Đứng lại đúng vị trí, mọi người lại lần nữa cảm nhận cảnh Diệp Noãn muốn nói lại thôi.
Mục Văn Úc cũng động thủ, hắn có hơi chút mềm mỏng đi giúp Diệp Noãn rót nước: “Cứ như vậy nhìn một cái sao có thể đủ, nếu không hiện tại muội hát cho huynh nghe “Bá Vương biệt cơ” đi?”
Ảnh đế của kỹ thuật diễn quả thực làm cho người ta hâm mộ, bình thường là một người lịch thiệp, hiện tại làm vô lại cũng giống như đúc.
Diệp Noãn nâng nâng tay, dùng cán quạt đánh nhẹ lên mu bàn tay hắn một cái, sau đó tránh qua bên, thân mình bước nhẹ, giơ tay chỉ: ““Bá Vương biệt cơ”, lại là sở trường của bên kia.”
“Bà chủ La cũng đừng khiêm tốn,” Mục Văn Úc cười nói, “nếu ngài đặt toàn bộ tâm tư lên khúc hí kịch này, thì bên kia cũng có thể nói là văn võ không thông, hiểu kịch không thấu.”
Diệp Noãn cười lạnh lùng, tươi cười trước đó cũng không thấy được, nàng liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, âm thanh lại lạnh xuống: “Đa tạ ngài tán thưởng.”
Tranh chấp giữa hai nhà hát kịch La Tống tồn tại đã lâu, thế hiện trước là Tống gia thắng. Đến đời sau này, lại có La Bảo Châu hát tốt, nhưng dù sao cũng bị người nổi danh nhất Tống gia là Tống Ngọc Chi áp chế một bên. Hai nhà vốn quan hệ không quá tốt, từ nhỏ La Bảo Châu càng chán ghét Tống Ngọc Chi.
Nghe được ba chữ Tống Ngọc Chi này, La Bảo Châu liền không có hòa nhã, cũng chỉ có vị đại gia Tưởng Tự Triết này có gan luôn ở trước mặt La đại tiểu thư nhắc tới đối thủ.
Hai nhân vật chính phối hợp xuất sắc mà cảnh này nhanh chóng hoàn thành. Mục Văn Úc chưa nói. Tính tình không quá tốt, tính cách lại có chút thay đổi từ La Bảo Châu từ lạnh lùng sang nồng nhiệt, rồi cảm xúc lại từ nồng nhiệt chuyển qua lạnh như băng Diệp Noãn cũng thể hiện vô cùng phong phú.
Cô cũng không bị Mục Văn Úc mang đi, mà là thể hiện lý giải của chính mình, mình muốn biểu đạt như thế nào thì làm như vậy, cho nên Âu Dương Cổ đối với biểu hiện của cô cũng rất vừa lòng.
Cũng không giống như suy nghĩ, mất mấy ngày mới có thể hoàn thành, đổi qua góc quay khác, cảnh này liền kết thúc trước bữa cơm chiều. Sau cảnh hợp tác với Mục Văn Úc, Diệp Noãn đều cho mọi người kinh hỉ rất lớn.
Trình Nam vẫn không có phản ứng gì lớn, cạnh tranh giữa nam và nữ không lớn, huống chi trong bộ phim này hắn và Diệp Noãn cũng không có đối diễn.
Trong lòng Cát Phương Phỉ đã dán cho Diệp Noãn cái nhãn kình địch. Ý định dùng kỹ thuật diễn hoàn toàn áp chế cô xem ra là khả năng không lớn, nhưng cứ như vậy buông tha cho cô, Cát Phương Phỉ lại có chút không cam tâm.
Quay phim ở Bắc Kinh, Cung Ngạn Vũ lái xe đến thăm đoàn phim. Chỉ là khi anh đến nơi, mọi người đã kết thúc công việc.
Ngồi trong ghế lô của nhà hàng, Cung Ngạn Vũ cầm tay Diệp Noãn: “Hôm nay diễn thế nào?”
“Cũng không tệ lắm,” Diệp Noãn để mặc anh lôi kéo, “Hôm nay là theo anh Văn Úc đối diễn.”
“À,” Cung Ngạn Vũ giống như liền yên tâm, anh nhìn Mục Văn Úc, “Có anh Văn Úc ở đó, vậy thì sẽ không có vấn đề gì.”
Mục Văn Úc cười nói: “Anh không có ở đó em ấy cũng sẽ không có vấn đề, kỹ thuật diễn của cô bé tiến bộ rất nhanh.”
Cung Ngạn Vũ cong cong khóe miệng, không có phản bác, kỹ thuật diễn bạn gái mình đương nhiêu tốt, giống như mình viết nhạc dễ nghe, đều là sự thật.
Mấy người đại diện Đàm Phượng, Quý Thu, Trương Dịch ngồi chung với nhau đều có chút không đành lòng nhìn thẳng Cung Ngạn Vũ. Lúc mới gặp thấy tên nhóc này thanh cao cỡ nào, hiện tại hoàn toàn là bộ dáng bạn trai nhị thập tứ hiếu*, mặc kệ bạn gái nói gì đều là cùng một bộ dáng.
*Nhị thập tứ hiếu: câu chuyện về 24 người con hiếu thảo làm cảm động trời đất. Ở đây ý nói là nghe theo Diệp Noãn giống như cha mẹ.
“Ai,” Trương Dịch lặng lẽ nói với Đàm Phượng, “Nhìn không ra, A Noãn dạy chồng tốt thật nha.”
Đàm Phượng lắc đầu, thực sự mở rộng tầm mắt mà nói: “Thật ra A Noãn không có như thế.”
Nghê Thiên tiếp lời: “Có một số người, nói chuyện yêu đương, liền tự nhiên sẽ biến thành bộ dáng này.” Nói tới đây, còn vô cùng đau đớn lắc đầu.
Dưới bàn ăn, Đàm Phượng véo hắn một cái: “Anh học tập một chút!”
Bữa tối kết thúc, đôi tình nhân nhỏ rốt cuộc có cơ hội ở cùng một chỗ.
Cung Ngạn Vũ đưa Diệp Noãn về nhà, lái xe muốn chậm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Chỉ còn lại hai người, Cung Ngạn Vũ mới hỏi cô: “Hôm nay Cát Phương Phỉ có khinh dễ em không?” Anh vẫn là lo lắng chuyện này.
Diệp Noãn lắc đầu: “Không.”
“Em vẫn là cẩn thận một chút,” anh nhắc nhở cô, “Trong buổi họp báo em cũng đem cô ta chọc đủ tức.”
Diệp Noãn bật cười, quay đầu nhìn anh: “Có phải em quá hư rồi không?”
“Không,” Cung Ngạn Vũ lái xe, nghiêm túc nói, “Mấy cô ta thích chơi luật ngầm, anh sợ em bị khinh dễ.”
“Ai…”
“Như thế nào?”
“Vì sao anh lại tốt như vậy a?” Toàn thân Diệp Noãn đều đổ nghiêng ở trong ghế ngối, nhìn anh không rời, bất kể như thế nào đều đứng ở bên cạnh cô, cảm giác yêu đương như vậy trước kia cô chưa từng cảm nhận qua, loại cảm giác này thật tốt quá, cô cảm thấy trái tim mình đều bị anh làm ấm áp, “Em phát hiện em càng ngày càng thích anh.”
Thông báo thình lình, khóe miệng Cung Ngạn Vũ cũng cứng đơ, lỗ tai cũng đỏ, nhìn cô một cái: “Vậy hôm nay có muốn mời anh lên lầu ngồi một chút?”
Diệp Noãn cười rộ lên ậy anh có muốn lên lầu ngồi một chút không?”
“Được.” Cung Ngạn vũ quyết đoán đạp chân ga, tiến nhanh về phía trước.
“Cà phê? Trà?” Về đến nhà, Diệp Noãn vừa thay xong giày liền hỏi anh.
Cung Ngạn Vũ vẫn đứng ngay cửa, cúi thấp đầu: “Phải chuẩn bị cho anh một đôi dép lê mới được.”
Nơi con gái ở, không có chuẩn bị đồ dùng của nam, bởi vì bình thường căn bản là sẽ không có vị khách nam nào ghé qua.
“Hay là dùng giầy đi bộ.” Diệp Noãn lấy giầy đi bộ cho anh, “Đợi phòng mới chuẩn bị xong, em sẽ chuẩn bị cho anh.”
“Bên kia còn bao lâu nữa mới xong?”
“Đại khái chắc cũng mấy tháng.” Nhìn thấy anh đã ổn thỏa, Diệp Noãn lại hỏi, “Muốn uống cà phê hay vẫn là trà? Hay là uống nước trái cây đi, buổi tối uống mấy đồ kia sẽ ngủ không ngon.”
“Cà phê đi.” Cung Ngạn Vũ nói, “Buổi tối anh sẽ không ngủ sớm như vậy, lần trước nhìn thấy em có máy pha cà phê, anh muốn thử xem sao.:
“Được, anh ngồi chơi đi.”
Mặc dù mới lần thứ hai đến, Cung Ngạn Vũ đã quen thuộc ngồi trên sô pha xem TV.
Diệp Noãn chui vào bếp rửa tay, chẳng bao lâu, cả gian phòng đều tràn ngập nồng đậm hương vị cà phê.
Cà phê pha xong, Diệp Noãn bưng cốc đi ra, bởi vì có chút nóng, liền đặt lên bàn trà. Cái cốc vừa để xuống, liền bị người phía sau kéo vào trong ngực.
Diệp Noãn cong cong khóe miệng, do bị anh ôm, đầu còn nghiêng liền trước tiếp gối lên vai anh.
“TV có chương trình hay sao?”
“Không chú ý…”
Hai người trò chuyện câu được câu mất.
Nghe nói cảnh hôm nay của Diệp Noãn có phần kinh kịch, Cung Ngạn Vũ cảm thấy không bằng lòng, cánh tay ôm lấy cổ cô: “Đi trễ, không kịp xem. Mọi người đều nghe được, anh lại không được nghe. Anh thật đáng thương.”
“Đáng thương cái gì, lần trước lúc em học diễn không phải là anh nghe qua rồi sao?”
“Khi đó là luyện tập, hôm nay là tương đối chính thức nha.”
Diệp Noãn cười rộ lên, nắm lấy tay anh: “Thật ra hôm nay cũng không có gì, chờ em thật sự diễn kinh kịch anh lại đến xem.”
“Thật sự? Thời điểm nào?”
“Có hai lần,” Diệp Noãn vươn ra ngón tay như hình chữ V, “Vậy anh có hai lần cơ hội nha.”
“Bất kể như thế nào thì anh cũng phải rút ra thời gian đến nhìn xem mới được.”
“Nhưng mà không phải anh còn đi Pháp sao?”
Cung Ngạn Vũ hôn gò má cô: “Cho dù ở Pháp cũng phải bay trở về nhìn.”
Diệp Noãn mới không nỡ hành hạ anh như thế: “Nếu là thuận lợi, trước tết có thể diễn đến cảnh đó.”
“Ừ.”
Thân mật như vậy chẳng bao lâu, khóa cửa vang lên, Đàm Phượng mở cửa đi vào.
Diệp Noãn đã ngồi thẳng người: “Sao quay về sớm vậy?”
Đàm Phượng để chìa khóa lên tủ giày: “Anh Tiểu Thiên nói có việc gấp,” cô nhìn nhìn Cung Ngạn Vũ, “Anh ấy có việc gấp, cậu không có sao?”
“Không có…” Mới là lạ! Hai tháng này đi Pháp, được mấy ngày nghỉ bù. Trước tháng 6 muốn phát hành album mới. Mấy ngày này thật ra anh vội muốn chết.
“Hai người tiếp tục,” Đàm Phượng thực tự giác vọt vào phòng mình, “Tớ không quấy rầy hai người.”
Nói thì nói như thế, một hồi ra lấy cái này, một hồi ra lấy cái kia.
Diệp Noãn và Cung Ngạn Vũ bị cái bóng đèn này làm cho hoàn toàn không còn tâm tình.
“Lần sau anh đi xem cái kia.” Cung Ngạn Vũ oán niệm nói.
“Được.” Rơi vào tình yêu, Diệp Noãn vẫn là có thay đổi, rất biết thuận theo.
Cô ngoan ngoãn như vậy, oán niệm vừa rồi như không có, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt hơn. Một bàn tay anh lôi kéo cô, một tay khác bưng cốc cà phê trên bàn uống sạch.
Diệp Noãn tiễn anh ra cửa.
Cung Ngạn Vũ lại ôm cô: “Trước tết, khả năng không có thời gian qua thăm đoàn phim.” Nói tới đây lại dừng một chút, “Nhưng mà đoạn hát kịch đó nhất định sẽ đi xem.”
“Ừ.” Diệp Noãn cũng ôm hôn của anh, nửa ngày cũng không buông ra, “Nếu là rất lâu không gặp, ánh có thể thay lòng hay không?”
Cảm giác vẫn luôn là mình nỗ lực mà cô chỉ là phối hợp, giờ nghe những lời này làm cho anh cảm thấy thật ra cô rất để ý đến anh, bởi vì anh cũng có sự lo lắng như vậy.
“Sẽ không,” Cung Ngạn Vũ khẳng định trả lời, “Chỉ cần cùng với em một chỗ, anh sẽ không mở công tắc kia lên, sẽ không làm cho chính mình động tâm với người phụ nữ khác.”
Nói cách khác, hiện tại phụ nữ trong mắt anh căn bản không thể gọi là phụ nữ.
Con người phải đối mặt với quá nhiều hấp dẫn, đôi khi động tâm cũng không khó. Lôi kéo làm cho con người không trượt ra quỹ đạo ban đầu thật ra không phải tình cảm, mà ý thức trách nhiệm.
Anh hôn lên trán Diệp Noãn: “Em cũng phải như vậy, không được động tâm với người đàn ông khác.”
“Được.” Cô cười đáp lại.
Số hai kiếp người, cô đúng là không có tiền lệ ngoại tình.
Quay phim truyền hình cũng như là điện ảnh không có khả năng luôn thuận lợi như ngày đầu quay “Lê Viên thế gia.”
Làm một người mới, vai diễn của Diệp Noãn đều được an bài vào buổi sáng cũng không có gì đáng trách. Hơn tuần lễ nay, cô đều phải dậy sớm để hoàn thanh vai diễn cá nhân.
Một buổi sáng bận việc, đến buổi chiều, mới là phân cảnh của Cát Phương Phỉ và Mục Văn Úc.
Trong lúc nghỉ ngơi Diệp Noãn tháo trang sức.
Đàm Phượng hỏi cô: “Cậu không đi xem thử sao?”
“Không đi,” Diệp Noãn nói, “Không có gì đáng xem cả.”
Cô ngáp một cái, tính toán chút nữa đi về ngủ bù một giấc. Thật ra lấy thời gian để ngủ cũng có chút lãng phí, hay là đi qua thăm Cung Ngạn Vũ? Vẫn là thôi, đi qua ngược lại còn quấy rầy công việc của anh. Hay là đi biệt thự xem tiến trình sửa chữa đến đâu rồi, sau đó về nhà liệt kê danh sách mua sắm, chủ yếu là nhớ đến đôi dép lê cho Cung Ngạn Vũ… Gần đây cũng không xem sách tiếng Anh, tốt nhất là đi xem biệt thự trước, sau đó về nhà học tiếng anh, rồi đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải thực dậy dớm.
Vừa thay quần áo vừa lười biếng bổ não. Lại có người tiến vào truyền tin tức mới, nói Cát Phương Phỉ bị đạo diễn Âu Dương mắng một trận.
“Hả?” Hai mắt Đàm Phượng phát sangs, hỏi tiểu trợ lý, “Cô ta vì sao lại bị mắng?”
Tiểu trợ lý chỉ biết bị mắng, lý do hình như hơi phức tạp, nhất thời không nói nên lời.
Chẳng bao lâu Quý Thu cũng trở lại, lúc này mới đem tình hình lúc đó giải thích rõ.
End chapter 87.