1
Lần đầu tiên tôi gặp Tống Thần là khi tôi vẫn đang học đại học.
Khi đó, điện thoại của tôi đã bị lấy cắp ở lối ra tàu điện ngầm, tôi thì mang giày cao gót, khó khăn đuổi theo suốt chặn đường
Sau đó, tôi đã bị bong gân cả hai chân.
Thấy mình không đuổi kịp, chân thì đau kinh khủng, tôi không kìm được nên ôm chặt lấy thân cây mà khóc.
Đúng lúc này, bỗng có người từ phía sau vỗ nhẹ vai tôi và lao ra, một dáng người cao gầy, mặc áo nỉ màu đen, chạy nhanh như báo săn.
Một người khác mỉm cười đỡ tôi dậy: "Cô gái đừng khóc, người vừa rồi là đội trưởng của chúng tôi. Có anh ấy ở đây, điện thoại của cô không mất được”
Tôi nhìn thấy tên của anh ấy trên thẻ đeo, hóa ra là sinh viên của học viện cảnh sát bên cạnh, tên là Trần Kỳ
Chỉ trong vòng một phút, chàng trai mặc áo nỉ đen quay lại, không những mang được điện thoại mà còn kèm theo cả tên trộm về
“39 giây, Tống Thần, tốc độ chạy nước rút của cậu lại tăng à à?” Trần Kỳ nhìn đồng hồ, dừng lại nhìn tên trộm, “Anh thật xui xẻo, hôm nay anh gặp phải đội trưởng của chúng tôi, còn muốn chạy?"
Tên trộm chán nản đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Chàng trai tên Tống Thần lười nói chuyện nên bước thẳng tới đưa lại điện thoại cho tôi.
Tôi đỡ cây đứng dậy, vội vàng đưa tay nhận: “Cám ơn.”
Đứng dậy đột ngột làm cơn đau dữ dội khác ở mắt cá chân của tôi phát tác, và tôi gần như ngã xuống đất.
May mắn thay, anh đã đỡ lấy tôi ra kịp thời.
Cánh tay anh rất khỏe, tôi cứ như vậy mà ngã vào vòng tay anh.
Mũi tôi có thể ngửi thấy mùi bột giặt thoang thoảng trên quần áo anh, và cằm tôi như chạm vào xương quai xanh của anh.
Tống Thần nhanh chóng buông tay ra, luống cuống lùi lại một bước, giữ khoảng cách với tôi.
Trần Kỳ lúc này cũng nhìn xuống chân tôi, nói: "Yo, Đây là bong gân mắt cá chân rồi đi? Tống Thần, cậu đừng nói cậu định ôm người này đến đồn cảnh sát nhé?"
Tống Thần liền quay sang nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trần Kỳ nhếch miệng cười nhìn tôi: “Cô không biết đâu, hôm nay cậu ấy cùng tôi đi chùa, đại sư nhất quyết đưa cho cậu ấy một quẻ xăm.”
Tôi bối rối
Tống Thần rõ ràng muốn ngăn cản, nhưng Trần Kỳ đã nói xong một hơi.
"Đại sư nói, nhân duyên của cậu ấy không phải ở quá khứ cũng không phải ở tương lai, mà là ở hiện tại. Vừa mới ra ngoài đã gặp được cô, cô cho rằng là trùng hợp sao?"
Tống Thần nhìn anh ta một cái nhìn cảnh cáo và bảo anh ta im lặng.
Tôi ôm chặt chiếc điện thoại, đỏ mặt chẳng vì lý do gì.
Tên trộm tưởng chừng đã ch.ết lặng, đột nhiên hỏi: "Vậy còn đi đến đồn cảnh sát không? Tôi cũng đã trả điện thoại cho mọi người rồi"
Trần Kỳ lập tức khóa cổ hắn, kéo hắn về phía trước, nói: "Tống Thần, tôi giao cô gái này cho cậu chăm sóc. Nhớ kĩ, con gái nhà người ta đang bị bong gân!"
Tôi vô cùng xấu hổ và nói: “Không sao đâu, tôi có thể tự mình đi được.”
Vừa bước được một bước, tôi liền nhăn mặt vì đau.
“Đừng miễn cưỡng,” tôi nghe thấy anh ấy nói.
Sau đó đầu gối của anh hơi khuỵu xuống, toàn thân tôi bị anh nâng lên.
Cánh tay cô vô thức vòng qua cổ anh, rồi vội vàng buông ra.
Ánh đèn đường sáng rực, những đường nét trên khuôn mặt anh giống như những nét mực mượt mà, chảy vào phần cổ áo vô hình.
Tôi lặng lẽ đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy tay áo anh.
Tống Thần không có chút phản ứng nào, tựa hồ không có chú ý tới.
Sau khi đến đồn cảnh sát ghi chép xong, tôi trở lại trường học, Châu Huyên đã đợi tôi ở cổng trường và không ngừng cảm ơn anh ấy.
Tống Thần gật đầu, quay người rời đi.
Tôi không biết mình lấy can đảm từ đâu để hét lên: "Anh có thể cho tôi thông tin liên lạc của anh không?"
Bước chân anh khựng lại nhưng không dừng lại, anh quay lưng về phía tôi và vẫy tay.
Trên con đường vắng, ánh đèn đường kéo dài bóng dáng anh thật dài.
Tôi chợt nghĩ đến câu nói đó.
Một mình ta vượt qua ngàn ngọn núi, chẳng cần phải tiễn nhau.
2
Nhà trường tổ chức các hoạt động xã hội với học viện cảnh sát.
Tôi dồn hết tâm sức vào việc làm bài thi cuối kỳ và viết bài giới thiệu vắn tắt về bản thân, hy vọng được tham gia và thật may mắn, tôi đã được chọn
Lúc tập trung ở hoạt động, tôi vội vàng nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng thật đáng tiếc Tống Thần không có ở đó.
Phút chốc tôi liền không còn hào hứng, có nhiều chàng trai mời tôi nhảy nhưng tôi đều từ chối.
Giữa sàn nhảy có rất nhiều người đang nhảy múa nhưng tôi lại ngơ ngác.
Tôi nghe thấy có người ở ngoài cửa hét lên: "Tống Thần? Tôi tưởng cậu không tới."
Tôi đột nhiên đứng dậy và nhìn thấy Tống Thần đang nói chuyện với ai đó.
"Tập luyện xong vẫn còn một ít thời gian, nên qua đây ký tên”
Người đối diện chính là Trần Kỳ, nghe vậy đã bật cười: “Thằng nhóc này, Lão Lý muốn cậu giữ thể diện, cậu lại qua loa như vậy”
Tống Thần lười nói chuyện, ký xong đang định rời đi.
Tôi vội gọi anh: “Tống Thần.”
Anh ấy quay lại ngạc nhiên và nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy
Tôi cắn môi và nói: "Tôi có thể mời anh khiêu vũ được không?"
Trần Kỳ hét lên "yo yo yo": "Đây không phải là nhân duyên của Tống Thần sao?"
Tống Thần ngập ngừng gọi tên tôi: "Kỷ Hiểu Hiểu?"
Tôi vội vàng gật đầu: “Tôi, hôm nay tôi chưa khiêu vũ, anh có thể…”
Anh ấy im lặng một lúc rồi nói: "Tôi không biết nhảy."
Lòng nặng trĩu.
Tôi nói khô khan: “Được, được.”
Trần Kỳ nhìn tôi thông cảm.
Tôi gượng cười với anh ấy.
Tống Thần mím môi, đột nhiên nói: "Nhưng nếu em bằng lòng, tôi có thể mời em uống cà phê."
Khi cầm cốc latte nóng, tôi có cảm giác như mình đang mơ.
Tống Thần không nói nhiều, hôm nay anh rất trầm tĩnh, cũng không nói nhiều.
Buổi khiêu vũ trong phòng giao lưu sắp kết thúc, tôi có thể thấy lác đác có người rời đi
Xe buýt của trường cũng đang dừng gần đó, tài xế xuống xe hút thuốc.
Tống Thần hỏi: "Tính trở về như thế nào?"
Tôi có chút thất vọng: “Trường đã sắp xếp xe, tôi cần phải điểm danh”
Anh ấy nói "hmm", liếc nhìn đồng hồ và nói, "Vậy tôi phải đi trước rồi."
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có cảm giác rằng một khi anh ấy rời đi, anh ấy sẽ không bao giờ nhìn lại nữa, giống hệt lần trước vậy
Còn chưa kịp suy nghĩ, giọng nói của tôi đã vang lên ngăn anh lại: “Tống Thần.”
Anh quay lại.
Lông mày anh hơi nhướng lên chờ tôi nói.
Tôi nắm váy của mình, lại không ngừng viện cớ: "Tôi có bài tập nghiên cứu về ngành nghề cảnh sát thông qua đối tượng nghiên cứu, anh có thể giúp tôi được không?"
Xung quanh bỗng nhiên liền rơi vào một nốt im lặng.
Đúng lúc tôi đang rối rắm suy nghĩ có nên từ bỏ hay không thì Tống Thần cuối cùng nói: "Có lẽ là tôi tự mình đa tình, nhưng tôi nghĩ tôi cần phải giải thích với em: Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, chúng ta sẽ không bao giờ yêu, cũng sẽ không kết hôn sinh con."
Tôi đông cứng tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, tài xế hút xong điếu thuốc và hét lên: "Lên xe được rồi”
Tôi tỉnh dậy từ một giấc mơ và nói không mạch lạc: "Được rồi được rồi. Cảm ơn vì cà phê, tạm biệt."
Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt cụp xuống và trả lời: "Tạm biệt."
3
Tôi thất tình, dù đó là một tình yêu được giấu kín.
Châu Huyên kéo tôi đi uống rượu và nói sẽ giới thiệu cho tôi một anh chàng đẹp trai khác
Mấy người đi đến bar, tôi ngơ ngác ngồi đó, vô thức lại nghĩ đến Tống Thần.
Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ không bao giờ yêu đương....
Thế là trước khi kịp nhận ra, tôi đã uống hết một ly Cocktail Island Ice Tea
Ai nói rượu có thể làm dịu nỗi buồn? Rõ ràng là càng buồn hơn.
Buổi diễn cuối cùng cũng sắp kết thúc, Châu Huyên dẫn tôi đi đường tắt về, tôi thì thầm vào tai cô ấy, lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
Đi được nửa đường, tôi ngồi xổm xuống bên cạnh thùng rác, muốn nôn mửa, đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Châu Huyên ở phía sau.
Tôi quay lại, rồi lao về phía trước như điên, hất văng người đàn ông đang ôm Châu Huyên.
"Chết tiệc, thả cậu ấy ra!"
Tôi không đẩy anh ta, nhưng anh ta đẩy tôi xuống đất.
Áo khoác lông của tôi trượt ra để lộ ra dây đeo trên váy
Anh ta buông Chu Huyền ra và đi về phía tôi.
Nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi lên, tay còn lại thô bạo cởi áo khoác lông của tôi ra.
“Em rất ngoan ngoãn, cô bé ạ, vậy nên anh trai cho phép em thế chỗ cô ta vậy ”
Tôi tát thẳng vào mặt anh ta.
Người đàn ông bị thương vì bị đánh tóm lấy cổ tôi.
Châu Huyên xông tới đánh mạnh vào tay hắn, kêu lớn: "Cứu!"
Lúc này, người ở những quán ăn bên ngoài đã rời khỏi nên không ai có thể nghe thấy chuyện gì đang xảy ra trong con hẻm này.
Tôi cảm thấy như mình đang nghẹt thở.
Trước mắt tôi đầy sao, cái này chồng lên cái kia.
Người đàn ông đột nhiên bị kéo đi và sau đó có ai đó đấm anh ta rất mạnh.
Cú đấm rất nhanh và dữ dội, chỉ trong vài giây, người đàn ông đã bị đánh ngã xuống đất và hồi lâu không thể đứng dậy.
Tôi trượt xuống tường, ôm lấy cổ họng và điên cuồng ho.
Sau đấy, tôi rơi vào vòng tay ai đó, thật ấm áp.
Khuôn mặt của Tống Thần xuất hiện trước mặt tôi, anh ấy cau mày: "Em thế nào rồi?"
Rượu là thứ tốt như vậy sao, thật sự có thể khiến tôi nhìn thấy Tống Thần.
Sau này vẫn phải uống rượu, dù hiện thực không nhìn thấy anh ấy, nhưng gặp trong ảo giác cũng được
Thấy tôi im lặng, anh duỗi năm ngón tay quơ quơ trước mắt tôi: “Còn tỉnh táo không?”
Tôi nắm lấy cổ tay anh
Trong ánh sáng lờ mờ của con hẻm, tôi thấy anh nhướng mày với vẻ dò hỏi.
Tôi nói: "Châu Huyên, cậu đưa tớ uống thực chất là thuốc gây ảo giác phải không? Người trong ảo giác còn đưa khăn giấy cho tôi. Cậu thấy buồn cười không? Hahahahahahahahaha."
Châu Huyên vịn vào tường đứng dậy, thở hổn hển mắng ta: "Cậu ngốc rồi à? Đó là Tống Thần thật đấy!"
4
Tôi đưa tay nhéo vào mặt Tống Thần.
Có nhiệt độ, đàn hồi cũng tốt phết
Anh bình tĩnh nhìn tôi, đôi mắt tối sầm.
Hóa ra đó là Tống Thần thật chứ không phải ảo ảnh.
Tôi đột nhiên kêu lên, vươn tay ôm chặt lấy anh: "Tôi đã quên anh rồi, sao lại gặp lại anh nữa... Tống Thần, tôi ghét anh."
Anh bất động
Một bóng người quen thuộc từ phía sau nhảy ra: “Ồ, đây không phải là duyên phận của Tống Thần sao? Ôi, chúng ta thật có duyên, bọn tôi cũng vừa mới huấn luyện xong thôi. Tôi nói, tự dưng đang đi, cậu ấy lại đột nhiên rẽ vào một góc, thật là anh hùng cứu mỹ nhân"
Đó là Trần Kỳ.
Anh ta vẫn đang lảm nhảm: "Tống Thần, tai cậu thính thật đấy. Cậu nói cậu nghe thấy tiếng ai đó khóc, và thực sự là có người. Chẳng lẽ đây là thần giao cách cảm giữa hai người? Hahahahaha."
Tống Thần kiên nhẫn nói: “Cậu có thời gian nói chuyện, sao không đi giúp cô ấy tìm áo khoác đi.”
Trần Kỳ vỗ vỗ đầu, thật sự đi tìm.
Một lúc sau, anh ta mới nói: “Rơi xuống nước bẩn rồi, không thể mặc được.”
Lại có một cơn gió lạnh thổi qua, tôi không khỏi co người lại một chút, vô thức rúc vào trong ngực anh.
Trần Kỳ lại hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì”
Không nói một lời, Tống Thần bắt đầu cởi áo khoác, sau đó quấn tôi vào trong áo khoác của anh
Nhiệt độ cơ thể anh, nhiệt độ cơ thể anh.
Tôi bị quấn thật chặt, chỉ để hở hai mắt nhìn anh.
Anh ấy hỏi tôi: "Có thể đi không?”
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào mắt anh, tôi thực sự cảm thấy anh kiên nhẫn hơn bình thường rất nhiều.
Tôi thoáng muốn khóc: “Chân tôi đau quá, kiến đang cắn chân tôi. Anh đỡ tôi lên được không?”
Châu Huyên rốt cục tỉnh táo lại, chống tay lên hông: "Cậu uống quá nhiều, thật sự không còn IQ. Kiến còn chẳng thèm cắn cậu. Đó là ngồi xổm quá lâu chân tê cứng!"
Tôi không hiểu cô ấy nói gì, tôi chỉ có thể lấy áo khoác của Tống Thâm lau nước mắt.
Nước mắt làm mặt tôi rát, nơi bị đánh bắt đầu đau nhức.
Người trước mặt im lặng một lúc cũng không nói gì, bế tôi lên.
Qua những con hẻm tối và những quán bar ồn ào.
Cánh tay anh rất mạnh mẽ nhưng cả người anh lại im lặng và lạnh lẽo.
Tôi nhìn anh không chớp mắt, nhìn đến mức làm anh ngại ngùng quay đi.
Lông mi anh rũ xuống giống như cánh bướm, dài và cong
Bụng tôi lại bắt đầu quặn lên làm tôi phải che miệng lại.
Ngược lại Tống Thần rất chú ý tới tôi, thấy tôi cựa quậy anh liền cúi xuống hỏi: "Muốn nôn?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nghe có chút dịu dàng.
Tôi lau đi những giọt nước mắt chợt trào ra: “Bây giờ không muốn”
Anh ngước mắt lên: “Em lại khóc à?”
Tôi không khỏi nghẹn ngào nói: “Tôi cảm thấy khó chịu quá, khó chịu quá.”
Anh cụp mắt nhìn vết đỏ trên mặt tôi, ánh mắt tối sầm: “Bây giờ chúng ta đến bệnh viện chữa trị đi, em sẽ sớm ổn thôi.”
Tôi lắc đầu: “Không, tôi cảm thấy trong tim không thoải mái.”
Tống Thần nhìn tôi bằng ánh mắt ngập sự dò hỏi.
Dưới ảnh hưởng của màn đêm và rượu, tôi thực sự đọc được một chút ấm áp trong mắt anh.
Cơn đau ở ngực càng lúc càng dữ dội, tôi nắm lấy cổ áo len của anh, không cầm được nước mắt.
"Tống Thần, tôi vừa mới học được cách thích người khác, anh lại nói cả đời sẽ không yêu đương. Nhưng cuộc đời dài như vậy, anh có thể cho tôi một cơ hội được không? Có được không?"
Tôi nhìn anh cầu xin.
Tuy nhiên, trên mặt anh ấy không có biểu cảm gì thừa thãi, thậm chí anh ấy cũng không nhìn tôi nữa, ánh mắt rơi vào những chiếc xe thỉnh thoảng gầm rú trên đường.
Gió đêm rất lạnh và không có sao.
Tôi từ từ áo khoác của anh ấy ra.
"Châu Huyên nói không sai, hôm nay tôi say quá, xin lỗi."
5
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường trong ký túc xá.
Bầu trời sáng sủa.
Tôi nhìn vào điện thoại và thấy đã mười một giờ.
Khi tôi mở miệng, giọng nói của tôi trở nên khàn khàn: "Châu Huyên? Cậu có ở đó không?"
Chau Huyên mở rèm, rót cho tôi một ly nước mật ong rồi đưa cho tôi.
"Uống đi, bổ sung nước."
Đầu tôi đau đến mức tưởng như sắp vỡ ra.
Mặt và tay tôi cũng đau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ chiếu vào tôi thấy cánh tay mình bầm tím
Tôi do dự: “Hôm qua tớ uống rượu cùng cậu, bị cậu đánh à?”
Châu Huyên tức giận chống tay lên hông: "Cái gì mà tớ đánh cậu chứ? Chúng ta bị kẻ bi3n thái đánh đó được không?"
Cô ấy leo lên giường tôi và lay vai tôi.
"Đại tiểu thư của tôi ơi, đừng nói với tớ là cậu đã quên hết chuyện tối qua nhé."
Tôi bị cô ấy lay đến mức choáng váng, tôi nằm xuống và nhìn chằm chằm lên trần nhà trong sự bàng hoàng.
"Cậu nói tối qua, bi3n thái?"
Những mảnh vỡ vụn ùa vào. Có khi là kẻ bi3n thái đưa tay kéo áo khoác của tôi, có khi là tôi khóc trong vòng tay Tống Thần.
Tôi lấy tay che mặt: “Chắc chắn là tớ đang mơ.”
Châu Huyên không hề có ý định để tôi đi nên cô ấy đã kéo tay tôi ra và nói với tôi một cách rành mạch
“Hôm qua, cậu…”
Cô ấy nói hôm qua Trần Kỳ bị bạn gái gọi đi nên Tống Thần chỉ có thể bắt taxi để đưa chúng tôi đến bệnh viện.
Tôi đã khóc sướt mướt suốt chặng đường.
Khiến người lái xe để ý đến tôi và liên tục quan sát chúng tôi qua gương chiếu hậu, đặc biệt là Tống Thần như nhìn một tên bắt cóc phụ nữ
Làm Tống Thần phải xuất trình thẻ trường của mình cho tài xế để chứng minh mình không phải là người xấu.
Khi bác sĩ bôi thuốc lên đầu gối và cánh tay của tôi, tôi ôm Tống Thần và khóc cho đến khi kiệt sức.
Cuối cùng, Tống Thần lấy tăm bông ra và khử trùng vết thương của tôi từng chút một.
Bác sĩ thấy buồn cười và nói với Tống Thần rằng cô bạn gái nhỏ của anh khá khó tính.
Tống Thần chưa kịp nói gì thì tôi đã khóc và nói rằng tôi không đủ tư cách làm bạn gái của anh ấy.
Lúc anh đưa tôi về trường, đã gần bốn giờ sáng
Nghe đâu, tôi đã nắm lấy tay áo của Tống Thần và không chịu buông ra.
"Anh đi thì sẽ không quay lại. Tôi biết, anh đi rồi thì chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. Tôi biết"
Tống Thần vẫn im lặng, cúi đầu nhìn tôi và để tôi kéo anh ấy.
Tôi nhìn anh và lau nước mắt.
Cuối cùng, tôi đột nhiên buông tay, nghẹn ngào nức nở, nhưng lại rất kiên quyết: “Anh đi đi, anh không yêu đương cũng không sao, tôi có thể tự yêu một mình. Không sao đâu, thật sự không sao đâu”
Bảo vệ không nhịn được muốn ra ngoài kiểm tra, làm Châu Huyên xấu hổ kéo tôi vào trong.
Nhưng tôi vẫn nói những điều vô nghĩa, cứ mỗi bước đi lại quay đầu ba lần và khóc.
Tống Thần không nói gì, chỉ nhìn chúng tôi cho đến khi chúng tôi hoàn toàn biến mất