Nơi Nhã Diệp bị ném vào là một không gian tối đen, vì để Nghệ không bị thương, y đã dùng lưng chạm đất, nhưng vẫn nghe thấy Nghệ rên lên một tiếng, ngay sau đó ánh sáng toả ra từ viên dạ minh châu trong tay Nghệ, tuy chỉ là một chút ánh sáng mờ nhạt soi sáng một khoảng không lớn.
“Cái này là do ta lấy trộm từ phòng cất bảo vật của tên bạch mục đó!” trên mặt của người thanh niên tóc bạc hiện ra nụ cười đắc ý.
“Ngươi…” không hỏi chính là nhận thua, việc này hoàn toàn trái với đạo nghĩa tu hành của Nhã Diệp, muốn mắng Tiểu Biên Bức nhưng khi trông thấy bộ dạng yếu ớt của nó tâm liền mềm lại, hỏi: “ Thấy thế nào rồi?”
“Ta sắp chết rồi.” bị hỏi tới, Nghệ lập tức trưng ra bộ mặt đau khổ, nhỏ giọng than: “Cả người đều đau, hu hu…”
Nghệ đột nhiên khóc làm Nhã Diệp bị dọa nhảy dựng. Y không có kinh nghiệm tiếp xúc với người khác, lại càng không biết an ủi người khác như thế nào, thấy tiếng khóc càng ngày càng to, đành phải luống cuống an ủi: “Không chết được, ta vẫn còn sáu mạng nữa. có thể cho ngươi một mạng.”
“Ngươi còn lâu mới cho ta, ta biết ngươi vẫn luôn ghét ta, hu hu…”
“Không có không có.”
“Thật sao?” người thanh niên hấp háy một bên mắt, nhìn y một cách không tin.
Nhã Diệp ra sức gật đầu chỉ sợ còn nói sai thêm câu nào nữa, Tiểu Biên Bức sẽ lại tiếp tục khóc lớn, nếu mà như vậy, y thực sự không có cách nào giúp nó trị thương.
Nghệ nhìn y một lúc lâu, lúc phát hiện y không nói dối mới vỗ vỗ quần áo, ngồi dậy, cười hì hì: “Vậy thì không sao rồi.”
Không sao!?
Nụ cười của thanh niên vô cùng giảo họat, trên người mặc dù vẫn còn rất nhiều vết máu nhưng vết thương đã dần khép lại, không còn chảy máu nữa, hơn nữa nhìn thần thái của nó, làm gì có chút nào bộ dạng của người sắp chết chứ.
Nhã Diệp đột nhiên nổi giận, là loại tức giận khó tả sau khi bị người khác lừa, nhưng trời sinh y tính tình trầm lặng, chỉ giấu nộ khí xuống, lạnh nhạt nói: “Ngươi căn bản không hề bị thương?”
“Bị chứ!”
Mặc dù Nhã Diệp đang kìm chế cơn giận nhưng trực giác bản năng của động vật cho Nghệ biết nếu nó không muốn chết sớm thì nên nói rõ ràng ra, vì vậy liền vội vàng giải thích: “Chỉ là chức năng phục hồi của ta khá tốt, với cả Bạch Mục nhiều nhất cũng chỉ làm ta bị thương thôi, còn lâu mới giết ta được.”
Nghệ vừa đắc ý nói xong liền phát hiện không khí xung quanh lạnh xuống, cái này không liên quan gì tới kết giới mà là từ người Nhã Diệp phát ra.
Nó đảo đảo mắt, suy xét tình hình rồi biến trở lại hình dạng dơi, vỗ vỗ cánh, muốn tránh khỏi vùng nguy hiểm.
Đáng tiếc không gian kết giới không lớn, Nghệ vừa bay được một chút liền thấy ánh sáng màu bạc đánh xuống, đợi nó phản ứng được thì đã bị nhốt trong một cái lồng nhỏ, trên lồng còn có một sợi dây treo, giống như một cái lồng chim vô cùng tinh xảo.
“Đây là cái gì vậy? Mau thả ta ra!” Nghệ lấy móng vuốt ôm lấy thành lồng, hét lớn với Nhã Diệp.
Trong tình hình không tức giận, pháp thuật của Nghệ không bằng của Nhã Diệp, hơn nữa nó vừa bị trọng thương, mặc dù miệng vết thương có thể tự hồi phục nhưng lại hao phí rất nhiều công lực, vì vậy càng không thể thoát khỏi kết giới lồng chim Nhã Diệp tạo ra.
Nhã Diệp không thèm để ý tới Tiểu Biên Bức, chỉ nhàn nhạt nói: “Vừa rồi hình như có người gọi ta là sủng vật?”
Đột nhiên phát hiện tính thù dai của Nhã Diệp giống hệt với lão đại, Nghệ lập tức dùng sức lắc đầu, có chết cũng không chịu nhận mình từng nói như vậy.
“Ta cảnh cáo ngươi, mau thả ta ra, giam giữ là hành vi vi phạm nhân quyền, ta sẽ kiện ngươi ra tòa!”
Hai móng vuốt bấu chặt vào lồng, mặt cũng dán sát vào thành, gào thét, nhìn qua thực giống phạm nhân đang bị nhốt trong ngục, Nhã Diệp buồn cười, cơn tức cũng tiêu đi hơn nửa nhưng vẫn nhàn nhạt nói: “Ngươi chỉ là một con dơi.”
“Trường Không, ta phát hiện ngươi có chứng phân biệt chủng tộc vô cùng nghiêm trọng! Ngươi có biết loài dơi hàng nghìn năm tuổi như ta thuộc loài động vật quý hiếm cần được bảo tồn của quốc gia không, chỉ có thể gặp không thể cầu, theo luật động vật, ngươi nhốt ta tội còn nặng hơn gấp nhiều lần so với nhốt người!”
Lờ đi những lời lảm nhảm của Nghệ, Nhã Diệp nói: “Ta hỏi ngươi mấy câu, nếu ngươi trả lời tử tế ta sẽ thả ngươi ra.”
“Cứ vậy đi.” Nghệ cắn móng tay, cảm thấy mình không có gì cần phải giữ bí mật cả vì vậy liền gật đầu.
“Ngao Kiếm gọi ngươi là Yên Bắc Bức, đó là tên thật của ngươi sao?”
“Không biết, ta mất trí nhớ rất lâu rồi, ta thích cái tên chủ tịch đặt cho ta.”
Nhã Diệp sững lại, y không biết rõ quá khứ của Nghệ, từ trong đối thoại vừa rồi giữa Ngao Kiếm và Nghệ mới phát hiện hình như hai người rất hiểu nhau, vốn còn muốn thám thính thân phận của Ngao Kiếm thông qua Nghệ nhưng không ngờ Nghệ cũng học loài người chơi trò mất trí.
“Trước đây các ngươi hẳn là có quen nhau.”
“Cho dù có quen nhau cũng nhất định là kẻ thù, ta rất ghét tên bạch mục đó.”
Điểm này không cần Nghệ nói, Nhã Diệp cũng thấy được. Nghệ đã mất trí như vật cũng không cần thiết phải hỏi gì thêm, y cúi đầu trầm mặc, Nghệ nghiêng đầu nhìn Nhã Diệp, không biết y đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Nhã Diệp nhẹ giọng nói: “Ta không nhìn ra được thập thế của người.”
“Đó có gì là lạ, ta là dơi mà.” Nghệ rất tự hào thân phận của mình, ra sức gật đầu.
“Cũng không nhìn thấy của Ngao Kiếm.”
“Càng không có gì kì lạ, tên bạch mục đó cũng đâu phải là người.”
Nhã Diệp ngẩng đầu nhìn nó, con ngươi sâu thẳm, Nghệ không hiểu mình đã nói sai gì liền hỏi: “Sao vậy? Có gì không đúng sao?”
“Không thể nào, ta không thể không nhìn ra, trừ phi các ngươi không thuộc ngũ hành tam giới.”
“Ngươi có quá tự đại không vậy? Cho dù là Boss nhà ta cũng không dám nói khoác như vậy!” Nghệ nói xong, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm Nhã Diệp, nhỏ giọng hỏi: “Ta nghe lão đại nói ngươi và sư phụ ngươi là ngự quỷ sư, bảo hộ sách mệnh thập thế chẳng nhẽ các người đã từng xem qua sao?”
“Sư phụ ta chưa xem.”
Người xem là y, bởi vậy nếu có người bắt cóc sư phụ để muốn biết chuyện trong sách thì đã uổng công rồi, bởi vì sư phụ chưa từng đọc qua quyển sách đó, ông nói đó là vật không may, không được lại gần, nhưng bản thân vốn là người mang điềm xấu bởi vậy liền không hề do dự mà đọc nó, đáng tiếc đoạn hồi ức đó lại bị sư phụ dùng linh lực phong bế lại, dựa vào pháp thuật hiện giờ của y chỉ có thể phân ra được người đó có nằm trong sách mệnh hay không mà thôi, còn không nhìn thấy được vận mệnh của họ.
Những chuyện không vui đó Nhã Diệp không muốn nhắc tới, vì vậy chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói: “Không biết Phong Lôi Dẫn (1) mà Ngao Kiếm nhắc tới là thứ gì?”
(1) Phong Lôi Dẫn: vật dẫn dắt giông bão sấm chớp
“Ta cũng rất muốn biết, nếu là bảo vật thì không biết có thể bán bao nhiêu tiền đây?” Tính hiếu kì của Nghệ liền bị dẫn ngay sang chủ đề khác, nó ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ tung bay.
Trên trán Nhã Diệp hiện lên ba đường hắc tuyến, thực là chủ nào nuôi ra sủng vật đấy, y cười khổ: “Sao ngươi lại ham tiền tới vậy?”
“Lão đại nhà ta từ sáng tới tối đều bắt chẹt ra, ta không ham tài mà được sao? Đây cũng là bị cuộc sống xô đẩy mà thôi.” Từ trong những suy nghĩ kiếm tiền Nghệ hồi thần trả lời.
Nhã Diệp nhìn sắc mặt cảm thán của Nghệ, hoàn toàn không nhìn ra một chút khốn quẫn do dòng đời xô đẩy nào.
“Ta đã trả lời hết rồi, có thể thả ta ra được chưa?” Nghệ kể khổ xong thừa dịp tranh thủ đồng tình của Nhã Diệp, vội vàng nói.
Đáng tiếc chiêu này không có tác dụng với Nhã Diệp, Nhã Diệp nói: “Cứ đợi trong lồng đi đã, đợi lúc nào tâm tình ta tốt sẽ thả người ra.”
“Ngươi nói cái gì!?” phát hiện bị đùa giỡn, Nghệ tức giận, nắm chặt lấy thành lồng ra sức lắc. Lồng bạc bị nó lắc không ngừng đong đưa, nó gào lên: “Ngay cả động vật ngươi cũng lừa, ngươi không có phẩm cách con người gì hết, ta muốn tuyệt giao với ngươi!”
“Tùy ý ngươi, dù sao ra cũng không định làm bạn với một con dơi.” Nhã Diệp nhàn nhạt nói: “Hơn nữa là do ngươi lừa ta trước.”
“Ngươi là tên tiểu nhân chỉ biết báo thù! Hỗn đản! Fuck! Thả ta ra!”
Lồng bị lắc càng ngày càng dữ dội, theo sự lay động của lồng, từng tầng ánh sáng bạc cũng tỏa ra, tôn lên Tiểu Biên Bức toàn thân trắng buốt. Khó thấy được Nghệ tức giận tới như vậy, Nhã Diệp vươn tay ra, muốn trấn an nó, ai ngờ Nghệ lập tức cắn xuống, cũng may y tránh nhanh nếu không ngón tay chắc chắn đã bị cắn một lỗ lớn.
Trong lúc Tiểu Biên Bức đang điên cuồng, Nhã Diệp thông minh không tiếp tục chạm tới nghịch lân của nó mà chỉ xoay người ngồi xuống một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Nghệ gào thét một lúc lâu cũng bắt đầu thấm mệt, thở dài, nói: “Ta muốn tới góc tường tự bế!”
Như ý nguyện của nó, Nhã Diệp vung tay chuyển cái lồng ra góc kết giới. sau đó liền nhìn nó tựa đầu vào tường, thực sự bắt đầu tự bế.
Nhã Diệp cảm thấy có chút buồn cười. Y bế quan trong kết giới nhưng cũng không thấy hỏang loạn, y biết Ngao Kiếm không muốn mạng của bọn họ, nếu không bọn họ sớm đã không thể sống nổi, nhưng nhất định là không tránh khỏi việc bị giam mấy ngày. Pháp thuật không bằng người ta, y cũng không thể xông ra khỏi kết giới, bởi vậy chỉ có thể đợi người tới cứu mà thôi, hiện tại chỉ hi vọng Trương Huyền và Niếp Hành Phong không quá lo lắng vì bọn họ mất tích.
Qua một lúc, không thấy Nghệ có động tĩnh gì, Nhã Diệp cảm thấy vô cùng kì quái.
Tiếp xúc với Nghệ một khoảng thời gian, y biết con dơi nhỏ này lắm mồm như thế nào, lâu như vậy không có tiếng động gì lại vẫn luôn cúi đầu, lẽ nào thực sự tức giận rồi?
Suy nghĩ này khiến Nhã Diệp có phần bất an, y chỉ muốn đùa một chút thôi, cũng không thực sự muốn giam Nghệ lại.
Cầm lấy dạ minh châu đi qua, lại thích thú phát hiện Nghệ nằm thẳng cẳng ngửa mặt lên trời ngủ, bụng còn nhịp nhàng lên lên xuống xuống, dường như là đang ngủ rất say.
Có ai đang tự bế mà lại lăn quay ra ngủ như thế này chứ? Nhã Diệp nhịn cười, ngón tay vươn vào lồng, nhẹ nhàng sờ bụng Nghệ.
Nó ngủ rất say, hoàn toàn không phản ứng lại, Nhã Diệp thích thú, lại dùng ngón tay đẩy đẩy người Nghệ, khiến cho bụng nó úp sấp xuống, ai ngờ Nghệ vẫn hoàn toàn không có chút phản ứng nào, Nhã Diệp lo nằm sấp không tốt cho nó liền lật nó ngược lại, bị lật đi lật lại mấy lần mà Nghệ vẫn hoàn toàn không hề hay biết, vẫn ngủ say sưa.
Nhớ tới thiếu niên tóc trắng vung đao nghênh địch lúc nãy, tâm tình Nhã Diệp hơi hoảng hốt, khó có thể liên tưởng người thiếu niên ngoan lệ đó với con dơi nhỏ ở trước mắt này, nghĩ ngợi một lúc lâu lại tự mình bật cười.
Cho dù nó có thân phận gì, có thể tĩnh tâm mà ngủ thế này vốn là một loại hạnh phúc rồi.
Trong một khắc Nhã Diệp đột nhiên rất hâm mộ Nghệ, vì vậy không tiếp tục làm phiền tới nó nữa mà chỉ ngồi dựa vào tường bên cạnh cái lồng nhỏ, cầm lấy mặt dây chuyền hình quan tài mà lúc nãy Ngao Kiếm ném cho mình, ánh sáng mặc ngọc soi rọi đôi mắt tịch liêu sâu thăm thẳm của y.
Niếp Hành Phong phát hiện hình như Trương Huyền rất mệt mỏi, sau khi lên xe bus đầu của cậu vẫn luôn gật lên gật xuống liên tục, Niếp Hành Phong tiến tới bên cạnh cậu, để cậu gối lên vai mình ngủ cho yên.
Có chút hối hận sớm như vậy đã kéo Trương Huyền ra ngoài, rõ ràng biết tên này thích ngủ nướng nhất, mặc dù có lúc hưng phấn lên có thể đấu sức với bò nhưng một khi đã lười thì có thể làm ổ trên giường cả ngày trời.
Có được chỗ dựa, Trương Huyền ngủ vô cùng say sưa, tay đặt trên đầu gối, Niếp Hành Phong vươn tay nắm lấy, đan mười ngón tay với nhau, hai cô gái ngồi phía trên dường như cũng ý thức được quan hệ của bọn họ vì vậy liền hiếu kì liếc nhìn mấy lần, một tiếng tách vang lên rất nhanh sau đó Niếp Hành Phong thấy hai cô gái vội vàng xoay người, đem điện thoại che đi.
Niếp Hành Phong bật cười, coi như không biết, trong lòng nghĩ cũng may mà Trương Huyền ngủ rồi nếu không chắc chắn sẽ đòi người ta phí bản quyền chân dung.
Xe bus dừng lại ở bến cạnh giáo đường Maria, Trương Huyền tỉnh dậy, dụi dụi mắt, ngồi thẳng người dậy.
“Sao lại buồn ngủ như vậy?” sau khi ngồi lên xe của mình, Niếp Hành Phong hỏi.
Trương Huyền vừa tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ thuận miệng trả lời: “Tối qua chịu đựng cả đêm, đương nhiên hôm nay phải buồn ngủ rồi.”
“Chịu đựng cả đêm?”
Niếp Hành Phong vô cùng ngạc nhiên nhìn Trương Huyền, sau đó liền thấy vẻ mặt hối hận khi cậu phát hiện mình đã nói lỡ lời, hận không thể cắt đứt lưỡi đi, vội vàng giải thích: “Ý tôi là tối qua ngủ mơ cả tối, đương nhiên không có ngủ ngon.”
“Ngủ mơ cả tối?”
Cuối cùng phát hiện ra mình càng giải thích càng tệ hại, Trương Huyền lập tức chuyển đề tài: “Chủ tịch, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Biểu hiện giấu đầu hở đuôi, nhưng thấy Trương Huyền không nói tiếp. Niếp Hành Phong cũng đành phải cố ý lờ, khởi động xe, nói “Đi tới mấy chỗ Richard hay ở xem sao, hi vọng có thể tìm ra tin tức của Lạc Dương.”
Mặc dù Ngao Kiếm cũng phái người đi tìm rồi nhưng dù sao bọn họ cũng đang nhàn rỗi không có việc gì, không bằng cũng đi tìm thử xem, ai bảo tiểu thần côn đã thu của người ta một triệu euro chứ.
Thấy Niếp Hành Phong không tiếp tục truy hỏi, Trương Huyền thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng.
Tối qua trong mơ cậu đột nhiên nghĩ ra một cách có lẽ có thể đối phó với quỷ ảnh, vì vậy lập tức bò dậy vẽ bùa, sợ Niếp Hành Phong tức giận nên đặc biệt dán trên đầu giường một cái bùa định thần để anh ngủ sâu, không cảm nhận được động tác của cậu.
Vẽ liên tục tới hơn nửa đêm, rạng sáng mới bò lại lên giường ngủ, kết quả chưa ngủ được bao lâu liên bị Niếp Hành Phong gọi dậy ra ngoài, cậu có thể không buồn ngủ sao?
Thấy Niếp Hành Phong lái xe đi tới từng chỗ của Richard một cách chính xác, Trương Huyền rất ngạc nhiên, “Những chỗ này đều bí mật như vậy, sao chủ tịch biết được vậy?”
“Sáng lúc cậu đang ngủ nướng tôi tra qua. Dù Richard đã chạy thoát nhưng có thể sẽ tạm thời trốn ở mấy chỗ này.”
“Có thể hắn đã trực tiếp đi tìm Lý Úy Nhiên rồi.”
“Có thể, bởi vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào vận khí thôi.”
Có một cảm giác đối thủ hứng thú với Giovanni hơn là với Richard.
Niếp Hành Phong đã hỏi thăm Neil, biết được việc làm ăn của Richard hơn nửa là do Giovanni phụ trách, trong gia tộc Borgia, Giovanni có thể cùng so tài với Ngao Kiếm chứng tỏ hắn cũng có năng lực tương đương, nếu có con cờ tốt hơn thì con tốt như Richard có bị đá ra cũng không phải là điều quá kì lạ.
“Tại sao chúng ta không dứt khoát đi tìm Lý Úy Nhiên? Chính là cái tên William gì đó ý?”
Trương Huyền cầm danh thiếp Valentina đưa cho mình, bên trên có viết rất rõ ràng địa chỉ của Lý Úy Nhiên, theo cá tính của cậu, trực tiếp xông tới là cách giải quyết tốt nhất.
“Địa chỉ đó không tồn tại, nếu có đi nữa chỉ sợ chính là giữa sông Arnol đi, hoặc là nói cậu thích được nhảy sông một lần nữa sao?” Niếp Hành Phong cười nhìn cậu.
“Nếu anh nhảy thì tôi cũng sẽ nhảy cùng.” Riêng điểm này thì Trương Huyền không hề mơ hồ, nói xong lại cảm thấy kì quái: “Nhưng BUG to như vậy sao không ai phát hiện ra? Lẽ là ngoài năng lực dự đoán trước tương lai Lý Úy Nhiên còn biết thuật thôi miên ám thị nữa?”
“Rất có thể, vậy không khó giải thích ngay cả người có lòng nghi ngờ rất nặng như Richard lại có thể cùng hắn hợp tác.”
Trương Huyền sững người một lúc lâu, đúng vào lúc Niếp Hành Phong cho rằng cậu lại ngủ thiếp đi thì đột nhiên Trương Huyền hét lên: “Một triệu Euro quả nhiên không dễ kiếm!”
“Giờ cậu mới biết sao, vụ lần này có một nửa là công của tôi, về phải chia hai tám.”
Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, cẩn thận hỏi: “Anh hai tôi tám?”
“Ngược lại.”
“Không được!” Trương Huyền lập tức bác bỏ, căm phẫn trừng anh, “Anh quá đáng thế, tiền nhiều như vậy rồi còn muốn tính toán với tôi, cho dù tôi đồng ý, ông chủ của tôi cũng tuyệt đối không đồng ý, nhiều nhất là chia đôi.”
“Một chín, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ của cậu.”
“Hai tám! Gia gia, tôi sợ anh rồi, tôi hai anh tám được chưa?” Trương Huyền kéo tay Niếp Hành Phong, vội vàng khuyên ngăn.
Có cảm giác, Tả Thiên tuyết đối sẽ không tính toán với Niếp Hành Phong, nói không chừng tới cuối cùng còn đem hết tiền cho Niếp Hành Phong mất, nếu thực sự như vậy, cậu sẽ bị toàn bộ đồng nghiệp trong văn phòng thám tử đánh chết mất, cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi, Trương Huyền xem xét thời thế, quyết định lùi một bước để tiến nhiều bước.
Niếp Hành Phong cười, nhìn ra tâm sự của Trương Huyền, bởi vậy cố gắng nói mấy chuyện cậu thấy hứng thứ, còn về việc cậu đang lo lắng điều gì thì Niếp Hành Phong không hỏi, đợi tới lúc cậu muốn nói thì tự nhiên sẽ nói thôi.
Công việc tìm kiếm rất không thuận lợi, cả buổi sáng Niếp Hành Phong đi tới ba chỗ, ngoài vệ sĩ đứng canh cửa ra thì không còn thấy ai khác ra vào nữa, người gác cửa rất nhiệt tình nói cho bọn họ biết Richard đã lâu không qua đây, chỗ này căn bản là để không.
“Không hỏi được gì hết.” Trương Huyền dựa vào lưng ghế trên xe ăn hamburger mới mua, than thở: “Vừa rồi nên vào trong kiếm lấy vài món của Richard, nói không chừng có thể dùng pháp thuật để tìm người.”
“Cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất chúng ta biết tên Lý Úy Nhiên có sức ảnh hưởng rất lớn với Richard.”
Người Niếp Hành Phong muốn tìm không phải là Richard mà là Lạc Dương và Giovanni, nhưng nếu bọn họ đã bị Lý Uy Nhiên bắt như vậy anh cũng bó tay rồi, còn về người đàn ông Hoa Kiều này, những thứ anh biết đều chỉ là bề ngoài mà đối phương dường như lại hiểu rõ bọn họ như nắm trong lòng bàn tay, loại cảm giác này thật vô cùng tồi tệ.
“Đi tới chỗ tiếp theo xem thế nào.”
Nếu vẫn không tìm thấy manh mối thì sẽ quay lại biệt thự tối hôm qua, chỗ đó có khí tức của Giovanni và tên bắt cóc, có thể có ích cho việc thi chú tìm người của Trương Huyền. Trong tình hình hoàn toàn không có một chút manh mối nào, việc duy nhất bọn họ có thể làm là trực tiếp tìm ra Lý Úy Nhiên sau đó cùng hắn thương lượng.
Nơi Niếp Hành Phong muốn đến tiếp theo là tòa chung cư cao tầng ở đường Monty, Richard mua hết ba tầng, sửa sang thành nơi vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, giao thông ở đường Monty rất tiện lợi, đây cũng là lý cho quan trọng khiến cho Richard chọn mua nơi này.
Đi được nửa đường, điện thoại của Trương Huyền đổ chuông, cậu mở ra xem, phát hiện là số lạ vì vậy liền lôi ra một cái thẻ rất nhỏ, cắm vào điện thoại, xong xuôi mới bắt đầu ấn nghe.
“Alo?”
[Đây có phải là Trương Huyền tiên sinh không?] âm thanh đầu dây bên kia rẩt nhẹ nhàng còn ẩn theo một chút run rẩy.
“…Cô Valentina?”
Trương Huyền nhìn sang Niếp Hành Phong ở bên anh, chỉnh âm lượng to lên, mặc dù không biết tại sao cô tiểu thư cao quý này lại gọi cho mình nhưng cậy vẫn không tự luyến tới mức cho rằng Valentina là muốn mời cậu đi uống trà chiều.
[Tôi phát hiện ra rất nhiều chuyện nhưng không biết tìm ai để bàn bạc, tôi nhớ anh từng nói anh là thám tử.] kinh hoảng khiến lời nói của Valentina có chút lộn xộn hơn nữa khẩu âm đậm giọng Italia nên phải mất một lúc Trương Huyền mới hiểu được.
“Xảy ra chuyện gì? Đừng hoảng, cứ từ từ nói.” Cậu hạ giọng an ủi.
Niếp Hành Phong liếc Trương Huyền một cái, không thể phủ nhận, giọng của Trương Huyền trời sinh đã có năng lực khiến cho người khác an tâm, rất nhanh Valentina đã bình tĩnh lại, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói [Adam không phải là người!]
“Ồ.” Trả lời xong mới cảm thấy không đúng lắm, Trương Huyền lập tức ngồi thẳng dậy, vội vàng hỏi: “Hắn phi lễ cô hả?”
Chân đang nhấn ga của Niếp Hành Phong trượt một cái, vô cùng khâm phục khả năng liên tưởng của Trương Huyền, cũng may Valentina không chú ý tới, tiếp tục nói: [Đó không phải là Adam thật, hắn là ác quỷ, tất cả mọi người trong tòa nhà đều bị hắn đồng hóa rồi, Giovanni nhất định là đã phát hiện ra bí mật của hắn nên mới bị giết…]
Trương Huyền sớm đã hoài nghi thân phận của Ngao Kiếm nhưng trực tiếp nghe thấy Valentina nói vậy vẫn có chút kinh ngạc: “ Từ từ nói thôi, cô rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì?”
[Anh tin lời tôi nói sao? Không nghĩ đó là do tôi tưởng tượng ra sao?]
“Đương nhiền không, trên thực tế tôi cũng có hoài nghi tương tự.” Muốn đối phương nói tường tận mọi chuyện ra đầu tiên phải tán đồng với quan điểm của cô ấy, suốt ngày lăn lộn trong văn phòng thám tử, thủ pháp này Trương Huyền đã luyện đến vô cùng quen thuộc.
[Cảm ơn anh, tôi vừa rồi nói với bố tôi, ông ấy ngay cả nghe cũng không muốn, còn nói tôi có vấn đề.] Valentina vô cùng vui mừng vì được Trương Huyền đồng tình, oán hận nói: [Tôi không muốn bị gả cho một con quỷ!]
“Ớ, bố cô không phải hi vọng cô kết hôn với Giovanni sao?”
[Vì Giovanni mất tích nên ông ấy đã đổi chủ ý rồi.]
Chuyện liên quan tới vấn đề này Valentina không muốn nói nhiều chỉ kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra khi tới biệt thự hôm nay.
Từ lời nói của cô Trương Huyền đoán ra hai người bị nhốt lại chính là Nhã Diệp và Nghệ, cậu nhìn Niếp Hành Phong rồi hỏi: “Nhưng cuối cùng Ngao Kiếm vẫn lại thả cho cô đi.”
[Nhưng hắn có thể giết người diệt khẩu, bởi vì tôi đã nhìn thấy bí mật của hắn.]
Valentina vốn muốn đi tới giáo đường nói cho cha sứ chuyện này nhưng vừa rồi vì cãi nhau với cha về chuyện đính hôn mà bị nhốt lại trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên tìm ai tố khổ, vì vậy mới tìm tới Trương Huyền.
“Tin tôi, hắn sẽ không giết cô, tiểu thư.” Trương Huyền an ủi.
Nếu Ngao Kiếm thực sự muốn giết người, Valentina căn bản không chạy ra khỏi biệt thự được, hơn nữa dựa trên bản lĩnh của Ngao Kiếm, khống chế Valentina là một chuyện rất dễ dàng, căn bản không cần giết người, cậu cảm thấy Ngao Kiếm cảm thấy hứng thú với việc liên hôn hơn vì liên hôn đại biểu cho cả quyền lực lẫn tiền tài, bởi vậy ít nhất trước khi kết hôn Valentina sẽ an toàn.
Nghe thấy lời an ủi chủa Trương Huyền, Valentina hơi hơi yên tâm, hỏi: [Vậy giờ tôi nên làm gì?]
“Giả vờ không biết gì hết. Đừng lo, tôi sẽ cố gắng giải quyết chuyện này một cách nhanh nhất, không để cô bị thương đâu.”
Sau khi dặn dò thêm vài câu với cô, Trương Huyền cúp máy, rút thẻ ra nhét lại vào ví, thấy Niếp Hành Phong liếc nhìn cậu lập tức cười hì hì hỏi: “Chủ tịch đây là ánh mắt gì vậy? Có phải phát hiện ra tình nhân của anh có sức hút hơn anh nên trong lòng không thoải mái không?”
“Cái này không liên quan tới sức hút.” Niếp Hành Phong nhìn đường, nhàn nhạt nói: “Nếu cậu phiền não thì sẽ nói với bạn thân hay là lên mạng nói với bạn qua mạng?”
“Trước khi đặt câu hỏi này anh phải rõ một việc, tôi sẽ không bao giờ phiền não.”
Cái này là nói thật, cho dù có phiền não tiểu thần côn cũng sẽ quên đi rất nhanh. Niếp Hành Phong nhún vai: “Nhưng con người luôn có ý thức bảo vệ cá nhân, có lúc tin tưởng người xa lạ còn hơn cả bạn bè thân thiết bởi vì hai bên không có quan hệ thiệt hơn, không cần lo lắng sẽ bị tổn hại.”
Trương Huyền phồng mồm, phát hiện lời của Niếp Hành Phong rất có lý, “Chủ tịch, anh đi làm bác sĩ tâm lý đi, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn đấy.”
“Nếu cậu làm trợ lý tôi sẽ xem xét.” Niếp Hành Phong cười nói: “Nhưng trước tiên, chuyện Nhã Diệp với Nghệ bị bắt lại cậu thấy thế nào?”
“Yên tâm, hai tên đó sẽ không có chuyện gì đâu. Nhất định là Ngao Kiếm cảm thấy bọn họ cả ngày thám hiểm trong biệt thự rất phiền nên mới nhốt lại thôi.”
Đây cũng là nói thật, đặc biệt là Nghệ thấy tiền sáng mắt, nhốt nó lại mấy ngày cũng tốt, miễn cho nó gây họa. Niếp Hành Phong nói: “Cậu có phát hiện một chuyện rất lạ không? Sau khi Giovanni mất tích cha của Valentina lập tức đổi đối tượng liên hôn.”
“Ông ta nhất định biết được một vài chuyện, nói không chừng cũng bị biến thành con rối của Lý Úy Nhiên giống như Richard rồi, chúng ta có cần đến nhà Valentina thăm hỏi một chút không?”
“Cứ đi tới chỗ Richard đã rồi tính sau.”
Nhìn thấy đường Monty, Niếp Hành Phong dò theo số nhà đi tới trước toà chung cư, ngay lập tức liền nhìn thấy dưới tòa nhà có một vài người lực lưỡng đang đứng, trông như vệ sĩ của Ngao Kiếm, Trương Huyền kì quái nói: “Tên bạch mục có phải đã phát hiện ra gì rồi không? Còn đến trước cả chúng ta.”
Niếp Hành Phong mang xe đi đỗ ở gần đấy rồi đi qua, vệ sĩ nhận ra họ vội vàng chào hỏi, Niếp Hành Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi cũng vừa mới tới hình như ngài Richard xảy ra chuyện.”
“Ngao Kiếm đang ở trên?”
“Vâng.”
Hai người đi vào chung cư, đi tới thang máy đúng lúc thang đi xuống, cửa mở ra một người đàn ông mặc vest đeo kính râm đi ra, người đàn ông thân hình cao gầy, lúc đi qua va vào vai Niếp Hành Phong, anh dường như nhìn thấy khóe miệng của đối phương hơi nhếch lên.
“Chủ tịch mau lên.”
Bị Trương Huyền đẩy vào thang máy, nhìn cậu ấn số tầng, Niếp Hành Phong đột nhiên có cảm giác rất kì quái, người vừa rồi hình như anh đã gặp ở đâu đó rồi.
“Hắn đeo kính đen che hơn nửa mặt vậy mà anh cũng cảm thấy được hắn quen mặt sao?” Trương Huyền dựa vào tường thang máy, buồn chán nhìn đèn thang máy chạy số từng tầng một.
Không phải diện mạo mà là cảm giác, nụ cười tà ác quỷ dị đó giống như đã gặp qua ở đâu đó.
Tường thang máy sáng bóng phản chiếu rõ ràng hai bóng hình, nhìn Trương Huyền đối mặt với tường chỉnh đầu tóc, mắt Niếp Hành Phong sáng lên.
Anh đã nhớ ra ở đâu nhìn thấy vị cười quỷ dị đó, tối qua lúc đua xe, gương chiếu hậu cũng phản chiếu lại nụ cười giống hệt vậy, nhưng vì người lúc đó tóc vàng khiến cho anh không nhận ra được.
Niếp Hành Phong vội vàng ấn nút dừng, Trương Huyền không biết đã xảy ra chuyện gì vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Tên vừa rồi chính là người bắt cóc Giovanni tối qua.”
“Không phải chứ? Người kia hình như tóc vàng mà, không phải là tóc giả chứ?”
Niếp Hành Phong không trả lời, đợi thang máy dừng lại lập tức chạy ra ngoài, Trương Huyền đuổi sát phía sau, gọi: “Tại sao không đi thang máy, thanh máy nhanh hơn mà…”
Niếp Hành Phong đã chạy xa rồi.
Anh chạy một mạch xuống dưới nhà, chạy tới chỗ đỗ chiếc xe Lamborghini, đang định lái đi thì nghe thấy Trương Huyền gọi: “Chủ tịch!”
Niếp Hành Phong sững lại, ngay sau đó cổ tay bị nắm chặt, Trương Huyền vội vàng kéo anh chạy, chạy chưa được bao xa thì một luồng khí đập tới, hất bọn họ xuống đất.
Niếp Hành Phong cảm thấy mất thính giác tạm thời, đợi anh hồi phục lại quay đầu nhìn liền nhìn thấy phía sau lửa cháy bừng bừng, chiếc xe đua bị nổ không còn hình dạng, khói đen và ngọn lửa bao lấy xác chiếc xe, vừa rồi nếu Trương Huyền không kéo anh chạy, chắc giờ anh đã bị nổ tan xác rồi.
“Tên hỗn đản đó!” Trương Huyền lầm bầm chửi.
Thấy bàn tay đang nắm lấy mình hơi run rẩy, Niếp Hành Phong vỗ vỗ mu bàn tay Trương Huyền, giúp cậu trấn định: “Cậu đã dự cảm thấy có phải không?”
Trương Huyền gật đầu, vừa rồi lúc đuổi theo Niếp Hành Phong, tim cậu đột nhiên đập kịch liệt, sau đó trước mắt đột nhiên hiện lên cảnh lửa cháy, cậu biết chuyện không ổn liền vội vàng đuổi theo ngăn Niếp Hành Phong lại. Vừa rồi nếu chậm vài giây nữa thôi hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, nghĩ tới Niếp Hành Phong có thể gặp tai nạn Trương Huyền bắt đầu sợ hãi, tay không ngừng run lên.
“Tôi nhất định không tha cho hắn!”
Mắt rũ xuống không để Niếp Hành Phong cảm giác được sát khí trong mắt mình, nhưng cậu tuyệt đối khẳng định nhất định phải giết người kia, một âm thanh vô cùng kiên định vang lên trong lòng.
Một tiếng huýt sáo vang lên át đi tiếng động hỗn loạn do vụ nổ gây ra.
Hai người nhìn theo hướng phát ra âm thanh liền nhìn thấy một chiếc xe đua màu đỏ không biết từ lúc nào đã đỗ bên đường đối diện, người lái xe tháo kính đen ra, khuôn mặt rất anh tuấn nhưng tràn đầy tà khí, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành vẻ mặt khinh thường. Thấy bọn họ nhìn tới, người đàn ông vẫy tay với bọn họ, dựng ngón giữa lên, bộ dạng phóng đãng ngả ngớn giống hệt với người bắt cóc tối qua, dường như muốn nói cho bọn họ biết, hắn căn bản không để ý việc bị nhìn thấy, thậm chi còn hi vọng hai người nhìn thấy, bởi vì cho dù biết người ra tay là hắn bọn họ cũng không thể bắt được hắn.
“Bà nó!”
Thấy ngón tay thách thức, Trương Huyền hoàn toàn bùng nổ. Cậu bật dậy xông tới, người đàn ông nhếch miệng cười rồi đạp chân ga lái xe đi mất.
Trương Huyền không bỏ cuộc vẫn chạy theo, sau khi phát hiện không thể đuổi kịp mới dừng lại nhìn xung quanh. Đột nhiên xảy ra một vụ nổ, giao thông xung quanh hơi hỗn loạn, rất nhiều xe đều đỗ lại, cậu xông tới trước một chiếc xe, người thanh niên trên xe nhìn cậu ngây người.
“Sao lại là anh?” hắn lắp bắp hỏi.
“Rất vui được gặp lại cậu, cậu rất xui vì lại gặp lại tôi.”
Trương Huyền nghe không hiểu hắn nói cái gì vì vậy liền tự quyết định. Cậu tiến lên mở cửa kéo cái tên vẫn chưa hồi hồn lại ra ngoài, sau đó liền nhảy lên xe, đạp ga phóng đi.
Vừa đúng lúc Niếp Hành Phong đuổi tới, Trương Huyền không có thời gian đợi anh, chỉ nghiêng đầu nhìn người thanh niên xui xẻo, ngón cái chỉ chi Niếp Hành Phong.
“Đó là Boss của tôi. Tiền xe anh ta trả!”
“Trương Huyền!”
Tiếng gọi của Niếp Hành Phong bị vứt lại phía sau, không có biện pháp với người yêu bốc đồng của mình, anh quay đầu nhìn người thanh niên vẫn đang đứng nguyên tại chỗ. Hóa ra chính là người bị bọn họ cướp xe tối qua, xem ra cậu ta thực sự rất thích đua xe, xe nào cũng đều độ thành xe đua, đáng tiếc hai lần đều bị bọn họ cướp mất.
Niếp Hành Phong thò tay vào túi, định đưa danh thiếp cho cậu ta, để sau này bồi thường tiền xe, ai ngờ người thanh niên vừa nghe Trương Huyền gào, không hiểu được gì chỉ biết mỗi chữ Boss, lại nhìn thấy chiếc xe đua đang bùng cháy trong biển lửa ở đối diện, trong lòng quy Niếp Hành Phong thành lão đại xã hội đen, thấy Niếp Hành Phong thò tay vào túi, tưởng anh rút súng ra liền chạy vội đi, Niếp Hành Phong càng gọi, cậu ta càng chạy nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.”
“Này…”
Rõ ràng đối phương đã tưởng anh là người xấu, Niếp Hành Phong bất đắc dĩ, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua quả thực không giống chuyện một người làm ăn bình thường nên làm, chỉ sợ ông nội biết sẽ vô cùng tức giận, nghĩ tới điểm này, Niếp Hành Phong thấy chỉ lấy tám phần thù lao của Trương Huyền quả thực là quá ít rồi.
“Tiên sinh, chủ nhân mời ngài lập tức qua đó.” Một tên vệ sĩ đuổi theo Niếp Hành Phong, nhẹ giọng nói.
Tiếng nổ dữ dội hiển nhiên đã kinh động tới Ngao Kiếm đang ở trong chung cư, nghe tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, Niếp Hành Phong từ bỏ ý định đuổi theo Trương Huyền mà theo vệ sĩ đi lên tầng gặp Ngao Kiếm.
Căn hộ của Richard nằm ở tầng ba của tòa chung cư, sau khi Niếp Hành Phong đi vào liền phát hiện bên trong rất tối, nơi hẳn là nên có cửa sổ đều đã bị bịt lại, treo tranh sơn dầu lên để trang trí, hai cánh cửa sổ duy nhất cũng dùng rèm cửa rất dày, tuy rằng đã bị kéo ra nhưng vẫn ngăn không ít ánh sáng vào phòng. Nhìn thấy anh Ngao Kiếm tiến lên nói: “Hành Phong, cậu thật giỏi, nhanh vậy đã tới được nơi này.”
“Anh tới trước, chứng tỏ anh còn giỏi hơn tôi rất nhiều.”
“Vụ nổ vừa rồi có làm cậu bị thương không?”
“Một chút.”
Niếp Hành Phong tùy tiện trả lời, ánh mắt nhìn vào phòng khách. Bên trong giống như bị bão quét qua, vô cùng hỗn loạn, sách báo tạp chí nằm loạn trên sàn nhà, nhưng lại không giống như vừa xảy ra một trận đánh nhau. Tóm lại là giống như có người giận dữ ném loạn đồ gây nên. Anh hỏi: “Anh đặc biệt tới đây, có phải để tìm Richard không?”
Ngao Kiếm nhún vai, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tìm thấy rồi, những kết quả có lẽ sẽ khiến cậu thất vọng.”
Niếp Hành Phong nhìn theo hướng hắn chỉ tới cửa phòng khép hờ phía đối diện, mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Richard đang nằm nghiêng trên sô pha, anh không vào xem kĩ bởi vì mùi máu tanh nồng đậm trong căn phòng đã chứng minh tất cả.
Ánh mắt lướt qua cánh tay đặt ở rìa sô pha của Richard, máu từng giọt từng giọt men theo khẩu súng trong tay ông ta nhỏ xuống thảm, chất lỏng đặc sệt khiến Niếp Hành Phong cảm thấy vô cùng áp lực.
“Thủ hạ đến đây tìm được xong liền báo cho tôi biết, bác sĩ nói là do hoảng loạn cực độ dẫn tới thần trí hỗn loạn mà tự sát.”
Niếp Hành Phong phát hiện bên trong phòng khách có một người đàn ông trung niên vô cùng nho nhã, nhìn khí chất của ông ta không giống như vệ sĩ, vậy chắc là vị bác sĩ mà Ngao Kiếm vừa nói rồi.
Tên vệ sĩ từ dưới vội vàng chạy lên, nói thầm vào tai Ngao Kiếm mấy câu, mặt Ngao Kiếm biến sắc sau đó vội vàng chạy theo tên kia xuống dưới, Niếp Hành Phong cũng đuổi theo phía sau. Bọn họ đi xuống theo cầu thang xoắn ốc, dựa theo cách bày trí của ba tầng thì tầng dưới giống như là để làm tầng hầm, xung quanh cũng tối đen, vệ sĩ đi vào trong một căn phòng khách nhỏ, trong phòng còn có một người, ngay lúc cửa phòng mở ra, có mấy người đang nâng một người bị trói rất chặt lên, chính là Lạc Dương.
Niếp Hành Phong sững người, mãi không có tin tức của Lạc Dương, anh còn cho rằng Lạc Dương đã bị Lý Úy Nhiên mang đi mất rồi, không ngờ y vẫn còn ở đây.
Ngao Kiếm vội vàng bước lên, xé băng dính trên miệng Lạc Dương xuống, lại tháo dây trói đang trói tay y ra, sắc mặt Lạc Dương tái nhợt, nhìn vô cùng yếu ớt, không thể ngồi được mà chỉ có thể dựa vào Ngao Kiếm nửa nằm lên sô pha. Bác sĩ vội vàng chạy tới, kiểm tra cho y.
“Cảm thấy thế nào?” Ngao Kiếm hỏi.
“Vẫn ổn, chỉ là mấy ngày liền không ăn nên rất đói, còn có hơi buồn ngủ.” giọng Lạc Dương vô cùng suy yếu, mắt hạ xuống giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi.
Ngao Kiếm giúp Lạc Dương cởi giày, để y nằm thằng lên sô pha cho bác sĩ khám kĩ một lượt.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, chăn sóc vô cùng quen tay, tâm Niếp Hành Phong khẽ động, phát hiện thực ra Ngao Kiếm khá để ý tới Lạc Dương, những động tác vô cùng nhỏ đó đã ngầm chỉ ra sự căng thẳng của hắn – có lúc để ý còn sâu đậm hơn cả thích, Ngao Kiếm hay nói thích ai đó nhưng có thể nhận được sự chăm sóc này của hắn, Niếp Hành Phong nghĩ trừ Lạc Dương ra sẽ không có người thứ hai nữa.
Kết quả chẩn đoán cho biết Lạc Dương chỉ bị mất nước dẫn đến suy nhược, Ngao Kiếm phân phó thủ hạ đưa y về nhà, lúc giúp y đi giày vào Niếp Hành Phong nhìn thấy hoa văn hình cung trên giày y, không khỏi sững người.
Họa tiết đó anh có ấn tượng, lúc anh bị tiêm thuốc mê, thứ duy nhất nhìn thấy được trước khi hôn mê là họa tiết trên giày đối phương, lẽ nào thuốc mê là do Lạc Dương tiêm cho anh?
Niếp Hành Phong chấn động, nếu người ra tay là Ngao Kiếm, anh lại không thấy kì lạ nhưng là Lạc Dương, một người yên tĩnh thanh nhàn để lại cho anh ấn tượng không tồi, anh rất khó tin rằng một người làm bác sĩ như Lạc Dương có thể hạ độc giết người.
Nhưng nếu là vì Ngao Kiếm y phải chăng sẽ làm vậy?
“Cậu sao vậy?” phát hiện Niếp Hành Phong không bình thường, Ngao Kiếm hỏi.
“Không có gì.”
Niếp Hành Phong hồi thần, vừa đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, anh lấy cớ nghe điện thoại xoay người đi sang một bên.
Anh không phát hiện mình vừa xoay người Lạc Dương liền mở mắt nhìn chằm chằm vào lưng anh, đôi mắt màu tím vô cùng đăm chiêu.
Số máy lạ. Niếp Hành Phong nhíu mày, ấn nút nghe.
Sau khi điện thoại kết nối lại không thấy ai nói chuyện, khiến anh có một cảm giác quái dị rất khó chịu, đang định cúp máy thì một tiếng cười truyền tới, giọng nói cao vút chói tai giống như âm thanh lưỡi dao ma sát với kim loại, tim Niếp Hành Phong chấn động, ý thức được người ở đầu dây bên kia là ai.
“Niếp Hành Phong, hành tung như gió, quả là một cái tên hay.” Người đàn ông bên kia tấm tắc tán dương.
Trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt khiêu khích mình vừa nãy, Niếp Hành Phong lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ai ya, anh đang hỏi tôi hay hỏi người yêu của anh vậy? Tôi có thể gọi điện thoại cho anh đương nhiên là không sao rồi còn về người yêu của anh…” người đàn ông cố ý kéo dài giọng.
Niếp Hành Phong cảm thấy tâm tình ngày càng trầm xuống, cá tính của Trương Huyền anh đương nhiên biết, tùy tiện, kích động lên là bất chấp tất cả, chỉ một điểm này thôi cậu đã thua tên độc ác gian xảo kia rồi.
“Cậu ấy làm sao?” Niếp Hành Phong cố gắng dịu giọng nói nhằm che đi sự kích động của mình.
“Chậc chậc, kĩ năng đua xe của cậu ta kém xa anh, ngay cả việc lấy thăng bằng lúc cua gấp cũng không biết, chiếc xe đó lại bị phế rồi, anh có muốn qua xem thử không? Nếu nhanh khéo còn có thể nhìn thấy cậu ta lần cuối.”
Tiếng cười nhạo ác ý giống như mũi tên độc, không hề lưu tình đâm thẳng vào tim Niếp Hành Phong. Anh cảm thấy trong đầu đột nhiên trống rỗng, ngay sau đó liền chạy như bay ra ngoài, ai ngờ vừa chạy tới hành lang liền đụng phải một người.
“Chủ tịch, anh sao vậy? Vội vàng như vậy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Trương Huyền xoa chỗ bị đụng đau, hỏi.
Quần áo hơi lộn xộn nhếch nhác, trên khuôn mặt thanh tú còn có một vài vết tro vô cùng khôi hài, nhưng lại rất có tinh thần, hoàn toàn không giống người bị thương.
Niếp Hành Phong nhất thời sững lại, tim vẫn đang đập kích liệt bắt đầu dần dần chậm lại, ngay sau đó một ngọn lửa tức giận bắt đầu bùng lên trong lòng, Trương Huyền căn bản không có chuyện gì, tên hỗn đản kia dám lừa anh.
“Ha ha…” tiếng cười gian trá ngắt quãng vang lên từ trong điện thoại, người đàn ông bị phản ứng của Niếp Hành Phong làm cho cười nghiêng cười ngả: “Lão già luôn nói anh là một người xuất chúng, xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi. Anh rất thích người yêu của mình có phải không? Cậu ta tuy hơi ngu một chút nhưng đôi mắt rất đẹp, tôi thích người có đặc điểm nổi bật một chút, giống như mái tóc vàng của Giovanni vậy, nghĩ tới thôi cũng khiến người ta hứng thú…”
Người đàn ông giả vờ làm giọng rên rỉ, thở dốc nói: “Nhưng làm tên đó cả đêm cũng có chút mệt rồi. Hành Phong, lần sau chúng ta làm tình nhé? Tuyệt đối mang tới khoái cảm lớn hơn so với tình nhân của anh, ai ya, tôi lại ‘cứng’ rồi…”
Tiếng nói rất to, Trương Huyền nghe vô cùng rõ ràng, vội vàng xông lên muốn cướp lấy điện thoại.
Niếp Hành Phong xoay người tránh khỏi, hiển nhiên đối phương cố ý muốn làm anh kích động, hòng khống chế tâm tình của anh, nếu bản thân thực sự kích động vậy hắn ta lại càng đúng ý nguyện, vì vậy chỉ bình thản hỏi: “Ngươi làm gì Giovanni rồi?”
“Cậu ta bị tôi đâm thích tới ngất đi rồi, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại, nhưng có lẽ hai người không có cơ hội tạm biệt nhau đâu, cậu ta rất nhanh sẽ không còn ở đây nữa.”
“Sao lại phải giết Richard?”
“Này còn phải hỏi sao? Vật không còn giá trị lợi dụng nữa lưu lại chỉ thêm phiền, nhưng nhờ phúc của ông ta, bọn tôi cũng kiếm được một khoản khá khá rồi. Như vậy đi, anh đẹp trai, hi vọng lần sau có thể cùng anh đua xe trên giường.”
Niếp Hành Phong còn muốn hỏi tiếp thì điện thoại đã bị ngắt trong tiếng cười suồng sã.
“Có chuyện gì vậy?” Ngao Kiếm sắp xếp thỏa đáng cho Lạc Dương xong quay lại nhìn Niếp Hành Phong với Trương Huyền sau khi tiếp điện thoại xong sắc mặt đều không được tốt lắm, vì vậy liền đi tới hỏi.
“Bị một con chó điên cắn.” Trương Huyền dựa vào tường, hung hăng nói.
Ngao Kiếm không hiểu, nhướn mày nhìn Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong nói; “Trở về rồi nói.”
Mọi người ra khỏi chung cư, Niếp Hành Phong nhìn thấy xung quanh chiếc xe lamborghini bị cháy dày đặc cảnh sát, cũng may lúc đó xung quanh không có nhiều người, không có ai bị thương cả, cảnh sát nhìn thấy Ngao Kiếm lại chỉ giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu xử lý hiện trường.
“Xảy ra một vụ cháy lớn như vậy ở khu phố phồn hoa này, xem ra Ngao Kiếm phiền phức rồi.” Niếp Hành Phong nói.
Trương Huyền trưng ra vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa, “Phiền phức mới tốt, như vậy hắn mới không đi làm phiền chúng ta.”
Đường về hai người ngồi trong xe của một vệ sĩ, sau khi xe khởi động, Trương Huyền ném cho Niếp Hành Phong một tấm danh thiếp, Niếp Hành Phong cầm lên xem, phía trên của hình in mờ hoa mai chín cánh là hai chữ rất to – Lý Hưởng, anh ngẩng đầu nhìn Trương Huyền.
“Tên biến thái ném lại cho tôi.” Trương Huyền tức giận lẩm bẩm.
Vừa rồi cậu đã sắp đuổi kịp Lý Hưởng, mặc dù kĩ thuật đua xe của Lý Hưởng rất tốt nhưng cậu cũng không kém, lại là cố gắng hết sức để đuổi theo vậy nên có thể lái như bay ngang tầm với Lý Hưởng. Thấy không thể cắt đuổi anh, Lý Hưởng vung tay vứt ra mấy tấm phù che mắt, cậu không thông thuộc địa hình ở đây vì vậy dưới tình huống không thể nhìn rõ đường nên đã đâm vào rào chắn bên đường, cũng may cậu nhảy khỏi xe kịp thời, chỉ dính một chút tro trên mặt. Thấy bộ dạng chật vật của cậu, tên biên thái còn quay xe lại, sau khi làm một động tác hạ lưu liền ném danh thiếp cho cậu rồi mới nghênh ngang rời khỏi.
Thấy Trương Huyền vẫn cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, tức giận trong mắt gần như có thể đốt điện thoại thành tro, Niếp Hành Phong có chút buồn cười, không dám nói Lý Hưởng căn bản chỉ muốn đem cậu ra đùa giỡn thôi, kĩ thuật đua xe của tên biến thái đó tuyệt đối là hạng nhất, nếu không phải đang cố ý trêu đùa Trương Huyền thì dựa vào kĩ thuật lái xe của cậu căn bản không thể đua với hắn được.
Danh thiếp vô cùng tinh xảo nhưng trừ tên người ra thì hoàn toàn không còn gì nữa, hai chữ Lý Hưởng gần như chiếm trọn hai phần ba mảnh giấy, cách sắp xếp giống hệt con người Lý Hưởng, vô cùng tùy tiện và kiêu căng.
“Tên đó là cao thủ đạo thuật, hắn đã hạ chú trên danh thiếp rồi vậy nên tôi không thể dùng nó để tìm người.” Trương Huyền buồn bực nói.
“Đừng nghĩ nhiều quá.”
Niếp Hành Phong vỗ lên đùi Trương Huyền, an ủi.
Hiện giờ người anh lo lắng hơn là Giovanni, nghe những lời Lý Hưởng nói vừa rồi, sau khi bị bắt Giovanni đã phải chịu rất nhiều thương tổn không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh không thể lí giải được ẩn ý của câu nói: “Cậu ta rất nhanh sẽ không còn ở đây nữa” là chỉ Giovanni sẽ gặp bất trắc hay là nói hắn phải rời khỏi chỗ này?
“Thực ra đây không phải lần đầu chúng ta gặp Lý Hưởng?”
“Không phải sao?” Trương Huyền kì quái nhìn hắn.
“Cậu còn nhớ trong vụ quan tài, vì chuyện có liên quan đến Tần Chiếu nên chúng đã đi qua nhà ông ta không? Trên đường đi có một chiếc xe đua Lamborghini xượt qua chúng ta, người lái chiếc xe đó chính là Lý Hưởng.”
Lúc đó Lý Hưởng đeo kinh viền vàng, mang theo một cảm giác rất trí thức, lúc gặp lại hắn ta cả đầu màu vàng, hôm nay lại là vest và giày da, mỗi lần đều ăn mặc rất khác nhau, giống như con tắc kè hoa, bởi vậy nhất thời Niếp Hành Phong không liên hệ bọn họ với nhau, nhưng tấm danh thiếp này đã tiết lộ tất cả, con người kiêu ngạo kia căn bản không hề đặt bọn họ vào mắt, thậm chí cũng không sợ bọn họ nhận ra hắn.
Được Niếp Hành Phong nhắc nhở, Trương Huyền lập tức hỏi: “Lẽ nào Lý Hưởng và Tần Chiếu là đồng bọn, sau khi kết thúc mọi chuyện thì giết ông ta để chạy tội?” Nếu là như vậy thì có thể lý giải được tại sao trong nhà Tần Chiếu lại xuất hiện đàn tế các loại.
“Hắn ta đúng là đã giết người, nhưng…” có lẽ người bị giết không phải là Tần Chiếu mà là…
Nhớ tới Sách Thiên Thu có thể sao chép nhạn phẩm, trong mắt Niếp Hành Phong xẹt qua một tia lo lắng. Sách Thiên Thu, không phải do Tần Chiếu truyền ra đầu tiên sao?