Thiên Phú

Chương 19: Giải Phong




“OK!” Đạo diễn vung tay lên, diễn tốt lắm.


Trong miệng Diệp Noãn đầy máu rất khó chịu, mặt không biến sắc đẩy Tô Giản ra đứng lên.


Cô diễn nhanh quá làm ba người kia cảm thấy không thích ứng kịp. Tô Giản mờ mịt quỳ gối, Mã Thụy Tiệp hít hít mũi, sau đó hung hăng liếc cô một cái, thật ra dạo gần đây Mã Thụy Tiệp rất ít trợn trắng mắt với cô.


Diệp Noãn vô tội lấy nước khoáng súc miệng, Hồ Cự đi tới bên cạnh: “Cô diễn tốt thật đấy.”


“Anh diễn cũng tốt.” Diệp Noãn khách khí nói.


“Tử Yên…” Tô Giản đáng thương bu lại: “Chuyển một kiếp muội sẽ không yêu ta nữa sao?”


Diệp Noãn liếc hắn một cái, chưa thoát khỏi vai diễn sao? Anh không ra vậy tôi cũng không ra. Cô súc miệng xong lại uống vài ngụm nước: “Ta đã chết…”


Người chết thì sẽ không trả lời.


Ở Vân Nam, vai diễn của Diệp Noãn đã hoàn thành, cô nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại đi theo đoàn làm phim đi đến tiên cư Chiết Giang.


Mấy hôm nay, Năm Ánh Sáng mới ký kết với một tiểu soái ca, có rất nhiều việc Hướng Phân cần phải xử lý, cho nên tạm thời cô ấy không ở lại với Diệp Noãn mà chạy về Bắc Kinh. Trao đổi một chút, cô ấy cho Đàm Phượng trở lại. Thả hổ về rừng, cũng coi như cho Đàm Phượng một cơ hội, nếu cô ấy còn dám gây sự, thì không còn gì nữa, thật sự là không thích hợp làm người đại diện.


Đàm Phượng đến tiên cư trước chờ đoàn phim, hơn một tháng không gặp, cô ấy nhìn thấy Diệp Noãn thì câu nói đầu tiên là: “Ái chà, đen đi không ít đấy.”


“Đúng nha,” Diệp Noãn tức giận trả lời, “Nào có thoải mái như cậu.”


“Tớ mà thoải mái?” Đàm Phượng bắt đầu kể khổ, “Chị Hướng ra lệnh, tớ ở nhà ma đó bị nhốt chừng một tháng.”


Trong miệng cô ấy tổng bộ Năm Ánh Sáng liền trở thành nhà ma.


Diệp Noãn nhìn cô ấy cười tủm tỉm: “Nghe nói là không vượt qua?”


Đàm Phượng lập tức lấy chứng chỉ người đại diện cùng với bằng lái xe trong túi ra khoe khoang.


“Tuyệt quá,” Diệp Noãn cười nói: “Giấy phép lái xe cũng lấy được, vậy xem ra cũng không bị nhốt quá lâu!”


Đàm Phượng bĩu môi: “Là do tớ lễ phép với giáo viên.”


Lần này trở về, Đàm Phượng làm việc thay đổi rõ rệt, đối mặt với Mã Thụy Tiệp vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, đương nhiên, đám Mã Thụy Tiệp cũng không gây sự với các cô.


Cảnh diễn ở tiên cư chủ yếu là bốn người đi ngắm núi non, sông nước bồi dưỡng tình cảm, trong lòng bốn người ngày càng chung một mối thù, nhưng ở bên ngoài thì vẫn như bình thường. Diệp Noãn không thích xử sự của Tô Giản, Tô Giản thì không ưa Mã Thụy Tiệp, Mã Thụy Tiệp thì thấy ai cũng đáng ghét, còn Hồ Cự đối với ai cũng khách khí.


Lần đầu tiên quay phim, Diệp Noãn muốn mở rộng quan hệ với mọi người, nhưng hai diễn viên chính một là Mã Thụy Tiệp, một là Tô Giản, hai người này thì thôi bỏ qua đi. Cô với Hồ Cự cũng coi như quen biết bình thường, có điều Hồ Cự người này đúng là điển hình trong giới, lúc nào cũng khách khí, thủy chung duy trì một khoảng cách.


Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, tham gia đoàn phim thêm một tháng, Diệp Noãn đã hoàn thành toàn bộ vai diễn. Đàm Phượng hỏi cô có muốn ghé qua Hàng Châu thăm người nhà hay không, dù sao cũng rất gần, Diệp Noãn lắc đâu. Cô tạm biệt mọi người trong tổ kịch xong không lưu luyến gì liền trở về Bắc Kinh. Trở về cũng không có việc gì cần làm, về tới nhà tắm rửa cơm nước xong, có thể thoải mái ngủ một giấc.


Nghệ sĩ sợ nhất là rảnh rỗi, Diệp Noãn nghỉ ngơi xong liền đến công ty thông báo, muốn xem có công tác gì mới không. Cô ngồi trong văn phòng của Hướng Phân, vừa xem tạp chí vừa chờ.


Đàm Phượng ngồi bên cạnh bàn luận sôi nổi: “Thật ra có mấy cái quảng cáo muốn tìm cậu, có điều chị Hướng đều cự tuyệt hết rồi.”


Diệp Noãn nhàn nhạt ừ một tiếng.


“Ừ cái gì?” Đàm Phượng không hài lòng với phản ứng của cô, “Cậu không thắc mắc gì sao?”


Diệp Noãn đương nhiên biết lý do, nhưng cô lại cảm thấy, phù hợp cho Đàm Phượng phát huy khả năng, cho nên ngẩng đầu hỏi: “Tại sao vậy?”


Như vậy mới đúng chứ, Đàm Phượng hài lòng gật đâu: “Bởi vì đều là nhãn hiệu bình thường, giá đưa ra cũng không cao, chị Hướng nói đợi phim truyền hình phát sóng, giá trị của cậu khẳng định lên trời, đến thời điểm đó sẽ cho cậu nhận quảng cáo.”


“Ôi…” Diệp Noãn giật mình, “Hóa ra là như vậy à!”


Đàm Phượng đắc ý: “Chính là như thế, cho nên cậu không cần lo lắng công ty có người mới sẽ không cần cậu nữa.”


Diệp Noãn bật cười: “Được, tớ không lo lắng.”


Đàm Phượng lại bắt đầu nhiều chuyện: “Mộc Thừa Thiên kia, nhìn thấy cũng bình thường, tớ không hiểu công ty coi trọng hắn ở điểm nào nữa.”


“Chung một công ty, đừng đi nói sau lưng người khác.”


“Tớ với cậu nói một chút đi,” tính nhiều chuyện của con gái đã nổi lên thì khó mà dập tắt được, “Cậu còn chưa thấy hắn đâu nhỉ, thật sự, lớn lên rất giản dị, so với Hồ Cự còn giản dị hơn.”


Hồ Cự nằm cũng bị trúng đạn.


Diệp Noãn tuy rằng chưa nhìn thấy sư huynh mới gia nhập công ty, nhưng kiếp trước cô vẫn thường xuyên nhìn thấy, tương lai rất thành công. Cô tiếp tục xem tạp chí: “Cậu nói hắn giản dị sao? Nói không chừng công ty là coi trọng cái giản dị đó của hắn.”


Nếu là trước kia, khẳng định Đàm Phượng sẽ cười mỉa những lời này, nhưng từ khi phát hiện Diệp Noãn nói chuyện sau này rất ít khi sai, trực giác liền tin tưởng: “Thật vậy sao?”


Diệp Noãn thấy cô ấy tin tưởng, liền nói thêm vài câu: “Đúng thế, khí chất gần gũi với đời thường, rất thích hợp với đóng phim truyền hình đời thường, dễ cảm động mọi người, có thể nhanh chóng đi lên.”


“A Noãn nói không sai,” Hướng Phân ở bên ngoài đi vào.


“Chị Hướng!” Diệp Noãn với Đàm Phượng chào hỏi.


“Đợi lâu chưa?” Hướng Phân lấy ra một chồng kịch bản đưa cho Diệp Noãn.


“Em diễn một bộ sao?”


“Ừ, có thể nói như vậy, có điều trước tiên phải thuyết phục đạo diễn cho em đảm nhận nhân vật này.”


“Thử vai trước à?” Diệp Noãn lật qua trang bìa, thấy tên bộ phim liền xửng sốt.


Hướng Phân thấy phản ứng của cô liền bật cười: “Như thế nào, không tin tưởng sao? Có điều Đường Ninh đúng nổi danh là một đạo diễn khó tính.”


“Thiên Sứ chi hôn,” trên kịch bản viết tên đạo diễn. Hướng Phân cho rằng Diệp Noãn nhìn thấy tên đạo diễn mới do dự, nhưng thực tế, nội tâm Diệp Noãn dao động là do nếu không có gì ngoài ý muốn thì vai nam chính bộ phim này là Hạ Xuyên.


Phản ứng đầu tiên là tránh né, nhưng mà Diệp Noãn nghĩ lại, ở trong giới này, tránh được nhất thời không tránh được một kiếp. Huống chi đời này, đối với cô thì Hạ Xuyên cũng là người xa lạ. Cho nên cô vẫn nên đi đón đầu.


“Hợp tác với đạo diễn khó tính sẽ càng dễ dàng để học thêm được cái gì đó.” Diệp Noãn nói, “Em sẽ cố gắng đi thử xem.”


Hướng Phân gật đầu, “Đạo diễn Đường tuy rằng khó tính, nhưng có gan sử dụng người mới, bằng không kịch bản này cũng không đến tay em. Nửa tháng sau thử vai nữ chính, em chuẩn bị tốt một chút.”


“Được,” Diệp Noãn cất kịch bản, “Chúng em về trước đây.”


“Về đi, mấy ngày nay chị có nhiều việc khả năng không chiếu cố em được, có chuyện gì thì bảo Phượng nha đầu gọi điện cho chị.”


“Được ạ.”


Trên xe trở về ký túc xá, Đàm Phượng nhìn chằm chằm tờ bìa xem xét: ““Thiên Sứ chi hôn?” Lại là phim thần tượng sao? Nhưng mà đạo diễn Đường Ninh này hình như không quay phim thần tượng nha?” Cô ấy bĩu môi, “Hơn nữa phim truyền hình của hắn, bình thường đều không có kết cục tốt.” Mấy tháng này cô cũng biết nhiều hơn, đối với mấy đạo diễn có thể nhận xét mấy câu.


Phim truyền hình của Đường Ninh đều là tả thực và phản ánh vấn đề ngoài xã hội. Bối cảnh “Thiên Sứ chi hôn” xuất phát từ sân trường, kêt lại câu chuyện tình yêu của thanh thiếu niên. Một chàng trai không người quản lý luôn trốn học, đánh nhau, sau đó gặp cô gái xinh đẹp ưu tú. Rốt cuộc Thiên Sứ chi hôn vẫn là Ác Ma chi hôn, chàng trai không vì cô gái mà thay đổi bản thân, ngược lại cô gái lại bị chàng trai kéo vào vực sâu. Phía dưới tên phim tốt đẹp chính là hiện thực tàn khốc. Cuối cùng chàng trai bởi vì đánh nhau mà chết, cô gái sau vài năm sa đọa, mất đi tình yêu, cuối cùng trở về nhà đã bỏ đi từ lâu. Nghĩ lại thì ngoại trừ vấn đề giáo dục, qua bộ phim này có lẽ Đường Ninh cũng muốn nói với mọi người, thời niên thiếu tình yêu quá xúc động thường sẽ không có kết cục tốt đẹp.


Cho nên Diệp Noãn trả lời: “Bộ này chắc cũng không khác biệt lắm.”


Cô bây giờ chưa có danh tiếng, cũng không có kịch bản chủ động đưa tới cửa, nhưng dựa vào Năm Ánh Sáng mà hai bộ này rất tốt.


Mấy năm sau “Thiên Sứ chi hôn” sẽ trở thành một kinh điển lớn, Hạ Nhi từ thanh thuần đến buông thả, Vu Trần kiêu ngạo rồi lại thâm tình, hai nhân vật này đều được xưng là không có cách nào thay thế được.


Đàm Phượng lật đến trang cuối xem kết cục: “Chị Hướng vì sao lại cho cậu diễn phim trầm trọng như vậy, tiếp tục diễn tiên nữ không tốt sao? Thích hợp với cậu hơn.”


“Không tốt,” Diệp Noãn nói, “Nếu như vai diễn thứ hai vẫn diễn tiên nữ, thì sau này tớ vẫn phải diễn vai tiên nữ, rất khó để diễn nhân vật khác.”


Nhờ có tài nguyên tốt của Năm Ánh Sáng, kiếp trước Diệp Noãn bị diễn chết vào một hình tượng, mất mấy năm mới phá vỡ được khuôn mẫu đó.


“Tớ cũng là tùy tiện kêu la thôi,” hiện tại Đàm Phượng cũng hiểu được đạo lý này, cô ấy đưa kịch bản lại cho Diệp Noãn, “Kịch bản của Đường Ninh rất bảo đảm, có phải liều mạng thì cậu cũng phải lấy được nhân vật này cho tớ.”


Diệp Noãn tựa vào vai cô ấy cười: “Tuân lệnh người đại diện!”


Diệp Noãn cũng có hiểu biết với kịch bản này, cô lại ở nhà nghiêm túc đọc qua một lần, gia tăng thêm ấn tượng. Kỹ thuật diễn cũng không quá khó, cho nên nửa tháng này của cô trôi qua thật nhàn nhã, luôn là ở nhà nên làn da cũng được dưỡng trắng lại không ít.


Lúc Hồ Cự trao đổi số điện thoại với Diệp Noãn, Tô Giản cũng đến lấy số, Diệp Noãn không muốn thể hiện xa lánh quá rõ rệt nên cùng hắn trao đổi số. Mấy ngày nay vai diễn của hắn trong “Ngàn Năm Chi Luyến” cũng nhiều, không rảnh rỗi nên cũng chỉ gửi tin nhắn hỏi han, có điều phần lớn Diệp Noãn không trả lời.


Ngày thử vai nữ chính “Thiên Sứ chi hôn” rốt cuộc cũng tới, Hướng Phân rất coi trọng nhân vật này, tự mình đưa Diệp Noãn đi thử vai. Cô ấy cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng đi vào hội trường vẫn bị ngẩn ngơ. Nhìn thoáng qua cũng khoảng hai ba trăm người, bởi vì Đường Ninh công khai tuyển chọn, buổi thử vai này cũng coi như là hiếm thấy, rất nhiều người có danh tiếng đến tham dự.


Đây chính là lực hút của đạo diễn nổi danh, mặc kệ nhân vật chính thật sự cần tuyển chọn hay chỉ là mánh khóe, cũng là do người ta có khả năng làm được như vậy.


End chapter 19.