Thiên Quỹ

Chương 50




Vấn đề cục thịt không khó giải quyết, Mạnh Tĩnh Nguyên vốn là khách hàng quen của ‘Sống lâu muôn tuổi’, hơn nữa ông chủ Liễu Cẩn Diên lại có ấn tượng tốt với Kiều Mịch, tùy tiện ném thứ đó xuống, đàm phán giá tiền thỏa đáng rồi làm thẻ VIP, hưởng thụ ưu đãi dành cho hội viên, còn lại chỉ cần chờ câu trả lời thuyết phục là được rồi. Vì thế mười phút sau, Mạnh Tĩnh Nguyên cầm thẻ VIP rời khỏi cửa hàng quan tài, bắt xe về thẳng nhà mình.

Sau khi cha mẹ mất thì Mạnh Tĩnh Nguyên do một nhà chú mình chăm sóc, vốn lúc đầu chú cũng ở trong căn nhà này, nhưng vì Mạnh Tĩnh Nguyên không bận tâm đến việc làm ăn với các đối tác nên ném hết tất cả cho chú mình, bản thân thì ăn chia hoa hồng theo cổ phần của công ti, vì thế cả nhà chú cũng giàu lên rồi chuyển đến ở một căn nhà mới, thỉnh thoảng mới quay về đây, căn nhà này gần như luôn không có người mà chỉ đặt ‘Cha nuôi’.

Giống như lời Hắc Khuyển nói, ‘cha nuôi’ của Mạnh Tĩnh Nguyên là một thứ gì đó rất tà môn, một thứ không hiểu sao lại bị phong ấn trong một chiếc đỉnh đồng cổ — Một linh hồn. Cho dù là yêu quái lớn tuổi như Hắc Khuyển cũng chưa bao giờ biết được rõ ràng gương mặt thật của nó, nói nó tà môn là vì nó thực sự không phải thứ tốt, chỉ vì muốn trở nên mạnh mẽ để giãy thoát khỏi phong ấn mà không biết đã cắn nuốt bao nhiêu hồn người, tính mạng mất vào tay nó nhiều không kể xiết. ‘Cha nuôi’ này có kiến thức rất uyên bác, trước khi Mạnh Tĩnh Nguyên sinh ra nó đã ở nhà họ Mạnh, theo một món đồ cổ cha Mạnh mua được bên ngoài về nhà nhưng không hiểu sao lại nuốt mất vợ chồng nhà họ Mạnh. Cha Mạnh không có ‘thiên phú’ như Mạnh Tĩnh Nguyên và cũng không biết về vị ‘cha nuôi’ trong phong ấn kia, mà từ khi Mạnh Tĩnh Nguyên ra đời đã không bình thường nên sau khi có ý thức đã được ‘cha nuôi’ chăm sóc dạy bảo, mọi tri thức về quỷ thần của Mạnh Tĩnh Nguyên đều là được ‘cha nuôi’ truyền cho. Cậu từ nhỏ đã cần ăn linh hồn để duy trì sự sống, ‘cha nuôi’ dạy cậu kĩ năng bắt quỷ nên giúp cậu tránh được việc biến thành quái vật chuyên nuốt linh hồn, về mặt này mà nói thì ‘cha nuôi’ có ơn với cậu, vì thế nhiều năm qua Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn luôn cung cấp đồ ăn cho ‘cha nuôi’ thông qua một trận pháp tập hợp du hồn dã quỷ, giúp nó ngày càng mạnh hơn và cũng tránh cho người sống bị hại.

Mạnh Tĩnh Nguyên và vị ‘cha nuôi’ này thực chất cũng… không gần gũi, có lẽ là vì quan hệ lợi dụng lẫn nhau, hoặc là bởi vì giữa quái vật và quái vật luôn có một sự kiêng dè nhất định, cho dù quan hệ cha con bày ra ngay trước mắt, hai bên bọn họ vẫn cố gắng tránh né lẫn nhau.

Mạnh Tĩnh Nguyên đã nhiều năm chưa hề bước vào thư phòng, chỗ đó vẫn không nhiễm một hạt bụi giống như trong trí nhớ, sách cất ở đây có vẻ đã tăng thêm, một con yêu quái nhỏ khô quắt đang lật qua lật lại mấy trang sách, chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc xa hoa từng thuộc về cha Mạnh hiện giờ bị một bóng đen chiếm cứ. Thứ mơ hồ đó chỉ miễn cưỡng phân biệt ra được bóng hình người màu đen, ấy chính là ‘cha nuôi’. Lần gặp mặt đầu tiên trước đó, ‘cha nuôi’ chỉ có thể ngưng tụ ra linh thể rời khỏi đỉnh đồng được một mét, hiện giờ có vẻ đã tiến bộ hơn, khoảng cách lúc này ít nhất cũng phải đến hai thước.

“Thiếu gia.”

Yêu quái nhỏ chú ý đến Mạnh Tĩnh Nguyên, sau khi bóng đen phất tay nó liền nhanh chóng lui ra, hai cẳng chân gầy nhẳng sải rộng chạy ra khỏi thư phòng.

[Có việc?]

Không hề nói năng rườm rà đã vào thẳng chủ đề, trước nay đấy chính là cách mà Mạnh Tĩnh Nguyên và ‘cha nuôi’ ở cùng nhau.

“Cha có biết cách giết chết bán thần thể không?”

Mạnh Tĩnh Nguyên hỏi thẳng.

[Bán thần thể? Con đã gặp hậu duệ của thần?]

“Vâng, có một kẻ tên Hạ Tân, nghe nói là bán thần thể và cũng rất phiền toái.”

Hơi dừng lại một chút, Mạnh Tĩnh Nguyên lại hỏi:

“Cha đã sống lâu như vậy, cha có biết gã không?”

[Cha biết rõ gã, là một tên nhóc chuyên trêu chọc con người làm trò vui.]

‘Cha nuôi’ bình tĩnh nói:

[Nếu là gã thì thực sự có một cách để tiêu diệt, chỉ là chưa chắc con đã làm được.]

Còn chưa nói rõ ràng đã kết luận là cậu không làm được? Mạnh Tĩnh Nguyên không thích loại cảm giác bị khinh thường này, khóe môi mím lại có chút không vui, hình xăm ngọn lửa bên gò má càng thêm sáng rõ cực kì tương xứng với đôi mắt đỏ rực yêu dị, cậu hừ lạnh:

“Nói.”

[Bán thần thể là bán thần nhưng không hẳn là thần, bọn họ thực ra có một vật dẫn và cũng là nguồn gốc cho sức mạnh của họ, tìm được nó rồi hủy diệt nó.]

“… Vật dẫn?”

[Đúng, nguồn gốc của sức mạnh, hủy diệt nó đồng nghĩa với giết chết bán thần thể.]

Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức nghĩ ngay đến chủy thủ của Kiều Mịch, đôi mày liền cau chặt lại. Cậu không thể chấp nhận được việc thanh chủy thủ đó lại là thứ tồn tại có tầm quan trọng như thế, thậm chí còn đe dọa đến sự an toàn của Kiều Mịch. Mạnh Tĩnh Nguyên thầm nghĩ xem nên làm cách nào để loại bỏ nhân tố không ổn định này, nhưng trong lòng cũng bỏ qua mất chuyện thanh chủy thủ đó cũng là sức mạnh của Kiều Mịch. Trước mắt vẫn nên giải quyết vấn đề tên Hạ Tân kia trước, Mạnh Tĩnh Nguyên đành bỏ qua chuyện Kiều Mịch trước mà hỏi thăm:

“Con tìm vật kia kiểu gì đây?”

[Theo cha được biết, vật dẫn của bán thần thể có đủ loại kiểu dáng, công dụng cũng không giống nhau mà chỉ giống nhau ở chỗ cùng cất chứa một luồng năng lượng rất mạnh, vì thế nó có thể cộng hưởng với người hoặc vật từng tiếp xúc. Hạ Thân là một kẻ thích tiếp xúc với con người, là bán thần thích đùa giỡn con người làm thú vui, chỉ cần tìm được người bị hại hoặc đồ vật gã từng chạm vào thì có thể thông qua những thứ đó để cảm nhận sự tồn tại của vật dẫn.]

“Cảm ứng thế nào?”

[Cha sẽ chỉ dạy con… Phương pháp tìm kiếm cũng như hủy diệt nó.]

Khi Mạnh Tĩnh Nguyên rời khỏi ngôi nhà thì rặng mây đỏ nơi chân trời cũng từ từ lan rộng ra, quầng màu đỏ sậm tràn ngập như sắp bao phủ cả bầu trời. Mạnh Tĩnh Nguyên phóng xe quay về, bước nhanh ở trong ngõ nhỏ, mùi thơm của đồ ăn truyền đến từ cuối ngõ, tia sáng ấm áp hắt lên bức tường cao. Về nhà… Mạnh Tĩnh Nguyên bất giác bước chậm lại, bao lo nghĩ cùng vội vàng nóng nảy dần dần tản đi, trong lòng chỉ còn ấm áp cùng thỏa mãn dâng đầy.

Cậu cũng có – người nhà.

Ý cười dần tràn trên gương mặt, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong dịu dàng, Mạnh Tĩnh Nguyên đi thẳng xuống cuối ngõ rồi đẩy cửa viện ra, nhưng đến khi thấy rõ tình hình trong nhà thì đường cong này lập tức trĩu xuống, nét dịu dàng trong mắt biến mất rồi thay bằng sự thô bạo.

“Tĩnh, cậu về rồi!”

Dưới ánh đèn, Kiều Mịch kinh ngạc vui sướng ngẩng đầu lên, mỉm cười chạy ra đón cậu, mà Khương Cố Bình đã mất đi mục tiêu vẫn một tay chống cằm như cũ, anh ta thu lại ánh mắt chứa chan tình cảm rồi liếc xéo Mạnh Tĩnh Nguyên một cái, vẻ mặt khó chịu, bầu không khí mập mờ lúc trước lập tức biến mất.

“Đã về rồi thì ăn cơm thôi.”

Kiều Mịch đang chuẩn bị ra ngoài liền bị Mạnh Tĩnh Nguyên kéo mạnh lại hôn một cái thật sâu, sau đó cậu mới bước vào trong nhà.

Mạnh Tĩnh Nguyên mang theo dáng vẻ thị uy kiêu ngạo liếc nhìn một cái đầy khinh miệt sang Khương Cố Bình đang nghiến răng nghiến lợi:

“Mặt dày mày dạn như vậy là dáng vẻ của một ông anh hả?”

Tiếng ‘ông anh’ này quả thực là một thanh kiếm sắc đâm vào trái tim khiến Khương Cố Bình lập tức nhảy dựng lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên chằm chằm, anh ta mang vẻ mặt dữ tợn không ngừng thở dốc giống như một con thú bị thương mà nghiến răng nghiến lợi:

“Vậy đồ lưu manh nhà cậu có phải là nên thả… Em trai của tôi không?!”

“Tôi với Kiều Mịch là người yêu, thích ôm thì ôm, thích hôn liền hôn, cho dù là anh vợ cũng không có quyền ngăn cản.”

“Cậu! Tôi không bao giờ chấp nhận hai người!”

“Muốn chấp nhận hay không cũng không phải ý kiến của anh.”

“Đồ lưu manh đáng ghét kia.”

“Hừ, anh cũng chẳng dễ ưa chút nào, lang băm.”

Mắt thấy hai người chành chọe đấu đá, lời qua tiếng lại như đám tiểu quỷ trong nhà trẻ, Kiều Mịch không khỏi bật cười.

Kiều Mịch lại sửng sốt vì gương mặt tươi cười của người nào đó.

“Cười cái gì?”

Hàng mày của Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn lên cao cao, tay nhéo một cái lên phần eo mảnh khảnh kia, cảm thấy Kiều Mịch co rúm lại thì cậu cũng cười:

“Anh còn dám cười trộm cơ đấy, đáng phạt.”

Kiều Mịch vỗ nhẹ lên cánh tay đang đặt trên eo mình, vuốt ve:

“Được rồi, ăn cơm trước đã, đói bụng quá cũng không tốt.”

Mạnh Tĩnh Nguyên ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

“Cũng phải, anh quá gầy, nếu bị đói thì chẳng còn nổi khung xương nữa.”

“…”

Không còn xương cốt thì còn lại gì? Kiều Mịch lại bật cười:

“Vậy còn linh hồn.”

Người nào đó lại lạc khỏi chủ đề những mười vạn tám ngàn dặm, Mạnh Tĩnh Nguyên trừng to mắt, Khương Cố Bình cũng mỉm cười bất đắc dĩ.

“Tôi đi dọn cơm.”

Kiều Mịch đi về phía phòng bếp, Mạnh Tĩnh Nguyên đi cùng, Khương Cố Bình đang muốn đuổi theo thì đã bị Mạnh Tĩnh Nguyên đưa tay ra chặn lại.

“Khách thì ngồi đó đi.”

Một câu này đã đóng đinh Khương Cố Bình vào chỗ ngồi, hai người kia cùng đi vào phòng bếp.

Hắc Khuyển thấy vậy thì thổn thức:

[Ý thức lãnh địa thật mạnh.]

Tiểu Mai ngồi xổm bên cạnh đảo đôi mắt cá chết:

[Tiểu Kiều là bánh trái thơm, Mạnh thiếu gia thích ăn, bác sĩ cũng muốn ăn, người người đều muốn cướp cắn một miếng.]

[… Bé Mai, dạo này mi làm sao thế? Càng lúc càng quỷ dị, sắp cùng một ruộc với Thẩm Phong đến nơi rồi.]

[Hôm trước trời mưa, mộ bị nước tràn vào.]

Thì ra đầu óc cũng bị ngâm nước luôn rồi!

Hắc Khuyển thấu hiểu bèn nhiệt tình đề nghị:

[Sáng mai kêu Kiều ngốc dọn lại cho.]

[Ừm.]

Với Khương Cố Bình mà nói thì đây quả thực là một bữa cơm nuốt không trôi, thử hỏi có ai nhìn thấy người mình thích tình cảm thắm thiết với một người đàn ông khác, anh gắp cho tôi miếng thịt, tôi gắp cho anh đũa rau mà còn có thể ăn ngon được không? Khương Cố Bình có dự cảm mình sớm muộn gì cũng bị đau dạ dày. Thật vất vả nhét được thêm một bát cơm thì cuối cùng cũng ăn không nổi nữa, anh ta oán hận nhìn chằm chằm về phía hai người đang ăn ngon lành kia, nhưng bọn họ một người thì mang lòng hiểm ác, một người lại thờ ơ lạnh nhạt nên vốn chẳng hề bị ảnh hưởng.

Dưới ánh mắt tràn ngập oán niệm của Khương Cố Bình, một bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc. Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch cùng thu dọn bát đĩa, đặt dưới vòi nước cùng nhau rửa.

Kiều Mich vừa rửa bát vừa nói:

“Tĩnh, trong tủ lạnh có nước hoa quả đấy, mang vào phòng uống đi, để tôi rửa bát là được rồi.”

“Tôi muốn giúp.”

Mạnh Tĩnh Nguyên đón lấy bát đã được rửa sạch, lau khô rồi xếp vào trong tủ đã được khử trùng.

“Cậu không cần cố ý chọc giận bác sĩ Khương, tôi sẽ không yêu người khác đâu.”

Kiều Mịch cười nhạt:

“Anh yêu em mà.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, khó khăn lắm mới đứng vững được chỉ đành bất đắc dĩ thì thầm:

“Hôm nay anh đúng là… Chậc!”

Người này rốt cuộc là không hiểu lãng mạn đến mức nào mới có thể khiến lời tâm tình có lực sát thương như vậy?

“Anh nói thật đó.”

Kiều Mịch nhấn mạnh, anh cúi đầu tiếp tục rửa bát, thản nhiên nói:

“Trước kia anh vẫn không hiểu, nhưng từ khi hiểu được rồi thì anh lại biết rõ thực ra từ rất lâu trước kia anh đã yêu em. A Hoa từng nói, người yêu trước luôn là kẻ thua, cho nên anh nghĩ trừ phi là em từ chối, bằng không anh vẫn sẽ luôn yêu em. Cho nên em hoàn toàn không cần lo lắng về bác sĩ Khương, có lẽ anh ta là anh của anh, nhưng không phải là người yêu.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hoàn toàn bị hạ gục, cậu tựa vào tủ bát nhìn một đống đồ ăn bên trong, trong lòng lại rối bời không thôi.

“Anh ấy… Tóm lại là trước khi em nói không, anh cứ an phận ở đây cho em, bằng không… Sẽ xơi sạch anh.”

Hung dữ buông xuống một câu đe dọa không hề có tính uy hiếp, Mạnh Tĩnh Nguyên tiếp tục lau bát:

“Từ sau chúng ta cùng chia sẻ công việc nhà… Dù sao em cũng có thời gian rảnh để giúp một tay.”

Kiều Mịch giật mình nghiêng đầu nhìn về phía một bên mặt đang có chút xấu hổ của người yêu nhỏ tuổi, môi mím lại mỉm cười:

“Được.”

Lúc hai người đi ra khỏi phòng bếp thì Khương Cố Bình hãy còn đang ngẩn người sững sờ ngồi một chỗ, Kiều Mịch đặt đĩa trái cây xuống, chủ động mời:

“Bác sĩ Khương, ăn trái cây đi.”

Khương Cố Bình phục hồi tinh thần nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên, người kia đang ngồi thẳng ở đằng sau, chân vắt lên gim một miếng lê ăn, hoàn toàn coi anh ta như không khí, anh ta hơi sững sờ rồi cũng im lặng cầm một quả cam ăn.

Kiều Mịch ngồi xuống, bật máy tính lên định tiếp tục công việc phiên dịch vẫn chưa làm xong, tay vừa vươn ra lần sờ đến đĩa hoa quả thì một miếng táo đã được đưa đến bên môi, Kiều Mịch liếc nhìn người yêu.

Mạnh Tĩnh Nguyên nhếch miệng:

“Muốn em dùng miệng đút cho anh?”

Kiều Mịch mỉm cười cắn một miếng thịt quả:

“Không, anh còn muốn làm việc.”

“Hừ, tạm tha cho anh một lúc.”

Mạnh Tĩnh Nguyên ném nốt chỗ thịt quả còn lại vào trong miệng, chán muốn chết mà nhìn Kiều Mịch phiên dịch.

Miếng quả tươi trong miệng chua đến đau cả răng, Khương Cố Bình bỏ vỏ trái cây xuống rồi nhìn chằm chằm mặt bàn mà hờn dỗi.

Mạnh Tĩnh Nguyên chợt móc điện thoại trong túi quần ra, thiết bị điện tử nho nhỏ đang lặng lẽ rung lên, tin báo hiển thị là Tạ Duệ Dường, cậu ấn nút tiếp nhận cuộc gọi rồi mở loa ngoài ra:

“Nói.”

“Alo alo! Mạnh Tĩnh Nguyên! Việc này không dễ giải quyết, cậu mau đến đây nhanh lên… Này, đừng có hoảng, đứng lại đó, không sao đâu… Tóm lại cậu nhanh nhanh đến đây đi, bằng không sẽ phải nhặt xác cho bọn tôi đấy!”

Tín hiệu đột nhiên kêu rè rè rõ to, khi tạp âm biến mất thì đối phương cũng đã dập máy, lúc bấm lại thì không có bất cứ tín hiệu nào.

Kiều Mịch bấm lưu tài liệu rồi ngẩng mặt lên hỏi:

“Xảy ra chuyện rồi?”

Mạnh Tĩnh Nguyên gật đầu rồi kéo anh đi ra ngoài sân:

“Hắc Khuyển, đi.”

[Ai ai, ta còn muốn đi ngủ sớm một chút mà, dạo này bận rộn đến mức lông cũng mất đi vẻ sáng bóng rồi.]

Hắc Khuyển ở bên cạnh vừa làu bàu vừa hiện ra hình yêu.

Trong mắt Mạnh Tĩnh Nguyên chợt lóe lên tia sáng lạnh:

“Cạo sạch.”

[Không!!!!!]

Yêu quái khổng lồ lập tức tái mặt, tròng mắt to đùng dâng đầy nước nhìn chủ nhân vô lương tâm rồi nhảy vọt hai bước đến bên cạnh Kiều Mịch mong ủng hộ:

[Kiều ngốc, Kiều ngốc, mau ngăn cản Mạnh thiếu gia.]

Kiều Mịch vỗ vỗ cái đầu bự của Hắc Khuyển, cười toe toét:

“Tĩnh chỉ là hay thích nói đùa thôi, lo lắng cái gì?”

Thật à, chỉ là nói đùa thôi? Hắc Khuyển nhìn về phía chủ nhân đang mỉm cười hiểm ác, lông trên người lập tức dựng đứng lên.

Mạnh Tĩnh Nguyên nâng Kiều Mịch lên lưng Hắc Khuyển, bản thân cũng nhảy lên. Đúng lúc này, Khương Cố Bình kịp lấy lại tinh thần sau khi nhìn thấy Hắc Khuyển biến hình đã chạy đến ngăn cậu lại.

“Tôi nữa! Tôi cũng muốn đi!”

Mạnh Tĩnh Nguyên nheo mắt lại, mặt sa sầm.

Khương Cố Bình không chịu lùi bước:

“Này, tôi cũng là nhân vật quan trọng trong chuyện này, cậu không thể gạt tôi ra!”

“Hừ!”

Mạnh Tĩnh Nguyên túm lấy cổ áo Khương Cố Bình đi về phía giếng nước rồi gõ lên tảng đá chặn miệng giếng mấy cái, tảng đá tự động mở ra, Mạnh Tĩnh Nguyên không đợi Khương Cố Bình kịp phản ứng đã đẩy mạnh người ta vào trong giếng, chỉ nghe thấy tiếng người rơi xuống nước ‘ào’ một tiếng, tảng đá đã lập tức khép lại, cậu thản nhiên quay về nhảy lên lưng Hắc Khuyển.

“Ai! Bác sĩ Khương!”

Kiều Mịch muốn nhảy xuống cứu người thì lại bị chặn ngang ôm lấy.

“Thẩm Phong sẽ hộ tống anh ta đến nơi.”

Đến nguồn nước gần đó.

Kiều Mịch lập tức an tâm:

“Vậy là tốt rồi.”

Hai mươi phút sau, Hắc Khuyển cõng hai người đến thị trấn bên cạnh cách đó khá xa, khi đến cạnh nắp cống thoát nước gần căn phòng mà Chân Triển Phong thuê ở, Hắc Khuyển giơ vuốt mở nắp cống.

Khương Cố Bình mang theo một thân mùi lạ bò ra, vẻ mặt âm trầm, lạnh run người mà gào thét:

“Mạnh Tĩnh Nguyên cậu sao không chết đi cho rảnh hả, loại tiểu quỷ thối ấu trĩ như cậu ngoại trừ dùng thủ đoạn trẻ con như thế này để chèn ép tình địch thì còn biết làm gì?! Cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu chắc? Còn lâu, tôi vẫn sẽ theo đuổi Kiều Mịch, sẽ tranh thủ từng giây từng phút để tranh thủ khiến cậu ấy thay lòng đổi dạ, cho dù tôi chết biến thành quỷ cũng sẽ quấn lấy cậu ấy, vĩnh viễn không cho cậu được an vui!”

Ánh mắt Mạnh Tĩnh Nguyên phát lạnh, mười ngón tay chậm rãi siết chặt lại thầm nghĩ xem có nên chặt đứt hậu hoạn vĩnh viễn hay không.

“Đi tìm cậu với cảnh sát Tạ thôi.”

Kiều Mịch túm chặt cánh tay Mạnh Tĩnh Nguyên, không nói hai lời lập tức rời đi.

Biết rõ ý của Kiều Mịch, Mạnh Tĩnh Nguyên hừ lạnh một tiếng, tuy có bất mãn nhưng cũng không gạt tay anh ra.

Khương Cố Bình cũng hừ mạnh một tiếng, mặt nghiêm lại mang theo một thân nước thối hoắc đi theo phía sau, hờn dỗi mà cố ý nên bước bình bịch.

Hắc Khuyển thì thào:

[Kiều ngốc nếu không đi phiên dịch thì có thể trông coi đám tiểu quỷ ở nhà trẻ đấy…]