Thiên Phú

Chương 69: Làm Sáng Tỏ




Diệp Noãn đêm qua quay phim đến tối muộn, cho nên hôm nay dậy hơi trễ. Chẳng qua trong lòng buồn bực, cũng không muốn nằm nướng. Tỉnh rồi nằm yên trên giường một lát, cô dứt khoát ngồi dậy vào phòng khách mở TV.


Buổi họp báo còn đang tiến hành, đài truyền hình không phát sóng trực tiếp. Diệp Noãn nhìn đồng hồ, mở laptop ra trên bàn trà. Trang cá nhân và fanpage của cô đang tường thuật trực tiếp bằng chữ.


Cô đi đánh răng rửa mặt xong, trở về đã thấy trên web đăng thêm một tin mới, nguyên bản như sau:


"Người sáng lập và chủ sở hữu Năm Ánh Sáng là quý cô Thành Mộc Thanh. Dù cho là Thành Mộc Thanh hay là giám đốc Lệ, đều chưa hề quen biết Diệp Noãn cho tới khi cô ký hợp đồng. Năm Ánh Sáng sở dĩ ký hợp đồng với Diệp Noãn là vì sau một MV quảng cáo nổi bật, cô được sự giới thiệu của người săn tìm nhân tài, trải qua phỏng vấn của Thành Mộc Thanh và giám đốc Lệ, cảm thấy cô rất có tương lai, mới ký hợp đồng với cô.


Diệp Noãn bây giờ ở chung với Đàm Phượng, người đại diện của cô trong nhà do công ty cấp, trừ lúc quay phim, thỉnh thoảng gặp mặt bạn bè, những lúc khác đều chỉ ở nhà nghỉ ngơi, chưa bao giờ có quan hệ không chính đáng với bất kỳ người đàn ông nào."


Trang kế có ghi rõ lập trường của Hướng Phân, người phát ngôn của Năm Ánh Sáng: "Đối với những bài báo có ác ý phỉ báng, Năm Ánh Sáng nhất định theo pháp luật truy cứu trách nhiệm tới cùng.


Bên dưới ào ào comment.


"Làm tới cùng! Kiện chết Gorilla."


"Ta biết thần tượng của chúng ta nhất định không làm ta thất vọng."


"Thân thế A Noãn cũng đáng thương quá."


"Hình như là công ty cũng tương đối đáng tin."


"Chị Hướng uy vũ!"


"Ta cũng rất thích Phượng Nữ!"


"Mấy ngày nay A Noãn hẳn là rất đau lòng?!"


Sau khi Hướng Phân bày tỏ lập trường là thời gian cho truyền thông vấn đáp, cũng như quan tâm tới sự thật, báo chí đồng thời cũng quan tâm tới tình trạng Diệp Noãn mấy ngày nay.


"Xin hỏi Diệp Noãn vì sao hôm nay không dự họp báo?"


Những vấn đề có liên quan đến Diệp Noãn đều do Đàm Phượng trả lời.


Trước kia, chỉ có cô đi theo Diệp Noãn, hôm nay là lần đầu tiên đứng trước công chúng, trong lòng cũng có chút khẩn trương.


"A Noãn cô ấy..." Các máy ảnh lóe lên, các microphone đều hướng về phía cô, ngay cả âm thanh đều hòa đi, đầu óc Phượng Nữ nháy mắt trống rỗng, nhưng lập tức tinh táo trở lại. A Noãn, A Noãn, hôm nay cô là vì A Noãn mà đến, cô là người đại diện, bảo vệ A Noãn là trách nhiệm của cô.


Không có việc gì, cứ nói đúng sự thật là được rồi, ngày hôm qua Diệp Noãn dặn cô như vậy. Đàm Phượng lấy lại bình tĩnh, tuy vẫn hồi hộp nhưng giọng nói đã lưu loát: "A Noãn quay phim đến rạng sáng, đang nghỉ ngơi ở nhà."


"Cô ấy có bị chuyện lần này ảnh hưởng không?"


Cảm giác hồi hộp hơi bớt đi một chút, Đàm Phượng bởi vì tức giận, biểu hiện gương mặt trở nên thật nghiêm túc: "Đương nhiên, dù là ai thì bị nói xấu kiểu này đều không vui nổi."


Diệp Noãn reload trang web, đã thấy tin mới về phát biểu này của Đàm Phượng. Sau đó tiếng chuông cửa vang lên.


Lúc này ai có thể đến? Cô đứng lên, đi ra cửa. Từ mắt mèo nhìn ra ngoài, Chu Cẩn đang làm mặt quỷ với cô.


Cô vừa kéo cửa ra, Chu Cẩn liền lách người vào: "Chị rời giường rồi à? Sao không nghe điện thoại?"


"A, điện thoại, hình như còn để trên giường," cô nhìn túi giấy trong tay Chu Sở, "Cái gì đây?"


"Đồ ăn." Chu Cẩn cười nói, "Em tới giao hàng."


Diệp Noãn mở ra ngó qua: "Wow, sushi!! Làm sao em biết chị ở nhà?"


"Có gọi trước cho Phượng Nữ rồi." Chu Cẩn nhìn nhìn áo ngủ màu hồng in hình thỏ trắng của Diệp Noãn, cười nói: "Võ hoàng bệ hạ ở nhà mặc vậy sao?"


Diệp Noãn giơ tay áo, "Dễ thương không? Phượng Nữ mua, chắc trông bề ngoài cô nàng cũng không gái tánh như vầy đúng không?"


Chu Cẩn gật đầu cười nói: "Cũng đúng."


Diệp Noãn cười, khoác vai cô: "Ngồi đi, chị đi lấy di động."


"Ừ." Chu Cẩn không khách khí, ngồi xuống bắt đầu dọn sushi ra.


Diệp Noãn cầm di động ra, nhìn một bàn trà đầy hộp sushi đẹp đẽ, cầm đồ uống trong tủ lạnh ra, nói: "Nhìn đắt tiền quá ta, em quá phí tiền rồi."


Chu Cẩn nói: "Ăn với chị làm sao là phí tiền được?" Thấy Diệp Noãn sắp ngồi xuống, lại sai bảo: "Chị đi lấy dĩa đựng nước chấm đi."


Diệp Noãn đi lấy dĩa, lúc trở lại đã thấy cô nàng đọc vi tính của mình.


Diệp Noãn mang đĩa qua, ngồi xuống đối diện.


Chu Cẩn vừa rót nước chấm, vừa hỏi: "Mấy ngày nay chị giận lắm, có phải không?"


"Giận một chút thôi," Diệp Noãn ấn F5, refresh lại trang web, "cũng không giận quá lâu."


"Sao không đi họp báo?"


"Lười."


"Đi lên giả bộ đáng thương, hiệu quả cũng tốt mà."


Diệp Noãn bật cười: "Lười giả bộ, lại còn sợ chính mình lên đó chịu không nổi chửi ầm lên, bại lộ bản tánh người đàn bà chanh chua."


Chu Cẩn cười lớn: "Chị cứ mặc bộ đồ đang mặc này đi lên, người ta cam đoan không bao giờ thấy chị đanh đá."


"Haizzz..." Diệp Noãn thở dài một hơi, kéo chuột xuống, nhìn thấy tin tức mới.


"Như vậy, bây giờ quý công ty xử lý việc Dior hủy hợp đồng như thế nào?"


Vấn đề này do Hướng Phân trả lời: "Lần này là bên phía Dior đơn phương vi phạm hợp đồng, tạo ra làn sóng tin đồn ảnh hưởng rất lớn đối với nghệ sĩ của chúng tôi. Tổng giám đốc Thành của chúng tôi muốn, về sau, Năm Ánh Sáng dưới sự dẫn dắt của bà, đều không bao giờ sử dụng bất kỳ sản phẩm nào của nhãn hiệu này nữa."


Chu Cẩn tựa vào người Diệp Noãn, thấy những câu này cảm thán: "Công ty của chị cũng thật đáng tin, giờ còn vị trí trống không vậy?"


Hướng Phân trả lời như vậy, Diệp Noãn kỳ thật cũng hơi bất ngờ. Bất quá, Thành Mộc Thanh người này, nhìn qua có chút lạnh lùng, kỳ thực rất che chở cho người mình.


Năm Ánh Sáng hiện giờ chỉ có hai nghệ sĩ, đương nhiên còn thiếu người, nhưng hầu hết những người vì thấy danh tiếng của Diệp Noãn và Mộc Thừa Thiên mà đến phỏng vấn ký hợp đồng không ít, tuy nhiên chưa có ai thành công, Thành Mộc Thanh và chú Lệ trong chuyện này cực kỳ nghiêm khắc.


"Em muốn đến công ty của chị à?" Diệp Noãn hỏi. Kỳ thật, trong lòng cô không thích chuyện cô và Chu Sở cùng công ty. Giữa bạn bè nên giữ một khoảng cách nhất định, về làm chung một công ty, có khả năng sẽ có cạnh tranh cơ hội. Có cạnh tranh thì tình bạn tốt đến đâu cũng có lúc biến chất. Nhưng cô cũng không vì băn khoăn của mình mà ngăn chặn con đường của Chu Cẩn, nếu cô ấy thật sự muốn, cô có thể giúp cái gì cô sẽ làm hết sức.


"Giỡn đó, em không đi đâu." Chu Cẩn đưa một đôi đũa cho cô. "Lần trước không phải là chị đề cử với em một kịch bản gì đó sao?"


"Đúng rồi, mấy ngày nay lộn xộn, quên hỏi em," Diệp Noãn cầm chiếc đũa. "Em đi thử kính chưa? Kết quả thế nào?"


"Được chọn rồi." Chu Cẩn cười nói, "Mấy ngày nữa bắt đầu."


"Ai da," Diệp Noãn ngốn một miếng sushi, phồng miệng vỗ tay: "Chúc mừng chúc mừng."


Chu Cẩn trông cũng vui vẻ, tuy rằng chỉ là nữ thứ hai, nhưng mà cô thích cảm giác thành công bằng chính bản lĩnh của mình.


Cô lại đưa một miếng sushi cá hồi cho Diệp Noãn: "Võ Tắc Thiên một khi nổi tiếng, nước lên thì thuyền cũng lên, em nếu không vì đã có một vai Thượng Quan Uyển Nhi, sợ lần này cũng không thuận lợi như vậy. Hai vai diễn đều là chị giới thiệu cho em, đại công thần à, chị ăn nhiều một chút."


Diệp Noãn nuốt luôn miếng sushi trên tay Chu Cẩn, miệng vẫn còn căng phồng: "Có thể nắm chắc cơ hội là bản lĩnh của em. Chị cũng không thể ăn quá nhiều, em đâu có giảm béo chung với chị."


"Được," Chu Cẩn cười nói, "Nhất định sẽ tập chung mà."


Buổi họp báo sắp kết thúc, Diệp Noãn không quan tâm nữa, khép máy tính lại. Sau đó có điện thoại của Tô Giản.


"Em là gì đó?" Giọng Tô Giản cà lơ phất phơ.


"Đang ăn sushi." Diệp Noãn cũng rất tùy tiện trả lời.


"Ăn với ai?"


"A Cẩn."


"Ăn chơi ở đâu vậy?" Tô Giản cười nói, "Anh đến được không?"


"Chỗ con gái tụ họp anh đến làm cái gì?" Diệp Noãn ngưng một chút rồi bắt đầu cười phá lên, "Vân Oanh thì được."


Tô Giản nghẹn: "Được, coi như anh chưa nói. Em không sao về chuyện kia chứ?"


"Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, em có thể làm sao chứ?"


Tô Giản càng nghẹn: "Em cứ mơ tiếp đi."


"Lúc nào cũng mơ mà."


"Cuối tuần "Nghiệp Diễn" đừng có quên đó!"


"Không quên đâu."


"Vậy cuối tuần gặp."


"Cuối tuần gặp."


Vừa cúp điện thoại với anh xong, Đàm Phượng đã gọi đến, hấp tấp: "Dậy rồi hả? Nói điện thoại với ai mà bận lâu vậy?"


"Có hai phút hà," Diệp Noãn dựa người vào sô pha, "Có gì không? Giờ về chưa?"


"Đang về, báo cậu biết trước, phỏng vấn xong rồi, chốc nữa đài China sẽ đem phát biểu của công ty với bằng chứng giấy gửi tiền đăng lên, cậu có thể xem một chút."


"Biết."


Diệp Noãn gác điện thoại, mở di động. Tin nhắn của Cung Ngạn Vũ vừa gửi tới: Dậy chưa?


Cô tiện tay trả lời: Rồi.


Không đến một phút sau anh đã gọi tới: "Dậy lúc nào? Ăn sáng chưa?"


Diệp Noãn trong miệng nhét đầy sushi: "Vừa dậy, đang ăn."


"Giọng em sao vậy?"


"Đang ăn mà!"


"Ăn gì đó?"


"Sushi."


Cung Ngạn Vũ cười rộ lên: "Anh biết một nhà hàng sushi ngon lắm, lần sau dẫn em đi ăn nha?"


"Được đó."


"Buổi chiều có lịch quay không?"


"Có chứ. Phim gần xong, chắc mấy ngày nữa thôi."


"Quay xong có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi."


"Đóng may xong còn có lịch làm việc khác, không chừng nghỉ một chút cũng không có."


Cung Ngạn Vũ bên đầu dây kia trầm mặc một chút: "Lễ trao giải Đĩa nhạc Vàng em có muốn đi cùng anh không?" Dừng một chút, như sợ bị cự tuyệt, lại nhanh chóng nói thêm, "Anh không có bạn gái." Vốn dựa theo chỉ đạo của Nghê Thiên, những lời này hẳn là phải dùng giọng đáng thương để nói. Nhưng mà Cung Ngạn Vũ làm sao mà giả đáng thương được chứ.


Anh đang buồn bực, đầu dây bên kia truyền đến giọng Diệp Noãn vô tư lự: "Được thôi."


Buồn bực lập tức hóa thành vui vẻ, Cung Ngạn Vũ cười toe: "Sao đồng ý nhanh vậy?"


Diệp Noãn cười nói: "Đi thảm đỏ chung với Nam Ca Sĩ Xuất Sắc Nhất, cũng được hưởng ké hào quang mà!"


Cung Ngạn Vũ nhớ tới năm trước cô đã nói, năm nay anh nhất định có thể lấy giải Nam Ca Sĩ Xuất Sắc Nhất, tuy rằng không biết cô lấy cái gì mà tin như vậy, nhưng được cô xem trọng, anh vẫn rất vui.


Anh nhắc nhở cô: "Năm ngoái nói cái gì, đừng có quên đó."


"Đương nhiên, em đã nuốt lời bao giờ?"


Gác điện thoại, Diệp Noãn vẫn còn tủm tỉm cười.


Chu Cẩn mồm đầy sushi, nhìn cô: "Chao ôi, mùa xuân tới rồi sao?"


Diệp Noãn liếc trắng mắt.


Chu Cẩn ha ha cười rộ lên: "Một lúc ba cú điện thoại, chị quá bận rồi."


Diệp Noãn tiếp tục tấn công đĩa sushi: "Thời kỳ đặc biệt mà."


End chapter 69.