Thiên Phật Quyển

Chương 40: Thân đọa hiểm cảnh




- Dừng tay!

Chỉ nghe Triển Bạch quát lớn một tiếng đồng thời phi thân vào đấu trường.

Lão phụ nhân giật mình thu thế quay lại nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn ăn vận kỳ quặc, thì không khỏi ngạc nhiên nói :

- Tiểu tử ngươi chán sống rồi sao mà dám ra mặt ngăn cản lão nương?

Triển Bạch nghiêm nghị đáp :

- Động thú tỷ thí chỉ cần phân thắng phụ là đủ. hà tất phải giết người mới cam tâm!

- Hừ! Tiểu tử ngươi đừng quên quy củ của Hải Ngoại tam sát!

- Bất kể là ai! Đến Trung Nguyên phải tuân thủ quy củ của võ lâm Trung Nguyên!

- Hừ! Tiểu tử ngươi cả gan dạy khôn ta!

Dứt lời vận chỉ công vào tay, cười lạnh tiếp :

- Phàm những người động thủ với Hải Ngoại tam sát không ai còn sống sót, ngươi nghe rõ chưa?

Triển Bạch cau mày :

- Hạ sát thủ với một người thọ thương, ngươi có còn nhân tính không?

- Hừ! Tiểu tử ngươi giỏi! Ngươi muốn chết trước!

Dứt lời tiến đến trước mặt chàng.

Triển Bạch thấy đối phương chưa xuất thủ mà đã cảm thấy một luồng khí lạnh toát bức tới, vội ngầm vận Lôi Âm Phật chưởng giới bị.

Lúc này Thiên Nhai Cuồng Sinh nhờ được một khoảng thời gian điều tức đã phục hồi tám phần công lực, nhìn lại thấy người ra mặt cứu viện mình lại chính là Triển Bạch, kẻ từng bại dưới tay mình, lòng cảm kích muôn phần. Đồng thời cũng biết Triển Bạch không thể là đối thủ của mụ già này, bèn tiến lên, nói :

- Triển thiếu hiệp xin lui ra! Để Triệu mỗ tiếp mụ thêm mấy chiêu nữa!

Dứt lời bước lên công về phía lão phụ nhân một chưởng.

Lão phụ nhân cười lạnh một tiếng quay chỉ tấn công Thiên Nhai Cuồng Sinh!

Triển Bạch thấy lão phụ nhân vẫn tấn công Thiên Nhai Cuồng Sinh, nổi giận quát lớn một tiếng xuất thủ công về phía lão phụ nhân.

Lão phụ nhân vốn chẳng coi gã thiếu niên này ra gì, nhưng khi đối phương xuất chưởng mụ mới biết mụ đã lầm, nhưng trong nhất thời chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó. Trong khi đó lão hòa thượng đứng bên ngoài thấy Triển Bạch vừa xuất thủ đã hô lớn :

- Cẩn thận! Lôi Âm Phật chưởng!

Lão phụ nhân nghe kêu kinh hãi, kéo chỉ thành hình vòng cung biến thế thành chiêu thức “Hoành Tảo Ngũ Nhạc” công cùng lúc vê phía Thiên Nhai Cuồng Sinh và Triển Bạch!

Chỉ nghe hai tiếng “Soạt! Soạt!” Thiên Nhai Cuồng Sinh rú lên một tiếng thê thảm ngã ngửa ra sau.

Lão phụ nhân hự lên một tiếng nặng nề bị chấn động dạt ra năm, sáu bước mới đứng vững được.

Triển Bạch cũng kêu lên một tiếng đau đớn, chưởng tâm đau như bị dùi lửa xuyên thủng, lảo đảo thối lui một bước, nhìn lại thì hữu chưởng đã sưng vù đỏ lựng.

Lão hoà thượng lướt tới trước mặt Triển Bạch quát hỏi :

- Tiểu tử người là môn hạ của ai?

Triển Bạch chưa kịp đáp thì lão phụ nhân bị chàng đẩy lùi vừa thẹn vừa giận, gầm lên một tiếng xông lên.

Triển Bạch giơ chưởng định kháng cự nhưng thấy chưởng tâm đau thấu cốt không thể xuất chưởng được...

Bỗng có hai tiếng quát thanh tao, hai thân hình nhỏ nhắn phi thân vào vòng chiến, thân pháp nhẹ nhàng chẳng khác song yến tề phi...

Cùng lúc đó một đạo bích quang lóe lên và tiếng chỉ phong xé gió, cả hai đồng nhắm vào các yếu huyệt trên người lào phụ nhân.

Lão phụ nhân trong lúc bất ngờ không dám khinh thường đối phương vội vàng phi thân ra xa hơn trượng tránh được một kiếm một chỉ của đối phương. Chừng đứng vững quay nhìn lại thì thấy hai người vừa xuất hiện một là bạch y thiếu nữ đẹp như thiên tiên và một quái nhân mặt xanh tóc đỏ.

Không cần giới thiệu cùng biết đó là Uyển Nhi và Thúy Thúy có điều không ai biết lai lịch của quỷ diện quái nhân ngoại trừ Triển Bạch và bạch y thư sinh.

Bạch y thiếu niên quát lớn :

- Hồng cô! Quỷ diện quái nhân bắt sống! Số còn lại giết hết không tha!

Lão phụ nhân, người được bạch y thư sinh gọi là Hồng cô bị song nữ hợp công đẩy lui đang tức giận nghe hạ lệnh lập tức quát lớn một tiếng phi thân tới tả thủ thi triển Sưu Hồn chỉ nhằm Uyển Nhi điểm tới, hữu thủ vươn trảo chộp vào ngực Thúy Thúy.

Uyển Nhi hơi rùn người lại cùng giở Sưu Hồn chỉ nhắm Tâm Du và Khí Hải hai đại huyệt đối phương điểm tới!

Thúy Thúy huy động Vô Tình bích kiếm một chiêu “Tá Nguyệt Sinh Thủy”. Vô Tình kiếm tỏa bích quang ngời ngời nhắm hữu thủ đối phương chém tới.

Lão phụ nhân thoáng rùng mình, mụ không thể ngờ được Uyển Nhi mới từng đó tuổi đầu lại luyện được công lực cao cường như vậy. Đặc biệt nàng lại sử dụng chỉ pháp Sưu Hồn chỉ hệt như chỉ pháp của mụ?

Phía bên kia, Quỷ diện quái nhân người mà mụ được lệnh chỉ có bắt sống chứ không được giết, võ công còn cao cường hơn thiếu nữ này. Trường kiếm bắn ra những tia bích quang xé gió veo veo chứng tỏ đã luyện đến mức có thể dùng khí để ngự kiếm!

“Toạt!” một tiếng ống tay áo của lão phụ nhân bị kiếm quang quét trúng, đứt ngọt một mảng lớn. Khiến mụ đổ mồ hôi lạnh.

Uyển Nhi thấy hai chỉ vừa rồi không trúng đích, không chờ đối phương đứng vững đã lại công tiếp hai chỉ.

Trong khi đó Thúy Thúy thi triển tiếp một chiêu “Hàn Tinh Bóng Nguyệt”. Kiếm thuật của Thúy Thúy đã luyện đến cảnh giới kiếm thân hợp nhất, chỉ thấy kiếm ảnh và thân ảnh hóa làm một, như chiếc cầu vồng loang loáng nhắm lão phụ nhân kích tới.

Lão phụ nhân lúc này không còn dáng vẻ dương dương tự đắc như lúc đầu nữa, ngược lại sắc mặt chuyển sang màu đất. Mụ có nằm mơ cũng không sao tưởng tượng nổi võ lâm Trung Nguyên lại có người có kiếm thuật cao cường đến mức đó. Bởi vậy kiếm chỉ công tới mụ chỉ còn cách dùng thân pháp tránh né!

Quần hào đứng kín ở bên ngoài quá nữa là những nhân vật từng ngang dọc khắp giang hồ nhưng không ai đã từng được thấy kiếm thuật cao minh đến mức này, bất giác đồng hô lớn tán thưởng!

Bạch y thư sinh đứng bên ngoài kêu lên.

- Cừu công công, Phật Ấn pháp sư còn đợi gì nữa mà không vào trợ chiến?

Lão nhân râu dài và hòa thượng chỉ chờ có thế, lập tức tung người vào vòng chiến, một người đón Thúy Thúy, một người đón Uyển Nhi.

Quần hào từ khi Triển Bạch ra mặt ngăn chặn không cho lão phụ nhân hạ độc thủ đối với Thiên Nhai Cuồng Sinh, gặp hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Thiếu niên Triển Bạch thì không ai là không biết, nhưng mỗi lần chàng xuất hiện thì y như rằng võ công lại vào một tiến cảnh mới, mà khoảng cách giữa những lần xuất hiện lại không cách nhau bao lâu. Không biết chàng luyện võ công bằng cách nào?

Thứ nữa là Triển Uyển Nhi, hầu hết những người ở đây đều nhận ra nàng là ái nữ của Mộ Dùng Hàm, nhưng võ công của nàng chẳng giống võ công của Mộ Dung gia mà lại giống với lão phu nhân một trong Hải Ngoại tam sát mà lại cao cường hơn cả Lăng Phong công tử? Có thể đấu bình thủ với lão hòa thượng.

Còn Quỷ diện quái nhân kia thì quần hào chưa ai gặp qua lần nào, thậm chí không nhớ trong giang hồ đã từng nghe nói đến một nhân vật như vậy. Võ công kiếm thức của quái nhân lại cao không thể tưởng nổi, và cũng không ai nhận ra được lai lịch của võ công này.

Trong đấu trường hiện giờ hình thành ba cặp song đấu. Lão nhân râu dài đấu với Thúy Thúy, Phật Ấn pháp sư đấu với Uyển Nhi, lão phụ nhân đấu với Triển Bạch. Trong đó Triển Bạch một tay đã bị thương là nguy cấp nhất.

Được hai người vào trợ chiến lão phụ nhân thi triển Sưu Hồn chỉ như lưu thủy hành vân tấn công Triển Bạch.

Triển Bạch vận hết sức bình sinh vào song chưởng thi triển một chiêu “Phong Chấn Lôi Minh” bức được lão phụ thối lui ba buớc, nhưng các dây buộc tấm chăn trên người chàng cũng bị đứt, tấm chăn được thể tuột xuống, khiến quần hào vốn đang căng thẳng trước tính chất sinh tử của trận chiến cũng phải cười ầm cả lên.

Triển Bạch trông thật thảm hại một tay phải lo kéo giữ tấm chăn, một tay huơ chưởng kháng cự.

Lão phụ nhân được thế càng công gấp, mu cười khằng khặc luôn miệng công liên tiếp ba chưởng.

Triển Bạch thấy chưởng lực đối phương quá hùng hậu muốn tránh né ngặt vì vướng tay vướng chân không thi triển thân pháp được, đành nghiến răng vận chưởng kháng cự.

“Bình! Bình! Bình!” ba tiếng nổ chấn động không gian. Triển Bạch cảm thấy nội nguyên chạy lạc mạch, hai mắt tối đen, lão phụ nhân ba chưởng đắc thủ, trên gương mặt mụ vẻ ngông cuông lại tái hiện, cười lớn vung chưởng công tới!

Triển Bạch đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thấy chưởng lực đối phương nặng như núi đổ, vội vàng phi thân tránh né, có điều chàng quên là tấm chăn đã quấn cứng hai chân, vừa nhấc chân lên đã ngã nhào, trong khi chưởng của đối phương vẫn giữ nguyên thế giáng xuống!

Chàng không còn cách nào khác vận hết sức tàn vào song chướng đẩy lên!

“Bùng!” một tiếng, Triển Bạch thấy cổ họng ngọt ngào, há miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, trong đầu vẫn còn nghe oong oong như sấm động.

Trước khi chàng hoàn toàn mất hết tri giác chàng còn cảm thấy chưởng lức của đối phương áp tải trước ngực mình sau đó chàng nghe có tiếng cười. Tiếng quát tháo xen lẫn nhau, tri giác hỗn độn một khoảnh khắc rồi mất hẳn.