, nhưng tay kia
của cậu ta lại bị ác quỷ kéo chặt, khí thế hung ác giống như không kéo được cậu ta
xuống địa ngục thề không bỏ qua.
Bùi Thiểu Ngôn rốt cục không chống lại được súc mạnh của ác quỷ, bị giằng ra khỏi tác
hồn ti ngã xuống, trong đường tơ kẽ tóc, Trương Huyền thả người nhảy xuống, định
chụp lấy tay của Bùi Thiểu Ngôn, lại sượt qua, hai người bị tách ra, trong nháy mắt,
Trương Huyền đột nhiên nhớ ra mình bây giờ đang trong trạng thái hồn phách, không
dùng phù chú trước thì Bùi Thiểu Ngôn không có cách nào chạm vào cậu được.
Chỉ trong tích tắc này, Bùi Thiểu Ngôn rơi xuống, thấy phòng khách ở tầng trệt có đặt
một món đồ điêu khắc hình ngọn núi bằng ngọc, Trương Huyền đổ mồ hôi lạnh cả
người, đỉnh núi bằng ngọc rất bén, nếu như đụng vào, từ chết đến trọng thương, hết
lần này tới lần khác bọn ác quỷ này chấp niệm rất nặng, cho dù chết cũng phải kéo lấy
Bùi Thiểu Ngôn không tha, Trương Huyền chỉ có thể dùng tác hồn ti cuốn lấy ác quỷ,
quăng nó ra xa, sau đó đến cứu Bùi Thiểu Ngôn, ai ngờ lại có chuyện quái dị xảy ra, núi
ngọc phía dưới không dưng lại dịch đi mấy tấc, sau khi Bùi Thiểu Ngôn bị ác quỷ thả
xuống, không hề rơi xuống ngay tức khắc mà chầm chậm hạ xuống mặt đất, giống như
có một lực vô hình nào đó nâng đỡ.
Mắt phượng của Trương Huyền híp lại, cậu tinh tường nhìn thấy thứ đang nâng Bùi
Thiểu Ngôn chính là một bóng trắng, nhưng lập tức nó đã biến mất với tốc độ ánh sáng,
thành thật mà nói, đến cậu cũng không dám khẳng định mình có thể đạt đến cảnh giới
này không.
Đã là quỷ lại còn là thần? Trương Huyền nhất thời không dám xác định, nhưng cậu biết
rõ đó không phải là sinh vật thuộc về nhân gian.
Trương Huyền sau đó nhảy đến bên cạnh Bùi Thiểu Ngôn, Bùi Thiểu Ngôn còn đang
nằm trên sàn phòng khách, mượn ánh sáng nhờ nhờ từ hành lang chiếu xuống,
Trương Huyền thấy sắc mặt của cậu ta trắng bệch khác thường, vẻ mặt đờ đẫn, cánh
tay run run, không biết là vẫn đang sợ hay đang kích động.
"Cậu ổn chứ?"
Trương Huyền thử kéo Bùi Thiểu Ngôn một cái, nhưng lập tức nhớ ra hai người không
chạm vào nau được, bèn quấn tác hồn ti lên tay cậu ta, có thần khí giúp đỡ, cậu dễ
dàng kéo Bùi Thiểu Ngôn dậy, Bùi Thiểu Ngôn hiển nhiên vẫn còn đang lạc trong cảnh
tượng kịch liệt ban nãy, ánh mắt rã rời, lâm vào trạng thái trên mây.
"Không sao, quỷ nào cũng bị tôi đuổi đi rồi."
Trương Huyền thử dỗ dành cậu ta, trong lòng lại vô cùng hối hận, quỷ thì đã bị cậu đuổi
đi, nhưng người suýt chút nữa đã gặp chuyện không may, cậu quá tắc trách, ngay từ
đầu cứ nghĩ là du hồn ghé qua thôi, cho nên không hề dán đạo phù trừ tà xung quanh,
cậu cho rằng có mình bảo vệ, Bùi Thiểu Ngôn sẽ không có chuyện gì, thế nhưng vừa
rồi nếu không có bóng trắng kia giúp đỡ, Bùi Thiểu Ngôn nhất định đã bị thương.
Như mà, nhìn ở một góc độ khác, dường như bên cạnh Bùi Thiểu Ngôn có thần linh
tương trợ, không liên quan đến việc nhà họ Bùi mời người đến đuổi quỷ, bởi vì cái bóng
trắng đó Trương Huyền cảm giác được đạo hành của nó không thấp.
"Cậu lợi hại thật nha, bên người có một linh hồn bảo vệ cực mạnh." Thấy Bùi Thiểu
Ngôn vẫn ngơ ngơ ngác ngác, Trương Huyền sợ cậu ta bị hù đến ngu người rồi, bèn
không đùa giỡn nữa: "Cậu không cần lo lắng, có nó bảo vệ cậu, cậu nhất định sẽ không
xảy ra chuyện gì đâu."
Ai ngờ vừa nghe xong, sắc mặt của Bùi Thiểu Ngôn trắng nhợt, đột nhiên ánh mắt có
thần trở lại, nhìn chằm chằm cậu gấp gáp hỏi: "Cậu nói đi người đó còn ở đây không?
Còn ở đây không?"
Vô cùng kích động đến độ quát tháo, Trương Huyền bị hỏi dồn đến sững sờ, theo bản
năng lắc đầu, Bùi Thiểu Ngôn nhìn chòng chọc cả buổi, Trương Huyền bị nhìn chằm
chằm đến mức lạnh cả sống lưng, Bùi Thiểu Ngôn cuối cùng cũng chịu dời mắt đi,
không phải ảo giác, Trương Huyền cảm thấy trong nháy mắt đó, tinh thần của Bùi Thiểu
Ngôn vốn đang hưng phấn đã hoàn toàn xẹp xuống, trong đáy mắt tràn đầy đau thương
và tuyệt vọng, giống như cái bong bóng người ta bị bơm đầy không khí rồi châm bể,
ngay cả trong hành động đứng dậy cũng ẩn chứa khát vọng.
Bùi Thiểu Ngôn không nói nữa, xoay người, lảo đảo đi lên lầu, đi được một nửa thì
quay đầu lại, thần trí dường như đã bình tĩnh lại, thờ ơ nói: "Chuyện tối nay cậu coi như
chưa từng xảy ra đi."
Đêm nay cậu chịu thiệt thòi nhiều như thế, xém tí nữa đã liên lụy đến Bùi Thiểu Ngôn
phải bị thương, thế mà lại bảo cậu xem như chưa có gì xảy ra? Trương Huyền chôn
chân tại chỗ nghĩ, đề nghị này đối với cậu cơ bản là không có khả năng hoàn thành.
Thực chất, xem như Trương Huyền tự thôi miên mình cho rằng đêm đó không xảy ra
ác mộng kia thì người người nhà họ Bùi cũng không dễ gạt như vậy, ngày hôm sau
sáng sớm Trương Huyền vừa bước vào nhà chính, chưa kịp ăn đã bị Bùi Viêm gọi đến
hỏi chuyện tối qua, thấy Bùi Thiểu Ngôn ngồi một bên mặt không cảm xúc, Trương
Huyền do dự có nên tìm cách thoái thác để tôn trọng yêu cầu của thân chủ hay không,
Bùi Linh thấy thế, khẩn khoản nói: "Có phải là bọn quỷ đó rất lợi hại hay không? Không
sao đâu, chúng ta có thể nghĩ cách mà."
Bùi Thiểu Ngôn tuy rằng chưa hề nói câu nào, nhưng sắc mặt tái nhợt của cậu ta đã tố
cáo tất cả, là chị ruột Bùi Linh lo lắng hơn bất cứ ai, bị ánh mắt của cô nhìn đầy mong
chờ, Trương Huyền không còn cách nào khác, đành phải kể sơ những chuyện đã trải
qua, nói thế nào Bùi Linh cũng là cố chủ đã ủy thác chuyện này cho bọn họ, lại quan
tâm đến Bùi Thiểu Ngôn như vậy, về tình về lý, cậu không thể không nói, đương nhiên,
khúc ly hồn và khúc xuất hiện bóng trắng bị cậu lược đi.
Nghe Trương Huyền kể lại, sắc mặt người nhà họ Bùi càng lúc càng khó coi, chỉ có
Nho Chua không liên quan đến, ở bên cạnh chăm Tiểu Mãn hai tay ôm bình sữa bú,
hóng chuyện chỉ là tiện tai nghe, nó lúc xuống nhân gian cũng đã có thời gian như thế,
đã sớm học được cách nhìn mặt đoán lòng, càng lĩnh ngộ được chân lí đứng xem
chuyện vui vĩnh viễn hạnh phúc hơn người trong cuộc rất nhiều.
Sau khi nghe xong, Bùi Viêm không nói một lời, đưa mắt nhìn Bùi Thiểu Ngôn, ngầm
hỏi, chuyện này là thật sao?
"Không thể nào, là Trương Huyền lầm thôi, tối hôm qua cậu ta uống nhiều rượu, nhất
định là mơ thấy ác mộng rồi tưởng là thật." Bị mọi người đồng loạt nhìm chằm chằm,
Bùi Thiểu Ngôn nhịn không được nói bừa.
Gặp phải đáp án như vậy, Trương Huyền thật ra không quá kinh ngạc, tối hôm qua Bùi
Thiểu Ngôn đã xác định xong thái độ của mình, cậu ta không muốn thừa nhận sự kiện
đã xảy ra, thậm chí muốn hoàn toàn phủ nhận nó, nhưng rất hiển nhiên Bùi Thiểu Ngôn
không phải là một người giỏi nói dối, đặc biệt là trước mặt một người lão làng trên
thương trường như Bùi Viêm.
"Vết thương trên cánh tay chú là chuyện gì xảy ra?" Bùi Viêm nhìn thẳng vào cánh tay
Bùi Thiểu Ngôn, thản nhiên hỏi.
Bùi Thiểu Ngôn theo bản năng kéo ống tay áo xuống, thấy phản ứng của cậu ta,
Trương Huyền thầm thở dài, nghĩ cả đời này Bùi Thiểu Ngôn đều không thể đấu lại Bùi
Viêm, người này có bản lĩnh bẩm sinh, ví dụ như xảo quyệt, Bùi Thiểu Ngôn căn bản
không nhận ra Bùi Viêm đang thăm dò mình, ngay tức khắc đã lộ ra.
Vết thương trên tay Bùi Thiểu Ngôn chắc là do tối hôm qua rơi xuống bị âm khí của ác
quỷ tổn thương, tuy nhiên, Trương Huyền vẫn rất bái phục khả năng quan sát của Bùi
Viêm, một người phải hiểu rõ một người khác đến cỡ nào mới có thể nhìn ra được sơ
hở trong một động tác nhỏ nhặt?
"Lúc đi cầu thang không cẩn thận đụng trúng." Thấy không giấu diếm được, Bùi Thiểu
Ngôn đơn giản nói thẳng ra.
Bùi Linh vội vàng tiến đến vén tay áo Bùi Thiểu Ngôn lên, cô là chị ruột của Bùi Thiểu
Ngôn, Bùi Thiểu Ngôn không thể đẩy cô ra được, thế là vết thương trên tay cậu ta hoàn
toàn lộ ra trước mắt mọi người, vết thương xanh tím, giống như bị siết rất chặt tạo
thành, căn bản không đơn thuần là va quẹt, Bùi Linh hít sâu một hơi, vội vàng hỏi
Trương Huyền, "Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện liên quan đến vết thương này, tôi tin tôi vừa trình bày rất rõ ràng rồi."
"Chuyện liên quan cậu nói chính là những chuyện sau khi cậu uống say nhìn thấy rồi
bịa ra?" Bùi Viêm lạnh lùng hỏi.
"Trí tưởng tượng của tôi không phong phú như người Ả Rập(2) đâu, quý ngài."
(2) Trương Huyền đang ám chỉ đến truyện "Nghìn lẻ một đêm", ý nói người Ả Rập rất
sáng tạo mới nghĩ ra được.
Tùy rằng tối hôm qua cậu có uống rượu, nhưng mà một chút xíu rượu đó đối với cậu
căn bản chỉ là trò đùa, được rồi, cậu biết bây giờ không phải lúc để thảo luận với đám
người nhà họ Bùi này về vấn đề tửu lượng, nhưng đừng có đánh giá thấp danh tiếng
của cậu như vậy được chứ?
"Cái này không giống vết thương bình thường, có thể là lúc đó bị quỷ ám, cho nên
không nhớ rõ." Bùi Linh lẩm bẩm, liền quay đầu nhìn Bùi Thiên Thành, "Ba!"
Bùi Thiên Thành vẫn dùng bộ mặt căng như dây đàn nhìn thẳng vào Bùi Thiểu Ngôn,
giống như đang đợi cậu ta trả lời, bị ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của người nhà nhìn
chòng chọc, sắc mặt của Bùi Thiểu Ngôn vốn tái nhợt đột nhiên đỏ ửng, chính là kết
quả của việc tức giận, cười lạnh nói: "Các người nhìn tôi như vậy làm gì? Đang cho
rằng tôi nói dối sao? Tuy rằng tôi từng có một người yêu bệnh tâm thần(3), nhưng tôi
không có bệnh tâm thần!"
(3) Cái chỗ này bản raw của Lạc bị censored nhưng sau khi tham khảo mấy chương
sau thì Lạc nghĩ nó là tâm thần.
Nani nani? Cái gì mà bệnh tâm thần?
Thấy người nhà họ Bùi nghe xong mặt mày đồng loạt đen kịt lại, dây thần kinh nhiều
chuyện của Trương Huyền đột nhiên căng chặt, cứ nghĩ đến tiết lộ tiếp theo đầy tính
sát thương, bèn vểnh tai, chuẩn bị nghe cho kĩ, đáng tiếc câu sau của Bùi Viêm phá tan
ảo tưởng tươi đẹp của cậu.
"Cậu Trương, tôi nghĩ cậu có thể đi rồi, ở đây không cần cậu nữa."
"Tại sao?"
Bùi Viêm có chút mất kiên nhẫn, "Cần tôi nói rõ ràng ra sao?"
"Cần, bởi vì tôi còn phải viết báo cáo nữa." Trương Huyền rất nghiêm túc nói.
Bị đuổi đi là chuyện nhỏ, nhưng nguyên nhân thì phải minh bạch, bằng không bể vụ
giao dịch này, Tả Thiên sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.
Bùi Viêm tặc lưỡi một tiếng, "Đầu tiên, tối hôm qua chúng tôi ở nhà bên này không ai
nghe thấy tiếng vang gì cả, hai ngôi nhà sát vách, nếu quả thật đúng như lời cậu nói đã
đánh nhau kịch liệt đến vậy, bên này không thể nào một chút động tĩnh cũng không
nghe thấy, thứ hai em trai tôi sẽ không bao giờ nói dối, hơn nữa, nếu như những điều
cậu nói là sự thật, vậy thì chứng minh mấy con quỷ đó cậu không đuổi được, vậy nên
để cậu lại đây căn bản không hề có bản lĩnh giúp đỡ được chúng tôi."
Phắc, cái gì gọi là đến mấy con quỷ đó mà cũng không giải quyết được? Anh xem mấy
con quỷ kia là cháo dễ húp vậy sao? Còn nữa em trai anh không nói dối, lẽ nào cậu ta
đang diễn độc thoại nội tâm cho anh coi?
"Thế nhưng..."
"Bất quá cậu yên tâm, khoản tiền dự tính chúng tôi sẽ không lấy lại, xem như là thù lao
cho cậu đã giúp chúng tôi lần này."
Nói mấy lời lớn lối đó, tiền đâu phải là do anh trả chứ!
Trương Huyền cảm thấy mình không thể nào giao tiếp với người đàn ông cực độ phách
lối này, bèn quay đầu nhìn Bùi Linh, trong cái nhà này thì Bùi Linh còn tương đối bình
thường một chút, nói cho cùng, cô mới là thân chủ của mình, cô không lên tiếng, dù thế
nào cậu cũng không đi.
Nhưng Trương Huyền đã đánh giá thấp ảnh hưởng của Bùi Viêm trong nhà họ Bùi, Bùi
Linh chần chừ hồi lâu, rất tiếc nói với cậu: "Thật ngại quá, cậu Trương, đã phiền cậu
lần này rồi."
Ý là cậu đúng thật có thể ra đi, Trương Huyền tức giận đến mức không nói nổi, cậu đi
hay không cũng không sao, nhưng vấn đề không được giải quyết, Bùi Thiểu Ngôn vẫn
gặp nguy hiểm như trước, bóng trắng cổ quái kia không biết bị chập mạch chỗ nào, cứ
đuổi theo như vậy, đối với Bùi Thiểu Ngôn mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhưng mà nhìn sắc mặt đám người nhà này, khả năng cậu có thể tiếp tục ở lại là bằng
không, không làm được gì nhiều nói không chừng lại còn bị người ta xem là bệnh tâm
thần, Trương Huyền chào tạm biệt, đi khỏi đó, lúc đi ngang Bùi Thiểu Ngôn, nghe thấy
cậu ta khe khẽ nói xin lỗi.
Quên đi, lần này coi như uổng công, khoản tiền cọc kia cũng bằng thù lao của vài vụ án
đặc biệt rồi, cậu cũng không lỗ vốn, chỉ là khi bị người khác dùng cách này đối xử với
mình cảm giác thật chua xót, Trương Huyền phẫn nộ ra khỏi nhà họ Bùi, lái xe về nhà,
nửa đường dạ dày kêu lên, lúc này mới nhớ thì ra mình vẫn chưa ăn gì, bèn quẹo vào
cửa hàng tiện lợi bên đường, mua một cái hotdog, sau khi giải quyết xong bữa sáng
trong bãi đậu xe, cậu mới gửi cho Nho Chua một tin nhắn, bảo nó đi đến chỗ không
người gọi lại cho mình.
Lần trước Nho Chua đưa Tiểu Mãn về nhà cậu có ở đó, có trao đổi số điện thoại với
bọn nó, nhưng Trương Huyền chưa từng dùng qua lần nào, không ngờ bây giờ lại cần
đến, tin nhắn gửi đi không bao lâu, cuộc gọi của Nho Chua đã tới, chuyện đầu tiên cậu
nghe sau khi bắt máy chính là bị cười nhạo.
『Thần côn sửng sốt rồi chứ gì? Mùi vị thế nào? Tiền của nhân gian nào có dễ lấy như
vậy, có hứng thú cùng phát triển với ta không?』
"Ta không có suy đồi đến mức phải đi diễn ma thuật với một con hồ ly." Trương Huyền
tức giận nói: "Ngươi bây giờ có tiện nói chuyện được hay không?"
『Cực kì tiện, ta đang cùng Tiểu Mãn chơi ngoài sân cỏ, vận động một chút, mấy người
họ Bùi kia đang ở trong nhà, chắc đang đàm luận chuyện của Bùi Thiểu Ngôn, nhưng
mà Bùi Thiểu Ngôn đã quay về phòng của mình rồi.』
Cười nhạo xong, Nho Chua bắt đầu thành thật trả lời, cười thì cười, thấy Trương
Huyền bị người ta ức hiếp, lệ hồ vẫn cảm thấy rất phẫn nộ, hỏi: 『Tối hôm qua rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Bọn ta đều không nghe thấy động tĩnh gì cả, đến Tiểu Mãn có thể
chất nhạy cảm như vậy mà cũng không có phản ứng.』
"Khả năng là có người đã thiết đặt kết giới cách ly quanh nhà của Bùi Thiểu Ngôn rồi."
Trương Huyền ảo não nói: "Ta bị gài bẫy, tối qua có người bỏ thuốc vào trong thức ăn
nước uống của ta, hại ta phải ly hồn đi cứu người."
『Bỏ thuốc?』Nói đến vấn đề chính, Nho Chua nghiêm túc hỏi: "Ngươi xác định chứ?"
"Xác định luôn, nhờ ơn cái người bỏ thuốc mà ta đã được kinh qua trải nghiệm bị uống
thuốc ngủ quá liều."
Bằng không, theo như trình độ thần kinh thô của cậu, đời này tuyệt đối chưa bao giờ có
khả năng đụng đến thuốc ngủ, đây cũng là nguyên nhân mà những chuyên gia được
mời tới trước đây đều trắng tay ra về, bị bỏ một lượng thuốc ngủ nhất định, trăm phần
trăm sẽ ngủ như chết, bọn họ có thể cảm giác được quỷ xuất hiện mới là lạ đó.
Nhưng mà kẻ bỏ thuốc không ngờ rằng mình tuy mê man nhưng linh thể có thể tự động
phát động tấn công, nghĩ đến đây, Trương Huyền hơi đắc ý, nhưng lập tức lại xìu
xuống, vừa rồi lúc ở nhà họ Bùi tường thuật lại những chuyện xảy ra cậu có cố gắng
soi bọn họ, những tưởng sẽ phát hiện ra ai đó trong số họ có sắc mặt không bình
thường, đặc biệt là Bùi Viêm, kết quả là một người cũng không có, vẻ mặt của bọn họ
muốn gì có đó, chỉ là không có chột dạ, hại cậu lãng phí cảm tình vô ích.
『Dùng thiên nhãn thuật xem thử coi thấy không?』Nho Chua đề nghị.
Trương Huyền rất tinh thông pháp ấn của thiên nhãn, nếu dùng loại pháp thuật này có
thể thấy được chuyện xảy ra trong thời gian gần đó của đương sự, người làm phép đạo
thuật càng cao minh thì càng thấy được nhiều, nhưng nhất định phải dùng tay ấn vỗ lên
người của người kia, nhà họ Bùi nhiều người như vậy, nếu cậu đi vỗ từng người, chỉ sợ
vẫn chưa hoàn thành xong chú đã bị người ta đuổi ra.
"Nho Chua, ngươi giúp ta một chuyện." Bị chơi đểu một lần chẳng sao cả, nhưng tuyệt
đối không thể nhịn nhục người ta nghi ngờ đạo hạnh của cậu được, cho nên, chuyện
này cậu đã quyết định là phải nhúng mũi vào rồi!
『Muốn ta giúp ngươi âm thầm bảo bệ Bùi Thiểu Ngôn hả? Được thôi.』
Nho Chua rất hào phóng đồng ý, ngược lại còn khiến Trương Huyền hết cả hồn: "Ta
còn chưa nói mà sao ngươi biết? Tiểu hồ ly, ngươi đã trở nên thông minh rồi đó."
『Đó là do ngươi quá chậm tiêu, đã lâu như thế mà còn không phát hiện được chỉ số
thông minh của ta cao ngất ngưởng, khắp thiên hạ này đều biết hồ ly là chủng tộc có
tiếng thông minh!』
Cái này, chủng tộc đó chắc không bao gồm hỏa hồ đâu ha.
Trương Huyền không có hứng thú đối với vấn đề IQ của hồ ly, cậu thuật lại những phần
chưa nói với nhà họ Bùi cho Nho Chua nghe, nói: "Kẻ kia không đơn giản đâu, hắn ta
có sát ý với Bùi Thiểu Ngôn, nếu không phải bên cạnh Bùi Thiểu Ngôn có linh thể đi
theo, cậu ta có thể đã mất mạng từ lâu."
『OK, ta sẽ giúp ngươi kiểm định chuyện linh thể kia, suy cho cùng từ giờ đến Tết mẹ
của Tiểu Mãn cũng phải ở đây, ta muốn điều tra cũng tiện.』
"Chính ngươi cũng phải cẩn thận." Câu này của Trương Huyền không phải là để gây
hoang mang, quỷ quái bình thường Nho Chua không sợ, nhưng nó chưa chắc đã đấu
lại người thường, dù sao kinh nghiệm cuộc sống của nó còn quá ít, một người tâm cơ
thâm hiểm cũng đủ sức đọ lại bất cứ ác quỷ nào.
『Không sợ đâu, Tiểu Mãn là phúc tinh của ta đó.』
Xuyên qua đầu dây điện thoại, Trương Huyền dường như có thể nhìn thấu qua bên kia
có một con hương hồ be bé màu tuyết trắng đang vỗ ngực đảm bảo với cậu, trong nháy
mắt đó, thật giống như quay ngược về quãng thời gian đến Ly Sơn tế tổ, tất cả chưa hề
thay đổi.
『Còn nữa, chuyện dơi mén chủ tịch đã nói với ta, ngươi đừng lo lắng quá, ta đã nhờ
gia gia thông báo với tất cả các bằng hữu trong núi, để bọn họ chú ý đến tin tức của nó,
rất nhiều tinh quái ở Ly Sơn vào nhân gian tu hành, nếu dùng thuật không giải quyết
được vấn đề, chúng ta chỉ có thể lợi dụng mạng lưới quan hệ để tìm, tổng động viên
toàn quốc.』
Chuyện Nghệ mất tích Nho Chua cũng biết, Trương Huyền nghĩ cái tin này truyền đi
nhanh như tốc độ ánh sáng, bất quá điều làm cậu ngạc nhiên hơn chính là kế sách của
Nho Chua, hay có lẽ nên nói là kế sách của chủ tịch, trong thành phố này không biết có
bao nhiêu tinh quái vào nhân gian tu hành, nhưng một đồn mười, mười đồn trăm, đây
tuyệt đối là một lực lượng hùng mạnh không sai sót.
"Cảm ơn."
『Thôi đi, hai chữ cảm ơn này thốt ra từ cái miệng tôn thờ đồng tiền của ngươi, nghe
thế nào cũng thấy giống như được mạ vàng, chúng ta đây cũng chỉ là đáp tạ lại sự giúp
đỡ của chủ tịch thôi, a, có người tới, cứ vậy trước đi nha.』
Điện thoại cúp cái rụp, tâm tình Trương Huyền thật tốt, huýt sáo một hơi, lùi về sau một
đường cong thiệt đẹp, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, say đó chuyển tay lái vào làn đường xe
chạy.
Một chặng đường nửa tiếng đồng hồ Trương Huyền chỉ mất một khắc đã đến nơi, ở
bên cạnh chiêu tài miêu đã lâu, kỹ năng lái xe của cậu cũng càng ngày càng tốt, dừng
xe xong, một mạch chạy vào nhà, vừa vặn đụng trúng Niếp Hành Phong đang mở cửa
chuẩn bị đi làm.
"Chủ tịch, anh là người vợ hiền tốt nhất trên đời!"
Bị Trương Huyền cố sức siết lấy, Niếp Hành Phong thăm dò tình hình một chút, "Đã
xảy ra chuyện gì? Thế nào mới sáng sớm em đã về thế?"
"Tôi bị người ta đuổi ra đó, từ lúc lăng xả trong các văn phòng thám tử đến nay tôi chưa
từng thảm hại thế này." Trương Huyền tựa đầu vào vai anh lầm bầm: "Cho nên an ủi tôi
chút xíu coi nào."
"Có thể đóng cửa lại trước không?"
Nghe Trương Huyền nói xong anh chỉ biết kinh ngạc, Niếp Hành Phong buồn cười, cất
chìa khóa trong tay trở vào, chuẩn bị quay vào nhà nghe cậu thao thao bất tuyệt, ai ngờ
Trương Huyền ôm anh một hồi thì nới lỏng tay buông ra, xoay người về phòng nói:
"Được rồi, không sao, anh đi làm đi."
"Có phiền phức gì à? Tôi giúp em."
"Giúp tôi đóng cửa đi, cảm ơn." Trương Huyền vào nhà rồi thì leo thẳng lên lầu, nói mà
chẳng thèm quay đầu lại.
Niếp tướng quân tự nguyện xin ra trận giết giặc bị từ chối rất phiền muộn nói, "Em xác
định không cần chứ?"
"Tôi muốn tra một số tư liệu, chủ tịch à, anh ở đây cũng không giúp được, đến công ty
đi, bên đó chẳng phải cũng đang gặp phiền phức sao?" Trương Huyền đi tới chỗ ngoặt
cầu thang, dừng lại, cười nói với anh.
Cách một cái cầu thang, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc nở nụ cười, bọn họ
hiểu rất rõ lẫn nhau, chức năng cơ bản nhất của ngôn ngữ là trao đổi cũng mất đi ý
nghĩa tồn tại, Niếp Hành Phong gật đầu, "Tôi sẽ về sớm."
Sau khi ra khỏi nhà, anh rất chu đáo đóng cửa kỹ càng.