Thiên Quỹ

Chương 27




Lưu Mẫn là người nhà của người chết, nhân viên cảnh sát cũng không thể thật sự ngăn cô ta lại được, khóa của túi đựng xác còn chưa kịp kéo lên thì Lưu Mẫn đã nhào đến, âu phục trắng như tuyết nhuộm đầy máu tươi cũng không biết, vẻ mặt bi thương gọi người nhìn không ra chút sơ hở nào. Khi nhân viên cảnh sát kéo cô ta cách xa khỏi thi thể thì thân mình mảnh mai gần như không thể chống đỡ nổi, cần người bên ngoài đỡ lấy thì mới miễn cưỡng đứng thẳng được, gương mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt, cô mới mất đi người thân đã khóc không thành tiếng.

“A, đây là người nhà của người bị hại à?”

Khương Cố Bình vẫn không quên nhiệm vụ, vội vàng chạy đến chỗ quản lí cấp cao ở đằng sau hỏi rõ tình huống một chút, lo lắng phải trấn an người nhà rồi giải quyết mọi chuyện như thế nào.

Kiều Mịch và Tạ Duệ Đường hai mặt nhìn nhau, trong vụ việc lần này thì Lưu Mẫn bị tình nghi rất lớn, một lần còn bị suy đoán thành hung thủ, sự xuất hiện của cô ta lúc này không thể nghi ngờ đã mang đến chấn động rất lớn cho hai người.

Nên bắt Lưu Mẫn à? Nhưng phải dùng loại tội trạng nào? Kẻ khả nghi dùng phép phù thủy hại người? Thái dương của Tạ Duệ Đường giật mạnh, khó xử vô cùng, lại quay sang Kiều Mịch nhờ cứu viện:

“Làm sao bây giờ?”

Đối với sự xuất hiện của Lưu Mẫn thì dù Kiều Mịch có ngoài ý muốn nhưng lại không hề do dự trả lời câu hỏi của Tạ Duệ Đường:

“Tìm Mạnh thiếu gia đi.”

Dứt lời, Kiều Mịch lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Mạnh thiếu gia, nhưng nhìn vạch hiển thị không có tín hiệu thì không khỏi giật mình, cảm giác khác thường dâng lên trong lòng.

Tạ Duệ Đường cũng biết việc này không tìm Mạnh Tĩnh Nguyên không được, thấy Kiều Mịch không hề làm gì thì không khỏi tò mò:

“Sao thế?”

“Ừm.”

Kiều Mịch đẩy kính mắt, không chắc chắn lắm nói:

“Tôi đi tìm chỗ có điện thoại, ừm, cảnh sát Tạ cẩn thận chút nhé… Nói không chừng sẽ có việc không tốt xảy ra đấy.”

Lời này nghĩa nằm trên mặt chữ, là muốn ám chỉ những thứ quỉ quái kia lại sắp quấy phá? Tạ Duệ Đường lo sợ bất an gọi Kiều Mịch lại:

“Ở cùng nhau đi.”

“Càng tốt.”

Kiều Mịch cũng không từ chối, anh nhìn quanh bốn phía, thấy Khương Cố Bình đang nói chuyện với Lưu Mẫn, một đám nhân viên cảnh sát thì ai làm việc người nấy, anh suy nghĩ một chút rồi vẫn đi đến:

“Bác sĩ Khương.”

Khương Cố Bình đang an ủi Lưu Mẫn đang khóc lóc đến mức khó thở, Kiều Mịch vừa gọi một tiếng thì vẻ thân thiết quan tâm trên mặt lập tức biến mất, mừng rỡ vạn phần quay mặt lại, đáy lòng mừng như nở hoa, ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng:

“Kiều Mịch, làm sao vậy? Có chuyện gì?”

Lưu Mẫn lập tức bị nghẹn, hai mắt đẫm nước mở to nhìn một màn cực kì khó hiểu này, quản lí trực tiếp hóa đá còn Tạ Duệ Đường thì cảm thấy rất áp lực.

Kiều Mịch lễ phép gật đầu với mấy người kia một cái, kề tai nói nhỏ với Khương Cố Bình:

“Chúng ta đi đến chỗ khác nói chuyện đi.”

“Được!”

Cực kì tốt.

Đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp rời đi thì một dòng điện rõ ràng lướt qua đỉnh đầu, một giây sau toàn bộ đèn đóm tắt ngấm.

“Làm sao thế?”

“Mất điện?”

Bóng tối đến đột ngột khiến bốn phía chìm vào trong hỗn loạn, có người tìm đèn pin, có người lớn tiếng nhắc nhở mọi người cố gắng tỉnh táo một chút. Bởi vì đang ở hiện trường của vụ án mạng nên việc mất điện cũng trở nên đặc biệt kì lạ khiến người khác không rét mà run. Một giây sau đèn khẩn cấp sáng lên, không gian lớn như thế chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt, không chỉ không có mấy tác dụng mà còn khiến không gian mờ ảo càng thêm quỉ dị.

“Sao lại thế này?”

Tạ Duệ Đường có kinh nghiệm trải qua vô số giờ phút hiểm nguy, lúc này lại không thể kiềm chế da gà đang nổi lên khắp tay, ngữ điệu không tốt nén giận nói với Khương Cố Bình ở bên cạnh:

“Làm sao đây?! Viện điều dưỡng chết tiệt này không có nguồn điện khẩn cấp à?”

“Có mà!”

Khương Cố Bình lập tức bật lại, viện điều dưỡng Khang Di là viện điều dưỡng cao cấp nhất ở thành phố A, thiết bị hoàn chỉnh, sao có thể không có nguồn điện dự phòng? Chỉ là không biết bị lỗi ở đâu mà lúc này lại không có tác dụng, anh ta vội vàng dặn dò quản lí bên cạnh đi giải quyết vụ việc, nhớ đến Kiều Mịch thì cũng không quên quan tâm bên này:

“Đúng rồi, Kiều Mịch, cậu muốn nói gì với tôi? Sang bên kia đi, bên này tối quá.”

Bàn tay nắm lấy vai Kiều Mịch đi đến chỗ đèn khẩn cấp, lúc này mọi người đã thích ứng có thể bình tĩnh nghe đối phương, thậm chí có người còn mở đèn pin, từng ngọn đèn bắt đầu lóe sáng trong bóng tối.

“Tôi muốn tìm điện thoại.”

Kiều Mịch cảm giác mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn, không chần chừ nữa:

“Bác sĩ Khương, chúng ta nhanh chóng gọi Mạnh thiếu gia đến.”

Khương Cố Bình không ngu ngốc, lập tức nhớ đến vụ việc mạo hiểm lần trước thì rùng mình một cái:

“Ý cậu là sẽ lại giống như lần trước? Cái đó…. Theo tôi thấy thì đừng gọi điện thoại, trực tiếp rời đi thì hơn.”

Dứt lời thì không nói gì tiếp kéo Kiều Mịch rời đi.

Tạ Duệ Đường thấy thế lập tức ngăn lại:

“Này, cậu buông cậu ấy ra!”

Đang muốn chạy trối chết thì cái tên cảnh sát ngốc nghếch này nhảy ra cản trở, Khương Cố Bình tức điên:

“Vị cảnh sát này, chúng tôi có việc gấp cần phải đi trước, đừng cản trở chúng tôi.”

Tạ Duệ Đường cười nhạt:

“Anh buông tay ra, muốn đi thì đi một mình đi, cậu Kiều, chúng ta đi tìm điện thoại.”

“Này ngài cảnh sát, ngài không có quyền ngăn cản chúng tôi mà?”

Việc lần trước xảy ra trong bệnh viện vẫn còn hiện ra rõ mồn một trước mắt, Khương Cố Bình cảm thấy tim mình cũng đã lạnh ngắt, thái độ càng không tốt hơn:

“Buông, đừng có hại chết chúng tôi.”

“Làm sao thế? Sao mọi người lại cãi nhau? Có chuyện gì thì từ từ nói.”

Bỗng nhiên một giọng nữ mềm mại xen vào khiến ba người cùng quay đầu lại, chỉ thấy Lưu Mẫn không biết đã đi theo sau bọn họ từ lúc nào, gương mặt nhỏ nhắn lúc này đã tràn đầy bất an, vừa lau nước mắt vừa đề nghị:

“Hay là chúng ta quay lại cùng đợi với mọi người đi, nơi này vắng vẻ không có ai cả, thật khủng khiếp.”

Nghe vậy rồi bọn họ mới phát hiện mình đã rời khỏi đám người khá xa, bốn phía yên tĩnh lại không có chút hơi người nào, âm trầm đáng sợ.

“Không tốt.”

Kiều Mịch than nhẹ:

“Hiện giờ dù có tìm được điện thoại thì cũng không dùng được.”

Không khí khủng bố lập tức bị phá ngang, hai nam một nữ không khỏi oán thầm: Điện thoại đã không còn quan trọng nữa có được không?

“Chúng ta thử chạy đi đi.”

Khương Cố Bình lại đề nghị:

“Xe của tôi ở ngay bên ngoài.”

“Được, đi thôi.”

Sự nhạy bén được bồi dưỡng qua nhiều năm làm cảnh sát phản ứng mãnh liệt với tin tức nguy hiểm, Tạ Duệ Đường nhanh chóng quyết định rồi bước nhanh lên phía trước tiên phong mở đường.

Khương Cố Bình lập tức kéo Kiều Mịch đuổi theo, Lưu Mẫn còn chưa thoát ra khỏi sự đau khổ vì mất mẹ lúc này càng sợ hãi cực kì, vội chạy lên ôm lấy cánh tay Kiều Mịch:

“Cho tôi theo với.”

Kiều Mịch giật mình, nhưng đối phương chỉ là một cô bé trẻ tuổi nên anh cũng không tiện gạt người lại, lạnh nhạt nói:

“Cùng đi.”

Khương Cố Bình nhìn qua thì mắt gần như lồi ra, không hề bày ra khí khái rộng lượng của đàn ông mà chỉ thầm nghiến răng nghiến lợi: Cô gái này sao thế? Bộ ngực lớn kề sát lên tay Kiều Mịch như vậy, vô liêm sỉ!

Trời biết anh ta đã từng cực yêu phụ nữ có hành vi vô liêm sỉ, hơn thế nữa còn từng tiếp xúc với vài cô bạn gái càng không biết liêm sỉ là gì.

Tiếng bước chân cao thấp khác nhau quanh quẩn bốn phía, ngoài bọn họ ra thì không thấy bất cứ bóng người nào, Kiều Mịch lại cảm thấy có người ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó theo dõi bọn họ, anh không khỏi xoay người đánh giá xung quanh, lại không biết được tầm mắt quỉ dị này đến từ hướng nào.

“Sao thế?”

Lưu Mẫn phát hiện hành vi kì lạ của Kiều Mịch, lòng càng bất an hơn:

“Anh đang nhìn cái gì?”

Kiều Mịch mỉm cười trả lời:

“Hình như có thứ gì đó đang nhìn chúng ta.”

“Cái gì?!”

Lưu Mẫn lập tức cảm thấy kinh hãi, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

“Không sao chứ?”

Từ ngày Kiều Mịch gặp quỉ đến giờ thì bên cạnh anh phần lớn đều là mấy người to gan lớn mật còn không sợ quỉ hơn anh hoặc toàn không phải người, bởi vậy vừa rồi trả lời như thế cũng là không suy nghĩ, thấy Lưu Mẫn khuỵu xuống thì anh cảm thấy cực kì có lỗi:

“Đừng để trong lòng, thực sự có gì đó thì dù nhìn thấy cũng không có gì đặc biệt.”

Lưu Mẫn tránh né bàn tay Kiều Mịch vươn đến, vịn lên vách tường cười khổ:

“Anh đừng đến đây làm tôi sợ, tự tôi đi là được rồi.”

“Làm sao thế?”

Tạ Duệ Đường và Khương Cố Bình phát hiện hai người không đuổi kịp nên lại chạy về, thấy Lưu Mẫn ngã ngồi dưới đất còn vẻ mặt Kiều Mịch đầy có lỗi thì thầm suy đoán trong lòng.

Tạ Duệ Đường: Kiều Mịch bắt nạt Lưu Mẫn?!

Khương Cố Bình: Lưu Mẫn bắt nạt Kiều Mịch?!

Kiều Mịch không biết tâm tư của bọn họ, nhưng vì không thể trốn tránh trách nhiệm nên đành phải giải thích rõ nguyên nhân hậu quả cho họ.

Lưu Mẫn vịn vách tường đứng dậy, trên tường có gắn một cái gương, ảnh ngược dưới ánh sáng quá mờ ảo hắt ra gương mặt tái nhợt của cô ta. Nhớ đến mẹ mình chết thảm, bi ai không khỏi kéo đến, thấy nước mắt xẹt qua gò má thì lại ngây ngốc ngẩng đầu lên lau lau nước mắt rơi lên gương, thầm nghĩ: Mẹ đã làm sai chuyện gì, vì sao lại chết thảm như thế?

Gương mặt tái nhợt trong gương từ từ nâng lên, khóe môi hơi nhếch, sự vui vẻ cùng phẫn hận đan xen tổ hợp lại thành biểu cảm mâu thuẫn mà yêu dị. Lưu Mẫn chỉ cảm thấy cổ mình nghẹn lại, ngây người ra như tượng gỗ sững sờ nhìn nụ cười nhe nguyên hàm răng dày đặc trắng bóc của mình trong gương, làn da trắng nõn lại xuất hiện vằn vện màu đỏ máu giống như vết rạn dơ bẩn đến mức không xóa nổi. Hiện tượng dị biến đột ngột xảy ra thu hút toàn bộ sự chú ý của Lưu Mẫn, cô đưa tay lên cẩn thận chạm vào mấy vết rạn màu đỏ máu, một vài chỗ tái nhợt lại giống như vách tường loang lổ yếu ớt nghiêng đổ tróc ra, khô ráo đỏ thẫm giống như thịt đông lạnh biến chất.

Lí trí bị đùa đến cực hạn quả nhiên đã đứt đoạn, Lưu Mẫn vươn năm ngón tay cào lên da mặt bong xuống càng nhiều, gương mặt ở trong gương đã không còn được gọi là mặt của con người nữa, càng cào sâu càng lộ ra xương trắng hếu, những khối thịt vảy máu cứng ngắc vặn vẹo xấu xí.

Lưu Mẫn đã hoàn toàn sụp đổ, tiếng thét thê lương chói tai gần như phá cổ họng mà thoát ra:

“A!!!! Mặt của tôi! Mặt của tôi!!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết đáng sợ bộc phát trong sự yên tĩnh suýt chút nữa đã dọa chết ba người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Tạ Duệ Đường đã gần như rút súng ra thì thấy Lưu Mẫn đang phát điên cào mặt mình, trên da thịt trắng như tuyết xuất hiện từng vệt đỏ hồng, có chỗ thậm chí còn rách ra bong thịt mà cô ta dường như không hề có cảm giác, có vẻ đã phát điên rồi.

“Cô ta sao thế?”

Khương Cỗ Bình thấy Lưu Mẫn gần như muốn cào nát gương mặt mà cô gái nào cũng coi trọng nhất, vội vàng tiến lên ngăn lại:

“Đừng cào nữa, sắp hỏng mặt rồi, cái cô điên này, dừng tay đi.”

Nhưng Lưu Mẫn dường như đã phát điên, sức mạnh bộc phát cực lớn không phải tầm thường, ngay cả một người đàn ông như Khương Cố Bình cũng không kéo ra được, Tạ Duệ Đường vội vàng chạy đến giúp ngăn Lưu Mẫn đang nổi điên lại, chỉ có Kiều Mịch im lặng nhìn cái gương.

‘Lưu Mẫn’ xấu xí trong gương hoa chân múa tay vui sướng, cười vui vẻ cực kì hung tợn ngang ngược:

[Đáng chết, chị đáng chết, chị với bà ta đều đáng chết!]

‘Lưu Mẫn’ cuối cùng cũng chú ý đến Kiều Mịch ngửa mặt lên, tròng mắt lồi ra còn dính chút máu thịt lặng yên trừng mắt nhìn Kiều Mịch, gương mặt này đương nhiên là không nhìn thấy rõ biểu cảm. Kiều Mịch còn đang không biết ứng phó với thứ này thế nào thì đó lại đột nhiên gây khó dễ, thò ra khỏi gương rồi nháy mắt thu nhỏ thân thể lại kích cỡ của trẻ con nhào về phía Lưu Mẫn.

Kiều Mạch cảm giác không thể để nó làm được, nhào qua đẩy Lưu Mẫn đi rồi hô với Khương Cố Bình cùng Tạ Duệ Đường đang cực kì kinh ngạc:

“Chạy mau! Cái gương này có vấn đề.”

Hai người kia cũng không ngu, nhớ ra sau khi Lưu Mẫn soi gương mới phát điên thì lập tức đỡ Lưu Mẫn dậy nhanh chân chạy đi, Kiều Mịch theo sau bọn họ cũng không dám chậm trễ chút nào.

Lập tức giống như lệnh cấm đã được cởi bỏ, trong bóng tối có tiếng trẻ con ngây thơ đang xì xào bàn tán, bất kể bọn họ chạy nhanh hơn hay chạy được bao xa thì cũng không thoát được khỏi những tiếng nói ấy.

[Hử?! Anh ta nhìn thấy!]

[Đúng vậy, giống cái anh xấu xa lần trước, làm sao giờ, chúng ta muốn chị gái kia.]

[Hì hì, anh ta không đáng sợ giống như anh xấu xa mà!]

[Vậy làm gì bây giờ?]

[Hay là ăn hết đi?]

[Tốt quá tốt quá, ăn hết đi.]

[Có thể ăn không? Gầy quá, nuôi mập rồi ăn đi.]

[Đừng cố ăn lấy được chứ, bắt cái cô kia trước đã, những người khác các cậu thích ăn kiểu gì cũng được.]

Ba người liên tục quay đầu lại, trông thấy dưới mặt đất có mấy cái bóng ánh sáng hắt lên giống như hàm răng sắc bén của cá mập ẩn giấu dưới nước thì tim bị dọa đến mức gần như ngừng đập, mặc dù bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể có để thoát đi nhưng không thể thoát được khỏi mấy bóng đen này.

Rõ ràng đang ở trên đất bằng lại cảm thấy chân giống như đạp phải khoảng không, thậm chí còn không kịp hô lên thì bốn người đã biến mất ngay lập tức, ngoài cửa chính gần trong gang tấc có vài nhân viên đi đến, bọn họ xoay đầu hai mặt nhìn nhau… Vừa rồi là ảo giác? Hay là gặp quỉ rồi?

Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên chạy dọc sống lưng, không một ai dám thở mạnh mà chỉ bước nhanh vào bên trong.

Ở cao ốc Phương Thiên cách xa nơi đó, đám người Mạnh Tĩnh Nguyên lục soát từ tầng trệt lên đến tầng thượng, gió đêm trên chỗ cao thổi rất mạnh, ngẩng đầu không thấy chút đốm sao nào trên màn đêm dày đặc chứ đừng nói đến ánh trăng.

“Chẳng lẽ không phải hôm nay?”

Tiết Tư Thương bấm năm ngón tay bói thử:

“Không đúng, không có hỉ tượng, chắc chắn sẽ có chuyện xấu xảy ra.”

Đường Mộng Kiệt ngồi dưới đất xoa xoa bắp chân nén giận:

“Anh có tính đúng hay không thế? Đã soát hết cả building này một lần rồi, tôi chạy đến mức chân cũng sắp gãy luôn, kết quả còn không thấy được một cọng lông thì lấy đâu ra chuyện gì?!”

Mạnh Tĩnh Nguyên ở bên cạnh đi qua đi lại trên tầng thượng, màn đêm xinh đẹp này lộ vẻ rất quyến rũ, nhưng ánh mắt cậu lại dần phóng đến vùng núi nhấp nhô ở phía xa xa, đáy lòng dâng lên sự xúc động như thể có một thứ gì đó rất quan trọng sắp bị phá hỏng mất, trái tim đau nhức giống như đã bị đóng băng mất một nửa. Năm ngón tay túm chặt chỗ ngực đau nhói nhưng không thể nào loại bỏ phần nôn nóng này, ngược lại cảm giác ấy lại càng dồn dập hơn.

Không nghĩ ra là vì sao nhưng cậu hiểu rõ cậu lo lắng cho ai, bất kể là ảo giác hay cảm giác thì cậu cũng không đợi được nữa:

“Hắc Khuyển, biến thân! Ta muốn đến viện điều dưỡng Khang Di!”

Hắc Khuyển đang ngồi xổm ngược gió nheo mắt hưởng thụ loại cảm giác thích thú khi lông bị gió thổi bay này, nghe thấy chủ nhân ra mệnh lệnh không hợp lí thì phản đối:

[Ta không phải là ngựa, không phải lừa, càng không phải là la!]

“Một tuần không được ăn cơm.”

[Chủ nhân yêu quí, vừa rồi ta thật sự hư lắm, nha nha, đúng là hư không chịu nổi, xin ngài quên đi nha, biến ngay đây.]

Chó đen đuổi theo cái đuôi xoay một vòng thì quanh người bất chợt xuất hiện một màn sương đen rồi dần tan đi, cái đầu của Hắc Khuyển dài ra, thân hình cao lớn phủ đầy lông đen ngắn, tứ chi thon dài khỏe mạnh, còn cao lớn hơn một con ngựa trưởng thành.

Đầu lưỡi màu đỏ hồng liếm qua hai chiếc răng nanh, Hắc Khuyển cúi người xuống nghiêng về phía Mạnh Tĩnh Nguyên.

Mạnh Tĩnh Nguyên không hề khách sáo nhảy lên lưng Hắc Khuyển, ném vật trong tay ra phía sau:

“Tôi đi trước.”

Dứt lời, Hắc Khuyển giống như một tia chớp đen nhảy vào trong trời đêm, đạp lên lầu cao san sát mượn lực rồi nhanh chóng đi xa.

Tiết Tư Thương vươn một tay bắt lấy chìa khóa xe bay đến rồi quay đầu lại nói với Đường Mộng Kiệt:

“Giờ đang là lúc kẹt xe, tìm xem trong đám thú cưng của cậu có con nào chở được người không.”

Đường Mộng Kiệt ồn ào kêu oai oái:

“Cái gì?! Thú cưng là để cưng chiều! Sao có thể cưỡi chúng nó được, quá vô nhân đạo.”

“Không cưỡi chúng nó thì đêm nay tôi cưỡi cậu.”

“…”

Đường Mộng Kiệt túm chặt vạt áo ấm ức mắng mỏ:

“Cầm thú, lưu manh, cường bạo.”

‘Cầm thú, lưu manh, cường bạo’ lại ném một ánh mắt lạnh lẽo sang đây, Đường Mộng Kiệt lập tức im lặng