[Thật à? Chữa khỏi rồi?]
Giọng điệu của đối phương tràn ngập kinh ngạc như không tin, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.
[Không chết là tốt rồi, trước đó bác ba cháu còn lo lắng cháu ở bên ngoài gặp chuyện gì thì không biết làm sao.]
Kiều Mịch thờ ơ nói một câu:
“Nếu lo lắng có thể đến thăm cháu.”
Những lời này lập tức khuấy động chút tâm tư nào đó, giọng nữ ở đầu kia điện thoại trở nên bén nhọn:
[Cháu đây là đang trách chúng ta quan tâm cháu, cháu cũng không phải không biết là mọi người đều bận rộn, đều dốc sức làm việc vì cuộc sống, có gia đình phải chăm sóc, đâu như cháu một mình tự do thoải mái ở bên ngoài, một người ăn no thì cả nhà không đói bụng chứ? Kiều Mịch, thím nói cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi sao còn thích làm nũng như thế, đàn ông con trai đã trưởng thành thì phải kiên cường hơn một chút, mọi người cũng không mong mỏi cháu gây dựng được sự nghiệp lớn áo gấm về nhà đâu, nhưng ít nhất cháu phải sống cho tốt mới không uổng công mẹ cháu từ bỏ cả tính mạnh sinh hạ ra cháu.]
Kiều Mịch gặp phải mấy lời răn dạy như thế này chỉ chớp chớp mắt, trong đầu tưởng tượng ra động tác sinh động của thím ba, cái người đặc biệt thích lải nhải dạy dỗ người khác kia là một trưởng bối không cho phép cãi lại, miệng tuy xấu nhưng người không xấu. Anh đã quen với việc này liền né tránh:
“Vâng, thím ba nói rất đúng.”
Nghe được câu trả lời như vậy, đầu điện thoại bên kia cũng bình ổn lại một chút:
[Ừ, nghe lời thím ba nói chỉ có đúng chứ không sai đâu. Đúng rồi, Dao Dao nhà thím đã thi đỗ Học viện Nghệ thuật ở thành phố A, cháu còn nhớ Dao Dao không, bây giờ đã rất xinh đẹp rồi, thím thấy mấy đứa kém cỏi trong học viện kia đều kém con bé. Nói thế nào thì nó cũng là em gái cháu, các cháu đều ở thành phố A phải biết giúp đỡ cho nhau nhé. Trước muốn sớm thông báo cho cháu đến nhà ga đón con bé nhưng cháu lại chẳng nhận điện thoại, còn tưởng cháu ngại thím ba phiền phức chứ.]
Cái gì đây? Không phải là tưởng tôi đã chết rồi sao?
Kiều Mịch há hốc miệng, lời nói thiếu chút nữa bật ra lại bởi vì người bất chợt đẩy cửa bước vào mà dừng lại, may mắn thoát được lần xung đột đầu tiên.
[Chỉ muốn nói với cháu việc này thôi chứ cũng không còn gì khác nữa đâu. Cháu đã khỏi bệnh rồi thì làm việc cho tốt, cháu còn trẻ nên không sợ không kiếm được tiền, như vậy đi, thím ba còn có việc, không nói nữa nhé.]
Không đợi Kiều Mịch trả lời thì cuộc nói chuyện đã chấm dứt, Kiều Mịch đặt điện thoại di động xuống hỏi người đang đứng ở cạnh cửa:
“Sao thế?”
Mạnh Tĩnh Nguyên không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt màu đỏ sậm gợn sóng im lặng dò xét Kiều Mịch vô tội mang theo vẻ mặt hoang mang, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu cay nghiệt trước sau như một:
“Anh bây giờ giống hệt như một cái xác biết đi.”
Kiều Mịch chớp chớp mắt quay đầu nhìn về phía chiếc gương trên bàn trang điểm cũ kỹ, đưa tay vuốt vuốt gương mặt vì bị thương rồi bị bệnh chèn ép một hồi mà tiều tụy vô cùng, cảm thấy kỳ lạ:
“Hửm? Hình như đúng là như vậy.”
Quả nhiên là phản ứng của họ Kiều, lông mày Mạnh Tĩnh Nguyên giật nhẹ, ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại di động kia hừ một tiếng:
“Gọi điện thoại cho ai? Tên lang băm?”
“Không, là thím ba của tôi, nói rằng em họ tôi đến thành phố học tập.”
Kiều Mịch cũng không cho rằng cần phải giấu diếm việc này nên dứt khoát nói ra.
“Hừ.”
Vẻ mặt Mạnh Tĩnh Nguyên có chút lạnh nhạt, gương mặt anh tuấn nhưng tràn đầy hung bạo lập tức sáng rực lên không ít, miệng lại không hề nhẹ nhàng hơn:
“Chỉ có như vậy thôi? Em họ anh là loại yêu quái trên núi nào? Đáng để khiến anh sợ hãi đến xanh cả mặt như vậy à?”
“Tái xanh?”
Kiều Mịch nâng tay lên đẩy kính, trí nhớ về cô em họ kia chỉ dừng lại vẻn vẹn ở hình tượng cô nữ sinh nhỏ bé ngây thơ thanh tú năm đó liền không khỏi bật cười:
“Không, cô ấy không đáng sợ. Có lẽ là vì bận rộn cả một ngày nên mệt mỏi, ngủ một giấc là được rồi.”
Mạnh Tĩnh Nguyên khoanh tay lại, chợt bá đạo ra lệnh:
“Từ nay về sau không cho phép gọi về cho thím ba của anh nữa.”
“Hử?!”
“Anh là đồ ăn của tôi, không cho phép nói không.”
Mạnh Tĩnh Nguyên không cho Kiều Mịch bất cứ cơ hội nào bước nhanh về phía trước, cúi người phủ kín cái miệng chuyển bị đưa ra ý kiến phản đối.
Lại đói bụng?
Đây là ba chữ đầu tiên bật ra trong lòng Kiều Mịch, nhưng lại lập tức bị đầu lưỡi mang theo sự điên cuồng khó hiểu kia cuốn đi – cậu ta tuyệt đối là đói bụng lắm rồi.
Con ngươi phía sau mắt kính xoay tròn rồi mở to, Kiều Mịch không dám động đậy ngồi ở mép giường vươn thẳng eo đợi ‘Chủ nhà’ ăn no, không ngờ cử chỉ không hiểu phong tình đối với một người vừa trẻ tuổi ương ngạnh vừa cao ngạo tự tin như sư tử như vậy không thể nghi ngờ đã biến thành khiêu khích, ánh đỏ trong mắt hơi chuyển, sư tử bị khiêu khích cuối cùng cũng triển khai tư thế chiến đấu, hai tay vươn ra, một tay nắm lấy vòng eo cứng ngắc của động vật ăn cỏ kéo về phía mình, bàn tay to luồn vào trong sợi tóc mềm mại giữ chặt cái gáy của con mồi, miệng lưỡi giao nhau, lại trêu đùa tiếp tục bá đạo hút mạnh.
Cảm giác thiếu dưỡng khí ập đến, đầu óc Kiều Mịch trống rỗng, trên lưng cũng chẳng còn chút sức lực, thân mình mềm mại nhũn ra tựa vào trong khuỷu tay thừa nhận sự xâm lấn, khi khôi phục lại hô hấp một lần nữa thì trước mắt đã mờ mịt, xuyên qua lớp kính mờ mờ nhìn thấy đầu lưỡi liếm qua đôi môi hơi mỏng đỏ tươi kia khiến Kiều Mịch nghĩ đến đôi môi của quỷ hút máu, được máu tươi tô đậm khiến màu sắc tăng thêm.
“Không cho phép nói không.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp như thể đang cố gắng đè nén cảm xúc có chút dao động, không mang theo tính đe dọa lại dễ dàng mê hoặc lòng người. Kiều Mịch không kịp tự hỏi trước khi tỉnh táo thì đầu đã bị gõ nhẹ một cái, cánh tay cứng như sắt bên hông buông ra, hai chân anh đã mềm nhũn không chống đỡ nổi thân thể ngã ngồi xuống mép giường, yên lặng đưa mắt nhìn thân ảnh cao lớn nhanh chóng rời đi rồi biến mất ở ngoài cửa.
Thật lâu sau đó Kiều Mịch mới cử động thân thể mềm nhũn sải chân đi đến bên cửa rồi tựa lên khung cửa, ánh mắt lướt qua bóng đêm trong sân viện, gió đêm lạnh lẽo thổi tung lá khô, ngón tay đưa lên sờ nhẹ cánh môi, cảm giác tê dại vẫn còn rõ ràng đến thế.
[Sao vậy? Tư xuân?]
Tầm mắt hạ thấp xuống rơi vào một hàm răng trắng bóc dưới mái hiên, Kiều Mịch trượt xuống theo khung cửa ngồi xổm ôm đầu gối:
“Hắc Khuyển, tao cảm thấy vừa rồi Mạnh thiếu gia không chỉ là đói bụng.”
[…]
Hắc Khuyển cử động một chút hít hà mặt đất, đổi sang tư thế khác rồi lại nằm xuống, nói một câu đầy thâm ý:
[Đúng, không phải là đói thường, là đói khát.]
Kiều Mịch chớp chớp mắt, tháo kính mắt xuống lau lau rồi lại đeo lên, cuối cùng đường nhìn cũng trở nên rõ ràng – vẫn là đói, chỉ là mức độ sâu hơn thôi, liền làm ra vẻ hiểu rõ gật đầu liên tục:
“Thì ra là như vậy.”
Ánh mắt khinh bỉ của Hắc Khuyển liếc về phía Kiều Mịch, nó dám đảm bảo rằng người này tuyệt đối không hiểu ý của nó, thầm than Nho tử không thể dạy nổi. Hút uế khí mà còn cần hôn tới hôn lui chắc? Vô nghĩa, cái đồ ngốc bẩm sinh này thật dễ lừa, rõ ràng bị chiếm tiện nghi mà còn thầm vui mừng. Nhưng bản thân nó là chó yêu cao quý, Hắc Khuyển vẫn hiểu được tình thú, huống chi phá hỏng việc Mạnh thiếu gia chiếm tiện nghi nói không chừng còn không có quả ngon để ăn, cho nên nó quyết định im miệng.
[Hiểu rõ là tốt, được rồi, Khuyển gia ta buồn ngủ, đi đi.]
Đến lúc này Kiều Mịch cũng hiểu được là tự mình đã tình, Mạnh thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn sao có thể có ý tưởng khác với một người gầy trơ xương sắc mặt lúc nào cũng như có bệnh như anh chứ? Tuyệt đối là không có chuyện đó, chỉ là ảo giác thôi, nếu đã là ảo giác thì không cần phải suy nghĩ thêm nữa. Vì vậy Kiều Mịch bỏ được tâm sự đưa tay vuốt ve lớp lông ngắn mềm mại của Hắc Khuyển vài cái rồi quay về phòng đóng cửa lại, chuẩn bị đánh một giấc ngủ ngon.
Một bóng trắng gầy gò bên cạnh giếng nhìn trăng than thở:
[Đa tình từ xưa đến nay đã là mối hận vô ích, mộng đẹp trước giờ là dễ tỉnh nhất. Không hiểu yêu cũng tốt, cũng tốt.]
Hắc Khuyển vừa mới nâng mi mắt lên muốn mắng tên hàng xóm làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của nó thì bóng trắng đã chui lại vào trong giếng, tảng đá che miệng giếng ‘rầm’ một tiếng khép kín lại, nó không khỏi trừng mắt lên lầm bầm:
[Người khác nói chuyện yêu đương mi xen vào làm cái gì, tên cổ hủ.]
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Mịch lại không có việc gì mà thức dậy thật sớm, sau khi rửa mặt thì chuẩn bị làm bữa sáng. Vừa mới đánh răng rửa mặt xong, tiện tay đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại ôm sát mặt, đang chuẩn bị đi ra thì nghe thấy nắp bồn cầu vang lên tiếng gõ lễ độ rất có quy luật. Kiều Mịch nhìn chằm chằm nắp bồn cầu một hồi rồi mới nhấc nó lên, quả nhiên thấy một cánh tay có đốt ngón tay thon dài tái nhợt vươn ra từ dưới mặt nước, tay áo sơ mi trắng khoác vét đen bên ngoài kẹp một phong thư màu trắng giữa ngón tay, hàng chữ được viết bằng bút máy giống như rồng bay phượng múa: Mạnh Tĩnh Nguyên nhận.
Kiều Mịch nhân thư xong nhưng cánh tay không hề rút đi, ngón trỏ và ngón giữa xoa nhẹ vào bụng ngón cái, sau đó mở bàn tay ra vươn đến. Kiều Mịch nhận ra đây là ý đòi tiền, anh sững sờ:
“Muốn bao nhiêu?”
Lần này năm ngón tay dài mảnh tách ra giơ lên rồi lại nắm lại.
“Năm tệ?”
Bàn tay xòe mạnh ra.
“Năm mươi?”
Cuối cùng cũng đưa ra động tác ok, bàn tay lại xòe ra, Kiều Mịch quay về phòng lấy năm mươi tệ đặt lên bàn tay kia, bắt được tiền rồi, cánh tay này thậm chí còn rất lễ phép khép nắp bồn cầu lại, thế giới lại yên tĩnh. Kiều Mịch đặt bức thư lên bàn cơm, quay đầu đi làm bữa sáng, quả nhiên trước khi bữa sáng được đặt lên bàn thì Mạnh Tĩnh Nguyên đã ngồi trước bàn ăn xem thư, mày nhíu chặt lại.
“Ai gửi thư vậy, còn muốn thu năm mươi tệ phí bưu kiện nữa?”
Kiều Mịch loay hoay chuẩn bị bữa sáng, thuận miệng đặt câu hỏi.
Mạnh Tĩnh Nguyên nâng mắt liếc nhìn Kiều Mịch, mày càng nhíu chặt thêm, tùy tiện ném tờ giấy viết thư mỏng manh đi, lá thư cùng phong thư nháy mắt bị một ngọn lửa màu tím cắn nuốt, không để lại dù chỉ một chút tro tàn.
Kiều Mịch mở to mắt nhìn một màn khiến anh cảm thấy ngạc nhiên cực độ này, Mạnh Tĩnh Nguyên đã bắt đầu ăn sáng hừ lạnh:
“Hừ, năm mươi tệ? Quả nhiên là tiểu quỷ mà cái tên nô lệ của đồng tiền Tiết Tư Thương kia nuôi.”
“Tiết Tư Thương?”
“Một tên đạo sĩ thối thèm tiền đến chết.”
Cuối cùng cũng nghe thấy Mạnh Tĩnh Nguyên nhắc đến ‘đồng nghiệp’, Kiều Mịch cảm khái, thế giới này thật sự là nơi nơi đều ham tiền, đạo sĩ đòi tiền, quỷ cũng cũng đòi tiền, đồng thời cũng sinh ra hứng thú.
“Lá thư này là về chuyện gì?”
“Về anh.”
Mạnh Tĩnh Nguyên dừng lại một chút, nhìn kỹ gương mặt chỉ hiện vẻ tò mò đơn thuần của Kiều Mịch không hề có chút xấu hổ nào vì chuyện ngày hôm qua, trong lòng cậu lập tức cảm thấy phiền muộn thầm oán: Mạnh Tĩnh Nguyên tôi chẳng lẽ không có chút sức nặng nào trong lòng anh hay sao? Càng nghĩ càng giận, giọng điệu liền trở nên lạnh lẽo cay nghiệt:
“Tôi nhờ gã điều tra về anh, xem trên đời này có thứ gì có thể không cần tốn nhiều sức mà có thể cưỡng chế giải trừ một trận ác, nhìn xem có thứ gì có thể tinh lọc ác linh, xem xem anh rốt cuộc là thứ gì.”
Kiều Mịch giật mình lập tức nhớ đến thân thế của mình, cũng hiểu được Mạnh Tĩnh Nguyên suy nghĩ rất thấu đáo, không khỏi hơi nghiêng người về phía trước khẩn cấp chờ mong:
“Vị đạo trưởng kia nói như thế nào?”
“Không có gì, gã cũng không xác định được anh là ai.”
Qua loa ăn vài miếng bữa sáng, Mạnh Tĩnh Nguyên mất khẩu vị ăn uống đặt mạnh chén xuống nhanh chóng đi ra ngoài, cửa chính bị cậu ta gây sức ép đóng mở ầm ầm, một lúc lâu sau vẫn còn rung lên bần bật.
“Làm sao thế? Vẫn nổi cáu từ lúc rời giường chưa tiêu sao?”
Kiều Mịch hoài nghi lầm bầm.
Laptop đặt bên cạnh đột nhiên lóe sáng rồi tự khởi động, A Hoa chui từ trong màn hình ra, miệng chậc chậc mấy tiếng:
[Mạnh thiếu gia dáng người cao ráo đẹp trai nhưng tính tình lại quá ngạo kiều, người bình thường đều không thể chịu nổi, ngài ấy cô đơn tịch mịch đến mức nào chứ, loại nhân vật này phải có người chạy đến đẩy ngã ngài ấy.]
Kiều Mịch nhìn thẳng vào cô gái xinh đẹp hoang mang hỏi:
“Chạy đến đẩy ngã cậu ấy làm gì?”
[…]
Thiếu niên đối diện với thanh niên ngây thơ lớn tuổi này, đỡ trán lắc đầu:
[Cp kiểu gì mà lại là thụ thế này.]
“Điệu Tây Bì? Thú? Ai?”
A Hoa bất chợt vươn hai tay ra đặt mạnh lên vai Kiều Mịch, trầm giọng đau khổ nói:
[Không sao, tôi vẫn rất xem trọng anh, thụ thì thụ, không nên khinh thường như vậy.]
Kiều Mịch chớp chớp mắt nghĩ thầm: Quả nhiên là ba năm qua một thế hệ sao? Mình mới có hai mươi sáu tuổi thôi lại hoàn toàn không nghe hiểu ngôn từ của thiếu nữ A Hoa này. Không hiểu thì thôi vậy, kệ đi.
“A Hoa, có thể kiếm giúp tôi vài đơn hàng ở trên mạng không?”
[Đơn hàng? Tiểu Kiều muốn phu xướng phụ tùy, cũng đi trừ quỷ à?]
“A Hoa, sau này đi học thì phải nghiêm túc học tập, cho dù tôi muốn học Mạnh thiếu gia cũng không thể gọi là phu xướng phụ tùy, hơn nữa không phải là tôi muốn trừ quỷ.”
Được rồi, là phu xướng phu tùy, A Hoa oán thầm nhưng miệng vẫn nói:
[Vậy anh muốn nhận cái gì?]
“Phiên dịch, tiếng Anh, Pháp, Nhật, Hàn đều được, tôi không hiểu rõ lắm về internet, muốn nhờ cô giúp đỡ, cảm ơn.”
Chút việc nhỏ ấy A Hoa ngược lại cảm thấy không đáng là gì, nhưng cô vẫn khoanh tay nghiêm nghị trừng mắt nhìn Kiều Mịch, đưa ra câu hỏi:
[Cho dù anh muốn làm việc quan internet nhưng anh vẫn cần phải có một tài khoản điện tử để nhận tiền chứ, chứng minh thư của anh không phải đã bị Mạnh thiếu gia cầm mất rồi à? Phải làm sao giờ?]
“A!”
Được A Hoa nhắc nhở thì Kiều Mịch mới bắt đầu tự hỏi, nghĩ đến lúc trước Mạnh thiếu gia kiên quyết không muốn cho mình đi làm lại không có ý định trả lại chứng minh thư, có lẽ đi tìm Mạnh thiếu gia bàn bạc sẽ không có kết quả, vì vậy anh hạ kết luận:
“Cái này có lẽ phải nhờ bác sĩ Khương giúp đỡ một chút, không biết anh ấy có tài khoản điện tử có thể cho tôi mượn được không.”
Dứt lời liền cầm điện thoại di động lên bấm số.
A Hoa rất muốn nói… đồ ngốc này, tài khoản điện tử sao có thể dễ dàng đưa cho người khác mượn như vậy chứ? Trừ phi kẻ kia có suy nghĩ không an phận với người này.
Qua một cuộc điện thoại, Kiều Mịch mượn được.
Đôi mắt được tô viền đen của A Hoa trợn tròn, không thể tin nổi thì thào:
“F*ck, 3P? Tiểu Kiều, anh quả thật là người không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.”
“Núi da? Cái gì thế?”
Kiều Mịch hoang mang nhíu mày, kính mắt lặng lẽ tuột xuống sống mũi cũng không nhận ra để đẩy lại.