Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 - Chương 172




Đây chính là thanh bảo kiếm trấn quốc mà Vũ Sư Hoàng từng dùng để tự vẫn! Không sai, chính là thần khí, nhưng cũng là hung khí. Dung Quảng nói: “Vũ Sư Hoàng rộng lượng quá nhỉ, bằng không chính là cố ý doạ hắn sợ, muốn nhắc nhở hắn, mới đem Vũ Long đưa cho hắn dùng. Hắn còn dám ư? Ha ha ha ha ha…”

Tạ Liên không nhịn được, nói: “Cần gì phải có suy nghĩ u ám như vậy?” Tay cầm phù giơ lên. Vừa vặn, lúc này, Bùi Minh từ phía xa xa kia nói: “Thái tử điện hạ, Huyết Vũ Thám hoa, hai vị nghỉ ngơi đã khoẻ chưa? Giường cũng nên thu rồi, lên đường thôi.”

Vốn là nghỉ ngơi cũng không bao lâu, trò chuyện một chút cũng không được.

Những người còn lại ở lại nơi đây, Tạ Liên, Hoa Thành, Bùi Minh lên đường, Vũ Sư dẫn theo vật để cưỡi, đề nghị được tiễn bọn họ một đoạn đường, đưa đến dưới chân núi Đồng Lô, Tạ Liên vui vẻ cám ơn. Vì vậy, trâu đen kia lắc mình một cái, hóa thân thành lớn gấp hai gấp ba bộ dáng ban đầu, thế mà cho sáu người ngồi còn được. Nó đặt vó trước xuống đất, cúi người, Vũ Sư đi lên, ngồi ở phía trước. Bùi Minh ngồi ở sau đó một khoảng xa. Cuối cùng, mới là Tạ Liên và Hoa Thành.

Tạ Liên ngồi lên, trâu đen kia đứng dậy, cách mặt đất thật cao, Y sờ làn da đen bóng nhẵn, ngạc nhiên hỏi: “Vật cưỡi của Vũ Sư đại nhân trông thật thần kì. Tam Lang hình như đã từng đề cập đến rồi, là làm thế nào mà biến thành vậy?”

Trâu đen đưa lên bốn vó, phi nhanh, phong cảnh hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, vừa nhanh vừa đều, Hoa Thành ngồi sau lưng y, nhẹ nhàng ôm eo y, tựa hồ sợ y ngã xuống, nói: “Là do một kim thú trấn giữ trước cửa đạo quán Vũ Long Quan của Vũ Sư Quốc hoá thành.”

Hóa ra, Vũ Long Quan có một tập tục, thấy kim thú trấn cửa, nếu tiến đến sờ, có thể tăng cường nhân khí, tích lũy thiện duyên. Các tín đồ dồn dập đến đây, Phần lớn đều sờ tiên thú như Long, hổ, hạc. Trâu không ai sờ, hết sức cô đơn lạnh lẽo. Vì vậy, lúc Vũ Sư hoàng ở Vũ Long Quan thanh tu, mỗi lần nấu nước đi ngang qua cánh cửa kia, cũng đều sờ đầu con trâu bằng vàng. Vật trấn cửa có điêu khắc hình con trâu kia nhận nhân khí của nàng, sau khi Vũ Sư phi thăng, trâu liền theo nàng cùng bay lên trời. Còn những người khác, một cũng không động đến.

Trâu đen phi nhanh về phía trước, thân thể Tạ Liên bị ngã về gần sau cùng, tựa như tựa vào trong lồng ngực hắn, cười nói: “Tam Lang quả nhiên không gì không biết, thật giống như điển tích gì cũng không làm khó được đệ.”

Hoa Thành cũng cười nói: “Ca ca còn muốn biết gì không? Cam đoan sẽ nói hết.”

Bùi Minh ngồi phía trước, Vũ Sư không nói lời nào, hắn cũng không nói chuyện, nghe xong thần sắc rung động, thuận miệng nói: “Quỷ Vương các hạ nói thật không tồi. Thái tử điện hạ không bằng hỏi một chút, xem thân thế Huyết Vũ Thám Hoa là như thế nào, xem xem hắn có dám trả lời ngài hay không?”

Tạ Liên lập tức thu nụ cười lại. Hỏi thân thế một vị Quỷ vương, cái này cũng không được lễ độ lắm, độ bí mật trong lòng Tạ Liên tương đương với hỏi kích cỡ của một người đàn ông. Y sợ Hoa Thành không vui, lập tức đổi đề tài, hời hợt nói: “Bùi tướng quân.”

Bùi Minh: “Cái gì?”

Tạ Liên: “Phía trước xóc nảy, xin cẩn thận.”

Bùi Minh: “Cái gì?”

Vừa dứt lời, trâu đen dưới thân bốn người bỗng cất tiếng rống to như chuông đồng, Bùi Minh bị quăng xuống. Hắn ngạc nhiên nói: “Tại sao lại như thế?”

Thật sự là trước giờ chưa từng nghe qua, trước giờ chưa từng thấy đến! Đã hất xuống thì thôi, người có lúc lỡ tay thì trâu cũng có lúc lỡ vó, nhưng vì sao không hất ngã người ngồi trước mặt, cũng không hất ngã người ngồi sau lưng, hết lần này tới lần khác hất người ngồi ở giữa? Theo lẽ thường làm gì có chuyện như vậy?

Trâu không ngừng phi, Tạ Liên ở phía trước quay đầu, một chuỗi tiếng hô to bị bỏ lại: “Ta đã nói phía trước xóc nãy, Bùi tướng quân hãy cẩn thận mà…”

Trên đường, con trâu đem Bùi Minh hất ngã thêm bảy tám lần, bốn người cuối cùng cũng ngồi yên trên vật cưỡi hộ pháp của Vũ Sư, đến dưới chân núi Đồng Lô.

Đồng Lô vốn là một ngọn núi Úc Thanh toạ lạc phía trung tâm vương đô, phong cảnh hữu tình, có thể so sánh với núi Thương Sơn trước đây, dưới chân là vương đô nguy nga, Hoàng Thành phồn vinh nhất.

Hoàng Thành này vốn đã bị chôn sâu dưới lòng đất, đại khái là vì trải qua mấy lần địa chấn, bị chấn động đến mức trồi lên, lần nữa thấy mặt trời. Tạ Liên ngồi trên thân trâu, ngắm nhìn một lúc, đang muốn xuống xem kĩ hơn, thì thấy Hoa Thành đã đứng phía dưới, đưa tay hướng về y, trong lòng hơi động, nắm tay hắn, xoay người bước xuống, nói: “Trong Vương Thành cũng có Thần Điện nhỉ.”

Hoa Thành nói: “Đó là đương nhiên.”

Mặc dù Bùi Minh dọc đường đi bị hất ngã bảy, tám lần, nhưng không hổ là Võ Thần, hết sức bướng bỉnh, đi bộ cũng chẳng kêu một lời, còn đưa tay vỗ cổ con trâu kia, không chú ý nó đang nhe răng nhìn hắn. Bùi Minh nói: “Kiến trúc đồ sộ nhất trong thành không phải là Hoàng Cung thì có lẽ là thần miếu đi.”

Hoa Thành liền nói: “Không. Là Hoàng Thành Ô Dung Thần Điện ở trên núi.”

Hắn đưa tay chỉ. Quả nhiên, bên sườn núi đỏ thẫm lộ ra một góc mái, càng nhiều bộ phận hiện ra, đều là màu đỏ. Tạ Liên nói: “Ngọn núi kia vì sao lại mang màu đỏ thẫm…”

Chưa dứt lời, đột nhiên, trâu đen đã hoá lại nguyên hình kia bỗng rống to. Mọi người đã tiến lên phía trước, cả kinh quay đầu, con trâu kia mạnh mẽ hất đầu, đứng trên đất vùng vẫy. Vũ Sư vững vàng dắt sợi dây buộc nó, không buông tay, hỏi: “Làm sao vậy?”

Trâu đen kia lại phát ra tiếng người, thét lên chói tai: “A a a a a a a –!!”

Vũ Sư vừa nghe tiếng thét, ngay lập tức rút ra Vũ Long, chém một kiếm về hướng trâu đen!

Kiếm quang vạch qua, một khối đen sì bị chém văng ra, đùng một phát đập vào vách núi bên kia, máu tươi đỏ thẫm bắn tung toé!

Chuột ăn xác!

Lúc nãy hô to, không phải là con trâu đen kia, mà là một con chuột ăn xác thừa dịp mọi người không chú ý phóng lên thân trâu mà cắn nó một phát. Nó tuy sắp chết, nhưng vẫn thét lên chói tai: “Thái tử điện hạ — điện hạ điện hạ điện hạ! Cứu ta cứu ta cứu ta!”

” Ầm!”

Tạ Liên bị tiếng thét chói tai của nó làm cho đau đầu, nhăn mày đau đớn, Hoa Thành nhanh chóng kéo y về phía sau, hơi giơ tay lên, con chuột ăn xác kia nhanh chóng biến thành một đạo mưa máu. Thế nhưng hai con ngươi nhỏ vẫn còn dán chặt lên vách núi, phát ra hung quang đỏ thẫm. Hoa Thành nói: “Vũ Sư các hạ, đề nghị ngài kiểm tra vật cưỡi của mình một chút.”

Vũ Sư xem qua da trâu đen, nói: “Bị thương nhẹ.”

Nhưng mà, bắt đầu có càng ngày càng nhiều tiếng người phát ra từ bốn phương tám hướng, liên tiếp dồn dập:

“Khụ, khụ khục… Dẫn ta đi, ai đó hãy dẫn ta đi đi!”

“Chạy trốn sớm một chút là được rồi…”

“Ta không cam lòng… Đáng ra không nên tin lới bịa đặt của hắn, hại ta bị chết oan uổng!”

“Ca ca, ca ca? Điện hạ!”

Câu này lại rất rõ ràng, là thanh âm của Hoa Thành. Tạ Liên mới lấy lạitinh thần, nói: “Xin lỗi!”

Vẻ mặt Hoa Thành nghiêm túc, hỏi: “Huynh nghe hiểu bọn họ nói gìsao?”

Tạ Liên gật đầu. Hoa Thành đưa tay che hai lỗ tai của y, nói: “Đừng nghe.Bọn họ không phải đang nói với huynh.”

Da đầu Tạ Liên vẫn tê dại, miễn cưỡng nói: “Ta biết.”

Hơn nghìn vạn con thực thi thử đen sì giống như thủy triều mà tràn lan đến bốnngười một trâu ở trung tâm. Nơi này là vương đô, dân số còn nhiều hơn so vớimột thành, người chết sợ rằng càng nhiều, lương thực tồn trữ cho những conchuột này không hề thiếu, vì vậy, số lượng của bọn chúng càng sinh sôi nãy nở.Mắt thấy sắp bị bao vây. Bùi Minh thần sắc nghiêm túc, đứng dậy, trên người phủmột tầng linh quang hộ thể, nói: “Mọi người đi trước, ta dụ chúng…”

Ai ngờ, hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy đám thực thi thử vốn đang hướng hắn laođến, bỗng dừng lại, lao nhanh về phía sau. Quay đầu nhìn, bọn chúng hoá ra lạiđuổi theo Vũ Sư!

Chẳng biết từ lúc nào, Vũ Sư đã nhảy lên lưng trâu đen, chạy theo hướng ngượclại. Trâu đen kia đã phi được mấy trượng, không nhanh quá, để cho đám chuột ăn xác có khả năng theo kịp, cũng không quá chậm, để bị chúng bao vây gặm thành bộxương, tốc độ vừa vặn để dụ bọn chúng đi theo, đuổi ở phía sau. Vũ Sư từ xanói: “Chư vị mời đi trước, ta dẫn bọn họ ra sẽ đuổi theo sau.”

Vũ Sư vừa cưỡi trâu đi, vừa dọc đường rải ra gạo trắng Hạ Tuyết. Là chuột, dẫusao thiên tính vẫn là thích ăn gạo, cũng không biết đã bao nhiêu năm chưa thấyhạt lương thực trắng như tuyết, béo khoẻ tốt như vậy, liền ùa lên. Đây vốn dĩlà chuyện Bùi Minh cần làm, nhưng bị Vũ Sư đoạt trước, làm cho hắn không cóviệc gì làm, thần sắc hết sức vi diệu. Hoa Thành thì buông lỏng tay, nói:”Ca ca, đi thôi.”

Tạ Liên vừa nghe thanh âm của những con chuột ăn xác kia thì liền nhức đầu,không nghe nữa liền thở phào nhẽ nhóm, gật đầu một cái. Bùi Minh quay đầu nói:”Chậm đã. Các người cứ như vậy mà đi?”

Hoa Thành nhướng mi: “Tại sao lại không?”

Bùi Minh cau mày: “Bên Vũ Sư phải làm thế nào? Lỡ nàng ứng phó không đượcthì sao, cứ chạy như vậy, không phải là làm bậy ư?”

Tạ Liên kỳ quái nói: “Bùi tướng quân tại cảm thấy Vũ Sư Đại Nhân không ứngphó được? Xem tình hình, Vũ Sư Đại Nhân rõ ràng rất thành thạo a.”

Nhưng Bùi Minh có vẻ không vui, cuối cùng, vẫn nói: “Có thể là không đượcđi? Ở đây cũng không phải không có Võ Thần, có đạo lý nào lại để cho nữ thầnquan tự mình ứng phó. Thái tử điện hạ các ngài cứ đi trước đi, chúng ta sẽ hộihọp ở Thần Điện sau.” Nói xong liền tự mình đuổi theo. Tạ Liên từ sau gọimấy tiếng, Hoa Thành cắt lời: “Đi thôi ca ca. Không cần để ý, hắn chính làkhông chịu bị nữ nhân bảo vệ, nhất định phải giành lại sân khấu.”

Lợi dụng thời gian, hai người xuyên qua vương thành trống rỗng và vô số tượngngười hoá đá, hướng đến ngọn núi kia. Sau nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến đượcngọn núi Đồng Lô.

Ngọn núi này nhìn xa tựa như bị nhuốm máu, là vì một mảng rừng trên núi đều làmàu đỏ rực. Rõ ràng không phải là lá phong, nhưng đỏ thẫm như lá phong, màu sắctựa như máu tươi. Tạ Liên mơ hồ ngửi được mùi máu tanh, có lẽ phân bón cho bọnnó, không hề thiếu oán khí và máu người.

Toà Ô Dung Thần Điện thứ tư này, xây trên một tảng đá nhô lên bên vách núi Đồng Lô, là toà thần điện lớn nhất trong bốn toà, cũng là toà được gìn giữ hoàn hảo nhất. Trong điện có rất nhiều tượng đá hình người, xem ra là do người hầu trong điện hoá thành. Hai người chạy thẳng tới đại điện, vừa đi vào, liền thấy một bức bích hoạ trên tường. Nhưng khi Hoa Thành vừa nhìn thấy, lập tức nói: “Xem ra có người đã đến trước chúng ta.”

Trong đại điện, chỉ có một bức bích họa, hai vách hai bên còn nguyên vẹn, nhưngvách tường phía trước, đã bị đập nát.

Đây là lần đầu y gặp chuyện như vậy, Tạ Liên hơi ngạc nhiên, hỏi: “Là aira tay?”

Bọn họ ngay cả ai là người vẽ bức bích hoạ còn không biết, lại thêm một thắcmắc bức bích hoạ là do ai đập nát. Nhưng vẫn nắm cơ hội, nhìn qua bức bích hoạkia trước. Chỉ vừa nhìn lướt qua, còn chưa nhìn kỹ, lông tơ trên người Tạ Liên,trong nháy mắt toàn bộ dựng ngược lên.

“Đây là thứ gì!”

Tấm bích họa đầu tiên trong Thần Điện, so với ba tấm kia khác nhau như trời vớiđất. Trong hình chỉ có một người, nhưng thần sắc hắc ám, đường nét khuôn mặtvặn vẹo vô cùng, căn bản không nhìn ra được người này dáng dấp ra sao, chỉ cóthể nhìn ra là một người dân bình thường, quần áo tả tơi.

Nhưng cái này vẫn chưa đáng sợ lắm. Thứ làm cho Tạ Liên rợn tóc gáy chính là,vẻ mặt của người này tựa như thống khổ cực điểm, điên cuồng xé rách y phục củachính mình, lộ ra cơ thể.

Mà trên người hắn, nổi lên vài cái mặt người, một mặt lại một mặt, đều vặn vẹoy hệt khuôn mặt của hắn!

Dịch mặt người!

Kích động quá lớn, đáy mắt Tạ Liên đều bị bức hoạ kia che kín. Y lẩm bẩm mộtmình: “Thật sự là… Giống y như đúc…”

Người dân Ô Dung Quốc cũng gặp phải dịch mặt người!

Vì sao những việc Ô Dung Thái Tử trải qua trong hơn một ngàn năm trước, đềukinh khủng giống hệt y?

Thấy tình thế không ổn, Hoa Thành trấn an y: “Điện hạ, đừng xem nữa.”

Thế nhưng hình ảnh vặn vẹo cho y đả kích quá lớn, dịch mặt người trong lòng TạLiên để lại bóng ma quá nặng, hệt như bị ma ám, y nhìn chằm chằm không nguôi.Vì vậy, Hoa Thành dứt khoát đem thân thể Tạ Liên áp vào trong ngực, chất giọngmạnh mẽ nhưng không mất đi sự ôn nhu: “Đã ổn rồi! Điện hạ, nghe ta nói đi.Nghe ta.”

Dừng lại một chút, hắn tiếp tục mở lời: “Nhìn xem, những bức bích họatrước đều theo thứ tự thời gian mà tiến triển, có tiền căn hậu quả, một bứccòn là Ô Dung Thái Tử xây cầu thông thiên, bức tiếp theo nhất định là sự việctiếp theo. Nhưng tấm bích họa này căn bản không hợp lí, tiền căn hậu quả đềukhông có, có phải hay không.”

Tạ Liên nhanh chóng phản ứng kịp, nói: “… Đúng, trung gian nhất định đãbị bỏ sót. Có người đến trước chúng ta, phá hủy hai bức bích hoạ.”

Hoa Thành nói: “Nếu người này phá hủy hai bức bích hoạ, vậy hắn vì saokhông phá cả bức này? Vì sao phải giữ lại chúng?”

Tạ Liên nói: “Có hai khả năng. Thứ nhất, hắn cảm thấy, giữ lại bức nàycũng không quan trọng, để như không để, không sợ ta thấy được.”

Hoa Thành nói: “Còn khả năng thứ hai?”

Tạ Liên chậm rãi nói: “Thứ hai, người này, hủy ba bức kia. Để lại bức này,thật ra là giả, hắn sau đó mới vẽ lên!”

Hoa Thành nói: “Rất đúng, không chừng những bức bích hoạ dọc theo đường điđều là lời nói dối. Chúng ta đã đến rất gần đáp án rồi, trước lúc đấy, chớ tựmình nghĩ ngợi quá nhiều, được không ca ca?”

Chôn trong ngực hắn một hồi lâu, Tạ Liên cuối cùng cũng đào hết những hình ảnhkinh khủng kia từ trong đầu ra ngoài, lúc này mới chú ý tới tư thế của haingười, vội vàng chuẩn bị tách khỏi vòng tay của Hoa Thành, nói: “… Xinlỗi Tam Lang, cái kia…ta…”

Hoa Thành không để cho y thoát được, vòng tay ôm càng chặt, mỉm cười nói:”Không cần xin lỗi. Bất quá…”

Hắn cúi đầu xuống, nói: “Thật ra thì còn có khả năng thứ ba.”

Nửa gương mặt Tạ Liên chôn sâu trong vai hắn, thanh âm Hoa Thành thì thào bêntai, ép xuống thật thấp, ngoại trừ y, không người ngoài nào có thể nghe đượcnửa tiếng.

Y hơi nín thở, nghe Hoa Thành trầm giọng nói: “Khả năng thứ ba là, ngườinày không phải không muốn hủy diệt tất cả bức bích họa, nhưng hắn không kịp.Hắn mới vừa hủy diệt xong hai bức, chúng ta đã đến. Mà hiện tại, hắn đang ẩn nấp bên trong cung điện này.”