Thiên Phú

Chương 52: Tạo Vị




Tô Giản diễn xong, nhìn thấy vẻ mặt Vân Oanh không tốt lắm, còn cố ý an ủi vài câu: "Oanh Oanh, em cũng là diễn viên, em hiểu mà, đúng không?"


"Dĩ nhiên." Vân Oanh liếc nhìn Diệp Noãn một cái, cười nói.


Tô Giản có bạn gái, vậy mình với hắn cần phải tránh mặt nhau, Diệp Noãn nghĩ như vậy, vẫy tay tạm biệt hắn với Vân Oanh, sau đó mang theo Đàm Phượng, Chu Cẩn đi ăn cơm.


Hôm sau là cảnh diễn của Võ Mị Nương và Tiêu Thục phi. Diệp Noãn là vai nữ chính, có phòng hóa trang riêng, cô trang điểm, mặc đồ diễn xong xuôi đi từ phòng hóa trang đi ra, gặp Vân Oanh ở hành lang.


"Oanh Oanh." Diệp Noãn cười chào hỏi cô ta.


Vân Oanh giống như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng đi qua bên cạnh cô.


Diệp Noãn: "..."


Đàm Phượng không dám tin, quay đầu nhìn bóng dáng Vân Oanh: "Vậy là có ý gì?"


Có ý gì, cô đắc tội với cô ta rồi, Diệp Noãn không nói gì, cảm thấy người bạn gái này của Tô Giản khả năng chịu đựng tâm lý hình như hơi bị kém.


Trong một đoàn phim, khẳng định là sẽ có chuyện đấu tranh lục đục. Nhưng từ tên bộ phim này nhìn cũng thấy, Diệp Noãn là hoàn toàn xứng đáng đóng vai nữ chính, cho nên những tranh chấp nhỏ, chút náo loạn đều không đụng đến cô. Cho nên các oanh oanh yến yến trong hậu cung này, tuổi tác Diệp Noãn cũng không kém hơn bao nhiêu nên mối quan hệ cũng rất ổn.


Giống như Ngụy Vân Vân đóng vai Vương Hoàng hậu, trong phim là đối thủ một mấy một còn với Diệp Noãn, nhưng mà ở ngoài hai người còn ăn cơm trò chuyện vài lần với nhau.


Thật ra tính tình Diệp Noãn không phải quá tốt, nhưng sống lại một kiếp đã bình thản hơn một ít. Trong đoàn phim cô không có làm cao, đối xử với mọi người đều bình thường. Trong đoàn phim không cho cô mặt mũi, Vân Oanh chính là người đầu tiên. Nể tình Tô Giản, Diệp Noãn cũng không muốn so đo với cô ta.


Có điều cô đã đánh giá cao khả năng chịu đựng tâm lý cũng như xem nhẹ trình độ tìm cái chết của Vân Oanh.


Diệp Noãn và Vân Oanh diễn cảnh đầu tiên.


Tiêu Thục phi biết được Võ Mị Nương bị Vương Hoàng hậu mời đến, liền tới cửa thăm dò đến cùng. Màn này hai người vẫn chưa xé rách mặt, chỉ là nói chuyện phiếm thăm dò lẫn nhau.


Biểu tình với lời thoại của Vân Oanh không có vấn đề gì, nhưng mà sau khi Diệp Noãn nói vài câu với cô ta thì cảm thấy có chút vấn đề. Hình thể Vân Oanh lớn hơn nhiều so với Diệp Noãn, cô ta một bên đọc lời thoại, một bên di chuyển bước nhỏ, mỗi lần đi đều vừa vặn che máy quay.


Hai lần đầu Diệp Noãn nghĩ là vô tình trúng, nhưng cô chuyển vị trí, Vân Oanh vẫn đi theo ngay bên cạnh, chắn giữa cô và máy quay. Cố ý? Cô ta đây là muốn vị trí của cô sao?


Trong đầu Diệp Noãn nảy ra ý nghĩ này, cảm thất có chút buồn cười. Chuyện như vậy trong đoàn phim cũng không hiếm thấy, chắn ở phía trước máy quay, ngăn cản đối phương xuất hiện, hoặc là làm cho đối phương chỉ lộ ra cái ót, nhìn không thấy mặt. Cái này đều là tiểu xảo, thường là nhân vật chính phá người phối hợp diễn, rất ít trường hợp phối hợp diễn lại làm thế.


Trong lòng cảm thấy buồn cười, không để ý một chút, bỏ lỡ thời điểm đọc lời thoại.


"Cắt!" Âm thanh của đạo diễn không chút lưu tình vang lên.


Đàm Phượng nhăn mày: "Như thế nào A Noãn lại quên lời?"


Công tác ứng phó của người đại diễn cô tiến bộ khá nhiều, nhưng diễn xuất thì hiểu biết vẫn còn nông cạn. Chu Cẩn đứng bên cạnh lại thường gặp cảnh như vậy, nghe Đàm Phượng nói, liếc mắt kinh thường nhìn Triệu Vân Oánh: "Đây không phải là vấn đề của Diệp Noãn."'


"Không phải sao?" Đàm Phượng có chút không xác định, "Vân Oanh kia cao như vậy, che hết A Noãn, tôi nhìn không thấy cô ấy."


Đây mới chính là vấn đề.


Vân Oanh cao hơn Diệp Noãn một chút, cúi mắt nhìn xuống giống như không thấy cô, vừa rồi Diệp Noãn chỉ cảm thấy buồn cười, giờ phút này nhìn ánh mắt của Vân Oanh cô bật cười lớn. Cô gái này không cần đem mình làm nhân vật quá như vậy.


Vân Oanh thấy cô cười, biểu tình khó hiểu, vừa định hỏi cô cười cái gì, liền nghe thấy đạo diễn Thích Mĩ Trân không chút khách khí chỉ trích: "Tiêu Thục phi, cô có thể đổi vị trí hay không? Che mất mặt nữ chính thì tôi quay cái gì? Ở trong đoàn phim cô diễn cho tốt đi, diễn trò thì cút ra cho tôi!"


Đây chính là vì sao phối hợp diễn không dám phá nhân vật chính, bởi vì như thế coi như là đầu óc không rõ ràng thì cũng sẽ có một đám người đứng xung quanh nhắc nhở ngươi nhận biết rõ hiện thực.


Diệp Noãn vẫn còn bị Vân Oanh che mất, mọi người nhìn không thấy nét mặt của cô, khóe miệng vẫn còn cong, hăng hái chớp chớp mắt nhìn Vân Oanh. Ý tứ rất rõ ràng, hiện tại, cô phải biết vì sao tôi muốn cười rồi chứ?


Mặt Vân Oanh tái xanh, hung hăng liếc mắt trừng Diệp Noãn một cái, quay đầu nhìn Tô Giản đứng ở một bên, cũng không biết hắn đến đây từ lúc nào, đã xem bao lâu rồi, thấy hắn nhìn không có thái độ gì, trong lòng Vân Oanh hoảng hốt, không dám che Diệp Noãn nữa, theo bản năng nhích qua bên cạnh.


Không có cô ta ngăn cản, Diệp Noãn nhìn qua bên cạnh, vừa lúc chạm phải ánh mắt Tô Giản, khóe miệng hắn mang theo ý cười, nhưng nụ cười kia cũng không có trong ánh mắt. Diệp Noãn thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, dời ánh mắt đi.


Ánh mắt cô bình thản như thế làm trong lòng Tô Giản không được thoải mái.


Sau lời nói của đạo diễn, cảnh quay tiếp theo Vân Oanh thành thật hơn không ít, buổi sáng diễn vài cảnh cũng coi như thuận lợi hoàn thành.


Thời gian ăn cơm trưa, Diệp Noãn, Đàm Phượng và Chu Cẩn cầm cơm hộp ngồi ở một góc.


Đàm Phượng hỏi Diệp Noãn: "Cho nên nói, Vân Oanh là cố ý muốn che vị trí của cậu? Lá gan cô ta cũng lớn quá đi."


Chu Cẩn nói: "Cũng không phải lá gan lớn, hẳn là bị đố kỵ làm cho choáng váng đầu óc."


"Đố kỵ? Đố kỵ cái gì?" Đàm Phượng vắt óc suy nghĩ, "Chẳng lẽ là bởi vì A Giản?"


"Không phải sao," Chu Cẩn cười nói, "Ai kêu cô ta không phải vai nữ chính, chỉ có thể nhìn A Noãn cùng Tô Giản đứng trước máy quay tình chàng ý thiếp. A Noãn, ngày hôm qua cậu diễn cảnh đó quả là rất tuyệt, không phải tớ nói cậu, nếu tớ là cô ta, đều cảm thấy cậu là diễn giả làm thật với bạn trai tớ, muốn đào góc tường đó."


Đàm Phượng xuy một tiếng: "A Noãn mà thực sự có tâm tư như thế thì còn lâu mới đến phiên cô ta nha."


Lúc Chu Cẩn đóng "Thiên Sứ Chi Hôn" với Diệp Noãn, Tô Giản cố ý đi thăm còn mời cơm, thời điểm đó cô cũng nhìn ra một ít manh mối, nhưng bình thường Diệp Noãn bình thường không thích nói về chuyện này, cô cũng không chủ động nhắc tới.


Đàm Phượng không cẩn thật nói ra sự thật, có điều trong lòng cô cũng không đem Chu Cẩn làm người ngoài, nói đến chỗ này thì lại thêm một câu: "A Noãn làm cho bạn gái người ta ăn nhiều giấm như vậy, buổi sáng chịu thiệt một chút cũng là nên làm."


Hai người bên cạnh nói chuyện rôm rả, còn chính chủ một mực yên lặng ngồi ăn cơm, nghe đến đây chịu không được biện hộ một câu:" Tớ cũng không có công phu làm cho ai ngột ngạt khó chịu đâu, tố chất tâm lý không vững chắc vậy thì cũng đừng tìm nghệ sĩ mà nói chuyện yêu đương."


Ở một phía khác trong đoàn làm phim, Vân Oanh ngồi cùng một chỗ với Tô Giản. Hộp cơm để ở một bên trên ghế dài, ai cũng không đụng tới.


Tô Giản trầm mặc: "Hôm qua em nói là có thể hiểu."


Vân Oanh cắn môi, nói không ra lời. Chu Cẩn nói không sai, chính xác là cô ta đố kỵ Diệp Noãn. Cô ta cảm thấy, rõ ràng cái gì so ra cô ta cũng không kém Diệp Noãn, dựa vào cái gì mà Diệp Noãn có thể đóng vai nữ chính, có thể ở trước màn ảnh quang minh chính đại tình chàng ý thiếp với Tô Giản, dựa vào cái gì mà A Giản kết bạn với cô, đạo diễn cũng coi trọng cô như vậy.


"Em không cần phải coi Diệp Noãn là tình địch," tuy rằng Tô Giản vẫn còn trầm mặc, nhưng lại hiển nhiên giải thích, "Cô ấy có bạn trai."


"Thật sự?" Vân Oanh bật thốt lên, "Là ai?"


Sắc mặt Tô Giản càng đen thêm, "Quan hệ giữa anh và cô ấy còn chưa tốt đến mức có thể hỏi chuyện đó."


Nói cách khác thật ra quan hệ của bọn họ cũng không có tốt như vậy, Vân Oanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng những lời kế tiếp của Tô Giản làm cô ta nghẹn một nỗi buồn ở ngực.


"Bởi vì em không nghe lời, anh chỉ có thể nhắc nhở em lại một lần nữa," Ánh mắt Tô Giản tối tăm, cứ như vậy nhìn cô ta, "Không trêu chọc Diệp Noãn, vị trí bạn gái của anh sẽ giữ lại cho em, anh cũng sẽ không bạc đãi em. Nếu như em không an phận, muốn sử dụng thủ đoạn, anh sẽ làm cho em thành hai bàn tay trắng."


Càng nói vẻ mặt càng âm trầm, trong lòng Vân Oanh căn thẳng, nghe được hắn hỏi lại, "Em biết chưa?"


Hoàn toàn không có ý định phản kháng, Vân Oanh biết hắn có tài có tiền, nói được làm được, chỉ có thể gật đầu: "Em biết."


Tô Giản tựa hồ rất vừa lòng với đáp án này, hắn đứng lên: "Biết thì tốt."


Hộp cơm bên cạnh vẫn chưa hề đụng tới, Vân Oanh nhìn theo bóng lưng hắn, trong ấn tượng hắn là người hay cười lại dễ nói chuyện, ai biết được hắn cũng có bộ mặt làm cho người ta không thể thở nổi như vậy.


Chạm đến điểm mấu chốt mới có thể như thế sao? Như vậy điểm mấu chốt của hắn là Diệp Noãn sao?


Hai tháng sau, đoàn phim "Võ Tắc Thiên" đi chuyển đến Vô Tích để quay. Đầu tháng sau, bộ phim đã được quay xong. Bọn Diệp Noãn không kịp tham dự buổi biểu diễn của Cung Ngạn Vũ ở Hàng Châu, vừa vặn sau khi đóng máy đi Thượng Hải cổ vũ anh.


Tô Giản đề nghị với Diệp Noãn là cùng nhau đi, nhưng bị Diệp Noãn uyển chuyển từ chối. Tuy rằng sau này Vân Oanh khách khí với cô rất nhiều, giữa hai người cũng chỉ là xã giao, Diệp Noãn không có ý kết bạn với cô ta. Nếu không phải bạn bè, vậy thì không cần thiết ngồi chung một chiếc xe, huống chi cô cũng không muốn chiếm tiện nghi của Tô Giản, cho nên vẫn là làm phiền Đàm Phượng một chút, thuê một chiếc xe đi Thượng Hải thôi.


Đến Thượng Hải, Diệp Noãn gọi điện cho Cung Ngạn Vũ, nghe máy là người đại diện của anh, Nghê Thiên, Nghê Thiên nói cho các cô biết là Cung Ngạn Vũ đang diễn tập.


Diệp Noãn không có ý tưởng gì, ngược lại Đàm Phượng rất có hứng thú với việc diễn tập tại hiện trường, các cô liền dứt khoát đi đến sân thể dục Thượng Hải. Nghê Thiên ra cửa đón hai người.


Chỗ ngồi trong sân vận động đã sắp xếp xong. Người xem còn chưa tới cho nên có chút thoáng đãng. Âm thanh ở bốn phía phát nhạc đệm, trên màn ảnh lớn có thể nhìn thấy Cung Ngạn Vũ mặc đồ đơn giản đang đứng trên sân khấu, nửa người trên mặc áo T-shirt màu trắng, ở dưới mặc quần thể theo màu xám nhạt, cầm micro rất nghiêm túc tập luyện.


Ba người Diệp Noãn đi qua, tùy ý ngồi xuống ngay trước sân khấu, Cung Ngạn Vũ vẫy tay với các ô, ngẫu hứng hát lên: "Vừa rồi mới nhìn thấy mọi người nha."


"Luyện tập cho tốt đi." Đàm Phượng la lên với anh: "Chúng tôi đến xem qua."


Cung Ngạn Vũ gật đầu, làm dấu OK với cô.


Nghê Thiên nói với hai cô gái: "Hai người ở đây xem trước, cũng sắp kết thúc rồi, tôi còn có chút việc, không tiếp hai người được, chút nữa xong việc cùng nhau ăn cơm đi."


Diệp Noãn cười nói: "Vất vả cho anh chạy qua chạy lại."


Nghê Thiên cũng ngọt miệng: "Chiêu đãi hai người làm sao vất vả được!"


Đàm Phượng cười phốc: "Anh bận thì cứ đi đi, chúng tôi tự lo được."


End chapter 52.