-Em quên tôi…-Tú tức giận, siết mạnh tay của Vy.
-Cái gì vậy, đây lần đầu tiên tôi gặp anh cơ mà… Sao anh thô lỗ vậy cơ chứ.-Vy lùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay của Tú đang siết chặt.
‘’Crashing, hit a wall
Right now I need a miracle
Hurry up now, I need a miracle
Stranded, reaching out
I call your name but you're not around
I say your name but you're not around
I need you, I need you, I need you right now
Yeah, I need you right now
So don't let me, don't let me, don't let me down
I think I'm losing my mind now
It's in my head, darling I hope
That you'll be here, when I need you the most
So don't let me, don't let me, don't let me down
D-Don't let me down
Don't let me down
Don't let me down, down, down
Don't let me down, don't let me down, down, down’’
~~~Don’t Let Me Down~~~
Tiếng điện thoại của Vy vang lên, cô lấy máy từ trong túi xách của mình, iphon 7s mới ra đời, của cô được thiết kế riêng bằng màu xanh nước biển, vỏ ốp có hình một cô gái với mái tóc màu nâu đang ngồi bên chiếc dương cầm màu xanh, quanh đó còn có lá cây phong rơi rất nhiiều.
-Alo ạ.-Vy bắc máy.
-Em về nước sao không báo anh một tiếng hả?.- người bắc máy ở đầu dây bên kia nói với giọng rất bực tức.
-Hì hì…-cô gượng cười vì khi nghe được giọng nói này.
-Em có biết là anh tìm em vất vả thế nào không?.
-Thôi mà, em xin lỗi. Anh tha lỗi cho em đi mà.-Vy nói giọng nài nỉ.
-E… hèm, em đừng quên là còn tôi ở đây nha.-Tú im lặng được một hồi lâu rồi mói lên tiếng.
-Đó là ai vậy?-người ở đầu dây bên kia.
-À không có gì đâu anh, bây giờ em đang ở Hà Nội biệt thự Gia Viên nếu thích a nh có thể đến, bây giờ không có gì em cúp máy trước.-nói xong Vy cúp máy. Đầu dây bên kia không ai khác chính là anh Lâm đẹp trai (ai không nhớ Lâm thì có thể xem lai ngoại truyện)
-Anh làm gì vậy hả? Có biết là tôi đang nói chuyện điện thoại không.- Vy bực mình hét thật lớn với cái người mà cầm tay mình từ nãy chưa buông.
-Ashi… tôi sẽ còn gặp lại em.. bái bai.- nói xong Tú quay đầu bước đi.
-Đúng là khùng thật mà.-nói rồi Vy xách váy ra về.
----Biệt thự Gia Viên-----
Sau khi về đến nhà, cô thay bộ đầm xanh rat hay vào đó là một bộ ngủ siu cute. Bước lên giường, ‘’tại sao anh ta quen thuộc đến thế? Còn cả cái dây này nữa, sao từ bé đến giờ mình luôn đeo nó bên mình’’ rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Vy lúc này. Rằng anh là một người nào đó trong quá khứ, rằng cô đã hứa với anh điều gì, rằng anh đã từng làm cô âm áp khi cô mất baba. Rằng khi cô đã hứa làm người yêu của anh, làm người anh yêu. Trong suốt bao năm qua, anh luôn một mực chờ cô, vì anh tin vào lần gặp đầu tiên, và *huyền thoại* của đôi mắt ấy…….
--------- Sáng hôm sau--------------
-Dì à sao dì không gọi con dậy hả?- cô vừa mặc quần áo vừa than vãn với dì Trương
-Tôi kêu cô rồi đấy thây...cô còn bảo 5 phút nữa dậy còn gì nữa.- bác Trương đến mệt với cô tiểu thư này luôn rồi.
-dì à...-cô thay quần áo với tốc độ nhanh nhất của mình, nài nỉ dì Trương.
-Cô thay đi để tôi xuống chuẩn bị đồ ăn cho.
-Muộn rồi ăn gì nữa hả gì, để chốc con lên trường con ăn sau.-cô vội vã xách chiếc balo xuống nhà.
Trường học mà Vy nhập học là Trường học King Room , bộ đồng phục được tô đều bởi màu xanh da trời, chiếc áo sơ mi trắng ngắn ngang bụng, có thwm chiếc cavat màu xanh. Riêng cái cavat của Vy thì sẽ kẹp một cái huy hiệu hình nốt nhạc có đính hạt saphia màu xanh lá. Cô lên con xe BMW của mình (cái xe thì tg giới thiệu trong chương mấy mấy rồi đấy nhá) lao thẳng tới trường với một tốc độ kinh khủng, vì chị này sắp muộn học hí hí.
--------Trường học Kinh Room---------
Trường dành cho những cậu ấm,cô chiêu của những công ty lớn.
--------- đó tg chỉ nói đến đây thôi còn đâu thì tự hình dung nhá bái bai--------------