Thình lình bên rừng trúc truyền lại một tiếng Phật hiệu, một tăng nhân trung niên khuôn mặt đen sì, thần thái gấp gáp, nhanh nhẹ rảo bước vào rừng, từ xa đã gọi: “Lý đạo trưởng, Ngô bang chủ, có gì từ từ nói, đừng động thủ!” Ông chạy đến nơi, thấy song phương vẫn đứng ngăn nắp theo vị trí, chưa động can qua mới thở phào nhẹ nhõm. Thông Bảo đến bên tăng nhân, kể lại chuyện Lăng Hạo Thiên ra mặt dàn hòa, tăng nhân trung niên cứ gật đầu liên tục, nghe hết mới cười ha ha: “Thế ra chuyện hiểu lầm giữa Lý đạo trưởng và Ngô bang chủ đã được giải rồi, hay quá, hay quá. Bần tăng vừa nghe nói hai vị nổi giận, không khỏi lo lắng, vội vàng từ dưới núi lên đây, chỉ e chậm mất một bước. May nhờ Lăng tam công tử quan sát tinh tế, suy đoán hợp tình hợp lý, khiến người khác nhận ra, quả không hổ là con trai Y Hiệp, bần tăng bội phục trong lòng. Thiếu Lâm chúng tôi thân làm chủ nhân, vẫn phải đa tạ Lăng tam công tử ra mặt giải quyết giúp, bần tăng cảm kϊƈɦ bất tận.” Nói đoạn bước lên hỏi han Lăng Hạo Thiên.
Y thấy tăng nhân này diện mạo trung hậu, thần thái thành khẩn, bèn đáp lễ: “Không dám. Xin hỏi pháp hiệu của đại sư?”
Tăng nhân vỗ vỗ trán: “Hà, bần tăng quên mất không giới thiệu. Bần tăng là Thanh Triệu.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Té ra là Thanh Triệu đại sư.”
Thanh Triệu cười: “Hai chữ đại sư thật không dám nhận.”
Quay qua nói với Ngô Tam Thạch và Lý Thừa Phong: “Ngô bang chủ, Lý đạo trưởng, từ lúc chia tay xem ra hai vị vẫn phong độ.”
Ngô Tam Thạch và Lý Thừa Phong biết tăng nhân là Hàng Long đường chủ của Thiếu Lâm uy danh lẫy lừng bèn tiến lên hành lễ. Thanh Triệu hỏi han hai người: “Ngô bang chủ, Lý đạo trượng, bây giờ phương trượng đại sư không có mặt, Thiếu Lâm không thể giải được hiểu lầm giữa hai vị, bần tăng đúng là vạn phần muối mặt. Xem ra phía sau nhất định có chủ mưu, hắn muốn khơi dậy tranh đấu giữa hai bang phái, nhất định đáng bị tiêu diệt. Thiếu Lâm của bần tăng ắt sẽ tận lực hiệp trợ tìm ra hung thủ, trả lại công đạo cho võ lâm.”
Võ Đang và Cái Bang nghe Thanh Triệu nói ra những lời chính khí lẫm liệt, sẵn sàng trách nhiệm, đều nghĩ: “Đó mới là phong phạm của Thiếu Lâm.”
Thanh Triệu mời Ngô Tam Thạch và Lý Thừa Phong vào Trúc lâm viện dùng trà, thảo luận cách điều tra sự việc, những đầu mối nên lần theo. Thiếu Lâm phái đã hứa sẽ hiện trợ tìm ra chân hung, bắt gian nhân về quy án. Thanh Triệu hy vọng Cái Bang và Cái Bang cùng chính phái võ lâm hiệp trợ lẫn nhau, trao đổi tin tức, giữ lời thề của liên minh sáu mươi tư phái coi giữ vững chính nghĩa võ lâm là quan trọng nhất. Ông ta không phải là người khéo ăn nói nhưng mỗi câu nói ra đều hết sức rõ ràng, mười phần thành ý,
Ngô Tam Thạch và Lý Thừa Phong đều nghĩ: “Hàng Long đường chủ của Thiếu Lâm Tự địa vị chỉ sau có phương trượng Thanh Thánh, quả nhiên tài cán, có phong độ tu dưỡng của bậc cao tăng.”
Lăng Hạo Thiên không vào Trúc Lâm viện và nhờ Thông Bảo đưa ra sau chùa ngắm nhìn non nước. Thông Bảo đưa y đến Đốn Ngộ nhai, hai người ngồi xuống một tảng đá lớn, nhìn về đỉnh núi. Thái Thất sơn hiện ra trước mắt y: núi cao vòi vọi, cổ tùng vươn thẳng, mây khói lờn vờn, một dòng thác trắng xóa từ vách núi bên trái đổ xuống, quả là cảnh đẹp kỳ diệu. Nhìn xuống thấy muôn núi nghìn khe trùng điệp, cảnh quan hùng vĩ mà tráng lệ khiến người ta cởi hẳn lòng mình.
Thông Bảo rất bội phục Lăng Hạo Thiên, dẫn y đi ngắm cảnh vật khắp nơi, cười hỏi: “Lăng thí chủ, thí chủ không lớn hơn tiểu tăng mấy tuổi mà võ công lại cao như vậy! Thí chủ học ở đâu?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Võ công của tại hạ học từ cha mẹ, cũng không thể coi là cao, lúc nhỏ tinh ranh không chịu khổ luyện, bây giờ mới thấy hối hận.”
Thông Bảo nói: “Vậy ư? Nếu thí chủ chịu dụng công hơn, chắc còn lợi hại nữa.”
Lăng Hạo Thiên bật cười: “Thiếu Lâm Tự ngọa hổ tàng long, tiểu sư phụ mà chịu khó, tương lai nhất định là bậc đại cao thủ.”
Thông Bảo ngoẹo đầu, hình như ngẫm nghĩ lời Lăng Hạo Thiên nói. Lăng Hạo Thiên đột nhiên đưa tay gõ mạnh lên đầu Thông Bảo, chú ta giật nảy mình, nhảy bật lên. Lăng Hạo Thiên cười: “Tiểu sư phụ nghĩ gì mà ngẩn người vậy? Ở đây sơn thủy bạt ngàn, tiểu sư phụ sống trêи núi, nên vui vẻ hân thưởng mới phải.”
Thông Bảo cũng cười: “Núi vẫn là núi, nước vẫn là nước, có gì hay đâu? Ngắm nhìn lâu ngày trở nên nhàm. Lăng thí chủ sống ở trong thành, chắc ít khi nhìn thấy núi?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Không phải, tại hạ lớn lên trong núi.”
Thông Bảo mở lớn đôi mắt: “Thật vậy? Thí chủ không thấy cảnh núi không có gì đẹp sao?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Trêи núi có rất nhiều điều thú vị, sao lại nhạt nhẽo? Hổ Sơn của chúng tôi không có nhiều cảnh quan như Thiếu Thất sơn nhưng trong núi có khỉ vượn, lão hổ, còn cả báo và mèo rừng, rất nhiều loại thú vị. Lúc tại hạ còn nhỏ thường cùng đùa chơi với chúng. Trêи Hổ Sơn còn có rừng rậm toàn là cây cổ thụ cao ngất trời, hồ nước trong vắt, mỗi độ thu về lá phong trêи núi lại chuyển màu đỏ rực, tiểu sư phụ trèo lên đỉnh núi ngắm sẽ thấy dưới chân là một biển cây cối màu đỏ mênh mang, dưới ánh nắng ánh xạ thành những vòng sáng nho nhỏ, như thể có thể thật sự nhảy xuống biển lá thống thống kɧօáϊ kɧօáϊ gột bỏ mọi bụi bặm.” Y nhớ lại cảnh vật trêи Hổ Sơn, không khỏi bùi ngùi, lại kể về những chuyện nghịch ngợm lúc nhỏ, Thông Bảo tỏ ra rất thích thú, hỏi han luôn mồm.
Đến gần tối, y và Thông Bảo mới quay lại rừng trúc. Quản sự tăng của Trúc Lâm viện chạy đến nói: “Lăng tam công tử về rồi. Đường chủ hỏi mãi tam công tử đi đâu, đang đợi công tử.”
Lăng Hạo Thiên hỏi han tình hình Võ Đang và Cái Bang, quản sự tăng đáp: “Phái Võ Đang đã hạ sơn, Cái Bang đang nghỉ ngơi trong phòng khách. Thông Bảo, mau đưa Lăng thí chủ ra hậu viện, đường chủ đang đợi Lăng thí chủ cùng ăn cơm.”
Thông Bảo bèn đưa Lăng Hạo Thiên ra hậu viện, quả nhiên thấy Thanh Triệu một mình đợi y trong thiền thất của Trúc Lâm viện. Thông Bảo bước tới nói: “Sư thúc tổ, lúc người đang bận, vị Lăng thí chủ này đã lặn lội lên núi tìm người, còn gánh theo một gánh lễ vật.” Kề sát tai Thanh Triệu nói: “Là rượu.”
Thanh Triệu bật cười: “Thông Bảo, con đến trù phòng mang cơm tới đây.” Lại dặn: “Mang thêm hai bát và một bình trà lớn. Bình không nhé.”
Thông Bảo mỉm cười chạy đi ngay.
Lăng Hạo Thiên bước lên hành lễ với Thanh Triệu: “Vãn bối nghe nói đại sư thích rượu, đặc biệt gánh tám vò Ngũ Lương Dịch lên núi, muốn kết giao bằng hữu với đại sư. Đáng tiếc vừa nãy đã đập vỡ mất năm vò, uống mất một vò nữa, chỉ còn lại có hai vò cho đại sư thưởng thức.”
Thanh Triệu cười: “Lăng thí chủ hiểu lão nạp như vậy, bằng hữu thế này làm gì có chuyện lão nạp không muốn hết giao?” Rồi cùng y ăn cơm tối, nâng bát đối ẩm, bàn luận về rượu, đàm cổ luận kim, vô cùng thoải mái. Lăng Hạo Thiên thấy Thanh Triệu quả nhiên hào sảng, tuy là cao tăng Thiếu Lâm nhưng khi uống rượu vào lại sẵn sàng cởi lòng cởi dạ, tửu lượng kinh nhân. Một già một trẻ tâm đầu ý hợp, đều thấy kết giao được nhau là một việc vui mừng lớn của đời người, uống đến tận canh ba mới lăn ra ngủ say sưa. Thông Bảo lại trải chăn, đắp mền cho cả hai ngủ luôn trong thiền thất.
--- Xem tiếp hồi 93----