Sáng sớm, Niếp Hành Phong chuẩn bị bữa sáng xong, sang phòng ngủ gọi Trương
Huyền dậy, phát hiện cậu đã dậy rồi, đang tựa ở đầu giường xem ti vi. Khi thấy thứ
đang phát trên ti vi là tin tức kinh tế, Niếp Hành Phong khẽ cau mày.
Chắc là Trương Huyền bị đá đập trúng đầu rồi, cậu tuyệt không bao giờ xem mục tin
tức kinh tế, hơn nữa rất rõ ràng, cậu không phải đang xem, mà là đang thừ người ra
nhìn màn hình, như thể trong trạng thái đi vào cõi thần thiên.
Gần đây Trương Huyền luôn luôn lơ đễnh, chính xác mà nói, từ khi rời Florence cậu đã
có gì đó sai sai, Niếp Hành Phong không hỏi, nhưng bây giờ anh cảm thấy mình cần
phải nói chuyện đàng hoàng với Trương Huyền một chút.
Đi tới bên giường, ngồi xuống, tắt ti vi, anh hỏi: "Em đang làm gì đó?"
"Xem ti vi." Tóc Trương Huyền bởi dáng ngủ quá xấu lăn qua lăn lại biến thành ổ rơm,
chớp chớp mắt, nhìn lại anh.
"Đang xem cái gì?"
"Xem..." Nhìn ngó sắc mặt Niếp Hành Phong, Trương Huyền đem lời nói dối qua loa
của mình nuốt trở vào.
Cậu đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng Niếp Hành Phong không phát hiện
ra rằng mình có tâm sự, bất quá người kia không hỏi, cậu cũng giả bộ hồ đồ luôn,
nhưng xem ra hiện tại lừa dối là không qua ải, giác quan thứ sáu thần kì mách bảo cậu
rằng tâm tình của chiêu tài miêu lúc này không tốt lắm.
"Anh có thể đừng phát ra khí phách tổng tài mạnh như vậy được không? Tôi là người
yêu chứ có phải đối thủ đàm phán đâu, anh hỏi bằng bộ dáng này làm tôi cảm thấy áp
lực rất lớn đó." Trương Huyền nhếch miệng nói.
Giả vờ tội nghiệp? Niếp Hành Phong cười khẩy, cũng không phải là ngày đầu quen biết,
anh làm sao có thể dễ bị lừa bịp như vậy.
"Thế tôi phải thay quần áo ra sao?" Anh mặt không đổi sắc hỏi.
Trương Huyền liếc sơ qua quần áo của Niếp Hành Phong, quần tây cùng áo sơ mi
trắng, cà vạt màu xanh đậm, tóc chải keo vuốt gọn gàng, cái loại trang phục "chính
chuyên" này quả thật tạo nên khí thế rất là áp bách, nhưng nói đến thay quần áo, cậu
xoa cằm cười hì hì.
"Chủ tịch, thật ra anh không mặc gì là gợi cảm nhất."
Niếp Hành Phong không nói, áp suất xung quanh tiếp tục thấp xuống, Trương Huyền
trong lòng sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: "Không lẽ anh định nói là có thể?"
"Không."
Đối diện ba mươi giây, Trương Huyền rốt cục không chịu nổi, giơ tay xin hàng: "Thật ra
cũng không có gì, chỉ là có một số chuyện nghĩ không thông."
"Chuyện gì?" Cá tính của Trương Huyền Niếp Hành Phong quá hiểu, cậu là loại người
biến phiền não thành trái banh mà đá, cho nên Niếp Hành Phong không nghĩ ra chuyện
gì có thể làm khó con người tiêu sái như thế.
"Tôi cứ nghĩ mãi..." Trương Huyền đưa tay phải ra, lắc lắc trước mặt Niếp Hành Phong:
"Hôm đó cuối cùng có phải là tôi buông tay trước? Hay là Lý Hưởng chủ động thả tay
tôi ra? Tôi nhớ rõ ràng tôi không hề buông tay, nhưng Lý Hưởng không thể nào chủ
động thả tay ra, không ai muốn chết mà đúng không? Tôi càng nghĩ lại càng thấy khả
năng tôi buông tay lớn hơn, nhưng rõ ràng lúc đó... Tóm lại, chủ tịch anh phải tin tôi..."
"Ngừng một chút!" Niếp Hành Phong xua tay ngăn Trương Huyền tiếp tục dong dài:
"Em muốn nói cho tôi biết cái gì?"
"Tôi không giết hắn!"
Hai bên trầm mặc ba mươi giây, Niếp Hành Phong hít sâu một hơi, hỏi: "Mấy ngày nay
em hồn lìa khỏi xác(1) là vì nghĩ đến tên biến thái kia đó sao?"
(1) Hồn lìa khỏi xác: Nguyên văn "Thân bất thủ xá", đại khái chỉ trạng thái hồn vía lên
mây nên mình để "hồn lìa khỏi xác" luôn.
"Không phải nghĩ đến tên biến thái mà là nghĩ hôm đó rốt cuộc ai buông tay trước!"
Con ngươi phiếm xanh như men sứ xinh đẹp, mang theo một loại cố chấp nào đó,
trong nháy mắt Niếp Hành Phong đột nhiên hiểu ra những suy tư trong lòng Trương
Huyền. Trương Huyền không quan tâm Lý Hưởng sống hay chết, càng không biết có
quan tâm đến việc mình là người giết hắn hay không, cái cậu quan tâm thực chất chính
là suy nghĩ của mình, không muốn khiến mình cho rằng cậu ấy đã từng vứt bỏ sinh
mệnh của người khác.
Giữ lấy hai vai Trương Huyền, nhìn cậu không chớp mắt, muốn từ trong cái vẻ tiêu sái
bất kham tìm ra con người thật của cậu, không muốn nhìn thấy Trương Huyền có bất
kỳ sự thay đổi nào, cho dù là vì chính mình.
Trương Huyền bị nhìn đến ù ù cạc cạc, "Anh...không sao chứ?"
Vừa dứt lời, hai vai đã bị chụp lấy cố sức lắc, cậu bị lắc cho đầu óc choáng váng, gào
la: "Chóng mặt quá chóng mặt quá, chủ tịch anh làm gì thế?"
"Lắc cho em tỉnh! Ai mượn em không có chuyện gì làm cả ngày suy nghĩ miên man, ai
buông tay trước thì sao, loại người như vậy chết chưa hết tội!"
"Thế nhưng anh cứ nói..."
"Nghe tôi nói đã!"
Trương Huyền lập tức câm miệng, chớp mắt nhìn Niếp Hành Phong, nghe anh nói:
"Người buông tay chính là Lý Hưởng. Tên khốn khiếp đó biết mình không thoát được
cho nên thà rằng thả tay ra trước làm em không có cách nào giải thích, hắn đang dùng
cách biến thái này để ly gián chúng ta."
"Anh chắc không?"
"Người khác thì không dám chắc, nếu như là Lý Hưởng thì tuyệt đối có thể, không phải
em bây giờ đang mắc bẫy sao? Hơn nữa, cứ coi như em buông tay trước thì thế nào?
Nếu như người bị tiêm thuốc mê là em, ở trong tình huống đó, tôi tuyệt đối sẽ buông
tay!"
Mới nghe qua như sét đánh ngang tai, Trương Huyền hoàn toàn hôn mê, thì thào hỏi:
"Còn lý luận tính mạng là vô cùng quý giá của anh thì sao?"
"Tôi cũng không phải là thần!" Niếp Hành Phong cười nhạt.
Anh không vĩ đại đến mức thấy người của mình bị tổn thương còn có thể tha thứ cho
kẻ gây ra, thậm chí nghĩ tới việc Lý Hưởng còn sống, nhất định phải cho hắn chết thêm
lần nữa. Có khả năng một câu cũng chưa nói đã thôi miên được Trương Huyền, Niếp
Hành Phong biết Lý Hưởng không đơn giản, hắn có thể không phí chút sức nào đã
nhìn thấy được nhược điểm sâu kín trong lòng con người, chế tạo ra từng cái bóng quỷ,
người như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại!
Trương Huyền cắn môi dưới, tự dưng quật Niếp Hành Phong xuống, trèo lên người
anh, từ trên cao nhìn xuống, hét còn to hơn: "Thiệt là quá đáng mà, nếu anh đã nghĩ
như vậy sao không chịu nói sớm?"
"Tôi làm sao biết em sẽ vì loại chuyện vụn vặt này mà để tâm chứ, bình thường dây
thần kinh của em toàn to hơn cả ống nước thôi." Nếu như biết Trương Huyền phiền
não chuyện này anh đã nói sớm rồi.
Trương Huyền khép mắt, lèm bèm: "Tôi chỉ là hơi sợ."
"Gì?"
"Tôi nói tôi sợ."
Sợ rất nhiều thứ.
Sợ anh thất vọng, sợ anh vì biết tôi máu lạnh vô tình mà tức giận, sợ vì vậy mà mất anh,
không tìm lại được nữa, hoặc là sau khi tìm về được, cũng không bao giờ còn có thể là
"anh của ngày hôm qua".
Niếp Hành Phong giật mình, nhìn Trương Huyền từ từ cúi đầu, môi khẽ chạm vào môi
mình, thận trọng di chuyển, như muốn thông qua hành động nhỏ này làm mình hiểu
rằng cảm giác sợ hãi này mãnh liệt bao nhiêu.
"Ngốc này." Anh thở dài, ôm lấy eo Trương Huyền, làm cho hai người càng gần nhau
hơn.
"Chủ tịch, cũng tại anh hết, buồn bực hết mấy ngày, anh phải bồi thường cho tôi." Lưỡi
Trương Huyền chậm rãi liếm nhẹ trên môi anh, nhỏ giọng nói.
Vừa bực mình vừa buồn cười, Niếp Hành Phong thở dài, gật đầu.
Tròng mắt màu lam của Trương Huyên như có gợn nước lăn tăn, bắt đầu cởi nút áo sơ
mi của Niếp Hành Phong. Không kềm chế nổi trước những hành động bộc lộ tâm tư
của cậu, Niếp Hành Phong giơ tay cầm lấy cổ tay đối phương.
"Chủ tịch, cho tôi một lần đi nha?" Câu hỏi hơi mang theo giọng mũi, là lời thổ lộ có ma
lực nhất, như là năn nỉ, lại như là khiêu khích.
Nhớ tới dáng vẻ rầu rĩ không vui của Trương Huyền mấy ngày nay, Niếp Hành Phong
mềm lòng, buông tay ra, nói: "Đừng làm quá, buổi chiều tôi có cuộc họp quan trọng."
"Chủ tịch, yêu anh muốn chết luôn!" Trương Huyền trong lúc nói đã xé xong cà vạt của
Niếp Hành Phong.
Nếu sớm biết ai binh chi kế(2) có tác dụng như thế trước đây cậu đã không lấy cứng
chọi cứng với chiêu tài miêu, dẫn đến lần nào cũng thảm bại. Mèo thích được vuốt lông,
chiêu này nhất định phải tận dụng nhiều hơn, Trương Huyền nhấm nháp bữa sáng ngọt
ngào đồng thời nhớ kỹ bí quyết trọng yếu này ở trong lòng.
(2) Ai binh chi kế: Chính là khổ nhục kế ra vẻ đau khổ để được người ta cảm thương.
Bữa sáng chính thức thì phải là hai tiếng sau, Trương Huyền duyên dáng nằm dài trên
ghế sa lon xem ti vi ăn bánh kem, trên bàn còn có một tách hồng trà, đây chính là điểm
tâm của cậu.
"Kem sữa giàu calo lắm, em ăn nhiều vậy không sợ mập à." Niếp Hành Phong thay một
cái áo sơ mi mới, tới ngồi cạnh Trương Huyền nói.
Cái bánh kem dùng làm điểm tâm ngọt của Trương Huyền là nhờ bếp trưởng làm riêng
cho cậu, kem trên mặt chiếm hơn một nửa cái bánh, nhìn đống kem kia, Niếp Hành
Phong lợm họng chả thiết ăn uống gì nữa.
"Vận động nhiều là sẽ không mập." Trương Huyền dùng bản mặt cười híp mắt uốn éo
bò tới, nhỏ giọng hỏi: "Chủ tịch, kỹ thuật của tôi thế nào?"
"Nghèo nàn." Còn lại thì không có gì để nói, Niếp Hành Phong nghĩ chưa phán một câu
"Rất kém cỏi!" đã là chừa mặt mũi cho cậu rồi.
Trương Huyền đương nhiên không hề bị đả kích, hăng hái bừng bừng nói: "Loại
chuyện này cần luyện tập nhiều, practice makes perfect(4), chủ tịch yên tâm, lần sau
bao(5) thỏa mãn anh."
(4) Practice makes perfect: Nguyên văn "thục năng sinh xảo", đại khái chính là làm
nhiều mới quen tay (=]])
(5) Bao: này là nguyên văn của tác giả luôn, giống như ngoài chợ hay nói "trái cây bao
ngọt", "đồ ăn bao ngon", bạn Lạc không biết vùng khác có không nhưng miền Nam hay
nói vậy.
Miễn, anh không muốn làm chuột bạch thí nghiệm.
"Một Euro lần một, một Euro lần hai, một Euro lần ba. OK, miếng ngọc phỉ thúy trắng
này về tay Tiểu Ly."
Căn phòng cách vách truyền đến tiếng bán đấu giá, hai người quay đầu nhìn, một bên
cửa sổ sát đất, Hoắc Ly vừa gom từ trên bàn một khối ngọc chạm khắc vào tay, trở về
ngồi trên ghế sa lon, trên bàn vẫn còn một đống thứ khác, món nào món nấy lung linh
lóng lánh tuyệt trần, thoạt nhìn rất xa xỉ. Dơi nhỏ đứng trên bàn, tay cầm một cái búa
nhỏ, rao hàng.
"Đấu giá lại bắt đầu." Niếp Hành Phong bất đắc dĩ nói.
Sau khi bọn họ trở về không lâu, nhóm Hoắc Ly cũng về đến nơi. Quả nhiên, có Nghệ ở
đó vấn đề tiền bạc rất dễ giải quyết. Hơn nữa từ khi trở về, nhà họ Niếp bắt đầu thịnh
hành trò tiêu khiển mới - bán đấu giá, nhiều loại trang sức bằng vàng cùng với di vật
quý giá từ thời trung cổ khác nhau, lấy tinh thần chơi là chính, đa số hai Euro là có thể
mua được. Người bán đấu giá - Nghệ, người tham gia - Hoắc Ly, Tiểu Bạch, Nhược
Diệp, đương nhiên Nhược Diệp trăm phần trăm là bị ép tham gia.
Mỗi khi thấy Nghệ bày các thứ vàng bạc đá quý ra bàn, Niếp Hành Phong liền vì Ngao
Kiếm mặc niệm một chút, rất muốn biết con dơi nhỏ kia lần này làm khách rốt cuộc đã
bằng cách nào thuận lợi moi từ chỗ Ngao Kiếm ra nhiều thứ như vậy mang về.
"Hai cái muỗng bạc này nghe nói là lúc Từ Hi thái hậu còn sống đã dùng qua, phiên bản
giới hạn của người nổi tiếng, có giá trị kỉ niệm rất lớn, giá khởi điểm hai Euro, bắt đầu."
Búa nhỏ gõ xuống, Hoắc Ly hai mắt vốn trong suốt lập tức sáng lòe lòe, hỏi Tiểu Bạch:
"Đúng lúc có một cặp, hai chúng ta mua nha?"
Tiểu Bạch lúc lắc lỗ tai mèo, hoàn toàn không dậy nổi hứng thú nói: "Ta ghét dùng đồ
đã qua tay người khác."
"Vậy cứ xem như đồ cổ sưu tầm là được."
Muỗng bạc thuận lợi bán xong. Nghệ lại lấy một bức tranh từ dưới đất lên, nghe nó nói
thì đây là tác phẩm thời kỳ văn hóa Phục hưng(6) của Titian(7). Trương Huyền nghĩ
chuyện hình như hơi lố rồi. Tuy rằng cậu không ngại thức thần nhà mình đào mỏ mấy
món béo bở từ chỗ Ngao Kiếm, nhưng một vừa hai phải, khiêu khích quá đáng, đối với
bọn họ cũng không có điểm nào tốt.
(6) Thời kì văn hóa Phục hưng: Diễn ra ở châu Âu từ năm 1420 đến 1600, sau 10 thế kỉ
từ X đến XV chìm trong "đêm trường trung cổ" chịu sự áp đặt của thần quyền, sự kiểm
soát của giáo hội và cao nhất là tòa thánh Vatican với những tư tưởng cổ hủ, gò bó
khiến văn hóa không thể phát triển.
(7) Titian: Tiziano Vecelli hay Tiziano Vecellio, là một hoạ sĩ Italia, người lãnh đạo
trường phái Venice thế kỷ XVI của phong trào Phục hưng Italia.
Cậu vỗ tay một cái, ý bảo Nghệ ngừng bán đấu giá, kêu nó lại, hỏi: "Túi bảo bối của
ngươi lớn như vậy sao? Rốt cuộc đã cướp được bao nhiêu thứ từ chỗ tên kia mang
về?"
"Ta cũng không biết nữa." Nghệ cắn móng vuốt nhỏ của nó, nhìn trời: "Để chứa được
nhiều, ta cố ý làm lại một túi bảo bối, 500GB luôn đó, dung lượng tăng nhiều nha."
"Phụt..." Trương Huyền bị sặc ngụm hồng trà mới uống, "Cách biểu đạt của ngươi đúng
là quá khác người." (Lần đầu tiên bạn Lạc thấy có người tính thể tích bằng GB=]])
"Nói như vậy mới dễ hiểu mà." Nghệ khoe mẽ: "Còn có việc gì không? Không có thì ta
online bán đấu giá đây, đồ nhiều lắm, Trường Không không chịu tham gia, luôn luôn chỉ
có Tiểu Ly với Tiểu Bạch, rất xấu hổ."
"Ngươi còn muốn bán đấu giá trên mạng nữa?"
Trương Huyền lần đầu tiên phát hiện ra thức thần cậu nuôi so với bản thân cậu càng
không biết chừng mực hơn. Mấy thứ này nghiêm túc mà nói, hình như đều là của
không trong sạch, ở nhà đem ra chơi đùa một chút thì thôi, lên mạng bán đấu giá lộ liễu,
bị tên mắt trắng phát hiện thì chỉ có nước chờ bị kiện.
"Lập tức cất hết đồ vào trong túi bảo bối của ngươi đi, không được chơi nữa!"
Bị mắng, cái đầu của Nghệ lập tức tiu nghỉu, bất quá nhìn sắc mặt Trương Huyền,
không dám cãi lời, lôi ra một bình rượu trái cây, bay vào góc tường tự bế.
Niếp Hành Phong bên cạnh nhìn thấy buồn cười, đi tới hỏi Nghệ: "Nghe nói ngươi tuyệt
giao với Nhược Diệp hả?"
So với Trương Huyền, Nghệ càng sợ Niếp Hành Phong hơn, thành thật trả lời: "Đã hòa
nhau rồi, Trường Không đồng ý làm sủng vật của ta, thế là ta tha thứ cho hắn."
Trương Huyền lần thứ hai bị sặc hồng trà, quay đầu nhìn Nhược Diệp đang bình tĩnh
ngồi ở ghế sa lon sát vách tường xem ti vi, đánh chết cậu cũng không tin Nhược Diệp
đồng ý làm sủng vật của Nghệ.
Niếp Hành Phong cũng hết cả hồn, buồn cười hỏi: "Ngươi chắc chứ?"
"Đương nhiên, hắn ngầm thừa nhận mà!" Nghệ khẳng định, ra sức gật đầu.
Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền một cái, hai người đều không biết nói gì hơn.
Tiếng chuông cửa vang lên, Hoắc Ly chạy ra mở cửa, không lâu sau mọi người liền
nghe một tiếng thét chói tai, cửa ngay lập tức phịch một tiếng đóng lại.
Không biết xảy ra chuyện gì, Trương Huyền vội vàng chạy tới, chỉ thấy tiểu hồ ly dùng
tốc độ nhanh nhất chạy vào một phòng ai đó, lấy khăn trải bàn dùng để trang trí trùm
lên đống đồ cổ trên bàn. Thấy vẻ hoang mang bối rối của nó, Tiểu Bạch rất khinh
thường lầu bầu.
"Hồ ly ngu ngốc, dùng pháp thuật không phải nhanh hơn sao?"
"Là ai thế?" Trương Huyền nhíu mày hỏi.
Hoắc Ly cố sức lắc đầu, ý bảo cậu ngàn lần đừng mở cửa.
"Có gì phải sợ, cho dù là quỷ tới đã có đại ca đây bảo vệ em rồi." Trương Huyền đi tới,
mở cửa, nhìn chằm chằm ba giây, rầm một tiếng đóng cửa lại, quay đầu nhìn Niếp
Hành Phong.
"Tôi thà rằng kẻ tới là quỷ còn hơn."
Đối với đám này thật là hết cách, Niếp Hành Phong tự mình qua mở cửa, ngoài cửa là
khuôn mặt mỉm cười của Ngao Kiếm nhìn anh, "Hành Phong, nhà của cậu muốn vào
cũng khó thật đó."
Hóa ra là khổ chủ ghé nhà, thảo nào mọi người lại phản ứng kịch liệt. Niếp Hành Phong
đưa mắt nhìn phía sau Ngao Kiếm, sau lưng hắn chính là Lạc Dương, còn có một
người không thể ngờ tới - Giovanni. Giovanni nét mặt cứng ngắc, sau khi nhìn thấy anh
hình như có cười cười, cái loại này thì chỉ có thể gọi là cơ bắp co giật thành một nụ
cười mà thôi, làm Giovanni nhìn qua hơi quái dị.
"Mời vào." Niếp Hành Phong mặt không đổi sắc dùng tay làm động tác mời.
Ngao Kiếm đi vào biệt thự, mấy tên vệ sĩ đi theo thì ở lại bên ngoài. Niếp Hành Phong
mời bọn họ vào ngồi trong phòng khách, Hoắc Ly rất nhanh bưng trà bánh lên.
Giovanni do dự một chút, tới ngồi bên cạnh Niếp Hành Phong.
"Không nghĩ tới bá tước quay lại nhanh như vậy." Niếp Hành Phong thuận miệng tán
gẫu.
Ngao Kiếm thưởng thức tách cà phê, nói: "Bên kia mọi việc đều đã được xử lí gọn gàng,
phần còn lại giao cho thủ hạ làm là được, lại nói tôi vẫn tương đối thích khí hậu ở đây
hơn, cho nên mới trở lại."
"Bá tước làm việc thật là sấm rền gió cuốn." Niếp Hành Phong nói một câu hai nghĩa.
Mặc dù đã rời khỏi Italia, nhưng Niếp Hành Phong vẫn luôn chú ý các phương diện và
xu thế bên đó, giới chính trị và mafia dường như biến động rất lớn, bất quá gần đây là
cố tỏ vẻ bình tĩnh, xem ra có chút liên quan đến vị bá tước Borgia này.
Ngao Kiếm như thể không nghe ra rằng Niếp Hành Phong đang nói bóng gió, nói: "Vấn
đề nhỏ phải xử lý kịp thời mới không gây họa lớn."
"Bá tước trở về liền tới chỗ của tôi, có chuyện gì gấp lắm sao?" Không muốn lại cùng
hắn chơi đánh đố, Niếp Hành Phong trực tiếp vào đề.
"Có một vấn đề rất lớn, chỉ có cậu có thể giải quyết, cho nên tôi mới tới đây."
Niếp Hành Phong chân mày hơi nhíu lại, trực giác cảm thấy vấn đề mà Ngao Kiếm nói
đến có liên quan đến Giovanni đang ngồi cạnh mình.
Quả nhiên, Ngao Kiếm chỉ vào Giovanni: "Em trai tôi rất muốn gặp cậu, một khắc cũng
không đợi được, tôi chỉ có thể dẫn nó tới."
"Gặp tôi?" Niếp Hành Phong quay đầu nhìn Giovanni.
Hơn nửa tháng không gặp, tinh thần của Giovanni thoạt nhìn tiều tụy hơn, thân thể gầy
đi một vòng lớn, đến nỗi khiến người ta có cảm giác quần áo như treo ở trên người,
mái tóc hớt lung tung không hề được chải chuốt, xung quanh vành mắt có vết bầm tím,
ánh mắt ngây ra nhìn thẳng về trước, rất rõ ràng là trạng thái tinh thần không ổn.
Niếp Hành Phong nhìn chân Giovanni. Hai tay của cậu ta đặt trên đầu gối, bởi vì dùng
sức quá mạnh, móng tay phiếm xanh, cậu ta đang căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng có
vẻ không ổn định.
"Bá tước, tôi không rõ ý của ngài." Niếp Hành Phong không lộ cảm xúc nói.
"Thương tổn bên ngoài của Giovanni vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cậu ta
không chịu tiếp tục trị liệu, không chịu nói chuyện với người khác, lại càng không chịu
ăn uống, thậm chí lúc có người tới gần còn bộc phát khuynh hướng bạo lực, phòng
khám của tôi có hai bác sĩ bị cậu ta đánh cho nằm liệt giường không bò dậy nổi." Lạc
Dương ở bên cạnh giải thích: "Cậu ấy chỉ có khi nghe thấy tên anh mới an tĩnh lại, tôi
nghĩ có thể là do lúc anh ra tay cứu người đã để lại ấn tượng sâu đậm đối với cậu ta,
cho nên mới dẫn cậu ta tới gặp anh."
"Trong tình trạng này mà cậu ta còn có thể đánh người?" Trương Huyền cảm thấy kỳ
quái.
"Kỹ năng bắn súng và võ thuật của Giovanni là hạng nhất, càng trong tình trạng này lại
càng mạnh hơn, bởi vì cậu ấy sợ bị thương tổn nên theo bản năng tung hết sức lực ra."
Niếp Hành Phong phát hiện lúc nghe Lạc Dương giải thích ánh mắt của Giovanni đã tối
tăm lại càng thêm tăm tối, tạo cho cậu ta một cảm giác rất bi thương.
"Đó nghĩa là nói hiện giờ cậu ta giống như một quả bom không hẹn giờ, tùy lúc sẽ nổ?"
Trương Huyền kêu to: "Vậy mà anh còn tống cậu ta qua đây? Mấy người hẳn là nên
đưa cậu ta vào bệnh viện tâm thần, thuê cả êkip bác sĩ y tá trông nom chứ."
"Loại liệu pháp khép kín đó trị ngọn không trị được gốc, sẽ chỉ làm cho trạng thái tinh
thần của cậu ấy ngày càng tệ thêm, càng ngày càng tệ dẫn đến mất trí như vậy đến
cuối đời, nên chúng tôi đưa cậu ấy tới đây, hi vọng Niếp tiên sinh có thể giúp cậu ấy cởi
bỏ khúc mắc."
"Chúng ta nói trước mặt cậu ấy thế này sao được?" Niếp Hành Phong không đồng ý
với cách nói trực tiếp của Lạc Dương.
"Cậu ấy không nghe thấy đâu, là một người không thể thừa nhận đả kích quá lớn, cậu
ấy sẽ tự khóa mình trong một không gian độc lập, chỉ nghe những âm thanh tự mình
nghĩ rằng nghe thấy."
"Đơn giản mà nói, đây chính là bệnh tự kỷ, bên phía chúng tôi cũng có người nghiên
cứu việc này rất cặn kẽ." Nhìn lướt qua Nghệ, Trương Huyền trêu chọc: "Bất quá như
đã nói, chúng tôi sao lại phải giúp mấy người? Giovanni hình như là người của gia tộc
Borgia mà? Có vấn đề gì thì mấy người giải quyết nội bộ đi, đừng có đổ lên đầu chủ
tịch nhà tôi."
Lạc Dương cười, nhìn Niếp Hành phong nói: "Hiện tại chỉ có anh có thể giúp Giovanni,
nếu như ngay cả anh cũng nói buông tay, nhìn trạng thái bây giờ của cậu ấy thì không
thể chống đỡ lâu được. Đối với một người thân là thầy thuốc như tôi, mặc kệ cậu ấy
từng phạm phải điều gì, là hạng người gì, sinh mệnh đều là quý báu nhất, tôi nghĩ Niếp
tiên sinh nhất định cũng nghĩ như tôi đúng không?"
Thấy Niếp Hành Phong trầm ngâm không nói, Trương Huyền đột nhiên thấy tức giận.
Ở một phương diện nào đó, Lạc Dương thực sự giống Ngao Kiếm cực kỳ, anh ta chỉ
một câu đã nói trúng điểm Niếp Hành Phong rất để tâm, dùng một phương thức nhẹ
nhàng để ép đối phương chấp thuận yêu sách mình đưa ra. Trương Huyền kỳ thực
không ngại giang tay giúp đỡ, nhưng cậu ghét loại cảm giác bị người ta thao túng.
"Muốn chúng tôi giúp thì cũng được, không bằng trước hãy bàn về một số tiêu chuẩn
chăm sóc, đem phí nằm viện của Giovanni chuyển qua cho tôi, lại còn phí ăn ở mỗi
ngày nữa, tôi sẽ xem xét đồng ý." Cậu đưa ra điều kiện.
Lạc Dương quay đầu nhìn Ngao Kiếm, người phía sau không nói, hơi nghiêng đầu, đối
diện với mâm đồ bán đầu giá của Nghệ, vừa rồi Hoắc Lý vội vội vàng vàng phủ khăn
trải bàn lên, tính chất của lụa là trơn mềm, hơn một nữa đã trượt ra khỏi bàn, lộ ra la
liệt các loại đồ vật bên trên.
"Mấy thứ kia nhìn thấy quen quen." Ngao Kiếm hỏi Lạc Dương, "Đúng không?"
Lạc Dương mỉm cười, nhìn Trương Huyền, đôi mắt hiện lên tia gian xảo: "Rất giống
mấy món đồ cổ bị mất của ngài bá tước, hi vọng không phải là một, tôi đã báo cảnh sát
rồi, nếu cảnh sát không cẩn thận lục soát tới đây có thể sẽ gây phiền phức lớn cho mọi
người nha."
Trương Huyền sờ mũi, không còn lời gì để nói, cậu chỉ biết Nghệ lộ liễu chôm đồ của
nhà người ta, tuyệt đối không thể luồn trách lọt qua khỏi kiểm soát an ninh. Quả nhiên,
quả báo ứng nghiệm thật nhanh, hơn nữa còn báo ứng lên đầu của vị chủ nhân này.
"Giovanni có thể ở lại, thế nhưng mấy vệ sĩ kia thì xin hãy mang về." Niếp Hành Phong
nói.
Lấy bản lĩnh của Ngao Kiếm mà nói thì không cần nhiều vệ sĩ như vậy, hiển nhiên bọn
họ được chuẩn bị cho Giovanni, nói là bảo vệ, chứ thực ra càng nhiều khả năng là để
giám thị. Vì điều kiện tiên quyết để đạt được lợi ích, Giovanni còn giá trị tồn tại, giá trị
làm con rối.
"Không thành vấn đề."
"Nhớ xóa án đi nhé." Trương Huyền thêm vào.
"Đó là điều hiển nhiên, tuy rằng đúng là một con số thiên văn, nhưng hiện tại tôi chỉ còn
lại duy nhất một người thân này, vì nó hi sinh một chút có sá gì."
Đạt được mục đích, Ngao Kiếm mỉm cười đứng lên, định vỗ vai Giovanni song
Giovanni lập tức tránh sang một bên, trên mặt lại không có bất kỳ thay đổi gì, giống như
động tác đó chỉ đơn giản là phản xạ có điều kiện.
Ngao Kiếm hoàn toàn không để ý đến việc Giovanni trong tiềm thức đã cự tuyệt hắn,
bắt tay Niếp Hành Phong chào tạm biệt: "Em trai tôi nhờ cậu cả đấy, tôi nghĩ nó vô
cùng hy vọng có thể được ở bên cạnh cậu."
Xưng hô "em trai" đến là thắm thiết nhưng Niếp Hành Phong không thể nhìn ra bất kỳ
cảm tình gì trên mặt Ngao Kiếm. So với Lý Úy Nhiên, không thể nghi ngờ Ngao Kiếm có
vẻ thanh lịch và hào phóng hơn, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là cùng một loại
người. Mạng người đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là công cụ để đạt được mục đích,
có thể tùy ý lợi dụng, tùy ý quẳng đi, loại người cho rằng mình đứng trên tất cả người
khác làm Niếp Hành Phong thấy ghê tởm.
"Tôi sẽ chăm sóc cậu ta thật tốt." Anh nhàn nhạt nói.
Mọi người đưa ánh mắt về phía Giovanni, cậu ta từ lúc bước vào cửa chẳng chịu nói
một câu nào, vẫn như trước một vẻ mặt không cảm xúc ngồi ở đó, cứng nhắc còn hơn
một bức tượng điêu khắc lạnh lẽo.
Lúc rời đi, Lạc Dương để lại một vài ống thuốc an thần và xi lanh, bảo rằng lúc
Giovanni bộc phát hành vi bạo lực thì phải dùng tới. Đi tới cửa, Ngao Kiếm như là nhớ
ra chuyện gì, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong nói: "Lúc tôi bay sang đây, Duệ Đình có
nhờ tôi hỏi cậu ta khi nào mới có thể về nước? Thật lòng mà nói, em trai cậu rất thú vị,
tôi còn đang chờ mong có thể sớm gặp lại cậu ta đây."
Bởi vì Niếp Duệ Đình không nghe lời anh, để nghiêm phạt nó, Niếp Hành Phong bỏ nó
lại Italia làm việc khổ sai. Nghe Ngao Kiếm hỏi xong, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo:
"Tránh xa em trai tôi ra!"
Ngao Kiếm ý tứ hàm súc cười: "Yên tâm đi, mặc dù Duệ Đình rất thú vị nhưng mà con
quỷ cậu ấy nuôi tính tình không được tốt, tôi cũng không muốn suốt ngày bị quỷ quấn
thân."
Đóng cửa lại, Niếp Hành Phong quyết định tiếp tục để Niếp Duệ Đình ở lại Italia, nhiệm
kỳ kéo dài vô thời hạn. Bên đó có Nhan Khai bảo vệ, anh rất là yên tâm.