Thiên Quang Tuế Nguyệt

Chương 11: 11: Tiếng Khóc





Lãnh Nguyệt nhìn cái ống, không một dữ liệu, hắn cần thông tin, chủ nhân của vật này là ai? Và người đó gửi nó cho ai?
Rất xin lỗi..

rất xin lỗi.

Những từ này làm Lãnh Nguyệt băn khoăn.
Cái ống được bảo vệ rất cẩn thận, đã qua nhiều năm như vậy nhưng không hề bị vỡ.

Trụ ngọc trơn tru được bọc trong lớp kim loại được gia công hoàn hảo.

Hoa văn này trông rất quen thuộc, Lãnh Nguyệt lập tức nhận ra.

Đó là hoa thuốc phiện.
Có nhiều nhận định cho rằng loài hoa này giúp kéo dài tuổi thọ và đạt được sự bất tử.
Một thứ đáng nguyền rủa, Lãnh Nguyệt nghĩ.

Hắn cất cái ống vào hộp và khóa lại, trước khi sự tò mò bức hắn phát điên.

Hắn và Hạo Thiên cùng tìm ra, nếu có mở cũng phải cùng mở với người nọ.
Giấc mơ đêm ấy của Lãnh Nguyệt sống động như thật.
Một đêm mưa gió bão bùng, Lãnh Nguyệt từ một góc nhìn khác trông thấy chính mình đứng ngay vách đá, phía dưới sóng đánh vào dữ dội.

Đâu đó trong lòng đất vang lên tiếng gầm ghê rợn xúi giục hắn nhảy xuống.
Lãnh Nguyệt chạy về phía đó và biết mình nhất định phải can ngăn nhưng không hiểu sao chân chạy rất chậm.

Hắn biết cứ đà này sẽ không kịp mất.

"Hắn" ở phía bên kia đứng đối diện hắn, bất động, tay giữ một chiếc khăn màu trắng.

Chiếc khăn bị gió cuốn vào vực sâu thăm thẳm dưới chân.
Hãy tìm kiếm, "hắn" thì thào, và ngươi sẽ thấy.
Lãnh Nguyệt chắc chắn thứ ngôn ngữ "hắn" nói ra không phải ngôn ngữ thông thường, nhưng trong đầu lại hiểu.
Thời gian đang cạn dần, người ấy thì thào.

Hãy tìm kiếm và sẽ thấy.
Thế rồi "hắn" gieo bước chân cuối cùng vào vực sâu thăm thẳm.
Lãnh Nguyệt hét lên "đừng" nhưng không kịp và choàng tỉnh dậy.
Bên ngoài gió mưa mịt mùng, sấm chớp rạch ngang trời.
Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh khiến cho tâm trạng người ta thoải mái.
Vừa mới bước vào tẩm cung đã thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần khiến người khác mê mẩn đang được cung nữ chỉnh trang y phục, Hạo Thiên cũng không lên tiếng chỉ đứng ngắm nàng.

Công chúa hơi ngẩng đầu lên, thấy Hạo Thiên đã đến bèn vẫy tay gọi vào:
"Còn không mau vào đây?"
Hạo Thiên quan sát trang phục của nàng, vạt áo thêu những bông hoa nhỏ màu trắng như bản thân nàng, tinh khiết nhưng không quá bắt mắt.

Hiển nhiên đây cũng là thái độ nhất quán của nàng.
"Ta còn tưởng mình đến không đúng lúc, tỷ đang định sửa soạn đi đâu chăng?"
Phượng Nghi xoay người đưa tay xoa má hắn:
"Nhóc con, ta khi nào không ăn mặc đoan chính, bình thường đệ trông thấy ta tầm thường lắm sao?"
Hạo Thiên vội vàng sửa lời:
"Ta nào dám, Thái Bình công chúa là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân, diễm lệ yêu kiều..

Ai nha, mau che bớt ánh sáng lại đi, thật làm người ta không dám nhìn thẳng mà", nói xong còn giả bộ đưa tay che mắt.
Phượng Nghi cười kéo tay hắn xuống, biết hắn đang trêu mình cũng không giận.

Bỗng nhiên có thái giám tiến vào, đứng từ xa đã cúi người nói:
"Quý phi nương nương cho triệu công chúa ạ".
Công chúa thu hồi lại sắc mặt, chuẩn mực nói với Hạo Thiên:
"Trong cung mới được tiến cống nhiều giống hoa mẫu đơn mới rất đẹp, mẫu thân đang cho bày tiệc trà ở đó, đệ cũng đi cùng đi".
Thì ra là vậy, thảo nào đã mấy hôm không thấy Quý phi đến hỏi bài vở của hắn, Hạo Thiên tránh còn không được sao lại tới để Quý khi hỏi khó, hắn lắc đầu không đi.
Thấy Hạo Thiên định quay ra, Phượng Nghi vội túm tay kéo lại:
"Đã đến đây rồi thì đi cùng ta, mẫu thân rất thích hoa mẫu đơn".
Hạo Thiên nhìn nàng dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình:
"Mẫu thân hiếm có dịp thư thái an nhàn thưởng hoa, vậy mà đệ không nỡ dành chút thời gian cho người".
Công chúa nói như vậy, Hạo Thiên không nỡ từ chối.
Theo lẽ thường, cả hai đi tới chỗ Quý phi thỉnh an.

Hạo Thiên chú ý tới một vị phu nhân ngồi ngang hàng với Quý phi.
"Mau đến bái kiến Ỷ Lan quận chúa".

Quý phi nhìn xang người ngồi bên phải nàng mà nói.
Hạo Thiên nhìn nàng, tuy đã có tuổi nhưng vẫn rất đẹp và sang trọng:
"Quận chúa phúc thọ an khang".
Quận chúa tâm tình cũng tốt, thấy mọi người tiến vào, bất giác cười nói:
"Khi trước mới chỉ là một hài tử trắng trẻo mập mạp thế mà chớp mắt một cái đã là nhị hoàng tử".
Hạo Thiên chỉ được nghe danh về vị quận chúa này, năm ấy hoàng đế đặc cách ban phong hiệu quận chúa, duy nhất có một nữ nhân trong lịch sử Đại Đồng không phải người trong hoàng tộc lại được ân sủng như vậy.
Quận chúa mỉm cười:
"Công chúa, điện hạ đồng an".
Lời nói nhẹ nhàng, khoan thai rất có phong thái hoàng thất, Phượng Nghi ngồi bên cạnh Quận chúa còn Hạo Thiên ngồi bên phía Quý phi.
Quận chúa đặt tay Phượng Nghi lên bàn tay của mình, thân mật nói:
"Nhìn đám trẻ đứa nào đứa nấy đều yểu điệu như hoa mới nở".

Công chúa nở nụ cười đầu tiên, dịu dàng nhu mì đáp:
"Cô mẫu mới là đóa hoa mẫu đơn đẹp nhất, không giống như tụi con, tuổi trẻ dễ kích động, không được văn nhã".
Quý phi cũng khéo léo bổ sung:
"Thiên hạ nếu nói về diện mạo, quận chúa chính là đệ nhất, ai dám dành với nàng".
Quận chúa không nhịn được cười:
"Trước đây Phượng Nghi vốn ôn nhu ít nói, giờ cũng hoạt bát hơn"
Công chúa cúi người đáp:
"Ngày trước chỉ ở trong phủ, ít ra ngoài không tiếp xúc nhiều tự nhiên cái miệng kín đáo.

Lúc này con được mẫu thân chỉ dạy, con sao có thể vụng về mãi được".
Công chúa ngày thường luôn đoan trang ít nói nhưng hôm nay bỗng hoạt bát, nhanh nhẹn như thế thật khiến người ta yêu thích.

Quận chúa gật đầu, thân thiết vuốt tóc Phượng Nghi:
"Quả nhiên là quý phi chỉ dạy tốt.

Nếu ta có một đứa con gái, ta cũng muốn nàng xinh đẹp hiểu chuyện như con".
Quý phi thấy vậy cũng chỉ cười, nâng tay cho người mang lên trà bánh.

Quận chúa chỉ sinh dục một lần thì lại bị mất ngay từ lúc mới trào đời, rất đáng thương.

Nữ nhân dù có tốt đẹp đến đâu khi xế chiều không có con cái bầu bạn cũng rất cô đơn.
Một vị cáo mệnh phu nhân khom người nói:
"Không cần phải làm dưỡng mẫu cũng có thể làm nghĩa mẫu.

Nếu như hầu tước phu nhân muốn có thể kết làm thông gia.

Nghe nói trong Vũ Văn phủ, đại thiếu gia cũng đã đủ tuổi thành gia lập thất".
Nghe vậy, Phượng Nghi ngại ngùng quay mặt đi.

Quận chúa lên tiếng giải vây:
"Chuyện hôn sự không nên đem ra nói giỡn, huống chi công chúa còn đang tuổi thanh xuân chưa vội xuất giá mà đại công tử tuổi vẫn còn trẻ, hôn sự nên để thư thả sau".

Quý phi còn ngồi ở đây chưa lên tiếng, không biết bọn họ vội cái gì?
"Chuyện hôn sự của hoàng tử, công chúa là chuyện quốc gia đại sự, bản cung tuy có lòng nhưng vẫn phải chờ thánh ý của hoàng thượng".
Không ai dám nói thêm một câu gì, cho dù muốn một bước lên mây mà liên hôn với người trong hoàng tộc cũng khó.

Hôn nhân cũng là chính trị.
Quý phi mỉm cười, nàng gần gũi kề ở bên tai quận chúa nói nhỏ:
"Nếu như là hài tử ruột của tỷ thì ta đương nhiên sẵn lòng kết mối duyên sự".
Vốn dĩ người trong hoàng tộc luôn phải đặt chuyện quốc gia đại sự lên hàng đầu nhưng nghe quý phi nói như vậy quận chúa cũng lấy làm vinh hạnh.

Quận chúa đưa tay đỡ tóc mai mềm tựa tơ, ánh mắt vô ý hữu ý liếc qua Hạo Thiên:
"Nếu ta có hài tử, ta cũng muốn để hai nhà chúng ta lập hôn ước từ sớm, nhất là với nhị điện hạ".
Quý phi trong lòng hơi run lên nhưng vẫn niềm nở cười:
"Tỷ tỷ à, sao có thể được, nhị điện hạ là nam mà.."
Quận chúa che miệng, cười như có như không:
"Ta cũng chưa từng nói đứa trẻ ta sinh ra năm đó là nam".
Quý phi trong lòng hối hận không thôi, không nên hỏi ra câu đó mà nhắc lại chuyện buồn của quận chúa.

Quý phi dùng bàn tay khô ấm của mình áp lên bàn tay trắng nõn hơi gầy của quân chúa, xúc động nói:
"Ta rất tiếc cho sự mất mát của tỷ, ta sẽ ngày đêm thắp hương cầu nguyện với phật tổ"
Quận chúa trầm tư trong chốc lát, chẳng để ý, chỉ bình tĩnh nói:
"Có lẽ giờ này con ta đang ở bên phật tổ cũng nên".
Đôi tay quý phi run lên nhưng nàng không dám cử động, chỉ có thể nắm chặt chiếc khăn tay.

Chuyện này nghe sao cũng thấy đáng sợ.
Ở một bên, Hạo Thiên mải lắng nghe, chén trà trong tay nghiêng nghiêng, chút nữa sẽ đổ ra ngoài.

Tiểu Lộc Tử mắt lẹ tay nhanh bước đến đỡ thay, Hạo Thiên cố gắng trấn tĩnh lại bất giác ngẩng đầu lên đã thấy quận chúa đang chăm chú nhìn mình khiến hắn hơi hoảng hốt.
Quận chúa chỉ thản nhiên nhìn hắn nhưng cái nhìn đó giống như đang xoáy sâu vào tâm tư con người phảng phất muốn nhìn thấu tâm can ngay cả những góc khuất nhất.

Bông tịch nhan làm từ hồng ngọc cài trên tóc nàng dưới ánh mặt trời bỗng nhiên loé sáng chiếu rọi vào mắt làm người ta khó chịu phải nheo mắt lại, trong lòng Hạo Thiên cảm giác nao nao nhưng không thể không gắt gao kiềm chế..