Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 2 - Chương 61: Mất hồng châu vô tình chọc đỏ mắt (2)




Tạ Liên nhéo nhéo vành tai, nói: "Một bên khuyên tai mất rồi."

Người Tiên Lạc cho rằng, Đạo gia (người tu đạo) tu hành đến cảnh thái hoàn mỹ cuối cùng chính là "Âm dương hòa hợp", "Lưỡng tính đồng thể"*. Tất cả thần minh đều biến ảo vô lường, tất nhiên cũng không bị quản chế bởi giới tính, vừa là nam nhưng cũng vừa là nữ. Bởi vậy, quan niệm này cũng được thể hiện trên bản thiết kế của trang phục duyệt thần. Mỗi một thế hệ duyệt Thần Võ giả từ xưa đến nay, đều mang trang sức và trang phục của nam phục lẫn nữ phục, từ hình thức đến chi tiết, như khuyên tai, đeo vòng ngọc bội. Khi Tạ Liên sắm vai duyệt Thần Võ giả cũng bấm lỗ tai rồi đeo một đôi khuyên.

(Bamboo: *Cả hai giới tính trong cùng một cơ thể. Tự nhiên đến đây nhớ đến sinh tử văn)

Đó là một đôi san hô châu (ngọc san hô) đỏ thẫm cực kỳ mỹ lệ, quầng sáng lưu chuyển, trơn nhẵn sáng trong, cực kỳ hiếm có. Nhưng mới đây, Tạ Liên phát hiện ra rằng đôi san hô châu đỏ giờ chỉ còn lại có một chiếc.

Hắn vừa nói mất, sắc mặt Mộ Tình vốn đã giãn ra bỗng nhiên cứng lại vài phần, thế mà hai người kia lại hoàn toàn không chú ý. Trước hết Phong Tín tìm trong ngoài phòng rồi đi khỏi đó, sau lại tay không tiến vào, nói: "Ngài vứt bậy ở đâu rồi, thứ như khuyên tai có tìm cũng không thấy. Mò hết Tiên Lạc cung cũng không thấy, ta ra đường tìm xem, khả năng cao là làm mất trong buổi tế thiên du."

Tạ Liên cũng thấy kỳ quái, nhưng cũng không cho qua, nói: "Có thể. Nếu lần này vẫn tìm không thấy, mất rồi thì cứ để mất luôn."

Mộ Tình lại cầm cái chổi quét rác thường ngày đến, đạm thanh nói: "Hạt châu kia thực sự rất trân quý, có thể tìm thì nên tìm thử đi. Để xem nó có rớt dưới gầm giường hay dưới ngăn tủ không?" Nói xong cậu ta bắt đầu quét nhà. Tạ Liên bảo: "Chi bằng gọi thêm vài người tìm phụ đi."

Phong Tín thuận miệng nói: "Người đông tay nhiều, đừng để vật còn không tìm, mà người ta còn nhặt dấu luôn."

Mộ Tình vẫn đang yên lặng kiểm tra gầm giường, nhưng khi nghe câu này, mặt cậu bỗng chốc có vài tia trắng bệch, đột nhiên đứng bật dậy, cái chổi trong tay "rắc" một tiếng, gãy thành hai đoạn. Tạ Liên lập tức ngẩn ra.

Từ sau khi rời khỏi Thần Võ Điện, Phong Tín vẫn luôn tỏ thái độ với Mộ Tình, nhưng không có tức giận. Giờ phút này thấy Mộ Tình tự nhiên nổi giận, cáu bẳn quát: "Khi không lại phá đồ là gì? Ai gây sự với ngươi?"

Mộ Tình lạnh lùng thốt: "Ngươi muốn nói gì cứ việc nói thẳng, ngấm ngầm nghĩ oan cho người ta làm chi? Hạt châu không tìm thấy thì cũng chẳng liên quan đến ta."

Phong Tín xưa nay luôn ăn ngay nói thẳng, đây là lần đầu nghe được có người chỉ trích hắn ngấm ngầm nghĩ oan cho người khác, tức giận đến mắc cười, nói: "Ngươi nên tự nói với bản thân ngươi câu này! Ta nói cái gì? Ta còn chưa nói là ngươi trộm, chính ngươi tự đâm mình một đao, trong lòng có quỷ à?"

Tạ Liên bình tâm lại, có dự cảm không lành, nên ngồi dậy khỏi giường ngồi dậy, nói: "Phong Tín, đừng nói nữa!"

Trán Mộ Tình lập tức nổi ba bốn cọng gân xanh. Phong Tín thật sự không nghĩ nhiều, bất giác hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Liên không tiện giải thích cho cậu ta, đành phải nói với Mộ Tình trước: "Ngươi đừng hiểu lầm, Phong Tín chỉ thuận miệng nói ra thôi, không phải nhằm vào ngươi đâu."

Nắm tay Mộ Tình nắm chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng cũng không còn giận nữa. Chỉ là hốc mắt dần dần chuyển màu đỏ đậm, quay sang Tạ Liên, nhìn hắn chằm chằm gặng từng câu từng chữ: "Ngài...... đã nói mà không giữ lời."

Tạ Liên chối: "Không phải, ta không có!"

Mộ Tình ngậm miệng hít vài hơi, hai mắt oán giận mà liếc xéo Phong Tín một cái, nhưng không nói nhiều, rồi tông cửa chạy ra ngoài. Tạ Liên nhảy xuống giường muốn đuổi theo, mới đi được vài bước đã bị túm chặt lại. Phong Tín nói: "Điện hạ, ngài còn chưa mang giày! Đầu tóc rối bù lu bù loa mà đi ra ngoài thì còn thể thống gì nữa?"

Tạ Liên nói: "Giúp ta cản hắn lại!"

Phong Tín nói: "Trước hết ngài hãy mặc quần, áo, giày và buộc tóc cho đàng hoàng. Để ý đến hắn làm chi, ngày thường hắn đã âm âm quái khí rồi, ai biết đã chạm phải chỗ ngứa* nào của hắn, tự nhiên lại phát bệnh."

( *gốc là căn huyền, căn:(Phó) Triệt để, tận cùng, huyền: (đph) Nguy hiểm; nếu dịch thô sẽ là chỗ nào đó không thể động vào sâu trong lòng hắn và chỗ ngứa là chữ mà thằng hàng xóm "chết bầm" gợi ý. Tiện thể nhắc luôn, thằng hàng xóm huyền thoại lâu lâu cùng mình edit, sẽ có vài từ lạ lạ mà nó dùng và mình cũng thấy nó hợp lý nên đưa vào luôn vì không tìm được từ nào hợp hơn.)

Mộ Tình đã sớm phủi tay chạy không tàn ảnh, Tạ Liên thấy cũng đuổi không kịp, đành phải cầm sợi dây tóc buộc tóc vội vàng buộc lại, vừa buộc vừa thở dài: "Hắn không phải phát bệnh đâu, mà là do trùng hợp ngươi vô tình chọn sai lời để nói."

Phong Tín lấy bộ bạch đạo bào mà thường ngày Tạ Liên vẫn mặc từ tủ quần áo rồi ném cho hắn, nói: "Ta nói sai cái gì?"

Tạ Liên vừa mang giày vừa nói: "Ta không thể nói ngươi nghe được. Tóm lại, ngươi đi cùng ta tìm hắn, giải thích rõ mọi hiểu lầm, ngươi không nhằm vào hắn."

Phong Tín nhíu mày thắc mắc hỏi: "Ngài có chuyện gì không thể nói với ta?"

Tạ Liên không nói gì. Phong Tín càng hoài nghi hơn, rồi nhớ lại thần sắc oán giận vừa rồi của Mộ Tình, đột nhiên hỏi: "Hắn có phải đã thật sự từng trộm đồ của ngài?"

Tạ Liên thủ thế mạnh mẽ hơn so với việc im lặng, phủ quyết: "Không có! Không có!"

Thấy hắn phản ứng như thế, Phong Tín lại càng khẳng định, nói: "Thì ra là thế! Khó trách mặt hắn đột nhiên biến sắc, hóa ra là trúng tim đen. Vậy khi nào hắn làm loại sự tình này?!"

Tạ Liên nói: "Ngươi không cần lớn tiếng như vậy!"

Phong Tín liền hạ giọng, nói: "Có loại sự tình này, ấy thế mà ngài lại không nói cho ta! Nói mau."

Thấy hắn đã hoài nghi, vậy dù có giấu không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn tra ra, Tạ Liên bất đắc dĩ nói: "Không tính trộm đi, nhưng là...... Ai, ta kể lại từ đầu luôn, ngươi còn nhớ vào hai năm trước, ta mới vừa vào Hoàng Cực Quan không lâu, có một lần, ta làm mất một mảnh lá vàng không?"

Nghe vậy, Phong Tín mở to hai mắt nhìn, vỗ đùi, hỏi: "Lần đó sao?!"

Ba năm trước đây, Tạ Liên năn nỉ ỉ ôi mới xin được cha mẹ cho phép hắn trước nhược quán* vào Hoàng Cực Quan tu hành, cuối cùng sau một một năm, khi cung Tiên Lạc được kiến thành, cuối cùng hắn cao hứng phấn chấn cuốc bộ lên núi.

(Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là "Nhược".)

Khi Tạ Liên lên núi, hành lý mang theo cũng không tính nhiều, chỉ có hai xe sách với hai trăm danh kiếm mà thôi. Nhưng Mẫn Thị hoàng hậu yêu thương nhi tử, sợ hắn ở trên núi quá hiu quạnh kham khổ, sau đó lại sai người tặng Thái Thương Sơn hai mươi tôi tớ có tiếng và bốn xe lớn chất đầy những thứ Thái Tử thích, nặng nề mà kéo lên Thái Thương Sơn, trong đó bao gồm luôn một bộ có tổng cộng một trăm lẻ tám phiến lá vàng.

Lấy lá vàng xếp thành kim điện là một loại trò chơi được quý tộc Tiên Lạc lưu hành. Lúc ấy, cả đống sự vật xa hoa như thế lên núi, dẫn đến một chút dư luận. Trong Hoàng Cực Quan chỉ có những đạo nhân tu hành đứng đắn đứng đắn, cũng không biết tính tình Của vị Thái Tử điện hạ này ra sao, tuy rằng bề ngoài không dám nhiều lời, nhưng sau lưng lại thầm xỉa xói: Thái Tử điện hạ rốt cuộc là đến đây để tu hành, hay là đến đây để ăn chơi tẹt ga vậy? Con em quý tộc hoàng thất cũng đến đây chung vui nữa? Có thể tu ra cái quỷ gì được đây?

Phong Tín nghe được đoạn bàn tán này, muốn bác bỏ nhưng Tạ Liên lại bảo hắn đừng manh động, cười nói: "Quả thật đây là chuyện bình thường thôi. Ngày sau bọn họ ắc sẽ biết, ta có phải đến đây để đi chơi hay không, và ai mới là đệ từ giỏi nhất trong lịch sử của Hoàng Cực Quan."

Nhưng không lâu sau, lại xảy ra một sự kiện.

Tạ Liên tống cổ hết đám tôi tớ và bốn cái xe bự chảng bà tổ do Hoàng Hậu an bài cho hắn về, khi kiểm kê hành lý thì phát hiện trong tổng một trăm lẻ tám phiến lá vàng đã thiếu mất một mảnh.

Cả đường chuyên chở đống lá vàng lên Thái Thương Sơn, chưa bao giờ rời khỏi Tiên Lạc cung, cũng không có rớt trên đường, thì chỉ có thể là bị người ta trộm. Trên đường không tìm thấy, Tạ Liên bèn thuận miệng nói với quốc sư một câu. Quốc sư nghĩ nó có thể đã bị trộm, nói không chừng có ai đó trong Hoàng Cực Quan đã bị mảnh lá vàng dụ hoặc rồi phạm phải sai lầm nên rất tức giận, quyết chí dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra kia phiến lá vàng kia ở đâu. Nếu tìm được nó ở chỗ ai thì chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha. Vì thế, cả tòa Hoàng Cực Quan hơn ba ngàn người chẳng làm gì nên tội, bị đánh đến trở tay không kịp, đột nhiên bị đuổi hết ra ngoài xếp hàng, bài tra từng Đạo phòng một.

Một phen gióng trống khua chiêng, mệt đến dở sống dở chết, ai ngờ, ở vào ngay lúc đã tra xét xong hơn nửa số phòng, Tạ Liên đột nhiên đổi ý, ngượng nà ngượng ngạch nói đã gây phiền tới cho các vị đồng môn, bởi hăng tự nhiên nhớ ra, bộ lá vàng này khi còn ơn trong hoàng cung đã bị hắn làm mất hết một mảnh. Nói cách khác, ngay từ đầu cũng chỉ có một trăm linh bảy phiến lá vàng.

Vì để kiểm tra xem phiến mất tích lá vàng kia rốt cuộc ở đâu, Hoàng Cực Quan đêm hôm đó có thể nói là mất công vô ích, người ngã ngựa đổ, khi kết quả là mồ hôi đầy đầ thì Thái Tử điện hạ bỗng nhiên phán một câu như vậy, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không khỏi khiến rất nhiều đồng môn cảm thấy oán giận với hắn. Vì thế, lúc đó mọi người đều ám muội nói cái gì mà ai bảo người ta là Thái Tử điện hạ, nói cái gì chính là cái đó, chỉ mong lần sau nhớ kĩ một chút, có thể nhớ chuyện quan trọng như vậy trước khi kiểm tra là tốt rồi, vân vân và mây mây. Phong Tín ngồi xổm nghe thế nên rất tức giận, mà Tạ Liên rồi lại làm hắn đừng manh động, đợi đến ngày sau đi. Mà ngày sau, quả nhiên Tạ Liên toàn diện nghiền áp ba ngàn đệ tử, trở thành đệ nhất đệ tử xứng đáng của Hoàng Cực Quan, mà cũng vì hắn rất hòa đồng, cũng không cậy thế lộng quyền, nên danh tiếng và lời bình luận của hắn dần đi lên. Phong Tín không quan tâm nên cũng quên luôn đoạn hồi kí này. Ai ngờ hôm nay lại nhắc đến nó, cậu ta mới bừng tỉnh đại ngộ, vừa kinh vừa giận: "Phiến lá vàng kia là do Mộ Tình lấy???"

Tạ Liên nói: "Suỵt!"

Sau khi xác định bốn phía không có ai, hắn mới nói: "Do đường núi gập ghềnh nên làm rớt phiến lá vàng kia, lúc Mộ Tình gánh nước đi ngang qua thấy nó nằm trong bụi cỏ nên nhặt lên. Hắn cất nó dưới chiếu, chưa biết nên xử trí nó thế nào, kết quả thì buổi tối quốc sư đột nhiên tập kích, đuổi hết tất cả mọi người ra để soát người lục phòng. Lúc ấy ta chưa quen biết hắn, chỉ là ta thấy một tạp dịch có sắc mặt không tốt lắm. Sau đó ta ngồi bên ngoài, vào thời điểm hắn bưng trà lên lén thấp giọng thừa nhận với ta, nên ta mới biết rõ ngọn ngành mọi chuyện."

Phong Tín nói: "Lấy mà không báo, không phải là trộm thì còn là gì??? Cho nên ngài vì giúp hắn giấu chuyện này, nên mới nói với người ta rằng là ngài làm mất khi còn ở trong hoàng cung sao???"

Trong khi nói chuyện, thì Tạ Liên đã chuẩn bị xong, bước ra cửa nói: "Chính là như vậy."

Phong Tín tức chết đi được, theo sau hắn đến cửa, nói: "Điện hạ, ngươi có biết là vào lúc ngài vừa tới Hoàng Cực Quan, có bao nhiêu người lời ra tiếng vào sau lưng ngài không?"

Tạ Liên nói: "Ngươi nhỏ giọng thôi. Sắc mặt hắn lúc ấy thực sự rất tệ, trắng bệch tái mét. Những người khác trong Hoàng Cực Quan vốn đã không ưa hắn rồi, nếu ta nói ra, thì đời hắn chẳng phải sẽ tàn sao? Thân phận ta với hắn khác nhau, nên tình cảnh trong chuyện này cũng khác, hậu quả cũng hoàn toàn không thể đánh đồng được."

Lúc này, vài tiểu đạo sĩ từ trước mặt đi tới, cung cung kính kính làm lễ, nét mặt tươi cười mà hô: "Thái Tử điện hạ!" Tạ Liên cũng cười đáp lễ, hai nhóm người đi ngang qua nhau, rồi nói với Phong Tín: "Ngươi xem, ta đã nói là đợi đến ngày sau, không phải bây giờ quan hệ ta với các vị đồng môn đều rất tốt sao? Còn có ai dám nói ba thành bốn?" ( nói xấu sau lưng ấy)

Hai người đi đến đạo phòng của Mộ Tình, không thấy người đâu nên đi ra ngoài tìm xem. Phong Tín nói: "Hồi đó ta đã cảm thấy kỳ quái rồi, làm sao ta lại không biết ngài làm mất một mảnh lá vàng trong cung. Thế mà qua hai năm ngài vẫn chưa nói với ta việc này, còn bảo là ngài quen hắn lúc hắn đang quét rác nữa!"

Tạ Liên nói: "Sau đó hắn lại thỉnh cầu ta đừng nói cho người khác biết. Mà ta đã đáp ứng rồi, thì coi như không thể nói cho bất kì ai biết, kể cả ngươi. Bây giờ ngươi đã biết, xem như ta đã thất tín. Nhưng ngươi nhất định không được kể cho người khác."

Phong Tín nói: "Cái này đâu tính là thất tín. Cũng không phải ngươi nói cho ta, mà do chính hắn có tật giật mình để lộ dấu vết bị ta bắt thóp."

Tạ Liên uy hiếp nói: "Không được không được, ngươi mau thề đi, việc này tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Bằng không ta sẽ tuyệt giao với ngươi, hơn nữa ngươi sẽ không cưới được vợ."

Phong Tín sặc ho, mắng: "Ngài tuyệt giao với ta! Ngày đầu tiên sau khi tuyệt giao, bá tánh trên dưới cả nước Tiên Nhạc đều sẽ biết một chuyện: Lúc Thái Tử điện hạ mặc quần áo bị chính đôi vớ của mình siết cho ngất xỉu -- Được! Tuyệt đối không truyền ra ngoài.Mẹ nó ai mà có hứng thú khua môi múa mép."

Dừng một chút, cậu ta nói tiếp: "Có lẽ hắn vẫn cho rằng ta nhằm vào hắn là bởi vì ta biết hắn giữ phiến lá vàng kia, thật ra ta chính là không thích loại người như hắn. Một đại nam nhân gì mà cả ngày nghĩ này nghĩ nọ, chắc chắn hắn đã nghi ngờ ngài nói cho ta biết từ lâu rồi. Phi tử trong cung chưa chắc đã đa sầu đa cảm như hắn, nhìn là thấy phiền."

Tạ Liên phản bác: "Cũng không có tệ như ngươi nói. Trước giờ ở Hoàng Cực Quan cũng chưa từng nghe nói có người mất đồ đâu, xem ra đây là lần đầu tiên hắn phạm lỗi, suy cho cùng cũng là vì mẫu thân hắn...... Ai, dù sao hắn đã nhiều lần hứa với ta sau này sẽ không tái phạm nữa, cho hắn một cơ hội cũng không sao. Hắn cũng giữ lời mà. Mà hôm nay, lúc tiểu bằng hữu kia rơi xuống, nếu Mộ Tình không phối hợp ta, thì lễ tế thiên du sẽ không kết thúc vẻ vang như vậy đâu."

Phong Tín phì cười nói: "Dù sao ngài cũng đã hoàn tất ba vòng, vang danh thanh sử, đương nhiên hắn không nên tiếp tục cho ngươi thấy ngột ngạt. Điện hạ, ta nói cho ngài biết, những lời hắn nói ở Thần Võ Điện hôm nay, một chữ ta cũng không tin. Trên dưới Hoàng Cực Quan, ai không biết lúc quốc sư đánh bài ngay cả lục thân* còn không nhận? Hắn lại canh đúng lúc đó để nói, sống chết cũng không chịu nói rõ là phụng mệnh ai, giống như cố ý làm hỏng chuyện vậy."

(*Lục thân: Sáu bậc thân gần, gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ và con ("phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử")

Tạ Liên lại lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Thật ra, nói đến việc này, có lẽ ta cũng không nghĩ chu toàn cho lắm. Ta biết Mộ Tình không được mọi người ưa thích, ta định để hắn giúp ta làm nhiều việc hơn, người ta biết hắn là người hầu của ta nên cũng sẽ khách khí với hắn một chút. Nhưng ta lại không nghĩ tới người ta lại không khách khí với hắn đến như vậy, chẳng những việc làm không được tốt mà còn làm thuộc hạ mình ấm ức. Ngươi nhìn xem hướng khác sẽ phát hiện tính tình âm dương quái khí của hắn cũng có chỗ có thể tha thứ được."

Phong Tín cực lực không tán đồng, nói: "Đó là do hắn kỳ quặc, ngài tự ôm hết vào người làm gì? Ngài là Thái Tử điện hạ, ngài muốn cất nhắc ai, sao lại thiếu ngược kẻ đó? Điện hạ à, ta thật sự không hiểu vì sao ngươi lại coi trọng hắn như vậy."

Tạ Liên nhoẻn miệng cười, bảo: "Phong Tín, ngươi biết rằng trên đời này rất nhiều người trong mắt ta đều là đá cứng mà."

Phong Tín thấy khó hiểu. Còn Tạ Liên vẫn khoanh tay mà đi, nói: "Đá cứng dễ có, mỹ ngọc khó cầu. Đã nhiều năm như vậy, trên giới võ đạo, ta chỉ thấy được hai người đáng được xưng là mỹ ngọc. Một viên là ngươi. Một viên còn lại chính là hắn."

Hắn bỗng nhiên dừng chân, vừa quay đầu lại, ánh mắt sáng tinh, nói: "Ta thật sự cảm thấy Mộ Tình có thiên phú hơn người. Một viên mỹ ngọc như thế, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì xuất thân và tính tình hạn chế, mà muốn để ngọc phủ bụi trần, không thể phô bày mỹ chất sao?"

Tạ Liên kiên quyết nói: "Không! Ta cho rằng điều này không đúng. Ngươi hỏi ta vì sao lại coi trọng hắn như vậy yw? Cũng giống như lý do ta coi trọng ngươi. Nên sáng thì ta nhất định sẽ làm hắn sáng. Hơn nữa, ta không tin rằng thiện ý sẽ đổi lấy kết quả không tốt."

Phong Tín cũng dừng chân theo, nghe xong, gãi gãi đầu, nói: "Dù sao ngài biết mình cần gì mới tốt, làm thế nào là chuyện của ngài."

Tạ Liên nói: "Ừm. Cho nên, rốt cuộc Mộ Tình chạy đi đâu rồi?"

Lúc này, từ đối diện lại có vài tiểu đạo sĩ đi tới, trong tay cầm phủng rổ, vừa đi vừa đùa giỡn. Thấy Tạ Liên thì tất cả đều hoan thiên hỉ địa cùng kêu lên: "Thái Tử điện hạ!"

Tạ Liên cũng cười đáp lại. Mấy người chạy lại, trình đống rổ lên trước mặt hắn, hân hoan nói: "Điện hạ ăn anh đào không? Đã rửa qua nước sơn tuyền*, rất sạch sẽ và cực kì ngọt."

(:

*Sơn tuyền: sơn là núi, tuyền là suối; tức là suối từ núi chảy ra)

Trong rổ để đầy quả anh đào hồng diễm diễm, vô cùng đáng yêu. Tạ Liên và Phong Tín lấy vài quả để ăn, ngọt thanh vô cùng. Tiểu đạo sĩ kia hỏi: "Vừa rồi ta có loáng thoáng nghe được điện hạ hỏi về Mộ Tình, ngài đang tìm hắn sao? Chúng ta từ rừng anh đào đến đây, hình như có thấy hắn ở đó."

Tạ Liên nói: "Là thật sao? Đa tạ báo cho."

Vì thế, hai người cùng chạy đến rừng anh đào. Trên Thái Thương Sơn ngoại trừ núi rừng cây phong, thì còn có rất nhiều cây ăn quả, đào, lê, quýt mọc ở nhiều nơi, cũng có cả cây anh đào. Cây ăn quả được sơn tuyền tẩm bổ, tắm gội bằng mây mù vùng núi cùng ánh mặt trời và mưa móc, kết ra trái cây giàu linh khí, ngoại trừ hiến cho hoàng cung, cũng chỉ dư lại cho các đệ tử trong quan khi tu hành mệt mỏi hái xuống ăn, bên ngoài Hoàng Cực Quan dù cả trăm vàng cũng khó mua. Từng cây anh đào một, giữ lá non treo từng chuỗi san hô châu đỏ dường như là trái cây, cô cùng đẹp. Tạ Liên và Phong Tín đi một hồi trong rừng cây để kiếm Mộ Tình, không bao lâu thì nghe thấy phía trước ẩn ẩn truyền tiếng đánh nhau, không khỏi dừng bước.

Tác giả có lời muốn nói:

Nghe nói ** ngày hôm qua trừu, sau trang đang đọc không hiện ra chương mới, điểm yếu là phải mò tới mục lục mới có thể tháy được chương mới, hơn nữa hình như có rất nhiều muội tử cũng không thể bình luận được thì phải? Đây là cải cách mới gì vậy a...

Tiểu nộn hoa không lâu nữa liền sẽ lên sàn, biểu cấp =V= làm Thái Tử trước trung một lát nhị trang một lát bức

Lá vàng xây điện, kỳ thật chính là ráp mô hình! Thái Tử có thể ráp ra một tòa chiến xa!!! Nam hài lãng mạn!!! ( méo).