Mấy ngày vừa rồi Khương Cố Bình đều thường xuyên ghé thăm nhưng chỉ thấy một căn nhà ma trống rỗng… Cánh cửa cũ nát luôn muốn kẹp mũi anh, lá khô trong sân bay tán loạn cùng tiếng nhạc của Lady Gaga bất chợt vang lên từ phòng chính không lúc nào là không giày vò thần kinh yếu ớt của anh ta, suýt chút nữa anh ta đã định đến khoa Thần kinh rồi. Hôm nay thật vất vả mới chờ được người mình ngày nhớ đêm mong, cho dù bị bốn ánh mắt quỉ dị nhìn đăm đắm gột rửa thì anh ta vẫn hưng phấn như cũ, bước dài lên một bước muốn ôm Kiều Mịch để hóa giải sự khổ sở của mình.
Kiều Mịch thuận tay cầm chiếc đĩa trên bàn ném ra, Khương Cố Bình vội vàng phanh lại rồi ôm đầu ngồi thụp xuống, chiếc đĩa mang theo thức ăn thừa bay xẹt qua đỉnh đầu anh ta ra ngoài phòng.
Kít… Hắc Khuyển há miệng ngậm đĩa ngẩng đầu ưỡn ngực bước đến trước mặt Kiều Mịch, đưa chiếc đĩa lên vẫy đuôi:
[Pudding, pudding, pudding… =口=! Mẹ nó! Tôn nghiêm của gia!]
Hắc Khuyển vội ôm trái tim thủy tinh bị tổn thương của mình nhanh chân chạy ra ngoài, trong phòng nháy mắt lại yên tĩnh.
Khương Cố Bình cố gắng phanh lại tại vị trí cách đó hơn một mét, vẻ mặt ngây ngốc. Mạnh Tĩnh Nguyên đặt cẳng chân vừa mới nâng lên xuống, đôi mày nhướn lên, Tiết Tư Thương đẩy kính mắt, Đường Mộng Kiệt tràn đầy hứng thú.
Khoảng im lặng đầy ngượng ngùng qua đi, Kiều Mịch mỉm cười tỏ vẻ áy náy, giải thích:
“Thật ngại quá, vừa rồi tôi nhất thời bị ảo giác nên coi bát đĩa thành đĩa ném mà quăng ra ngoài.”
“Nhưng… Sao cậu lại phải ném bát đĩa… Ặc, đĩa ném?”
Khương Cố Bình yếu ớt hỏi.
Kiều Mịch thẳng thắn:
“À, bởi vì vừa rồi trông bác sĩ Khương thật giống một chú cún lông vàng.”
Tôi ở trong lòng cậu chỉ giống như một con cún ư?! Là cún thật à?! Khương Cố Bình lập tức cảm thấy thế giới của mình hỏng mất, nhưng cũng chỉ suy sụp nhưng vòng mười giây rồi lại nguôi ngoai, tự an ủi mình: Dù sao chó cũng không phải thứ khốn nạn gì, chó còn có thể cọ cọ chủ nhân, còn có thể liếm chủ nhân, thật tốt.
Vì thế bác sĩ Khương lại tỉnh táo lại, cố ý bỏ qua tên nhóc mắt đỏ đáng ghét bên cạnh mà cười rạng rỡ:
“Kiều Mịch, vừa rồi cậu đi đâu thế? Tôi đến rất nhiều lần cũng không gặp được cậu.”
“Trung khuyển.”
Đường Mộng Kiệt cảm thán:
“Còn là loại M.”
Tiết Tư Thương không nói gì cả, con mắt sau thấu kính nãy giờ vẫn tập trung vào mảnh giấy đỏ bị Khương Cố Bình vô thức nắm trong tay, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
“À, tôi về quê làm chút chuyện.”
Kiều Mịch rũ mắt nhìn mảnh giấy đỏ nằm trong tay Khương Cố Bình không hề chớp mắt.
Khương Cố Bình đưa mắt nhìn liền nhận ra Kiều Mịch vẫn đang nhìn chằm chằm mảnh giấy đỏ, liền đưa nó ra:
“Đây là của cậu hả?”
Kiều Mịch đón lấy tờ giấy đỏ, nghiêng đầu hỏi dò Mạnh Tĩnh Nguyên:
“Điều này chẳng lẽ chỉ ra rằng tôi và bác sĩ Khương là người thân?”
“Cái gì?”
Khương Cố Bình không hiểu gì cả, vẻ mặt hoang mang:
“Người thân gì cơ?”
Đường Mộng Kiệt mỉa mai:
“Đúng vậy, tuyệt đối là có quan hệ huyết thống, chậc, nhìn thấy không? Màu đỏ càng lúc càng đậm chứng tỏ cậu và người chạm vào nó có quan hệ rất sâu, là họ hàng gần. Tôi thấy hai người không giống quan hệ cha con, đương nhiên cũng không phải quan hệ ông cháu, à, có thể là anh em… Ruột thịt.”
Kiều Mịch vuốt cằm:
“Ừm, cũng đúng, tuổi bác sĩ Khương cũng xêm xêm tôi.”
Mạnh Tĩnh Nguyên cười lạnh:
“Ít nhất con cóc vô lại đó có thể từ bỏ ý định được rồi, nếu hắn còn nhớ nhung anh nữa thì chính là loạn luân.”
“Tĩnh, nói như vậy với bác sĩ Khương rất không lễ phép.”
“Hừ.”
“Các người đang nói cái gì đấy?”
Khương Cố Bình loáng thoáng nhận ra được tình hình không ổn, anh ta cố gắng lờ đi đám từ ngữ người thân, huyết thống, cha con rồi anh em gì đó, nhưng bất kể anh ta có giả ngu thế nào lại không thể lừa gạt chính mình, anh ta thật sự nghe hiểu rằng những người này đang nói anh và Kiều Mịch có quan hệ huyết thống… Vớ vẩn!
“Kiều Mịch không thể nào là thân thích của nhà tôi, cậu ấy họ Kiều!”
Tiết Tư Thương từ đầu đến cuối luôn tỏ ra rất lạnh nhạt, vừa mở miệng là một kích trí mạng:
“Nói không chừng là con riêng của cha cậu đấy. Nhà họ Khương nhỉ? Bệnh viện Khương thị? Đúng là gia tộc lớn toàn người giàu có.”
Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không hề keo kiệt mà tặng cho một con lạc đà đè nát cọng rơm cuối cùng:
“Nói không chừng Kiều Mịch chính là em trai khác mẹ của anh đấy… Anh vợ.”
“Anh vợ cái đầu cậu ấy! Không thể nào!”
Khương Cố Bình cao giọng phản đối lại lo lắng không thôi, tuy rằng không nghĩ cha mình là loại lão già háo sắc chạy ra ngoài tìm tình nhân, nhưng ai dám đảm bảo dây? Trong lòng anh tràn ngập kinh hoảng, hiện giờ cũng chỉ vùng vẫy giãy chết:
“Tuyệt đối không phải, tôi không tin, Kiều Mịch chắc chắn không phải em trai tôi.”
“A, vậy thì làm giám định DNA đi.”
Mạnh Tĩnh Nguyên vui sướng cười nói, cố gắng hết sức đả kích tình địch:
“Dù anh là lang băm nhưng vẫn phải tin tưởng khoa học chứ?”
Khương Cố Bình á khẩu không trả lời được, anh ta đau khổ nhìn Kiều Mịch do dự không thôi.
Nhưng Kiều Mịch lại không thể hiểu nổi bọn họ đang rối rắm cái gì, giấy đỏ vốn là Đường Mộng Kiệt nhét cho nên anh cũng tự nhiên bày tỏ ý kiến:
“Thực ra tôi cũng không muốn tìm người thân nên bác sĩ Khương có thể yên tâm, tôi sẽ không phá hoại sự bình yên của gia đình anh đâu. Nhưng mà có một việc tôi cho rằng mọi người nên biết, ừm… Bởi vì có chút kì lạ.”
Lời cam đoan của Kiều Mịch cũng không khiến Khương Cố Bình dễ chịu hơn chút nào. Thực ra anh ta càng muốn túm lấy vai Kiều Mịch mà gào lên – Dù cậu có cố gắng phá hoại sự yên ổn của gia đình tôi cũng không sao, chỉ cần cậu để ý đến tôi một chút chứ không lạnh lùng thờ ơ như hiện giờ.
Đáng tiếc là anh ta không có tư cách đó, bởi vì từ đầu đến cuối luôn chỉ có mình anh ta đơn phương tình nguyện.
So với sự tổn thương của Khương Cố Bình, rõ ràng sự việc kì lạ của Kiều Mịch có lực hấp dẫn lớn hơn, Đường Mộng Kiệt nóng vội nên lập tức chạy qua dính lấy Kiều Mịch, cũng mặc kệ luôn ánh mắt giết người Mạnh Tĩnh Nguyên quăng đến, vội vã truy hỏi:
“Tiểu Kiều, có chuyện gì kì lạ hả? Nói thử xem?”
Kiều Mịch đẩy kính mắt, rút trong túi áo ra một tấm ảnh đen trắng đặt lên góc bàn sạch sẽ, đón nhận mọi ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, kể lại:
“Đây là thứ tôi mang ra từ thôn Khương Hoa, ừm, vừa rồi không phải tôi đã nói bị một con nhện hình dáng ông già tấn công ư? Trong nhà lão có rất nhiều ảnh chụp thế này, trong đó có hai người dáng vẻ rất giống tôi và bác sĩ Khương. Lão nhện kia nói bọn họ là anh em… Hơn nữa cái xác khô nằm dưới đất bị cắm chủy thủ lên ngực kia nghe nói là kiếp trước của tôi. Vì thế, bác sĩ Khương, nói không chừng từ kiếp trước chúng ta đã là anh em, đúng là có duyên.”
Nghe thấy nội dung gây kinh hãi này lại được nói ra một cách rất bình thản, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, không khỏi thầm mắng mỏ trong lòng – trọng điểm vốn không phải là có duyên hay không!
“Nói như vậy, hai người không chỉ là người trong định mệnh của đối phương mà còn là anh em từ kiếp trước.”
Tiết Tư Thương cuối cùng cũng cảm thấy có chút hứng thú, anh ta rũ mắt trầm tư thì thào tự nói:
“Đúng là kì quái, nếu theo lẽ thường thì người định mệnh có rất nhiều nhân duyên cho nên đáng lẽ sẽ không có thêm huyết thống, việc đó vốn là tự mâu thuẫn, có lẽ do hai người hết lần này đến lần khác…. Không phải, thiên đạo vốn không thể phạm vào loại sai lầm này. Nếu đã đi ngược luân thường thì không được thiên mệnh định sẵn, mà sẽ là tồn tại giống như kiếp nạn vậy. Nhưng hai người dường như không có phiền não về mặt đó, thậm chí… Nếu hai người muốn thì còn có thể thuận lợi hơn bất kì kẻ nào khác.”
Tiết Tư Thương lờ phắt tầm mắt hung ác như muốn ăn thịt người của Mạnh Tĩnh Nguyên đang bắn về phía anh ta, phân tích rất lí trí và tỉnh táo:
“Có thể nói, Kiều Mịch càng phù hợp với bác sĩ Khương hơn cậu.”
‘Rầm’ một tiếng, Mạnh Tĩnh Nguyên hất đổ bàn, vòng tay ôm lấy eo Kiều Mịch, kéo tên ngốc ngàn năm đang hoang mang kia rời đi rồi ném lại một câu cực tàn nhẫn trước khi đóng sầm cửa phòng:
“Lúc tôi đi ra khỏi gian phòng đó, tôi không muốn nhìn thấy bất kì ai trong số các người!”
Cửa phòng hãy còn rung bần bật, lỗ tai ba người đều vang tiếng ong ong.
Tiết Tư Thương dứt khoát xoay người đi ra khỏi viện, Đường Mộng Kiệt cũng rụt đầu lại theo phía sau, vẻ mặt không hề hiện lên chút bối rối mà ngược lại vô cùng hèn mọn bỉ ổi, anh ta sải ba bước thành hai đuổi theo người đàn ông mặt lạnh đeo kính đi đằng trước, dáng vẻ giống hệt một con chuột mới trộm được phô mai cực kì thỏa mãn, cực kì vô sỉ.
“Hì hì, Tiểu Kiều lần này chắc ba ngày không xuống giường nổi đâu, chậc chậc, tên nhóc thối Mạnh Tĩnh Nguyên kia ghen cũng ghê gớm thật, quá ấu trĩ, đúng là không quen nổi.”
Tiết Tư Thương liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì.
“Hừ, đồ hũ nút.”
Đường Mộng Kiệt trước khi bước ra khỏi cửa còn liếc nhìn Khương Cố Bình vẫn đứng im không hề nhúc nhích trong nhà như cũ đã sắp biến thành hòn vọng phu, anh ta dừng lại hô:
“Này bác sĩ, tiếp theo chính là màn biểu diễn yêu thương hạn chế người xem, cậu còn đứng đó à, tim nhắm chịu nổi không?”
Thấy hòn vọng phu đó vẫn đứng im mà trong phòng đã bắt đầu truyền ra một ít tiếng động không hài hòa lắm, Đường Mộng Kiệt nhún vai, sải bước đuổi theo vị đạo sĩ mặc tây trang đeo kính mắt đang cố gắng thả chậm bước chân ở đằng trước, nhẹ giọng nói:
“Thời gian còn sớm, chúng ta đi đâu đây?”
“Khách sạn.”
“F*ck! Đồ cầm thú nhà anh, tôi không muốn đi.”
“…”
“A! Tiết Tư Thương anh lại dùng bùa đánh tôi?! Thả tôi ra đồ khốn kiếp này! Mẹ nó cái tên khó chịu, ông đây mặc kệ, ông đây muốn thả ác ma cắn anh! Ôi…”
Thế giới yên tĩnh.
Thẩm Phong trèo ra đứng trên tấm đá bịt miệng giếng, vươn người đứng thẳng rồi ngửa đầu thổn thức:
[Tiểu Kiều đáng thương, Đường công tử đáng thương.]
Tiểu Mai ngồi ở cành cây phía trên nhìn ra ngoài tường, đôi mắt cá chết khẽ đảo, nhẹ giọng nói:
[Thẩm Phong, A Hoa từng nói Tiểu Kiều với Mạnh thiếu gia, Đường công tử và đạo sĩ Tiết ở cùng nhau chính là couple trấn mạng, bọn họ ở với nhau sẽ rất hạnh phúc.]
[Couple? Đó là cái gì?]
Thẩm Phong hoang mang.
[Không biết, nhưng A Hoa nói anh với Hắc Khuyển cũng là couple, anh cũng không biết là cái gì à?]
Tiểu Mai cũng rất khó hiểu.
[Thật không?]
Thẩm Phong ưu thương nhấc tảng đá đậy nắp giếng ra chui vào trong:
[Xem ra tôi cũng không khác gì loại ếch ngồi đáy giếng, phải cẩn thận cảnh tỉnh lại.]
Tảng đá đậy nắp giếng rơi xuống ‘ầm’ một tiếng, Tiểu Mai ngồi trên cành cây, ánh mắt sâu thẳm.
Khương Cố Bình đứng thẳng bất động trong phòng thật lâu, trong phòng truyền ra tiếng động mập mờ giống như một chiếc búa đánh thẳng vào tim anh hết lần này đến lần khác, khiến anh thống khổ không thôi. Lúc này, anh không khỏi nhớ lại thời gian quen biết Kiều Mịch từng chút một, tình yêu đơn phương đủ ngọt bùi cay đắng này đến không rõ nguyên do, đi lại quá tàn nhẫn, đáy lòng anh đã không còn chút hi vọng nào.
Nhưng mà, từ bỏ dễ dàng như vậy ư?
Khương Cố Bình khẽ vuốt qua vị trí Kiều Mịch từng ngồi, hơi ấm còn vương mà người lại… Anh nhấc một sợi tóc lên rồi quay gót bỏ đi.
Một tuần sau, Khương Cố Bình xem qua báo cáo giám định DNA, tự giam mình trong văn phòng hơn nửa này nhìn thẳng ra cảnh tượng ngoài cửa sổ, ánh mắt ngây ngốc, mờ mịt bất lực. Báo cáo trong tay rơi xuống, ánh mắt tan rã của anh cuối cùng cũng tập trung lại, hai tay chậm rãi đưa lên chống trán rồi thở dài. Anh rút một phần tài liệu được đóng gói kĩ từ trong ngăn kéo ra, gọi một cuộc điện thoại:
“Tạ Duệ Đường, có thể điều tra giúp tôi một chuyện không?”
“Ai vậy? Khương Cố Bình à? Này, tôi là cảnh sát, cậu tìm thám tử tư không phải là chuẩn hơn sao?”
“Bất kể anh dùng biện pháp nào đi chăng nữa, tôi chỉ cần biết kết quả, tin chắc rằng anh có nhiều cách hơn cả tôi… Tôi chỉ có thể tìm anh, giúp tôi với.”
Ăn nói khép nép đến độ gần như biến thành khẩn cầu.
“Ồ? Vậy là có chuyện gì?”
Nghe giọng nói thờ ơ trong điện thoại nháy mắt đã trở nên nghiêm túc, Khương Cố Bình hít một hơi thật sâu rồi mới thận trọng nói:
“Điều tra giúp tôi về mẹ của Kiều Mịch – Chân Như Vân, năm đó bà ấy bắt đầu rồi kết thúc với cha tôi như thế nào.”
“…”
Điện thoại nháy mắt yên lặng trong một thoáng, tiếng thở dốc dồn dập cũng vang lên, bị đè nén nghe rất quỷ dị.
Khương Cố Bình nhíu mày buông ống nghe ra nhìn nhìn như nhìn quái vật, thật lâu sau mới lại đặt đến bên tai:
“Alo? Tạ Duệ Đường, anh đang ngủ đấy hả?”
“Cậu nói Chân Như Vân? Mẹ của Kiều Mịch?”
“Đúng, sao thế?”
“… Trùng tên trùng họ với mẹ tôi.”
“Cái gì?!”
Khương Cố Bình kinh hãi:
“Anh cũng là em trai tôi hả?!”
“Cút!”