Dưới vòm trời cao xa, một tòa tuyết phong trắng noãn hùng vĩ đứng sừng sững dưới thảo nguyên mênh mông mang khí thế hào hùng.
Hai con tuấn mã lửa đỏ như tên rời dây cung từ chân núi phóng xuống, bốn vó như cuốn bụi mù, lại thêm bối cảnh núi tuyết làm nền tạo nên một hình ảnh thật chấn động.
Nhưng hình ảnh này thì lại khá quen mắt với những người sống trên thảo nguyên. Khi tuấn mã chạy qua, mọi người sẽ cởi nón lông, hay vung roi ngựa, hưng phấn hét lớn, trợ uy giúp vui.
Người ngồi trên lưng ngựa là hoàng đế Độc Cô Cập của Tây Vũ và Liệt Hỏa tướng quân như thần thoại, Ninh Giác Phi, hai người đang thi tài với nhau.
Ninh Giác Phi đến Minh đô của Tây Vũ đã được nửa tháng rồi, lễ đua ngựa đã kết thúc từ lâu, phần lớn mục dân rời khỏi đây, trở về nhà mình, còn Ninh Giác Phi bắt đầu cuộc sống nhàn rỗi tự do tự tại.
Lúc đầu, Độc Cô Cập kiệt lực mời hắn vào ở trong hoàng cung nhưng Ninh Giác Phi cân nhắc đến chuyện hậu cung phức tạp, hoàng hậu tần phi nam sủng gần hai mươi người, bản than hắn lại là nam, ở chung với họ như vậy thật không tiện, cộng thêm bề ngoài hắn quả thực xinh đẹp, như vậy chẳng khác gì tạo tin đồn, vậy càng không nên.
Độc Cô Cập cũng nghĩ tới chuyện này nên khi bị cự tuyệt cũng không tức giận, mà lập tức đem phủ đệ thời bản thân còn là vương gia trú ngụ cho hắn.
Ninh Giác Phi vẫn từ chối: “Đại ca, đệ là vô công bất thụ lộc. Hơn nữa, phủ lớn như thế, quản lý rất mệt, đệ vốn lười, phiền nhất mấy chuyện này.”
Độc Cô Cập cười ha ha: “Huynh đệ, tính của đệ, đại ca cũng biết rồi. Không cần đệ quản đâu, cứ để Tòng Loan thay đệ quản lý là được. Lúc trước ở Kế đô, tướng quân phủ của đệ không phải cũng do y quản lý sao? Hiện tại đến chỗ đại ca, đương nhiên càng nên để y thay đệ quản. Các ngươi là bạn bè, y thay đệ quản lý, đệ yên tâm, đại ca cũng yên tâm, đệ nghĩ đúng không?”
Ninh Giác Phi nhìn thoáng qua Giang Tòng Loan bên người mình, thấy trong mắt y toát ra vẻ vui sướng liền hiểu ý của Độc Cô Cập.
Sau khi Giang Tòng Loan trở lại Tây Vũ, thân phận y cũng khá khó xử, không thể làm quan, cũng không có khả năng tiến cung làm nam sủng của Độc Cô Cập, càng không muốn nối tiếp nghiệp xưa. Độc Cô Cập tuy rằng ban thưởng cho y không ít vàng bạc của cải, trâu bò, nô lệ, nhưng những thứ đó cũng chỉ giúp y cơm áo không lo, còn nói đến địa vị thì, một chút cũng không có. Nếu như có thể tiếp tục quản lý phủ đệ cho Ninh Giác Phi thì cho dù là ai cũng không dám làm gì y, chí ít sẽ không khiến y phải sống tủi, lại càng không làm cho y gặp nguy hiểm về sinh mạng.
Ninh Giác Phi có chút trầm ngâm, sau đó cũng nói: “Đại ca, đề nghị của đại ca rất tốt. Đệ nghĩ hay là như vậy đi, phủ thì cho đệ mượn, Tòng Loan thay đệ quản lý, dù sao thì ở Minh đô đệ cũng có một cái nhà rồi.”
Độc Cô Cập rất hài lòng gật đầu: “Được, đệ nói vậy thì cứ làm vậy đi. Cứ xem như mượn đi, cho đệ mượn một đời hai đời cũng được, vĩnh viễn đừng trả là hay nhất.”
Ninh Giác Phi vừa nghe lời này liền cười ha ha, coi như đã vui vẻ nhận phủ đệ này.
Kinh tế Tây Vũ quả thực so ra kém Bắc Kế, càng kém Nam Sở vừa giàu có vừa đông đúc, phủ đệ mà Độc Cô Cập từng ở này chỉ bằng phân nửa tướng quân phủ của Ninh Giác Phi ở Kế đô, bên trong cũng không có đình thai lầu các gì, các phòng đều là phòng đá, phong cách phóng khoáng, bên ngoài có chút cây cối, xem như vài nét tô điểm thêm cho phong cảnh, dưới mái hiên có khắc một đồ đằng màu chu sa với các đường cong giản đơn, cấu tứ kỳ lạ, rất có phong cách.
Ninh Giác Phi nhìn trong nhìn ngoài một chút liền cảm nhận rất thoả mãn, cười nói với Giang Tòng Loan: “Khổ cực ngươi rồi.”
Giang Tòng Loan vui vẻ lắc đầu: “Giác Phi, đừng khách sáo với ta nữa. Bây giờ chúng ta lẽ nào còn chưa tính là người một nhà sao?”
Ninh Giác Phi nói ngay: “Đương nhiên là người một nhà. Trong lòng ta, ngươi tựa như ca ca của ta vậy. Cái nhà này không có ngươi thì không được đâu.”
Giang Tòng Loan mừng rỡ gật đầu: “Ngươi nói vậy, ta rất vui. Như vầy đi, ngươi nghỉ ngơi trước, những chuyện vụn vặt này đừng để ý, cứ để ta làm.”
“Ừ.” Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi căn dặn y. “Đừng dùng quá nhiều người. Giờ ta không có tiền, đừng để đến cuối tháng không phát nổi lương, vậy mất mặt chết.”
Giang Tòng Loan nhịn không được cười to: “Giác Phi, những người này không cần lương của ngươi, hoàng thượng cho ngươi mượn phủ, tự nhiên cũng sẽ cho ngươi mượn người, tiền lương của họ cũng do hoàng thượng trả, không cần ngươi quan tâm. Ngươi cũng đừng băn khoăn, bão tuyết năm ngoái, ngươi cứu Tây Vũ hơn mười vạn người, toàn quốc đều vô cùng cảm kích ngươi, cung cấp cho ngươi ăn, mặc, ở, đi lại thế này, cũng không là gì đâu.”
Ninh Giác Phi trời sinh tính rộng rãi, lúc sự nghiệp thành công thì từ quan, xem vinh hoa phú quý như mây khói, Đạm Thai Mục cho hắn nhiều ban thưởng như vậy, quả thực có thể khiến hắn phú giáp thiên hạ, hắn lại không chút nghĩ ngợi từ chối hết thảy. Bây giờ, Độc Cô Cập cho hắn phủ ở, người hầu, hắn cũng không già mồm cãi láo mà chối từ. Ở trong lòng hắn, đó chỉ như chút tình huynh đệ, hắn tự nhiên nhận.
Từ khi biết được Ninh Giác Phi tới Minh đô, bách tính Tây Vũ liền truyền tin đi khắp nơi, ai ai cũng vui vẻ hưng phấn, trong quân lại càng mong ngóng hắn, hy vọng Ninh Giác Phi có thể đi chỉ đạo bọn họ luyện binh, chỉnh đốn quân đội, mấy đại tướng quân còn dâng thư cho Độc Cô Cập, hy vọng có thể để vị tướng quân truyền kỳ kia làm thống soái của họ, mau chóng vào quân doanh.
Nhưng Độc Cô Cập không biểu thị gì, mỗi ngày ngoại trừ xử lý quốc vụ thì cũng chỉ cùng Ninh Giác Phi luận võ, đua ngựa, uống rượu, vui vẻ hài lòng.