Sáng sớm, hai người Cảnh Duệ theo chân Đường Tam lên núi tu luyện. Trước kia trong trò chơi bọn họ muốn lên cấp thì phải xoát quái, nhưng bây giờ chỉ cần ngồi đả tọa vài giờ, kinh nghiệm sẽ từng chút bay lên.
Mấy ngày nay, Đường Tam ngoài tu luyện, hoàn thành nhiệm vụ Đường Hạo giao và làm việc nhà ra, y còn chế được một bộ tụ tiễn, chỉ có ba cây, nhưng chế tác tinh xảo, lực phá hoại phải nói là kinh người. Nhưng theo như Đường Tam nói, đây chỉ là loại bình thường, gặp phải người như Tô Vân Đào, y chỉ đành bó tay.
"Ba ba, ăn cơm thôi." Đường Tam hướng nhà trong kêu lên.
Kỳ lạ, mỗi ngày vừa nghe gọi ăn cơm Đường Hạo đều đi đến, có điều hôm nay lại không xuất hiện. Đường Tam trong lòng có chút khẩn trương, chẳng nhẽ ba ba bệnh sao? Vội vàng chạy vào phòng cha.
"Tiểu Tam, sáng sớm ngươi đi làm gì đó?" Đường Hạo đạm thanh hỏi.
Đường Tam nói: "Ta đi ra ngoài rèn luyện thân thể. Sáng sớm mỗi ngày ta đều ra ngoài chạy bộ." Chuyện này cũng không có tính là nói dối, xác thật hắn đi "rèn luyện".
"Ân." Đường Hạo cũng không có truy cứu nhàn nhàn nói: "Hôm nay ngươi không cần luyện tập, ngày mai lão Kiệt Khắc sẽ mang ngươi vào Nặc Đinh thành."
Đường Tam có chút sửng sốt: "Nặc Đinh thành? Đi làm gì?"
"Đường tiên sinh là muốn để cho ngươi làm hồn sư đó Tiểu Tam" Cảnh Duệ thở dài nói. Cảm thấy nhân vật chính có chút ngốc làm sao bây giờ.
"Ba ba, ngài như thế nào lại thay đổi chủ ý vậy?"
Đường Hạo hỏi lại nói: "Vậy ngươi bản thân chính là không muốn đi?"
Đường Tam nói: "Chính là con đi rồi thì không có ai làm cơm cho ba ba ăn." Lúc này hắn đã hiểu được, cha sở dĩ hôm nay dậy sớm như vậy cũng là vì đi tìm thôn trưởng.
Đường Hạo: "Ta còn cần ngươi chiếu cố sao? Đi đi, thôn chúng ta mỗi năm chỉ có một danh ngạch, năm nay được đặc cách thêm hai. Bằng bản lĩnh của các ngươi, vào thành kiếm tạm một công việc hẳn cũng trả đủ học phí"
Đường hạo nói:"Ta cho ngươi đi Nặc Đinh là có điều kiện, đáp ứng điều kiện của ta ngươi mới có thể đi."
Đường Hạo nhíu mày: "Ngươi ngay cả yêu cầu của ta cũng không hỏi qua đã dễ dàng đáp ứng sao? Làm một nam nhân đã đáp ứng một chuyện với người khác thì nhất định phải làm được, không nên thất hứa."
Đường Tam rất tự nhiên nói:"Bất luận ba ba muốn ta làm gì, ta cũng đáp ứng. Ba ba dám chắc muốn tốt cho ta."
"Bất luận ngươi sau này tu luyện hồn lực như thế nào, ta muốn ngươi đáp ứng ta không được cho chuy tử vũ hồn tham gia hồn hoàn, thậm chí không cho bất luận kẻ nào chứng kiến nó xuất hiện. Càng đừng cho người khác biết ngươi là song sinh vũ hồn. Ngươi có thể làm được chứ?"
Đường Tam có chút sửng sốt:"Vậy còn vũ hồn Lam ngân thảo thì sao?"
Đường Hạo nói: "Vũ hồn Lam ngân thảo ngươi có thể tuỳ tiện sử dụng, tu luyện, tham gia vũ hồn gì cũng không thành vấn đề. Song sinh vũ hồn cũng không cần cả hai vũ hồn đều phải tăng lên hồn lực mới có thể tu luyện, chỉ cần một vũ hồn có hồn hoàn, hồn lực tăng tới bình cảnh tự động tiêu thất.
Đường Hạo nói:" Nói cách khác, sau này ta chỉ là sử dụng Lam ngân thảo vũ hồn đúng không?
Đường Hạo gật đầu: "Trừ khi gặp phải trường hợp nguy hiểm đe doạ tính mạng, nếu không không được sử dụng chuôi chuy tử."
"Được, ta đáp ứng ngài." Đường Tam trịnh trọng gật đầu.
"Còn hai ngươi" Đường Hạo nhìn đám Cảnh Duệ ở một bên nói "Tiểu Tam coi các ngươi là bạn, đáng giá tín nhiệm, các ngươi hẳn cũng thế. Các ngươi đi chuyến này, nhất định phải săn sóc lẫn nhau. Có biết chưa?"
"Vâng" Cả ba người đáp một tiếng.
"Tốt lắm, đi ăn cơm." Đường Hạo nói.
Trong nhà sơ sài, Đường Tam cũng không có gì để thu thập ngoài vài bộ quần áo. Cho nên khi lão Kiệt Khắc đến, y chỉ việc chào Đường Hạo một tiếng rồi mang bao quần áo theo. Phần Cảnh Duệ Vũ Văn, bọn họ là xuyên tới, có cái gì để thu thập cơ chứ.
Đứng trước cổng lớn của học viện, bọn họ bị ngăn lại. Gác cổng nói thế nào đi chăng nữa cũng không cho họ qua, còn muốn đánh người. Cảnh Duệ bước lên tung một cước, gác cổng liền ngã phịch xuống. Anh học taekwondo cũng không phải để chơi.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết" Bị một đứa bé đánh ngã, gác cổng điên cuồng từ mặt đất đứng lên nhằm phía Cảnh Duệ phóng tới.
"Được rồi, dừng tay lại đi." Đúng lúc này thì một âm thanh mạnh mẽ vang lên, ngăn cản động tác của môn phòng lại.
Môn phòng đầu tiên có chút sửng sốt, ngay sau vẻ mặt tức giận của hắn biến thành su nịnh, biến hoá cực nhanh kẻ khác khó có thể tưởng tượng, quay lại đối diện với người mới đến cúi người gật đầu nói: "Đại sư, ngài trở lại."
Đường Tam quay đầu nhìn lại, trong lúc đó một người có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Nam tư không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.
"Đại sư" chỉ liếc mắt nhìn gác cổng một cái, cũng không để ý tới hắn, hướng lão Kiệt Khắc nói: "Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn điện cho ta xem?"
Lão Kiệt Khắc dù sao cũng xuất thân là thôn trưởng, từ thái độ và vẻ mặt của gác cổng là có thể nhìn ra địa vị của người trung niên trước mắt này tại học viện tuyệt đối không thấp, càng huống chi người đó còn có danh hào đại sư. Đưa tay cầm chiếc chứng minh qua, đại sư nhìn một chút chứng minh, ánh mắt lần nữa nhìn qua ba người Đường Tam, cao thấp đánh giá hắn vài lần.
"Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện hướng ngài xin lỗi. Đứa nhỏ này giờ giao cho tao đi."
"Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi. chúng ta cũng không đúng. Đại sư, đứa nhỏ này đành làm phiền ngài vậy. Tiểu Tam, ngươi hãy theo đại sư đi, nhất định phải nghe lời."
Kiệt Khắc sau lại dặn dò Đường Tam vài câu nữa mới rời đi.
Đại sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn môn phòng một cái: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu còn tái phạm, ngươi cũng không cần lưu lại nữa." Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo sự bình tĩnh, nhưng có một loại cảm giác làm người khác vô pháp phản bác.
Sau lưng môn phòng mồ hôi lạnh tuôn ra, nhanh chóng đáp ứng và vọt sang một bên đứng
Đại sư cúi đầu nhìn về phía Đường Tam, trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười, cơ nhục trên mặt hắn tựa hồ có chút cứng ngắc, bộ dáng lúc cười lên khiến kẻ khác có chút không dám cung duy (nịnh bợ, nịnh hót). Kéo tay Đường Tam, nói: "Chúng ta đi thôi."
Cảnh Duệ cùng Vũ Văn đương nhiên là đi theo phía sau. Hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau. Có lẽ dù hai người có làʍ ŧìиɦ tiết biến chuyển thế nào, thì có những việc, nhất định phải xảy ra.