Sóng gió từ vụ việc đổi hồn ngày đó qua đi, nhà họ Niếp lại khôi phục sự yên tĩnh như
trước. Thân thể bị Lý Úy Nhiên chiếm xác cuối cùng vẫn không tìm được, lúc đó
Giovanni và Ngụy Chính Nghĩa phụ trách coi chừng cơ thể của Trương Huyền, Tiểu
Bạch chăm sóc cho Phó Nguyệt Kỳ và Phùng Tình Tình, đợi đến khi vấn đề đã được
giải quyết xong, lúc xuống khe núi tìm thân thể của Lý Úy Nhiên mới phát hiện lão đã
biến mất, Trương Huyền không để tâm, suy cho cùng lão cũng là thứ tai họa ngàn năm,
cậu cũng hiểu người như Lý Úy Nhiên chẳng thể nào đơn giản như vậy đã ngoẻo.
Phó Nguyệt Kỳ chỉ bị thương nhẹ, Phùng Tình Tình gào khóc vì anh ta một hồi, ép anh
ta phải nằm viện kiểm tra. Phó Nguyệt Kỳ quen Phùng Tình Tình bao lâu nay, đây là lần
đầu tiên anh ta được coi trọng như vậy, anh ta được cưng chiều phát sợ, quan hệ của
hai người bởi vì chuyện phát sinh ngoài ý muốn này mà bỗng dưng tiến triển vượt bậc,
cũng coi như trong họa có phúc.
Ngụy Chính Nghĩa cũng trở về cục cảnh sát, vụ án liên hoàn giết người vứt xác và cái
chết của La Phong bởi vì quá ít manh mối tạm thời bị ngừng lại thành án mạng huyền
bí, nhân chứng cho lời khai chống lại Giovanni cũng rút lại lời cung khai, chứng cứ
không đầy đủ cũng chẳng giải quyết được gì. Ngụy Chính Nghĩa giải thích việc bọn họ
mất tích sau khi cục cảnh sát phát nổ là để đạt được sự tin cậy của Giovanni, cố ý dẫn
cậu ta đi, bây giờ mình đã có được một thân phận là người nằm vùng trà trộn vào gia
tộc Borgia, cục trưởng còn hy vọng anh ta có thể vì dân trừ bạo, cho nên không hề dị
nghị gì đối với quyết định tức thời lúc khẩn cấp của anh ta, sau đó dặn anh ta việc làm
nội gián lần này rất nguy hiểm, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận chờ thời cơ.
Bởi vậy chỉ trong thời gian ngắn từng chuyện từng chuyện tày đình đều theo sự biến
mất của Lý Hưởng mà chìm xuống, có lẽ dưới mặt nước là những cơn sóng ngầm dữ
dội nhưng chẳng ai để ý nhiều như vậy, bởi vì trước thềm lại có những nguy hiểm khác
ập đến, mỗi một khắc bình yên đều là hạnh phúc, chí ít thì Niếp Hành Phong cho là như
vậy.
Qua vài ngày lục lọi lại trong những hồi ức quay cuồng, những ký ức đã biến mất trong
quá khứ của anh đã hoàn toàn khôi phục lại, bao gồm cả về thân phận chiến thần vạn
năm trước, anh và Trương Huyền sau khi gặp gỡ đã trải qua nhiều chuyện, cùng với trí
nhớ của kiếp này từng cảnh từng cảnh hiện ra. Anh thật mãn nguyện khi mình có nhiều
hồi ức tốt đẹp đến vậy, cũng cảm thấy may mắn rằng mình có thể nhớ lại, lo lắng duy
nhất chính là Trương Huyền khôi phục lại ký ức, không phải anh sợ Trương Huyền nhớ
lại chuyện cũ sẽ làm hai người lần nữa dựng lên bức tường ngăn cách, mà đơn thuần
chỉ không muốn cậu vì qua lại với mình mà cảm thấy không vui, nhưng mà thực tế đã
làm sáng tỏ rằng tất cả những lo lắng của anh đều là dư thừa.
Trương Huyền vô cùng cực kì thư thái, mấy ngày nay ngoại trừ thay thuốc cho Niếp
Hành Phong, giám sát anh uống thuốc cho ngoan, nghỉ ngơi cho khỏe ra thì chỉ làm tổ
trong nhà trùm mền ngủ, Tả Thiên cho cậu nghỉ nửa tháng, cậu mỗi ngày đều giống
như keo con chó bám theo sau Niếp Hành Phong, đến cả việc anh lên mạng bàn
chuyện công việc cũng không cho.
Nếu đổi lại là khi trước, Niếp Hành Phong nhất định sẽ tìm lý do giáo huấn Trương
Huyền một trận, hoặc là viện cớ tha cậu lên giường "bóc lột dã man", nhưng sau khi
nhớ lại chuyện cũ, xuất phát từ sự áy náy trong lòng, Niếp Hành Phong ngoan ngoãn
vâng lời cậu, thái độ hợp tác trăm phần trăm làm cho bọn Tiểu Bạch giật mình xém chút
nữa thì té xỉu, đến Hoắc Ly còn phải thắc mắc có phải tà thuật của Lý Hưởng để lại di
chứng hay không, làm cho hồn phách của chủ tịch bị tâng tâng chỗ nào rồi, hoàn toàn
phục tùng Trương Huyền.
Nhưng mà người vui vẻ nhất chính là đương sự Trương Huyền. Một con chiêu tài miêu
thiên y bách thuận(1), hồi trước đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, lúc đầu còn lo đó là di
chứng sau khi bị tà thuật khống chế, nhưng càng về sau cũng thành thói quen, biến
thành thoải mái sai khiến anh, Niếp Hành Phong vốn cho rằng Trương Huyền sẽ thừa
nước đục thả câu đưa ra một số yêu cầu không an phận trên giường, nhưng kì lạ là
cậu chưa từng nói gì cả, ngược lại còn vô cùng đối lập với trong tưởng tượng, đường
hoàng thành thật mặc do mình sắp xếp, chuyện này vượt quá dự đoán của Niếp Hành
Phong.
(1) Thiên y bách thuận: nói gì nghe đó.
Một Trương Huyền có thể dễ dàng nhìn thấu thì không phải là tiểu thần côn mà anh biết,
Niếp Hành Phong thầm nghĩ, nhưng thật lòng cách thức chung sống thế này cũng
không tồi.
Lại vài ngày trôi qua, Nho Chua gọi điện thoại tới, rất vui vẻ nói với mọi người rằng mắt
của Tiểu Mãn đã có thể nhìn thấy được. Nó đã đưa Tiểu Mãn về nhà, bây giờ đang ở
nhà của Tiểu Mãn, thuận tiện còn vào công ty của ba Tiểu Mãn tìm việc để ở gần bên
dễ dàng chăm sóc Tiểu Mãn, còn nói nếu họ có thời gian thì sẽ mang Tiểu Mãn thăm
họ, đích thân cảm ơn Mộc lão tiên sinh.
Đối với mọi người thì đây không thể nghi ngờ là một tin tốt, Niếp Hành Phong đoán
rằng âm đồng của Tiểu Mãn có thể trị khỏi nhất định là liên quan đến pháp thuật hôm
đó của Mộc Thanh Phong, ông lão nhất định đã dùng hết sức lực mình có, tìm được
một đường sống cho Tiểu Mãn, anh cũng hi vọng cuộc đời sau này của Tiểu Mãn có
thể được lão tiên sinh phù hộ, thuận buồm xuôi gió, bình an vượt qua.
Dưới sự giám sát và trông nom của Trương Huyền, vết thương của Niếp Hành Phong
rất nhanh đã khỏi. Anh hiểu rõ, tuy rằng công lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng
tốc độ hồi phục phải nhanh gấp nhiều lần người bình thường, Trương Huyền cảm thấy
chuyện anh hồi phục quá nhanh quá kì lạ, Niếp Hành Phong sợ cậu nhìn ra sự khác lạ,
cố ý nói: "Lẽ nào em không mong tôi mau chóng khỏi sao?"
"Không phải, tôi chỉ là quan tâm anh thôi mà." Bị sặc, Trương Huyền không thèm để ý
chút nào, cợt nhả đáp lời.
Sau khi cơ thể Niếp Hành Phong đã khôi phục, Trương Huyền theo anh đi thăm Phó
Nguyệt kỳ. Thương tích của Phó Nguyệt Kỳ thật ra chỉ xoàng xĩnh thôi, bất quá bởi vì là
con trai độc đinh, cho nên cả nhà cảm thấy anh ta bị thương rất nặng, gần đây anh ta
đều phải nằm nhà dưỡng thương, Phùng Tình Tình mỗi ngày còn chạy sang ở bên
cạnh anh ta.
Đối với chuyện Niếp Hành Phong và Trương Huyền đến viếng thăm, biểu hiện của Phó
Nguyệt Kỳ so với lần gặp trước nhiệt tình hơn hẳn, bởi vì vụ việc xui xẻo kia, quan hệ
của anh ta và Phùng Tình Tình đột nhiên phát triển mạnh mẽ, cho nên không chỉ không
trách Trương Huyền lỗ mãng, còn vô cùng biết ơn cậu đã làm chất xúc tác.
Vài ngày không gặp, vẻ âm u nham hiểm trên khuôn mặt đã bớt đi rất nhiều, tuy rằng
thỉnh thoảng vẫn xuất hiện dáng vẻ tươi cười quái đản của Lý Hưởng, nhưng cái này
suy cho cùng cũng là di chứng sau khi bị Lý Hưởng chiếm thân. Thật ra lần trước người
cùng Niếp Hành Phong nói chuyện phiếm chính là Phó Nguyệt Kỳ, chỉ là lúc đó ấn
tượng của Phó Nguyệt Kỳ đối với Niếp Hành Phong không tốt mấy, cho nên mới lười
trò chuyện với anh về chủ đề thương giới, không ngờ sẽ biến thành hiểu lầm to đến thế.
Nghe đến đó, Trương Huyền không khỏi lần thứ hai tán thưởng ánh mắt của ông nội,
ông nội luôn không bao giờ nhìn lầm người, tuy rằng cũng nói Phó Nguyệt Kỳ hơi kì lạ,
nhưng chưa từng nghi ngờ thân phận của anh ta, ngược lại thì cậu, một đệ tử chính
tông thiên sư, lại bị Lý Hưởng đâm cho một đao thật sâu.
Gừng quả nhiên càng già càng cay, cậu quyết định sau này phàm là bắt không đúng
người thì phải đi thỉnh giáo ông nội, tuyệt đối chuẩn không cần chỉnh.
Mọi người trò chuyện, hai người mới biết được gần đây Phó Nguyệt Kỳ cũng cảm giác
được mình xảy ra chuyện, có đôi khi trí nhớ bị hỗn loạn, thậm chí làm ra những chuyện
quái gở, anh ta còn tưởng là mình vì công việc đã lao lực quá độ, bây giờ mới hiểu ra
rằng mình bị kẻ khác chiếm xác, may mà Lý Hưởng không bám trên người anh ta quá
lâu, di chứng ảnh hưởng sẽ dần mất đi theo thời gian.
"Vậy anh đeo contact lenz màu lam cũng là do ảnh hưởng của Lý Hưởng sao?"
Hôm nay Phó Nguyệt Kỳ đeo kính không viền, điều này làm cho anh ta có đôi chút
phong độ của người trí thức, Trương Huyền còn nghĩ rằng loại kính này tương đối phù
hợp với anh ta.
"Cái đó cũng không phải, gần đây công ty của tôi mở rộng sang lĩnh vực kinh doanh
kính sát tròng có màu, để cảm nhận được chất lượng nên tôi đeo thử trước."
Thì ra là thế, nghe xong đáp án này, Niếp Hành Phong và Trương Huyền bèn nhìn
nhau cười, cũng bởi vì vô số chuyện tình cờ trùng khớp mà lại tạo thành hiểu lầm to,
thật là buồn cười.
Lúc chào tạm biệt ra về, Phùng Tình Tình tiễn bọn họ, Niếp Hành Phong cười nói với
cô: "Anh Phó đối xử với em thật không tệ, thời điểm mấu chốt lại có thể che chở cho
em, phải biết trân trọng đó."
"Em biết rồi, anh Hành Phong, anh thiệt là dài dòng." Phùng Tình Tình làm mặt quỷ với
anh, "Nhưng mà, các anh có thấy Nguyệt Kỳ thật ra rất tuấn tú không?"
"Đúng thế đúng thế, khắp thiên hạ này người đàn ông của nhà em là đẹp trai nhất, phải
coi chừng cẩn thận, ngàn lần đừng để người khác cướp mất rồi khóc nha."
Trương Huyền đùa xong, theo Niếp Hành Phong đi ra, trên đường cậu đột nhiên phá
lên cười: "Tình Tình đừng nói là cũng phải đi đo một cặp kính đấy nhé? Tôi nhìn thế
nào cũng không thấy Phó Nguyệt Kỳ đẹp trai."
"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Niếp Hành Phong nghiêng đầu ngắm Trương Huyền đang tập trung lái xe, nửa bên mặt
tuấn tú, nhẹ nhàng, khoan khoái, ngầm biểu lộ ra sự kiêu ngạo thuộc về Hải Thần,
nhưng càng nhiều hơn đó chính là sự hào hiệp, chói lóa khiến người nhìn không thể
mở mắt, với anh mà nói, Trương Huyền là tuyệt nhất.
"Tôi xin anh, chủ tịch, đừng nhìn tôi như vậy, làm tôi cảm thấy mình y như chuột bạch
sắp bị đưa lên bàn mổ."
Niếp Hành Phong thừa nhận lúc này anh rất động lòng, đó là một loại tình cảm không
có cách nào kềm nén, chỉ cảm thấy bởi vì có Trương Huyền hiện hữu mà tất cả đều trở
nên phong phú, anh mỉm cười thu lại đường nhìn, không nhìn thì không nhìn, về nhà lôi
thẳng lên giường ăn sạch là thực tế nhất.
Vẫn không hề biết số phận sắp rơi vào miệng mèo của mình, Trương Huyền nói: "Như
chúng ta đã nói, với thân phận tốt như Phó Nguyệt Kỳ, vẫn bám trên người anh ta đối
với Lý Hưởng thật ra là một sự lựa chọn rất tốt."
"Dã tâm của Lý Hưởng quá lớn, mà kẻ có dã tâm lớn thường thường kết cục là không
chiếm được cái gì cả."
"Cái đó là một mặt, nhưng tôi tin pháp thuật của Lý Hưởng không thần kỳ đến mức có
thể tùy ý chiếm xác, nếu không hắn tại sao sau khi chiếm xác hắn cũng vẫn không
chữa xong vết thương cũ."
"Đó là bởi vì đao của Nghệ quá lợi hại."
Nói đến con dơi mén, hai người cùng lúc trầm mặc. Gần đây Nghệ rất lạ, tuy rằng ngày
đó khi Lý Hưởng tấn công thì nó cũng có giúp đỡ nhưng bọn họ cũng biết nó đang lẩn
trốn, điều này làm cho Trương Huyền thật nhớ tên nhóc vô tâm vô phế trước kia.
Về đến nhà, Trương Huyền vừa xuống xe liền nhíu mày, Niếp Hành Phong cũng cảm
giác được không khí xung quanh tràn đầy âm khí, nhưng không muốn Trương Huyền
cảm thấy được giác quan thứ sáu thông linh của mình quá nhạy cảm, liền hỏi: "Làm
sao vậy?"
"Có người ngoài." Trương Huyền vừa nói chuyện vừa nhanh chân bước vào nhà.
Không phải loại âm khí gàn dở của Lý Hưởng, ngược lại rất gần với khí tức của âm
ưng, cậu đại khái đã có thể đoán được thân phận của kẻ đến đây. Quả nhiên, vừa vào
đến cửa đã thấy Hoắc Ly chạy tới, nói với cậu: "Tiểu Bạch đến rồi, đang tán phét với
Nhược Diệp đại ca đó."
"Con mèo nhà em chẳng phải cả ngày đều ru rú trong nhà hay sao?"
"Không phải Tiểu Bạch đó, là Tiểu Bạch Vô Thường mà đại ca hay nói ý."
Hoắc Ly giải thích thật ra cũng hơi thừa, bởi vì Trương Huyền đã thấy Bạch Vô Thường
đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách tán gẫu với Nhược Diệp, còn đặt con âm
ưng kế bên tiện bề ngắm nghía. Từ sau khi vào ở trong căn biệt thự trên núi, âm ưng
đã luôn bị Trương Huyền nhốt ở tầng hầm, đến cả khi Lý Hưởng đến nó cũng không
được làm nhân vật anh hùng, xem ra hôm nay Bạch Vô Thường đến đây để đòi người,
Nhược Diệp cố tình đưa cho hắn.
"Huynh đệ, đã lâu không gặp."
Thấy Trương Huyền, Bạch Vô Thường rất nhiệt tình tới chào hỏi cậu, đưa tay muốn bắt
tay Niếp Hành Phong thì bị Trương Huyền kịp thời chặn lại, cười hi hi hỏi: "Ngươi
không phải đi điều tra vụ án hồn phách bị mất sao? Thế nào lại có thời gian ban ngày
ban mặt tới đây?"
Bạch Vô Thường đông cứng, lập tức cười nói: "Nhờ ơn tin tức lần truớc của ngươi, ta
đã sai tụi đàn em đi thăm dò, trùng hợp nghe được tụi nó bảo rằng âm ưng đang ở chỗ
ngươi, ta liền đến đây thăm một chút, không ngờ sẽ được truyền nhân của Mộc lão tiên
sinh chỉ giáo, vừa rồi chúng ta đang bàn chuyện mệnh thư."
Nhược Diệp mỉm cười gật đầu, tiếp lời: "Sư phụ trước khi giúp Tiểu Mãn dẫn hồn có
dặn tôi phải mang mệnh thư trả lại, tôi vốn đang lo lắng làm cách nào để liên lạc được
với người của âm giới, hôm nay Bạch Vô Thường đại nhân lại đến viếng thăm, vừa lúc
có thể hoàn thành tâm nguyện của sư phụ."
Nghe thấy hai chữ "mệnh thư", Trương Huyền lập tức trợn to mắt, hí hửng nói: "Mệnh
thư ở trong tay anh đấy à? Cho tôi xem được không?"
Mộc Thanh Phong từng dặn không thể đưa mệnh thư cho người ngoài xem, nhưng
Trương Huyền không phải là người ngoài, hơn nữa không có âm đồng hoặc pháp thuật
tương đương như vậy, cho dù mệnh thư có đến tay cũng không nhìn thấy gì, Nhược
Diệp bèn đưa mệnh thư ra trước mặt cậu, nói: "Mệnh thư là vật thuần âm, lạc đến
dương gian sẽ hóa thành tro tàn, trừ truyền nhân của ngự quỷ môn, người khác không
thể nào chạm vào được, cậu muốn xem cái gì tôi lật ra cho."
Trương Huyền nhớ đến trong vụ việc quan tài lần trước, chính mình đã phải liều mạng
mới mang mệnh thư về được, kết quả lại chỉ cầm được một nắm tro, quay về thế giới
chết, Nhược Diệp sẽ không bao giờ lừa gạt người ta, bèn nói: "Anh lật đại đi, tôi cũng
xem đại luôn."
Niếp Hành Phong thờ ơ, thấy Bạch Vô Thường nghe xong đoạn đối thoại giữa hai
người mặt hơi biến sắc, liền biết lí do lí trấu của hắn là do bịa ra, sự tình vừa giải quyết
xong thì Bạch Vô Thường xuất hiện, rõ ràng chuyện bọn họ và Lý Hưởng đã bị người
của âm giới theo dõi từ trước, bằng không Bạch Vô Thường đây vốn phải bận rộn vì
việc thất thoát âm hồn, làm sao có thời gian rảnh mà đến tám chuyện? Cũng chỉ có
Nhược Diệp tâm tính đơn giản mới tin lời nói nhăng nói cuội của Bạch Vô Thường.
Niếp Hành Phong đoán rằng người của âm giới hẳn đã biết chân tướng từ lâu, lại cố ý
không ra mặt, bỏ mặc vấn đề cho bọn họ giải quyết, bây giờ lại chạy đến đòi chấm mút
một chén canh, toan tính quả thật không tồi.
Nghĩ đến đây, Niếp Hành Phong cười nhạt, đưa tay kéo Trương Huyền lại. Rõ ràng
Bạch Vô Thường không muốn bọn họ nhìn thấy bí mật trong mệnh thư, anh hoàn toàn
không có hứng thú muốn biết, nhưng anh không thích cảm giác bị kẻ khác thao túng
chút nào, Trương Huyền làm thiên sư cũng không có nghĩa vụ giúp bọn người âm giới
đỡ đạn.
"Đừng xem, sẽ làm người ta khó xử đó."
Trương Huyền vốn đang hứng thú, bị Niếp Hành Phong ngăn cản hơi bất mãn, trừng
mắt liếc anh. Cậu đương nhiên biết mục đích và ý đồ Bạch Vô Thường đến đây, nhưng
chính vì đó là nguyên nhân nên mới muốn ngó qua một chút, không thể để mình phải
cực khổ một phen lại nước cái gì cũng không húp được, chiêu tài miêu đáng ghét!
Bực bội đương nhiên không thể trút lên đầu Niếp Hành Phong, thế là Bạch Vô Thường
biến thành cái thùng rác xả giận, Trương Huyền cười hì hì hỏi hắn: "Nói đến chuyện
thầy trò Lý Úy Nhiên các ngươi đều biết hết rồi đúng không? Bọn chúng có lai lịch gì?
Làm cho người của âm giới các ngươi cũng không giám đối đầu trực tiếp mà còn đẩy
chúng ta ra thử lửa?"
Bạch Vô Thường rất hiểu Niếp Hành Phong và Trương Huyền, cũng không ôm hi vọng
có thể giấu diếm được bọn họ, nhưng không ngờ Trương Huyền bắt đầu từ cái giá khởi
điểm quá cao như vậy, vẻ mặt hơi xấu hổ, thầm nghĩ nếu sớm biết là như vậy, hắn ta
nên cầm mệnh thư lên phang thẳng vào đầu người ta, hai vị này không thể so sánh với
Nhược Diệp, người sau còn cáo già hơn người trước.
"Thật lòng mà nói, âm giới có nhiều chuyện không thuộc quyền quản lí của ta, ta cũng
không rõ lắm..."
Trương Huyền sầm mặt, ra vẻ đang quan sát quyển sách, thuận miệng nói: "Tiểu Ly,
tiễn khách!"
"Thật sự ta không rõ lắm mà!"
Bạch Vô Thường sợ Trương Huyền cướp mệnh thư, nếu như mệnh thư biến thành tro,
hắn lại phải van xin Nhược Diệp thi pháp phục hồi lại mệnh thư, nói không chừng còn bị
Trương Huyền thừa cơ vơ vét một khoản lớn, hắn từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa
từng hối hận thế này, nếu biết trước thằng nhóc kia có thù tất báo, vừa rồi làm sao lại
ngăn cản cậu ta xem mệnh thư chứ?
Bạch Vô Thường trong lòng ai oán, song ngoài mặt vẫn tươi cười, nói: "Chúng ta không
phải là không dám đối đầu với thầy trò Lý Úy Nhiên, mà là trên người lão ta có sắc lệnh
hộ thân của Âm Quân đại nhân, người âm giới chúng ta bất kể là ai cũng không thể bắt
được ông ta."
"Sắc lệnh của Bắc Đế Âm Quân?" Niếp Hành Phong nhíu mày.
Nhược Diệp giải thích: "Là kỉ vật của tổ sư chúng tôi, vốn là vật chỉ để lại cho một
truyền nhân, do chưởng môn bảo quản, bất quá không biết tại sao Lý Úy Nhiên lại
cướp được đến tay."
"Tổ sư của ngự quỷ môn làm sao có sắc lệnh của Âm Quân?"
"Ta thật lòng không biết mà." Bạch Vô Thường quả thật không chịu xiết cặp tình nhân
hành nghề bắt quỷ kia thay phiên oanh tạc, cười khổ: "Có người nó nói liên quan đến
mệnh thư, Âm Quân không muốn lấy lại mệnh thư, trái lại còn xung đột với Hiên Viên
Lạc, hai người hình như đánh cược gì đó, sau thì... Chính là thế này đó."
Không dám bàn tán chuyện thi phị behind the scenes, Bạch Vô Thường xoa tay, ra vẻ
không thể tránh khỏi, nhưng dù hắn không nói, mọi người cũng có thể đoán được nội
tình, vụ cá cược đó, nhất định là Bắc Đế Âm Quân thua đậm.
Đôi mắt xinh đẹp của Trương Huyền híp lại, đối với người dám đưa thư khiêu chiến cho
Bắc Đế Âm Quân, ông tổ của ngự quỷ môn Hiên Viên Lạc, cảm thấy kính nể từ tận đáy
lòng.
"Không biết, Hiên Viên Lạc lão tiên sinh bây giờ đang ở nơi nào?" Cậu nhịn không
được hỏi.
Bạch Vô Thường xém nữa thì ngất xỉu, muốn lấy nửa cuốn mệnh thư không dễ chút
nào, nhà họ Niếp quả nhiên không phải là chỗ người thường có thể bước vào.
"Huynh đệ à, đừng có xem ta như bách khoa toàn thư được không."
Trương Huyền mặc dù hiếu kỳ về vị tiền bối ngự quỷ môn kia, nhưng dù sao cũng
không quan trọng lắm, thế là cũng không ép uổng Bạch Vô Thường nữa, xua tay,
nhưng khi thấy Bạch Vô Thường cầm lấy cái lồng vẹt trên ghế salon, mặt liền biến sắc,
đoạt lại.
"Con sáo này đã định huyết khế với đồ đệ nhà ta rồi, trước khi báo thù xong thì nó
không thể đi."
Vô Thường cũng có nghe qua chuyện này, trong lòng thầm sỉ vả con chim ngu này vài
câu, dám giỡn mặt với Trương Huyền này, thật đúng là không hiểu nổi nó nghĩ gì,
nhưng tốt xấu gì cũng từng có thời gian làm đồng sự, không thể nhìn nó tiếp tục ăn nhờ
ở đậu nhà người ta, liền nói: "Việc truyền tin của âm giới không thể thiếu âm ưng, nó
thuộc về Âm Quân đại nhân, ta không quyết định được, chẳng bằng các ngươi tạm thời
dẹp khế ước qua một bên, mặt khác ta sẽ tìm giúp ngươi một tiểu quỷ để sai vặt?"
Trương Huyền coi như không nghe thấy, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chẳng phải chỉ là một
đứa tay chân sai vặt đưa thư thôi sao, địa phủ các người không phải chỉ có một con, ít
đi một cũng đâu nhiều nhặn gì, trước cứ để ta nuôi, ngươi nói với Âm Quân vài lời, chờ
khế ước xong xuôi sẽ trả nó về."
Bản lĩnh giả điên của Trương Huyền là đệ nhất thiên hạ, khuôn mặt vốn tuấn tú của Vô
Thường suy sụp, nhìn con chim trong lồng, lại nhìn Trương Huyền, hắn quá hiểu thói
hư tật xấu của Trương Huyền, cuộc đời con chim này thật không lạc quan.
Hiển nhiên, chỉ số thông minh của Hamburger không thể theo kịp Bạch Vô Thường,
vừa nghe nói Trương Huyền không thả người, lập tức liếc cậu, hừ nói: "Loài người kia,
đừng lấy khế ước ra uy hiếp ta, cái huyết đó ta có thể tùy lúc mà hủy bỏ!"
Ánh mắt Trương Huyền trở nên lạnh lẽo, không nói đến thì cậu không tức giận, vừa
nhắc đến chuyện tên này ỷ vào việc Giovanni không hiểu luật lệ định khế ước, cậu liền
nổi nóng; Bạch Vô Thường lựa lời mà nói, lập tức cảm giác được Trương Huyền đang
không vui, sợ bị vạ lây bèn không dám hé răng ra nữa, vội vàng cầm lấy mệnh thư
trong tay Nhược Diệp, cảm ơn anh: "Vậy nửa cuốn còn lại trông cậy vào các ngươi, ta
còn có việc, lần sau nói tiếp hén."
"Đưa ta theo với." Hamburger kêu to.
Trương Huyền cũng hỏi: "Nửa cuốn gì chứ?"
Hai giọng nói bị Bạch Vô Thường xem như không nghe thấy, Trương Huyền tỉnh lại,
định đuổi theo, chỉ thấy nhoáng một cái Bạch Vô Thường đã biến mất không tăm hơi,
cậu quay đầu, nghi ngờ hỏi Nhược Diệp: "Tên kia nhờ anh tìm nửa cuốn mệnh thư còn
lại đúng không?"
Nhược Diệp gật đầu, Trương Huyền vô cùng tức giận cười lạnh: "Mặc kệ hắn! Đây là
chuyện của bọn hắn và Lý Úy Nhiên, hắn không muốn nhúng tay, cho nên đem phiền
phức đổ lên đầu anh, bắt anh đỡ đạn đó!"
"Tôi biết, nhưng mệnh thư dù sao cũng là do bọn tôi làm mất, về tình về lí, tôi đều phải
tìm nó về." Nhược Diệp mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ làm hết khả năng."
Trương Huyền còn muốn nói tiếp, Niếp Hành Phong ngăn cậu lại, Nhược Diệp làm việc
có lí do của anh, dù lí do này người ngoài cho là rất ngốc nhưng có thể hiểu được anh
rất cố chấp, miễn sao anh hài lòng là được, bọn họ không nên can thiệp.
"Chúng tôi chuẩn bị ngày mai sẽ về nhà, anh tính thế nào?" Anh hỏi Nhược Diệp.
Mọi việc tạm thời đã giải quyết được một phần, cho nên bọn họ cũng muốn quay về
biệt thự của Trương Huyền, căn nhà này nằm trên núi, đi làm hay mua sắm đều không
tiện, nhưng Niếp Hành Phong nghĩ Nhược Diệp rất thích ở đây, nên mới hỏi ý anh.
Nhược Diệp do dự một chút, nói: "Không khí ở đây thật tốt, giúp tôi luyện công, tôi
muốn ở lại đây, có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể, suy cho cùng đây là của bọn anh mà." Ông nội đã sang lại quyền
sở hữu ngôi nhà này cho Mộc Thanh Phong, là đệ tử duy nhất của Mộc Thanh Phong,
Nhược Diệp đương nhiên có thể ở lại.
"Ta cũng phải đi! Mang ta đi với!" Hamburger ở trong lồng rống.
Trương Huyền liếc nó, phù chú trên sợi xích bạc ở chân nó đã biến mất, nhưng không
hiểu sao nó vẫn như trước không thoát ra được. Mắt xanh của Trương Huyền hơi nheo
lại, đoán rằng Giovanni đã dùng thuật giam nó lại, nuôi ong tay áo hết một lần, cậu tin
dựa vào cá tính của Giovanni, tuyệt đối không thể đơn giản để cho con chim này chạy
thoát như vậy.
"Ta đương nhiên sẽ mang ngươi đi." Cậu mang theo lồng chim về phòng, "Ta nghĩ
ngươi nhất định sẽ rất thích nhà Giovanni."
"Ta không muốn về nhà hắn, ta phải về âm giới." Trước đó đã bị Giovanni trả thù giày
vò, vừa nghe phải về nhà cậu ta, lông toàn thân con vẹt dựng đứng, rống to hơn.
Không để ý, mặc nó gào rú, Trương Huyền quay đầu, cười với Niếp Hành Phong: "Anh
nói xem, bắt nó lại giao cho Giovanni có thể kiếm được bao nhiêu?"
"Một cái Hamburger bị trói, tôi nghĩ Giovanni nhất định sẽ rất vui lòng mua đấy."
Sau khi Trương Huyền và Niếp Hành Phong đi khỏi, Nhược Diệp trở lại tầng hầm, nơi
Mộc Thanh Phong đang say ngủ. Trước quan tài bày một tấm thảm, anh ngồi xuống
thảm, chuẩn bị tĩnh tu, Nghệ lại đập cánh bay đến, hỏi liên hồi: "Trường Không Trường
Không, sao ngươi lại không về với mọi người? Ở đó phòng ốc rộng rãi, không khí tốt,
còn đông vui nữa, ở đây cái gì cũng không có..."
Gần đây Nghệ ít khi đến làm phiền anh, đột nhiên thấy nó xuất hiện, Nhược Diệp lại
cảm thấy không quen, lúc này mới phát hiện vừa rồi ở phòng khách Nghệ vẫn luôn chú
ý đến mọi người, anh thở dài: "Ta không cần gì cả."
Ngự quỷ sư không ở nơi nhân khí nặng, ngược lại, nơi nhiều âm khí mới là điều kiện tu
hành tốt nhất, tùy rằng ở cùng Trương Huyền và Niếp Hành Phong lâu như vậy đột
nhiên phải tách ra đương nhiên là không muốn, nhưng trên đời này không có bữa tiệc
nào không tàn, anh phải bảo vệ sư phụ, tu luyện pháp thuật, trong núi hoang vắng
không thể nghi ngờ chính là chỗ tốt nhất.
"Ngươi mới hai mươi mấy tuổi thôi, đừng có nói như ông cụ non thế." Nghệ vỗ cánh,
dạo một vòng trong không khí, cuối cùng đáp xuống một góc quan tài, nói: "Làm người
sao có thể không có bạn bè, không được mua vui? Trường Không ta cho ngươi biết, tu
hành không nhất định phải ở nơi rừng sâu núi thẳm, có thể tu hành ở nơi phố xá sầm
uất mới thật sự là người tu đạo, chúng ta có thể đem thân thể sư phụ ngươi đến chỗ
mọi người, bên đó nhiều người, có thể giúp ngươi trông chừng sư phụ, ngươi cũng
không cảm thấy cô đơn nữa.
Trước lúc quen được Trương Huyền và Niếp Hành Phong, Nhược Diệp không có bạn
bè, nếu phải nói có thì cũng là những quỷ hồn kia, đã quen thanh tịnh, cho nên bạn bè
hay là tiêu khiển với anh không quá quan trọng, bèn nói: "Ngươi đừng khuyên nữa, ta
sẽ không trở về, ở đây không thích hợp với ngươi, ngươi cũng đi đi."
"Cái tên này sao lại sắt đá thế?" Khuyên bảo không thành công, ngược lại còn bị đuổi đi,
Nghệ không vui, "Sư phụ ngươi đã chết, ngươi sao lại tử thủ bên một thi thể không rời
vậy?"
"Sư phụ ta chỉ đang luyện hóa nguyên thần, không có chết! Ngươi lập tức đi đi, đừng ở
đây làm phiền ông ấy!"
Nhược Diệp hét xong liền ngây ngẩn. Anh không có trái tim, cho nên không có cảm
giác rung động, càng rất ít khi tức giận, cho dù Nghệ phạm vào đại kị của anh, anh
cũng không thể tức giận đến vậy, vừa rồi tự dưng trong lòng cảm thấy rất buồn phiền,
về phần buồn cái gì thì anh không rõ, có thể là trong lòng có hơi không muốn mọi người
đi, hơn nữa anh biết tính tình của Nghệ không thể nào cảm nhận được sự cô quạnh
của người làm ngự quỷ sư, càng không hiểu sự mơ hồ về tương lai và sự lo lắng dành
cho sư phụ, nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, làm anh mất đi sự lãnh tĩnh lúc bình
thường, thế là dơi mén xui xẻo biến thành bia đỡ đạn.
Nghệ cũng đông cứng, không quen bị Nhược Diệp la mắng, lát sau mới nói: "Trường
Không, ngươi thế mà dám vô lễ với chủ nhân sao, ta giận rồi, ta tuyệt giao với ngươi!"
Nói xong, Nghệ lạch phạch bay ra. Nhược Diệp rất hối hận vì những lời nói vô tâm của
mình, muốn gọi nó lại, đáng tiếc Nghệ đã mất hút. Nhược Diệp thở dài, mấy câu đòi
tuyệt giao này anh đã nghe không dưới trăm lần, nhưng chưa lần nào có cảm giác như
bây giờ, có chút mất mát, còn có chút bất đắc dĩ, không gian vắng vẻ lặng ngắt như tờ
làm anh đột nhiên cảm thấy, chẳng biết từ lúc anh đã tạo thành thói quen có Nghệ ầm ĩ
bên cạnh.
Tựa vào quan tài ngọc, Nhược Diệp khẽ nói: "Sư phụ, tính tình của Nghệ càng lúc càng
tự tung tự tác, làm người hầu của nó còn khó hơn làm đồ đệ của người."
"Cho ngươi chết! Cho ngươi chết! Cho ngươi chết!"
Đêm, trên con đường nhỏ dưới chân núi, một thiếu niên tóc trắng áo trắng lẩm bẩm, cố
sức đá vào cục đá ven đường.
Dám nổi giận với nó nè, Trường Không hoàn toàn không có tự giác của một sủng vật gì
cả, nó có nói sai đâu, dựa vào pháp thuật của nó để phán đoán thì Mộc Thanh Phong
quả thật vô phương cứu chữa, nó sợ Trường Không đau lòng nên vẫn chưa nói, quả
nhiên, người, à không, dơi nói thật sẽ bị người ta vùi dập mà, sao tất cả mọi người đều
không muốn nghe sự thật chứ?
Ngày mai sẽ theo lão đại về nhà, bỏ một mình tên óc đá Trường Không kia ở lại núi tu
hành đi thôi!
Quyết tâm, tưởng tượng cục đá là Nhược Diệp, Nghệ cảm thấy trong lòng khá hơn, lúc
này mới phát hiện trời đã tối lắm rồi, bao tử hơi kêu gào, bèn lấy túi bảo bối ra tìm gì đó
lót dạ.
Gió phất qua, mang theo một chút ý tứ thù địch, gió quét qua rừng, cành lá lay động,
phát ra âm thanh kì lạ, đêm đã khuya, càng tăng thêm âm khí xung quanh.
Tay đang lần mò trong túi bảo bối của Nghệ dừng lại, mắt phượng híp híp nhìn bốn
phía, đột nhiên có một âm thanh rõ ràng, song đao xuất ra, tung người chém đến, lập
tức có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, bọn âm hồn đang đến gần chưa kịp hoàn
thành nhiệm vụ đã bị lưỡi đao của nó tiễn về với cát bụi.
Hai tay Nghệ cầm đao, đôi mắt nhanh nhẹn đảo qua bốn phía, liền thấy vô số quỷ quái
đang tới gần, vây nó vào giữa; kẻ địch có số lượng không ít nhưng nó không để tâm,
đang định ra tay lần nữa, liền thấy tinh quái phía trước đột nhiên tản ra, tạo thành một
lối đi, một người đàn ông đi tới.
"Là ngươi à."
Thấy là Vô Ảnh luôn theo cạnh Ngao Kiếm, Nghệ khinh thường khép mắt, buông song
đao xuống. Vô Ảnh đi tới trước mặt nó, khom người hành lễ, nói: "Tiểu chủ nhân, chủ
nhân bảo ta tới mời người về."
"Cút ngay!" Giữa hai chân mày của Nghệ lộ ra nét hung tàn, vung đao, ý bảo Vô Ảnh
tránh đường.
Vô Ảnh không nhúc nhích, vẫn như trước giữ nguyên động tác hành lễ, "Xin tiểu chủ
nhân đừng khiến thuộc hạ phải khó xử."
Thấy hắn không tránh, con mắt của Nghệ xoay tròn, mỉm cười nói: "Được, vậy ngươi
cản thử xem."
Suy cho cùng thì bây giờ tâm trạng nó đang rất tồi tệ, nếu đã có bao cát tự dâng lên
vậy thì dại gì không đánh cho hả giận. Ánh đao lóe lên, liền đại khai sát giới, đúng lúc
này, từ trong màn đêm có một chiếc limousine lao ra, cảm giác được sự quen thuộc từ
đồng loại, Nghệ không thoải mái nheo mắt, giữ tư thế rút đao, nhìn thẳng vào chiếc xe
kia.
Chiếc xe đến trước mặt nó thì dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, Ngao Kiếm liếc nó một cái,
thản nhiên nói: "Rong chơi bên ngoài đã lâu thế rồi thì về nhà đi."
Nghệ căn bản không xem ra gì, mỉa mai đáp: "Mắt trắng, ngươi có tư cách gì mà nói
chuyện với ta như vậy?"
Ngao Kiếm không để tâm, hỏi lại: "Đây là thái độ nói chuyện với đại ca của ngươi sao?"
Thấy Nghệ sửng sốt, Ngao Kiếm mỉm cười với nó: "Có thể luyện thành Phong Lôi Dẫn,
trí nhớ của ngươi cũng đã hoàn toàn khôi phục, còn định nhọc công diễn kịch đến bao
giờ, Yên Bắc Bức?"
Nghệ căm hận trừng hắn, từ nhỏ đến lớn, nó ghét nhất là thái độ tự cho là đúng này
của Ngao Kiếm, nhưng không thể không thừa nhận thằng anh kia nói không sai, bèn
hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Ngao Kiếm cười khẽ: "Chẳng phải hồi trước ta đã cho ngươi cơ hội tùy ý vơ vét đồ đạc
trong tòa thành ở Italia kia sao? Nghĩ cho kĩ đi, trong đó có không ít thứ ngươi từng
dùng qua, ta tin rằng phù chú trên đó có thể giúp ngươi khôi phục ký ức."
"Đồ mắt trắng chết tiệt!" Nghệ rống to hơn.
Nó chỉ biết dựa vào tính tình của Ngao Kiếm, sẽ không làm chuyện vô ích, thì ra từ
trước đã động tay động chân vào mớ đồ kia, sớm biết như vậy nó sẽ không cầm vào
mấy thứ đó, không kiếm được tiền thì thôi đi lại còn vạch áo cho người xem lưng.
"Theo ta về."
"Ngươi nếu như đã biết ta luyện thành Phong Lôi Dẫn rồi thì bớt chọc vào ta đi." Nghệ
cười nhạt: "Muốn ta nghe lời ngươi thì phải đánh cho ta gục rồi hẵng nói."
Vừa dứt lời, liền thấy trong mắt Ngao Kiếm xẹt qua một tia sáng lập lòe, Nghệ vội giơ
đao chống đỡ, lưỡi đao sắc bén bổ tới, đánh cho nó một phát, vài sợi tóc mai bị xén rơi
xuống, tản vào không khí.
"Còn muốn ta nặng tay nữa sao?" Ngao Kiếm tựa lưng vào ghế ngồi nhìn nó, phong
thái cao quý thanh nhã, hoàn toàn không thể phát hiện ra sát chiêu hung hiểm kia là do
hắn tung ra.
Nghệ xanh cả mặt, lập tức phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên đầu mình đã có một tấm
lưới lớn, màu sắc u tối ẩn hiện theo dọc thân lưới, giam nó vào giữa, chỉ cần nó phản
kháng một chút thì tấm lưới lập tức siết chặt lại.
Làm việc gì cũng cẩn thận, đúng là tác phong của tên khốn này mà.
Nghệ khẽ mắng một câu, cắn môi, rốt cuộc từ bỏ việc chống cự, chạy ào vào xe
limousine. Cửa xe đóng lại, theo tiếng động cơ xe, chiếc xe lao thật nhanh vào màn
đêm u tối.
"Mừng em về nhà, em trai yêu quý."
Hoàn quyển