Hắc Khuyển leo tường vào trong thao tác vài cái trong phòng an ninh, mở cổng sắt ra. Bốn người đi vào tiểu khu chỉ nhìn thấy mấy màn hình đang truyền lại hình ảnh thực tế từ các camera theo dõi, hình như do tín hiệu bị nhiễu nên hình ảnh luôn chớp nháy, các góc theo dõi đều không thấy bóng người. Bốn người đi dọc xuống theo lối đi bộ, gió lướt qua khuôn viên xanh mướt khiến đám cành lá kêu lào xào, mấy chiếc xích đu dành cho trẻ con chơi trong khu lắc lư phát ra tiếng ‘két két’, biên độ rung động giảm dần giống như vừa rồi mới có người vui vẻ chơi trên đó nhưng ngừng lại giữa chừng.
Sự yên tĩnh như vậy lại khiến người ta thấy lòng lạnh buốt, tiếng bước chân cùng tiếng tim đập bị phóng lên cực đại khiến màng tai cũng đau đớn.
Kiều Mịch đảo qua từng số nhà trong cao ốc, xác địch khu vực có khả năng tương ứng với mục tiêu rồi điều tra từng cái, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của Dương Siêu Nghĩa. Anh ngửa đầu lên đánh giá tòa nhà cao khoảng hai mươi mấy tầng, nhưng vì khoảng cách quá gần nên chỉ nhìn thấy tầng tầng mái hiên nối tiếp nhau, dày đặc vươn lên tận đám mây mù giữa không trung.
“Vào thôi.”
Kiều Mịch nói.
Không có ai lên tiếng phản đối, tất cả cùng nhau đi vào, Khương Cố Bình đi thẳng đến thang máy, vừa vươn tay ra ấn phím thì đã bị Kiều Mịch ngăn lại.
“Sao vậy?”
Khương Cố Bình hoang mang nhìn anh.
Kiều Mịch nhẹ lắc đầu:
“Lúc xảy ra hỏa hoạn hay gặp phải chuyện ma quỷ thì nhất thiết đừng đi thang máy.”
“…”
Khương Cố Bình nghĩ đến khả năng có thể xảy ra những chuyện gì trong thang máy thì chợt cảm thấy tóc gáy dựng đứng, rút tay về như bị điện giật:
“Ừ, thế chúng ta đi cầu thang thoát hiểm thôi.”
“Ừ.”
Nói thì dễ, nhà Dương Siêu Nghĩa ở tầng hai mươi, đi thẳng lên như vậy, dù thể lực của Khương Cố Bình không kém nhưng cũng tự cảm thấy áp lực lớn, anh ta không khỏi lo lắng thay cho Kiều Mịch. Tuy rằng Kiều Mịch hiện giờ không còn yếu ớt như ngày trước nhưng cũng không phải là quá tốt, người vẫn gầy chỉ có da bọc xương, giống như bị một trận gió thổi cũng bay được.
Chỉ là Khương Cố Bình còn chưa kịp biểu lộ sự quan tâm, đã thấy Mạnh Tĩnh Nguyên sau khi yêu hóa thì đặc biệt cao lớn đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Mich, dù ở tư thế này thì thân cao vẫn chạm đến chiếc cằm gầy nhọn của Kiều Mịch. Thấy vậy, Kiều Mịch giật mình rồi mỉm cười, leo lên tấm lưng rộng lớn rồi ngoan ngoãn nằm sấp xuống. Mạnh Tĩnh Nguyên không nói một câu đã nhanh chóng đứng dậy chạy đi, động tác mau lẹ, nháy mắt đã trèo lên tầng ba.
Hắc Khuyển nhướn mày nhìn về phía Khương Cố Bình đang há hốc miệng, cười cực kì lưu manh:
[Này lang băm, tự mi muốn chậm rãi bò lên hay là xin ông đây cõng mi một lúc? Nếu tự mình đi cũng không sao, đừng ta không nhắc nhở mi trước, nói không chừng tầng nào đó sẽ có bão tố gì đó lao ra đấy.]
Sắc mặt Khương Cố Bình tái nhợt, miệng méo xệch, nghiến răng nghiến lợi:
“Cầu mày.”
Hắc Khuyển cười khẽ một tiếng xấu xa, xoay người một cái biến thành hình dạng chó ma số một, để Khương Cố Bình bò lên lưng nó rồi sải bốn chân đuổi thep.
Độ cao hai mươi tầng không là gì với yêu quái, chỉ thấy bậc thềm ở dưới chân nhanh chóng giảm xuống, con số báo tầng không ngừng thay đổi, rất nhanh, con số tầng hai mươi đỏ thẫm đã gần ngay trước mắt, bọn họ không ra khỏi cầu thang thoát hiểm ngay lập tức mà đứng trên cầu thang chỉnh đốn lại một chút.
[Nếu chuyện này đã có liên quan đến tên biến thái kia thì tuyệt đối không thể tìm thấy Dương Siêu Nghĩa một cách đơn giản như thế, bên ngoài nhất định có thứ khác lạ.]
Hắc Khuyển tuyên bố với ngữ điệu rất khẳng định.
“Tôi cũng cho là như thế.”
Ấn tượng khắc sâu nhất của Khương Cố Bình khi tiếp xúc với Hạ Tân chính là giấc mơ xuyên về quá khứ. Anh ta cảm thấy chỉ với việc thích thú vạch trần nỗi đau của người khác này, Hạ Tân tuyệt đối là một tên biến thái về tâm lý, việc có liên quan đến một tên như vậy thì không chắc sau này còn có những chuyện khiến người ta chán ghét như thế nào đang chờ đợi.
Kiều Mịch rút thanh chủy thủ vẫn bên bên hông ra siết chặt trong tay, hỏi Hắc Khuyển:
“Tao với bác sĩ Khương có sức chiến đấu yếu nhất, sắp xếp thế nào mới được bây giờ?”
[Ừm, với tình trạng của Mạnh thiếu gia thì khả năng đối phó sẽ không quá ổn, như vậy đi, gia đi tiên phong, mi với lang băm đi ở giữa, Mạnh thiếu gia chặn đằng sau.]
Hắc Khuyển đề ra kế hoạch tác chiến rồi cào cào vuốt trước, mắt lóe lên tia sáng hung hãn, nhìn chằm chằm vào cửa lối thoát hiểm.
So với về sức chiến đấu và kinh nghiệm chiến đấu thì Hắc Khuyển có tư cách làm tổng chỉ huy nhất, Khương Cố Bình và Kiều Mịch nghe theo nó, Mạnh Tĩnh Nguyên lại nghe Kiều Mịch, vì thế bốn người xếp thành một hàng. Hắc Khuyển dùng chân trước làm đệm nhẹ nhàng bật ra khỏi lối thoát hiểm, chỉ nghe thấy cánh cửa kêu ‘kẹt’ một tiếng, ngọn đèn trắng sáng rực lóa lên trước mắt, chỉ trong giây lát, bọn họ đều trợn mắt há hốc miệng nhìn bốn phía trống không.
Người đâu?
Lối thoát hiểm mất đi bệ đỡ ở đằng sau liền dốc xuống theo quán tính, Khương Cố Bình sững sờ ngây ra nhìn xung quanh rồi cuống quít tìm kiếm khắp nơi, nhưng dù có nhìn đến góc nào cũng không thấy bất cứ bóng dáng ai, một giây trước bên cạnh anh ta rõ ràng còn có hai người một chó, sao đột nhiên lại biến mất không thấy tăm hơi đâu? Anh ta nghĩ không ra, nhưng cũng lờ mờ đoán được đây có lẽ chính là đề khó quái ác.
Trong khoảnh khắc mở cửa, không biết trúng bẫy rập gì mà bọn họ bị cưỡng chế tách ra.
Phải làm sao bây giờ?
Khương Cố Bình túm chặt tóc, đi lòng vòng trên cầu thang giống như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng buồn bực ngồi xổm dưới đất cào cào mái tóc của mình. Anh ta nhìn cầu thang dốc xuống thì cực kì hoảng hốt, nên quay xuống ư? Nhưng bên ngoài chung cư có kết giới, vốn không thể ra được; Còn đi đằng trước? Lại không biết có thứ gì đang chờ đợi anh ta; Đứng nguyên một chỗ? Nếu thế không chừng phải ở đây cả đời luôn – giống như lần trước ở bệnh viện ấy, nếu như không phải phá vỡ được trận pháp thì bọn họ sẽ phải ở trong bệnh viện kinh khủng ấy cả đời.
“Con mẹ nó!”
Khương Cố Bình rống ra câu nói thô tục nhất trong đời mình, anh ta rút một cái chổi từ trong phòng để đồ tạp phẩm chỗ cầu thang ra, hai tay nghiêng nghiêng đặt chổi trước ngực, gầm một tiếng đá văng cửa thoát hiểm vọt ra ngoài.
‘Đinh –‘
Cửa thang máy mở ra, một đôi tình nhân trẻ bên trong há hốc miệng nhìn thẳng anh ta, cửa thang máy từ từ khép lại.
“…”
Khương Cố Bình giật mình rồi đỏ bửng mặt, anh ta xấu hổ giấu cái chổi ra sau lưng, rón ra rón rén đi đến chỗ căn hộ đánh số 01 của Dương Siêu Nghĩa, nhấn chuông cửa.
Không đến một giây cửa đã mở, Khương Cố Bình lại ngây ngẩn, bởi lẽ người phụ nữ có gương mặt tươi cười chân thành, dáng vẻ đoan trang xinh đẹp trước mắt chẳng phải chính là Tần Tâm Điềm đấy sao, nhưng anh ta nhớ rõ nữ quỷ ấy đã bị Liễu Cẩn Diên thu vào trong bùa rồi đặt trên người Kiều Mịch, sao có thể ở đây được? Hơn nữa Tần Tâm Điềm trước mắt này sắc mặt hồng hào, xinh đẹp động lòng, đâu có điểm nào giống như nữ quỷ kia.
Thấy một người lạ đẹp trai nhấn chuông cửa nhưng lại đứng ngây ra như phỗng, Tần Tâm Điềm không khỏi hoang mang:
“Cậu đây… Muốn gặp Siêu Nghĩa sao?”
“Tâm Điềm? Là ai đến thế?”
Giọng nói truyền đến từ phía sau người phụ nữ xinh đẹp, không bao lâu sau Dương Siêu Nghĩa đã xuất hiện phía sau lưng bà, nhìn thấy Khương Cố Bình thì trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Đây không phải Khương nhị thiếu gia à? Sao lại đến đây? Ồ, xem tôi sơ suất không này, vào đi đã rồi nói.”
Hai vợ chồng mời Khương Cố Bình vào trong nhà, ngồi xuống phòng khách, ngâm trà, sau đó mới thân mật ngồi sát cạnh nhau trên ghế salon chờ Khương Cố Bình nói rõ lí do đến đây.
“À, tôi…”
Khương Cố Bình nghẹn lời, chẳng lẽ nói bởi vì quỷ hồn của vợ ông lượn lờ đến tứ hợp viện cầu cứu lúc hồn phách đã rơi rụng lả tả rồi hay sao? Có lẽ dù đối phương vì ngại thân phận của anh ta nên không gọi bệnh viện tâm thần đến bắt người, cũng sẽ lập tức gọi về nhà đi? Nghĩ vậy, khóe môi Khương Cố Bình hơi run rẩy, cười gượng:
“Cái đó… Tôi nghe nói ông xin nghỉ không đi làm nên… À thì, nên…”
“…”
Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau, cũng không nghĩ rằng thiếu gia nhà Viện trưởng lại đến tận nhà thăm chỉ đơn thuần là muốn xem vì sao mình xin nghỉ.
Ánh mắt Khương Cố Bình đảo quanh, không dám nhìn thẳng hai người kia. Dây thần kinh căng cứng như dây đàn, Khương Cố Bình không ngừng nghĩ đến đủ loại lí do, đột nhiên lóe lên một ý, vội vã nói:
“Thực ra tôi muốn nhờ bác sĩ Dương giúp một việc.”
“Giúp?”
Dương Siêu Nghĩa giật mình, sau đó vẻ mặt mới giống như bừng tỉnh. Ông ta nghĩ đến chuyên môn của mình, cũng từng nghe nói thiếu gia Khương chung tình với một thanh niên ốm yếu, còn từng lạm dụng thân phận và quyền lực của mình để chữa bệnh cho người kia. Ông ta đoán chừng vị thiếu gia này có khả năng là cần mình giúp đỡ chữa trị lại không muốn để Viện trưởng biết được. Trong lòng đã nghĩ như vậy, Dương Siêu Nghĩa đương nhiên không muốn đắc tội vị thiếu gia này, liền gật đầu:
“Được, nhị thiếu gia cứ nói đừng khách sáo, nếu có thể giúp được, tôi đương nhiên không chối từ.”
Khương Cố Bình cuối cùng cũng thở phào một hơi, bất giác mỉm cười:
“Là thế này, tôi… Bạn của tôi có một đứa con bị chứng bệnh tim nghiêm trọng, mà bác sĩ Dương lại là chuyên gia về mặt này, hi vọng ông có thể giúp một tay.”
Dương Siêu Nghĩa mỉm cười gật đầu:
“Tôi có thể sắp xếp bố trí thời gian, không biết người bạn kia của thiếu gia ở đâu? Nếu như bệnh tình nghiêm trọng thì hiện giờ nên đến một chuyến, tiến hành kiểm tra lần thứ nhất để hiểu rõ tình hình.”
Khương Cố Bình thản nhiên quan sát vẻ mặt hai vợ chồng, thản nhiên nói tên ra:
“À, bạn của tôi tên Hoàng Vĩ Quốc, chắc bà Dương cũng biết.”
Dương Siêu Nghĩa và Tần Tâm Điềm lập tức biến sắc, mười ngón tay thân mật đan vào nhau cũng siết lại trắng bệch, vẻ ôn hòa dễ mến trên mặt lập tức biến mất, gương mặt ưa nhìn của hai người sau khi lộ ra vẻ kiềm nén tức giận cũng càng trở nên quỷ dị.
Đến rồi – Đáy lòng Khương Cố Bình lập tức xao động, anh ta đã sớm biết chuyện này không đơn giản như thế, trò hay quả nhiên còn đang ở đằng sau.
“Nhị thiếu gia, tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của cậu.”
Dương Siêu Nghĩa trầm mặt đáp.
Khương Cố Bình vẫn ung dung, tiếp tục trêu chọc:
“Vì sao? Tuy Hoàng Vĩ Quốc là chồng trước của vợ ông, nhưng con trai ông ấy không có lỗi, cứu một người là việc nên làm không phải sao?”
Tần Tâm Điềm từ đầu đến cuối không hề nói một lời, lúc này lại mang theo vẻ mặt buồn rầu đáng thương như sắp bật khóc mà tựa vào trong lòng Dương Siêu Nghĩa, trông có vẻ cực kì ấm ức. Dương Siêu Nghĩa đau lòng ôm vợ, trợn mắt nói với Khương Cố Bình:
“Trong mắt người yêu không thể chứa nổi một hạt cái, nhị thiếu gia ngài hẳn là cũng hiểu rõ, sao tôi có thể trợ giúp tình địch của mình được?”
Khương Cố Bình thầm cảm thấy kinh hãi. Tuy anh ta mới chỉ tiếp xúc qua với nữ quỷ không có đủ hồn phách, nhưng căn cứ vào miêu tả của Hoàng Vĩ Quốc thì bà Tần kia là người vô cùng thực dụng, hơn nữa còn là một người phụ nữ mạnh mẽ cố chấp, sao lại giống như chim nhỏ nép vào bên người Dương Siêu Nghĩa thế kia? Anh ta cảm thấy không ổn, mọi thứ đều không hợp lí, nghĩ đến việc tất cả cảnh vật này đều là giả thì da đầu không khỏi run lên, nhưng anh ta biết chắc mình đã không có đường lui, chỉ đành chiến đấu đến cùng.
Anh ta cắn răng, quyết định chọc giận Dương Siêu Nghĩa, vì thế bắt đầu lên lớp:
“Tình yêu tuy quan trọng nhưng cũng không thể dùng cái cớ này để vứt bỏ đạo đức cơ bản nhất. Có lẽ việc Hoàng Vĩ Quốc là chồng trước của Tần Tâm Điềm khiến trong lòng ông có khúc mắc, nhưng bọn họ cũng đã ly hôn, chuyện này vốn không hề ảnh hưởng đến tình yêu của hai người. Hơn nữa con trai của Hoàng Vĩ Quốc vốn không hề có liên quan đến khúc mắc trong chuyện tình cảm của ba người, cậu bé vô tội, ông để mặc cậu bé như thế không chịu giúp đỡ ư? Chỉ vì quan điểm tình yêu ích kỉ của ông?”
Đối mặt với sự chất vấn đầy chính nghĩa, Dương Siêu Nghĩa tức sùi bọt mép, gương mặt vốn có thể coi là hiền lành nháy mắt trở nên cực kì dữ tợn, ông ta giận dữ trừng mắt nhìn Khương Cố Bình, nghiến răng nghiến lợi như hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
“Đúng là lời nói hoang đường đấy nhị thiếu gia. Cậu có dám nói cậu có thể chạy đi cứu tình địch của mình ư?”
“Đương nhiên.”
Khương Cố Bình vừa đáp trả vừa luôn luôn cảnh giác khả năng gặp phải sự tấn công, anh ta từng học qua võ phòng thân và quyền thuật nên cũng không lo lắng chuyện mình sẽ không đánh lại Dương Siêu Nghĩa, chỉ sợ trước mặt không phải Dương Siêu Nghĩa mà là thứ quái vật nào đó biến thành.
“Ha ha.”
Dương Siêu Nghĩa cười lạnh:
“Vậy ư? Nếu như Mạnh Tĩnh Nguyên mắc bệnh nguy kịch, Kiều Mịch cầu xin cậu cứu cậu ta, cậu cũng sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ đến cùng?”
“Cái… Sao ông lại biết?! Không đúng, ông… Ông là thứ yêu quái gì?!”
Khương Cố Bình hét to, không còn dáng vẻ bình tĩnh vừa rồi nữa.
Dương Siêu Nghĩa tiếp tục cười lạnh, dùng tư thế bễ nghễ như Chúa tể nhân gian nhìn xuống Khương Cố Bình:
“Yêu quái là tâm ma của cậu, Khương Cố Bình, đừng nói hùng hồn như thế, lúc cậu đối mặt với tình địch của mình, cậu còn có thể nhân từ không?”
“Tôi…”
“Tôi hiểu cậu, tận đáy lòng chúng ta đều là tình thánh đến tận cùng, vì người yêu mà có thể dâng hiến, hi sinh tất cả, nhưng nếu có kẻ to gan dám nhòm ngó người yêu của chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng tiêu diệt nó.”
Dương Siêu Nghĩa thâm tình nhìn Tần Tâm Điềm đắm đuối, mà người phụ nữ xinh đẹp kia cũng đáp lại bằng vẻ mặt thương yêu say đắm.
Đôi tình cảm sâu sắc kia lại khiến lông tóc Khương Cố Bình dựng đứng, anh ta nhảy dựng lên lùi về phía sau, hoang mang nhìn khắp bốn phía.
Thấy thế, Dương Siêu Nghĩa bật cười:
“Nhị thiếu gia yên tâm, tôi sẽ không tổn thương cậu, chúng ta là đồng loại, tôi rất xem trọng cậu. Nhìn này, đây là món quà tôi tặng cho cậu, giúp cậu đạt được ước muốn.”
Cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra, bóng dáng thon gầy đi từ cửa vào nào phải ai khác ngoài Kiều Mịch trông hơi ốm yếu.
Khương Cố Bình trợn tròn mắt, anh nhìn ‘Kiều Mịch’ mỉm cười đi về phía mình, dịu dàng nắm lấy tay anh rồi cười nói:
“Sao thế? Nào, chúng ta nên về nhà rồi.”
Khương Cố Bình hoa cả mắt, Kiều Mịch cho đến tận giờ cũng chỉ tỏ ra dịu dàng như vậy với Mạnh Tĩnh Nguyên, người anh tha thiết ước mơ, yêu say yêu đắm nay lại thành hiện thực, anh ngây ngốc để ‘Kiều Mịch’ dắt mình đi ra cửa chính nhà Dương Siêu Nghĩa, đi về phía thang máy.
Một tiếng ‘Đinh’ giòn giã vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra, Khương Cố Bình để Kiều Mịch dắt vào bên trong, chân vừa định bước vào thì anh chợt khựng lại.
‘Lúc xảy ra hỏa hoạn hay gặp phải chuyện ma quỷ thì nhất thiết đừng đi thang máy.’
Lời Kiều Mịch nói lúc trước vẫn còn vang vọng bên tai, Khương Cố Bình run lên bần bật, hất tay ‘Kiều Mịch’ ra:
“Không đúng, cậu không phải Kiều Mịch.”
‘Kiều Mịch’ trong thang máy mang theo vẻ mặt thương cảm, theo một tiếng thở dài cất lên, cảnh tượng trước mắt giống như mặt kính vỡ vụn tan tành, trước mắt nào còn thang máy gì nữa, cơn gió mang theo mùi tanh tưởi như mùi nước cống ào đến thổi Khương Cố Bình bật ngửa về phía sau, không gian vừa rồi còn sáng ngời sạch sẽ lại xuất hiện một lớp da thịt đỏ máu, từng nhánh gân to như cánh tay người giống như có sinh mạng, mùi hôi thối nồng nặc tràn đầy miệng mũi.
Ánh mắt hoảng sợ của anh ta rơi xuống cánh cửa nhà khép hờ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân trống rỗng vang lên, một bóng đen chậm rãi lách ra từ khe cửa, bàn tay với những ngón tay dài nhọn như xương khô từ từ bám lên khung cửa…