"Chín tầng địa ngục", Hạo Thiên thì thào, vẻ mặt hết sức chăm chú khi nhích lại gần bức tranh ảm đạm mô tả địa ngục.
Thì ra địa ngục sống động như này đây.
Lãnh Nguyệt rất bản năng chạm tay vào bức tranh, địa ngục vốn dĩ chỉ như một khái niệm trừu tượng, nhưng lúc này mọi thứ hiện lên thật rõ ràng và đáng sợ.
Hạo Thiên cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của Lãnh Nguyệt đối với bức tranh, gần như sự ám ảnh.
Nhấc bàn tay Lãnh Nguyệt ra, Hạo Thiên lo lắng hỏi:
- Huynh không sợ sao?
Lãnh Nguyệt quay xang nhìn Hạo Thiên, ánh mắt đó Hạo Thiên không thể nào quên được, đó là sự đau đớn, tuyệt vọng nhưng bất lực đến bi thương.
Như thể Lãnh Nguyệt vừa tự mình đi qua chín tầng địa ngục vậy.
Lãnh Nguyệt né tránh ánh nhìn của Hạo Thiên, rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường:
- Sợ chứ, ai rồi cũng phải xuống địa ngục.
Hạo Thiên thắc mắc:
- Vậy còn thiên đàng thì sao? Huynh không nghĩ sẽ có người được lên trên đó.
Lãnh Nguyệt im lặng một lúc rồi nói:
- Thiên đàng hay địa ngục là do cách nghĩ của mỗi người.
Nếu bị mắc kẹt trong ái hận sân si thì ở đâu cũng là địa ngục.
Hạo Thiên nhích người lại gần, thì thầm:
- Huynh có nguyện cùng ta xuống địa ngục không?
Lãnh Nguyệt sững sờ, hắn hy vọng cơn đau nhói ở bụng chỉ là do căng thẳng chứ không phải sự hoảng sợ.
Trong lúc Lãnh Nguyệt còn chưa biết trả lời như nào thì Hạo Thiên đã phá lên cười, như thể vừa tung được một mánh hài tâm đắc:
- Ta đùa đấy, xem huynh căng thẳng chưa kìa.
Lúc đầu còn sửng sốt, sau đó thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là nói đùa, Lãnh Nguyệt nghĩ thầm.
Hạo Thiên quay đầu, không ai hiểu thần sắc phức tạp kia là gì.
Địa ngục là nơi hành xác, kiếp đọa đầy cho những linh hồn đã phạm phải tội lỗi.
Dưới lòng đất, một khung cảnh kinh khủng với lửa, quái vật và cả quỷ Atula chờ đợi ở trung tâm.
Chín tầng địa ngục, nơi những kẻ tội đồ bị đày xuống tùy theo mức độ tội lỗi của họ.
- Điện hạ.
Lãnh Nguyệt tiến gần hơn và nói
Nhìn xem, hắn chỉ tay vào một khu vực gần đáy của địa ngục: "Sao một kẻ dị giáo lại ở đây cơ chứ?"
Hạo Thiên nheo mắt nhìn vị trí Lãnh Nguyệt chỉ, nhưng không hiểu gì cả.
Lãnh Nguyệt chỉ xuống tầng địa ngục thứ tám, giải thích: "Tầng của tội gian dối mới đúng"
Bỗng Lãnh Nguyệt trở nên háo hức hẳn:
- Nhìn xem, bị đảo lộn hết rồi.
Hạo Thiên lắng nghe cái nhìn đầy cảm hứng của Lãnh Nguyệt khi phân tích bức tranh.
Một chuỗi hình ảnh được tái hiện, dường như họ đã tìm ra được một chuỗi mật mã bị ẩn trong đây.
Hạo Thiên nhìn theo ngón tay Lãnh Nguyệt lên một hình khác, một tên tham quan bị vứt xuống dòng sông máu đun sôi.
Giờ đây, những kẻ tội đồ khác cũng hiện ra.
Ở tầng thứ nhất U Minh, những kẻ sống thiện lành nhưng vô thần, những đứa trẻ mới ra đời nhưng không chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã chết, ấu tử.
Tầng thứ hai, nhục đục, Nói một cách đơn giản thì nơi đây sẽ trừng phạt những kẻ nào "ham hố tình dục về xác thịt", những tội như hiếp dâm, ấu dâm, cưỡng bức..
thì đều sẽ bị đầy đọa ở đây.
Tầng thứ ba, phàm ăn, chết vì ăn, là nơi giam giữ những linh hồn khi còn sống mà quá tham làm trong việc ăn uống, vì sướng cái mồm mà làm hại cái thân, vì đồ ăn mà sẵn sàng chà đạp lên mạng sống của người khác.
Cả cuộc đời chỉ biết đến ăn, ăn và ăn.
Tham lam, bất cứ linh hồn nào vì tiền mà bán rẻ anh, em, họ hàng..
Bất cứ linh hồn này vì tiền mà phạm tội giết người, vì tiền mà làm trái với pháp luật và chà đạp lên cuộc sống của người khác, vì tiền mà đổi trắng thành đen, đổi đen thành trắng..
thì sẽ xuống tầng thứ tư của Địa Ngục.
Tầng thứ năm, tức giận.
Biết là không được tức giận mà vẫn tức giận.
Biết phải kiềm chế bạo lực mà không kiềm chế.
Tầng thứ năm chỉ dành cho những linh hồn khi sống chỉ biết đến đao, kiếm, chém giết, bạo lực không nương tay.
Thịnh nộ, tầng thứ sáu.
Đơn giản là tầng giam giữ những linh hồn đi tuyên truyền những tin đồn không rõ sự thật, hư cấu và nhảm nhí.
Khiến cho những người khác tin và đi theo nhưng nhận lại sự thất thiệt về bản thân.
Bạo lực, khi sống thì chuyên hành hạ người khác để cướp tài sản.
Những người ngược đãi chính bản thân, từ chối xác thịt của chính họ, tự hành hạ bản thân và cuối cùng là tự tử.
Gian trá, dành cho tội nhân gian trá, lừa dối có ý thức.
Tầng cuối, tầng của những kẻ phản bội hoàn toàn chìm trong băng giá và lạnh lẽo.
Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn từ trên xuống, lần lượt ấn vào từng hình.
Bỗng "cạch" một tiếng, mở ra cơ quan phía sau bức tranh.
Hai người liếc nhìn nhau đầy lo lắng.
- Đây là cái gì? Hạo Thiên lấy ra từ bên trong một cái hộp gỗ.
Lãnh Nguyệt lắc đầu:
- Ta cũng không biết, phải mở ra xem.
Hạo Thiên giữ chặt chiếc hộp, Lãnh Nguyệt mở khóa.
Trong hộp chỉ để lại một lá thư và một vật hình trụ bằng bạch ngọc.
Hai người dứt khoát mở thư ra đọc.
Chữ viết run rẩy, người viết khá vội.
"Huynh phải đọc được tin nhắn này, ta không còn thời gian nữa, nếu bây giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội".
Bức thư đã đổi màu, có lẽ sự việc đã xảy ra lâu rồi.
"Ta hy vọng huynh sẽ sống..
sống hộ ta và ta..
xin lỗi vì đã lừa huynh.
Ta sẽ thay huynh đưa ra quyết định, đừng cảm thấy tự trách, đây cũng là sự giải thoát cho ta." Nét cuối cùng dừng lại một cách đột ngột, như thể chỉ còn lại một chút sinh lực cuối cùng và sau đó..
Tim Lãnh Nguyệt đập nhanh, hắn biết mình vừa chứng kiến những lời cuối cùng của một người sắp chết..