Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 35: Sự thật bị chôn vùi




Nó lại mơ, nó lại thấy mình vẫn đi trên cách đồng hoa đó, vậy là nó sắp gặp lại ba mẹ, một mình đi trên con đường dài đăng đẳng nó nhìn xung quanh, đáng lẽ ba mẹ nó sẽ hiện ra kia mà.

-ba ơi….mẹ ơi, hai người có đây không ạ? Nó gọi to.

Ba mẹ nó vẫn khôn xuất hiện, nó cố gắng đi một đoạn nữa. một cơn gió mạnh thổi tung máy tóc nó lên, gió càng lúc càng mạnh nó lấy tay che trước mặt.

Trong cơn gió nó nghe loáng thoáng tiếng người , rất nhiều người.

-đứng lại, đứng lại mau.

-đừng để bọn chúng thoát, phải giết hết.

Những âm thanh này rất quen thuộc chẳng phải lúc trước tối nào nó cũng mơ thấy sao? gió bắt đầu ngừng thổi nó quay người lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói, khung cảnh bây giờ không còn là rừng hoa nữa mà là khu rừng trong làng.

Cảnh vật rất hỗn loạn, người chết, người bị thương rất nhiều.

Những tiếng đó lại phát ra, và hướng là ngay trên đầu nó, một đám người của bộ tộc Diabolical đang truy đuổi hai người.

Nó nhìn thật kỹ thì phát hiện người đang bị đuổi giết là…

-ba mẹ??

Ba nó người đầy thương tích, đang bế mẹ nó bay về hướng sâu trong rừng, lần trước nó định vung cánh bay theo nhưng không thể, lần này không biết có được không nhưng nó phải đuổi theo xem ba mẹ nó ra sao đã.

Sao một hồi thì cánh nó cũng vung cánh ra được, nó cố gắng đập cánh nhanh nhất có thể để đuổi theo đoàn người đó.

Đằng xa thây ba nó đang bay thì bắt đầu chao đảo, nhìn mặt ba nó rất căn thẳng, hình như mẹ nó có chuyện rồi.

Ba nó dừng lại giữa không trung, tay tạo ra một khối lữa lớn ném về phía người đang đuổi theo, sao đó là các mũi tên nước được bắn đi, các người đuổi theo điều bị bắn trúng và ngã xuống đất.

Ba nó giỏi thật, không cần cung tên mà vẫn có thể bắn mũi tê chính xác như thế.

Ba nó bay thêm một đoạn rồi đáp xuống, diều mẹ nó ngồi xuống một tán cây gần đó, ba nó lo lắng nhìn mẹ nó đang rất mệt.

-em thấy thế nào rồi? ba nó lau mồ hôi ướt đẩm trên trán mẹ nó.

-em mệt lắm…em có…có cảm giác con nó muốn chào đời.

Mẹ nó thở không ra hơi nữa, thấy mẹ nó như thế ba nó càng lo.

-cố lên em, gần về đến nhà mình rồi.

Ba nó đang định bế mẹ nó lên thì một cận vệ bay đến.

-thưa ngài Royer, bọn Diabolical đang tấn công vào chính điện, bọ chúng rất đông e rằng chúng ta không chống cự nổi.

-thế tộc trưởng có sao không? ba nó hỏi.

-thưa tộc trưởng vẫn còn ở chính điện ngài ấy không chịu đi đâu.

Bàn tay mẹ nó yếu ớt chạm vào mặt của ba nó.

-anh đi lo cho tộc trưởng đi,em có thể tự lo được.

-không được em thế này sao mà tự lo được, để anh đưa em về nhà rồi đến chính điện sao.

Mẹ nó nhất quyết không chịu gạt tay ba hắn ra.

-anh chẳng phải là một chiến binh… giỏi hay sao? trong trường hợp này thì anh phải lo cho tộc trưởng chứ…. nghe lời em đi đi, em sẽ cố về đến nhà.

Tên cận về kế bên cũng đang hối thúc ba nó, ông quyết định đi cứu tộc trưởng sao đó sẽ quay lại, giúp mẹ nó.

Nhưng mà nó vừa nghe tên cận vệ gọi ba nó là ngày Royer chuyện này là sao? người có công lớn với làng là ngài Royer và cũng là ba của Luna, chẳng nhẽ nó và Luna là chị em sao?

Không thể nào có chuyện đó xảy ra đâu, nhó thẩn thờ nhìn mẹ nó cố gượng dậy, nó định đỡ nhưng tay xuyên qua người mẹ nó, hoàn toàn giống lần trước.

Mẹ nó bước từng bước nặng nhọc, mồ hôi trên trán mẹ càng ngày càng nhiều còn rơi lã đã xuống đất, nhìn thấy xót lắm nhưng nó chẳng làm được gì.

-mẹ….nếu không chịu được, mẹ ngồi nghĩ đi, đừng cố mà! Nó òa khóc

Mẹ nó đặt tay lên bụng, nơi đó có nó.

-nhóc con…con đừng manh động nha, gần về đến nhà rồi…cố chờ một lát thôi, ở ngoài này nguy hiểm lắm.

Mẹ nói cười hiền,rồi tiếp tục từng bước, từng bước tiến về phía trước.

Đột nhiên mẹ nó nhăn mặt, tay chặn ngay bụng, bà ngồi phịch xuống mặt đất. chiếc váy màu trắng đang mặt có vết máu đỏ đang lang dần, dưới chân dòng máu chãy dài xuống,mẹ nó bật khóc.

-con bé này, chưa ra đời đã hư rồi không chịu nghe lời mẹ gì hết, nếu con muốn ra ngoài như vậy thì hứa phải ngoan đừng khóc, nếu con khóc mẹ con mình bị phát hiện là không được đâu.

Mẹ nó bắt đầu hít thở thật sâu, cơn đau dưới bụng càng ngày càng mạnh, thế mà mẹ nó vẫn cố gắng không để miệng phát ra tiếng , môi cũng cắn chặt đến bật máu.

Nó đứng nhìn mẹ nó mà cứ khóc miết, để nó được sinh ra đời mẹ nó phải chịu đứng nhiều đau đớn đến vậy, nó thật có lỗi mà.

Một hồi lâu thì tiếng oe oe cũng phát lên, thế là nó đã ra đời.

-con ngoan đừng khóc …mẹ xin con đấy.

Đứa bé trên tay đỏ hỏm vừa mới lọt lòng, đang khóc ngất thì im lặng. mẹ nó dùng cái áo khoát mỏng choàng cho cho nó.

Được mẹ ôm vào lòng, nó nhín khóc hẵn lại còn cười nữa. đứng nhìn đang khóc mà tự nhiên phì cười, nó cảm thấy mình ngoan vô cùng, biết nghe lời mẹ lắm.

Mẹ nó cười hạnh phúc, bao thánh ngài chờ đợi nó chào đời, chỉ tiết ba nó không ở bên cạnh hai mẹ con lúc này, mẹ nó chạm tay vào sợi dây chuyền ở cổ, tháo xuống rồi quấn vào cái tay bé nhỏ của nó, đây là bùa may mắn mà ngoại nó đã để lại cho mẹ, và bây giờ mẹ nó cho nó, cầu mong nó khỏe mạnh.

Mẹ nó vạch áo cho nó ăn dòng sữa đầu tiên, nó ngoan ngoãn ăn thật nhiều, mở đôi mắt màu ruby thật to nhìn mẹ nó, đôi mắt híp lại như đang cười vậy, sao lúc nhỏ nó đẹp dễ thương đến thế, lớn lên chẳng còn nét gì, xem kìa đôi mắt to tròn, hàng mi cong cong, rồi làm da nữa như miếng bong gòn trắng mút , chỉ muốn cắn cho cái.

Nó ngồi xổm xuống quan sát thật kỹ nó lúc nhỏ rồi đến nhìn mẹ nó, nó giống mẹ nhất đôi mắt nhỉ, còn màu mắt thì giống ba, cái mũi cao cao cũng giống ba luôn.

Mẹ nó vì mệt nên ngủ thiếp đi luôn, nó hơi sợ vì đây là rừng mà nếu người của bộ tộc Diabolical đến thì sao? nó cầu mong ba nó đến sớm một chút.

Nhưng vì sao ba mẹ nó chết đi? Sách cũng nói là thời gian này vào ngày bộ tộc Diabolical tấn công, cũng đồng nghĩ là ba mẹ nó cũng mất vào ngày này, vậy lí do tại sao?

Chờ đợi , chờ đợi ba nó vẫn chưa quay lại, mẹ nó vẫn chìm vào giấc ngủ, nó lúc nhỏ trong vòng tay mẹ, ăn no cũng quay ra ngủ.

Tiếng loạt xoạt của lá cây, hình như có ai đó đang chạy đến, nó thấy lạ, sao không bay mà phải chạy? là ba nó hay là bọn người kia?

Cái dáng người chạy đến càng ngần nơi mẹ nó ngồi,nó cố chạm vào người mẹ nó để cho bà thức dậy mà còn đối phó được, nhưng không được, cái dáng càng gần nó nhận ra là một người phụ nữ, nó nhìn thấy mặt này rất quen chẳng phải là bà Eva sao??

Tuy nét mặt có trẻ hơn nhưng nó vẫn nhận ra chính là bà ta, trong tay bà đang bế gì đó hình như cũng là trẻ con.

bà Eva chạy đến bà giật mình khi thấy mẹ nó nằm đó, trên tay còn có nó mới sinh ra nữa, đứa trẻ trên tay bà khóc lên, cố vỗ nó. Tự dưng bà Eva nhìn vào mẹ nó rồi đến nó trên tay, linh cảm nó không được tốt lắm.

-bà đang định làm gì mẹ tôi vậy hả???

Nó cố hét lên nhưng bà ta đâu nghe thấy, thế rồi bà đặt đứa trẻ trên tay xuông rồi với tay bế nó lên, mẹ nó chợt thứt giấc.

-chị Eva….sao chị ại ở đây? Chị làm gì thế? sao lại bế con tôi?

Mẹ nó giật lại nhưng vừa mới sinh, sức còn yếu làm sao thắng nổi bà ta, nó lau đến cố đánh đấm vào người bà ta nhưng không được, nhìn mẹ nó khóc , nài nỉ bà ta trả nó lại nhưng gương mặt sắt lạnh của người đàn bà đó, nó muốn giết bà ta ngây lập tức.

-tôi cầu xin chị trả con tôi lại đây, đứ bé mới sinh còn yếu lắm chị đừng làm bậy.

Bà Eva cười ha hả.

-đúng là thật may mắn, ngặp được cô ở đây, đứa bé này là con của anh Royer đúng chứ? tôi sẽ khiến anh ta hối hận khi đã chọn cô mà không chọn tôi.

-xin chị, có gì chị cứ nhắm vào tôi này đừng làm gì con tôi cả xin chị! mặt mẹ nó tái mét.

-tha cho cho đứa bé này sao?

Bà ta đưa nó lên cao, nếu ném xuống đấy với cơ thể non nớt này có thể tan nát mất, mẹ nó khóc thét.

-tôi …van cô, tha cho con tôi…

Hơi thở mẹ nó đứng khoản, và rồi bà ngất lịm đi, bà Eva cũng giật mình tiếng đến gần mẹ nó, lây lây tay bà cũng không có khoảng ứng, rồi bà ta đưa tay lên mũi mẹ nó, hốt hoãng bà ta lùi ra sau.

Vừa mới sinh xong sức khỏe rất yếu mà bà ta dám đã kích nữa, thế nên sức lực cũng cạn mẹ nó đã không còn thở nữa rồi.

-m…mẹ!!!! nó gào thét lên.

Đặt nó xuống đất bà ta bế đứa bé kia lên đặt vào lòng mẹ nó, rồi thấm một ít máu chà lên cơ thể của đứa bé.

-tôi không cố ý giết cô… nếu con tôi lớn lên dưới sự bảo bọc của mọi người vì nghĩ đó là con cô thì coi như cô đã trả món nợ cho tôi rồi.

Bà ta bế nó bỏ chạy, vật thì đã rõ rồi, bà ta đã đánh tráo nó với Luna con gái bà ta, nó là con của ngài Royer, chính bà ta đã đáng cấp thân phận của nó, biến nó thành một đứa bất hạnh, trong khi con bà ta thì được mọi người lầm là nó giành mọi yêu thương.

Bà ta đi rồi thì ba nó cũng đến có rất nhiều cận vệ, ba nó gào thét khi phát hiện mẹ nó đã qua đời, ba khóc rồi điên lên, người ta bế con bà Eva về vì nghĩ là nó, ôm cơ thể đã lạnh của mẹ nó ba nó như mất kiểm xoát.

Ba nó lau đi tìm những người của bộ tộc Diabolical để trả thù cho mẹ nó, nhưng mà ba nó đã sai người giết mẹ nó , bà ta chạy hướng kia kìa. cuối cùng ba nó cũng tiêu diệt và đuổi hết bọn người đó ra khỏi làng, và ba nó dùng sức mạnh cuối cùn tạo ra lớp bảo vệ sao đó ông cũng mất. người ta chôn ba mẹ nó cạnh nhau, tìm người chăm sóc đứa bé giả mạo đó, lạ thay cũng chính bà ta.

Nó sống được đến bây giờ cũng cho là bà ta còn chút lòng chắc ẩn còn lại đi, nhưng ếm lên người nó một lời nguyền ác độc như thế, có chẳng phải còn hơn cả giết hay sao?

…..

…..

Chợt thức giấc với cơn ác mộng, bà Eva ngồi dậy lau đi mồ hôi ướt đẩm trên trán, cứ thế đấy đêm nào bà cũng mơ thấy chuyện cách đây 18 năm, bà thấy mẹ nó đứng đó anh mắt hận thù đòi bà trả con lại.

Bà Eva biết những việc mình làm là sai nhưng để con bà được sống tốt dù có chết bà cũng cam lòng, bà đã nợ đứa con này quá nhiều.

Khoát áo khoát vào bà đi qua phòng của Luna, Luna đang ngủ, tay bà chạm lên những lọn tóc xoăn mượt mà, đã từ rất lâu rồi bà muốn được nghe một tiếng mẹ đúng nghĩa từ miệng con gái mình nhưng điều đó không thể.

Cái chuyện năm xưa bà Eva nghĩ nó đã chìm vào lãng quên rồi, thật không ngờ biệt tâm 18 năm nó lại xuất hiện, lại còn cướp đi người mà con bà yêu, nghĩ lại cũng trùng hợp thật năm xưa mẹ nó cướp đi người bà yêu, bây giờ nó cũng thế. biết thế bà đã không nhân nhượn mà giết nó ngây lúc đó.

Nhớ năm xưa, lần đầu tiên nhìn thấy ba nó bà đã yêu say đắm cái vẻ quy ngiêm của người chỉ huy đội cận vệ, từ đó ngày nào bà cũng đi nhìn trộm ba nó, đến khi có dũng khí ra nói chuyện thì ba nó rất lạnh lùng chẳng thèm để ý gì đến bà, không những không bỏ cuộc mà càng yêu mảnh liệt hơn.

Để rồi một ngày bà đau đơn nhìn thấy ba nó đang tay trong tay với mẹ nó, bà đã làm mọi cách, đe dọa đủ thứ nhưng mẹ nó vẫn không sợ, vẫn yêu ba nó đến cùng. Bà còn ra sức dụ dỗ quyến rũ ba nó nhưng vẫn bị ông khướt từ.

Đau đớn ôm hận trong lòng ngày cưới của ba và mẹ nó, bà đến phá hoại nhưng bất thành, bà như điên dại lau đầu vào rượu, trong một lần say bí tỉ bà bị mấy gã trong làng cưỡng bước, nhục nhã ê chề bà bỏ đi khỏi làng ít lâu sau bà lại phát hiện mình có thai, bà đã muốn bỏ đi nhưng lại mềm lòng dù gì cũng là giọt máu của bà, và đương nhiên đến bây giờ bà chẳng biết cha của Luna là ai trong những gã khốn nạn đó.

Quay lại với nó, sau khi tĩnh dậy nó chẳng thể kiểm xoát được cảm xúc nữa nước mắt cứ rơi hoài, thấy thương mẹ vì chết một cách uất ức như thế, thương ba vì cố gắng chiến đấu với bộ tộc Diabolical đến hơi thở cuối cùng.

Nó sẽ không nhường nhịn như trước nữa, nhất định nó sẽ đòi lại tất cả những gì bà ta cướp của nó, nhất định sẽ bắt bà ta trả giá, còn bộ tộc Diabolical nó sẽ thay cha nó chiến đấu với bọn chúng, tiêu diệt hết bọn người xấu xa đó.

Ánh sáng nhỏ từ cái lổ nhỏ trên tường chiếu vào phòng hình như đã qua một ngày mới, nó chẳng còn nghe tiếng ủa mấy người canh giữ nữa, cũng chẳng nhìn thấy ai đến xem nó thế nào.

Tiếng cửa được mở ra nó nhìn hướng cửa xem ai, thì ra là July, July khóc nứt nở chạy đến chỗ nó.

-Anna, bạn không sao chứ huhu.

Nó cười.

-mình không sao.

July vịnh mấy thanh sắc trên cửa, muốn xong vào xem nó thế nào.

-trên người bạn toàn là vết thương và máu kìa, còn nói không sao. bạn đúng là quá đáng thật đó bỏ đi không nói tiếng nào , làm mình đi tìm muốn chết, rồi đùng một cái người ta nói bạn hại Yuri rồi bị nhốt vào đây nữa làm mình lo muốn chết. có phải là….chị Sam lại hại bạn đúng không?

Nó gật đầu, July thở dài.

-cái bà chị mặt người dạ thú đó , thật tình bao năm nay thấy chị ta là người tốt vậy mà , mình muốn băm chị ta làm trăm mảnh quá.

Nó phì cười vì điệu bộ muốn ăn tươi nuốt sống người ta của July, cô bạn này của nó càng ngày càng thú vị.

-à phải rồi , sao bạn vào được đây? Có ngươi canh ở ngoài mà.

-ở ngoài còn vài người canh thôi, mọi cận vệ điều tập trung ở chính điện rồi, mình có quen với mấy anh cận vệ bên ngoài nên nhân lúc mọi người không chú ý mình xin vào gặp bạn.

Sao lại tập chung tất cả cận vệ ở chính điện ? đã có chuyện gì xảy ra sao?

-cận vệ tập trung ở đó làm gì bạn biết không?

-Yuri bị trúng độc nặng lắm, hoàng tử đang chuẩn bị dẫn cận vệ vào cấm địa để tìm hoa Poppy cứu Yuri.

Loài hoa quý mà Sam nói đến, mẹ hắn đã đánh cược tính mạng đi tìm nó, loài hoa có thể chữa bất kì loại độc nào, nó chợt nghĩ ra một chuyện.

-July bạn có thể giúp mình một chuyện được không?

-được chứ, bất cứ chuyện gì có thể giúp bạn mình sẽ làm hết.

-……..

………

Tại chính điện.

-Alex con có cần liều tính mạng như thế không? chỉ cần đám cận vệ đi là được rồi.

Mẹ Alex vô cùng lo lắng khi Alex nói là cùng đi vào cấm địa.

-con sẽ đi, cành nhiều người thì cơ hội tìm được hoa Poppy càng cao, thời gian càng lâu Yuro càng nguy hiểm.

Lời Alex nói điều rất có lí nên mẹ Alex cũng không ngăn cản, nhưng bên trong đó người ta nói rất nguy hiểm, liệu có chuyện gì xấu xảy ra thì sao.

-Alex , con hãy chọn những người mạnh nhất rồi đi nhanh về nhanh.

Tộc trưởng nhắc nhở Alex, ông cũng rất lo nhưng mọi chuyện chẳng còn cách nào khác, sau biến cố này ông quyết định sẽ đưa Alex lên làm tộc trưởng , ông đã quá tuổi rồi không còn đủ sáng suốt để cai quản bộ tộc nữa.

Mọi người trong điện đang nháo nhào tìm người đi cùng Alex, có người thì sợ chết mà từ trối Alex cũng không nở ép họ, cũng có người trung thành tự nguyện đi, cuối cùng cũng chọn được chín người mạnh nhất cộng thêm Alex là đủ mười người.

Nó bước vào điện khiến mọi người giật mình, mẹ Alex hét lên.

-sao để nó chạy ra đây người đâu bắt nó lại đi!!

Đám cận vệ nhận định lau đến nó, nhanh như chóp một đám dây leo ở dưới lòng đất phá lớp gạch trên mặt đất bám vào châm tay đám cận vệ.

-con nhỏ đê tiện, sao mày dám!

Mẹ Alex tiến đến nhưng bị Alex ngăn lại.

-tôi đến đây không phải gây chuyện đâu, tôi muốn đi cùng vào cấm địa giúp mọi người tìm hoa Poppy cứu Yuri.

-con nói thật chứ, có chắc con muốn vào cấm địa nơi đó rất nguy hiểm? tộc trưởng hỏi lại.

-dạ, vì chỉ có cách cứu Yuri con mới có thể giải oan cho bản thân mình, khi Yuri tĩnh dậy mọi người sẽ được biết sự thật.

Ánh mắt nó chuyển qua nhìn Sam, rồi đến Luna và bà Eva, nó nhếch miệng cười.

Bị ánh mắt của nó làm cho giật mình, khoảnh khắc đó bà Eva liên tưởng đến mẹ nó, ánh mắt xuất hiện trong giấc mơ mỗi đêm khiến bà lo lắng.

Thế là nó được tộc trưởng đồng ý cho đi cùng vào cấm địa, July biết tin không biết vội chạy đi tìm hắn , mong rằng hắn khuyên nó được.

Nhưng hắn lạnh lùng, chẳng quan tâm, kể cả biết nó đi vào cấm địa hắn vẫn bình thản, July chẳng biết làm sao để nó đổi ý nữa, đi vào cấm địa khác nào đi vào chỗ chết.

-Anna! Anna!

Nó đang cùng đoàn người chuẩn bị tiến vào cấm địa thì July chạy đến.

-bạn nghĩ lại đi đừng đi mà, nguy hiểm lắm, cứ đợi mọi người tìm hoa về cứu Yuri đi, mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa mà, nha!

Nó cười.

-đừng lo lắng như vậy, mình sẽ không sao đâu, bạn hãy làm tốt việc mình nhờ đi mọi chuyện trông cậy vào bạn hết.

Nó ôm July rồi bước đi, nó đi ngang qua chỗ Luna đang đứng nó dừng lại.

-cám ơn nhé.

-cám ơn? Ý mày là gì đây.

-cám ơn vì cô đã giữ thân phận của tôi ngần ấy năm, à tiện thể nói với mẹ cô rằng cứ đợi quả báo đi.

Nó nói mà Luna chẳng hiểu gì, thật sự bí mật về thân thế đến Luna còn chưa biết.

Đến vực thẫm nó ngoảnh lại nhìn July, bất giác nó thấy hắn đang đứng trên cái cây cổ thụ nhìn nó, ánh mắt quen thuộc, đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy hắn như vậy đủ rồi.

Nó nở nụ cười thật tươi với hắn, tim hắn chợt nhói lên nụ cười của nó vẫn như trước, chân thành không có chút gì lừa dối, phút giây này hắn nhìn nụ cười quên đi tất cả, quên đi đau khổ, quên đi nó đã làm hắn đau như thế nào, chỉ muốn đến ôm nó thôi.

‘‘anh, đợi em nhé, em sẽ không chết đâu, khi về em sẽ nói tất cả cho anh nghe, em sẽ không tự làm đau mình và anh nữa, chúng ta sẽ tiếp tục những ngày tháng hạnh phúc nha anh’’

Nó cùng mọi người bay qua vực thẫm, chính thức tiến vào cấm địa.