Thiên Quỹ

Chương 1: Tiết tử




Anh có một giấc mơ –

Trong mơ anh đuổi theo một bóng dáng cường tráng cao lớn đi vào trong một toa xe, đây là một chiếc xe lửa, bọn họ ngồi rải rác bên trong giống như có thể tùy ý lựa chọn chỗ ngồi, trong tiếng xình xịch vang lên, xe lửa dọc theo đường ray xuyên thẳng vào bầu trời đêm tối đen như bị vẩy mực, dẫn anh rời khỏi thế giới đang khiến anh hỏng mất lại khiến anh vạn kiếp không phục này.

Tia sáng đầu tiên xua tan đi bóng tối, tách anh rời khỏi giấc mơ đẹp, anh thậm chí còn không kịp cảm nhận dư vị của cảnh mộng, bàn tay run rẩy vội vàng lần đến bình thuốc đặt ở đầu giường, nuốt viên thuốc cuối cùng xuống, yên lặng chờ đợi đau đớn giản bớt, dần dần chỉ còn lại choáng váng mãnh liệt, trên người là một mảnh lành lạnh ẩm ướt, cảm giác mềm nhũn vô lực giống như rơi trên mây mù.

Anh là Kiều Mịch, là một người sắp chết không thể nào cảm nhận sự vui vẻ của sinh mệnh.

***

“Hắc Khuyển, đừng ăn kẻ lang thang, bẩn chết.”

Chú chó lớn oai hùng như thể không nghe hiểu tiếng quát bảo tràn ngập chán ghét kêu ngừng lại của chủ nhân, chóp mũi vẫn dụi về phía người đang co rút ở bên đường, lưu luyến không thôi.

Mạnh Tĩnh Nguyên đến gần, nhướn mày dò xét ‘kẻ lang thang’ không quá lôi thôi, đưa mũi chân đến gảy nhẹ lên, trong đôi mắt đỏ sậm khác thường thoáng chốc nhiễm lên chút hứng thú, khóe môi nhếch lên:

“A, ngược lại đúng là nhặt được một thứ thú vị.”

Mạnh Tĩnh Nguyên vươn tay túm lấy cổ áo sau của ma ốm kia, người qua lại đầy đường tận mắt nhìn thấy vụ án bắt cóc này, đầu năm nay đúng là chọc gấu chọc hổ nhưng đừng chọc đến lưu manh, huống chi còn là lưu manh mang theo chó?

Người qua đường lại kỳ lạ giống như gặp quỷ mà né tránh, Mạnh Tĩnh Nguyên nhàn nhã dạo chơi, tiện tay vuốt ve vài sợi tóc dài màu trắng bạch nhuộm riêng vài lọn đỏ tươi, trên tai trái là chính chiếc khuyên tai khảm đá đen ngay ngắn, chỗ không bị tay áo che lấp lộ ra một mảng hình xăm lớn càng thu hút ánh mắt người khác hơn. Lôi theo một người còn sống sờ sờ, cậu ta lại không hề cảm thấy có chút nặng nhọc, thờ ơ tiếp tục bước đi, sắc mặt thoải mái giống như thứ đang kéo trên tay chỉ là một con mèo nhỏ, thuận tiện còn cảnh cáo chú chó đen:

“Cút, anh ta là của tao.”

Chú chó đen liên tục quấn quít vòng quanh chủ nhân vào con mồi, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào ống quần chủ nhân năn nỉ:

[Chia cho tôi một chút, chia cho tôi một chút.]

***

Là thứ gì khiến cho một người trong khoảng thời gian ngắn lại tiến sát cái chết như thế?

Khương Cố Bình nhiều lần lật xem bệnh ánh, đôi mày nhíu chặt đến mức gần như dính lại với nhau, thì thào lẩm bẩm:

“Không phải ung thư, không phải AIDS, không đúng, không đúng, cũng không phải… Cậu ta vốn là không có bệnh, nhưng… Cậu ta quả thực sắp không trụ được nữa.”

Khương Cố Bình gãi rách đầu cũng không thể giải thích nguyên nhân căn bệnh, trong lòng bực bội không thôi, không khỏi nhấc ống nghe bấm gọi dãy số đã in hẳn vào trong đầu, nhưng mà cho đến khi tín hiệu cuối cùng vang lên vẫn như cũ không có người nhấc máy, nặng tay bấm vài lần cũng vẫn như cũ.

“Đáng chết, chắc không phải là xảy ra chuyện gì chứ.”

Cởi áo khoác trắng, Khương Cố Bình vội vàng rời khỏi căn phòng, thiếu chút nữa đụng phải xe đẩy trong tay y tá, anh ta nhanh nhẹn né tránh rồi dứt khoát guồng chân chạy như điên, lao vào trong thang máy, để lại một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, dáng vẻ kia rất giống như trong bệnh viện có cất giữ một quả bom hẹn giờ, đang đếm ngược mười giây, anh ta thì vội vã chạy trối chết.

Bác sĩ, y tá đều ghé mắt nhìn – công tử nhà Viện trưởng lại tái phát bệnh luống cuống hay sao?

***

Từ sau khi ngã xuống một cách khó hiểu vào một năm trước, bệnh tật không khiến lòng tự tôn của anh phai mờ, lại đốt sạch ý chí muốn sống của anh trước. Tự tôn không cho phép anh tự sát, nhưng không thể nào ngăn lại khát vọng đến với cái chết của anh. Nếu nói mỗi khi nhìn thấy ánh mặt trời, Kiều Mịch sẽ mất mát, thì ánh mặt trời giống như hôm nay lại khiến anh kinh hãi vạn phần.

Đây là nơi nào?

Kiều Mịch sờ kính mắt bên gối đeo vào, cẩn thận nhìn lên, nơi đây không phải là bệnh viện, lại càng không phải là căn phòng thuê bẩn thỉu dơ dáy không chịu nổi kia của anh, mà là một căn phòng gạch xanh cổ kính, song cửa sổ bằng gỗ quét nước sơn màu lục, kính cửa bị vỡ vài miếng, góc tường còn có một chiếc mạng nhện vững chắc vương đầy bụi cùng thi thể của một con sâu nhỏ, đồ dùng làm bằng gỗ được chế tác cũng coi như tinh xảo, lại tràn ra mùi nấm mốc, kể cả chăn màn gối đệm trên chiếc giường này cũng thế, không chỗ nào là không tản ra mùi vị cổ xưa.

Cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là bên giường có một người phụ nữ tóc tai bù xù mặc trang phục thời dân quốc đang dùng đôi mắt lồi giống như cá chết nhìn anh… Trần truồng?

Kiều Mịch lập tức rùng mình một cái, vội vàng kéo chăn lên trùm kín thân thể, trong đầu có một từ đang không ngừng phình to ra – Bất lịch sự.