Thiên Quỹ

Chương 21




Hắc Khuyển đang chiến đấu với quái vật Pudding khổng lồ trong mơ thì lỗ tai đau đớn dữ dội, hung hăng cắp mất mộng đẹp của nó bay mắt, nó nhảy dựng lên muốn cắn chết cái tên quấy nhiễu đến giấc mơ của nó thì may mắn kịp thời nhận ra người ra tay là đại nhân đầu bếp, không tổn thương được, móng vuốt của chó nâng lên xoa xoa lỗ tai, vẻ mặt ấm ức:

[Tiểu Kiều, mi làm sao thế?]

Kiều Mịch còn đang mặc đồ ngủ không ngừng gọi vào dãy số của Mạnh Tĩnh Nguyên nhưng không ai nhận máy, anh dứt khoát kể lại chuyện xảy ra với Hắc Khuyển, mắt chó liền mở to trắng dã.

Hắc Khuyển nhìn con người trước mắt có sắc mặt còn trắng bệch hơn cả quỷ thật, nhắc nhở:

[Hay là mi đeo kính mắt lên trước đã.]

Lúc này Kiều Mịch mới nhận ra hình ảnh trước mắt mơ hồ, vội vàng quay lại lấy kính mắt, Hắc Khuyển nghe thấy một đường va đụng, không bao lâu sau thanh niên gầy gò quần áo lộn xộn có chút chật vật vừa xoa xoa đầu gối đau nhức vừa khập khiễng đi ra:

“Đi thôi.”

Hắc Khuyển cắn ống quần Kiều Mịch không cho anh đi xa hơn:

[Kiều ngốc, trước tiên bất kể cú điện thoại kia có vấn đề hay không, có phải là bẫy hay không, cho dù Mạnh thiếu gia thật sự bị thương thì trong lúc ngài ấy đang bị thương, mi đi đến tham gia náo nhiệt còn gây cản trở, mi thật ngốc, cẩu gia ta tự mình đi một chuyến. Tiểu Mai, Thẩm Phong, giám sát chặt chẽ ‘tương lai’ của chúng ta, đừng để cậu ta rời khỏi viện.]

May mắn là Mạnh thiếu gia không có đây, bằng không trên mông của Hắc Khuyển chắc chắn sẽ có thêm dấu giày.

Hắc Khuyển ‘phụt’ một tiếng biến mất ngay tại chỗ, Kiều Mịch liền kinh ngạc mà nhìn về phía hai quỷ đang bảo vệ cửa viện.

Anh hiểu rằng Hắc Khuyển phân tích không sai, bản thân tùy tiện bị đồ hộp nện vào đã phải nhập viện, còn khiến Mạnh thiếu gia trúng kế rơi vào trận pháp thì nào có năng lực cứu người, ngoài chờ đợi cũng chỉ có thể đợi. Nhưng hiểu thì hiểu, sự nôn nóng trong lòng cùng cảm giác bất an khó có thể kìm nén vẫn không hề giảm bớt chút nào, Kiều Mịch chậm rãi ngồi xổm xuống rụt vai ôm lấy đầu gối, con ngươi đen không hề chớp nhìn chằm chằm về phía cửa viện, yên lặng tính toán thời gian.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, cửa viện cuối cùng cũng mở rộng ra dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đen, người đi vào đầu tiên là Mạnh Tĩnh Nguyên cùng Hắc Khuyển, phía sau là ba người vô cùng chật vật. Kiều Mịch lập tức bị vết máu trên vai phải của Mạnh Tĩnh Nguyên thu hút, nhảy dựng lên nhanh chóng bước qua:

“Bị thương?”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn anh, nhíu mày:

“Sao vẫn còn chưa đi ngủ?”

Hắc Khuyển ở bên cạnh ngáp dài nói kháy:

[Nghĩ một đằng nói một nẻo.]

Kết quả của miệng xấu là cái mông được ịn lên một dấu giày nữa, Hắc Khuyển trào nước mắt nhanh chóng chạy ra xa khỏi chủ nhân bạo lực.

“Lo cho cậu.”

Kiều Mịch không hề cho rằng cần phải giấu diếm loại cảm xúc này, thẳng thắn thành khẩn nói ra lời này, cũng không để ý dáng vẻ nghẹn lời của mấy người xung quanh nhanh chóng chạy đi tìm hòm thuốc.

Đường Mộng Kiệt cười vô cùng hèn mọn, lấy khuỷu tay thúc mạnh vào bên eo Mạnh Tĩnh Nguyên, quái thanh quái khí nói:

“Ai da, đỏ mặt kìa… Ối! Cái mũi xinh đẹp của tôi! Mạnh Tĩnh Nguyên, cậu là đồ ma quỷ!”

Không để ý đến tên khốn kiếp nào đó đang che mũi ồn ào, Mạnh Tĩnh Nguyên mím môi bước vào trong phòng, nhưng ngay trước khi đẩy cửa phòng ra thì dừng lại, bước chân đổi hướng đi về phía phòng chính.

“Khó chịu.”

Đường Mộng Kiệt xoa mũi lầm bầm.

“Còn tốt hơn cái miệng hèn mọn.”

Tiết Tư Thương lành lạnh nói, cũng đi vào phòng chính, Đường Mộng Kiệt nghe xong thì cực kỳ không vui, vội vàng chạy đuổi theo tranh luận.

Từ sau khi bước vào viện, cặp mắt giống như mắt ưng của Tạ Duệ Đường lướt một vòng đánh giá đại khái tiểu viện này, vừa rồi trải qua một phen nguy hiểm, sắc mặt tái nhợt lúc trước của anh ta đã bình ổn hơn, vẻ kinh hoảng rút đi, anh ta đi theo sau mọi người đi vào phòng chính, vẻ mặt không hề thay đổi đứng dựa vào tường.

May là có Kiều Mịch quản lý cái nhà này, thuốc thang trong hòm thuốc thực sự dư thừa lại có đầy đủ công dụng, vừa vặn ứng phó được với tình hình lúc này, anh vội vội vàng vàng đặt xuống, cẩn thận lau vết máu đi cho Mạnh Tĩnh Nguyên rồi xử lý miệng vết thương, lại giống như tùy tiện hỏi:

“Sao lại bị thương?”

Đường Mộng Kiệt lấy vài lon bia trong tủ lạnh ra phân phát, kéo nắp ra uống một ngụm, lên tiếng đầu tiên:

“Chúng tôi gặp quỷ trong cao ốc Phương Thiên, vốn là không có chuyện gì, nhưng ngài cảnh sát hay là xã hội đen này? Dù sao anh ta cũng ở trong cao ốc và bị mấy con quỷ xoay vòng đùa giỡn, nổ súng lung tung, Mạnh thiếu gia bị đạn lạc bắn trúng, chỉ vậy thôi.”

Bàn tay Kiều Mịch dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đứng dựa vào tường, anh ta dường như không hưởng ứng cách nói này, vùng giữa lông mày nhíu lại mang theo chế giễu. Tạ Duệ Đường quả thực là không tin, cho dù đã trải qua chuyện ngày hôm nay thì anh ta cũng cho rằng là màn kịch do tên nhóc lưu manh Mạnh Tĩnh Nguyên này và mấy người kia tạo ra, lặng lẽ nhồi thêm đạn vào súng, cười lạnh khinh thường:

“Vì tiết mục ngày hôm nay, các người đã tốn mất bao nhiêu tâm tư vậy? Hừ, quỷ? Cậu nghĩ rằng tôi và cậu có tin không? Nói xem, rốt cuộc các người có mục đích gì?”

Giọng nói lạnh lùng quẩn quanh, Mạnh Tĩnh Nguyên nheo mắt lại, Đường Mộng Kiệt cười hì hì nghĩ nên hạ độc hạ phép hay là vặt đầu tên khốn kiếp này xuống thì được, Tiết Tư Thương bất chợt đưa mắt nhìn sang Kiều Mịch, có chút trầm ngâm. Kiều Mịch hiểu rõ gật đầu:

“Nói đúng ra thì là cảnh sát Tạ cầm súng bắn Mạnh thiếu gia.”

Đối với vụ bắn súng đả thương này, Tạ Duệ Đường cũng có chút chột dạ nhưng vẫn ngoan cố quy việc này thành Mạnh Tĩnh Nguyên tự làm tự chịu:

“Là tự bọn họ chuốc lấy cực khổ.”

“Anh thừa nhận.”

Kiều Mịch than nhẹ, thấp giọng nói một tiếng ra ngoài viện:

“Ngày mai tăng thêm đồ ăn, đóng cửa thả chó.”

Ba người trong phòng nhướn mày thật cao, một người khác hoang mang, một người khác nữa thì tập trung xem xét vết thương.

Sau đó, Tạ Duệ Đường cả đời này cũng không thể quên được ngày hôm nay, có một luồng sức mạnh túm anh ta từ trong nhà ra, cửa phòng ‘rầm’ một tiếng đóng lại, sau đó con chó đen mà Mạnh Tĩnh Nguyên nuôi giống như phát điên mà lao về phía anh, anh ta kêu lên sợ hãi rồi đấu với con chó điên này, nhưng con chó này giống như bị hất máu gà, điên cuồng gặm cắn anh, anh là một cảnh sát từng được huấn luyện nghiêm khắc cũng như từng tham gia bộ đội đặc công rồi lăn lộn bao nhiêu năm, lại bị một con chó đánh ngã, muốn cầu cứu cũng không có cửa.

Nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục bên ngoài, nhìn hai quỷ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ đang vỗ vỗ tay đi xuyên qua cửa, ba người trong phòng không nói lời nào, lặng lẽ từ đủ các góc khác nhau lén nhìn thanh niên dưới ánh đèn lành lạnh lại trở nên đặc biệt tái nhợt gầy yếu kia, vẫn giữ nguyên vẻ nhã nhặn ôn hòa nhưng lại khiến kẻ khác không thể coi thường không khí nghiêm trọng đang dần dần hóa đen bên trong sự yên tĩnh kia – anh đang giận dữ trong yên lặng.

Đường Mộng Kiệt im lặng trốn ra sau lưng Tiết Tư Thương, rầu rĩ nói:

“Cậu đánh lén cảnh sát.”

Kiều Mịch rất biết lắng nghe:

“Trên thế giới không có quỷ, là tự anh ta nhảy ra ngoài giẫm phải đuôi chó.”

“… Cậu muốn giết hắn?”

“Hắc Khuyển là yêu quái, nếu nó muốn giết người thì sẽ không lâu đến thế, yên tâm, bọn họ chỉ đang chơi đùa thôi.”

Chỉ chơi đùa thôi?

Đường Mộng Kiệt rịn ra mồ hôi lạnh đầy đầu, kề tai nói nhỏ với Tiết Tư Thương:

“Khi nào anh làm xong việc muốn đi thì nhớ phải gọi tôi theo, đương nhiên, lần sau nếu anh muốn đến cũng phải gọi tôi.”

Món ngon và sự an toàn của tính mạng, vẫn cần phải có điểm thăng bằng.

Tiết Tư Thương liếc xéo anh, không nói gì.

“Không được, vết thương quá sâu, phải khâu lại.”

Kiều Mịch cầm điện thoại di động lên, bấm tìm số của Khương Cố Bình.

Mạnh Tĩnh Nguyên đại khái là biết được anh tìm ai, lập tức hung ác từ chối:

“Không cho đi tìm cái tên lang băm kia!”

Kiều Mịch cười nhạt xoa xoa đầu cậu, đón lấy cái nhìn chăm chú kinh ngạc, dịu dàng nói:

“Đừng sợ, sau khi gây tê rồi khâu lại sẽ không đau nữa.”

Mạnh Tĩnh Nguyên im miệng, khóe môi run rẩy cực độ, suy nghĩ xem nên bóp chết đồ ngốc bẩm sinh này hay là để cho mình chảy máu não mà chết.

Điện thoại được chuyển tiếp, Khương Cố Bình chỉ ước được tiếp xúc với Kiều Mịch gần như lập tức nhấc máy, giọng nói đặc biệt hưng phấn:

[Mịch? Sao thế? Đêm hôm thế này mà tìm tôi, có phải là tên họ Mạnh kia bắt nạt cậu không, đừng sợ, tôi lập tức đến đón cậu.]

Giọng nói không hề hạ thấp này của Khương Cố Bình xuyên qua tiếng kêu thảm thiết truyền vào từ ngoài sân, rơi rõ ràng vào trong tai mọi người, gân xanh trên trán Mạnh Tĩnh Nguyên đập thình thịch, hai người còn lại thì liếc nhìn nhau một cái đầy thâm ý. Kiều Mịch đã quen với tính cách nhiệt tình hay kêu la lớn tiếng của Khương Cố Bình, cười nhạt một tiếng rồi cắt ngang đi vào thẳng chủ đề:

“Bác sĩ Khương, quấy rầy rồi, xin hỏi hiện tại anh có thể đến khám bệnh tại nhà không?”

[Hửm? Cậu bị thương?]

“Không, là Mạnh thiếu gia.”

[…]

“Không thể?”

[Có thể.]

So với sự nhiệt tình trước đó, hai chữ này gần như là dán chặt trong cổ họng rồi bị kéo dài ra vô hạn, cực kỳ ai oán.

Ý cười trên mặt Kiều Mịch sâu thêm:

“Cảm ơn anh, bác sĩ Khương quả nhiên là người tốt.”

Tuy rằng tâm trạng có đi xuống, nhưng nhận được một tấm phiếu người tốt mà Kiều Mịch phát, Khương Cố Bình vẫn rất vui mừng, lập tức đến khám bệnh tại nhà với ý đồ để lại ấn tượng tốt với người trong lòng, anh ta gấp gáp chạy đến tứ hợp viện, Tạ Duệ Đường cũng vì vậy mà được cứu. Khương Cố Bình nơm nớp lo sợ đi vào trong tiểu viện, lần này không bị cửa đập văng mới khiến anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỗng dưng nhìn thấy một người quần áo tả tơi đang thở hồng hộc, một con chó đen đứng cách đó vài bước đang nhe răng trợn mắt đi qua đi lại, Khương Cố Bình chấn động đứng im tại chỗ, do dự xem có nên bước tiếp hay không, đúng lúc này thì cửa phòng chính mở ra, Kiều Mịch đứng ở đó cười nhạt nhìn anh, lại nhìn về phía một người một chó ở bên kia, cười vô cùng thỏa mãn:

“Tốt lắm, Hắc Khuyển, tự đi lấy một chiếc pudding đi.”

Trong viện có quy tắc chỉ có Kiều Mịch và Mạnh thiếu gia có quyền phân phối đồ ăn trong phòng bếp, tất cả những thứ không phải người cấm chỉ tự tiện lấy đồ ăn, Hắc Khuyển vừa được lệnh phê chuẩn liền kêu ầm ĩ vung bốn chân lên chạy vào.

Tạ Duệ Đường hao hết tinh lực, lúc này dùng ánh mắt phức tạp dò xét Kiều Mịch, nhưng sức lực động đậy ngón tay một chút cũng không có nên dứt khoát nằm im trên mặt đất giả chết.

Kiều Mịch mời Khương Cố Bình vào trong phòng, ánh mắt của bác sĩ và lưu manh lập tức đấu nhau đến mức tóe lửa dưới ánh đèn, bác sĩ tưởng tượng muốn đánh không khí quan tâm này vào trong người lưu manh, lưu manh lại dứt khoát bày ra sắc mặt ‘Anh dám đến sẽ vặn gãy cổ anh’ cực kỳ hung dữ, Tiết Tư Thương và Đường Mộng Kiệt đứng bên cạnh nhìn lập tức trợn trắng mắt.

Kiều Mịch dường như hoàn toàn không phát hiện ra hào khí nhe nanh múa vuốt của hai con mãnh thú, lễ phép đón lấy hòm thuốc trên lưng Khương Cố Bình, lấy chiếc khăn mềm đã thấm đầy máu trên vai Mạnh Tĩnh Nguyên ra, đẩy ghế đến:

“Bác sĩ Khương, anh xem vết thương một chút.”

“Ừ.”

Khương Cố Bình ngoan ngoãn đi qua, liếc mắt một cái liền dùng góc độ của bác sĩ phát hiện ra vấn đề, lông mày nhíu chặt:

“Đây là… do súng bắn bị thương? Nhóc lưu manh, cậu vi phạm pháp luật à?”

Mạnh Tĩnh Nguyên gần như lại muốn gây khó dễ, Kiều Mịch lập tức cướp lời:

“Là ngộ thương thôi, bác sĩ Khương, có thể làm được không?”

Khương Cố Bình liếc xéo sang Mạnh Tĩnh Nguyên một cái, tuy rằng không muốn nhưng thân là bác sĩ thì thực sự không thể không để tâm đến bệnh nhân được đưa đến, mở hòm thuốc ra bắt đầu chuẩn bị, dù sao cũng là người chuyên nghiệp, tiêm thuốc tê, nhanh gọn mổ vết thương ra rồi khâu lại, miệng lại tuôn ra một chuỗi dài những việc cần kiêng khem và chú ý. Kiều Mịch thở dài một tiếng rồi đi pha trà cho Khương Cố Bình, thuận tiện làm một cốc nước hoa quả tươi cho Mạnh Tĩnh Nguyên, tịch thu bia. Ba người Mạnh Tĩnh Nguyên đang bàn bạc về chuyện ngày hôm nay, Khương Cố Bình thầm tính tính toán toán trong lòng, thừa cơ nói với Kiều Mịch:

“Giờ cũng hơi muộn rồi, tôi có thể nằm nghỉ dưới đất trong phòng cậu không?”

Ngẫm lại thì mình gọi người đến lúc hơn nửa đêm, Kiều Mịch đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này, cười đồng ý:

“Được, bác sĩ ngủ giường của tôi đi, tôi ngủ dưới đất.”

Mắt Khương Cố Bình sáng lên, vội ho một tiếng rồi mới giả vờ giả vịt nói:

“Nếu giường khá lớn, hai chúng ta chen chúc một chút cũng được, dù sao cũng đều là nam cả, ha ha.”

Kiều Mịch gõ nhẹ đầu một cái:

“Ừm, giường của tôi rất lớn, tôi đưa anh qua xem trước một chút.”

Hai người sóng vai rời đi, Tiết Tư Thương và Đường Mộng Kiệt nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên chằm chằm, người kia đăm chiêu một chút, đợi Kiều Mịch quay về, Mạnh Tĩnh Nguyên ra lệnh:

“Ngủ cùng nhau.”

Kiều Mịch liếc mắt nhìn vết thương đã được băng bó tốt, gật đầu:

“Ừ, bác sĩ Khương nói qua cậu có thể sẽ phát sốt, được rồi, tôi đi lấy quần áo cho cậu trước, cậu tắm rửa đi, vết thương không thể bị dính nước, chờ tôi lấy màng bảo vệ bọc lại cho cậu.”

“Ừm.”

Kiều Mịch vội vàng rời đi, Mạnh Tĩnh Nguyên bưng cốc nước trái cây lên nhìn Đường Mộng Kiệt cùng Tiết Tư Thương lặng lẽ giơ ngón tay cái, vẻ mặt cậu không chút thay đổi mà uống nước trái cây.

Một đêm này Mạnh Tĩnh Nguyên không hề phát sốt, ngược lại còn ôm Kiều Mịch vào trong ngực thật chặt, Kiều Mịch an phận chen chúc một đêm với Mạnh Tĩnh Nguyên, cho đến tận hừng đông mới nhẹ nhàng xuống giường, trong sân ngoại trừ có một ít vải rách, cảnh sát Tạ đã không còn thấy đâu, Tiểu Mai nói sáng sớm người kia đã trèo tường ra ngoài, Kiều Mịch nhanh chóng quét người này ra khỏi tâm trí, lại bắt đầu một ngày mới.

Đêm qua quả thực là gây sức ép đủ rồi, đoàn người đều ngủ cực kỳ muộn mới ra ngoài, tranh nhau rửa mặt xong, Khương Cố Bình đeo theo hai mắt gấu mèo, tiều tụy hơn bất cứ người khác nhìn Kiều Mịch muốn nói lại thôi, đáng tiếc là thần kinh của người nào đó rất thô, hoàn toàn không chú ý đến, ngược lại còn cẩn thận dặn dò Mạnh Tĩnh Nguyên đủ việc cần chú ý, Khương Cố Bình lập tức dâng tràn cảm xúc, hốc mắt đỏ lên.

Tiết Tư Thương và Đường Mộng Kiệt còn đang nói về chuyện ở cao ốc Phương Thiên, trải qua đên trước, bọn họ đều phát hiện ra chỗ khác thường.

“Hôm nay tôi đi tìm Giám đốc Lưu hỏi thăm một chút.”

Tiết Tư Thương tuy rằng tham tiền nhưng không thích liều mạng, anh ta cũng không muốn liều mạng:

“Vấn đề này có chút kỳ lạ, mấy con quỷ kia rất không bình thường, e rằng Giám đốc Lưu có chỗ vẫn giấu diếm tôi.”

Quả thực, đối phương mặc dù là ông chủ lớn giàu có nhiều tiền, nhưng lại ngàn dặm xa xôi mời Tiết Tư Thương đến đây, vốn chỉ cần làm một buổi lễ cúng bái nhưng hôm nay lại dây ra không ít phiền toái, bất kể là ai cũng sẽ nghi ngờ.

“Tôi đi với anh, nhân tiện đang ban ngày cũng dễ hỏi thăm vài tình hình đặc biệt.”

Đường Mộng Kiệt bày ra dáng vẻ tiêu sái nhếch môi cười một tiếng:

“Xem xem tấm da tối hôm qua rốt cuộc là của ai.”

Mạnh Tĩnh Nguyên quay đầu nhìn về phía Kiều Mịch:

“Anh ở bên cạnh tôi, có lẽ còn có thể nhận được thêm điện thoại.”

Kiều Mịch loáng thoáng nghe nói đêm qua đã xảy ra chuyện, cũng kể ra chuyện mình nhận được cú điện thoại kia, anh đang lo lắng Mạnh Tĩnh Nguyên bị thương sẽ xảy ra chuyện không may, ở cùng với nhau ngược lại còn tiện chăm sóc.

Khương Cố Bình ỉu xìu nói:

“Tôi về trước để đi làm, tối sẽ đến thay băng.”

Kiều Mịch nghe vậy rất cảm kích:

“Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối, bác sĩ Khương đến ăn cùng nhé.”

Nghe lời mời dịu dàng như thế, trong lòng Khương Cố Bình lập tức nở hoa, sau khi đi ra ngoài thậm chí còn huýt sao vui vẻ, liên tục vẫy vẫy tay với Kiều Mịch đi ra tiễn.

Mạnh Tĩnh Nguyên chợt nói với Đường Mộng Kiệt:

“Cho tôi một loại túi phù thủy có thể khiến kẻ khác hói đầu.”

Đường Mộng Kiệt làm như không nghe thấy, xách một túi đen lớn mang theo về tối hôm qua rồi đi ra ngoài với Tiết Tư Thương.

“Cậu nghỉ ngơi thêm một lát đi.”

Kiều Mịch túm chặt lấy Mạnh Tĩnh Nguyên kéo về phòng:

“Tôi đi nấu canh bổ máu.”

Mạnh Tĩnh Nguyên ngược lại rất nghe lời, để mặc Kiều Mịch túm chặt kéo đi, trong lòng thầm nghĩ liệu có nên nhân cơ hội đè người xuống ăn một bữa không, ngày hôm qua trước khi chìm vào giấc ngủ cậu đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ ý nghĩ này càng lúc càng sâu. Mạnh Tĩnh Nguyên dù sao cũng đã quen tùy hứng, trong lòng nghĩ mà thấy khó chịu nên chuẩn bị ra tay nhưng lại bị tiếng gõ cửa chặn ngang. Tiểu Mai thò đầu xuyên qua tường viện xem xét, âm u nói:

“Là đồ ngốc ngày hôm qua.”

Đồ ngốc Tạ hoàn toàn không biết gì xoa xoa vết cào trên mặt, kẹp chặt thêm tài liệu kẹp dưới nách rồi tiếp tục gõ vang cửa viện.