Lại nói về cả đoàn người đến gần Vũ Trượng Nguyên, đã thấy phía trước đông đặc những người. Vũ Trượng Nguyên là một cánh đồng bằng phẳng, phía đông là người của Giáp Vũ Đàn, do Lý Tứ Tiêu đứng đầu; phía tây là nhân mã của Ất Vũ Đàn do Lâm Bá Siêu đứng đầu. Ở giữa là ba cặp đang động thủ với nhau, chắc do hai phe cử ra.
Ngưu Thập Thất đi sang phía tây, báo cáo với Lâm Bá Siêu. Triệu Quan theo sát sau lưng họ Ngưu, thấy Lâm Bá Siêu thân hình cao lớn, râu tóc trắng xóa, cực kỳ uy vũ. Lão quay lại nhìn Lý Họa My, vui mừng thốt lên: “Huynh đệ bắt được bảo bối rồi.” Đoạn đưa tay kéo Lý Họa My lại, giục ngựa tiến lên, cao giọng: “Lý Tứ gia, xem ai đến này?”
Lý Tứ Tiêu thấy con gái yêu rơi vào tay địch nhân liền biến hẳn sắc mặt. Lâm Bá Siêu lại nói: “Tứ gia muốn giữ mạng cho con gái thì mau đầu hàng!”
Lý Tứ Tiêu tức giận: “Lâm Bá Siêu, ngươi đúng là loại ti bỉ vô sỉ! Lý Tứ Tiêu ta mà lại đầu hàng sao?”
Ngưu Thập Thất bật cười: “Tứ gia, hôm nay có lệnh ái ở đây, tại hạ cũng e là ông không đầu hàng không được.” Rồi chỉ huy thủ hạ Đinh Vũ Đàn tràn lên cạnh người của Ất Vũ Đàn, nhân số đông hơn mấy lần Giáp Vũ Đàn.
Đúng lúc đó, Ngưu Thập Thất đột nhiên khẽ rống lên, rớt khỏi lưng ngựa. Mọi người đều quay đầu nhìn qua, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có Lý Họa My biết người vừa xuất thủ tập kϊƈɦ họ Ngưu là Triệu Quan. Gã ra tay là đắc thủ ngay, cười vang một tràng, cô hiểu ý, tức thì vuột khỏi dây trói, ngân quang lóe sáng, sáu lưỡi phi đao hướng vào Lâm Bá Siêu theo thủ pháp liên châu. Trong lúc thảng thốt, Lâm Bá Siêu không kịp đề phòng, “soạt soạt” hai tiếng, có hai lưỡi cắm vào vai trái và tay phải lão. Triệu Quan nào dám chần chờ, tuốt đơn đao khỏi vỏ, búng người tới tấn công lão.
Biến cố xảy ra trong tích tắc, phe Lý Tứ Tiêu chưa kịp hiểu ất giáp gì, chỉ thấy Lâm Bá Siêu nghiêng người tránh khỏi chiêu đao, phi thân xuống ngựa, bạt đao đấu cùng hán tử nọ. Hai người cùng dùng đao, đao pháp của Lâm Bá Siêu trầm ổn, hùng hồn còn đao pháp của hán tử cực nhanh, giống như gió lướt, cơ hồ không nhìn thấy lưỡi đao.
Đồng thời, Lý Họa My cũng đoạt lấy một thớt ngựa rồi xông lên chộp lấy Ngưu Thập Thất chạy về phía Giáp Vũ Đàn. Người Đinh Vũ Đàn thấy đàn chủ rơi vào tay cô thì không dám phát ám khí công kϊƈɦ bừa bãi, đành trơ mắt nhìn cô phi ngựa về.
Lý Tứ Tiêu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội dẫn thủ hạ lên đón, hỏi: “Họa My, con không sao chứ?”
Lý Họa My đáp: “Con không sao. Cha, con mang lễ vật cho cha này.”
Lý Tứ Tiêu mừng hết cỡ, sai thủ hạ trói Ngưu Thập Thất lại rồi ngẩng đầu nhìn vào trong trường thấy Lâm Bá Siêu và hán tử vẫn đang giao chiến, bèn hỏi: “Ai vậy?”
Lý Họa My đáp: “Giang đại ca giả trang đó.”
Lý Tứ Tiêu lại vừa kinh ngạc vừa vui, chăm chú nhìn, hai người đang đánh đến hồi say sưa, đột nhiên ông biến sắc, thất thanh: “Đao pháp đó! Sao Giang công tử lại biết đao pháp đó?”
Tiếng hô vang rền, thủ hạ Đinh Vũ Đàn thấy đàn chủ bị bắt liền xông lên cứu. Lý Tứ Tiêu chỉ huy thủ hạ đẩy lùi cả đám. Lúc đó thủ hạ Tân Vũ Đàn của Triệu Quan cũng đến Vũ Trượng Nguyên, tình thế liền xoay ngược. Lý Tứ Tiêu không bỏ lỡ cơ hội, chỉ huy thủ hạ Giáp Vũ Đàn tấn công người của Đinh Vũ Đàn, đấu một lúc đã bắt được hơn năm chục người. Ông lệnh cho thủ hạ Tân Vũ Đàn quấy nhiễu phía sau trận địa của Ất Vũ Đàn, thừa cơ giáp công.
Bố trí thỏa đáng xong, ông quay lại nhìn hai người đang đấu trong trường, Lâm Bá Siêu tuy đã thụ thương nhưng vẫn gầm rống liên miên, đao xuất ra không kém phần mãnh liệt. Người Ất Vũ Đàn đứng ngoài biết đàn chủ đang nguy ngập bèn vây chặt chung quanh nhưng không có lệnh nên không dám xông lên tương trợ. Lúc đó, có tới ba bốn ngàn người chăm chú quan sát Lâm Bá Siêu và hán tử giao đấu, đột nhiên một người kêu lên: “Là đao pháp của Thành đại thiếu gia!” Mọi người đều hô vang rồi nhao nhao cãi vã.
Lâm Bá Siêu gầm to một tiếng, cầm đao lui lại, quát lớn: “Các hạ là ai?”
Triệu Quan lau hóa trang trêи mặt, cười đáp: “Tân Vũ Đàn chủ Giang Hạ là tại hạ.” Dưới ánh mắt mấy ngàn người, hiện ra một thanh niên cao ráo như cây ngọc trước gió, tà áo bay bay, tiêu sái tuấn tú cực độ.
Lâm Bá Siêu ngửa mặt lên trời cười vang: “Hay, hay lắm! Lâm Bá Siêu ta lại bại trong tay một tên hậu sinh!” Lão đột ngột tiến tới vung đao chém Triệu Quan. Gã thi triển khinh công Phi Thiên Thần Du, lướt xéo đi tránh khỏi, đơn đao xuất ra cực nhanh chém vào eo lưng Lâm Bá Siêu, hai người lại quấn lấy nhau. Triệu Quan biết lão công lực thâm hậu, đao pháp tinh thâm, mình chỉ có thể cầm chân chứ khó lòng đánh bại nổi. Sau hơn bốn chục chiêu, gã đột nhiên quát lớn, sử dụng thức tối hậu của Phi Phong đao pháp, lưỡi đao nhanh như chớp giật, một giọt nước cũng không lọt qua được màn đao khiến mọi người đều cho là mình hoa mắt. Huynh đệ Tân Vũ Đàn hô vang như sấm rền, thủ hạ hai đàn Ất Vũ, Đinh Vũ đều ngấm ngầm khen hay. Đao pháp vừa được thi triển, Lâm Bá Siêu tuổi cao lại thụ thương, tự biết không địch lại, thoái lui liền ba bước, quát vang lên rồi vung đao bổ mạnh tới, hai lưỡi đao chạm nhau liền bất động, hai người chuyển sang đấu nội kình. Lực đạo của Triệu Quan kém hơn, mọi người thấy hai lưỡi đao ngả dần về phía gã, tựa hồ ngập vào đầu đến nơi. Mọi người thét lên kinh hãi, Lâm Bá Siêu chợt quát to: “Huynh đệ Ất Vũ Đàn nghe lệnh: tiến công!”
Người Ất Vũ Đàn gào hét vang trời, vung đao vung côn xông về phía Giáp Vũ Đàn. Lý Tứ Tiêu lập tức dẫn người lên nghênh kϊƈɦ, Lý Họa My thấy Triệu Quan bị đám đông ngăn cách thì nóng ruột gọi: “Giang đại ca.” Cô quay đầu ngựa, xông vào trùng vây, Triệu Quan đang lăn tròn dưới đất, đơn đao của Lâm Bá Siêu xuất ra liên tục, toàn chém trúng sát sạt người gã. Cô ném liền ba lưỡi phi đao vào Lâm Bá Siêu, lão vung đao gạt hết. Triệu Quan nhân cơ hội lăn đến bên một thớt ngựa, tung người nhảy lên rồi phi về phía Lý Họa My.
Lâm Bá Siêu quát: “Bắt lấy hai tên tiểu cẩu!”
Hơn năm chục hán tử tiến lên ngăn cản, hai người ngồi trêи lưng ngựa vung đơn đao, ném phi đao, liên thủ chém giết xông phá trùng vây. Thình lình có tiếng kêu thảm thiết, ngựa của Lý Họa My trúng đao ngã xuống, Triệu Quan vội giục ngựa đến gần, nắm lấy tay cô kéo lên lưng ngựa của mình. Lúc đó bốn đàn Giáp Vũ, Ất Vũ, Đinh Vũ, Tân Vũ đang hỗn chiến kịch liệt, hai người không thể quay lại trận địa của phe Giáp Vũ Đàn. Triệu Quan nói: “Chạy sang phía nam.” Rồi giục ngựa đột vây chạy về mé nam.
Hai người nhanh chóng rời khỏi trận địa, vừa thoát được truy binh, Lý Họa My ngoảnh đầu lại nhìn thấy nửa người gã ướt đẫm máu tươi, cả kinh thốt: “Giang đại ca thụ thương rồi ư?”
Triệu Quan vừa đấu với Lâm Bá Siêu, bị lão chém bị thương vai trái, may mà lưỡi đao ăn vào không sâu nhưng chảy mất tương đối nhiều máu. Lý Họa My xoay người, xé gấu quần băng bó cho gã, gã lắc đầu: “Lý cô nương, vừa nãy cô không nên xông vào trận địa của Ất Vũ Đàn. Suýt nữa chúng ta không thoát được.”
Lý Họa My tỏ ra kϊƈɦ động, thấp giọng nói: “Huynh một mình hãm thân trong trận địch, muội sao có thể làm ngơ được?”
Triệu Quan cảm động lắm, nắm chặt tay cô mà nói: “Họa My!”
Sắc mặt Lý Họa My ửng hồng, quay người đi.
Triệu Quan thấp thoáng nghe thấy sau lưng có tiếng vó ngựa, sợ có địch nhân đuổi theo vội giục ngựa tiến bước, không lâu sau thì tới một tiểu trấn. Ngựa đã mỏi gối, miệng sùi bọt trắng, gã bảo: “Chúng ta đổi ngựa thôi, tốt nhất là vòng qua Vũ Hán gặp gỡ Trương sư huynh và người ở tổng đàn.” Gã thấy cạnh đó có một cỗ xe ngựa đang đỗ bèn trao đổi với xa phu, lấy ba lạng bạc mua đứt cỗ xe, tâm niệm chuyển động, lại mua luôn quần áo của y mặc vào.
Gã quay lại cười bảo: “Mời Lý đại tiểu thư lên xe, tại hạ đưa tiểu thư một đoạn.”
Lý Họa My bật cười, nhảy lên xe rồi nói: “Hảo xa phu, mau lên đường, bản cô nương sẽ thưởng bạc cho.”
Triệu Quan cũng cười: “Tại hạ không cần bạc, chỉ muốn cô nương hôn thôi.” Lý Họa My khẽ nhíu mày, Triệu Quan không đợi cô kịp lên tiếng trách mắng đã cầm lấy dây cương, quát một tiếng, giục ngựa men theo con đường mòn phía tây nam cất bước.
--- Xem tiếp hồi 74 ----