Thiên Quỹ

Chương 69




Tim Khương Cố Bình nện vào ***g ngực bình bịch gần như muốn vọt ra khỏi cổ họng, vừa kịp chặn lại tiếng thét to sắp thoát ra. Anh ta đứng dậy, cái chổi vừa rồi túm được chỗ cầu thang đã để lại trong nhà Dương Siêu Nghĩa, hiện giờ trong tay anh ta không một tấc sắt, mà chủ nhân của bàn tay kia đã từ tốn thò ra một cái đầu khô quắt.

Không sai, là khô quắt, loại khô quắt giống như được khắc ra từ gỗ mục. Khương Cố Bình cực độ hoài nghi không biết thứ này có phải họ hàng với đám quấn đầy băng vải quanh người được chôn trong sa mạc kia không, chỉ có điều thứ này đã mất đi lớp băng vải.

Đột nhiên, Khương Cố Bình phát hiện ra mình vào thời khắc này vẫn còn tâm tư đi nghĩ mấy chuyện vớ vấn, có thể thấy được mấy ngày ở trong đại viện đã khiến anh chịu ảnh hưởng sâu sắc. Anh ta cố nén xúc động muốn khuỵu xuống, tựa sát vào vách tường chạy đến chỗ cầu thang, mà quái vật hình người giống như khúc gỗ mục kia cũng chú ý đến động tác của anh ta, chỉ nhảy một cái đã chặn đứng trước mặt Khương Cố Bình, động tác nhanh nhẹn khác khúc gỗ bình thường một trời một vực.

Giờ không phải là lúc nghĩ vớn vẩn nữa. Khương Cố Bình hung hăng vung nắm đấm tới, quyết tâm cá chết lưới rách tung đòn Taekwondo ra, chân tung một cú, nhưng cực kì quái dị là sau khi hứng trọn cú đá này, dù mặt bị nghiêng hẳn sang một bên thì nó vẫn đứng trơ trơ như cũ.

Quái vật quay mặt lại phun ra tiếng nói của con người.

“Khà khà khà… Nhị thiếu gia, tôi sẽ không để cho cậu rời đi, tôi sẽ không để cậu phá hoại tình cảm giữa tôi và Tần Tâm Điềm, bất kì kẻ nào cũng không thể chia cách chúng tôi.”

Da đầu Khương Cố Bình tê dại, không dám tin:

“Dương Siêu Nghĩa?”

Không cần được đáp lại thì Khương Cố Bình cũng cực kì khẳng định quái vật trước mặt chính là Dương Siêu Nghĩa không thể sai được, quan sát cẩn thận vẫn có thể thấy được hình dáng của quái vật kia còn giữ được chút dấu vết tuấn lãng, chỉ là lúc này nó đã không thể coi là con người.

“Sao ông lại biến thành như vậy… Ông… Đã xảy ra chuyện gì?!”

Quái vật mỉm cười, da thịt trên mặt bắt đầu lồi lõm giống như có một đám giun đang bò trườn bên trong.

“Tôi làm sao? Tôi rất khỏe, cực kì khỏe, cuối cùng tôi cũng có thể an ổn ở cùng cô ấy, không ai có thể ngăn cản chúng tôi.”

Khương Cố Bình cố gắng đè nén sự ác cảm trong lòng. Anh ta đoán Dương Siêu Nghĩa không chỉ có vẻ ngoài hỏng bét mà đầu óc cũng tàn tạ không kém rồi, chỉ có đồ ngu mới đi nói đạo lý với kẻ điên, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là chạy khỏi chỗ này. Nhưng nếu muốn trốn, dễ như vậy ư? Dương Siêu Nghĩa xấu xí thì xấu xí nhưng thân thể đã được cường hóa, vừa rồi một đá của mình chỉ khiến mặt lão nghiêng đi một chút, mà chân của mình thì đã đau đến run rẩy.

Tuy rằng không có cách nào nhưng Khương Cố Bình tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, nếu đã không nghĩ ra cách, vậy thì dùng cách trực tiếp nhất đi. Chủ ý đã định, Khương Cố Bình lại tiếp tục nhấc chân đá về phía Dương Siêu Nghĩa, đối phương cũng cực kì tự tin không tránh không né, mà anh ta lại mượn lực đáp xuống bên cạnh, cắm đầu chạy như bay.

Dương Siêu Nghĩa quả thực không ngờ nổi Khương Cố Bình lại đần đến mức muốn so tốc độ với mình, cho nên lão miễn cưỡng tung người hai ba cái. Vì thế, dù tốc độ của Khương Cố Bình có nhanh đến mức nào, khi Dương Siêu Nghĩa phản ứng lại thì đã nhảy đến ngay đằng sau anh ta, móng vuốt vươn đến cào xuống một mảnh vải cùng một mảng da thịt, chất lỏng màu đỏ tươi chảy ròng ròng, mùi máu tươi khiến tròng mắt hãm sâu của Dương Siêu Nghĩa bắn ra tia sáng đói khát, một giây sau hai chân lão khụy xuống lấy đà rồi bật lên, giống như tên rời khỏi cung há miệng nhào về phía Khương Cố Bình.

Khương Cố Bình vì muốn tránh để động mạch cổ bị cắn vỡ nên đành giơ tay cản lại, cơn đau dữ dội khiến tầm mắt anh ta tối sầm, hàm răng trắng nhởn nhọn hoắt của Dương Siêu Nghĩa cắm đến hơn một nửa vào trong da thịt anh, máu chảy ồ ạt, quái vật bắt đầu thở dốc dồn dập, đáy mắt toát lên sự đói khát khôn cùng. Khương Cố Bình sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị hút thành xác khô nên cố sức vùng vẫy, nhưng sức mạnh của quái vật lớn đến đáng sợ, bất kể anh ta làm thế nào cũng không thấy có tác dụng.

“Mẹ nó.”

Hổn hển chửi bậy một tiếng, Khương Cố Bình nắm chặt tay lại không ngừng nện lên huyệt Thái dương của Dương Siêu Nghĩa, bình thường đây là vị trí rất yếu ớt trên thân thể con người, tấn công đến mức độ này đã đủ để khiến một người đàn ông trưởng thành ngã xuống đất không gượng dậy nổi, nhưng Khương Cố Bình dù có đấm mạnh thế nào, đầu ngón tay cũng vì vậy mà sưng lên thì Dương Siêu Nghĩa vẫn mải ăn ngon lành, hơn nữa còn ngại vị trí đầu tiên ăn không được ngon nên xé rách một miếng thịt nữa. Cơn đau dữ dội ấy khiến Khương Cố Bình hét to một tiếng thảm thiết, suýt nữa đã shock mà ngất, nhưng anh ta biết mình phải chịu đựng, bằng không sẽ không còn cơ hội tỉnh dậy nữa.

Dùng đủ mọi cách vẫn không thể nào thoát ra, mất máu quá nhiều khiến cảm giác choáng váng dần dày đặc hơn, Khương Cố Bình đã gần như tuyệt vọng. Quái vật đã gặm tay anh đến độ máu thịt lẫn lộn, cảm giác đau đớn giày vò thần kinh anh ta, giờ phút này anh ta lại chỉ mong ngất đi được cho xong.

Quái vật đang ăn vui sướng đột nhiên gào hú lên cực quái dị rồi nhảy vọt ra, Khương Cố Bình cảm thấy áp lực trên người mình biến mất, anh ta ngạc nhiên nhìn bóng người xuất hiện sau khi quái vật nhảy đi.

“Kiều… Kiều Mịch!”

Khương Cố Bình vui sướng nhìn Kiều Mịch toàn thân nhếch nhác, không bận tâm đến cơn đau mà cố gắng bò dậy.

Kiều Mịch tay cầm chủy thủ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Siêu Nghĩa ở cách đó không xa, hỏi:

“Bác sĩ Khương, anh có thấy Tĩnh với Hắc Khuyển không?”

Khương Cố Bình thoáng thất vọng nhưng cũng không đi giận dỗi ngay lúc này:

“Không, tôi đột nhiên phát hiện chỉ còn lại mình mình, sau đó bị Dương Siêu Nghĩa và Tần Tâm Điềm mời vào trong nhà…”

“Tôi cũng thế.”

Kiều Mịch chậm rãi lùi về phía sau.

Khương Cố Bình cũng lùi theo lại, khi chú ý đến ánh mắt Dương Siêu Nghĩa cũng nhìn chằm chằm theo thì không khỏi rùng mình:

“Cậu cũng bị lừa đi vào trong thang máy? Ảo ảnh cậu nhìn thấy là ai? Là Mạnh Tĩnh Nguyên à?”

Nói đến đây thì trong lời nói đã có chút ghen tuông.

Kiều Mịch mở to hai mắt, không hiểu lắm:

“Tĩnh? Tôi đang đi tìm em ấy đây, vừa rồi toàn nghe Dương Siêu Nghĩa khóc lóc kể lể.”

“Khóc… khóc lóc kể lể?”

“Ừ, khóc một hồi rồi cũng biến thành yêu quái, tôi đã giết lão.”

Khương Cố Bình nghe vậy liền ngây người, lặng lẽ nhìn chăm chú bóng lưng thon gầy đang bảo vệ mình trước mắt, cuối cùng cũng nhìn ra một vài vết thương cùng vết máu đen, rõ ràng là đã trải qua một trận ác chiến.

“Chủy thủ của tôi có thể giết nó, lát nữa tôi tấn công nó, anh đứng bên cạnh phối hợp nhé.”

Khương Cố Bình còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Kiều Mịch đã cầm thanh chủy thủ nhanh chóng lùi về đằng sau. Dương Siêu Nghĩa giống như bất chợt nhìn thấy con mồi chạy trốn, bèn dùng cả tứ chi nhào về phía Kiều Mịch. Kiều Mịch xoay thanh chủy thủ lại vung lên một cái, không có chiêu võ gì nhưng lại dứt khoát linh hoạt. Dương Siêu Nghĩa hấp tấp không kịp chuẩn bị nên bị một đao rạch lên mặt, mắt trái bị hỏng, máu tươi đầm đìa.

Dương Siêu Nghĩa bị đâm liền ôm mắt kêu gào thảm thiết, xoay người muốn chạy trốn, nhưng Khương Cố Bình đã phản ứng kịp. Anh ta tung người bổ nhào về phía trước ôm chặt lấy eo của Dương Siêu Nghĩa, lưng bị bồi thêm hai nhát cào đau đến mức nghẹt thở. Kiều Mịch không dám chậm trễ, xông lên vung tay chém xuống, điên cuồng đâm xuống thân trên của Dương Siêu Nghĩa, quái vật gào rú không dứt, càng giãy dụa mạnh hơn, gần như hất văng cả Khương Cố Bình ra ngoài.

Khương Cố Bình vừa nhìn đã thấy không được, đâm như thế thì dù có nữa cũng không thể đâm trúng chỗ trí mạng, đâm thế kia không tạo được thương tổn trí mạng, anh ta vội vàng chỉ đểm:

“Cổ, đâm vào cổ, đâm mạnh vào!”

Kiều Mịch vung thanh chủy thủ lên, hung hăng đâm một đao thật mạnh xuống phần dưới cổ liên tục mấy chục cái. Dù cho Kiều Mịch cũng không phải sát thủ chuyên nghiệp thì cái cổ kia cũng bị đâm đến gần đứt, đầu lủng lẳng gần rơi ra rủ xuống trước ngực, chỉ còn dính lại một chút da thịt.

Kể cả khi đối phương là quái vật, không còn đầu cũng sẽ phải chết.

Khương Cố Bình bị thân thể quái vật đè ngã sấp xuống, thân hình nặng nề đè lên vết thương khiến anh ta rụt hẳn người lại, nằm dưới đất kêu lên đau đớn.

Kiều Mịch vội vàng cất chủy thủ đi, đẩy xác quái vật đang đè trên người Khương Cố Bình ra, xác Dương Siêu Nghĩa lăn lông lốc sang một bên, cái đầu xoay xoay khiến phần da thịt dính đầu với cổ cũng xoắn đủ một vòng, máu tươi tràn ra ồ ạt, diện tích vũng máu nhanh chóng lan rộng, Khương Cố Bình vội vàng kéo thân thể thương tích của mình ra, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Dưới sự giúp đỡ của Kiều Mịch, Khương Cố Bình xé áo băng bó cấp cứu cho mình, may mắn là vết thương chỉ tập trung ở thân trên, chân không hề bị thương, ngoại trừ mất máu quá nhiều khiến đầu choáng váng, hành động cũng chậm chạp hơn ra thì muốn đi tiếp cũng không có vấn đề gì lớn. Mà ngay cả có vấn đề thì cũng không còn gì quan trọng hơn việc chạy trối chết vào lúc này, Khương Cố Bình vội vàng dùng bàn tay không bị thương túm lấy Kiều Mịch:

“Chúng ta nhanh chạy trốn thôi.”

“Ừ, giờ phải đi tìm Hắc Khuyển.”

Kiều Mịch để mặc Khương Cố Bình kéo đi, cùng chạy về phía lối thoát hiểm:

“Tôi đại khái có thể hiểu được Hạ Tân đã tạo ra bốn không gian để ngăn cách chúng ta. Vừa rồi tôi ở tầng dưới, lúc đi lên thì có bức tường trong suốt… Là kết giới, ngăn cản, sau khi dùng chủy thủ mở ra thì lại nhìn thấy một tầng hai mươi nữa.”

Khương Cố Bình ngây người, kêu lên:

“Cậu còn muốn đi tìm bọn họ? Đám bọn họ tên nào cũng mạnh hơn chúng ta, bọn họ là đám yêu quái, tìm bọn họ làm gì?! Bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến chúng ta, chúng ta cứ trốn đi trước đã, nói không chừng bọn họ đã chờ chúng ta ở bên ngoài rồi ấy.”

Kiều Mịch dừng lại, hai mắt nhìn thẳng Khương Cố Bình, người sau lập tức xìu xuống.

“Kiều… Kiều Mịch, có lẽ bọn họ vẫn chưa chạy thoát được nhưng vẫn còn khá hơn chúng ta, chúng ta đã có thể chạy thoát thì bọn họ cũng vậy, bọn họ cũng có thể đã đi trước. Cho dù chưa đi, chúng ta đi tìm vài người đến giúp, không sợ không cứu được bọn họ.”

Khương Cố Bình cực kì sợ hãi. Vừa trải qua một trận chiến sống chết như thế, anh ta đã cảm nhận được một cách sâu sức khoảng cách giữa sức mạnh của mình và yêu quái, lúc ấy là may mắn vớt được một mạng, nếu còn thêm lần nữa thì không đám đảm bảo.

“Tôi không đi.”

Ngữ giọng của Kiều Mịch bình thản, không gợn chút sóng:

“Tôi nói rồi, tôi không thể đưa được mọi người ra ngoài.”

Khương Cố Bình cắn răng, mang theo khí thế của đại hiệp cụt một tay nói:

“Vậy cậu đi, cậu đi ra ngoài tìm người đến giúp đỡ, bất kể là thần tiên, đạo sĩ hay lệ quỷ đều được, cậu đi ra ngoài đi.”

Kiều Mịch im lặng nhìn Khương Cố Bình, cho đến khi Khương Cố Bình cảm thấy chột dạ không thôi, hào khí tràn ngập trong lòng vừa rồi cũng nhanh chóng héo tàn.

“Sao… Sao thế?”

Kiều Mịch mỉm cười:

“Bác sĩ Khương, anh đúng thật là một người tốt.”

Lại thêm một tấm thẻ ‘người tốt’ nữa phóng đến nhanh như chớp đánh thẳng lên giữa trán, Khương Cố Bình đeo tấm thẻ ‘người tốt’ trên đầu, vẻ mặt đau khổ nhìn Kiều Mịch, chờ đến khi anh ta phục hồi tinh thần thì đã bị kéo lên cầu thang, xuất phát về phía tầng trên.

Không còn cách nào khác, Khương Cố Bình chỉ đành liều mình cùng người kia, có lẽ xét về thực lực thì phải là Kiều Mịch liều đi cùng anh ta mới đúng.

… Thật là lãng mạn.

Khương Cố Bình cố tìm vui trong khổ mà nghĩ vậy, tâm tình lại thả lỏng hơn. Anh ta cẩn thận theo sau Kiều Mịch đi lên trên, nhìn tấm lưng gầy gò của người đằng trước đang tỉ mỉ dò xét như không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào, nét tập trung quyến rũ như vậy khiến anh không kìm được hỏi ra suy nghĩ trong lòng:

“Kiều Mịch, nếu như lúc này vẫn còn có thể cứu vãn… Đương nhiên tôi nói là nếu như, thì liệu tôi có còn cơ hội không?”

Nếu như không có Mạnh Tĩnh Nguyên, liệu tôi có còn cơ hội không?

Kiều Mịch mỉm cười, không phải ghét bỏ hay giễu cợt, lại càng không phải nụ cười giả dối mà là nét cười tràn đầy tự tin, Khương Cố Bình bị nụ cười sáng rực này làm lóa mắt.

“Bác sĩ Khương, chúng ta sẽ cùng gánh vác hậu quả.”

Cùng gánh vác hậu quả? Hậu quả gì? Gánh vác như thế nào? Khương Cố Bình sợ hãi nghĩ vậy, anh ta gắng gượng cử động cơ thịt ở gò má, tránh né sự thật:

“À, vừa rồi cậu gặp phải thứ gì ở tầng dưới?”

“Tôi á? À, đại khái là nhìn thấy Dương Siêu Nghĩa bản người đang khóc lóc thương tâm, ý là nói mình sai rồi. Sau đó tôi đi qua hỏi Tần Tâm Điềm chết như thế nào, lão bắt đầu phát cuồng, lão nói tôi không hề cảm thông cho sự tổn thương trong lòng lão, hỏi tôi có phải là đang trách cứ lão hại chết Tần Tâm Điềm không, lại tự nói một mình là bản thân không hề cố ý, dù sao lão cũng đột nhiên biến thành quái vật rồi muốn ăn thịt thôi.”

Khương Cố Bình ngẩn người. Anh ta rất vui vì Kiều Mịch thuận theo mình nói sang chuyện khác, nhưng kinh nghiệm như vậy cũng quá… Khương Cố Bình vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, ngơ ngác hỏi:

“Vậy cậu làm thế nào?”

“Ừm, chủy thủ kêu tôi dùng nó, tôi liền dùng chủy thủ đấu với quái vật, giết nó rồi đi lên trên… Sau khi phá kết giới thì gặp được anh.”

Khương Cố Bình thở dài, anh ta đã mong đợi Kiều Mịch có thể sử dụng giọng điệu phù hợp với thực tế để kể lại những sự kiện thần quái kia, anh ta chợt nhớ ra trọng điểm của vụ việc lần này:

“Vậy cậu có tìm được hồn phách của Tần Tâm Điềm không? Đã biết được bà ta chết như thế nào chưa?”

Kiều Mịch lắc đầu ý bảo rằng anh hoàn toàn không có đầu mối gì về chuyện này:

“Trước tiên cứ tìm được Tĩnh và Hắc Khuyển đã rồi tính.”

[Có lẽ tôi có thể nói cho các người biết.]

Giọng nói của Tần Tâm Điềm truyền ra từ trong túi quần của Kiều Mịch.

[Hình như tôi đã nhớ ra một chuyện, các người phải tìm được một bức tượng Phật.]

“Tượng Phật?”

[Ừ, làm bằng đồng, có bốn mặt, Dương Siêu Nghĩa luôn cẩn thận thờ cúng nó.]

Kiều Mịch đột nhiên nghiêng tai lắng nghe, lại chỉ vào chủy thủ:

“Nó nói là Brahma… Là Brahma cầu được ước thấy.”

(Brahma là đấng sáng tạo theo quan điểm đạo Bà La Môn.)

“Hử? Đó là thứ gì?”

Khương Cố Bình không biết. Anh ta vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, không hề nghiên cứu gì về thần Phật khắp nơi.

“Ừm, nghe nói là một đại thần của Phật giáo.”

Kiều Mịch cũng không nghiên cứu sâu về thần Phật, anh sờ mũi, nói:

“Đi tìm.”