Quay lại một lần nữa.
Kiếm để trên cổ, Mã Thụy Tiệp tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng vẫn vững vàng đứng tại chỗ, bất khuất nhìn về phía Diệp Noãn.
So với lúc rảnh rỗi thì thật khác biệt, vừa bắt đầu quay, Diệp Noãn liền biến thành Tử Yên lạnh lùng trong kịch bản. Trên mặt cô tuy rằng vẫn bình thường, nhưng mỗi tế bào trên cơ thể đều thể hiện ra đã hết kiên nhẫn.
Nàng bình tĩnh nhìn Mã Thụy Tiệp: “Bảo vệ ngươi? A Chẩn nói như vậy chỉ là muốn ta không cần giết ngươi. Ta cũng không biết ngưoi dùng cách gì mới có thể đi theo bên cạnh A Chẩn, nhưng ta sẽ không dễ bị gạt như huynh ấy…” Nàng nhìn mặt ả ta, tựa hồ lại nghĩ đến cái gì đó: “ Không bằng hiện tại ta giết ngươi, xong lại nói dối A Chẩn, có lẽ huynh ấy cũng sẽ không trách ta…” Nói tới đây, trong mắt nàng hiện rõ sát ý, kiếm trong tay cũng tiến thêm một tấc.
Lời kịch không sai, hành động không sai, cái kiếm kia cũng là từ từ đưa tới, dù như thế, Mã Thụy Tiệp cũng giống như vừa rồi, vẫn bị sợ lui về sau. Cô ta lui lại mấy bước, không đứng vững liền té đặt mông xuống dưới đất.
Cô ta ngẩng đầu lên, vừa chật vật vừa sợ hãi nhìn Diệp Noãn, vừa rồi cô ta thật sự cảm nhận được sát khí trên người cô, giống như một giây sau cô sẽ giết cô ta.
Như thế này thì tất nhiên lại bị diễn sai, Diệp Noãn thản nhiên quét mắt nhìn một cái, ưu nhã cắm kiếm vào vỏ.
Lần này thì người không biết gì cũng có thể nhìn ra, Mã Thụy Tiệp hoàn toàn bị Diệp Noãn dọa sợ. Bình thường ngông cuồng tự đại như vậy, như thế nào dễ dàng bị dọa như thế?
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Diễn nhập tâm vậy sao?”
“A Noãn diễn rất tốt?”
Mã Thụy Tiệp ngồi dưới mặt đất, nhìn Diệp Noãn mà có ý muốn đánh người. Thời điểm không cần diễn, tâm tình của cô ta dễ dàng bị trêu chọc, ngay cả câu kịch bản cũng nói không được, khi cô ta nhập tâm diễn, thì Diệp Noãn lại giống như nhân vật, làm cho cô ta không thở nổi.
Trên trận diễn này, Mộng Hoài Điệp cứng cỏi cùng với Tử Yên lãnh đạm rõ ràng là địa vị ngang nhau.
“Tạm dừng một chút đi.” Lúc này Lý Giai yêu cầu, đi lên trước đỡ Thụy Tiệp đứng dậy.
Mã Thụy Tiệp vẫn còn không thể tin được mà nhìn Diệp Noãn, trước màn ảnh, thế nhưng cô ta lại bị một người mới áp đảo khí thế. Nếu như kỹ thuật diễn của mình coi như cũng tốt, vậy thì kỹ thuật diễn của Tô Noãn phải nghĩ như thế nào?
“Tạm dừng!” Khương Hạo thấy thật bất đắc dĩ. Hắn cũng đã nhìn ra, nếu là Diệp Noãn cố ý, Mã Thụy Tiệp cũng đừng nghĩ đến việc diễn được một màn hoàn chỉnh dưới tay cô ấy. Áp diễn cũng gặp không ít, nhưng một người mới mà có thể ép một diễn viên vào nghề đã vài năm thành ra như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Đứa nhỏ Diệp Noãn này bình thường ngoan ngoãn, xem ra Mã Thụy Tiệp đã đắc tội làm cho cô ấy nóng nảy lên rồi. Chút nữa hắn phải đi an ủi cô ta, mặc kệ như thế nào, quay phim tốt vẫn là trên hết.
Có ý tưởng giống hắn còn có Hướng Phân, Diệp Noãn vừa đi trở về, liên mở miệng nhắc nhở: “Không làm quá lên là được.”
Diệp Noãn lại không có trực tiếp trả lời: “Vậy phải xem Mã Thụy Tiệp nghĩ như thế nào đã.”
Nghe những lời này của cô, Hướng Phân cũng không nói lời nào.
Đàm Phượng tiếp tục quạt cho Diệp Noãn: “A Noãn, vừa rồi cậu làm cái gì, sao cô ta liền sợ như vậy?”
Diệp Noãn nói: “Có lẽ là bộ dạng tớ giơ kiếm quá đẹp trai đi.”
“Thật là rất đẹp trai phong độ.” Tô Giản cười cười phụ họa.
Ba người nói đùa một trận, Lý Giai đi thẳng tới trước mặt Diệp Noãn: “A Noãn, tôi thay mặt Thụy Tiệp tới hòa giải, trước đó có đắc tội, cô chớ để trong lòng.”
Nếu Mã Thụy Tiệp đã cúi thấp đầu, Diệp Noãn cũng không muốn làm các cô khó xử, hướng Lý Giai cười nói: “Đều chung một đoàn làm phim, nào có việc đắc tội hay không, cái chính là muốn ở chung vui vẻ nhanh chóng quay cho xong là được.”
“Chính là như vậy.” Lý Giai vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hướng Phân một cái, Diệp Noãn thật có thực lực làm dịu toàn cục, cô quả thực hâm mộ nghệ sĩ dưới tay bạn học này.
Hướng Phân liếc nhìn một cái, ý tứ là cậu bớt chú ý đến người của tớ đi.
Lý Giai rời đi, Đàm Phượng có chút không hiểu: “Làm sao mà cô ấy có thể đến nói xin lỗi?”
Nếu cô ấy không đến giải thích, buổi diễn nảy của Mã Thụy Tiệp liền quay không xong.
Diệp Noãn cười nói: “Không phải nói, vừa rồi là tớ giơ kiếm quá đẹp trai sao.”
Đàm Phượng bĩu môi: “Không chém gió có thể chết sao.”
Hướng Phân trắng mắt liếc nhìn Đàm Phượng: “Em cũng lo học hỏi đi!”
“Học cái gì?” Đàm Phượng tò mò, “Học chém gió?”
Tô Giản đứng một bên cười ha hả.
Hướng Phân hận không thể tới vặn lỗ tai cô: “Đợi chút nữa xem cho rõ kỹ thuật diễn của A Noãn nhà chúng ta.”
Đáng tiếc Diệp Noãn không có thể hiện kỹ thuật diễn như vừa rồi, đối diễn một lần nữa thì Mã Thụy Tiệp đã biết điều hơn chút, Diệp Noãn cũng không áp chế cô ta, phối hợp diễn cho xong.
Một ngày phải quay đến ban đêm mới kết thúc. Ban ngày Đàm Phượng nghe Hướng Phân giảng giải không ít, buổi tối ánh mắt nhìn Diệp Noãn sáng ngời.
Diệp Noãn đi từ phòng vệ sinh ra, bị ánh mắt đó nhìn mà lung lay: “Cậu làm gì mà nhìn tớ như vậy?”
“Bởi vì nhìn cậu thật đẹp trai phóng khoáng nha.”
“…Nói chuyện thật dễ thương.”
“Thế nào?” Đàm Phượng nhíu mày: “Tưởng cậu không quen được khen đấy chứ.”
“Chính xác thì không quen lắm.” Diệp Noãn thoa nước hoa hồng lên mặt.
Đàm Phượng nhảy lên giường cô: “Hôm nay chị Hướng nói là cậu áp diễn, phản kích theo thời cậu chính là cái này à?”
“Ừ.”
“Ừ cái gì? Nói rõ ràng cho tớ học hỏi chút.”
“Không phải chị Hướng nói hết cho cậu biết rồi sao? Còn muốn chi tiết như thế nào nữa?”
“Nhưng làm sao mà cậu làm được? Chỉ dùng kỹ thuật diễn mà làm cho Mã Thụy Tiệp sợ đến như vậy?”
“Cái này cũng có phần là do hoàn cảnh diễn.” Diệp Noãn bắt đầu bôi kem, “Là do kỹ thuật diễn của Mã Thụy Tiệp thua kém tớ nhiều cho nên mới bị áp đảo triệt để như vậy.”
Hiện tại Đàm Phượng không cho rằng cô khoác lác, cô không hiểu kỹ thuật diễn lắm, cũng không hiểu sao mà kỹ thuật diễn của Diệp Noãn lại tốt như vậy, chỉ là có chút lo lắng: “Nghề này ngại nhất là áp diễn, cẩn thận sau này Mã Thụy Tiệp cho cậu đi theo sau.”
“Cẩn thận cái gì,” Diệp Noãn cất đồ dưỡng da rồi nằm xuống, “Cô ta sẽ không thành công lớn đâu.”
“Vì sao?”
“Vì muốn thành công trong cái nghề này thì cần phải có đầu óc.”
“Xí, lại khen chính mình có đầu óc tốt.”
“Đúng vậy, đầu óc trợ lý không tốt, thì đầu óc bản thân phải tốt một chút.”
“Cậu đó!” Đàm Phượng đẩy cô một cái, giận dỗi về lại gường mình.
Ngày hôm nay cô học được không ít, nhưng mà cô cảm thấy chị Hướng nói không sai, cô còn rất nhiều thứ phải học. Đổ nước lên đầu Mã Thụy Tiệp, lại không bằng Diệp Noãn ở trước máy quay áp đảo Mã Thụy Tiệp không thở nổi. Nói đến cùng, làm người phải có thực lực, có thực lực thì mới có sức mạnh.
Cô im lặng hối lỗi, rồi lại nói với Diệp Noãn: “À, hôm nay tớ cảm thấy Tô Giản cũng tốt.”
Diệp Noãn trả lời một tiếng: “Không gọi là tiểu bạch kiểm nữa?”
“Này, tớ đang nói nghiêm túc đấy.”
Nghiêm túc? Diệp Noãn cũng nghiêm túc trả lời: “Tớ với hắn không có khả năng.”
“Vì sao?”
“Trên thế giới này ở đâu ra nhiều cái vì sao thế, không có khả năng chính là không có khả năng thôi.”
Đàm Phượng nhất quyết không tha: “Như thế nào mà không có tại sao, nếu không có lý do, ban đầu cậu không nên cự tuyệt người ta nhanh như vậy, bình thường không phải là làm bạn bè trước rồi từ từ hiểu nhau sao?”
Cô quan sát rất cẩn thận, Diệp Noãn mặc kệ, kiếm cớ: “Cậu biết nghệ sĩ kiêng kị nhất cái gì không? Tớ vừa mới vào nghề, hiện tại sẽ không nghĩ đến chuyện đó, cậu là người đại diện của tớ, cũng phải chú ý một chút.”
Đàm Phượng yếu ớt nói: “Tớ cũng chưa phải là người đại diện đâu.”
“Vậy thì nhanh đi thi đi.” Diệp Noãn ngáp một cái, “Ngủ ngon!”
“Ừ, ngày mai tớ sẽ về Bắc Kinh, mấy tháng tới sẽ không gặp, thái độ của cậu không thể tốt chút sao?”
Diệp Noãn nói: “Cậu cố gắng thi cho tốt, đến thời điển tớ và chị Hướng thỉnh cầu, cậu lại đến.”
Hiện tại, Đàm Phượng đặc biệt tin cô, gật gật đầu: “Được, tớ biết rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Đàm phượng trở về Bắc Kinh, Diệp Noãn cũng Hướng Phân đến đoàn phim thông báo, dọc đường đi đều có người hỏi thăm chuyện hôm qua.
“A Noãn, nghe nói cảnh quay hôm qua cô áp đảo Mã Thụy Tiệp gắt gao?”
“Không có đâu.” Hướng Phân giải thích, “A Noãn là người mới, làm sao áp trụ người khác được.”
Người kia tựa hồ cũng không tin tưởng, nhìn về phía Diệp Noãn.
“Chị Trần coi trọng em rồi, em làm sao có bản lĩnh như vậy được.” Diệp Noãn cũng cười phủ nhận, “Ngày hôm qua thời tiết quá nóng, trạng thái cô ấy không tốt, nên bị NG hơi nhiều mà thôi.”
Diệp Noãn nói rất thành thật, chị Trần liền tin tưởng, cũng đúng, một người mới, cách diễn còn không hiểu lắm, làm sao có thể đi áp diễn người khác được.
“Đám phụ nữ kia thật là, toàn truyền tin nhảm không thôi!” Chị Trần cười nói.
Tin tức trong đoàn phim một truyền mười, mười truyền một trăm, tuy rằng không nhiều người biết chính xác, nhưng tin đồn Mã Thụy Tiệp bị người mới áp diễn nếu truyền đi trong nghề, trở thành trò cười thì cuộc sống sau này của cô ta nhất định không quá tốt. Diệp Noãn chỉ muốn cho cô ta biết thêm chút kiến thức, cũng không nghĩ đến việc bức cô ta vào đường cùng, cho nên vẫn để lại đường sống. Đương nhiên, cái này cũng là tốt cho cô. Nếu còn chưa có danh tiếng gì, liền bị treo cái danh áp diễn tiền bối, cho mọi người trong nghề ấn tượng với cô là người cuồng vọng tự đại, hiển nhiên không phải là chuyện tốt.
Diệp Noãn và Hướng Phân nói cho chuyện nhỏ lại, Lý Giai lại đến nói cảm ơn, cũng coi như mặt mũi hai nhà vẫn còn tốt đẹp. Ngày hôm qua Mã Thụy Tiệp xem như là thua rối tinh rối mù, nhưng bên Diệp Noãn cũng không coi là đại thắng, không phải là loại được Đàm Phượng sao. Bị một trận này, Mã Thụy Tiệp biết điều lên không ít, tuy rằng vẫn không hòa nhã với Diệp Noãn, nhưng cũng không hề cố ý gây sự. Không gây sự với Diệp Noãn, cũng không tìm chuyện với người khác. Không khí trong đoàn phim cực kỳ hài hòa. Hiệu suất quay phim cao hơn hẳn mấy ngày trước.
Vốn dĩ Diệp Noãn không có di động, Đàm Phượng đi rồi, để tiện liên hệ, Hướng Phân liền cho cô một cái điện thoại di động. Hướng Phân hiện tại là người đại diện vàng của công ty, rất bận rộn, không thể lúc nào cũng bên cạnh Diệp Noãn, định tìm cho cô một người trợ lý tạm thời, nhưng Diệp Noãn không đáp ứng, chỉ muốn đợi Đàm Phượng quay lại. Hướng Phân hết cách, chỉ có thể từ bỏ. Cũng may ngoại trừ quay phim thì Diệp Noãn cũng không còn gì khác, mà hiện tại Hướng Phân cũng tin tưởng cô có thể xử lý tốt.
Ban ngày không có chuyện gì, đến tối, không có Đàm Phượng ở bên cạnh cằn nhằn, Diệp Noãn cảm thấy có chút tịch mịch. Mấy ngày nay cô cũng đã quen với cường độ cao của đoàn phim, không còn cảm thấy mệt nhọc như mấy ngày trước, rửa mặt xong lên gường, nằm một chút vẫn không ngủ được, liền cảm thấy trống vắng.
Cô mở tivi xem một hồi, điện thoại trên tủ đầu gường đổ chuông. Ở lâu như vậy, điện thoại này chưa từng có ai gọi, Diệp Noãn có phần ngạc nhiên nghe máy: “Alo?”
End chapter 17.