"Mập mạp, ngươi bình thường tới nơi này giải quyết vấn đề tà hoả hả?" Đái Mộc Bạch nhíu mày hỏi.
Lúc này trước mắt người là một dãy bình phòng (nhà một tầng). Chỗ này là một khu hẻo lánh bên trong Tác Thác thành. Bình phòng trước mắt cao chỉ khoảng ba thước, nhìn qua thấy không ít chỗ bị tổn hại, trên cửa treo vài cái đèn lồng màu hồng phấn, dưới đèn lồng có mấy người đàn bà trang điểm loè loẹt, rõ ràng là phong trần nữ tử không còn nhỏ tuổi chút nào, đang hướng người đi đường mời chào.
Oscar khó miệng giật giật, "Khó trách người người luôn nói, ổ cỏ cũng có kim phượng hoàng, cái này thật đúng là cái ổ cỏ a!"
Đối với sở thích của Mã Hồng Tuấn, Đái Mộc Bạch cùng Oscar thật sự có chút không dám nghĩ tới. Tiểu Vũ với Đường Tam là lần đầu tiên đi tới địa phương kiểu này, ngoại trừ tò mò, không có cảm giác đặc thù gì hết.
"Nơi này tiện nghi a, giá tiền lại vừa phải, một ngân tệ có thể "đến" một lần, mà hai ngân tệ ba lần. Chất lượng so với giá cả thì khá được. Hơn nữa các ngươi nhất định phải tin tưởng ta, đạo lý trong ổ cỏ cũng có kim phượng hoàng, cái này là dựa vào vận khí a."
Đái Mộc Bạch tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Sau này ra ngoài, đừng nói với ai là ta quen ngươi. Mặc dù biết ngươi không kén cá chọn canh, nhưng lại không nghĩ tới ngươi có gan tới những nơi như thế này. Loại địa phương rác rưởi này mà ngươi cũng có thể đến, những kim phương hoàng này so về tuổi cũng đủ để làm a di ngươi đó."
Mập mạp có chút thẹn quá hoá giận nói: "Đái lão đại, ngươi không cần phải khinh ta quá mức như thế. Làm chính sự trước đã. Các ngươi chờ ở đây để ta đi hỏi xem tên hỗn đản đó đã đi chưa." Vừa nói xong, mập mạp bước nhanh về hướng ổ cỏ.
Nghe Oscar đọc hồn chú, chuẩn bị trước khi chiến đấu, Tiểu Vũ không khỏi khẽ gắt một tiếng "Thật không hổ là chú xúc xích bự."
Cảnh Duệ cũng lấy ra Thải Vân Chú, sẵn sàng thêm máu bất cứ lúc nào. Lúc này anh có chút nhớ skill Mê tiên dẫn, nếu có nó thì có thể giải đa phần các loại khống chế rồi, rất thích hợp cho tên bọn họ sắp đánh.
Trong chốc lát, Mã Hồng Tuấn hưng phấn chạy quay lại, "Thật tốt quá, tên kia còn chưa đi, bất quá đang tính tiền, có lẽ sẽ lập tức đi ra. Các huynh đệ, lần này giúp ta báo thù thành công, quay lại học viện, ta mời mọi người một bữa thật ngon."
Đái Mộc Bạch khoát tay, "Không cần nhiều lời, ngươi mời chúng ta cũng không dám đi, với sở thích này của ngươi, quên đi."
Đang lúc nói chuyện, từ trong thảo oa bước ra một người. Bảy người Đường Tam đứng trong một chỗ tối đối diện thảo oa, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, từ phía đối diện rất khó nhìn được bên này.
"Chính là hắn" Mập mạp nghiến răng nói.
Giống như mập mạp mô tả, một trung niên hơn bốn mươi tuổi, da tay đen xì, cao khoảng một thước sáu, trên mặt lộ nụ cười dâm dật vài phần thoả mãn, trên tay phải có băng bó, hạ thân mặc một cái quần rộng có nhiều mảnh vá, hai chân đi giày làm bằng vải gai, bước về phía ngã tư đường, vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài dân ca: "Hôm nay đại gia tâm tình hảo, lêu lổng lêu lổng làm con chim non."
"Lên chưa?" Mập mạp hai tay đập vào nhau thành tiếng động.
"Đợi một chút" Tiểu Vũ một tay nắm lấy bả vai của Mã Hồng Tuấn, tay kia đem bím tóc trước người vẫy ra đằng sau, trên mặt nở một nụ cười vô hại,
"Mọi người đợi chút xem ta ra tay."
"Khoan." Cảnh Duệ kéo Tiểu Vũ lại. Nghĩ nghĩ một chút rồi kéo dây cột tóc trên đầu xuống, mái tóc dài màu bạc cứ thế rơi tán loạn. Cảnh Duệ lại mượn kiếm của Vũ Văn sửa lại bộ đồ màu xanh mình đang mặc. Chẳng mấy chốc một thiếu nữ mặc áo liền váy xuất hiện, đôi chân trắng sáng thon dài cứ như vậy lộ ra giữa đêm đen.
Vốn nam Y Sư chính là một trong những phái nhìn "thiếu nữ" nhất, mỗi lần update lại càng thêm nữ, anh bây giờ vẫn chỉ có mười ba tuổi, ăn mặc thế này, muốn phân nam nữ cũng khó.
Nhìn lại bản thân một chút, Cảnh Duệ liền kéo theo tay tiểu Vũ chạy ra ngoài.
"Bọn họ muốn làm gì thế?" Mã Hồng Tuấn có chút nghi hoặc nhìn về phía Vũ Văn. Ai cũng biết Vũ Văn hiểu rõ họ nhất.
Vũ Văn vỗ vỗ lên trán mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi cứ chờ xem rồi sẽ biết." Sau đó cậu lại liếc nhìn nam chính vẫn còn ngơ ngác nhìn bạn thân nhà mình. Có khi nào...
Phía bên kia, Cảnh Duệ dắt tay Tiểu Vũ chạy chậm về phía mục tiêu, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Lát nữa cứ xem như chúng ta là du khách là được."
Tiểu Vũ nghe thấy liền hiểu ngay Cảnh Duệ muốn làm gì, ngay lập tức cười hì hì đáp: "Đã rõ, tỷ!"
Hai người làm như vô ý không nhìn đường va thẳng vào người Bất Nhạc, tất nhiên người va vào là Cảnh Duệ. Anh ngay lập tức đứng lại xoa chỗ va trúng, vội vàng xin lỗi.
Tiểu Vũ cũng xin lỗi, sau đó hỏi "Chào ngài, thúc thúc. Xin hỏi, phụ cận có chỗ nào chơi vui không vậy?"
Bất Nhạc mới từ trong thảo oa đi ra, cả người đắm chìm trong thoả mãn. Đột nhiên bị va trúng làm hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn, nhất thời trên mặt hắn toát ra một loại phong thái đặc biệt, tỏ ra con người thành thật và dễ tính, bộ vị trên người vẫn không dấu được có chút xuẩn động.
Không thể phủ nhận, ban đêm, một Tiểu Vũ nhìn qua thật động lòng, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn trắng nõn, bím tóc thon dài, vóc người tuy không quá đầy đặn nhưng cũng có chút quy mô, nhất là trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng kia không có chút phấn sáp nào cả, đối với loại lão dâm trùng như Bất Nhạc mà nói càng thêm tràn ngập hấp lực.
Chưa hết bên cạnh còn có một thiếu nữ tóc bạc, môi hồng răng trắng, tuy rằng quần áo có chút kín, nhưng nhìn cặp chân lộ ra bên ngoài kia cũng đủ làm người khác mê mẩn.
Nhìn hai mắt gã phát sáng, Cảnh Duệ liền biết cá đã cắn câu, lập tức kéo Tiểu Vũ cảnh giác lui lại, "Tiểu Vũ, mẫu thân nói không được đến quá gần người lạ"
Ho khan một tiếng, Bất Nhạc nhanh chóng thu hồi tia dâm quang trong mắt, ưỡn ngực, bày ra một bộ dáng nghiêm chỉnh. Biến hoá cực nhanh, nếu không phải Cảnh Duệ nhìn kỹ hắn, sợ rằng cũng bị hắn lừa gạt.
"Tiểu cô nương, đã trễ thế này rồi còn ra ngoài đi chơi ư? Chỗ này hẻo lánh, ngươi không sợ gặp kẻ xấu hay sao chứ?" Khuôn mặt Bất Nhạc tỏ vẻ nghiêm trang, hơn nữa bộ dáng còn ra vẻ thành thực, nhìn vào thật sự có vài phần đạo mạo đoan chính.
Tiểu Vũ trốn sau người Cảnh Duệ, chớp chớp đôi mắt tròn to xinh đẹp, "Thúc thúc, vậy người ... là người xấu ư?"
Bộ dáng tức giận, âm thanh ngập ngừng khiến cho trái tim Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn cùng Oscar đứng cách đó không xa không khỏi co quắp. Tiểu Vũ trong lúc đối chiến đánh bọn họ như đánh bao cát với Tiểu Vũ quyến rũ trước mắt đây là một người ư? Còn "em gái" đang tò mò vẫn cảnh giác người lạ kia, thực sự là cái vị suốt ngày dùng khí độc tẩn họ sao? Thực quá sức giả tạo mà.
Chỉ có Vũ Văn trên mặt lộ ra nụ cười khổ không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Tình trạng này, tại Nặc đinh học viện hắn đã sớm gặp qua. Đường Tam nhíu mày muốn xông lên, nếu không phải Vũ Văn nhanh tay lẹ mắt, sợ là tên này đã chạy ra lôi "hai" vị thiếu nữ kia về.
Bất Nhạc nghe Tiểu Vũ hỏi, lập tức đĩnh đạc nói một cách đầy nghĩa khí: "Thúc thúc đương nhiên là người tốt. Tiểu cô nương, ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi a?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ như phủ lên một lớp phấn màu hồng, "Ta gọi là Tiểu Vũ, sắp được mười ba tuổi." Sau đó chỉ vào Cảnh Duệ, "Đây là tỷ tỷ của ta, Tiểu Duệ, mười ba tuổi."
Bất Nhạc ngây người một chút, yết hầu theo nước miếng nuốt xuống giật giật, thịt đưa đến miệng còn không ăn, thật là có lỗi với bản thân.
"Các ngươi mới mười hai, mười ba tuổi mà đã cao như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành đại mỹ nữ. Tiểu Vũ, Tiểu Duệ, chỗ này không có gì vui hết, theo thúc thúc, thúc thúc dẫn các ngươi đi chơi có được hay không?"
Tiểu Vũ cười cười, nhu thuận gật đầu nói: "Được ạ!".
Mắt Cảnh Duệ cũng sáng lên, vội vàng gật đầu. Nhìn dáng vẻ kìm nén kia của Bất Nhạc, anh cười lạnh trong lòng, nén cảm giác ghê tởm nhìn gã nắm lấy tay anh.
Oscar dùng hết sức dụi dụi mắt, ôm lấy Mã Hồng Tuấn nghi ngờ đó có phải là người họ quen không.
Đường Tam nắm chặt nắm tay nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay Cảnh Duệ. Vũ Văn thì giải thích nghi hoặc của Oscar một chút.
"Lúc trước tại Ninh Đặc học viện, có một nữ hài tử bị một tên đại thúc lạ mặt khi dễ, Tiểu Vũ cũng dùng chiêu này, đem người kia lừa gạt đến một địa phương tối tăm, sau đó xài Bát đoạn té."
"Bát đoạn té? Đó là cái gì?" Đái Mộc Bạch cũng không nhịn nổi tò mò.
Vũ Văn im lặng trong chốc lát, nói: "Té pháp là một trong những loại nhu kỹ cuồng bạo nhất của Tiểu Vũ, trong đó bao gồm cả bát đoạn té. Chỉ cần xuất ra một chút té pháp cơ hồ đối phương không thể phản kháng được. Đó mới chính là thực lực chân chính của Tiểu Vũ, cho nên, ngàn vạn lần không nên đến gần người nàng. Còn Cảnh Duệ, tên này tâm cơ thâm trầm, trước kia ta còn thấy hắn bị bắt nạt, sau đó cũng không biết hắn làm gì, đám người kia hôm sau cứ nhìn thấy hắn là run như cầy sấy. Ta xem cái gã Bất Nhạc này, sợ rằng đã sử dụng hết may mắn của mình rồi. Chúng ta cũng đi tới đó đi, đề phòng phát sinh việc ngoài ý muốn."
Bất Nhạc lúc này dâm tâm đại động, với thực lực đạt cấp 46 như hắn, vào lúc bình thường có một chút cảnh giác, không chừng có thể phát hiện đám người Đường Tam đang theo dõi. Nhưng lúc này tâm tư hắn hoàn toàn đặt vào tiểu cô nương non nớt bên cạnh, làm gì còn chú ý xung quanh.
Càng đi càng hẻo lánh, xung quanh rất ít gặp người đi đường, Bất Nhạc mang theo Cảnh Duệ, Tiểu Vũ đi một mạch tới một cái hẻm nhỏ âm u tối tăm.
"Thúc thúc, chúng ta đi chơi chỗ nào nha, chỗ này tối quá, ta hơi sợ." Tiểu Vũ nhỏ giọng nói, tựa hồ trong thanh âm có chút kinh hoảng, cả người bám dính lấy Cảnh Duệ.
Bất Nhạc cười hắc hắc, nói: "Tiểu Vũ a, tối như thế này rồi, còn chỗ nào để chơi chứ. Hay để thúc thúc mang ngươi đi xem cá vàng được không?"
Vừa nói gã vừa nắn nắn bàn tay trắng mịn của Cảnh Duệ, dâm quang trong mắt không che giấu chút nào.
"Xem cá vàng? Nơi nào có cá vàng?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.
Bất Nhạc dừng chân, dùng một tay bắt đầu cởi thắt lưng, "Lập tức có đây"
Tiểu Vũ đột nhiên cười, "Thúc thúc, không phải ngươi định nói: Lão tử có cây xúc xích lớn đấy chứ?"
"Ách..."
Bất Nhạc hai tay cứng đờ, động tác nhất thời ngừng lại, hắn thấy được một đôi mắt màu đỏ, tràn ngập mị hoặc, cả người hắn nhất thời căng thẳng, chỉ sau một khắc, ngay trước mặt hắn chỉ còn một tàn ảnh màu tím nhàn nhạt, trong tay cũng trống rỗng.
Bám khít trên cổ, không đợi Bất Nhạc phóng thích vũ hồn, bím tóc màu đen đã lặng yên bám lên cổ hắn, ngay sau đó, Bất Nhạc chỉ cảm thấy một cỗ cường lực từ trên cổ truyền xuống, cả người không tự chủ rời khỏi mặt đất.
Cảnh Duệ vừa nhảy ra liền triệu hồi vũ khí, quăng một cái Tục độc sang, "Tiểu Vũ, cúi đầu!" Lập tức, khói độc liền chui thẳng vào miệng Bất Nhạc.
Đái Mộc Bạch, Oscar, Đường Tam, Mã Hồng Tuấn, Vũ Văn năm người lúc này đã từ chỗ tối bước ra. Ngoại trừ Đường Tam và Vũ Văn, ba người kia đều mở to hai mắt nhìn. Nhìn thân thể vốn trước kia ngây thơ non nớt mềm mại hiện ra trước mắt đang làm ra những động tác hết sức cuồng bạo, bọn họ lần đầu tiên được chứng kiến Bát đoạn té hoàn mỹ của Tiểu Vũ.
Sử dụng kỹ năng Thuấn di, ngay khi Tiểu Vũ biến mất trước mắt Bất Nhạc, lợi dụng tâm lý không hề chuẩn bị của hắn, bím tóc của Tiểu Vũ đã thành công quấn quanh cổ của Bất Nhạc. Ngay sau đó, cuộc sống bi thảm của thúc thúc hèn mọn Bất Nhạc chính thức bắt đầu.
Hết bay lên trời rồi lại rớt xuống, Tiểu Vũ không cho Bất Nhạc bất kỳ một cơ hội nào để thở dốc, hơn nữa còn cả độc của Cảnh Duệ đã len lỏi vào trong người gã, cứ tan hết lại có thêm một ngụm khói chui vào khiến cả người gã tê cứng.
Lúc này, bốn người Đường Tam cơ hồ đồng thời nhắm hai mắt lại. Lực lượng của loại lăng không xoay tròn này có thể tưởng tượng được, Tiểu Vũ trong lúc cùng mọi người tỷ thí cũng từng dùng qua, chỉ có điều khi đó, giữa không trung nàng đều đem mọi người ném tiếp lên không trung. Mà không phải như lúc đánh thật, ném thẳng xuống dưới mặt đất.
Vũ Văn đứng cạnh bên Cảnh Duệ nhìn Tiểu Vũ ngược xác, thảnh thơi bình luận: "Tiểu Vũ thế này đúng là lần đầu tao thấy đó. Hung tàn!"
Lại vứt ra một cái Tục độc, Cảnh Duệ tà tà liếc cậu một cái: "Vậy mày còn thích không?"
"Thích chứ, nhưng mà..."
"Mắt tao không mù, lưỡng tình tương duyệt hay đơn phương tao đều thấy. Mày có chịu vượt rằn hay không mới là vấn đề."
"... Để tao suy nghĩ thêm chút."
------------------------------------------------------
Dạo này dịch cứ ăn rồi ngủ hông có động lực gõ truyện mấy cô ơi QAQ