Thiên Quang Tuế Nguyệt

Chương 10: 10: Tiếng Khóc





Lạnh lẽo và tăm tối, Lãnh Nguyệt bước đi một mình qua khuôn viên hoàng cung.
Lãnh Nguyệt yên lặng lắng nghe, trong gió có tiếng khóc rất nhỏ truyền tới, tiếng khóc nỉ non đầy ai oán.
Đó không phải là điều muốn nghe giữa nơi thâm cung lạnh lẽo.
Lãnh Nguyệt đi theo tiếng khóc, buổi đêm gặp ma không sợ, gặp người còn đáng sợ hơn.

Từ xa, Lãnh Nguyệt trông thấy một cái bóng trắng, mái tóc dài xõa tung sau lưng, càng tiến đến gần càng nghe rõ tiếng khóc.
Cô ta đứng quay lưng với Lãnh Nguyệt, hai bả vai run lên:
- Công tử a..

Giọng nói lạnh buốt như từ cõi xa xăm vọng về.
Lãnh Nguyệt bình tĩnh đáp:
- Cô muốn gì? Tại sao lại dụ ta tới đây.
Có âm thanh kì lạ phát ra, tiếng cười khúc khích.

Nữ nhân xoay người lại, không như Lãnh Nguyệt nghĩ, đó là gương mặt rất đỗi bình thường, chỉ có điều làn da trắng toát.
Cô gái hai mắt đẫm lệ, cúi chào Lãnh Nguyệt:
- Công tử đạp tuyết tới.

Lãnh Nguyệt cảm thấy sự quỷ dị quanh đây:
- Sao cô lại khóc.
Nữ nhân nâng tay áo lâu nước mắt, ngân một khúc:
- Công tử tóc đen đứt đoạn, bóng người đã khuất, một khúc tẫn biệt ly, hồng trần lạnh lẽo..
Cô ta mặc toàn thân vải trắng tang thương, hẳn là đang tế người đã khuất.

Hát xong cô ta nói:
- Đi theo ta nếu muốn giải được ý ta.
Bỗng có một con bướm đập cánh bay qua mặt Lãnh Nguyệt, người nó phát ra ánh sáng như lân tinh, lập lòe trong bóng tối.

Lãnh Nguyệt nhìn nó lướt qua rồi quay lại nhìn cô gái, nhưng cô ta đã không ở đó.

Cô ta đang đứng ở lối vào một cung điện bị bỏ hoang, ở những bậc thang trên cùng, đang kiên nhẫn chờ hắn đi tới.
Sao cô ta đi đến đó nhanh như vậy nhỉ?
Lãnh Nguyệt đi theo cô ta, không biết phía trước điều gì đang chờ đợi.
Trước khi biến mất vào bóng tối, cô ta quay lại vẫy tay với Lãnh Nguyệt ý nói mau lại đây.
Trước khi đi sâu vào bên trong, Lãnh Nguyệt ngước lên nhìn, tấm bảng ghi tên điện đã cũ nhưng nhìn quy mô, chắc hẳn nơi đây từng thuộc về một người rất có địa vị.
Trong phòng chỉ còn một đống đổ nát, ngoài hai người ra thì không còn một bóng người.
Ngay khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô ta, Lãnh Nguyệt thấy không ổn rồi.

Nét mặt cô ta tươi cười nhưng có mấy phần oán hận.

Ngọn lửa bùng lên trong mắt cô ta như thể cô ta chỉ chờ cơ hội lao ngay vào hắn.
Lãnh Nguyệt cảm giác tất cả cánh cửa xung quanh đều khóa chặt.
Đúng là kinh điển, Lãnh Nguyệt cười nhạt.
- Chúng tôi đã đợi cậu rất lâu rồi.
Lãnh Nguyệt thầm nghĩ, nữ nhân hắn gặp có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu gặp một người kì quái như cô ta thì chắc không thể quên mất.

Nhưng hắn muốn tìm hiểu thêm:
- Đợi ta làm gì?
Cô ta phất mạnh tay áo trắng, những sợi vải lụa trườn ra như những con rắn trắng:

- Chúng ta cần một vật tế thích hợp, cuối cùng thì cậu cũng đã xuất hiện.
Ánh mắt cô ta còn hơn cả giận dữ, nó là sự oán hận bị dồn nén trở nên độc ác.
Lãnh Nguyệt nhìn mấy dây lụa, nếu chết vì treo cổ mắt sẽ trợn lên, lưỡi thè ra trông xấu xí lắm, hắn thì không thích vậy:
- Ta không nghĩ mình sẽ chết ở đây và bằng cách này đâu.
Cô ta trợn mắt, đôi mắt đầy tơ máu:
- Nếu ngươi tự nguyện, ngươi sẽ bớt đau đớn hơn đấy.
Không ai tự nguyện muốn chết cả.

Lãnh Nguyệt chạm tay vào con dao giấu trong áo.
Cô ta rít lên:
- Thế nào hả?
Thế rồi những dải lụa lao tới như những con rắn hổ mang bành rít lên tấn công.
Lãnh Nguyệt né sang một bên chỉ kịp nghe tiếng gió vun vút bên tai.

Lãnh Nguyệt rút con dao ra, chém vào dây lụa, ngay khi chạm vào, sợi dây tan thành tro bụi.
- Giết ta cũng không làm cho chị em cô được giải thoát đâu, hồn phách các người sẽ mãi bị mắc kẹt ở đó.
Những người này là vật tế trong một nghi thức ma quái nào đó, linh hồn không còn được nguyên vẹn và bị đày dưới địa ngục.
Từng lời nói của Lãnh Nguyệt khiến cô ta càng thêm điên cuồng.
- Những chị em đáng thương của ta, tại sao lại là chúng ta, tại sao?
Những linh hồn đang giãy giụa, gào thét vươn bàn tay ra hòng bám vào thứ gì đó để thoát thân.
Tại sao ư? Có lẽ không có lý do cụ thể nào cả, họa chăng là do họ xấu số.
Cô ta gầm lên:
- Cho ngươi chết.


Dứt lời, cô ta lao thẳng vào hắn.
Lãnh Nguyệt giơ dao lên sàng, bất ngờ từ ngoài cửa một đàn bươm bướm bay vào, giống như một cơn bão, chúng lập tức vây quanh cô ta.
Cánh bướm lóe sáng sắc lẻm chém vào và xuyên qua người cô ta như thể thân xác cô làm từ nước.
Cô ta vặn vẹo và than khóc cho tới khi kiệt sức, ngã rạp xuống đất và rên rỉ.

Người cô ta biến thành bột nghệ màu vàng rồi tan biến.

Dấu vết chẳng còn gì ngoài tiếng kêu giãy chết và âm khí lạnh lẽo.
Lãnh Nguyệt cảm tưởng vẫn còn đâu đó tiếng oán than dưới ánh trăng.
Từ trong những con bướm Lãnh Nguyệt mơ hồ trông thấy một hình ảnh phản chiếu.

Nữ nhân sau tấm màn đỏ, tô lớp phấn đậm, đôi mắt không có ánh sáng, như thể với chuyện vừa rồi chẳng liên quan.

Tiếng đàn vang lên, đàn bướm hỗn loạn bay đi, tan biến thành mây khói cùng nữ nhân.
Chỉ còn mình Lãnh Nguyệt trơ trọi trong phòng, hắn đã vướng phải chuyện quái quỷ gì đây..