Lúc Trịnh Bảo An quay về nơi sư phụ tọa quan thấy Lăng Hạo Thiên đã ngủ rồi bèn về phòng riêng nằm nghỉ, nhìn vầng trăng trong ngoài song cửa mà trong lòng mừng lo phấp phỏng, đầy tâm sự muốn thổ lộ, định lay Tiểu Tam dậy cùng trò chuyện nhưng lại thấy không được. Quá nửa đêm, cô cứ suy nghĩ miên man, mãi mới chìm vào giấc ngủ.
Theo thường lệ, sáng sớm hôm sau, cô dậy luyện kiếm từ lúc trời chưa sáng. Cô mới học xong Phi Tuyết Kiếm của sư phụ, cùng so chiêu với Lăng Hạo Thiên. Vốn kiếm pháp của Lăng Hạo Thiên và cô tương đương nhau, hôm nay cô tâm thần bất an, bị Lăng Hạo Thiên dồn đến nỗi không thể hoàn thủ. Lăng Hạo Thiên vừa cao hứng, vừa thấy hơi kỳ quái, lại xuất ra một kiếm vào mớ tóc mai của cô, cắt đứt mấy sợi. Cô đỏ ửng mặt mày, cầm kiếm lùi lại.
Chợt nghe có tiếng người nói: “Bảo nhi, con sao vậy, tâm thần bất ổn thế?” Là Yến Long đã bế quan xong, vừa ra khỏi phòng, đang đứng xem đệ tử luyện kiếm.
Sắc mặt Trịnh Bảo An thoạt đỏ thoạt trắng, bước lên hành lễ với sư phụ: “Sư phụ, chúc mừng người công đức viên mãn.”
Yến Long gật đầu, thấy thần thái cô khác lạ bèn nắm tay hỏi: “Đêm qua con ngủ không ngon ư? Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Tam bắt nạt con sao?”
Lăng Hạo Thiên đứng cạnh nghe thế thì lập tức giãy nảy lên: “Con có làm gì đâu, sao lại đổ hết lên đầu con?”
Trịnh Bảo An mím môi: “Sư phụ, hôm… hôm qua đại ca có nói với con mấy câu. Đại ca nói… nói…”
Yến Long hỏi: “Nói gì vậy?”
Trịnh Bảo An hơi cụp mày xuống, lí nhí đáp: “Đại ca nói muốn cưới con.”
Lại nghe có tiếng soạt, Lăng Hạo Thiên đã tra kiếm vào bao.
Yến Long ngây người: “Dực nhi sao lại không cưới Vân cô nương?”
Trịnh Bảo An thấp giọng đáp: “Sư phụ, trong lúc người bế quan, đại ca và Vân tỷ tỷ đã giải trừ hôn ước, nhị ca đã cầu hôn với tỷ ấy.”
Yến Long lại ngẩn người, mấy tháng nay bà bế quan tu luyện, hoàn toàn không biết gì chuyện hai giữa cậu con và Vân Phi Phàm đã loạn xạ đến trời long đất lở. Bà nhíu mày, nhủ thầm: “Chắc Tiêu ca sợ mình phân tâm, không nói cho mình biết. Ta đã nói với hai tên tiểu tử là phải có chừng mực thôi, hà cớ còn gây loạn? Lại kéo cả Bảo nhi vào là sao?” Bèn hỏi: “Con nói đêm qua Dực nhi cầu hôn con?”
Trong lòng Trịnh Bảo An đang vừa hỗn loạn vừa hoan hỷ, lại vừa bàng hoàng, xen lẫn hưng phấn và e ngại nên gật gật đầu.
Yến Long hỏi: “Con đồng ý rồi?”
Trịnh Bảo An mím môi không đáp. Yến Long xưa nay vẫn yêu thương cô đệ tử này, cũng hiểu Lăng Tỷ Dực là nhân vật hạng nhất hạng nhì trong lớp trẻ, hai đứa từ nhỏ đã thân nhau, nếu mà kết đôi thì hết sức tốt đẹp, nên trong lòng không thấy cấn cá gì. Bà nắm chặt tay Bảo An nói: “Dực nhi là con trai ta, ta làm mẫu thân nhưng không hiểu được tâm tư nó. Bảo nhi, con cứ nghĩ cho chín, không cần vội vàng quyết định.” Bảo An đỏ ửng mặt, không trả lời.
Yến Long vỗ nhẹ vai cô, bảo: “Con về trang trước, nói với nghĩa phụ rằng ta đã xuất quan, sẽ về ngay.” Bảo An vâng lời, thu trường kiếm lại hành lễ với sư phụ rồi rảo bước về sơn trang.
Yến Long lại đứng ngẩn ngươi ngoài phòng bế quan một lúc mới lên tiếng: “Tiểu Tam nhi, con qua đây.”
Lăng Hạo Thiên tịnh không rời bước, chỉ ừ hữ. Yến Long nhìn sang con trai thấy y đang ngẩng đầu nhìn về dãy núi phía xa, vẻ mặt mê hoặc, xen lẫn hoang mang, có đôi phần chấn kinh. Bà đến bên y, nhỏ giọng hỏi: “Con không sao chứ?”
Lăng Hạo Thiên không đáp, cũng không nhìn mẫu thân, giống như không nghe thấy gì.
Yến Long lắc đầu, khẽ thở dài: “Đều là con trai ta, ta tất nhiên hiểu được tâm tư các con. Thiên nhi, nếu con muốn hạ sơn đừng đi quá lâu để cha con phải lo lắng.”
Lăng Hạo Thiên lại ừ hữ mấy câu. Yến Long chăm chăm nhìn con một hồi mới cất bước quay về sơn trang. Lăng Hạo Thiên nghe tiếng bước chân mẫu thân dần đi xa, lại cúi đầu xuống, chầm chậm cởi trường kiếm ra, bước xuống dưới núi.
Yến Long về đến sơn trang, hỏi Lăng Tiêu tình hình cụ thể mới hiểu ngọn ngành mọi chuyện. Hai vợ chồng thấy hai cậu con gây ra chuyện náo loạn bèn quyết định giải quyết mọi việc cho rốt ráo, đưa Lăng Tỷ Dực đến Long cung một chuyến, chính thức thoái hôn và cầu thân cho Lăng Song Phi, đồng thời xin lỗi Vân gia. Thời điểm Triệu Quan đưa Lý Họa My lên Hổ Sơn đúng lúc hai vợ chồng Lăng Tiêu hạ sơn nên mới không ai trong Hổ Khiếu sơn trang có thể trị thương cho cô.
Triệu Quan nghe Trịnh Bảo An kể lại, lòng không khỏi thấy hiếu kỳ, hỏi: “Lăng đại ca cầu hôn muội, muội phải cao hứng mới đúng, cớ gì còn nhiều tâm sự thế?”
Trịnh Bảo An lắc đầu: “Muội cũng không biết. Muội không thấy có gì không tốt, lại không thể nói ra.”
Triệu Quan mỉm cười: “Lúc muội yêu một người, bất kể thế nào cũng vẫn yêu người đó, đã không thích thì thế nào cũng không thể miễn cưỡng.”
Trịnh Bảo An thấy cậu nói lại câu mình từng nói với đại ca thì ngơ ngẩn một lúc rồi đáp: “Muội không phải không thích đại ca.”
Triệu Quan gật đầu: “Nói thật lòng, nếu ta là con gái, chín phần mười sẽ thích Lăng đại ca. Đại ca anh tuấn tiêu sái, ôn nhu phóng khoáng, ai mà không thích? Muội xem hai vị Giang đại ca kia cũng xiêu lòng vì huynh ấy xiết bao.”
Bảo An bật cười: “Họ có sở thích đồng giới là chuyện trời sinh đã vậy, huynh đừng có cười.”
Triệu Quan đáp: “Được rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh nào. Rốt cuộc, muội còn e ngại chuyện gì? Muội không có cảm tình với Lăng đại ca, đúng không?”
Trịnh Bảo An lắc đầu: “Không phải. Muội vẫn một lòng khâm phục, kính yêu đại ca, nếu muội có thể làm vợ huynh ấy, khiến cho huynh ấy cả đời vui sướиɠ thì cớ gì muội lại không đồng ý? Muội…ài, muội chỉ e không đảm đương được, lại để huynh ấy thất vọng. Muội cái gì cũng không biết, làm sao xứng với đại ca được?”
Triệu Quan lắc đầu: “Bảo An, muội đừng có coi thường mình như thế. Muội là một cô nương thông minh lại khả ái, ôn nhu lại thiện lương, ai quen biết muội đều yêu mến.”
Trịnh Bảo An thở dài: “Muội tốt thế ư? Triệu gia ca ca, muội cũng không biết, đại khái mọi chuyện xảy ra nhanh quá, nhất thời muội không thể trả lời ngay được. Ôi, lại thêm Tiểu Tam nhi đã hạ sơn, muội thật lòng rất lo lắng.”
Triệu Quan gật đầu: “Muội có biết y sao lại hạ sơn không?”
Trịnh Bảo An đáp: “Muội không biết. Sư phụ nói không lâu nữa Tiểu Tam sẽ về. Muội ở trêи núi buồn quá, rất muốn tìm Tiểu Tam để trò chuyện, không biết sao y lại không nói tiếng nào mà hạ sơn luôn?”
Triệu Quan là người đứng ngoài tất nhiên sáng suốt, nhủ thầm: “Xem ra Tiểu Tam cũng chung tình với Bảo An, nghe nói cô bé muốn thành hôn với đại ca thì không chịu được đả kϊƈɦ mới hạ sơn. Mình đã biết trước Lăng đại ca không có cảm tình với Phi Phàm tỷ, không ngờ đại ca lại thích Bảo An. Lăng đại ca nhìn người rất chuẩn, nếu cho mình chọn cũng sẽ chọn Bảo An hoạt bát khả ái chứ không muốn lấy người ngạo cốt băng sương như Phi Phàm tỷ. Nhưng Phi Phàm tỷ lại xinh đẹp, bỏ thì cũng tiếc, chi bằng cưới cả hai.”
Đang định nói ra thì thấy Giang Tấn và Giang Minh Di sóng vai bước tới. Giang Tấn cười nói: “Hai người ở đây nói chuyện tình cảm gì vậy? Ta sẽ nói với Lăng đại ca.”
Triệu Quan nghênh mặt lên đáp: “Chúng tôi ở đây nói chuyện nghiêm túc, không muốn người khác chõ miệng vào đâu.”
Giang Minh Di bật cười: “Chõ miệng vào? Huynh đệ chúng tôi hạ sơn nghe được tin tức trọng đại liên quan đến Triệu huynh đệ và Lý cô nương, huynh đệ có muốn nghe không?”
Triệu Quan vội hỏi: “Tin tức gì vậy? Giang nhị ca mau nói đi.”
Giang Minh Di nói: “Chúng tôi nghe rằng Thanh Bang đã dẹp xong phản tặc, họ Lâm tự sát, con trai lão đang trốn chạy. Lý tứ gia lặn lội khắp nơi tìm tiểu huynh đệ và con gái, hi hi, tại hạ thấy ông ta chắc hoài nghi tiểu huynh đệ đem bảo bối của mình trốn đi rồi.”
Triệu Quan đỏ lựng mặt mày.
Giang Tấn kể tiếp: “Nói nghiêm chỉnh, Triệu bang chủ của Thanh Bang truyền lệnh cho các đàn tìm một thanh niên tên Giang Hạ, nói rằng có chuyện trọng đại, ai tìm được phải cấp tốc thông báo cho tổng đàn, sẽ được trọng thưởng. Huynh đệ chúng tôi đoán Giang Hạ nào đó chính là tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ dùng tên giả đó lại cùng họ với chúng tôi, đúng là tấu xảo.”
Triệu Quan nhủ thầm chắc Lý Tứ Tiêu lo lắng vạn phần về con gái, Triệu bang chủ mới tìm kiếm gấp gáp như vậy: “Tính mạng Họa My đã ổn rồi, mình phải đi xem sự tình trong bang thế nào.” Lại nghe Trịnh Bảo An nói: “Triệu gia ca ca, huynh cứ yên tâm mà hạ sơn. Thương thế của Lý tỷ tỷ không có gì đáng ngại nữa, muội sẽ ở lại đây bầu bạn, đợi vết thương lành hẳn sẽ đưa tỷ tỷ về Hàng Châu.”
Triệu Quan hết sức cảm kϊƈɦ, nghĩ thầm: “Bảo An lúc nào cũng nghĩ cho người khác, cô nương biết thông cảm như vậy đúng là hiếm thấy, Lăng đại ca có thích cũng không có gì lạ.” Bèn nói: “Vậy xin đa tạ muội. Ngày mai ta sẽ hạ sơn, nhờ Tứ gia sai người đến đón Lý cô nương về nhà, không phải phiền muội đưa tiễn. Muội mau về Hổ Sơn, chuẩn bị làm tân nương tử đi!” Trịnh Bảo An ửng hồng khuôn mặt, sợ Giang Tấn, Giang Minh Di trêu chọc nên vội quay người chạy vào trong nhà.
Triệu Quan cho Lý Họa My biết chuyện mình phải hạ sơn, cô rất muốn đi cùng nhưng thân thể chưa khỏe lại, không được đi xa đành bảo cậu nói với phụ thân rằng mình vẫn bình an, không phải nhớ nhung gì. Triệu Quan đồng ý, cáo biệt Trịnh Bảo An và anh em họ Giang, bái biệt Thường Thanh Phong rồi hạ sơn.
--- Xem tiếp hồi 81 ----