Ngoại truyện của Châu Huyên
1
Tôi đang rót nước thì nhận được cuộc gọi của Tống Thần.
Chiếc cốc trong tay tôi không biết lúc nào rơi xuống đất, mẹ tôi theo tiếng động nhìn thấy, giật mình: "Châu Huyên, con đang làm gì vậy? Con bị bỏng à?"
Nhưng tôi không có thời gian kịp trả lời, chỉ vội chộp lấy áo khoác và bỏ đi.
Hiểu Hiểu đang cấp cứu, cậu ấy vậy mà lại đang cấp cứu
Qua điện thoại, tôi hỏi: “Là sinh khó à”
Thanh âm Tống Thần thống khổ: "Không phải... Là tôi hại cô ấy."
Tôi bắt chuyến tàu cao tốc nhanh nhất và bắt taxi thẳng đến bệnh viện khi vừa đến ga.
Người lái xe hỏi tôi: “Trong nhà có ai nằm viện à”
Tôi tựa trán vào kính và trả lời: "Là người em chị tốt của tôi."
Cậu phải đợi tớ, cậu phải sống, Hiểu Hiểu
Trong thang máy có quá nhiều người nên tôi chạy đường lối thoát hiểm.
Mười tầng, mười tầng
Khi đẩy cửa lao ra ngoài, nhìn thấy Tống Thần người đầy máu, đứng ngoài phòng cấp cứu, vô hồn và bất động.
Có hai cảnh sát vũ trang đứng cạnh anh, cảnh giác bảo vệ anh.
Tôi chạy tới và bị chĩa súng không thương tiếc.
Tôi sợ đến mức hai chân nhũn ra, Tống Thần chậm rãi quay người lại, khàn giọng nói: “Đây là bạn của vợ tôi.”
Sau đó súng được hạ xuống.
Tôi không dám lớn tiếng, chỉ nhẹ nhàng hỏi anh: “Chuyện gì vậy?”
Tống Thần sửng sốt nói: "Là một tên buôn m@ túy. Mục tiêu của bọn chúng là tôi, Hiểu Hiểu đã đỡ đạn cho tôi."
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, anh run rẩy, lấy tay che mặt, không nói nữa.
Tôi nắm lấy tay vịn của ghế, cảm thấy như lục phủ ngũ tạng của mình đang cuồn cuộn
Đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt.
Cánh cửa mở ra.
Bác sĩ đẩy chiếc giường ra, người trên giường được phủ một tấm vải trắng
Tôi che miệng lại, những giọt nước mắt ồ ạt trào ra, nhỏ xuống ngón tay.
Bác sĩ nói: “Viên đạn xuyên qua động mạch chủ, bệnh nhân bị mất máu quá nhiều và suy đa cơ aun. Khi đứa bé được lấy ra, thai nhi đã chết ngạt trong cơ thể người mẹ… Xin chia buồn”.
Tống Thần run rẩy toàn thân, vươn tay vén tấm vải trắng ra.
Hiểu Hiểu đang nhắm mắt, như thể cô ấy đang ngủ.
Anh cúi xuống hôn lên trán cô.
Một giọt nước mắt trượt xuống khuôn mặt đẫm máu của anh và rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Hiểu Hiểu
Tống Thần nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, rất nghiêm túc, bằng động tác rất cẩn thận
Tôi cắn môi để ngăn mình không bật khóc.
2
Vào ngày tang lễ của Hiểu Hiểu, tôi xin nghỉ phép, mang theo những thứ cô ấy để lại và lại đến Nam Kinh.
Trong bức ảnh để lại đó, cô ấy cười thật đẹp, vô tư như lúc tôi mới gặp cô ấy vậy.
Trong tang lễ, mẹ của Hiểu Hiểu đã khóc rất nhiều, những người bạn cũ của cậu ấy đều đến, họ cố cầm nước mắt, động viên bà ấy và bày tỏ lời chia buồn.
Tống Thần đứng trong góc, cả người mặc một bộ vest đen, anh gầy đi và xanh xao hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm vào bức chân dung của cậu ấy, bất động, giống như một cái bóng.
Tôi bước tới và đưa đồ của Hiểu Hiểu cho anh ấy.
Anh chậm rãi liếc nhìn chiếc hộp nhỏ và hỏi: "Đây là cái gì?"
Tôi nói: “Đó là lá thư Hiểu Hiểu để lại đây khi cô ấy bị trầm cảm nặng nhất. Tôi không mở ra đọc. Cậu ấy chỉ nói nếu một ngày nào đó cô ấy không kìm được mà tự sát, cậu ấy hy vọng tôi sẽ đốt tất cả những thứ này cho anh”
Tống Thần nhận lấy, ngẩng đầu, nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Cảm ơn."
Tôi lắc đầu, không nhịn được nói: “Cậu ấy rất yêu anh, anh nhất định phải lo cho bản thân mình.”
Anh mỉm cười và nói: "Đúng vậy, cô ấy rất yêu tôi"
3
Sau tang lễ, tôi mất tin tức về Tống Thần.
Tôi chỉ nghe nói anh đã đưa toàn bộ tài sản của mình cho bố mẹ Hiểu Hiểu rồi biến mất.
TV trong nhà hàng đang phát tin có người bị cướp bằng súng ở trung tâm thành phố Nam Kinh vài ngày trước, và không may một phụ nữ đã bị giết.
Trong quá trình này, nhiều công dân Nam Kinh đã hành động dũng cảm, lái xe để ngăn chặn tội phạm tiếp tục hành động và được chính quyền thành phố khen thưởng.
Một đồng nghiệp hỏi tôi: "Châu Huyên, sao cô lại khóc?
"
Tôi đưa tay lau nước mắt: “Cay quá nên khóc đấy. Ớt ở quán này cay quá, cậu ăn ít lại đi, haha.”
Đồng nghiệp của tôi nhìn tôi đầy nghi ngờ, sau đó xem tin tức và nói: "Bọn cướp ngày nay lộng hành quá, nhưng cô có nghe nói không? Hình như trong số những người qua đường có một cảnh sát, nghe nói kỹ năng bắn súng của anh ta cực kỳ chính xác, anh ta đã gi ết chết hai tên tội phạm ngay tại chỗ."
Nước mắt lại rơi xuống, tôi thờ ơ nói: "Thật sao? Tôi chưa từng nghe nói đến."
Người đồng nghiệp đang cầm đồ ăn thản nhiên nói: “Phải cần có nhiều cảnh sát như thế này để xem những kẻ xấu đó có còn lộng hành như vậy không”.
Dừng một chút, cô nói thêm: “Nhưng thành thật mà nói, làm người nhà của một sĩ quan cảnh sát ngày nay thật đáng sợ. Than ôi, trước đây dì tôi đã giới thiệu tôi với các sĩ quan cảnh sát nhưng tôi từ chối. Tôi không có can đảm như vậy”
Nước mắt tôi nghẹn lại trong cổ họng, tôi uống thật nhiều nước để che đậy chúng.
Nước làm tôi sặc, tôi dùng giấy che mặt lại, cuối cùng tôi cũng có lý do để khóc lớn.
Đồng nghiệp của tôi sợ hãi, vội vàng vỗ lưng tôi: "Châu Huyên, cậu không sao chứ?"
Tôi không sao cả, chỉ là trong tin tức mà mọi người bàn tán sau bữa tối, tôi đã mất đi một người bạn thân thiết như chị em.
Cậu ấy gặp cái chết khi cậu ấy đang ở gần hạnh phúc nhất.
Chúa ơi, ngài đúng thật là đáng ghét
[Ngoại truyện của Tống Thần: Ngày đêm trong mộng]
1
Năm sáu tuổi, Tống Thần nhìn thấy một đám cháy lớn
Dù mọi người xung quanh nói rằng anh chưa từng nhìn thấy nhưng ngọn lửa đó vẫn cháy trong tâm trí anh.
Đến nỗi hơn mười năm sau, tro tàn của ngọn lửa ấy vẫn tồn tại trong cuộc đời anh.
Anh ấy đã mất cha mẹ trong trận hỏa hoạn đó.
Hôm đó là sinh nhật anh, anh vẫn đang đợi bố mẹ đi công tác dài ngày về.
Họ đồng ý rằng sẽ mang cho anh ấy một chiếc bánh Ultraman.
Nhưng họ đã thất hứa và không bao giờ quay trở lại.
Từ đó trở đi, Tống Thần không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.
Mười tám tuổi, anh đăng ký thi đại học, khi có kết quả anh nộp đơn vào học viện cảnh sát.
Viên Quốc Minh do dự một chút, khuyên nhủ anh: “Con có thể chọn chuyên ngành mà con thích.”
Nhà nước luôn ưu đãi đối với trẻ mồ côi có cha mẹ là liệt sĩ.
Tống Thần đáp: “Đây là chuyên ngành con thích.”
Đây là mục tiêu nghề nghiệp duy nhất của anh kể từ hơn mười năm trước.
Viên Quốc Minh nói thêm: “Vậy thì khi vào đại học, con có thể bắt đầu yêu đương. Chú nghe giáo viên chủ nhiệm của con nói có rất nhiều người trong lớp cấp ba và lớp bên cạnh, trong đó có các học sinh cuối cấp, họ đều đã từng yêu thầm con”
Tống Thần chỉ cười mà không nói gì.
Vẻ mặt Viên Quốc Minh cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc: "Chú coi con như là con trai của mình. Chú mong con có một cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc thay vì luôn sống trong quá khứ."
Tống Thần gật đầu, nộp đơn đăng kí, sau đó đóng máy tính lại và trả lời: "Vâng ạ, con sẽ cố gắng"
Rồi anh ấy nhặt áo khoác lên và nói: "Con đi chơi bóng đây."
Hình bóng anh nhanh chóng ra tới cửa, đóng cửa lại và rời đi.
Viên Quốc Minh nhìn bóng dáng rời đi của anh, thở dài.
Đáp án của Tống Thần đơn giản chỉ là muốn ông vui vẻ, ông làm sao không nhìn ra được.
2
Trong học viện cảnh sát, Tống Thần là người học tập nghiêm túc nhất.
Anh ấy có thể chất tốt, cộng với sự sẵn sàng chịu đựng những khó khăn và miệt mài học tập, nên anh luôn đứng đầu
Ông Lý tưởng rằng mình tìm được một hạt giống tốt nên gọi đồng đội ở nơi ở của Tống Thần để thảo luận
Ông muốn biết thêm về hoàn cảnh gia đình của đứa trẻ này để nhân tiện thuyết phục cho Tống Thần ở lại Bắc Kinh
Bắc Kinh rất tốt, Bắc Kinh là một thành phố đáng sống, có những nơi vẻ vang mà mọi người đều có thể tự hào.
Người đồng chí đó đã nói: “ Ông hãy bỏ ý định này đi. Nếu cậu ấy thực sự muốn sống cuộc sống như vậy thì ngay từ đầu đã không đến lượt học viện cảnh sát các ông rồi”.
Ông Lý tuy nản lòng nhưng vẫn không từ bỏ ý định, luôn nghĩ cách thuyết phục anh lần nữa.
Người trẻ tâm không ổn định, làm sao có thể kiên định trước sự thuyết phục liên tục được?
Tống Thần đẹp trai, tính tình điềm tĩnh, không chỉ những người lớn tuổi thích anh mà các cô gái cũng rất thích anh.
Khi bạn bè của anh được nhờ vả để dò hỏi ý đồ của Tống Thần, anh chỉ nói rằng mình không có ý định yêu đương.
Cuộc đời anh có quá nhiều thứ quan trọng, và không còn nhiều không gian cho bản thân.
Hầu hết những cảm xúc của anh đều dành riêng cho mục tiêu đó.
Nửa còn lại đọng trong giấc mơ, cho phép anh quay trở lại thời điểm sáu tuổi, lặp đi lặp lại những khoảnh khắc ấm áp bên bố mẹ.
Có rất nhiều nữ sinh muốn bước đến bên cạnh anh nhưng Tống Thần luôn giữ một vẻ lạnh lùng xa cách, các cô cũng nhận ra ý đồ của anh nên cũng dần dần chuyển hướng
Chim đẹp chọn cây làm tổ, anh đã trở thành con chim cô đơn nhất trên ngọn cây, luôn có người vươn tới nhưng lại không bao giờ bị người khác bắt đi
3
Trước khi Kỷ Hiểu Hiểu xuất hiện, Tống Thần không tin vào cái gọi là "duyên phận”
Anh ấy là một người theo chủ nghĩa vô thần*
*Vô thần đơn giản là những người không tin vào các vấn đề tâm linh thần bí
Ngày hôm đó đột nhiên có người gọi điện cho anh, Tống Thần hoàn toàn không nhớ nổi tên cô gái đó là gì.
Họ của người đó là Trương hay Kỉ?
Chỉ nhìn thấy thoáng qua khi đang ký tên ở đồn cảnh sát.
Tống Thần từ chối lời tỏ tình của cô, chốc lát đã nhìn thấy đôi mắt cô mờ đi.
Có lẽ bởi vì ngày hôm đó trùng hợp là sinh nhật của anh, vẻ mặt từ mong đợi đến thất vọng của cô quen thuộc đến mức khiến Tống Thần nhớ đến chính mình năm sáu tuổi.
Thế là anh từ chối không dứt khoát lắm, khi mở miệng anh nói: “Em có muốn uống cà phê không?”
Bạn thân huých cùi chỏ vào anh: “Thật không dễ dàng nha. Cây sắt đang nở hoa à, phải không?”
Tống Thần cảm thấy đây không phải là vượt quá mức, nếu phải miêu tả thì giống như mở hộp thức ăn cho một con mèo con gặp ở ven đường.
Chỉ là không nhẫn tâm mà thôi
Vì vậy khi cô lắp bắp bày tỏ tình cảm, Tống Thần đã nói rõ ràng với cô rằng anh sẽ không bao giờ yêu đương, kết hôn và sinh con.
Anh khuyên cô hãy tìm một người khác, giống như những cô gái đã quan tâm đ ến anh ấy.
Sau đó, Tống Thần gần như đã quên mất cô gái tên Kỷ Hiểu Hiểu
Nhưng rồi anh đã gặp lại cô trên tàu điện ngầm.
Trong dòng người đông đúc, cô hiển nhiên không chú ý tới anh, vẻ mặt bơ phờ.
Nhưng khi nhìn thấy người bạn thân của mình bị người khác đụng chạm, cô là người đầu tiên đứng dậy chửi rủa, đồng thời bảo vệ cô gái kia phía sau.
Buồn cười thật, cô ấy thực sự không cao hơn cô gái mà cô ấy đang bảo vệ, tay cô ấy run rẩy khi đối đầu với tên bi3n thái đó, nhưng cô ấy không hề lùi lại một bước.
Tống Thần gọi cảnh sát, họ nhanh chóng đến ga.
Mọi chuyện lại trở về yên tĩnh, Quý Hiểu Hiểu lần nữa co rúm người lại, tiếp tục cúi đầu, vẫn như cũ bơ phờ.
Tống Thần bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị.
4
Trong buổi trò chuyện thâu đêm ở ký túc xá, họ đều đồng ý rằng tình yêu của đàn ông dành cho phụ nữ bắt đầu từ lòng trắc ẩn và sự tò mò.
Nhiều năm sau, khi Tống Thần được Kỷ Hiểu Hiểu hỏi tại sao lại để cô trở thành "tai nạn" trong đời mình, anh không hiểu sao lại nhớ đến câu này.
Lòng trắc ẩn và sự tò mò.
Khi nhìn thấy cô, anh sẽ không nỡ từ chối, sẽ mềm lòng và muốn bảo vệ cô.
Tuy rằng còn do dự, lo lắng rằng anh sẽ hại cô, nhưng cô đã hứa: “Chỉ cần một khoảng thời gian.”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Tống Thần không bao giờ dám để mình yêu cô.
Anh đã đấu tranh không biết có nên bày tỏ tình cảm của mình một cách rõ ràng và thể hiện tình yêu của mình một cách không dè dặt như cô hay không.
Nhưng nhiều năm sau, khi cuộc sống như sợi dây treo ở biên giới, Tống Thần vẫn luôn gặp may mắn.
Không phải anh càng ít thể hiện tình cảm của mình thì cô sẽ dễ dàng quên đi sao?
Tống Thần lại bắt đầu nằm mơ
Nhưng trong giấc mơ không chỉ có cha mẹ lúc trẻ mà còn có bóng dáng cô đang ngồi xổm trong phòng tắm, lặng lẽ khóc.
Tống Thần nhớ lại ngày họ chia tay Hiểu Hiểu đã xin với anh như thế nào, cô không cầu anh liên lạc thường xuyên, chỉ muốn biết rằng anh vẫn còn sống.
Và anh đáp lại bằng sự im lặng.
Sau đó, anh chuẩn bị thực hiện một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm và khả năng bị lộ là rất cao.
Trước khi khởi hành, Tống Thần yêu cầu người giám sát của mình đánh máy email đã lên lịch.
Anh ấy không để lại thư tuyệt mệnh cho ai, anh ấy chỉ muốn Hiểu Hiểu nghĩ rằng anh ấy vẫn đang sống an toàn ở đâu đó trên thế giới.
Cô thích khóc và anh không muốn cô khóc.
Những việc xảy ra sau đó chỉ còn là những mảnh vỡ mờ mờ ảo ảo trong tâm trí anh
Bác sĩ tâm lý nói với Tống Thần rằng đó là cơ chế tự bảo vệ của bộ não con người.
Những ký ức tàn khốc nhất về việc m.ổ b/ụng, ch/ặt thịt và chặ//t đầu đã được lọc ra, và cuối cùng còn sót lại một số dấu vết vẫn còn hữu hình trên cơ thể trẻ trung và đầy sẹo của anh.
Trước khi trị liệu xong, Tống Thần nghe nói Kỷ Hiểu Hiểu sắp kết hôn.
Anh vội vã đến Bắc Kinh trong đêm.
Khi anh thực sự đứng trước cửa khách sạn và nhìn thấy bức ảnh cô ôm tay chú rể mỉm cười, anh không khỏi tự hỏi: Tống Thần, mày tới đây có mục đích gì?
Tuy nhiên, đôi chân anh vẫn không tự chủ bước về phía phòng tiệc.
Tại bàn để phong bì, một cô gái có khuôn mặt tròn trịa nhìn anh mỉm cười.
Tống Thần nhận ra khi nhìn thấy xấp tiền quà trên tay cô, anh lập tức bước ra khỏi khách sạn và đến máy ATM gần nhất để rút tiền.
Trong thẻ anh mang theo chỉ có một trăm nghìn, anh đã rút ra hết
Cô gái mặt tròn sửng sốt, cầm lấy cây bút trên tay, hỏi anh tên gì.
Tống Thần trầm mặc hồi lâu, sau đó cười nói: "Không cần viết tên, tôi vào đó ngồi là được”
Anh tìm một góc xa nhất ngồi xuống, xung quanh có lẽ là họ hàng, bạn bè của chú rể, mọi người đang bàn tán về việc cặp trai tài gái sắc này hợp nhau đến thế nào.
Anh im lặng lắng nghe và ghép lại từng chút một những năm tháng anh đã nhớ về cô qua lời nói của người khác.
Cô sang Thụy Sĩ du học, người hướng dẫn của cô rất ngưỡng mộ cô và muốn giữ cô tiếp tục học Tiến sĩ.
Nhưng cô ấy nói muốn quay lại Trung Quốc càng sớm càng tốt nên cô ấy quay lại Bắc Kinh và tìm việc làm gần trường đại học của mình.
Họ còn nói về việc cô dâu quá gầy, một người khác lại mỉm cười nói: “Để tôi nhắc Đường Hà làm thêm nhiều món ngon vỗ mập cô ấy hơn nhé”.
Tống Thần đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải ở lại.
Anh rót một ly rượu và nâng ly lên chào cặp đôi mới cưới trên sân khấu trao lời thề nguyện.
Sau khi trốn khỏi biên giới, thị lực của anh giảm sút đáng kể và đang chờ một cuộc phẫu thuật.
Thế là anh không nhìn thấy cô dâu trên sân khấu chợt sững sờ, bật khóc.
Họ hàng, bạn bè ngồi cùng bàn vẫn đang bàn tán sôi nổi, suy đoán xem cô dâu có chịu sinh đứa con thứ hai hay không và bà ngoại có chăm sóc đứa trẻ hay không.
Tống Thần đặt ly rượu xuống, đứng dậy rời đi.
Khi bước sang tuổi 21, anh ấy đã ước một điều ước vào ngày sinh nhật.
Anh muốn cô gái của mình được hạnh phúc.
Điều ước này hôm nay đã thành hiện thực, thật tuyệt vời làm sao.
5
Cuộc điện thoại từ Vân Nam liên tục gọi đến, cố gắng thuyết phục anh quay lại chữa bệnh càng sớm càng tốt.
Các cơ quan nội tạng, xương, mắt và tai của anh đều cần được điều trị lâu dài.
Anh nghe qua loa rồi tắt điện thoại và ném nó sang một bên.
Đúng lúc này, Tống Thần đang thu dọn vali thì nghe thấy tiếng chó sủa.
Không biết mình có nghe nhầm không, giữa tiếng chó sủa hình như có tiếng kêu quen thuộc.
Nhưng anh cũng cho rằng đó là ảo giác thính giác, vì anh thường nghe thấy tiếng cô khóc khi anh đang giằng co giữa ranh giới sự sống và cái chết vô số lần.
Rất trầm lặng, rất nhỏ, giống như mèo con, cầu xin anh đừng chết.
Và bây giờ, chủ nhân của giọng nói này chắc hẳn vẫn đang mặc một chiếc váy cưới xinh đẹp và nhận được những lời chúc phúc từ người thân, bạn bè.
Nhưng đâu đó, dường như có một sức mạnh nào đó buộc anh phải bỏ quần áo trên tay xuống, mở cửa rồi bước ra ngoài.
Sau đó Tống Thần nhìn thấy cô.
Cô dâu lẽ ra phải rạng rỡ lại co ro trong góc, lấy tay che đầu.
Giống như đêm đông nhiều năm trước, cả người co lại thành một quả bóng nhỏ.
Tai anh như bị một chiếc búa nặng đập vào, thế giới của anh rung chuyển và run rẩy.
Tống Thần bế cô lên.
Đôi mắt cô đẫm lệ đến nỗi cô không nhận ra rằng đôi mắt anh che bằng vành mũ đã đỏ hoe khi anh nhìn thấy cô
Họ ôm và hôn nhau.
Bản năng mách bảo anh rằng anh rất nhớ cô gái này, anh rất nhớ cô.
Tuy nhiên, tay cô chạm vào vết sẹo trên ngực anh, và anh đột nhiên tỉnh dậy
Anh giờ đã là một người đàn ông bị quỷ kéo một bàn chân xuống địa ngục.
Và đối với cô, hôm nay là ngày trọng đại nhất trong đời, cô có một người chồng yêu thương mình và sẽ có một quãng đời còn lại tràn ngập trong sự hạnh phúc, ổn định.
Tống Thần đẩy cô ra, ngồi dậy và tự tát thật mạnh vào mình.
6
Anh luôn tin rằng Hiểu Hiểu là một món quà từ Chúa.
Nếu không, không có cách nào giải thích tại sao anh lại bị thu hút bởi một mình cô, cũng như nguồn gốc của sự chờ đợi và tình yêu kiên định của cô dành cho anh.
Sự hiểu lầm đã được giải quyết, và một bức tranh cuộc sống mà anh chưa bao giờ tưởng tượng được đã được chính tay cô trình bày trước mắt anh.
Trong một ngôi nhà nhỏ có mèo, có chậu cây và có nắng.
Quan trọng nhất là có cô ấy.
Cho dù đó là cách cô ấy thức dậy vào buổi sáng với mái tóc bồng bềnh, hay cách cô ấy dần dần trở lại vẻ quyến rũ và vui tươi, tất cả đều rất dễ thương.
Anh không khỏi mỉm cười khi nghĩ về điều đó khi đi trên đường.
Đánh mất và tìm lại được thứ gì đó là điều ngạc nhiên lớn nhất của Chúa dành cho anh
Đúng như lời người thân và bạn bè của người đàn ông trong bữa tiệc đã nói, Hiểu Hiểu quả thực quá gầy.
Tống Thần nấu ăn cho Hiểu Hiểu bằng nhiều công thức khác nhau, hy vọng có thể bù đắp cho cô tất cả những gì anh đã bỏ lỡ.
Khi dọn phòng cho cô, anh phát hiện ra loại thuốc cô dùng để ổn định tâm trạng và giảm chứng rối loạn giấc ngủ.
Nhưng cô không nói cho anh biết nên anh giả vờ như không để ý.
Nhưng vào đêm khuya, khi cô khóc tên anh trong giấc mơ, Tống Thần lại nghĩ đến những loại thuốc đó.
Nhắc đi nhắc lại cho anh biết cô đã phải chịu đựng, đau khổ như thế nào trong hai năm anh “chết”.
Anh chưa bao giờ nói với cô rằng nếu ngày hôm đó cô không ngăn anh lại ở nhà nghỉ, anh sẽ hoàn toàn biến mất trong biển người.
Bởi vì trước khi gặp được cô, Tống Thần đã sắp xếp cái chết cho mình
Chính tình yêu của cô đã giúp anh thoát ra khỏi địa ngục.
Anh không có kế hoạch nào cho tương lai của mình, ngoại trừ cô.
Cuộc đời Tống Thần được đánh dấu ở tuổi 28.
Cho đến năm 28 tuổi, anh vẫn sống để tiêu diệt các băng đảng m@ túy.
Sau 28 tuổi, anh sống vì cô gái đã cứu anh từ vực sâu.
7
Nhưng Chúa đã chơi một trò đùa độc ác.
Đây có lẽ là thời điểm gần đến sự hoàn hảo nhất trong cuộc đời Tống Thần, anh và cô đã có gia đình và công việc ổn định.
Đứa bé sắp chào đời đã nhận được một chiếc dây đeo bình an từ mẹ nuôi và ông ngoại
Nhạc thai giáo lúc và những video giáo dục con cái nào cũng được phát trong nhà
Khi Hiểu Hiểu muốn gì đó, cô ấy sẽ đột nhiên cúi đầu xuống và nói chuyện với đứa bé trong bụng.
"Bé yêu, con rất muốn ăn kem phải không? Nhưng bố không cho, con phải làm sao đây?"
Anh bật cười, đành phải nhượng bộ bà bầu cao quý mua một hộp kem vào mùa đông cho cô ăn một ngụm.
Dường như tiền bạc, bạo lực và máu thịt đã rời xa cuộc đời anh.
Anh bị Hiểu Hiểu lây nhiễm và bắt đầu tưởng tượng cuộc sống của một gia đình ba người.
Hiểu Hiểu vui vẻ mua vải cotton về để may vá, nhưng nửa chừng lại thấy phiền phức, Tống Thần lại nhặt kim chỉ lên và khâu từng mũi một chiếc váy nhỏ.
Khi Hiểu Hiểu thức dậy vào ngày hôm sau, nhìn bộ quần áo và ngạc nhiên, vui vẻ như một đứa trẻ và bảo anh may thêm hai bộ nữa cho người lớn.
"Đây là đồ đôi của 3 người chúng ta, trên thế giới chỉ có một, rất tuyệt vời phải không”
Vì vậy, những đôi tay quen cầm súng, dao găm đã phải thức khuya để may một bộ quần áo cha con được cho là “Tình yêu thương của cha, con chắc định sẽ thích lắm”.
Những lúc như thế này, trong đôi mắt cười cong cong của Hiểu Hiểu luôn ẩn chứa một chút xảo quyệt.
Nhưng anh hạnh phúc với nó.
Sau này, tại lăng mộ của cô, anh đã đốt cả ba bộ quần áo đẹp với nhiều kích cỡ khác nhau.
Cùng với di vật của Hiểu Hiểu được Châu Huyên trao lại, bức thư tình đẫm nước mắt của cô và những bức ảnh của anh và cô.
Đốt cho Hiểu Hiểu, đốt cho một đứa trẻ anh chưa từng gặp mặt, đốt trước cho chính mình.
Anh tin chắc rằng họ sẽ sớm được đoàn tụ.
8
Cũng giống như không thể nhớ lại chi tiết nỗi đau khổ của mình, Tống Thần cũng không thể nhớ hết chuyện gì đã xảy ra vào buổi tối khi tiếng súng vang lên.
Anh hỏi bác sĩ tâm lý: “Có cách nào để nhớ lại tất cả không?”
Bác sĩ tâm lý cho biết: "Đây là cơ chế tự bảo vệ của não. Nếu cố gắng ép buộc ký ức, nó sẽ gây tổn hại cho cậu".
Anh ấy nói, "Chuyện này không thành vấn đề, tôi phải nhớ."
Nhà tâm lý bối rối.
Nhìn thấy người đàn ông gầy gò này đang mỉm cười ngoài cửa sổ, nụ cười đó vô cùng buồn bã.
Anh nói: “Đó là hình ảnh cuối cùng cô ấy để lại cho tôi. Tôi phải ghi nhớ nó”.
Bác sĩ tâm lý không biết cuối cùng anh có nhớ lại từng chi tiết hay không, nhưng cô ấy biết rằng nếu người đàn ông tên Tống Thần nhớ lại cảnh tượng vợ mình chết đi nhớ lại nhiều lần, anh ta chắc chắn sẽ rơi vào nỗi đau kéo dài không thể nguôi ngoai.
Tống Thần ngừng điều trị và không bao giờ quay trở lại.
Người cuối cùng có ấn tượng với Tống Thần có lẽ là người quản lý một nghĩa trang ở Nam Kinh.
Nếu không phải là một ngày lễ hay một ngày đặc biệt thì nghĩa trang có rất ít du khách.
Hôm đó trời mưa rất to, lại càng không có ai đến thăm.
Người quản lý nghe radio và ngủ thiếp đi.
Sau đó, kính bị đập.
Anh ta nhìn thấy một thanh niên đứng ở cửa, tay cầm một chiếc ô màu đen, quần ướt sũng.
Người quản lí nhanh chóng bảo anh vào và ghi tên
Anh ta chú ý đến thanh niên tên Tống Thần này mang theo một hộp bánh ngọt đến, liền hỏi: “Hôm nay là sinh nhật người nhà anh à?”
Chàng trai mỉm cười và nói: “Hôm nay là sinh nhật của vợ tôi”.
Rõ ràng anh đang mỉm cười, nhưng người quản lý cảm thấy rằng anh ta có thể đã nói sai.
Vừa lúc đó có một vở kịch phát ra từ radio, hát bài Mẫu Đơn Đình.
Nó nhẹ nhàng và nhàn nhã, lời bài hát là: "Tình không biết từ khi nào có, mà ngày càng thêm sâu. Người sống có thể chết, người chết có thể sống. Nếu như người sống không thể vì tình mà chết đi, người chết không thể vì tình mà sống lại. Như thế đều không phải là cảnh giới cao nhất của ái tình."
Chàng trai đứng đó, như đang chìm đắm trong ký ức nào đó, rất lâu sau anh mới nhớ ra việc đặt bút xuống.
“Tôi đi trước,” anh nói.
Người quản lý bước ra cửa và nhìn bóng dáng anh biến mất trong cơn mưa như trút nước.
Giữa trời và đất, giữa rừng và núi, dường như chỉ còn lại tấm lưng của anh.
Người quản lý không khỏi nhớ lại bài hát ông đã nghe vào những năm 1970 và 1980. Lời bài hát được viết như thế nào?
Ồ, đã nhớ ra rồi.
Một mình ta vượt qua ngàn ngọn núi, chẳng cần phải tiễn nhau.
(HOÀN TOÀN VĂN)